Chương 107: Bóng Côn Trùng (33)
Để có được sự tín nhiệm của Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y, Lâu Tiểu Quả đặc biệt ra sức, răm rắp nghe lời Lịch Thúc Tinh, tên đó bảo gì nghe nấy, chơi parkour ngày càng mạo hiểm. Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y dần bị thu hút, người ở độ tuổi này rất khó cưỡng lại sức hấp dẫn của những môn thể thao trông ngầu lòi, dù cho rủi ro rất lớn.
Vào ngày ra tay, Lâu Tiểu Quả đến sân bóng bàn từ sớm, dựng thanh thép nhọn hoắt lên, nhắm thẳng vào điểm yếu nhất của mái tôn, rồi lại động tay động chân trên đó, chỉ cần có người chạy nhảy trên mái là chắc chắn sẽ rơi xuống.
Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y đã tập được những bước cơ bản nhất, còn cậu ta thì đang biểu diễn động tác lộn nhào trên mái nhà hết sức thuần thục, sau đó thì chân thành đề nghị: “Người mới có thể tập từ đây, nhìn ngầu vậy thôi chứ chẳng khó lắm đâu.”
Cả hai lập tức hành động, khởi động xong liền leo lên mái, còn Lâu Tiểu Quả thì đứng chờ sẵn ở đầu bên kia. Bình Y Y thích thể hiện, chạy phía trước, Lịch Thúc Tinh cũng không chịu kém cạnh, bám sát phía sau. Lâu Tiểu Quả khẽ nhếch mép, bọn chúng đã bước vào cái bẫy do cậu ta giăng ra rồi.
“Rắc” một tiếng, Bình Y Y giẫm phải miếng ngói mục nát không thể chịu lực, cả người ngã nhào xuống, Lịch Thúc Tinh theo bản năng muốn kéo cô ta lại, nhưng những miếng ngói xung quanh cũng theo đó sụp đổ, bản thân cậu ta cũng khó bảo toàn, bị dòng gạch đá cuốn rơi xuống. Phía dưới vang lên tiếng động lớn, bụi đất mù mịt bốc lên. Mái nhà do quán tính mà sụp đổ liên tiếp, chẳng mấy chốc đã sập gần hết.
Lâu Tiểu Quả đứng bên bờ vực sụp đổ, ánh mắt ngập tràn điên cuồng. Chết rồi, chết rồi, hai con quỷ đó đã bị cậu ta giết chết rồi!
Cậu ta cẩn thận trở lại cầu thang dốc, ghé tai nghe ngóng động tĩnh phía dưới, không một tiếng động! Tim cậu ta đập thình thịch, phấn khích tột độ. Nhà máy bỏ hoang này gần như không có ai lui tới, chỉ cần bây giờ cậu ta rời khỏi đây, sẽ không người nào phát hiện ra. Xác của bọn chúng e là phải rất lâu nữa mới được người ta tìm thấy.
Một lúc sau, cậu ta lại cảm thấy bọn chúng chết như vậy thật quá dễ dàng. Cậu ta vừa muốn che giấu hoàn toàn sự thật về cái chết của bọn chúng, vừa muốn người khác biết rằng chính cậu ta đã giết chết bọn chúng.
Cậu ta run rẩy vẽ một hình vẽ lên tường trong sự hưng phấn tột độ. Mãi đến khi bức vẽ hoàn thành, cậu ta mới nhận ra mình vừa vẽ một con chuồn chuồn.
Đây là hình vẽ cậu ta thường vẽ gần đây, bởi vì thầy Tiết từng nói, côn trùng là vĩ đại nhất, có thể sinh sôi nảy nở. Đây chính là dấu hiệu của cậu ta, cậu ta vẽ con chuồn chuồn ở đây, chứng tỏ cậu ta đã giết chết bọn chúng, cậu ta đã tái sinh từ trong cái chết của bọn chúng!
Cậu ta về nhà tắm rửa suốt một tiếng đồng hồ. Khi cơn hưng phấn qua đi, cậu ta bắt đầu sợ hãi. Nhỡ đâu, nhỡ đâu cảnh sát bắt được cậu ta thì sao? Cậu ta không thực sự muốn giết người, cậu ta chỉ muốn cho bọn chúng một bài học!
Tin tức Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y mất tích đã lan truyền về trường học, gia đình hai bên đều đã báo cảnh sát, cảnh sát đang ráo riết tìm kiếm. Cậu ta càng ngày càng sợ hãi, trong lúc hoảng loạn đã đâm sầm vào Tiết Thần Văn.
“Xin lỗi….” Cậu ta ngẩng đầu lên, giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt Tiết Thần Văn, khác với vẻ mặt khi gặp trước đây, Tiết Thần Văn không có chút sức sống nào, trông như một cái xác không hồn.
“Thầy Tiết?” Cậu ta hỏi: “Thầy sao vậy?”
Tiết Thần Văn lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra, như thể không quen biết cậu ta, bước lên lầu. Cậu ta thấy kỳ lạ, liền đi theo. Tiết Thần Văn lại đi lên sân thượng, như thể muốn tự sát. Cậu ta hoảng hốt, vội vàng ôm lấy Tiết Thần Văn: “Thầy Tiết, thầy làm sao vậy? Đừng làm chuyện dại dột!”
Lúc này Tiết Thần Văn mới nhận ra cậu ta, lộ ra vẻ mặt buồn bã và dịu dàng: “Là em à. Khó khăn của em đã được giải quyết rồi sao?”
Cậu ta bỗng chốc bị kéo về hiện thực, khó khăn của cậu ta… đã bị cậu ta giết chết rồi.
Tiết Thần Văn đẩy cậu ta ra: “Thầy không dũng cảm được như em, đã cố gắng rất lâu rồi, bác sĩ cũng đã khám, thuốc cũng đã uống, nhưng vẫn không thoát ra được, thầy… thầy không muốn vùng vẫy nữa.”
Nỗi sợ hãi tích tụ bấy lâu bỗng chốc bùng phát, cậu ta buột miệng nói: “Thầy Tiết, có lẽ em đã làm sai rồi.”
Có lẽ là do bản năng của một người thầy, Tiết Thần Văn sững sờ: “Sao vậy?”
Cậu ta nén nước mắt: “Thầy Tiết, em, em giết người rồi.”
Giọng cậu ta rất nhỏ, Tiết Thần Văn không nghe rõ: “Em làm gì cơ?”
“Em giết người rồi!” Cậu ta run rẩy dữ dội, bám chặt lấy Tiết Thần Văn, tuôn ra hết mọi chuyện về việc Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y đã hành hạ cậu ta như thế nào, cậu ta đã lên kế hoạch giết chết bọn chúng ra sao. “Em hối hận rồi, em không muốn chết, em không muốn ngồi tù! Thầy Tiết, phải làm sao bây giờ? Chắc chắn em sẽ bị bắt!”
Sau một hồi im lặng, Tiết Thần Văn đặt hai tay lên vai cậu ta, dùng giọng điệu khiến người khác không thể không tin tưởng mà nói: “Không, em sẽ không sao đâu.”
Cậu ta kinh ngạc nhìn Tiết Thần Văn, Tiết Thần Văn dịu dàng nói: “Thầy phải đi rồi, em là một học sinh tốt, tiếc là thầy chưa từng dạy em. Thầy, thầy sẽ làm một việc cho em. Nhưng hãy hứa với thầy, sau này hãy làm người tốt.”
Cậu ta kinh hãi tột độ, ngơ ngác nhìn Tiết Thần Văn: “Thầy Tiết, ý thầy là sao?”
Tiết Thần Văn lắc đầu, chỉ nói: “Từ giờ trở đi, đừng tìm thầy nữa, đừng nói với ai rằng bọn chúng đã bắt nạt em, ngày thường em sống thế nào, bây giờ cứ sống như vậy, đừng để người khác nhận ra điều gì khác thường. Em và bọn chúng không tiếp xúc nhiều, cảnh sát chỉ hỏi em vài câu đơn giản, em cứ trả lời bình thường là được.”
Nói xong, Tiết Thần Văn lùi lại vài bước, cậu ta muốn đuổi theo, nhưng Tiết Thần Văn đã giơ tay ngăn lại, vẻ mặt sa sầm: “Không muốn chết thì nghe lời thầy, lần cuối cùng đấy.”
Cậu ta sợ hãi tột độ, không biết tương lai nào đang chờ đợi mình, chỉ có thể giao phó tất cả cho Tiết Thần Văn, hy vọng thầy ấy có thể bảo vệ mình.
“Chuyện sau đó cậu cũng rõ rồi.” Lâu Tiểu Quả nhìn chằm chằm Minh Hàn: “Là cậu đã nói với cảnh sát rằng thầy Tiết và Lịch Thúc Tinh có mâu thuẫn, cậu cũng giống như thầy Tiết, đều đã giúp tôi.”
Minh Hàn chậm rãi nói: “Phải, là tôi.”
Những nghi vấn tồn đọng năm đó, giờ phút này rốt cuộc đã tìm được lời giải đáp duy nhất.
Sân bóng bàn xảy ra chuyện cách trường Trung học Nam Khê rất xa, ban đầu Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y chỉ là mất tích, cảnh sát vẫn chưa tìm kiếm đến nhà máy bỏ hoang. Tiết Thần Văn đã lợi dụng khoảng thời gian này đến sân bóng bàn, cố gắng xóa bỏ dấu vết gây án của Lâu Tiểu Quả.
Nhưng trong quá trình này, thầy ấy nhận ra mình không hề biết Lâu Tiểu Quả đã để lại dấu vết ở đâu, mà liên lạc lại với Lâu Tiểu Quả lúc này tuyệt đối không phải là hành động sáng suốt. Vì vậy, thầy ấy đã chọn cách phóng hỏa, đồng thời để lại dấu chân, dấu vân tay của mình tại hiện trường, còn cố tình để camera gần đó quay được mình.
Cảnh sát điều tra tất cả giáo viên và học sinh quen biết Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y, nhưng không phát hiện ra Lâu Tiểu Quả từng bị Lịch, Bình bắt nạt. Nghĩ lại thì, sở dĩ như vậy là vì Lịch Thúc Tinh biết những chuyện mình làm với Lâu Tiểu Quả không quang minh chính đại gì, nên đã tìm mọi cách để không lưu lại chứng cứ. Lâu Tiểu Quả ẩn mình trong cuộc điều tra, còn Tiết Thần Văn thì đứng ra.
Ban đầu, cảnh sát không cho rằng Tiết Thần Văn liên quan đến vụ án, thầy ấy quá mức ưu tú, cho dù là giáo viên hay học sinh, ai nấy đều nói thầy ấy dồn hết tâm huyết cho việc dạy học, rất ít giáo viên nào có thể tận tâm như thầy ấy.
Nhưng Minh Hàn lại chủ động tìm đến cảnh sát, khai báo về mâu thuẫn giữa Tiết Thần Văn và Lịch Thúc Tinh. Tiết Thần Văn lập tức trở thành nghi phạm chính. Sau đó, cảnh sát trích xuất camera giám sát gần sân bóng bàn bị thiêu rụi, thấy Tiết Thần Văn với vẻ mặt căng thẳng đi ngang qua, rõ ràng là chột dạ. Tiết Thần Văn chối cãi vài lần rồi thừa nhận chính mình đã giết hại Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y.
“Bọn chúng không tôn trọng tôi, đặc biệt là Lịch Thúc Tinh. Tôi chỉ phê bình nó vài câu, nó đã dọa sẽ tìm người đến đập vỡ bát cơm của tôi. Còn Bình Y Y? Con bé đó thì tôi không có thù oán gì, nhưng không còn cách nào khác, bọn chúng lúc nào cũng như hình với bóng, tôi muốn giết Lịch Thúc Tinh thì phải xử lý Bình Y Y.”
Phòng thẩm vấn chìm vào im lặng ngắn ngủi, Ngô Triển và Trần Tranh nhìn màn hình giám sát, cũng im lặng không nói.
Minh Hàn bỗng lên tiếng: “Tại sao Tiết Thần Văn lại bảo vệ cậu? Cậu chỉ là học sinh, chẳng lẽ Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y thì không phải sao?”
Lâu Tiểu Quả ngẩn người một lúc, nhún vai: “Bởi vì tôi là kẻ yếu, thầy ấy cũng vậy, nên thầy ấy sẵn lòng bảo vệ kẻ yếu đuối như tôi hơn?”
Minh Hàn nói: “Nhưng dù sao đi nữa cũng không đến mức phải hy sinh bản thân như vậy chứ?”
“Chẳng phải tôi đã nói rồi sao?” Lâu Tiểu Quả nói: “Thầy Tiết vốn dĩ đã không muốn sống nữa. Hôm đó trên sân thượng, nếu tôi không ngăn cản thầy ấy, thầy ấy đã nhảy xuống rồi. Thầy ấy… muốn bản thân chết có ý nghĩa hơn.”
Minh Hàn nói: “Ý nghĩa là để một tên sát nhân nhí như cậu được sống, để giết thêm nhiều người khác? Tiết Thần Văn bảo cậu làm người tốt, cậu đã làm chưa?”
Lâu Tiểu Quả bị kích động: “Cậu dựa vào cái gì mà dạy đời tôi? Cậu từng bị Lịch Thúc Tinh hành hạ bao giờ chưa? Cậu từng bị ép đến mức toàn thân bầm dập, đầu gối suýt nữa thì bị phế chưa? Cậu chưa từng! Cậu cũng giống như Lịch Thúc Tinh, đều là con nhà giàu có.”
“Nói với tôi những lời này cũng vô ích.” Minh Hàn không hề dao động: “Lịch Thúc Tinh là Lịch Thúc Tinh, tôi là tôi. Tôi hỏi lại lần nữa, cậu có biết vì sao Tiết Thần Văn lại muốn chết không?”
“Chẳng phải tôi đã nói…” Lâu Tiểu Quả nói được một nửa thì dừng lại, im lặng một lúc lâu: “Tôi không biết.”
Minh Hàn cười lạnh: “Lạ thật đấy, một kẻ như cậu, sau khi mọi chuyện xảy ra lại không hề tò mò về cái chết của thầy ấy à?”
“Tôi từng tò mò.” Giọng Lâu Tiểu Quả nhỏ dần: “Cũng từng thử đi điều tra, nhưng chưa được bao lâu thì tôi đã bỏ cuộc.”
Minh Hàn hỏi: “Tại sao?”
“Tôi không dám.” Lâu Tiểu Quả nói, cậu ta từng rất muốn biết hôm đó vì sao thầy Tiết lại lên sân thượng, một người ưu tú như thầy Tiết, rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì mà phải tìm đến cái chết? Nhưng cậu ta vừa muốn biết sự thật, vừa sợ hãi khi biết được sự thật.
“Cậu sợ cảnh sát lại chú ý đến cậu.” Minh Hàn vạch trần cậu ta: “Điều tra khó tránh khỏi việc tiếp xúc với người khác, mà tiếp xúc với nhiều người, bí mật của cậu cũng có thể bị bại lộ.”
Lâu Tiểu Quả và Minh Hàn nhìn nhau một lúc, khó khăn lắm mới nở nụ cười: “Cậu cũng không cần phải cay nghiệt như vậy. Phải, tôi đang trốn tránh, không biết vì sao thầy ấy lại muốn chết, điều này chẳng có hại gì cho tôi. Nếu cậu muốn biết, cậu hoàn toàn có thể tự mình đi điều tra. Cậu là cảnh sát, không giống như tôi, có nhiều điều phải lo lắng.”
Minh Hàn nói: “Tôi đã điều tra ra rồi.”
Ánh mắt Lâu Tiểu Quả trong nháy mắt trở nên nghiêm túc: “Cái gì?”
Minh Hàn nói: “Muốn biết không?”
Lâu Tiểu Quả chống ngực vào bàn, Minh Hàn lại gõ gõ mặt bàn: “Chuyện này không liên quan gì đến cậu, đợi tôi thẩm vấn xong, nếu tâm trạng tốt sẽ nói cho cậu nghe.”
Ánh mắt Lâu Tiểu Quả hiện lên vẻ chán ghét.
“Được rồi, chúng ta tiếp tục.” Minh Hàn nói: “Không lâu sau khi vụ án của Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y khép lại, cậu đã rút khỏi đội tuyển điền kinh, cũng không tiếp tục học cấp ba ở trường Trung học Nam Khê nữa. Sao vậy, bị ám ảnh tâm lý à? Lịch Thúc Tinh không còn nữa, chẳng phải sẽ không còn ai gây sự với cậu sao?”
Lâu Tiểu Quả đánh trống lảng: “Tôi không phải là tên sát nhân bẩm sinh.”
Minh Hàn: “Ồ?”
“Tôi cũng biết sợ hãi, mỗi ngày ở đội tuyển điền kinh, tôi đều nhớ đến Lịch Thúc Tinh, thầy Tiết.” Lâu Tiểu Quả cười gượng gạo: “Bây giờ tôi nói tôi rất hối hận vì đã giết bọn chúng, chắc chắn các cậu sẽ không tin. Nhưng sự thật là như vậy, sau đó tôi thường xuyên nghĩ, tại sao tôi lại bị Lịch Thúc Tinh dọa sợ? Tôi báo cảnh sát chẳng phải được rồi sao? Tại sao nhất định phải tự mình ra tay giết người? Nhưng lúc đó tôi thật sự không còn cách nào khác, một đứa trẻ, không còn cách nào khác.”
Một lúc sau, Lâu Tiểu Quả lại nói: “Đầu gối của tôi thực ra đã bị Lịch Thúc Tinh huấn luyện đến mức hỏng rồi, sau này không thể tham gia thi đấu nữa, chi bằng nhân lúc chưa ai phát hiện thì rút lui, dù sao lúc đó tôi có lý do chính đáng, trường học vừa xảy ra chuyện như vậy, lòng người hoang mang, mẹ tôi cũng lo lắng cho tôi, không ép buộc tôi nữa.”
Rời khỏi trường Nam Khê, Lâu Tiểu Quả đã trải qua một cuộc sống tưởng chừng như tự do tự tại, tốt nghiệp một trường cấp ba bình thường, hòa mình vào đám đông, giả làm người bình thường. Nhưng hành động “Cứu rỗi” của Tiết Thần Văn, từ lâu đã gieo vào lòng cậu ta một hạt giống tà ác – gặp vấn đề, dùng bạo lực giải quyết, giết người, lại có người lật tẩy.
Lên đại học, Lâu Tiểu Quả nhận ra mình không có hứng thú với phụ nữ, sau đó quen một người đàn ông hơn mình rất nhiều tuổi. Gã đàn ông kia chỉ ham muốn thân thể trẻ trung của cậu ta, nên khi cậu ta bị gã đá, cậu ta cũng thích tìm bạn tình trẻ tuổi hơn mình.
Nhưng ở giữa có một đoạn nhạc đệm – Nhậm Khiết.
Hồi nhỏ vì nhà nghèo, việc học lại bận rộn, Lâu Tiểu Quả không có thời gian để ý đến sở thích của mình: Vẽ vời. Sau khi trưởng thành, cuộc sống sung túc, lại có nhiều thời gian rảnh rỗi, cậu ta bắt đầu tự học vẽ, mua không ít dụng cụ vẽ, hứng lên thì vẽ vài nét, lười thì lên mạng xem người khác vẽ.
Có một streamer bán văn phòng phẩm lọt vào tầm mắt cậu ta, người có nickname “IKa” kia có ngoại hình vô cùng thanh tú, hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của cậu ta.
Hầu như ngày nào cậu ta cũng canh livestream của “Ngõ Thời Gian”, cậu ta chưa từng tương tác, chỉ chăm chú nhìn “IKa”. Ban đầu, cậu ta cứ ngỡ “IKa” là nam, trước đây cậu ta chưa từng gặp người con trai nào xinh đẹp như vậy. Nhưng xem lâu, cậu ta bắt đầu nghi ngờ “IKa” là nữ giả nam.
Nghĩ kỹ lại, “IKa” chưa từng nói mình là nam hay nữ, fan hâm mộ hình như rất thích điều này, nói rằng tình cảm dành cho “IKa” rất thuần khiết, chính là thích con người của “IKa”, còn “IKa” là nam hay nữ không quan trọng.
Nhưng cậu ta thì không được, cậu ta chỉ thích đàn ông, nếu “IKa” là phụ nữ, cậu ta không thể nào có hứng thú với “IKa” được.
Vấn đề này khiến cậu ta băn khoăn, cậu ta nảy sinh ý định muốn gặp mặt “IKa” ngoài đời thực. Rất nhanh sau đó, cậu ta tra được “Ngõ Thời Gian” là doanh nghiệp địa phương ở thành phố Nam Sơn, lại từ lời nói hớ hênh của Đỗ Quang Bảo mà biết được, nơi “IKa” livestream rất có thể là ở khu Đập Lam Loan ngoại ô thành phố.
Cậu ta đến Đập Lam Loan, vừa nhìn đã nhận ra “IKa” – người tình trong mộng của mình. Nếu như “IKa” trên mạng khó phân biệt giới tính, thì ngoài đời thực rất dễ nhận ra, tuy cô ấy vẫn ăn mặc theo phong cách trung tính, nhưng phong thái vừa nhìn là biết con gái.
Nhưng kỳ lạ là, cậu ta không hề thất vọng như trong tưởng tượng, ngược lại như thể đã chuẩn bị tâm lý từ trước, bình thản tiếp nhận việc “IKa” là con gái.
Có lẽ đúng như fan hâm mộ đã nói, cậu ta yêu cũng chỉ là con người của “IKa”, không liên quan đến giới tính của “IKa”.
Nhưng mà, sau khi xác định “IKa” là con gái, tình yêu của cậu ta cũng thay đổi, không còn ảo tưởng muốn chiếm hữu “IKa” nữa, mà là hy vọng “IKa” sống tốt. Cậu ta cũng không hiểu vì sao tình cảm của mình lại thay đổi như vậy, có lẽ là do tận mắt chứng kiến sự nhút nhát, yếu đuối của “IKa”, nên sinh ra tâm lý muốn giúp đỡ?
Cậu ta biết được tên thật của “IKa” là Nhậm Khiết, một cái tên bình thường đến nhàm chán. Mất đi lớp filter của ống kính, Nhậm Khiết quả thật rất nhạt nhòa, nói năng nhỏ nhẹ, lúc nào cũng cúi đầu, sợ đắc tội với người khác, cam chịu, nhưng lại rất lương thiện.
Lương thiện, một danh từ rất xa lạ với cậu ta. Nhưng người sở hữu phẩm chất này đã từng rất gần gũi với cậu ta.
Bởi vì Nhậm Khiết, cậu ta nhớ đến một người mà mình đã lâu không còn nhớ đến nữa, người đã nhận tội thay cậu ta, mang tiếng xấu trên người ra đi mãi mãi. Cậu ta vẫn luôn không hiểu rốt cuộc thầy Tiết đã gặp phải chuyện gì mà không thể vượt qua, nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn là vì quá nhu nhược, cuối cùng lại vì lương thiện mà cứu cậu ta.
Những người lương thiện và nhu nhược, cậu ta khinh thường, nhưng cũng không bỏ xuống được.
Cậu ta càng ngày càng quan tâm đến Nhậm Khiết, muốn thay đổi cô ấy. Nhậm Khiết kể cho cậu ta nghe về cha mẹ đã khuất, về người cậu ruột vừa nuôi nấng vừa bóc lột mình, cô ấy rất ghét ống kính, nhưng lại không thể không làm theo yêu cầu của cậu, gượng cười trước ống kính. Sự tổn thương của cô ấy là thật, đến từ tâm hồn và nhân phẩm rách nát của cô ấy.
Cậu ta muốn vá lành lại cho cô ấy, quyết định đưa cô ấy tiếp xúc nhiều hơn với thế giới bên ngoài, sợ cô ấy không thích nghi được, nên khi rủ cô ấy đến khách sạn Esports vẽ tranh, cậu ta đã cố tình dặn mẹ đừng đến quấy rầy.
Hôm đó, cô ấy cười rất vui vẻ, cậu ta cũng có cảm giác mãn nguyện khó tả. Thầy Tiết cứu cậu ta, hy vọng cậu ta làm người tốt, vậy cậu ta giúp đỡ người có tính cách giống thầy Tiết, như thế có được coi là làm người tốt không?
cậu ta tràn đầy tự tin, lên kế hoạch “Cải tạo” Nhậm Khiết, định lần lượt thực hiện xem hiệu quả thế nào. Nhưng mà, đúng lúc cuộc sống của cậu ta đang thay đổi vì Nhậm Khiết, thì một thanh kiếm từ quá khứ đã vung lên, đóng đinh cậu ta vào hiện thực lạnh lẽo.
Cậu ta phát hiện ra có người đang theo dõi, điều tra về mình. Điều này thật quá kỳ lạ, cậu ta chỉ là một thường dân, đã sớm đường ai nấy đi với gã đàn ông giàu có kia, ai lại làm như vậy? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng: Bởi vì vụ án ở trường Trung học Nam Khê.
Năm đó, Tiết Thần Văn kiên quyết khai nhận chính mình đã giết hại Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y, nhưng theo cậu ta quan sát, có một số cảnh sát hình như cho đến khi Tiết Thần Văn chết, vẫn cho rằng sau lưng Tiết Thần Văn còn có người khác, nhưng luôn tìm không ra chứng cứ, nghi phạm duy nhất lại chết, nên đành phải bỏ qua.
Chẳng lẽ cảnh sát cuối cùng cũng đã điều tra ra cậu ta? Nhưng tại sao? Năm đó cảnh sát còn không nghi ngờ cậu ta, tại sao bây giờ lại để ý đến cậu ta?
Không phải cảnh sát, vậy là ai? Cậu ta nhớ đến hai lần Tiết Thần Văn khóc lóc và lên sân thượng, có người đã làm tổn thương Tiết Thần Văn, người này hiểu rõ Tiết Thần Văn, cho nên mới biết Tiết Thần Văn đã nhận tội thay cậu ta? Cậu ta không dám điều tra người này, nhưng người này ngược lại lại điều tra cậu ta?
Cậu ta kìm nén cảm xúc, bắt đầu điều tra ngược lại. Lúc đó, thần kinh cậu ta căng như dây đàn, không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến Nhậm Khiết nữa, đã lâu không xem livestream của “Ngõ Thời Gian”. Một khoảng thời gian sau, cậu ta phát hiện ra người theo dõi mình là một công nhân tên Khổng Xuân Tường. Cậu ta vô cùng khó hiểu, tên Khổng Xuân Tường này đến thành phố Nam Sơn chưa lâu, quê quán ở huyện Đại Hà, đó là một nơi cậu ta chưa từng đến, cậu ta cũng chưa từng quen biết Khổng Xuân Tường.
Khổng Xuân Tường là do người khác phái đến, chỉ có thể giải thích như vậy.
Cậu ta tạm thời án binh bất động, âm thầm điều tra, theo dõi Khổng Xuân Tường, cuối cùng cũng để cậu ta phát hiện ra, Khổng Xuân Tường đã gặp mặt một “Người quen cũ”.
Lịch Uyển, chú của Lịch Thúc Tinh.
Ấn tượng ban đầu của cậu ta về Lịch Uyển đều bắt nguồn từ Lịch Thúc Tinh. Lịch Thúc Tinh ở trường giả vờ là quân tử, nhưng thực chất là một kẻ hẹp hòi, độc ác, chắc là bắt nạt cậu ta quen rồi, nên trước mặt cậu ta cũng chẳng cần phải giả vờ, vì vậy hở ra là chửi bới giáo viên, bạn bè, người nhà họ Lịch.
Lịch Thúc Tinh rất coi thường Lịch Uyển, nói Lịch Uyển đã già rồi, có tư cách gì mà tranh giành tài sản với mình, ông nội coi trọng nó là cháu đích tôn, đã sớm nói rồi, sau này Lịch Uyển chỉ xứng làm trợ thủ cho nó. Đừng thấy Lịch Uyển bây giờ phong quang, đó chỉ là bởi vì nó còn chưa tốt nghiệp, chờ nó vào công ty rồi, nhất định sẽ chèn ép Lịch Uyển đến chết.
Cậu ta im lặng nghe những lời này, trong lòng không một gợn sóng, điều cậu ta cần lo lắng là bản thân mình, là đầu gối bị chạy hỏng, là eo bị ngã gãy, tranh giành quyền lực của nhà giàu chẳng có chút liên quan gì đến cậu ta.
Nhưng sau khi Lịch Thúc Tinh mất tích, người trong nhà họ Lịch tích cực nhất lại là Lịch Uyển. Cậu ta nhìn thấy người thanh niên kia chạy đôn chạy đáo giữa đám cảnh sát, lo lắng đến toát mồ hôi hột, còn cha mẹ Lịch Thúc Tinh thì như kẻ ngốc, cuống cuồng cả lên.
Lúc đó, cậu ta cảm thấy Lịch Uyển thật ngu ngốc, Lịch Uyển có biết Lịch Thúc Tinh đã mắng chửi mình như thế nào không? Anh ta quan tâm đến Lịch Thúc Tinh như vậy, nếu Lịch Thúc Tinh còn sống, không biết sẽ cười nhạo anh ta như thế nào.
Sau khi tìm thấy thi thể của Lịch Thúc Tinh, Lịch Uyển rất suy sụp, mắt đỏ hoe, cầu xin cảnh sát nhất định phải bắt được hung thủ, nói Lịch Thúc Tinh là con một trong thế hệ này, là hy vọng của nhà họ Lịch. Cậu ta càng cảm thấy Lịch Uyển ngu ngốc đến mức không thể cứu vãn nổi.
Thời gian trôi qua, vậy mà Lịch Uyển lại điều tra cậu ta! Tại sao Lịch Uyển lại biết hung thủ là cậu ta? Chẳng lẽ Lịch Uyển chính là người đã làm tổn thương thầy Tiết? Nhưng không phải! Cậu ta không điều tra được mối liên hệ nào giữa Lịch Uyển và thầy Tiết, chỉ tra được Lịch Uyển là người đồng tính, có người yêu quen nhau nhiều năm, tên là Thời Ba, chính vì Thời Ba nên Lịch Uyển mới bị người lớn trong nhà gây khó dễ.
Nhà họ Lịch đã sa sút, việc kinh doanh ngày càng thu hẹp, lẽ ra Lịch Uyển đã phải đau đầu vì chuyện gia tộc, tại sao lại bỗng nhiên đi điều tra cậu ta? Lịch Uyển yêu thương Lịch Thúc Tinh đến mức nào, đến mức cảnh sát đã khép án rồi mà vẫn không buông tha?
Cậu ta từng giết người, trong tiềm thức cho rằng giết người là cách giải quyết vấn đề tốt nhất. Nếu Lịch Uyển đã điều tra cậu ta, vậy thì tốt, cậu ta sẽ xử lý luôn cả Lịch Uyển.
Trước khi ra tay với Lịch Uyển, cậu ta nhắm vào Khổng Xuân Tường trước. Cậu ta cần thông qua việc giết hại Khổng Xuân Tường để thăm dò phản ứng của Lịch Uyển. Nhưng điều phiền phức là, Khổng Xuân Tường và người cùng quê Chung Lực Sơn rất thân thiết.
Sau khi quan sát, cậu ta phát hiện Chung Lực Sơn vừa là điểm khó, vừa là điểm đột phá. Chung Lực Sơn lớn tuổi hơn Khổng Xuân Tường, đã đi làm thuê bên ngoài mười mấy năm, thích uống rượu, thích chiếm tiện nghi, nhưng lại rất hào phóng với người cùng quê.
Cậu ta giả làm công nhân, tiếp cận Chung Lực Sơn, thường xuyên rủ Chung Lực Sơn đi uống rượu, sau khi có được sự tin tưởng của Chung Lực Sơn, cậu ta đề nghị rủ mọi người cùng đi uống rượu. Chung Lực Sơn mắc bẫy, nói không cần rủ mọi người, chỉ cần một mình cậu em này là được rồi.
Tan ca lúc rạng sáng, Chung Lực Sơn khuyên nhủ Khổng Xuân Tường – người muốn về ký túc xá nghỉ ngơi – cùng đi tìm “bạn bè” uống rượu, đồng thời lấy ra chai rượu mà cậu ta đã nhét vào túi Chung Lực Sơn từ trước: “Nhìn xem, rượu ngon đấy, bạn tôi có tiền, hào phóng lắm!”
Chung Lực Sơn say mèm, Khổng Xuân Tường tuy uống không nhiều, nhưng thuốc quá mạnh. Lúc cậu ta từ trên cao nhìn xuống, cả hai đều đã không còn chút sức phản kháng nào.
Giết người diệt khẩu, hoặc là phân xác phi tang là cách xử lý tốt nhất. Thế nhưng cậu ta lại nghĩ đến Nhậm Khiết, đã lâu rồi cậu ta không quan tâm đến Nhậm Khiết. Với tính cách nhu nhược của Nhậm Khiết, nếu không có ai thúc đẩy thì mãi mãi sẽ không thay đổi. Mà bây giờ chính là cơ hội.
Đỗ Quang Bảo đã thu hút được một lượng fan trên mạng, ra sức xây dựng hình tượng, nhưng hình tượng là thứ dễ sụp đổ nhất. Chỉ cần Đỗ Quang Bảo ngã ngựa, Nhậm Khiết sẽ có đường lui. “Ngõ Thời Gian” xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Nhậm Khiết, nhưng không phá thì không xây mới được, sau này Nhậm Khiết đi con đường nào, còn phải xem bản thân cô ấy.
Hết chương 107.