Chương 107: Hoa Cổ Thành

 

Chương 107: Hoa Cổ Thành

 

Thẩm Tri Ngật đứng đó, trông hắn không giống một người chơi đang chạy trốn, mà giống như một người gác cổng hơn.

 

Trên gương mặt anh tuấn chỉ có tàn nhẫn, lạnh lùng, không nhìn ra một chút cảm xúc nào của con người.

 

Cánh cửa đã hé mở, tất cả hoa văn trên đó bắt đầu di chuyển, những mảnh ghép thân thể động vật rời rạc được ghép lại với nhau, một con chim bồ câu trắng sống động như thật hiện ra trên cánh cửa.

 

Thánh thiện và điềm gở tạo thành hai thái cực đối lập.

 

“Nhanh lên.” Thẩm Tri Ngật giục.

 

Chu Kỳ An nhanh chóng hoàn hồn, cậu hét lên với mẹ Chu, bảo bà chạy ra ngoài.

 

Ngay lúc này, trò chơi cũng đưa ra mệnh lệnh cuối cùng:

 

【Không được nhúc nhích.】

 

Gần như đồng thời với giọng nói vừa vang lên đó, Thẩm Tri Ngật kéo Chu Kỳ An đến bên cạnh, mở toang cánh cửa.

 

Con chim bồ câu trắng sống dậy, bay ra khỏi cửa, như thể nó mới là chìa khóa thực sự để mở cửa nhà thờ.

 

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống kết thúc, ánh sáng trắng bao phủ, Chu Kỳ An cảm thấy cơ thể mình như bị xé toạc khi bước qua cánh cửa.

 

Những người khác cũng như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, chịu đựng cơn đau như bị xé rách, cố gắng chạy về phía cánh cửa.

 

Không biết có phải là do khoảnh khắc cánh cửa mở ra đã vô hiệu hóa một phần sức mạnh của quy tắc tử vong hay không, ít nhất người chơi không chết ngay lập tức vì hành động di chuyển này.

 

“Bertram!” Tiếng hét của Ôn Hi vang lên phía sau.

 

Bertram không quay đầu lại, mặc dù hắn ta có chút hảo cảm với người phụ nữ này, và tin rằng đối phương cũng vậy, nhưng nếu đặt mình vào vị trí của cô ta, trong thời khắc sinh tử này, Ôn Hi cũng sẽ không dừng lại.

 

Vì vậy, hắn ta chạy nhanh hơn.

 

Bên kia cánh cửa là gì?

 

Mọi người đều đã mơ hồ đoán được đáp án.

 

Rời khỏi thế giới đồng hồ quả quýt, tiếng chuông dừng lại, đồng nghĩa với việc trò chơi Người gỗ cũng đã kết thúc.

 

Ánh sáng trắng biến mất, gần như tất cả những người lao ra ngoài đều kiệt sức ngã xuống đất.

 

Trước mắt bọn họ là một phố cổ sầm uất.

 

———

 

Nhà thờ.

 

Ôn Hi nhìn vị cha xứ đang cười nham hiểm trước mặt, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

 

Nỗi sợ hãi, oán hận, thù địch, tất cả đều hiện lên trong mắt cô ta.

 

“Vẫn còn cơ hội.”

 

Ít nhất trò chơi không trực tiếp tuyên bố cô ta bị tử hình.

 

Chu Kỳ An có thể vượt qua hai vòng thử thách của cha xứ, về kinh nghiệm chơi game và kinh nghiệm sống thực tế, cô ta đều vượt xa chàng trai trẻ kia.

 

Vị cha xứ khép cuốn kinh thánh dày cộp lại.

 

Ngay lúc này, phía sau ông ta xuất hiện thêm một cánh cửa, một cánh cửa hẹp.

 

Cha xứ không còn vẻ hiền lành như trước, ông ta cao giọng hỏi: “Con à, con muốn vào cánh cửa nào?”

 

Tất nhiên là cánh cửa có con chim bồ câu trắng.

 

Chỉ là câu hỏi mà NPC đưa ra càng đơn giản, Ôn Hi lại càng không dám lơ là.

 

Hoa văn con chim bồ câu trắng trên cánh cửa vẫn còn đó, nhưng không còn sống động như trước, liệu có phải đường sống đã thay đổi?

 

Cô lại nhìn sang cánh cửa hẹp mới xuất hiện.

 

Cánh cửa không có bất kỳ hoa văn nào, rất đơn sơ, màu sắc của gỗ cũng hơi khác so với những cánh cửa khác.

 

Cha xứ đứng giữa hai cánh cửa, dang rộng hai tay.

 

Tay cầm cuốn kinh thánh dày cộp chỉ vào cánh cửa có con chim bồ câu trắng, tay kia cầm cây thánh giá dựa vào cánh cửa hẹp, giọng nói bắt đầu lộ ra cảm giác lạnh lẽo: “Con đã suy nghĩ kỹ chưa? Muốn vào cánh cửa nào?”

 

Cảm giác ớn lạnh lan ra khắp cơ thể, thúc giục người chơi đưa ra lựa chọn.

 

“Bình tĩnh.”

 

Ôn Hi không ngừng tự nhủ bản thân mình như vậy, nhưng bàn tay run rẩy đã phản bội cô ta.

 

Lần thứ ba đặt câu hỏi, cả người cha xứ như chìm trong bóng tối: “Con à, có cần ta giúp con lựa chọn không?”

 

Ôn Hi nghiến răng: “Tôi vào cánh cửa hẹp.”

 

Trong bối cảnh tôn giáo, cánh cửa hẹp có một tầng ý nghĩa là con đường dẫn đến thiên đường. Lúc mới vào nhà thờ, cha xứ cũng có nhắc đến tiếng chuông của thiên đường.

 

Đây là manh mối có thể liên kết được.

 

Thiên đường có thể đại diện cho lối thoát, cũng có thể là cái chết, nhưng xác suất sống sót vẫn cao hơn nhiều so với cánh cửa kia.

 

Cha xứ mỉm cười, chậm rãi bước sang một bên.

 

Ôn Hi bất an bước tới, nhắm mắt đẩy cửa ra.

 

Phía sau cánh cửa không phải là ánh sáng trắng, mà là bóng tối vô tận, sắc mặt Ôn Hi cũng hoàn toàn biến đổi, điên cuồng muốn lùi lại.

 

Cánh cửa hẹp là lựa chọn tạm thời mới được thêm vào, rất gần với cánh cửa có con chim bồ câu trắng. Cô ta cố gắng sử dụng đạo cụ, muốn đổi sang đẩy cánh cửa khác, vậy mà lại thành công.

 

Niềm vui trong mắt cô ta còn chưa kịp bừng lên thì đã phát hiện ra cánh cửa kia cũng là một màu đen vô tận.

 

Có thứ gì đó giống như dây leo chui ra khỏi lòng đất, nhanh chóng quấn lấy người đứng trước cửa, kéo cô ta vào bóng tối vô tận.

 

Cha xứ ác ý lên tiếng: “Con à, tại sao con không cân nhắc ba cánh cửa còn lại?”

 

Ông ta vốn còn cảm thấy có hơi tiếc nuối, người ở lại không phải là “Đứa trẻ hoang dã” kia, nhưng giờ phút này, cha xứ lại cảm thấy rất thích hợp.

 

Trò lừa gạt với năm cánh cửa, chưa chắc đã lừa được “Đứa trẻ hoang dã” kia, nhưng đối phó với tín đồ này thì dư dả.

 

Ôn Hi thở hổn hển.

 

Cô ta đã vô thức bị dẫn dắt để lựa chọn giữa hai cánh cửa, lại quên mất thực tế có tới năm cánh cửa.

 

Không lâu trước đó, việc đầu tiên mà những người chơi làm khi vào nhà thờ là xác định xem cảnh tượng sau mỗi cánh cửa có thay đổi hay không. Người chiến thắng vòng đầu tiên đã rời đi, trò chơi được khởi động lại, tất cả cảnh tượng được cập nhật là điều bình thường.

 

Tư duy của Ôn Hi chưa bao giờ minh mẫn như lúc này, nhưng đã quá muộn.

 

“Không —“

 

Trong bóng tối không có ma quỷ, không có quái vật, chỉ có ý thức đang dần biến mất, linh cảm mách bảo cô ta rằng, thà bị quái vật ăn thịt hoặc tự sát còn hơn.

 

Dây leo ngày càng nhiều, tứ chi không thể cử động, Ôn Hi chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị kéo về điểm cuối cùng của bóng tối.

 

Hoa, đất, mùi vị kỳ quái.

 

Hương thơm ngọt ngào và mùi hôi thối hòa quyện vào nhau.

 

Cô ta đưa ra phán đoán cuối cùng khi vẫn còn sống:

 

Nơi này hình như là… một khu vườn.

 

Bên trong nhà thờ, hai cánh cửa mở toang tự động đóng lại, mọi thứ lại trở lại yên tĩnh.

 

Ít nhất cũng giữ lại được một tín đồ, cha xứ gạt bỏ vẻ u ám trước đó, tỉ mỉ trang điểm lại, cuối cùng cũng khôi phục lại lớp mặt nạ giả dối ban đầu.

 

Lúc này, một bóng đen lướt qua chân đèn.

 

Cha xứ sững người, ông ta ngẩng đầu lên, lại tưởng mình nhìn nhầm, tiếp tục cúi đầu xuống dặm phấn thì bóng đen kia lại xuất hiện.

 

Ông ta cất chiếc gương nhỏ đi, cảnh giác bước về phía bóng đen xuất hiện.

 

Chân đèn trống trơn.

 

Cha xứ do dự một chút, xoay chân đèn, bức tranh lễ rửa tội của Chúa xoay chuyển, cha xứ bước vào không gian phía sau.

 

Bể chứa đầy nước thánh không có vấn đề gì, xác định xung quanh không có ai, cha xứ mới thở phào nhẹ nhõm, lúc ông ta đang định xoay người thì bất ngờ bị một lực cực mạnh ấn xuống nước.

 

Cha xứ vùng vẫy trong bể nước: “Mày…”

 

Mày là ai?

 

Rõ ràng những người trong nhà thờ đều đã đi hết rồi.

 

“Dừng…” Ục ục ục… “Dừng tay.”

 

Cha xứ buông một tay đang bám vào mép bể ra, cái giá phải trả là đầu bị ấn xuống thấp hơn, ông ta dùng sức bóp nát chiếc gương trang điểm, dùng mảnh vỡ sắc nhọn cứa về phía sau.

 

Mảnh vỡ sắc nhọn xé gió, nhưng chỉ xé toạc không khí.

 

Sao có thể như vậy?

 

Vẻ mặt cha xứ vừa dữ tợn vừa kinh hoàng, bàn tay đang ghì chặt cổ ông ta vẫn ở nguyên vị trí, chứng tỏ người phía sau không hề né tránh.

 

Vậy thì sao mình lại có thể cứa trượt được?

 

Trừ phi nó không có thực thể!

 

Dòng nước đã dâng lên quá cổ, cha xứ càng cảm thấy bàn tay đang ghì chặt mình lúc ẩn lúc hiện.

 

Bóng ma không nói một lời, không thở, không nói, chỉ thuần thục ra tay.

 

Phần diễn của nhà thờ đã kết thúc, ý chí của trò chơi sẽ không quan tâm đến một vở kịch đã hạ màn, chỉ cần không giết chết NPC là được.

 

Chỉ là bị sặc nước một chút thôi mà.

 

Vừa hay, cha xứ hồi phục được chút hơi thở, bóng ma liền lôi ông ta đến chỗ dòng xoáy mạnh nhất, liên tục kéo lên rồi ấn xuống, trong tiếng kêu la thảm thiết, máu mũi và nước bọt của cha xứ hòa lẫn vào nhau, điên cuồng chảy ngược lại.

 

………….

 

Những gì đã xảy ra trong nhà thờ không ai hay biết.

 

Bên phía phố cổ, người chơi vừa mới thoát ra khỏi nhà thờ chỉ nghe thấy âm thanh nhắc nhở:

 

【Trò chơi một hai ba Người gỗ đã kết thúc, màn trình diễn này không chấm điểm.】

 

【Chúc mừng bạn đã đến phố cổ.】

 

【Phần thưởng tham gia đã được gửi.】

 

【Phần thưởng: Manh mối về Ông vua sân khấu kịch.】

 

【Manh mối 4: Ông vua sân khấu kịch ngày càng không hài lòng với tác phẩm của mình, càng không hài lòng với các diễn viên, ông ta khao khát tạo ra một vở diễn hoàn hảo mang đậm phong cách cá nhân.

 

Một tác phẩm hay, phần kết bất ngờ là vô cùng quan trọng.】

 

Chu Kỳ An thầm cười lạnh trong lòng.

 

Chỉ với trình độ dàn dựng của Ông vua sân khấu kịch này, ở chỗ sếp của cậu, thậm chí còn không đủ tư cách viết kịch bản.

 

【Vui lòng đến phim trường càng sớm càng tốt.】

 

【Lưu ý đặc biệt, bạn đã hoàn thành hơn một nửa số lần tham gia, đã tiếp xúc với mọi tầng lớp xã hội.】

 

【Sau khi có chứng chỉ diễn viên, bạn có thể đối thoại bình đẳng với các diễn viên khác trong phố cổ.】

 

【Bạn có một cơ hội để xin lời khuyên từ các diễn viên kỳ cựu.】

 

Chu Kỳ An dao động, cuối cùng hai mắt cũng sáng lên, hóa ra cũng có lợi ích bổ sung.

 

Sau khi âm thanh nhắc nhở kết thúc, cậu nhìn những người khác, vừa trải qua một trò chơi sinh tử, tinh thần của mọi người đều không tốt lắm, nhưng bây giờ rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều.

 

Có vẻ như ai cũng nhận được phần thưởng của hệ thống.

 

Giả sử ai cũng có thể xin lời khuyên từ diễn viên kỳ cựu, tổng hợp lại sẽ là một lượng thông tin rất lớn, nói không chừng còn có thể trực tiếp giúp ích cho việc phá đảo phó bản.

 

Điều này không giống phong cách của trò chơi cho lắm.

 

【A】

 

Chu Kỳ An nhìn trái nhìn phải: “Mọi người có nghe thấy âm thanh gì không?”

 

Người chơi lập tức cảnh giác, ban đầu không để ý, bây giờ nghe kỹ hình như có tiếng gào thét đau đớn, rất nhỏ, rất trầm, giống như ảo giác.

 

Mọi người lần theo nguồn gốc của âm thanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Tri Ngật.

 

Thẩm Tri Ngật làm như suy nghĩ vài giây, chậm rãi lấy từ trong túi ra một chiếc đồng hồ quả quýt.

 

Hình ảnh nhà thờ trên mặt đồng hồ lúc này vô cùng rõ ràng, con chim bồ câu trắng vẫn ngậm cành hoa đứng im tại chỗ, cửa nhà thờ đóng chặt, tiếng kêu thảm thiết mơ hồ phát ra từ trong nhà thờ, vô cùng rợn người.

 

Sau khi sử dụng đạo cụ trị liệu, lưỡi của người đàn ông đầu đinh đã mọc lại một chút, bị tiếng kêu thảm thiết gợi lại ký ức bi thảm, anh ta vô thức lùi xa chiếc đồng hồ quả quýt một bước.

 

Thẩm Tri Ngật lại vô cùng bình tĩnh: “Chắc là tiếng kêu của người không ra được.”

 

Nghe có vẻ hợp lý.

 

Nhưng suy nghĩ này chỉ kéo dài ba giây.

 

Đông Lập cau mày: “Nếu là tiếng kêu của Ôn Hi, vậy thì phải là giọng nữ chứ.”

 

Bây giờ âm thanh méo mó mơ hồ này rõ ràng là của đàn ông. Ngoài Ôn Hi ra, trong nhà thờ chỉ còn cha xứ, chẳng lẽ là cha xứ đang kêu la?

 

Đúng lúc hắn ta muốn tiếp tục hỏi, ánh mắt chạm phải gương mặt lạnh lùng của Thẩm Tri Ngật, mọi nghi ngờ bỗng biến thành kiêng dè.

 

Ban nãy chỉ lo vui mừng vì thoát chết trong gang tấc, bây giờ mọi người đều dâng lên nỗi sợ hãi tột độ, khoảnh khắc cuối cùng trước khi ra khỏi cửa, bọn họ như bị điều khiển mà muốn ra tay với Ôn Hi.

 

【Tập trung hỏa lực tấn công cô ta】.

 

Mệnh lệnh đó dường như vẫn chưa bị xóa khỏi tâm trí, khiến người ta điên cuồng muốn sử dụng đạo cụ tập trung tấn công Ôn Hi, kéo quái vật chuyển hướng.

 

Bertram nhớ tới Ôn Hi từng nói kỹ năng của Thẩm Tri Ngật có liên quan đến lĩnh vực điều khiển tinh thần, có lẽ phỏng đoán của cô ta là đúng.

 

“Năng lực càng mạnh thì di chứng sau khi sử dụng càng lớn.”

 

Nghĩ đến quy luật của trò chơi này, Bertram mới hơi yên tâm một chút.

 

Dòng thời gian bên trong và bên ngoài đồng hồ quả quýt không giống nhau.

 

Bây giờ ở phố cổ đã là sáu giờ sáng, bầu trời vẫn u ám.

 

Trời âm u, không khí ẩm ướt, người đi bộ trên đường phố sáng nay đông lạ thường. Thế giới trong phó bản đang âm thầm thay đổi, càng về sau, thời tiết và hành vi của NPC càng trở nên kỳ quái.

 

Mọi người đều đã quen với điều đó.

 

Càng nhiều người đi bộ lại càng tốt, nếu không, bọn họ sẽ phải đợi vài tiếng đồng hồ như thường lệ mới có thể giao tiếp với NPC.

 

Cơ hội xin lời khuyên từ diễn viên kỳ cựu trong âm thanh nhắc nhở chắc chắn là một quyền đặt câu hỏi.

 

Cả thành đều là diễn viên, bọn họ muốn hỏi ai cũng được.

 

“Chia ra hoạt động đi.” Chu Kỳ An nói: “Thuận tiện tìm kiếm phim trường, ai tìm thấy thì nhớ báo lên trong nhóm.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Nói xong, cậu nghiêm túc đổi tên nhóm từ [Một người cũng không thể thiếu] thành [Thiếu hai người].

 

Một Vưu Mã, một Ôn Hi, Chúa đã không phù hộ cho bọn họ.

 

“…”

 

Cậu chủ động đưa ra ý kiến, mọi người đều cảm thấy kỳ quặc, nhưng trong lòng cũng đang tính toán như vậy, chắc chắn là chia ra tìm kiếm phim trường sẽ nhanh hơn.

 

Mọi người tản ra hành động.

 

Ánh mắt Chu Kỳ An đảo một vòng, nhắm vào một hướng, kiểm soát tốc độ, vừa hay bám theo sau đội ngũ của Hạ Chí.

 

Người vốn dễ bị bám đuôi như cậu, lúc này lại chủ động bắt đầu cuộc sống bám đuôi người khác.

 

Tại chỗ chỉ còn lại ba người mẹ Chu.

 

Cậu sinh viên đại học đã hiểu rõ phong cách làm việc của Chu Kỳ An, khi đối phương không dặn dò gì đặc biệt, cậu ta tự giác đi theo Thẩm Tri Ngật.

 

Thẩm Tri Ngật không có bất kỳ dấu hiệu suy nghĩ nào, dường như đã có mục tiêu muốn hỏi. Lúc hắn vừa định bước đi thì bị mẹ Chu gọi lại.

 

“Vừa nãy quên mất, đưa cái này cho con trai tôi.”

 

Là đạo cụ [Thời gian bảo vệ tân thủ] mà Chu Kỳ An đưa cho bà lúc trước.

 

Thẩm Tri Ngật gật đầu.

 

Mẹ Chu một mình đi về hướng ngược lại, bà định đi dạo vài vòng cho tiêu cơm rồi đi tắm rửa, chăm sóc mái tóc của mình.

 

Cậu sinh viên đại học không dám hành động một mình, vội vàng đuổi theo Thẩm Tri Ngật, cuối cùng cũng học được chút ít da mặt dày của dân công sở từ Chu Kỳ An, nói: “Đạo cụ quan trọng như vậy mà cũng yên tâm giao cho anh, xem ra bác gái rất tin tưởng anh.”

 

Tuy Thẩm Tri Ngật không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn cậu sinh viên đại học đã bớt đi vài phần khinh thường dành cho kẻ ngu ngốc.

 

Thì ra đây chính là lợi ích của EQ cao.

 

Cậu sinh viên đại học thầm nghĩ: Tuyệt quá!

 

…………

 

Ở một nơi khác, Chu Kỳ An đi theo Hạ Chí và Đông Lập đã vòng qua con phố thứ hai.

 

Phải nói rằng, hành động của Thẩm Tri Ngật vào thời khắc cuối cùng trong nhà thờ đã khiến mẹ Chu có cái nhìn khác về hắn, ngay cả Chu Kỳ An cũng vẫn nhớ hình ảnh đối phương đứng dưới cánh cửa có con chim bồ câu trắng kia, dưới góc độ nghệ thuật mà nói, cậu cho rằng đó là một bố cục hoàn hảo.

 

Hoàn hảo đến mức nhẹ nhàng in sâu vào tâm trí cậu.

 

“Anh hùng cứu mỹ nhân, chủ đề kinh điển trường tồn với thời gian.”

 

Chu Kỳ An nghe vậy, hàng mi dài khẽ động, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Hạ Chí dừng lại bên bảng thông báo, đang xem các buổi biểu diễn tối nay ở khắp nơi.

 

Hoa Cổ Thành là thế giới của những người đam mê kịch nghệ.

 

Những địa điểm như khách sạn, nhà hàng, hầu như ngày nào cũng có biểu diễn để xem, hôm nay có khá nhiều nơi quảng cáo chủ đề anh hùng cứu mỹ nhân.

 

Hạ Chí: “Không biết chúng ta có được diễn kịch bản tương tự không nhỉ?”

 

Chu Kỳ An thuận miệng nói: “Đại hỉ đại bi, biết đâu đến lượt chúng ta lại là chủ đề bi kịch.”

 

Lời vừa dứt, bao gồm cả bản thân cậu cũng đều trầm mặc.

 

Cũng có khả năng lắm chứ.

 

Nơi Đông Lập và những người khác đến là một trường học bán trú, trong nhiệm vụ nhập vai ngày đầu tiên, Hạ Chí đã từng làm giáo viên ở đây.

 

Đã muốn hỏi, chắc chắn là hỏi người tương đối quen biết thì tốt hơn.

 

Trường học bán trú, giáo viên trực đang trông bọn trẻ chơi dụng cụ.

 

Hạ Chí đột nhiên nói với Chu Kỳ An: “Tôi đi hỏi đây.”

 

Chu Kỳ An: “Thế thì hỏi đi.”

 

“…” Cậu không nên tránh mặt một chút sao?

 

Chu Kỳ An vẫn đứng im tại chỗ.

 

Cuối cùng vẫn là Đông Lập lên tiếng nói với Hạ Chí: “Cô cứ đi hỏi đi.”

 

Cứ coi như là trả ơn cậu ấy đã ra tay giúp đỡ chúng ta trong nhà thờ.

 

Nhưng nếu như tiếp theo vẫn bám theo, vậy thì lại là chuyện khác.

 

Hạ Chí đi tới bắt chuyện với giáo viên đang trực, hai người từng dạy chung một lớp học, rất tự nhiên trò chuyện rôm rả. Trong lúc trò chuyện, Hạ Chí dùng giọng điệu ngưỡng mộ bày tỏ lòng hâm mộ của mình với Ông vua sân khấu kịch: “Ông ấy là thần tượng của tôi…”

 

Tránh những câu hỏi quá cụ thể, cô ta chỉ dò hỏi: “Cô Trần, cô biết gì về Ông vua sân khấu kịch không?”

 

Giáo viên trực lắc đầu: “Sao tôi có thể dùng hiểu biết của mình để soi mói đời tư của Ông vua sân khấu kịch vĩ đại được.”

 

“?”

 

Một vòng đối thoại kết thúc, Hạ Chí nghe thấy âm thanh nhắc nhở:

 

【Bạn đã sử dụng cơ hội xin lời khuyên từ diễn viên kỳ cựu.】

 

Hạ Chí vẫn giữ nụ cười trên môi trò chuyện thêm vài câu nữa, sau đó vẻ mặt u ám xoay người bỏ đi.

 

Mọi người đều nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi, vẻ mặt Chu Kỳ An như đã đoán trước được, xoay người chuẩn bị rời đi.

 

Hạ Chí không nhịn được nữa: “Cậu đã biết trước sẽ thế này đúng không?”

 

Tất nhiên là Chu Kỳ An không chắc chắn, chỉ là cơ hội đặt câu hỏi tốt như vậy, cho dù tỷ lệ thành công rất thấp, cậu cũng không nhịn được muốn hỏi một chút về manh mối liên quan đến Ông vua sân khấu kịch.

 

Chu Kỳ An nhìn Hạ Chí, thành khẩn nói: “Có một số việc, nhất định phải có người làm.”

 

Cô đã làm rồi, tôi không cần phải làm nữa.

 

“!!!”

 

Chu Kỳ An bỏ đi, chỉ để lại một bóng lưng vô tình.

 

Hạ Chí ở phía sau, sắc mặt thay đổi liên tục: “Cậu…”

 

Cậu và mẹ cậu đúng là…

 

Đúng vậy, chính là cậu và mẹ cậu.

 

Người đàn ông đầu đinh có cái lưỡi còn chưa lành lặn hẵn kéo Hạ Chí lại, ra hiệu: Bình tĩnh.

 

Hạ Chí hít sâu một hơi, một hơi không đủ, lại hít thêm ba hơi nữa, sau đó mới nói: “Đúng vậy, tìm phim trường quan trọng hơn.”

 

Đông Lập nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Kỳ An, ánh mắt khẽ nheo lại, so với những xung đột vụn vặt này, điều khiến hắn ta lo lắng hơn chính là bản chất của vấn đề.

 

Có một số việc không thể diễn ra được, bây giờ có thể khẳng định hoàn toàn mục đích xuống phó bản của chàng trai trẻ kia không giống với bọn họ. Nếu như Ôn Hi thành công thì thôi, lần này lại thất bại, đối phương nhất định sẽ đoán ra được điều gì đó.

 

…………

 

Nói chính xác thì bây giờ trời vẫn chưa sáng hẳn.

 

Chu Kỳ An một mình dạo bước trên đường phố: “Ôn Hi nóng lòng muốn giết người như vậy…”

 

Chắc chắn không chỉ đơn thuần là muốn giảm bớt độ khó của trò chơi, trước đây cậu đã nghiêng về việc nhóm người này vì tranh giành bảo vật mới ra tay với nhau, bây giờ cậu lại có thêm một số suy đoán khác.

 

“Có lẽ là còn lợi ích khác, hơn nữa lợi ích này còn có hạn.”

 

Nếu không Bertram mang theo hai tên lính đánh thuê xuống phó bản, ai biết được cuối cùng có lật mặt hay không.

 

Chu Kỳ An đột nhiên sinh ra hứng thú với phúc lợi ẩn giấu của phó bản, dù sao đã đến đây rồi.

 

Cậu vừa suy nghĩ về những lợi ích có thể có, vừa cân nhắc đến hành động tiếp theo.

 

Bản thân cậu đang phải đối mặt với hai lựa chọn, một là diễn thêm một vở kịch nữa, thu hẹp phạm vi vấn đề, sau đó đi tìm NPC hỏi về manh mối liên quan đến Ông vua sân khấu kịch, có lẽ sẽ nhận được câu trả lời khác; hai là đổi một câu hỏi khác liên quan đến phương diện khác, trực tiếp xin lời khuyên từ diễn viên kỳ cựu.

 

Trên đường đi, cậu cũng tiện thể tìm kiếm phim trường, đi được nửa đường, Chu Kỳ An đột nhiên dừng bước.

 

Bên đường có tờ rơi tuyển dụng, tiêu đề sặc sỡ, rất nhiều người chơi trong ngày đầu tiên vì kiếm tiền cũng đã từng dạo quanh đây.

 

《Miếu Thanh Y cần tuyển Đạo sĩ.》, 《Hiệp hội Pháp sư tuyển học viên, bao ăn ở.》, 《Nhà hàng chay cần tuyển gấp một phụ bếp》…

 

Lại đến nữa rồi.

 

Chu Kỳ An híp mắt, cảm giác quen thuộc khi nhìn thấy những bức tranh tường trong nhà thờ lại ùa về, cậu cảm thấy mình chỉ còn cách việc phát hiện ra điều gì đó một bước nữa.

 

Trong ngày đầu tiên kiếm tiền, ngoài việc có thể sử dụng để giao tiếp với NPC, còn có một mục đích nữa là đánh lạc hướng sự chú ý của người chơi để hãm hại lẫn nhau, sau khi trở thành đại gia ở thôn Phong Thủy, Chu Kỳ An đã không còn để tâm đến việc làm thêm nữa.

 

Im lặng một lúc, sau đó cậu đi đến nhà hàng chay gần nhất.

 

Vừa nhìn đã thấy cái chum muối dưa không bình thường, bên dưới tảng đá đè lên còn có cả xương người.

 

Cậu vừa bước vào đã có người ra tiếp đón.

 

“Chào quý khách, đến xin việc hay dùng cơm?”

 

Chu Kỳ An mặc bộ đồ thầy bói, nói: “Tôi còn có việc.”

 

Người phục vụ sờ sờ cái chum, cười hiền hòa: “Trong phố cổ đâu đâu cũng có việc làm thêm, chỉ cần vượt qua bài kiểm tra kỹ năng là được.”

 

Chu Kỳ An suy nghĩ một chút: “Để tôi suy nghĩ thêm.”

 

Rời khỏi nhà hàng chay, cậu bước nhanh về phía cổng phố cổ, như đang muốn xác nhận điều gì đó. Người đến người đi, Chu Kỳ An đi dạo một vòng ở chỗ cậu đã bày sạp xem bói lần trước, lẩm bẩm: “Người đâu?”

 

Đúng lúc cậu đang nhìn trái nhìn phải thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

 

Vẫn là thời gian này, đứa bé có vết đen trên mặt vẫn đi lang thang gần phố cổ như mọi khi.

 

Chu Kỳ An mỉm cười, vẫy tay với nó.

 

Đứa bé không thèm để ý đến cậu.

 

Chu Kỳ An kẹp tờ tiền giữa các ngón tay, lắc lắc, đứa bé có vết đen trên mặt lập tức chạy tới.

 

Cậu rất thẳng thắn nhét tiền vào túi áo của nó, cúi người xuống hỏi thẳng: “Anh có một vấn đề muốn thỉnh giáo mi nè, những diễn viên đã qua đào tạo cuối cùng đều đến đâu để diễn xuất?”

 

Phố cổ đúng là một phim trường quy mô lớn, nhưng không thể nào có chuyện diễn viên trong cả thành phố ngày nào cũng diễn xuất cho nhau xem.

 

Chờ đợi siêu phẩm càng không đáng tin cậy, NPC đã nói rõ ràng, Ông vua sân khấu kịch thích sử dụng người mới.

 

Đứa bé có vết đen trên mặt nhìn mệnh giá tờ tiền, trả lời: “Theo thỏa thuận bảo mật của diễn viên, tôi không thể trả lời câu hỏi này của anh được.”

 

Sợ Chu Kỳ An đổi ý, nó vội vàng nắm chặt tờ tiền trong tay.

 

【Bạn đã sử dụng cơ hội xin lời khuyên từ diễn viên kỳ cựu.】

 

Nhìn thấy hành động nhỏ của nó, nụ cười trên môi Chu Kỳ An càng sâu.

 

Tất cả NPC trong phố cổ này đều không giống như những con ma chỉ biết giết người.

 

Cậu đưa tay xoa đầu đứa bé, nó sợ đến mức dựng cả tóc gáy, đẩy Chu Kỳ An ra rồi bỏ chạy.

 

Chu Kỳ An không đuổi theo, nụ cười trong mắt dần trở nên lạnh lẽo.

 

Cậu xoay người, nhìn lại phố cổ náo nhiệt phía sau.

 

Những cư dân nguyên thủy trên đường phố cứ lặp đi lặp lại việc đi tới đi lui, NPC bày hàng thì rao hàng theo kiểu: “Muốn mua hàng giảm giá không? Chơi oẳn tù tì với tôi, thắng thì được giảm giá 50%.”

 

Còn có cả nơi dán tờ rơi tuyển dụng ở phía xa xa, vậy mà lại có cả tuyển nhân viên diệt chuột.

 

Vô thức đi về phía đó vài bước, Chu Kỳ An bị một người đàn ông vô gia cư gọi lại: “Diệt chuột thì có bản lĩnh gì chứ? Nhìn cậu có vẻ có tố chất lắm, đồng ý với tôi hai điều kiện, tôi sẽ dạy cậu cách điều khiển chuột.”

 

Người đàn ông vô gia cư chép miệng nói: “Chủ tiệm sẽ bỏ ra số tiền cao hơn để thuê cậu đến các cửa hàng khác phá hoại.”

 

Hắn ta nói chuyện giống như người đàn ông đầu đinh, lưỡi bị đứt mất một đoạn.

 

Người đàn ông vô gia cư tự xưng là do thua bạc, chính vì lưỡi gặp vấn đề nên mới cần tìm đồ đệ.

 

Chu Kỳ An không để ý đến hắn ta.

 

Ngày đầu tiên cậu chỉ quan tâm đến nghề nghiệp của mình, bây giờ cậu mới phát hiện ra, nếu như không cố ý tránh né, mỗi một khung cảnh trong phố cổ này đều có thể dùng để huấn luyện kỹ năng.

 

Bao gồm cả việc người chơi nhập vai và thoát vai, kỳ thực đều có thể quy thành huấn luyện.

 

“Con đường công việc của diễn viên tuyệt đối không bị giới hạn trong phố cổ.”

 

Nếu không câu hỏi của cậu cũng sẽ không bị liệt vào phạm vi bí mật.

 

Nhưng nếu không ở phố cổ thì có thể đi đâu?

 

Việc huấn luyện kỳ quái và công việc sau khi tốt nghiệp bị coi là bí mật, cách sắp xếp này mang đến cảm giác quen thuộc mãnh liệt.

 

“Bến xe khách căn bản không phải là nơi ươm mầm diễn viên…” Chu Kỳ An nhắm mắt lại, trong lòng có chút kinh hãi: “Mà là một nơi ấp trứng nhân viên công tác khác.”

 

Giống như là phó bản trường học, nhưng lại được thay đổi lớp vỏ bọc.

 

Người chơi không ngừng phá giải vở kịch, không ngừng tìm kiếm hung thủ, giữa chừng còn có trò chơi sinh tử… Bọn họ bị ép “Rèn luyện trăm ngàn lần”, dưới hình thức sản xuất tự động hóa, sàng lọc ra đều là những NPC chất lượng cao trong tương lai.

 

Chẳng trách phó bản này không có nhân viên công tác nào đến chủ trì, bởi vì căn bản là không cần.

 

So với trường học, nó có vẻ cao cấp hơn một chút.

 

Không chỉ đào tạo nhân viên công tác, mà còn đang đào tạo các loại NPC khác nhau cho các phó bản khác, kẻ trộm, người bán hàng, tuần tra… đủ loại ngành nghề.

 

【Bạn đã phát hiện ra bí mật của Hoa Cổ Thành】

 

Âm thanh nhắc nhở đột ngột vang lên khiến Chu Kỳ An giật mình.

 

【Chú ý.】

 

【Bạn có thể lựa chọn rời khỏi phó bản ngay lập tức, rời đi ngay bây giờ, bạn sẽ nhận được 30% điểm kinh nghiệm và điểm tích lũy của phó bản này.】

 

【Nhưng nếu bạn chọn ở lại và sống sót đến cuối cùng, bạn sẽ có cơ hội mở khóa phần quà bí ẩn.】

 

“…”

 

Đây chẳng phải là chiêu trò tiền thưởng của những chương trình giải trí thời kỳ đầu sao?

 

Chọn rời đi chỉ có thể nhận được một phần nhỏ, nhưng nếu ở lại có thể sẽ chẳng nhận được gì.

 

Chu Kỳ An cau mày.

 

Phần quà bí ẩn cuối cùng là cái gì chứ? Chưa nhận được thì tất cả đều là bánh vẽ.

 

“Chết tiệt.”

 

Cậu thật sự lại mắc bẫy.

 

Nếu như cuối cùng chết đi, Chu Kỳ An có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ chết không nhắm mắt của mình, cậu sẽ hối hận vì không nên tham lam, sau đó vẽ ra một cái kết đầy suy tư và bi thương cho vở kịch này.

 

“Tôi chọn ở lại.” Vẻ mặt Chu Kỳ An trầm ngâm: “Có một số việc, nhất định phải có người làm.”

 

【…】

 

Hết chương 107.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chu Kỳ An: Tục ngữ nói, trời cho mà không lấy, tội lỗi khó tha. Trò chơi tự xưng là [Ông trời] này, tôi không thể không nắm chắc cơ hội trời ban được. (Xắn tay áo) (Xoa tay) Cho nên, bảo bối ở đâu?

Trò chơi: …

 

Chương 107: Hoa Cổ Thành

Ngày đăng: 21 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên