Chương 106: Bóng Côn Trùng (32)

 

Chương 106: Bóng Côn Trùng (32)

 

Kết quả giám định mảnh thủy tinh nhọn đã có, dấu vết máu li ti còn sót lại trên đó sau khi đối chiếu DNA đã xác nhận thuộc về Lâu Tiểu Quả.

 

“Lần này thì cậu ta không thể chối cãi được nữa rồi.” Trình Xúc thở phào nhẹ nhõm, nhìn Trần Tranh với ánh mắt vô cùng bội phục, “Anh Trần quả nhiên là kinh nghiệm đầy mình, chúng ta đều bó tay rồi, chỉ có anh Trần là vẫn khẳng định Lâu Tiểu Quả chọn xưởng văn phòng phẩm nhất định là có lý do. Chỉ là, Nhậm Khiết này thật sự quá ngây thơ, Lâu Tiểu Quả làm sao có thể vì cô ấy mà giết người chứ. Anh Trần, hay là chúng ta đi thẩm vấn Lâu Tiểu Quả?”

 

Trần Tranh đứng dậy, cầm lấy cuốn sổ, “Đi thôi.”

 

“Chờ đã.” Minh Hàn lên tiếng: “Thành phố Nam Sơn các cậu hết người rồi à? Cứ bám lấy anh tôi mãi thế?”

 

Trình Xúc bị phản dame bất ngờ, “Nói cứ như cậu không phải người sinh ra và lớn lên ở đây ấy. Anh Trần bằng lòng giúp đỡ thì có gì không tốt?”

 

“Tôi thẩm vấn, cậu đi cùng tôi.” Minh Hàn nói xong liền quay sang Trần Tranh, “Anh, anh ở đây nghỉ ngơi đi, muốn xem camera thì xem, không muốn thì chơi điện thoại.”

 

Trần Tranh cười nói: “Giờ này rồi tôi còn tâm trạng đâu mà chơi điện thoại.”

 

Minh Hàn nghiêm mặt nói: “Em với Lâu Tiểu Quả là bạn học, để em làm cho.”

 

Trần Tranh hiểu ý của cậu, gật đầu, “Vậy tôi vừa xem camera vừa chơi điện thoại vậy.”

 

Nhìn mảnh thủy tinh nhọn được đựng trong túi vật chứng, sau một thoáng ngẩn người Lâu Tiểu Quả bỗng bật cười. Cậu ta cười rất lâu, vai run lên bần bật, Trình Xúc bất đắc dĩ phải nhắc nhở, “Lâu Tiểu Quả, điên rồi à?”

 

Lâu Tiểu Quả đưa tay lau nước mắt vì cười, “Tôi không nên có tâm lý may mắn.”

 

Minh Hàn nói tiếp lời cậu ta: “Càng không nên xen vào việc của người khác, đúng không?”

 

Lâu Tiểu Quả ngừng cười, đôi mắt nâu hướng về phía Minh Hàn, sau đó lại im lặng nhìn về phía túi vật chứng cùng với kết quả giám định đặt bên cạnh, “Hôm đó tôi biết mình hình như đã để lại thứ gì đó trên tường. Tối hôm sau tôi còn mạo hiểm quay lại xem, nhưng tôi không phát hiện ra mảnh thủy tinh nào bất thường. Thì ra… là cô ta đã giấu nó đi rồi.”

 

Minh Hàn nói: “Vậy là do cậu giết hại hai người Khổng Xuân Tường và Chung Lực Sơn?”

 

Lâu Tiểu Quả không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nếu tôi không vứt xác bọn họ vào xưởng văn phòng phẩm, thì bây giờ các người còn chứng cứ gì sao?”

 

“Có.”

 

“Cái gì?” Lâu Tiểu Quả biến sắc.

 

“Cậu đã để lại ‘chữ ký’ độc nhất vô nhị của mình.” Minh Hàn nói: “Đó mới là manh mối quan trọng nhất.”

 

Lâu Tiểu Quả ngẩn người một lúc rồi gật đầu, “Cũng đúng, cũng đúng.”

 

Minh Hàn hỏi: “Tại sao lại giết hại hai người bọn họ? Bọn họ chỉ là những công nhân bình thường.”

 

Lâu Tiểu Quả hất cằm lên, nhìn chằm chằm Minh Hàn một lúc lâu, “Cậu khác xưa rồi.”

 

Minh Hàn nói: “Chuyện riêng tư chúng ta có thể nói sau.”

 

“Nói sau?” Lâu Tiểu Quả nói: “Tôi nghĩ mình sẽ không còn cái gọi là ‘sau’ nữa. Hơn nữa cậu đừng hiểu nhầm, tôi không hứng thú với chuyện riêng tư của cậu, chỉ là tôi bỗng nhiên nhớ tới hồi cậu học ở trường Trung học Nam Khê, cậu và bây giờ hoàn toàn không giống một người.”

 

Trần Tranh ngẩng đầu khỏi điện thoại, cau mày nhìn màn hình camera.

 

“Muốn điều tra thân phận của tôi à?” Minh Hàn mỉm cười, “Nhưng mà hình như cậu không có tư cách đó đâu.”

 

Lâu Tiểu Quả cũng cười, “Tự mình đa tình rồi, hồi đó cậu cô đơn một mình, lại còn cố chấp, cứ bám riết lấy thầy Tiết, chẳng nhìn thấy ai khác. Nếu là cậu bây giờ, chắc đã sớm phát hiện ra thầy Tiết đang bảo vệ một người khác, chính là tôi.”

 

“Đáng tiếc trên đời này không có cỗ máy thời gian.” Minh Hàn bình tĩnh nói: “Một học sinh cấp hai thì có thể làm được gì chứ? Phát hiện ra Tiết Thần Văn có vấn đề đã là rất giỏi rồi, tôi với bản thân mình xưa nay đều không yêu cầu cao.”

 

Thái độ của Minh Hàn khiến Lâu Tiểu Quả cảm giác như đấm một cú vào bông, chẳng ăn thua gì.

 

“Nhưng cậu học sinh cấp hai này có thể làm được nhiều việc hơn tôi đấy.” Minh Hàn lại nói: “Ví dụ như lên kế hoạch giết chết Bình Y Y và Lịch Thúc Tinh, còn để cho một giáo viên bao che cho mình.”

 

Lâu Tiểu Quả cau mày, “Nếu có thể bình an vô sự vượt qua cấp hai cấp ba, ai mà chẳng muốn như vậy chứ?”

 

Minh Hàn hỏi: “Bọn họ đã làm gì cậu?”

 

Lâu Tiểu Quả cúi đầu, phòng thẩm vấn dường như bị nước biển vô hình tràn vào, lặng lẽ nhấn chìm cậu ta.

 

Lâu Tiểu Quả gần như không có khái niệm gì về cha, người đàn ông nhu nhược hèn hạ đó đã rời khỏi cuộc sống của cậu ta từ khi cậu ta còn rất nhỏ. Người mẹ mạnh mẽ đã một mình nuôi nấng cậu ta, khi cậu ta học tiểu học, bà đã vay mượn khắp nơi, cộng thêm số tiền dành dụm bao năm, mở một tiệm net gần trường cấp hai giàu có nhất thành phố.

 

Mẹ thường dắt tay cậu ta, dẫn cậu ta đến cổng trường Trung học Nam Khê, chỉ vào cổng trường, nói: “Mẹ nhất định sẽ tìm cách cho con vào đây học. Con nhà người ta có thể học ở đây, con trai của mẹ cũng có thể!”

 

Cậu ta rất muốn nói, bản thân mình không muốn vào trường Trung học Nam Khê, bạn học trong lớp cũng chẳng có ai thi vào đó. Lúc đó tuy còn nhỏ, nhưng cậu ta đã có khái niệm về tiền bạc và giai cấp, biết đó không phải là nơi mà gia đình như cậu ta nên mơ tưởng. Nếu mẹ có tiền dư, chi bằng cho cậu ta đi học lớp mỹ thuật. Nhưng đối diện với ánh mắt nóng bỏng của mẹ, cậu ta đành nuốt lời vào bụng.

 

Mẹ cậu ta như một siêu nhân vậy, vào năm cậu ta học lớp 6, bà đã thật sự đã tích góp đủ tiền cho cậu ta vào trường Trung học Nam Khê. Cả kỳ nghỉ hè, cậu cứ nơm nớp lo sợ, mẹ cậu ta cũng trở nên hơi bất an, cứ rảnh rỗi là lại lẩm bẩm bên tai cậu ta: “Mẹ vì cho con vào trường Trung học Nam Khê mà đã dốc hết vốn liếng rồi, còn nợ nần ân tình của bao nhiêu người, con nhất định đừng để mẹ thất vọng đấy.”

 

Cậu ta run rẩy bước vào trường Trung học Nam Khê, vào học lớp thường. Dù là lớp thường, nhưng điều kiện gia đình của phần lớn học sinh trong lớp đều rất khá giả. Cậu ta quyết định rụt cổ lại, im hơi lặng tiếng mà trải qua mấy năm cấp hai, không gây thêm phiền phức cho mẹ.

 

Nhưng trong giờ thể dục, cậu ta lại trở thành tâm điểm chú ý, ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn học đổ dồn vào cậu ta, “Lâu Tiểu Quả, cậu là ‘cơn gió’ à?”

 

‘Cơn gió’? Hồi tiểu học, mỗi lần thi chạy tiếp sức cậu ta đều chạy lượt cuối cùng, cậu ta biết mình chạy khá nhanh, nhưng không có khái niệm gì về năng khiếu. Kỳ nghỉ hè này bỗng nhiên cao lên không ít, chân cũng dài ra, nên chạy nhanh hơn sao?

 

Người kinh ngạc hơn cả bạn học chính là thầy giáo thể dục, tan học thầy giữ cậu ta lại, nói muốn dẫn cậu ta đi gặp thầy Du bên ban bồi dưỡng vận động viên năng khiếu. Cậu ta không muốn đi lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo.

 

Thầy Du vừa đến đã nắn bóp vai, tay chân cậu ta, bảo cậu ta chạy cho thầy xem. Còi vừa vang lên, cậu ta như mũi tên rời khỏi cung, lao vút đi. Tại vạch đích, cậu ta nhìn thấy vẻ mặt kinh hỷ tột độ của thầy Du.

 

Vị thầy giáo bồi dưỡng vận động viên năng khiếu này, người mà lẽ ra cậu ta không nên có bất kỳ điểm giao thoa nào, bắt đầu thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống của cậu ta, khuyên nhủ cậu ta trở thành vận động viên điền kinh, giáo viên chủ nhiệm cũng đến thuyết phục, nói làm vận động viên năng khiếu có lợi thế thi cử, còn có học bổng, sau này có thể vào thẳng cấp ba, học hành cũng đồng nghĩa với việc kiếm tiền, lên cấp ba mà vẫn giữ vững phong độ thì có khi còn được tham gia thi đấu cấp quốc gia nữa.

 

Cậu ta vẫn không mấy hứng thú. Từ “năng khiếu” có nghĩa là nổi bật, xuất chúng, nhưng từ khi vào trường Trung học Nam Khê, cậu ta không mong muốn bản thân nhận được quá nhiều chú ý, đó là sự tự ti ăn sâu vào tận xương tủy của những đứa trẻ lớn lên từ tầng lớp dưới đáy xã hội.

 

Nhưng rõ ràng là thầy Du không muốn bỏ lỡ cậu ta, không thuyết phục được cậu ta thì đi thuyết phục mẹ cậu ta. Thầy Du đã tìm hiểu qua hoàn cảnh gia đình cậu ta, liền liệt kê ra một loạt lợi ích của việc trở thành vận động viên năng khiếu, trọng tâm là: Thi cử không phải lo, vừa học hành vừa kiếm được tiền.

 

Tất nhiên là mẹ cậu ta đã bị thuyết phục, cậu ta có thể từ chối thầy Du và giáo viên chủ nhiệm, nhưng nhìn đôi mắt mệt mỏi vì vất vả của mẹ, cậu ta không thể thốt ra chữ “không”.

 

Thế là, cậu ta trở thành vận động viên năng khiếu, trở thành học sinh được thầy Du coi trọng nhất. Khi đó cậu ta không hề biết, khi thi chuyển cấp từ lớp 9 lên lớp 10, điểm số của vận động viên năng khiếu và học sinh nghệ thuật năng khiếu sẽ được gộp chung để tính tổng điểm, càng không biết rằng bản thân mình – kẻ nửa đường xuất gia này, căn bản không có tên trong danh sách vận động viên năng khiếu, mà là Lịch Thúc Tinh đã dùng “Sức mạnh đồng tiền” để giành lấy một suất, nhưng cuối cùng suất này lại được trao cho kẻ không có “Năng lực tài chính” như cậu ta.

 

Cậu ta và Lịch Thúc Tinh xưa nay không có giao du, có một số nam sinh có gia cảnh tương đương với cậu ta thích bám lấy Lịch Thúc Tinh, cậu ta thì tránh Lịch Thúc Tinh như tránh tà. Còn Bình Y Y, cậu ta càng chưa từng nói chuyện, chỉ biết Bình Y Y là học sinh có năng khiếu nghệ thuật hội họa, may mắn lắm mới thi đậu vào trường Trung học Nam Khê, hình như trình độ cũng chẳng ra sao.

 

Cậu ta có chút ghen tị với Bình Y Y, cậu ta cũng thích vẽ tranh, nếu cậu ta có năng khiếu hội họa, lại được giáo viên năng khiếu nghệ thuật để mắt tới thì tốt biết mấy. Ít nhất, vẽ tranh không cần phải vất vả như vậy.

 

Làm vận động viên điền kinh thực sự quá mệt mỏi. Ngày nào cũng chạy bộ, rèn luyện thể lực rất nhàm chán, thầy Du là người rất nghiêm khắc, mỗi ngày sau khi tập luyện xong, cậu ta đều cảm thấy mình như sắp chết vậy. Có người trong đội lười biếng, cậu ta đều nhìn thấy, cậu ta cũng có thể lười biếng, nhưng lại cảm thấy có lỗi với mẹ.

 

Trong những ngày tháng ở đội điền kinh, người khác cho rằng cậu ta oai phong vô hạn, nhưng cậu ta chỉ cảm thấy mệt mỏi và trống rỗng.

 

Cứ như vậy trôi qua một học kỳ, lúc cậu ta đã dần thích nghi với cuộc sống của một vận động viên năng khiếu thì bất hạnh bắt đầu xuất hiện xung quanh cậu ta. Cậu ta nhạy cảm nhận ra, phía sau luôn có một ánh mắt đầy ác ý nhìn mình chằm chằm, quay đầu lại nhìn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy một đám nữ sinh cười híp mắt. Cậu ta cảm thấy khó hiểu, cậu ta gần như không nói chuyện với con gái, ai lại dùng ánh mắt đó nhìn cậu ta?

 

Một hôm, sau khi tập luyện xong, cậu ta như thường lệ rời khỏi trường một mình. Lúc này học sinh không phải vận động viên năng khiếu và học sinh năng khiếu nghệ thuật gần như đều đang ở trong lớp học thêm buổi tối, bên ngoài trường học chẳng nhìn thấy bóng dáng học sinh nào. Một người nồng nặc mùi nước hoa xuất hiện trước mặt cậu ta, cậu ta nhìn kỹ mới phát hiện ra là Bình Y Y. Bình Y Y mặc bộ đồ bóng chày từng rất thịnh hành, đội mũ lưỡi trai, cười với cậu ta: “Tiểu Quả, tập luyện xong rồi à?”

 

Cậu ta hỏi: “Có chuyện gì sao?”

 

Bình Y Y lộ ra vẻ mặt buồn bã, “Có chút chuyện muốn bàn bạc với cậu, cậu có biết tháng sau có một kỳ kiểm tra không?”

 

Thầy Du không nói gì về kỳ kiểm tra, cậu ta lắc đầu, “Kiểm tra gì?”

 

“Ôi chao, cậu không biết à? Liên quan đến chuyện thi chuyển cấp của chúng ta đấy.” Bình Y Y nói: “Hay là chúng ta tìm chỗ nào khác nói chuyện đi?”

 

Cậu ta không muốn đi, nhưng lúc đó cũng không nghĩ tới Bình Y Y muốn hại mình, liền đi theo. Bình Y Y dẫn cậu ta đi qua một con hẻm nhỏ, nói nhà mình ở gần đây, đi qua con hẻm đó là một sân bóng dành cho công nhân đã bỏ hoang từ lâu. Nam Sơn là thành phố công nghiệp, trước đây có rất nhiều nhà máy lớn, tuy đã di dời, nhưng vẫn còn lưu giữ không ít sân bóng dành cho công nhân như thế này, ban ngày có không ít công nhân về hưu vào đây chơi bài, ban đêm thì vắng tanh như nhà tù.

 

Cậu ta đứng ở cửa ra vào, không đi vào, “Rốt cuộc là chuyện gì—”

 

Lời còn chưa dứt, lưng cậu ta bỗng nhiên bị đá một cái, lực đạo mạnh đến nỗi khiến cậu ta ngã nhào xuống mặt đất đầy bụi bặm. Răng va vào môi khiến môi cậu ta rách toạc, cậu ta vội vàng xoay người, chỉ thấy Lịch Thúc Tinh đang đứng sau lưng mình, còn Bình Y Y vốn đang cười ngọt ngào thì đút hai tay vào túi quần, đứng bên cạnh Lịch Thúc Tinh, vênh váo tự đắc nhìn cậu ta.

 

“Các người…”

 

“Suất của tôi, dùng sướng chứ hả?” Lịch Thúc Tinh lại đá vào mặt cậu ta một cái, “Đứng dậy cho tôi, nằm đó làm gì?”

 

Cậu ta bị đánh choáng váng, “Suất gì?”

 

Lịch Thúc Tinh lôi cậu ta dậy, “Còn giả ngu với tôi? Suất vận động viên năng khiếu mà tôi bỏ tiền ra mua, bị cậu cướp mất rồi!”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Tôi không….” Cậu ta đột nhiên ý thức được, thầy Du đã không nói thật với mình. Lúc trước khi thầy Du ra sức khuyên nhủ cậu ta, cậu ta đã tìm hiểu qua chế độ tuyển chọn vận động viên năng khiếu, biết khóa của bọn họ đã hết suất rồi, nhưng thầy Du lại nói với cậu ta là không cần lo lắng chuyện đó.

 

“Đó là do cậu mua sao?” Cậu ta hỏi.

 

“Bây giờ cậu mới biết à?” Lịch Thúc Tinh không còn vẻ ôn hòa khiêm tốn như thường ngày ở trong lớp nữa, bản chất công tử bột bộc lộ rõ ràng, “Nói xem, chuyện này tính sao đây? Cậu không thể đường đường chính chính cướp đồ của tôi như vậy chứ?”

 

Cậu ta theo bản năng muốn nói “Tôi trả lại cho cậu”, nhưng lại nhịn xuống. Trả? Cậu ta trả kiểu gì? Trả lại số tiền mua suất vận động viên năng khiếu à? Không thể nào, nhà cậu ta căn bản không có dư dả gì. Trả lại suất đó cho Lịch Thúc Tinh? Càng không thể, nếu Lịch Thúc Tinh lấy lại được thì bây giờ đã không đến tìm cậu ta gây sự rồi?

 

Cậu ta hỏi: “Cậu muốn thế nào?”

 

Lịch Thúc Tinh cười gian xảo, đầu gối húc mạnh vào bụng cậu ta, cậu ta đau đến mức không nói nên lời, lập tức nôn ra một ngụm nước chua. Lịch Thúc Tinh lại bước tới, giẫm lên người cậu ta, cọ cọ đế giày, “Tôi không vào được đội tuyển, đều là lỗi của cậu. Bây giờ cậu còn muốn tranh giành suất được vào thẳng cấp ba với Y Y, cậu nói xem, cậu là người như thế nào hả?”

 

Suất vào thẳng cấp ba gì chứ? Cậu ta hoàn toàn không biết gì hết.

 

Bình Y Y ngồi xổm xuống, túm lấy tóc cậu ta, “Sao cậu lại may mắn như vậy chứ? Cậu nói cậu không muốn làm vận động viên năng khiếu, vậy thì cậu rút lui đi, loại người như cậu là đáng ghét nhất!”

 

Cậu ta cũng muốn rút lui, nhưng gia đình cậu ta cần khoản trợ cấp khi cậu ta làm vận động viên năng khiếu, cậu ta không thể nói rút lui là rút lui được!

 

Lịch Thúc Tinh nói: “Nghĩ kỹ chưa? Còn muốn làm vận động viên năng khiếu nữa không?”

 

Cậu ta cố gắng đứng dậy, lau lau miệng, “Tôi rút lui thì cậu có vào được không?”

 

Lịch Thúc Tinh tức giận, đạp vào ngực cậu ta một cái. Tuy cậu ta được cho là có năng khiếu thể thao, còn Lịch Thúc Tinh thì không, nhưng Lịch Thúc Tinh là người tập luyện bóng đá, còn cậu ta chỉ biết chạy bộ, thầy Du đã nói với cậu ta rất nhiều lần, lượng cơ bắp của cậu ta không đủ. Đánh nhau, cậu ta căn bản không phải là đối thủ của Lịch Thúc Tinh, chỉ có thể bất lực né tránh.

 

“Cậu nói đúng, tôi không vào được. Tôi đã từ bỏ việc vào đội tuyển rồi.” Lịch Thúc Tinh âm trầm nói: “Nhưng tôi cũng không muốn nhìn cậu ung dung tự tại chiếm đoạt suất đó của tôi.”

 

Trong miệng cậu ta tràn lên một cỗ tanh nồng, “Cho nên tôi mới hỏi cậu muốn thế nào!”

 

Bình Y Y bước tới tát cậu ta hai cái, “Cậu còn ra vẻ à?”

 

Lịch Thúc Tinh kéo Bình Y Y lại, “Đừng đánh vào mặt nó, nhìn ra đấy.”

 

Bình Y Y nghe lời Lịch Thúc Tinh răm rắp, lui về phía sau. Lịch Thúc Tinh bóp cổ cậu ta, “Hay là, cậu làm đồ chơi của chúng tôi đi.”

 

Đồ chơi? Cậu ta lập tức nghĩ đến một màn vô cùng ghê tởm. Lịch Thúc Tinh lại cười một cách âm hiểm: “Này, cậu đang nghĩ cái gì không phù hợp với trẻ em vậy? Cậu có thấy ghê tởm chính mình không hả? Không phải cậu chạy nhanh lắm sao? Nghe nói người ta gọi cậu là ‘cơn gió’ đấy. Vậy thì cậu chạy cho tôi xem. Nếu tôi hài lòng thì sẽ tha thứ cho cậu, buông tha cho cậu. Thế nào?”

 

Phản ứng đầu tiên của cậu ta là: Chỉ vậy thôi sao?

 

Chạy bộ vốn là việc cậu ta phải làm hàng ngày, chạy nhiều hơn một chút, hình như cũng không có vấn đề gì? Cậu ta không muốn chọc vào đám nhà giàu này, nếu chạy bộ có thể giải quyết vấn đề, vậy thì cậu bằng lòng.

 

“Hôm nay cậu về nhà đi, rửa mặt cho sạch sẽ, đừng để mẹ cậu phát hiện, sau này khi nào tôi cần cậu chạy, sẽ ra ám hiệu cho cậu, cậu cứ việc làm theo là được.” Lịch Thúc Tinh uy hiếp: “À đúng rồi, cậu biết nhà tôi làm ăn gì rồi đấy?”

 

Cậu ta biết nhà họ Lịch, cũng từng nghe nói đến tin đồn nhà họ Lịch làm ăn phi pháp. Nghe nói đời ông nội của Lịch Thúc Tinh từng là dân xã hội đen, sau này rửa tay gác kiếm, bắt đầu kinh doanh đàng hoàng. Loại người này, cậu ta sao có thể dây vào?

 

Cậu ta trở về nhà, mẹ vẫn đang bận rộn ở tiệm net. Cậu ta giặt sạch quần áo, bôi thuốc vào vết thương. Ngày hôm sau mẹ nhìn thấy vết thương của cậu ta, hỏi cậu ta là bị sao. Cậu ta nói là bị ngã lúc tập luyện. Mẹ vừa đau lòng vừa an ủi, còn khen cậu ta chăm chỉ ngoan ngoãn, nói có đứa con trai như cậu ta, đời này bà sống thật đáng giá.

 

Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y không lập tức tìm cậu ta, nửa tháng sau, Bình Y Y đưa cho cậu ta một cuốn bài tập, bên trong kẹp một tờ giấy, bảo cậu ta sau khi tập luyện xong thì đến sân bóng công nhân.

 

Cậu ta hít sâu một hơi, điều gì đến cũng sẽ đến.

 

Sau khi tập luyện, cậu ta đã thở hổn hển, Lịch Thúc Tinh lại giao nhiệm vụ cho cậu ta, bảo cậu ta chạy đua với xe. Nghe thì không có gì khó khăn, bởi vì Lịch Thúc Tinh không yêu cầu cậu ta phải chạy nhanh hơn xe.

 

Vào ban đêm, bọn họ chọn một con đường vắng xe, Lịch Thúc Tinh ở trên xe, ra lệnh một tiếng, cậu ta lập tức bắt đầu chạy nước rút. Con đường đó dài như vậy, dường như chạy mãi không thấy điểm cuối. Dần dần, cậu ta cảm thấy phổi mình như bị thủng một lỗ, không khí ào ào tràn vào, đau đến thấu xương. Lịch Thúc Tinh không cho phép cậu ta dừng lại, cậu ta ngã quỵ xuống đất, đầu óc thiếu dưỡng khí vì chạy quá sức.

 

Lịch Thúc Tinh hắt nước lạnh lên đầu cậu ta, “Cậu sao vậy? Không phải là vận động viên năng khiếu à? Không phải là ‘cơn gió’ à? Thế mà cũng không chạy nổi? Đứng lên cho tôi, chúng ta tiếp tục bài tập tiếp theo, tôi đây là vì muốn tốt cho cậu đấy.”

 

Cậu ta bị ép chạy liên tục không ngừng nghỉ, buổi tối ngày thường thì còn đỡ, Lịch Thúc Tinh còn có phần kiêng kỵ, nhưng đến cuối tuần, Lịch Thúc Tinh sẽ đưa cậu ta ra ngoại ô, lái xe đuổi theo phía sau cậu ta, cậu ta giống như một con mồi bị truy đuổi, thường xuyên chạy đến mức hai mắt tối sầm, trước khi mất đi ý thức còn nghe thấy tiếng cười ngạo mạn của Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y.

 

Bọn họ muốn hủy hoại cậu ta, chạy bộ là năng khiếu của cậu ta, bọn họ muốn cướp đi năng khiếu này của cậu ta. Vậy mà cậu ta lại không thể phản kháng, cậu ta đã hứa với mẹ sẽ kiên trì, mẹ còn mong chờ cậu ta trở thành vận động viên, sống trong biệt thự lớn. Cậu ta không thể bỏ cuộc vào lúc này được.

 

Dần dần, Lịch Thúc Tinh không còn thỏa mãn với việc bắt cậu ta chạy bộ nữa, tên đó được đà lấn tới, nghĩ ra những cách thức quá đáng hơn. Lúc đó parkour rất thịnh hành ở nước ngoài, nhưng trong nước lại hiếm người chơi. Lịch Thúc Tinh khá hứng thú, nhưng lại không muốn tự mình thử, liền ra lệnh cho cậu ta biểu diễn cho mình xem.

 

“Với thân hình và tốc độ này của cậu, không chơi parkour thì uổng phí quá nhỉ? Biểu diễn cho tôi xem, biểu diễn tốt sẽ có thưởng, biểu diễn không tốt… Cậu biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi đấy.”

 

*Chú thích: Parkour là một môn thể thao đường phố vượt chướng ngại vật và khoảng không, đòi hỏi sự mạo hiểm, liều lĩnh, để có thể bộc lộ những giới hạn về thể chất và tinh thần của con người. Hết chú thích….

 

Vào ban đêm, sân bóng công nhân vắng tanh đã trở thành nơi tập parkour đầu tiên của cậu ta, cậu ta phải nhảy qua lan can, nhảy xuống từ trên tường, ngã đến mức bầm tím khắp người, vừa có ý định phản kháng, Lịch Thúc Tinh liền lấy sự an toàn của mẹ cậu ta ra uy hiếp.

 

Cuối cùng có một lần, cậu ta vô cùng đau khổ, sau khi tan học, đã lặng lẽ trốn ở hành lang vắng người khóc nức nở. Có người đi tới, cậu ta vội vàng lau nước mắt. Người đến là Tiết Thần Văn, giáo viên ngữ văn lớp Lịch Thúc Tinh, nghe nói là giáo viên trẻ tuổi giỏi nhất trường Trung học Nam Khê.

 

“Em làm sao vậy?” Tiết Thần Văn đưa khăn giấy cho cậu ta, “Thi điểm kém à?”

 

Cậu ta lắc đầu, im lặng không nói.

 

Bên ngoài trời đang mưa, tiếng mưa rơi tí tách như ngăn cách thế giới. Tiết Thần Văn ngồi bên cạnh cậu ta trên cầu thang, cậu ta không nói gì, Tiết Thần Văn cũng không nói gì. Giây phút đó, cậu ta thực sự rất muốn trút bầu tâm sự với Tiết Thần Văn, nhưng Tiết Thần Văn có đứng về phía cậu ta không? Tiết Thần Văn có dám đắc tội với nhà họ Lịch không?

 

Bọn họ cứ như vậy ngồi đó, thời gian trôi qua bao lâu cũng không biết. Mưa nhỏ dần, Tiết Thần Văn đứng dậy, đưa tay về phía cậu ta, “Về thôi. Khó khăn nào rồi cũng sẽ qua.”

 

Cậu ta gật đầu, “Vâng.”

 

Lần gặp gỡ đó không hề thay đổi hoàn cảnh khó khăn của cậu ta, Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y vẫn nghĩ trăm phương ngàn kế để hành hạ cậu ta như cũ. Thành tích của cậu ta ở đội điền kinh có phần giảm sút, thầy Du lại càng gây áp lực cho cậu ta hơn.

 

Parkour đơn giản đã không còn khiến Lịch Thúc Tinh thỏa mãn nữa, Lịch Thúc Tinh đưa cậu ta đến công trường, nhà máy bỏ hoang, bắt cậu ta từ trên tường, trên cầu cao vài mét nhảy xuống. Dù cho thân thể cậu ta có nhẹ nhàng đến đâu, động tác có nhanh nhẹn đến đâu thì vẫn bị thương. Lịch Thúc Tinh đành phải để cậu ta nghỉ ngơi một thời gian.

 

Cậu ta lại gặp Tiết Thần Văn ở trường, nhưng lần này người khóc lại là Tiết Thần Văn. Đó là một buổi tối, đội điền kinh vừa mới tập luyện xong, cậu ta nhìn thấy Tiết Thần Văn đang tựa vào lan can ngẩn người, đi đến gần mới biết Tiết Thần Văn đã khóc.

 

“Thầy Tiết, thầy sao vậy?” Cậu ta nhịn không được hỏi.

 

Tiết Thần Văn vội vàng lau nước mắt, nhưng có lẽ là quá đau lòng, nên căn bản không lau kịp.

 

“Có phải ai bắt nạt thầy không?” Cậu ta hỏi.

 

Tiết Thần Văn nghẹn ngào không nói nên lời. Cậu ta lục soát khắp người, không có tờ khăn giấy nào sạch sẽ, đành phải chạy xuống tiệm tạp hóa mua một gói, hy vọng Tiết Thần Văn vẫn còn ở đó. Tiết Thần Văn chưa đi, anh ta nhận lấy khăn giấy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn em.”

 

“Thầy đã nói với em rồi, khó khăn nào rồi cũng sẽ qua.” Cậu ta không giỏi an ủi người khác, nói năng có phần lắp bắp, “Em không biết thầy đã gặp chuyện gì, có phải ai chọc giận thầy không, nhưng thầy rất tốt, nhất định là người khiến thầy buồn lòng không tốt.”

 

Tiết Thần Văn nhìn cậu ta với vẻ mặt phức tạp, cậu ta vội vàng quay mặt đi, tưởng mình đã nói sai.

 

Một lúc sau, Tiết Thần Văn lại nói cảm ơn cậu ta, trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Cậu ta không vội vàng rời đi, nhìn thấy Tiết Thần Văn nhặt hòn đá, vẽ gì đó trên đất. cậu ta rất tò mò, cũng ngồi xổm xuống xem, “Thầy Tiết, thầy đang vẽ… chuồn chuồn à?”

 

“Ừ.” Tiết Thần Văn lại vẽ thêm một con ve sầu bên cạnh.

 

Cậu ta ngứa ngáy tay chân, cũng vẽ một con chuồn chuồn và một con ve sầu.

 

Tiết Thần Văn nói: “Em vẽ đẹp đấy. Em cũng thích vẽ tranh à?”

 

Cậu ta theo bản năng muốn nói phải, nhưng lại lắc đầu, “Em không thích lắm.”

 

“Thật là cứng đầu.” Tiết Thần Văn nói: “Thích thì tại sao không thừa nhận?”

 

Bởi vì em không có tư cách. Cậu ta nghĩ thầm như vậy, rồi lại hỏi: “Tại sao thầy lại vẽ côn trùng?”

 

“Bởi vì thầy rất thích côn trùng.”

 

“Thích côn trùng ạ?” Cậu ta cảm thấy rất bất ngờ.

 

“Bởi vì sức sống của chúng rất mãnh liệt.” Tiết Thần Văn giải thích: “Cho dù không được thấu hiểu, vòng đời ngắn ngủi, nhưng vẫn có thể sinh sôi nảy nở.”

 

Cậu ta nghe mà cứ ngẩn ngơ. Tiết Thần Văn ném hòn đá xuống, mỉm cười với cậu ta, một lần nữa nói lời cảm ơn, nói mình không sao rồi.

 

Vết thương còn chưa lành hẳn, Lịch Thúc Tinh đã tìm cho cậu ta một nhiệm vụ mới, bắt cậu ta chơi parkour ở sân bóng bàn bỏ hoang của nhà máy, đồng thời còn bắt cậu ta tiếp tục đuổi theo xe. Cậu ta nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, tâm lý đã thay đổi, thù hận không ngừng lớn dần, cậu ta không còn mong Lịch Thúc Tinh buông tha cho mình nữa, cậu ta muốn Lịch Thúc Tinh chết đi, Bình Y Y cũng chết đi.

 

Khi chơi parkour, cậu ta tình cờ phát hiện ra, sân bóng bàn này rất đặc biệt, mái che trông có vẻ kiên cố, nhưng lại vô cùng mỏng manh, chỉ cần bất cẩn là có thể dẫm hụt rơi xuống, hơn nữa mái che lại ngang bằng với dốc dài bên cạnh, leo lên cũng không tốn sức. Bên trong mái che lâu ngày không sử dụng, chất đống không ít sắt thép và đá tảng.

 

Nếu như có thể nghĩ cách khiến Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y rơi xuống, nhất định sẽ bị ngã đến mức sống dở chết dở. Chết luôn là tốt nhất, nếu không chết, cậu ta sẽ đi xuống “bổ đao”.

 

Hết chương 106.

 

Chương 106: Bóng Côn Trùng (32)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên