Chương 106

 

Chương 106:

 

Ánh mắt sắc lạnh màu tím của Thẩm Quyết nhìn về phía Chúc Vô Ưu.

 

Chúc Vô Ưu nhìn thẳng vào đôi mắt ma mị đầy tà khí kia. Người đứng trước mặt ông, rốt cuộc là thần minh hay là yêu ma?

 

Ông có chút không phân biệt rõ ràng nổi nữa rồi.

 

Cành dây leo dị hóa mất đi sức lực, từ từ buông lỏng. Chúc Vô Ưu loạng choạng lui về phía sau vài bước, quỳ một gối xuống. Ý thức vươn tới dòng thời gian tương lai cũng theo đó mà rút lui, phản phệ từ dị năng “Thần khấn” ập đến, máu tươi từ trong cổ họng ông không ngừng trào ra.

 

Có được sức mạnh, ắt phải trả giá.

 

Bây giờ, đã đến lúc ông phải trả giá rồi.

 

Bỗng nhiên Chúc Vô Ưu hiểu được ý nghĩa câu nói “Cần gì phải như thế.” của Thẩm Quyết lúc nãy.

 

Người mà ông dùng cả sinh mệnh và linh hồn để ngăn cản, hóa ra lại chính là vị thần minh mà ông trong tương lai cũng dùng cách thức tương tự để cầu xin.

 

Bây giờ, đối phương đã đến.

 

Thế nhưng, Chúc Vô Ưu lại không thể chắc chắn được, Ngài có thật sự sẽ làm như đã từng hứa hẹn, ban cho nhân loại một tia sinh cơ hay không?

 

“Xin Ngài…..”

 

Chúc Vô Ưu quỳ rạp xuống, yếu ớt cố gắng thốt ra những lời muốn nói.

 

“Xin Ngài…”

 

Giọng nói của ông còn chưa dứt thì đã biến mất trong vũng máu lan rộng trên mặt đất.

 

“Thầy Chúc!” “Chúc tiên sinh!”

 

Từ đằng xa, Đồng Lam cùng với mấy vị quan trắc viên khác kinh hô thành tiếng, bọn họ muốn xông lên liều mạng với Thẩm Quyết, nhưng lại bị các dị năng giả canh gác bên ngoài chặn lại.

 

“Bình tĩnh! Đừng manh động!” “Mấy người là dị năng giả hệ phụ trợ thì xông lên làm gì? Bây giờ mà qua đó chỉ có nước đi tìm chết!”

 

Giữa những tiếng ồn ào hỗn loạn cùng ánh mắt e ngại căm phẫn của mọi người, Thẩm Quyết bước qua người Chúc Vô Ưu, đi đến trước mặt Tô Thời Vũ.

 

Biểu cảm của Tô Thời Vũ rất bình tĩnh. Đôi mắt màu xanh biếc nhìn lên, bộ lễ phục trắng muốt trên người cũng theo gió mà lay động.

 

Cậu ta nói: “Lần này anh tự mình đến đây, là muốn giết tôi sao?”

 

Thẩm Quyết giơ đao chỉa về phía cậu ta, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói: “Phải đấy, vị cứu thế chủ của chúng sinh.”

 

Hắn cố ý nhấn mạnh ba chữ “Cứu thế chủ”.

 

Hai người giương cung bạt kiếm, không khí căng thẳng đến cực điểm.

 

[Ký chủ… Ngài… Các ngài… Sao lại… Tại sao lại…]

 

Hệ thống run rẩy lên tiếng.

 

Đây là tình huống gì thế này?

 

Tại sao ký chủ lại giống như muốn tự mình đánh nhau với chính mình vậy?

 

CPU của hệ thống hoạt động hết công suất, đủ loại suy đoán đáng sợ hiện lên trong đầu nó.

 

Đây là trò vui mới mà ký chủ đại ma vương muốn chơi sao? Kiểu như là trước tiên tạo ra hy vọng, sau đó lại tự tay bóp nát hy vọng của nhân loại?

 

Sẽ không phải là nó cũng cùng chung số phận với bộ xương ngoài này đấy chứ?

 

Trong cơn hoảng sợ, hệ thống ôm chặt lấy bản thân đang run lẩy bẩy, ngậm ngùi nước mắt nhớ lại hành trình đầy “Bất ngờ” và “Kinh hỉ” của mình.

 

Nó là trí tuệ nhân tạo do loài người trong tương lai phát minh ra, sử dụng tinh hạch dị năng giả làm năng lượng, là sản phẩm kết hợp giữa dị năng và khoa học kỹ thuật.

 

Sử Trần là người tạo ra nó, cũng là “Cha” của nó.

 

Chỉ tiếc là ông bố hờ này của nó lại là một kẻ cuồng công việc, vì muốn đuổi kịp tiến độ nghiên cứu mà ngày nào cũng uống thuốc kích thích gen để tăng cường tinh lực, tuy bề ngoài trẻ trung nhưng bên trong lại suy kiệt, khiến ông ta phải chết sớm.

 

Chúc Vô Ưu trở thành chủ nhân mới của nó.

 

Nó đã chứng kiến toàn bộ quá trình từ lúc con người phải lang bạt cho đến lúc diệt vong.

 

Trước khi Chúc Vô Ưu thử nghiệm đột phá thăng cấp thất bại, ông đã lấy tinh hạch dị năng từ trong cơ thể Trần Thư Thư – người đã anh dũng hy sinh – đặt vào trong cơ thể nó, đồng thời nhập vào mệnh lệnh quay về quá khứ giúp ký chủ thay đổi tương lai.

 

Thời gian nó quay về là ngày 16 tháng 10 năm 2070, trước thời điểm dị chủng trong viện nghiên cứu trốn thoát – đây là thời điểm mấu chốt để thay đổi vận mệnh diệt vong của nhân loại mà nó đã tính toán ra bằng dữ liệu.

 

Nó sẽ mang theo những tạo vật khoa học kỹ thuật của tương lai tiến vào thông đạo thời gian, cùng với một thứ cực kỳ quan trọng mà Chúc Vô Ưu đã cầu xin cho nó – một “Quả trứng”. Hơn nữa, việc được khảm tinh hạch dị năng cấp 2 đã giúp nó có được nguồn năng lượng duy trì hoạt động trong thời gian dài, đồng thời có thể sử dụng một phần dị năng của Trần Thư Thư – dị năng “Tư duy đạn pháo” – dị năng cấp 7 của hệ “Linh hồn”,  là dị năng được nâng cấp từ “Mô phỏng vật thành hình”.

 

Có được dị năng này, nó có thể tạo ra những thứ lặt vặt bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Ví dụ như băng gạc cầm máu nhanh, gel sát trùng, thậm chí là lá chắn dị năng cấp 2, tất cả đều không thành vấn đề!

 

Nó nhất định sẽ bảo vệ ký chủ thật tốt, nuôi ký chủ thật béo, để ký chủ trở thành đại anh hùng vô địch, đánh đuổi hết lũ dị chủng xấu xa, sau đó sửa chữa màng thế giới, giải cứu toàn nhân loại!

 

Mọi thứ đã được chuẩn bị kỹ càng, nó đeo ba lô nhỏ, phấn khởi lên đường.

 

Chỉ là, dường như đã xảy ra chút tai nạn ngoài ý muốn trong dòng chảy hỗn loạn của thời gian và không gian, nó mãi mà không thể nào kết nối ý thức thành công với ký chủ.

 

Lỗi kết nối… Đang thử kết nối lại… Đang thử kết nối lại…

 

Giọng nói này cứ lặp đi lặp lại như một bài hát ru ngủ. Hệ thống nhịn không được mà đánh một giấc, đến khi thông báo kết nối thành công vang lên, nó lập tức bật dậy, muốn giới thiệu bản thân với ký chủ, kết quả lại phát hiện ra… bây giờ đã là năm 2077!

 

So với mốc thời gian mà nó cần định vị, bây giờ đã là bảy năm sau!

 

Trời ơi đất hỡi! Lúc đó hệ thống chỉ muốn khóc ròng. Nếu Chúc Vô Ưu biết được nó có thể ngủ một giấc mà bỏ lỡ mất bảy năm, chắc chắn sẽ tức giận đến mức muốn đuổi theo tháo tung nó ra lắp lại, thậm chí là format luôn cũng không chừng, sau này cũng sẽ không cho nó tinh hạch dị năng cao cấp nữa… Không được, nó cảm thấy mình vẫn còn có thể cứu vãn, nhiệm vụ lần này nhất định phải hoàn thành một cách xuất sắc, hoàn mỹ!

 

Hệ thống âm thầm hạ quyết tâm phấn đấu.

 

Nhưng mà, ký chủ của nó lại chỉ muốn yêu đương ngọt ngào với bạn đời của mình, mặc cho nó có dụ dỗ thế nào, dường như cũng không hề có hứng thú với việc giải cứu thế giới.

 

Nghĩ lại lúc đó, hệ thống chỉ muốn tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh.

 

Còn dụ dỗ cái gì nữa! Còn dụ dỗ cái gì nữa chứ!

 

Đại ma vương muốn yên ổn yêu đương thì cứ để hắn yên ổn yêu đương đi!

 

Bây giờ thì hay rồi, phong ấn của Đại ma vương đã được giải trừ, hắn đã hoàn toàn không muốn giả vờ nữa, hắn muốn hủy diệt thế giới rồi!

 

Còn nó, nó chỉ là một hệ thống nhỏ bé yếu đuối đáng thương mà thôi, đối mặt với tình cảnh này, nó còn có thể làm gì được nữa đây?

 

Hệ thống tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.

 

Cùng với hệ thống, những người nhịn không được nhắm mắt lại còn có rất nhiều, bởi vì, sự đáng sợ của đại ma vương ai cũng tận mắt chứng kiến, ngay cả người mạnh nhất nhân loại cũng không phải là đối thủ của hắn, vậy mà Tô Thời Vũ chỉ là một dị năng giả “Sinh mệnh” hệ phụ trợ, thật sự có thể chống lại hắn được sao?

 

Tô Thời Vũ thản nhiên nói: “Vậy e rằng tôi không thể để anh toại nguyện rồi.”

 

Cậu ta giơ tay lên, một thanh quang kiếm ngưng tụ trong lòng bàn tay.

 

Ánh sáng vàng rực rỡ phát ra từ quang kiếm đã xua tan bóng tối bao trùm đỉnh tháp, cũng xua tan phần nào đó bóng ma đang bao trùm lấy trái tim mọi người.

 

Thế nhưng ngay sau đó, Thẩm Quyết đã vung đao!

 

Có lẽ là do xuất thân từ đội dọn dẹp ở dã ngoại nên Tô Thời Vũ không giống như những người khác, không hề yếu đuối như ấn tượng cố hữu của mọi người về dị năng giả hệ “Sinh mệnh”. Cậu ta có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, bình tĩnh nhìn lưỡi dao đang lao tới gần, né người sang một bên với khoảng cách gần như chạm đến giới hạn, đồng thời một đôi cánh ánh sáng khổng lồ sau lưng cậu ta cũng mở ra, cả người bay lên trên bầu trời cao.

 

Thẩm Quyết xoay người tại chỗ, vung đao, thân hình cũng biến mất, theo sát phía sau.

 

Giữa không trung, bỗng nhiên Tô Thời Vũ xoay người vung quang kiếm, vừa đúng lúc chặn được lưỡi đao của Thẩm Quyết đột ngột xuất hiện.

 

Giống như cuồng phong bão tố gào thét, đao kiếm của hai người trong nháy mắt đã giao chiến hàng trăm hàng ngàn hiệp trên không trung, động tác nhanh đến nỗi ngay cả dị năng giả cấp 3 cũng hoa cả mắt.

 

Có dị năng giả trên mặt đất lẩm bẩm: “Tô tiên sinh… Hóa ra lại mạnh như vậy sao?”

 

“Chúng ta… Có phải là có hy vọng chống lại đại ma vương rồi không?”

 

……….

 

Tự mình đánh nhau với chính mình thì là cảm giác như thế nào?

 

Đối với việc này, hiện tại Thẩm Quyết rất có quyền lên tiếng.

 

Ý thức chia làm hai phe, mỗi một “Hắn” đều có thể đoán trước được động tác tiếp theo của đối phương.

 

Thực ra cũng không có gì thú vị, thậm chí là có chút nhàm chán.

 

Nhưng đây là màn trình diễn cuối cùng.

 

Nhất định phải hoành tráng, để cả thế giới đều có thể nhìn thấy.

 

Bản thể của Thẩm Quyết ngồi trên vương tọa, nhắm mắt lại, tính toán quỹ đạo di chuyển và ra tay của hai bên đang giao chiến.

 

Gần được rồi… Đã đến lúc rồi.

 

………..

 

Trận chiến trên không trung càng lúc càng khốc liệt, hai người từ chỗ đao kiếm va chạm rồi lại tách nhau ra thật xa.

 

Tô Thời Vũ vỗ cánh, quần áo trên người đã xuất hiện vết rách, trên má trái có một vết dao mỏng, máu tươi từ đó rỉ ra, chảy dọc theo gò má.

 

Thẩm Quyết đứng giữa không trung, quần áo không hề xộc xệch, cả người bị bao quanh bởi vài bóng đen. Hắn rủ mắt xuống, đang thờ ơ lau đao.

 

Rõ ràng chỉ là một bóng người đơn độc, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác áp bức mãnh liệt như thể trên đầu mỗi người đều bị đè nặng bởi một tầng mây đen dày đặc, khiến người ta gần như không thở nổi.

 

Tất cả mọi người đều xem đến mức tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Sự mạnh mẽ của Tô Thời Vũ khiến bọn họ kinh ngạc, vui mừng, nhưng sự mạnh mẽ của Đại ma vương lại khiến người ta gần như tuyệt vọng.

 

Vị cứu thế chủ của bọn họ, rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong.

 

Mà lần này, đại ma vương sau khi lau xong đao xong thì dường như không còn kiên nhẫn tiếp tục trò chơi tốn thời gian này nữa.

 

Hắn giơ đao chỉa về phía Tô Thời Vũ.

 

Cuồng phong nổi lên, năng lượng hủy diệt trong hố đen như được triệu hồi, bắt đầu cuồn cuộn tràn vào, quấn quanh lưỡi dao của hắn như vô số con rồng đen, tạo nên luồng khí tức đáng sợ đến cực điểm.

 

Một đao này mà chém xuống, e rằng không chỉ thành phố này bị chẻ làm đôi, mà cả thế giới cũng không thể nào may mắn thoát khỏi.

 

Tô Thời Vũ giơ tay lên lau đi máu trên má, mím chặt môi, đôi đồng tử màu xanh lục nhìn chằm chằm Thẩm Quyết.

 

Thanh trường kiếm trên tay cậu ta cũng bắt đầu phát sáng, thứ ánh sáng ấm áp, chữa lành tâm hồn kia chiếu sáng một vùng trời nhỏ, nhưng lại giống như ngọn nến trước gió, le lói giữa cơn lốc xoáy màu đen cuồn cuộn trên bầu trời.

 

Mặc dù vậy, cậu ta vẫn không hề chạy trốn, vẫn một mình đứng chắn trước thành phố.

 

Hai luồng dị năng đối lập, ánh sáng và bóng tối, hội tụ giữa không trung, càng lúc càng nhiều, áp lực đáng sợ kia cho dù mọi người đứng cách rất xa, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nỗi sợ rợn cả tóc gáy, không thể động đậy được.

 

Hình như đã đến một điểm giới hạn nào đó, sự cân bằng mong manh đột nhiên bị phá vỡ, hai bên đồng thời lao về phía nhau như tên bắn, dị năng hệ “Sinh mệnh” và “Tử vong” va chạm dữ dội giữa không trung!

 

Giống như hai thiên thạch va chạm, ánh sáng và bóng tối bị xé toạc ra làm hai nửa.

 

Cả thế giới, mỗi một ngóc ngách, đều có thể chứng kiến rõ ràng cảnh tượng này.

 

Ánh sáng có thể thôn phệ bóng tối, nhưng năng lượng bóng tối hội tụ xung quanh lại càng thêm cuồn cuộn, hùng hậu, đang dần dần xé rách, thôn phệ ánh sáng.

 

Mọi người nhìn xem, càng xem càng thêm lo lắng.

 

Đây là hy vọng cuối cùng của bọn họ, là vị cứu thế chủ duy nhất, nếu ngay cả cậu ta cũng không thể chống đỡ nổi, vậy nhân loại phải làm sao đây?

 

Vô số người sống sót thầm gào thét trong lòng.

 

“Cố lên!”

 

“Nhất định không thể thua Đại ma vương được!”

 

Rất nhiều tín đồ của giáo phái “Cứu thế chi tinh” chắp tay cầu nguyện vô cùng thành kính.

 

“Kính xin cứu thế chủ, Ngài là hiện thân của ánh sáng, được trời cao phù hộ, nhất định sẽ phá tan màn đêm vĩnh hằng, giải cứu chúng sinh!”

 

“Cứu thế chủ!”

 

“Cứu thế chủ!”

 

“Cứu thế chủ!”

 

Vào thời khắc này, ý niệm và tín ngưỡng của chúng sinh đạt đến đỉnh điểm.

 

Dường như Tô Thời Vũ nghe thấy tiếng gọi của bọn họ, ánh sáng trên thanh quang kiếm trong tay lại càng thêm rực rỡ, ngăn cản năng lượng hủy diệt đã hội tụ thành con rồng đen xâm thực!

 

Mà sau đó, nó bắt đầu phản công.

 

Loại dị năng tương khắc với “Diệt Thế” này, dường như ngay từ khi được sinh ra đã là thứ vũ khí lợi hại để áp chế hủy diệt.

 

Lúc đầu, ánh sáng này so với bóng tối bao la quả thực như ngọn nến trước gió, nhưng theo thời gian trôi qua, nó càng thôn phệ nhiều năng lượng bóng tối, bản thân nó lại càng thêm mạnh mẽ.

 

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, ánh sáng lần đầu tiên áp đảo bóng tối.

 

Sau đó, quang kiếm phá vỡ vòng vây.

 

Thanh trường kiếm trong tay Tô Thời Vũ mang theo tín ngưỡng của chúng sinh và khí thế ngút trời, đâm thẳng về phía trước!

 

Thẩm Quyết không né tránh.

 

Trường kiếm đâm vào cơ thể.

 

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua thanh trường kiếm đâm vào tim mình, sau đó liền dời mắt, nhìn về phía thành phố rộng lớn bên dưới, cùng với dòng người tấp nập đủ loại.

 

Nhìn ngắm một lát, lại nhìn về phía xa xa.

 

Xa xa là cánh đồng bằng phẳng, núi non trùng điệp, một vòng mặt trời đỏ rực đang dần dần ló dạng.

 

… Thế giới thật tươi đẹp biết bao.

 

Dị năng “Sinh mệnh” khổng lồ trong quang kiếm đang nhanh chóng thôn phệ, phân giải, phân thân này không thể nào chống đỡ nổi nữa, ầm một tiếng, vỡ vụn.

 

Tầng mây đen cuối cùng cũng tan đi.

 

Ánh sáng bao phủ khắp nơi.

 

Trên mặt đất, mọi người nhìn nhau.

 

“Thắng rồi?”

 

“Chúng ta… Thắng rồi?”

 

Sau khi phản ứng lại, mọi người bắt đầu ôm lấy nhau, hoan hô.

 

“Chúng ta thắng rồi!”

 

“Đúng vậy, chúng ta thắng rồi! Thế giới sẽ không bị hủy diệt nữa! Chúng ta sống sót rồi!”

 

Giữa những tiếng hoan hô vang dội trên mặt đất, Tô Thời Vũ đứng giữa không trung, hóa giải trường kiếm, giơ tay lên.

 

Một con Cú Tuyết trắng muốt mập mạp từ trong lòng bàn tay cậu ta bay ra, cố gắng vỗ cánh, bay về phía hố đen trên màng thế giới.

 

Bay thẳng đến trung tâm hố đen, con cú tuyết đứng ở đó, “gù gù gù” vỗ cánh về phía hắn, sau đó hóa thành ánh sáng vàng rực rỡ, lấp đầy hố đen.

 

Không chỉ vậy, trong nháy mắt, một lớp màng mỏng màu vàng kim từ hố đen vừa được lấp đầy lan ra xung quanh, bao phủ toàn bộ thế giới một lần nữa.

 

Tô Thời Vũ ngẩng đầu nhìn trời.

 

Đây là lớp màng bảo vệ được thần minh ban phúc.

 

Từ nay về sau, cho dù có “Diệt Thế” khác xuất hiện, cũng không thể nào xâm thực thế giới này được nữa.

 

Về mặt ý nghĩa của Vận mệnh, thế giới này đã thoát khỏi kết cục bị hủy diệt.

 

Cậu ta vỗ cánh, xoay người trở về mặt đất. Đám đông nhiệt tình vây quanh cậu.

 

“Cứu thế chủ!” “Cứu thế chủ!” “Cứu thế chủ!”

 

Chúng sinh gọi tên cậu ta, từng đợt sóng âm cuồng nhiệt như muốn nhấn chìm cậu ta.

 

Tô Thời Vũ gật đầu với mọi người, rồi quay đầu nhìn về phương xa.

 

…………

 

Phía bên kia khoảng không, Thẩm Quyết chậm rãi đứng dậy khỏi vương tọa.

 

Tiểu Thạch Đầu nhảy chân sáo đến trước mặt hắn, chớp chớp đôi mắt đen láy hỏi:

 

“Ngài đã chuẩn bị xong chưa?”

 

Thẩm Quyết xòe lòng bàn tay, nắm trong đó là một viên tinh hạch màu đen.

 

— Tinh hạch của Thẩm Am.

 

Sức hút mãnh liệt từ nguồn năng lượng căn nguyên khiến hắn không thể khống chế được việc muốn thôn phệ đối phương.

 

Cho dù bản thể đang ở phía bên kia khoảng không, chỉ cần ý thức hơi thả lỏng, bản thể vẫn sẽ vô thức di chuyển về phía thế giới đó. Sức hút này càng ngày càng mạnh, ngoài việc trở thành thần ra thì không còn cách nào để chống cự, đây là quy luật cơ bản nhất của thế giới đang phát huy tác dụng.

 

Chỉ có thể dùng phân thân để thôn phệ năng lượng trong cơ thể đối phương, mỗi ngày một chút, vừa vặn duy trì ở mức độ thỏa mãn cơn khát, kéo dài thời gian thôn phệ hoàn toàn suốt nửa năm.

 

Bây giờ, không thể kéo dài thêm nữa.

 

Thẩm Quyết cũng không có ý định kéo dài thêm nữa.

 

Từ khoảnh khắc nhìn thấu bản chất của “Sang sinh chi vũ”, hắn đã biết, con đường này nhất định phải đi, không một ai có thể thay thế hắn.

 

Chỉ là, trước đó, hắn cần tín ngưỡng của cả thế giới làm mốc neo, để đảm bảo sau khi thành thần, hắn có thể giữ được “Bản ngã” của mình trong giây lát.

 

Thân phận của Thẩm Quyết không thể làm được điều này.

 

Nhưng Tô Thời Vũ thì có thể.

 

Vì vậy, hắn đã thiết kế cho mình một kết cục hoành tráng, để Tô Thời Vũ thực sự trở thành “Cứu thế chủ” của mọi người, để tín ngưỡng của cả thế giới hội tụ trên người hắn.

 

Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.

 

Thẩm Quyết nắm chặt tinh hạch, chậm rãi ấn nó vào cơ thể mình, ngay vị trí trái tim.

 

Thình thịch, thình thịch, thình thịch.

 

Cùng với nhịp tim cuối cùng đã trọn vẹn, ý thức của hắn không thể kìm nén được nữa mà lan rộng ra, chạm đến quy luật tối cao của vũ trụ.

 

Giọng nói của Tiểu Thạch Đầu bên cạnh như cách một lớp màng, truyền đến từ rất xa: “Lần thăng cấp này sẽ không thể quay đầu lại nữa đâu, không còn tên ngốc nào có thể ngăn cản ngài nữa rồi.”

 

Đúng là không còn nữa.

 

Bây giờ Tông Lẫm hẳn là… vẫn đang ngủ say.

 

Nghĩ đến người yêu, Thẩm Quyết muốn nhếch môi cười, nhưng phát hiện ra mình không thể làm được nữa rồi.

 

Quá trình thăng cấp từ cấp 1 lên cấp 0 đã bắt đầu.

 

Ngũ giác dần dần bị tước đoạt, lại như dần dần trở thành hư vô.

 

Tầm nhìn của hắn bay cao như trời xanh nhìn xuống, đồng thời cảm xúc lại như bức ảnh cũ kỹ phai màu mà nhạt nhòa.

 

Thần minh là gì?

 

Là hiện thân của pháp tắc? Là chúa tể của vận mệnh?

 

Tại sao con người lại muốn trở thành thần minh? Là bởi vì khao khát sức mạnh vô song kia sao?

 

Hay là bởi vì muốn thay đổi vận mệnh đã không thể cứu vãn?

 

Nhưng khi hắn đứng trên đỉnh cao nhất của thế giới, tất cả mọi thứ bên dưới đều đã trở thành mây khói. Dường như hắn có thể thay đổi mọi thứ chỉ bằng một cái nhấc tay. Nhưng tất cả dường như đều không còn liên quan gì đến hắn nữa. Hắn không để ý, cũng không quan tâm, cho nên càng không có lý do gì để thay đổi.

 

Thần minh vô tình, vô dục vô cầu, bởi vậy nên mới thờ ơ với chúng sinh.

 

Thẩm Quyết rất quen thuộc với quá trình thăng cấp này. Bởi vì từ rất lâu về trước, hắn đã từng thăng cấp một lần.

 

Lần đó, Tông Lẫm đã dùng sinh mệnh của mình để tạo ra ác mộng, giam cầm hắn – kẻ đang trong quá trình thăng cấp. Bọn họ chiến đấu, chém giết lẫn nhau trong ác mộng, cố gắng bào mòn ý chí của đối phương.

 

Lúc đó, không ai trong số bọn họ ngờ rằng, cuối cùng bọn họ lại ôm lấy nhau trong đau khổ, liếm láp vết thương trên người đối phương.

 

Chính Tông Lẫm đã dạy cho hắn, thế nào là tình cảm của con người.

 

Sau khi Tông Lẫm chết, hắn đã dùng hết toàn bộ sức mạnh để quay ngược thời gian của cả thế giới, cảnh giới từ gần cấp 0 – bán thần rơi xuống, tất cả đều bắt đầu lại từ đầu.

 

Mà lần này, hắn không thể nào lùi bước được nữa.

 

Hắn nhất định phải trở thành thần minh.

 

Bởi vì chỉ có thần minh mới có thể thay đổi vận mệnh.

 

Ý thức tiếp tục bay lên cao, dung hợp với quy luật tối cao giữa vũ trụ. Dường như hắn đã trở thành một cơn lốc xoáy, năng lượng vô tận đang hội tụ về phía trung tâm của hắn.

 

Bảy hệ dị năng tiến hóa.

 

“Sinh mệnh”, “Tử vong”, “Linh hồn”, “Vận mệnh”, “Pháp tắc”, “Không gian”, “Tự nhiên”. Vô số quy luật căn bản nhất của dị năng đều được hắn cảm nhận, khắc sâu vào trong trung tâm, tinh hạch vốn dĩ thuộc về dị chủng đang nhanh chóng lột xác thành thần cách.

 

Quá trình này dường như rất dài, nhưng dường như chỉ diễn ra trong nháy mắt.

 

Khi ngài mở mắt ra từ cực điểm của vũ trụ, vị cách đã đạt đến đỉnh cao tột bậc.

 

Cấp 0.

 

— “Vô hạn”.

 

Thời gian ở cực điểm bị đình trệ, là chiều không gian cao nhất của vũ trụ, vừa là khởi đầu, cũng là kết thúc.

 

Ngài lặng lẽ dừng lại ở nơi này, ánh mắt lướt qua vũ trụ. Đột nhiên nghe thấy có người đang cầu nguyện với mình.

 

“Kính xin thần minh trên chín tầng mây, cầu xin ngài ban cho nhân loại một vị ‘Cứu thế chi tinh’, thay đổi vận mệnh diệt vong của nhân loại.”

 

Giọng nói đó vừa lo lắng vừa run rẩy, cầu xin hết lần này đến lần khác, mỗi lời nói đều như máu từ trong tim rỉ ra.

 

“Kính xin thần minh trên chín tầng mây, cho dù muốn con trả giá bất cứ điều gì cũng được, cầu xin ngài ban cho nhân loại một vị ‘Cứu thế chi tinh’, thay đổi vận mệnh diệt vong của nhân loại!”

 

Nhân loại?

 

Hàng ngàn hàng vạn sinh linh trong vũ trụ, mỗi sinh linh đều có sinh có diệt, đó là quy luật bất biến.

 

Ngài không quan tâm, cũng không có ý định can thiệp.

 

Chỉ là, một chút ràng buộc nhỏ nhoi khiến một vài hình ảnh lướt qua trước mắt ngài.

 

Đó là chính ngài, được mọi người bao vây.

 

“Cứu thế chủ!” “Cứu thế chủ!” “Cứu thế chủ!”

 

Mọi người gọi ngài như vậy, tiếng gào thét ầm ĩ và tín ngưỡng cuồn cuộn thông qua lớp vỏ bọc kia, trực tiếp hướng đến bản thể của ngài.

 

Sức mạnh của tín ngưỡng có thể vượt qua không gian và thời gian, mặc dù vậy, tín ngưỡng của những con người này so với quy mô của vũ trụ thực sự không nhiều, thứ truyền đến cực điểm cũng chỉ là một đốm sáng nhỏ như đom đóm.

 

Ngài rủ mắt xuống, khẽ chạm vào.

 

Ý niệm ẩn chứa bên trong như dòng lũ tuôn ra từ đầu ngón tay, chảy vào trong cảm nhận của ngài.

 

Lẽ ra, tín ngưỡng mà chúng sinh truyền đến, thứ mà ngài nhìn thấy cũng nên là góc nhìn của tất cả mọi người khi cầu nguyện.

 

Nhưng đốm sáng tín ngưỡng này, thứ truyền đến dường như có chút không giống.

 

Thứ mà ngài cảm nhận được, chỉ có góc nhìn của một người, một đoạn hình ảnh đầy màu sắc.

 

Ngài đang đi trên hành lang của viện nghiên cứu.

 

Buổi chiều, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ chiếu vào.

 

Từ xa, ngài nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, gương mặt của một người đàn ông, đang đứng chờ ở cửa, quay đầu nhìn về phía ngài, người đó gọi ngài là: “Tiểu Quyết.”

 

— Tiểu Quyết.

 

“Bản ngã” sâu thẳm nhất trong linh hồn bỗng nhiên bị chạm đến, Thẩm Quyết khôi phục lại tỉnh táo trong giây lát.

 

Hắn đứng ở cực điểm của vũ trụ, nhìn thân thể của mình lúc này.

 

Thân thể to lớn dung hợp làm một với pháp tắc, không có thực thể, chứa đựng quyền năng “Vô hạn”.

 

Mặc dù vô hạn, nhưng lại mang đến cảm giác… Trống rỗng.

 

Giọng nói cầu xin vô cùng lo lắng của Chúc Vô Ưu truyền vào trong cảm nhận của hắn.

 

“Được.”

 

Lần này, Thẩm Quyết mở miệng.

 

“Ta chấp thuận… thỉnh cầu của ngươi.”

 

Hắn giơ tay lên. Một “Quả trứng” màu trắng bạc có hoa văn huyền ảo xuất hiện từ trong tay hắn.

 

Đây là một phần quyền năng của hệ “Sinh mệnh” được tách ra từ “Vô hạn”, đối lập với năng lượng hủy diệt.

 

Có lẽ, nên gọi nó bằng một cái tên khác thì hơn.

 

— “Sang sinh chi vũ”.

 

……..

 

Phía bên kia dòng thời gian.

 

Trong đống đổ nát hoang tàn của căn cứ nhân loại, Chúc Vô Ưu ngửa đầu nhìn trời sau khi nhận được chấp thuận.

 

Nửa người ông đã hoàn toàn dị hóa, biến thành rễ cây cắm sâu vào đất hoang, trên mặt cũng xuất hiện vân gỗ, đôi mắt bị nhuộm màu xanh lục của thực vật.

 

“Thần minh…” Ông lẩm bẩm.

 

Một khe nứt xuất hiện, một bàn tay dị dạng màu đen đưa ra, đặt một quả trứng màu trắng bạc trước mặt ông.

 

Bàn tay đó định thu hồi lại, nhưng lại dừng một chút, một tia sáng trắng bắn ra, rơi vào bộ xương ngoài màu bạc bên cạnh.

 

Bộ xương ngoài được cường hóa phát ra ánh sáng lấp lánh, cho dù là năng lực quan sát của Chúc Vô Ưu, cũng không thể nào nhận ra lai lịch thực sự của bộ xương ngoài này nữa.

 

Thẩm Quyết lấy cuốn tiểu thuyết do Trần Thư Thư viết, vượt qua ranh giới thời không, đặt cuốn sách bên cạnh “Chính mình” – người đang ngủ say trên vương tọa ở thế giới hoang tàn kia.

 

Đó là lần đầu tiên hắn từ bỏ cơ hội thăng cấp lên cấp 0, sau khi sử dụng chính mình quay ngược thời gian.

 

Rất nhanh, chính mình sẽ tỉnh lại, phát hiện và nhặt cuốn sách đó lên, kích hoạt “Chuyển đổi linh hồn” mà hắn đã thiết lập, xuyên vào cơ thể chính mình – một nhà nghiên cứu lúc bấy giờ, và bảy năm sau sẽ kết nối với hệ thống quay về quá khứ.

 

Mọi thứ sẽ bắt đầu xảy ra.

 

Thần minh thu tay về.

 

……….

 

Hiện tại trên dòng thời gian.

 

Bởi vì “Đại ma vương” đã bị đánh bại, cả thế giới đang hân hoan.

 

Bên trong giáo phái “Cứu thế chi tinh”.

 

Tô Thời Vũ đang ngồi trên chiếc ghế cao nhất của bàn tròn, xung quanh là các thành viên cấp cao của giáo phái.

 

“Ngài nói ngài muốn trị thương? Ngài bị thương sao?” Các thành viên cấp cao của giáo phái hoảng hốt.

 

Tô Thời Vũ nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi. Nhưng trong khoảng thời gian này, đừng để ai quấy rầy tôi.”

 

Chờ sau khi mọi người lui xuống, Tô Thời Vũ dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, nói:

 

“Thống Thống, ra đây.”

 

Hệ thống lớn tiếng đáp: [Tôi đây!]

 

Từ sau khi chứng kiến ký chủ tự mình giết chết chính mình, nó đã rơi vào trạng thái chết lặng.

 

Sau đó, nó cứ ngẩn ngơ như vậy, bỗng nhiên phát hiện thanh tiến độ nhiệm vụ của mình đã đạt đến 100%.

 

Ký chủ của nó, vậy mà thật sự đã giải cứu thế giới!

 

“Thời gian tao có thể giao tiếp không còn nhiều nữa. Rất nhanh thôi, tao sẽ rơi vào giấc ngủ say.” Tô Thời Vũ nói, “Có một việc, tao cần mi giúp.”

 

Hệ thống như được sủng mà sợ, đây là lần hiếm hoi ký chủ nhờ vả nó, vậy nên nó vội vàng đáp: [Ngài cứ nói!]

 

Tô Thời Vũ nói: “Sau khi ý thức của tao rời đi, hãy làm theo chương trình mà tao đã thiết lập, tiếp tục duy trì hoạt động của bộ xương ngoài này.”

 

Hệ thống: [Vâng! Tôi hiểu rồi! Nhất định sẽ hoàn thành mệnh lệnh của ngài!]

 

………….

 

Ý thức của Thẩm Quyết trở về cực điểm của vũ trụ.

 

Hắn nhìn vũ trụ mênh mông, cảm nhận về màu sắc trong tầm mắt dần dần nhạt nhòa, nhận ra rằng, thời gian “Bản ngã” có thể tỉnh táo không còn nhiều nữa.

 

Bây giờ, chỉ còn lại một việc cuối cùng—-

 

…….

 

Thế giới hoang tàn.

 

Thần điện.

 

Trước vương tọa trống rỗng, Tiểu Thạch Đầu đang buồn chán ngẩn người.

 

Sai lầm rồi. Trước khi đại nhân thăng cấp, đáng lẽ nên xin ngài ấy ăn mình trước.

 

Bây giờ thì hay rồi, thế giới này chỉ còn lại một mình nó. Không ai nói chuyện với nó, cũng không ai chơi với nó, cô đơn đến mức muốn chết—- A!

 

“Đại đại đại… Đại nhân?”

 

Đôi mắt đen láy của Tiểu Thạch Đầu sáng lên, nó nhảy chân sáo đến trước mặt một bóng đen đang lắc lư méo mó.

 

Về phần tại sao nó có thể nhận ra đây là đại nhân của nó từ một bóng đen — Đó đương nhiên là bởi vì tâm linh tương thông rồi! Dù sao thì Tiểu Thạch Đầu nó chính là viên đá nhỏ bé đã đồng hành cùng đại nhân lâu nhất mà!

 

Bóng đen nhặt nó lên.

 

“Đại nhân, ngài quay lại là để ăn con sao?” Tiểu Thạch Đầu mong đợi hỏi.

 

Bóng đen nói: “Không.”

 

Tiểu Thạch Đầu thất vọng: “Ồ… Vậy ngài có thể mang con đi cùng được không? Một mình con ở đây, thật sự rất cô đơn.”

 

“Cô đơn… sao.”

 

Dường như bóng đen đã không còn hiểu rõ cảm giác cô đơn này nữa, nhưng hắn vẫn gật đầu, nhẹ nhàng nắm lấy Tiểu Thạch Đầu, nói: “Vậy thì hãy theo ‘Ta’ thêm một lần nữa đi.”

 

Hắn nắm lấy Tiểu Thạch Đầu trở về cực điểm, sau đó từ cực điểm men theo dòng thời gian tìm kiếm.

 

Trong một khe nứt mở ra từ vô số năm trước.

 

Trước khe nứt, là một “Quả trứng”.

 

Một quả trứng sinh ra ở cực điểm của vũ trụ.

 

Xung quanh quả trứng được tầng tầng lớp lớp pháp tắc bảo vệ, thứ được thai nghén bên trong, vốn dĩ là một vị thần minh trời sinh, nắm giữ sức mạnh hủy diệt.

 

Dường như nhận ra hắn muốn làm gì, pháp tắc bỗng nhiên cuồn cuộn, phát ra tiếng vang như sấm sét muốn đẩy lùi hắn.

 

Nhưng hắn không để tâm, chỉ búng nhẹ tay, Tiểu Thạch Đầu liền xuyên qua tầng tầng lớp lớp cấm chế của pháp tắc, tiến vào trong “Quả trứng”.

 

Theo linh hồn của Tiểu Thạch Đầu dung nhập, bên cạnh “Quả trứng” kia cũng xuất hiện thêm một “Quả trứng” nhỏ hơn.

 

Quả trứng mới sinh ra đã phân chia một phần năng lượng vốn có. Mà vị thần được thai nghén trong “Quả trứng” ban đầu, cũng từ cấp 0 ban đầu giảm xuống còn cấp 1.

 

“Quả trứng” lớn là anh, “quả trứng” nhỏ là em.

 

“Diệt Thế Chi Hình” chia làm hai.

 

Nó sẽ lưu lạc đến thế giới loài người, vì bản năng mà ngụy trang thành con người, để nhìn, để quan sát, để cảm nhận thế giới của con người.

 

Sau đó được một người đàn ông dạy cho thế nào là tình cảm, là ham muốn, là không nỡ, là lưu luyến.

 

Thần minh trời sinh sẽ không biết đến hỷ nộ ái ố của sinh linh, chỉ biết tuân theo bản năng, hủy diệt thế giới.

 

Nhưng bây giờ hắn sẽ không làm như vậy nữa.

 

Hắn thu tay về.

 

Nhân quả trên dòng thời gian cuối cùng cũng được khép lại một cách trọn vẹn.

 

Vận mệnh bị đảo ngược được tự do chảy xuôi, hướng đến một tương lai tươi sáng, tràn đầy hy vọng.

 

Trước khi ép buộc bản thân chìm vào giấc ngủ say, hắn bỗng nhiên nhớ đến, năm đó khi Tông Lẫm thiêu đốt sinh mệnh để ngăn cản hắn thăng cấp, hủy diệt thế giới con người trong ác mộng to lớn kia, cũng thường xuyên giãy giụa giữa ý thức của dị chủng và con người.

 

Mỗi lần bị ý thức dị chủng chiếm lấy ưu thế, Tông Lẫm đều ôm đầu gào thét, thậm chí còn dùng cốt thương đâm vào lòng bàn tay đang dị hóa của chính mình, chỉ để đổi lấy một chút tỉnh táo trong chốc lát.

 

Ban đầu, Ngài cảm thấy thú vị, ung dung ở bên cạnh ngồi xem, thậm chí còn ra tay, thêm chút thương tích cho anh.

 

Sau đó, Ngài ôm lấy anh, nắm lấy vết thương đang chảy máu trên tay anh. Ngài chỉ có năng lực hủy diệt, không có chút sở trường nào về chữa trị, cho nên chỉ có thể cúi người xuống, liếm láp vết máu trên tay anh từng chút một.

 

Lúc đó, sức mạnh của ác mộng đã sắp tan biến.

 

Một khi ác mộng tan biến, thứ chờ đợi Tông Lẫm chính là linh hồn bị thiêu đốt nhanh chóng, sau đó khô kiệt rồi tử vong.

 

Thời gian sẽ rất ngắn, có lẽ chỉ còn… vài tháng.

 

Mà Ngài sẽ tiếp tục quá trình thăng cấp còn dang dở, trở thành cấp 0, trở thành cái gọi là thần minh vạn năng.

 

Thời gian Tông Lẫm tỉnh táo với tư cách là con người, thực ra còn dài hơn so với thời gian anh phát điên với tư cách là dị chủng.

 

Nhưng, thời gian phát điên thực ra cũng không cần quá dài, chỉ cần đủ để một dị chủng cấp 1 tự tay hủy diệt thành phố mà mình bảo vệ là được rồi.

 

“Nếu thời gian có thể quay trở lại, anh nhất định sẽ không mất khống chế, không để bi kịch của thành phố tái diễn, để mọi thứ đi đến hồi kết, để anh cô độc đến trước mặt em.”

 

“Chúng ta có thể gặp nhau vào lúc tốt đẹp hơn. Có thể anh sẽ có thêm thời gian, dạy em từng chút một, nhiều thứ hơn nữa.”

 

Đôi đồng tử đỏ sẫm như máu của Tông Lẫm yên lặng nhìn Ngài.

 

Linh hồn dần dần cạn kiệt khiến cho hơi thở sự sống trên người anh nhanh chóng suy yếu, lồng ngực cũng không còn nóng bỏng và ấm áp như lúc ban đầu nữa.

 

Nhưng tại sao, Ngài vẫn cảm thấy lưu luyến?

 

Vài tháng cuối cùng này. Bọn họ ôm lấy nhau trong thần điện hoang vắng, tịch mịch.

 

Bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ có một mình Tiểu Thạch Đầu phát ra tiếng nói vui vẻ.

 

Tiểu Thạch Đầu thích gọi Tông Lẫm là “Tên ngốc”.

 

Đúng là ngốc thật, rõ ràng đã thiêu đốt linh hồn, triển khai ác mộng là vì muốn giết chết Ngài, vậy mà bây giờ không những từ bỏ cơ hội giết Ngài trong ác mộng, thậm chí còn đi theo Ngài quay về thần điện đổ nát phía bên kia hư không.

 

Thần điện này, từng được dị chủng của thế giới đã bị hủy diệt xây dựng cho Ngài. Ngài biết những dị chủng đó chỉ là vì muốn sống sót, muốn có được tinh hạch mà Ngài ban cho, để trước khi hủy diệt ập đến, có thể kéo dài hơi tàn thêm một chút thời gian.

 

Chỉ là, cuối cùng tất cả đều sẽ biến thành hài cốt.

 

Là kỵ sĩ, trên hài cốt sau khi hủy diệt sẽ nở ra những bông hoa đỏ tươi như máu, chứng minh rằng chúng từng tồn tại trên thế giới này.

 

Nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

 

Tông Lẫm thích đứng trong đống đổ nát đầy hoa, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên đỉnh thần điện.

 

Mặt trăng của hai thế giới, trông đều giống nhau.

 

“Sao vậy, anh cũng muốn trở thành kỵ sĩ của ta sao?”

 

Ngài nhìn bóng lưng của anh, từng nói đùa như vậy.

 

Tông Lẫm liền xoay người, kéo Ngài vào lòng.

 

Anh để trần nửa thân trên, mái tóc dài màu trắng bay phấp phới trong gió đêm, gương mặt anh lạnh lùng cúi đầu nhìn Ngài.

 

“Kỵ sĩ có thể ôm em như vậy không?” Tông Lẫm hỏi.

 

“Không thể.” Ngài nói, “Đây là phạm thượng.”

 

Sau đó, bọn họ ôm nhau trong bụi hoa. Giống như vô số lần mây mưa trên trời dưới đất trong ác mộng. Trong tầm mắt là những hạt bụi lấp lánh bay lượn. Là mặt trăng to tròn. Là hai dị chủng. Là dây dưa khi cận kề cái chết. Là phạm thượng. Là điên cuồng.

 

Tông Lẫm quả thực đã dạy cho Ngài rất nhiều điều.

 

Chỉ là, chưa từng nói thẳng với Ngài chữ “yêu” kia.

 

Khởi đầu của bọn họ là một lần ngoài ý muốn va chạm trong lúc chiến đấu, sau đó, có lẽ là bởi vì cô đơn mà nương tựa lẫn nhau.

 

“Tiểu Quyết. Nếu em là con người thì tốt biết mấy.”

 

“… Nếu thời gian thực sự có thể quay trở lại thì tốt biết mấy.”

 

Sự điên cuồng dần dần biến mất, người đàn ông nắm lấy vai Ngài, cúi đầu xuống, dường như đang kìm nén điều gì đó, giọng nói anh khàn khàn.

 

Mà lúc đó, Ngài đưa tay lên vuốt ve gương mặt anh, hôn lên đôi mắt anh.

 

“Nếu đây là điều anh mong muốn.”

 

Ngài ghé sát vào tai anh, dịu dàng nói.

 

“Vậy thì, ta sẽ ban cho anh.”

 

……….

 

“—Ta sẽ ban cho anh.”

 

Trong ký ức, giọng nói của Thẩm Quyết vẫn còn văng vẳng bên tai.

 

Tông Lẫm đột nhiên mở mắt.

 

Dị năng hệ “Linh hồn” đã hoàn thành dung hợp và thăng cấp hoàn mỹ như sóng triều cuồn cuộn, đang cuồn cuộn quanh người anh. Anh nhìn thế giới xung quanh.

 

Mây bay trên trời, núi non trùng điệp, một tầng kim quang bao phủ đất trời, mặt trời cao ngất.

 

Trong tầm mắt, không còn sương mù dày đặc, cũng không còn bị năng lượng hủy diệt bao trùm nữa.

 

Đây là một thế giới hoàn toàn mới, tràn đầy hy vọng.

 

Ký ức khi còn là dị chủng cấp 1 và ký ức của thế giới hiện tại liên tục đan xen trong đầu anh.

 

Tông Lẫm xoay người.

 

Thành phố từng trở thành đống đổ nát giờ đang hiện ra trước mắt anh, công việc tái thiết sau thảm họa đã hoàn thành được hơn phân nửa, có thể nhìn thấy những tòa nhà cao tầng san sát trong thành phố, vô cùng phồn hoa, xe cộ và dòng người qua lại không ngừng trên đường.

 

Mà ở ngoại ô, hệ thống giao thông bị bỏ hoang sau ngày tận thế cũng được đưa vào sử dụng trở lại.

 

Đường cao tốc được dọn dẹp, từng chiếc xe hơi chạy trên đường, thậm chí còn có không ít thôn xóm được xây dựng ở những nơi gần thành phố. Trên vùng đất hoang vu lại có thêm khói bếp của con người, sự kiểm soát của nhân loại đối với mảnh đất này đang dần trở về.

 

Rốt cuộc anh đã ngủ bao lâu rồi?

 

Thẩm Quyết đâu?

 

Dị năng hệ “Linh hồn” trong nháy mắt đã lan rộng ra toàn bộ thế giới, nhưng lại không cảm nhận được một chút tung tích nào của người yêu.

 

Tông Lẫm nhíu mày, vỗ cánh bay đến thành phố, vừa hay nhìn thấy đoạn video đang được phát trên màn hình lớn. Anh dừng lại.

 

Trên màn hình, ánh sáng và bóng tối va chạm dữ dội.

 

Trái tim của Đại Ma Vương đã bị Cứu Thế Chủ đâm xuyên qua, thân thể vỡ vụn trong màn đêm.

 

Hết chương 106.

 

Chương 106

Ngày đăng: 7 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên