Chương 108: Ngoại truyện – Ở Nhân Gian
“Tân lịch năm 1777, ngày Thần Khấn, vị thần Vô Hạn Vĩnh Hằng vĩ đại đã đáp lại lời cầu nguyện của chúng sinh, tỉnh dậy từ giấc ngủ say…”
Dưới gốc cây cổ thụ trước nhà thờ, một thi sĩ du ca tộc Tinh Linh già nua ngồi trên chiếc ghế mây, tay cầm quyển sách, mỉm cười kể chuyện cho lũ trẻ con trước mặt.
“Thời ấy, chiến tranh giữa các thần lại nổ ra trên đại lục, những Vị Thần giả mạo danh đã phục sinh, tranh giành tín ngưỡng và quyền lực, khiến đại địa lại nhuốm mùi máu tanh. Vô số người tị nạn đổ xô về Vương quốc Vĩnh Hằng – vùng đất thanh tịnh duy nhất còn sót lại trên thế gian này lúc bấy giờ.”
Ánh mắt thi sĩ du ca như đang hồi tưởng lại.
“Dù Vĩnh Hằng Chi Thương đã rời đi ngàn năm, uy quyền của Giáo Đình Vĩnh Hằng đang bị những Vị Thần giả mạo danh với dã tâm bất chính tìm cách phá hoại từng chút một, nhưng không ai dám là kẻ đầu tiên mang chiến hỏa lan đến vương quốc được vị Thần Minh vĩ đại trong truyền thuyết bảo hộ.”
“Giáo Hoàng Tây Đồng niệm hạ của Giáo Đình, nay đã hơn ngàn tuổi, nhưng vẫn giữ được hình hài trẻ thơ. Truyền thuyết kể rằng ngài được Thần ban cho sức mạnh trường sinh, phụ trách truyền bá lòng từ bi của Thần đến nhân gian. Niệm hạ không đành lòng nhìn thấy người dân phải chịu cảnh lầm than, lưu lạc, nên đã cho an trí tất cả những người tị nạn đến đây, hướng dẫn bọn họ cày cấy, chăn nuôi, an cư lạc nghiệp.”
“Dần dần, ngày càng có nhiều người tị nạn đến Vương quốc Vĩnh Hằng, lãnh thổ không còn đủ chỗ để chứa, người tị nạn bèn tự giác dựng nhà thành một vòng ngoài lãnh thổ vương quốc. Thời gian trôi qua, những Vị Thần giả gây chiến kinh ngạc phát hiện, lãnh thổ mà bọn họ vất vả mở rộng, tín đồ mà bọn họ chiếm được lại không bằng lãnh thổ và dân số tự nhiên tăng trưởng của Vương quốc Vĩnh Hằng.”
“….. Cuối cùng, những Vị Thần giả không thể nhẫn nhịn được nữa, đã phát động chiến tranh chống lại Vương quốc Vĩnh Hằng.”
Vẻ mặt thi sĩ du ca trở nên nặng nề.
“Các Thần Minh phục sinh tạm thời gác lại thù hận, liên quân tiến về Vương quốc Vĩnh Hằng. Đoàn quân chiến binh và pháp sư hùng hậu chia làm hai đường đồng thời bao vây Vương quốc Vĩnh Hằng nằm ở trung tâm đại lục. Vùng đất thanh tịnh yên bình cuối cùng trên thế giới cũng sắp chìm trong chiến hỏa.”
Lũ trẻ đều trở nên căng thẳng, nhao nhao hỏi: “Sau đó thì sao? Sau đó thì sao ạ?”
Thi sĩ du ca nói: “Đối mặt với sự bao vây, trên tường thành Vương quốc Vĩnh Hằng đã dựng lên những khẩu đại bác ma pháp và chiến xa khổng lồ được Tây Đồng niệm hạ cải tiến, chống đỡ được sự tấn công của quân đoàn.”
“Là quốc gia có công nghệ ma pháp tiên tiến nhất trên đại lục, Vương quốc Vĩnh Hằng chỉ với lực lượng bằng một phần mười của liên quân, đã chặn đứng liên quân ngoài cửa ngõ. Cuộc chiến rơi vào thế bế tắc. Hai tháng trôi qua, nếu vẫn không thể công phá Vương quốc Vĩnh Hằng, lương thảo của liên quân cạn kiệt, bọn họ chỉ có thể tuyên bố thất bại. Nhưng những Vị Thần giả không cam tâm. Sau hai tháng cẩn thận thăm dò tình hình các cường giả bên trong Giáo Đình, cuối cùng bọn họ quyết định đích thân ra tay.”
“Ngày mà những Vị Thần giả lựa chọn ra tay, chính là ngày Thần Khấn hàng năm của Giáo Đình. Tây Đồng niệm hạ phải xuất hiện trước công chúng, chủ trì lễ hội.”
“Và lễ hội năm đó được tổ chức đặc biệt long trọng – bởi vì, Tây Đồng niệm hạ đã từng tiên đoán, năm nay, vị thần Vô Hạn Vĩnh Hằng vĩ đại sẽ thức tỉnh dưới lời cầu nguyện của chúng sinh. Có lẽ chính vì vậy, những Vị Thần giả mới không thể nhẫn nhịn được nữa, muốn ngăn chặn lễ hội diễn ra, để vị thần Vĩnh Hằng mãi mãi chìm trong giấc ngủ. Dù sao thì một nghìn bảy trăm năm trước, lần đầu tiên vị thần Vĩnh Hằng hiện thân ở nhân gian, phái Vĩnh Hằng Chi Thương đại nhân đến, khiến tất cả các Vị Thần giả đều bị diệt vong, vẫn còn in đậm trong ký ức.”
Thi sĩ du ca mỉm cười, nói: “Lúc đó ta chỉ là một tiểu Tinh Linh mới sinh, tổ phụ của ta, Ưu Phỉ Tư, đã là một thi sĩ du ca nổi tiếng trên đại lục, cũng là tín đồ trung thành đầu tiên của thần Vĩnh Hằng đại nhân trên mảnh đất này. Tổ phụ của ta kể, khi ông lưu lạc trong vực sâu tăm tối, đã từng gặp được hóa thân của thần Vĩnh Hằng. Thần Minh nhân từ đã cứu ông ra khỏi vực sâu, từ đó về sau, ông đã cất tiếng ca ngợi sự tích của Thần Vĩnh Hằng trên khắp đại lục.”
Thi sĩ du ca ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Dưới sự dòm ngó của các vị Thần, lễ hội năm 1777 Tân lịch đã bắt đầu.”
“Tây Đồng niệm hạ không hề lùi bước vì nguy hiểm, ngài xuất hiện trên lễ đài cao, như mọi năm, như mọi lễ hội trước đó.”
“Chỉ là, niệm hạ còn chưa kịp mở lời thì những Vị Thần giả đã phát động chiến tranh xuất hiện xung quanh thủ đô. Chúng phá hủy đại bác ma pháp trên tường thành, đập vỡ chiến xa bảo vệ thủ đô, cố gắng giết chết Tây Đồng niệm hạ ngay trên lễ đài – chúng muốn thông qua việc giết chết người đại diện của thần Vĩnh Hằng ở nhân gian, để phá vỡ tín ngưỡng của mọi người đối với thần Vĩnh Hằng!”
“Sức mạnh liên kết của những Vị Thần giả vô cùng to lớn, gần như tất cả mọi người đều bị áp chế đến mức không thể ngẩng đầu lên, nhưng không ai từ bỏ cầu nguyện….. Lúc đó, tổ phụ ta đã rất già yếu, nhưng ông đã từng được Thần Minh bảo vệ và ban phước, không bị uy áp của Vị Thần giả đè bẹp. Ông đứng dậy, cất cao giọng hát lần cuối—”
Vị Tinh Linh đó ngước nhìn ánh trăng trên bầu trời, dùng giọng điệu du dương, ngâm nga bài thơ mà mọi người trên đại lục đều biết—
“Giáo đình mục nát đang sụp đổ, Vị Thần giả thất cách không còn được tín ngưỡng.”
“Thần Vĩnh Hằng chắc chắn sẽ trở lại, gieo rắc ngọn lửa hy vọng cho nhân gian.”
“Kính lạy thần Vô Hạn Vĩnh Hằng, xin Ngài lắng nghe lời cầu nguyện của thế nhân—”
“Nguyện Vĩnh Hằng Chi Thương đạp đổ sự mục nát, cầu Vĩnh Hằng Chi Nguyệt trường tồn với thế gian!”
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt già nua của thi sĩ du ca, ông hít sâu một hơi, tiếp tục câu chuyện còn dang dở.
“Điều kỳ diệu đã xảy ra! Vĩnh Hằng Chi Thương đại nhân đã nghe thấy lời kêu gọi của chúng ta, trở về thế giới của chúng ta!”
Vẻ mặt của thi sĩ du ca trở nên có chút kích động.
“Ngài mặc áo giáp đen, tay cầm trường thương trắng, xuyên qua không gian mà đến, xuất hiện trên lễ đài cao.”
“Đối mặt với sự liên thủ của hơn mười vị Thần mạo danh, Vĩnh Hằng Chi Thương đại nhân không hề nao núng. Trong chớp mắt, đã có hai vị Thần giả ngã xuống dưới tay ngài!”
Lũ trẻ đồng thanh reo lên “Oa”, “Vĩnh Hằng Chi Thương đại nhân thật sự lợi hại như vậy sao? Vậy thần Vĩnh Hằng phải lợi hại đến mức nào mới khiến Vĩnh Hằng Chi Thương đại nhân cam tâm tình nguyện trở thành kỵ sĩ của ngài chứ?”
“Đôi khi sức mạnh không đại diện cho tất cả, tín ngưỡng mới là căn nguyên của sự cam tâm tình nguyện đi theo.” Thi sĩ du ca xoa đầu một đứa trẻ, nói với vẻ ôn hòa và dịu dàng, “Nhưng mà, thần Vĩnh Hằng quả thực là một vị Thần Minh chí cao vô thượng. Ngày hôm đó…”
Ngày hôm đó, trăng tròn trên cao.
Được triệu hồi đến thế giới này, không chỉ có Vĩnh Hằng Chi Thương.
Khi những vị Thần giả bao vây Vĩnh Hằng Chi Thương, nhưng lại bị Vĩnh Hằng Chi Thương chém chết tại chỗ hai người, những vị Thần giả đó hoàn toàn hoảng loạn, sự liên thủ tạm thời cũng trở nên mong manh như tờ giấy. Chúng bỏ mặc đồng bọn, bỏ chạy tứ tán.
Thần Vĩnh Hằng lại không biết đã xuất hiện trên không trung từ lúc nào.
Ngài tắm mình trong ánh trăng, tóc đen tung bay, đôi mắt tím rực rỡ.
Ngài vươn tay, màn đêm trở thành dải lụa trong tay ngài, quấn lấy những vị Thần giả đang bỏ chạy.
Những Vị Thần giả lộ vẻ kinh hãi tột độ, đồng loạt ngẩng đầu nhìn vị Thần Minh đứng giữa vầng trăng tròn.
Bọn chúng liều mạng giãy giụa, kêu gọi, cầu xin, nhưng đã quá muộn.
Màn đêm dần dần nghiền nát bọn chúng, dấu vết tồn tại của bọn chúng trên thế gian cũng đồng thời bị xóa bỏ từng chút một, như thể chưa từng xuất hiện trên thế giới này.
Chờ đến khi thế gian yên bình, vị Thần Minh trên cao kia lại vung tay, màn đêm tan biến, bình minh đã đến. Sức mạnh vĩ đại không thể tưởng tượng nổi đã khiến những công trình bị phá hủy trong chiến loạn ngay lập tức được xây dựng lại, những người đã hy sinh được hồi sinh.
Thi sĩ du ca: “… Ngài là chủ nhân của sức mạnh vô hạn, là hiện thân của phép màu trên thế gian.”
Lũ trẻ hỏi: “Vậy, Thần Minh đại nhân bây giờ có còn ở lại thế giới của chúng ta không?”
Thi sĩ du ca mỉm cười gật đầu, “Có chứ. Vị Thần Minh vĩ đại này hiện vẫn ngự tại Thần Điện Vĩnh Hằng trên Thiên Không Cảnh. Vĩnh Hằng Chi Thương đại nhân luôn theo sát bên cạnh, bảo vệ ngài.”
………
Ưu Phỉ Tư chỉnh lại trường bào trước gương, vuốt phẳng từng nếp gấp, rồi dùng lược chải bộ râu trắng của mình, cuối cùng cẩn thận dùng khăn lụa lau chiếc vòng cổ ruby trên cổ.
Đây là thứ mà Tây Đồng niệm hạ đã giao cho ông giữ gìn trước khi nghỉ hưu – chiếc vòng cổ đá sinh mệnh do Thần ban tặng, có thể làm chậm dòng chảy của thời gian.
Ông là Giáo hoàng đời thứ hai của Giáo đình Vĩnh Hằng.
<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>
Hôm nay là ngày ông lên núi Thần yết kiến Thần Minh hàng tháng.
Trên ngọn núi Thần nằm ở trung tâm Vương quốc Vĩnh Hằng, một thần điện nguy nga tráng lệ sừng sững đứng ở đó.
Nhìn ra xa, có cả núi hoa tím lấp lánh bao quanh cung điện, khắp nơi đều là bướm sặc sỡ bay lượn và chim bồ câu trắng xinh đẹp.
Ưu Phỉ Tư cầm một xấp văn kiện bước vào trong rừng hoa.
“Chào Ưu Phỉ Tư, ông lại đến rồi à!”
Một cậu bé tóc đen đang ngồi trong bụi hoa cho chim bồ câu ăn, thấy ông đến thì liền vui vẻ vẫy tay chào.
Ưu Phỉ Tư lại đứng nghiêm trang, đặt tay phải lên ngực, cung kính hành lễ, nói: “Tây Đồng niệm hạ.”
“Ôi chao, đã nói là tôi đã nghỉ hưu rồi mà, không cần gọi niệm hạ niệm hạ nữa, nghe già lắm.” Cậu bé nói.
Ưu Phỉ Tư đầu đầy hắc tuyến.
Ngài bây giờ ít nhất cũng gần hai nghìn tuổi rồi, còn giả vờ trẻ con như vậy có thích hợp không?
Hệ thống làm mặt quỷ với Ưu Phỉ Tư.
Những năm này nó vẫn luôn đi theo Tông Lẫm xuyên qua các thế giới, sau khi tạo ra điểm neo ở mỗi thế giới, để điểm neo ổn định, nó đều để lại một phân thân trí tuệ nhân tạo để ghi chép và quản lý.
Dòng chảy thời gian ở các thế giới khác nhau, phân thân trí tuệ nhân tạo của nó đã làm việc chăm chỉ ở đây một nghìn bảy trăm năm, khi thu hồi phân thân về, suýt chút nữa thì bộ nhớ bị quá tải.
Hừ hừ hừ, dù sao thì, thiết lập của nó vĩnh viễn chỉ có tám tuổi!
“Thôi được rồi, mau đi đi. Nhân lúc trời còn sáng. Muộn hơn nữa thì họ sẽ không rảnh đâu.” Hệ thống nháy mắt với ông, rồi tiếp tục cho chim bồ câu ăn.
Ưu Phỉ Tư vội vàng bước nhanh hơn.
Đi xuyên qua rừng hoa, liền đi vào bên trong thần điện, bên trong vô cùng yên tĩnh.
Ưu Phỉ Tư biết, đây là vì thần Vĩnh Hằng không thích ồn ào, tất cả những tín đồ tự nguyện đến làm thần bộc hầu hạ đều bị ngài từ chối.
Nhiều năm như vậy, người có thể đến gần ngài, dường như chỉ có vị kỵ sĩ duy nhất dưới trướng Thần Minh, Vĩnh Hằng Chi Thương.
Ông đi qua tiền sảnh, men theo hành lang đến trước chính điện.
Cánh cửa chính điện mở toang, Ưu Phỉ Tư lại không biết đột nhiên nghĩ đến điều gì, có chút do dự dừng bước.
Bên trong thần điện có chút động tĩnh nhỏ, không lớn lắm. Ưu Phỉ Tư đứng ngoài cửa, nắm râu vuốt qua vuốt lại, cuối cùng bản tính tò mò của thi sĩ du ca vẫn chiếm ưu thế, len lén nhìn vào khe cửa.
Vị Thần Minh vĩ đại đang ngồi trên ngai vàng.
Và vị kỵ sĩ cao lớn đứng trước mặt ngài, người đó đang hôn Thần Minh của mình.
Tay trái của Thần Minh luồn vào mái tóc trắng của kỵ sĩ, còn tay kia… bị kỵ sĩ ấn trên tay vịn của ngai vàng.
Vì bị kỵ sĩ che khuất, Ưu Phỉ Tư không nhìn rõ mặt ngài, chỉ nghe thấy tiếng nước khe khẽ khi đôi tình nhân quấn quýt hôn sâu.
Ưu Phỉ Tư biết sự xuất hiện của mình chắc chắn đã bị Thần Minh và kỵ sĩ của ngài nhận ra.
Nhưng họ vẫn làm ngơ, không quan tâm có bị người khác nhìn thấy hay không.
—Cũng giống như tình yêu giữa họ, kỳ thực chưa bao giờ cố ý che giấu người ngoài.
Chỉ là, thế nhân sùng bái Thần Minh, lại kính sợ Thần Minh, đến nỗi không ai dám tưởng tượng, một sự tồn tại như vậy lại có tình yêu và dục vọng của sinh linh.
Mặt già Ưu Phỉ Tư đỏ lên.
Mặc dù đã tận mắt chứng kiến không chỉ một lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vẫn không nhịn được cảm thán… Vĩnh Hằng Chi Thương đại nhân thật sự là quá táo bạo.
Ngay cả Thần Minh của mình cũng dám mạo phạm như vậy.
Ưu Phỉ Tư không dám nhìn thêm nữa, lùi lại một bước, đứng bên cửa mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Nhưng do căn bệnh của thi sĩ du ca, ông lại không nhịn được muốn làm thơ.
Những năm này, những bài thơ tình mà ông viết về kỵ sĩ và Thần Minh đã chất đầy cả ngăn kéo, nhưng chỉ dám lặng lẽ viết một mình, đọc một mình, chưa bao giờ dám công bố.
Chỉ trong chốc lát, nhà thơ đã lại ngân nga trong đầu một giai điệu và bài thơ cảm động.
Không biết qua bao lâu, trong thần điện vang lên giọng nói nhàn nhạt của Thần Minh.
“Ưu Phỉ Tư, vào đi.”
Ưu Phỉ Tư hoàn hồn, vội vàng chỉnh lại bộ râu rối bời, cầm xấp văn kiện đi vào.
Thần Minh ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, hai tay đặt trên đầu gối. Kỵ sĩ đứng sau lưng ngài.
Mái tóc đen của ngài xõa xuống như mây, dung nhan hoàn mỹ như chỉ thuộc về Thần Minh, đôi mắt màu tím violet bí ẩn và lộng lẫy. Đôi môi mỏng có lẽ vì vừa được hôn nên hiện lên một chút quyến rũ.
Nếu bỏ qua thân phận và quyền lực, đây tuyệt đối là một đại mỹ nhân có thể khiến chúng sinh điên đảo.
Ưu Phỉ Tư lại không nhịn được cảm thán.
Kỵ sĩ đại nhân đúng thật là có phước…..
“Thưa Thần, đây là danh sách ứng cử viên quốc vương mới được tuyển chọn từ khắp nơi.”
Ưu Phỉ Tư cung kính dâng hai tay lên, xấp văn kiện trên tay liền mọc ra đôi cánh nhỏ màu vàng, bay đến tay Thần Minh.
Thần Minh cúi đầu, lật từng trang một cách thờ ơ.
Ưu Phỉ Tư đã sớm phát hiện ra, vị Thần Minh đại nhân của bọn họ, mặc dù có sức mạnh thấu suốt mọi thứ trong nháy mắt, nhưng rất nhiều lúc, dường như vẫn giữ lại rất nhiều thói quen của phàm nhân.
Ví dụ như lúc này. Rõ ràng chỉ cần thần thức quét qua là có thể biết được tất cả nội dung của văn kiện, nhưng lại cứ phải xem từng chút một.
Còn kỵ sĩ của ngài… thì đứng bên cạnh nhìn ngài xem. Lông mày lạnh lùng như sương giá, nhưng ánh mắt lại là sự dịu dàng và thâm tình đủ để nhấn chìm người khác.
“Ưu Phỉ Tư, thơ ông viết cũng khá thú vị.” Thần Minh đột nhiên lên tiếng.
Ưu Phỉ Tư sững người, sau đó hoảng sợ.
Thơ?
Thơ gì?
Chẳng lẽ ông vô tình kẹp những bài thơ tình trong ngăn kéo vào văn kiện rồi sao?
Cứu mạng!
Ưu Phỉ Tư run rẩy, vội vàng nói: “Thần Minh! Tôi tuyệt đối không có bất kỳ ý bất kính nào với Ngài và Vĩnh Hằng Chi Thương đại nhân, chỉ là cảm thán trước… khụ, tình cảm sâu đậm của hai vị, mới không nhịn được làm thơ. Nếu Ngài thấy mạo phạm, tôi sẽ về nhà đốt hết tất cả thơ ngay lập tức, sau này cũng đảm bảo tuyệt đối không tái phạm!”
Đôi mắt màu tím của Thần Minh quan sát đánh giá ông, đột nhiên mỉm cười, nói: “Ta có bảo ông đốt đâu?”
Ưu Phỉ Tư run run lau mồ hôi, “Vậy, vậy ý của Ngài là…?”
“Viết khá hay.” Thần Minh nói, dùng mu bàn tay gõ gõ văn kiện, “Đề nghị ông nên công bố.”
Hả?
Hả hả hả?
Hả hả hả hả?
Vẻ mặt Ưu Phỉ Tư ngây dại đi ra khỏi thần điện. Hệ thống bên ngoài đã cho chim bồ câu ăn xong, đang nhảy nhót đuổi theo đàn bướm.
Thấy ông, hệ thống lại vẫy vẫy tay với ông.
“Ưu Phỉ Tư, lần sau nhớ đến sớm hơn nhé!”
……………
Trong Thần điện.
“Trong văn kiện vừa rồi không có thơ, tại sao lại lừa ông ấy nói là em đã xem rồi.” Thấy Ưu Phỉ Tư đã đi, Tông Lẫm mở miệng hỏi.
Thẩm Quyết mỉm cười, nói: “Đúng là không có, nhưng em thực sự đã xem qua. Tên ngốc đó viết mấy trăm bài thơ về chúng ta để trong ngăn kéo, vậy mà lại nhịn không công bố bài nào.”
Tông Lẫm nhìn nụ cười có chút gian xảo trên môi người yêu, không nhịn được lại tiến lên, hôn lên khóe môi hắn.
Thẩm Quyết vòng tay ôm lấy vai anh, chủ động ngẩng đầu, đón nhận sự xâm chiếm của anh.
Sau khi bọn họ trùng phùng ở cực điểm của vũ trụ, đã bị lời cầu nguyện triệu hồi đến thế giới này. Sau khi tiện tay giải quyết những con ruồi phiền phức kia, những ngày này, bọn họ vẫn luôn quấn quýt bên nhau.
Dường như chỉ có ôm chặt lấy nhau mới có thể tìm lại những năm tháng xa cách.
Một nụ hôn kết thúc, Tông Lẫm nhỏ giọng nói: “Khả năng truyền bá của thi sĩ du ca rất mạnh, nếu ông ấy công bố những bài thơ đó, cả thế giới sẽ biết chuyện của chúng ta.”
Đây là thế giới đầu tiên năm đó anh chinh chiến để thu thập tín ngưỡng cho Thẩm Quyết. Ưu Phỉ Tư là người được hệ thống đề nghị chọn làm người truyền bá tín ngưỡng tốt nhất sau khi phân tích và tổng hợp tình hình thế giới ở đây.
Vì vậy, anh đã mặc bộ xương ngoài, giả dạng Thẩm Quyết, đến vực sâu tăm tối cứu mạng đối phương.
Sự thật chứng minh lựa chọn này không sai, vị thi sĩ du ca này có khả năng thêm mắm dặm muối và truyền bá đều là hàng đầu, thậm chí còn cung cấp cho anh khá nhiều kinh nghiệm tham khảo trong việc thu thập tín ngưỡng ở các thế giới sau này.
Nhưng khả năng thêm mắm dặm muối quá mạnh, đôi khi cũng khiến người ta đau đầu.
Anh không định che giấu tình cảm với Thẩm Quyết. Nhưng những bài thơ hơi phóng đại của Ưu Phỉ Tư truyền bá ra ngoài, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến tín ngưỡng của Thẩm Quyết.
Tông Lẫm cau mày, nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết.
Đây là bản năng được tôi luyện trong những năm qua khi anh dốc hết tâm sức thu thập tín ngưỡng. Gần như đã thành chấp niệm.
“Lẫm ca,” Tông Lẫm đột nhiên cảm thấy tai mình bị Thẩm Quyết cắn nhẹ, hơi thở ấm áp của người yêu phả vào vành tai anh, hắn nhẹ nhàng nói.
“Em bảo ông ấy công bố, chính là muốn cho tất cả mọi người đều biết, Vĩnh Hằng chi Thần và kỵ sĩ của ngài là là một đôi uyên ương trên trời dưới đất, sinh tử khó phân.”
Tông Lẫm: “Nhưng mà….”
Thẩm Quyết nói: “Đừng lo. Chỉ cần anh luôn ở bên em, em tuyệt đối sẽ không quên bản ngã của mình.”
Hắn vuốt ve mái tóc trắng của kỵ sĩ, cố gắng truyền đạt thân thể đang có lại nhiệt độ và nhịp tim cho đối phương cảm nhận.
“Lẫm ca, anh mới là điểm neo mạnh nhất của em.” Hắn nói.
Tông Lẫm chỉ cảm thấy tâm huyết dâng trào. Một loại cảm xúc mãnh liệt và dữ dội tràn ngập toàn thân anh. Nỗi hoang mang và bất an không thể xua tan sau khi trùng phùng, nỗi sợ hãi một ngày nào đó quay đầu lại sẽ nhìn thấy ánh mắt trống rỗng thờ ơ của người yêu, vào lúc này, tất cả đều hóa thành ham muốn chiếm hữu và dục vọng không thể kiềm chế được.
Tông Lẫm phất tay, cánh cửa lớn của thần điện liền đóng chặt. Thẩm Quyết lặng lẽ nhìn anh. Chẳng mấy chốc, Thần Minh trên ngai vàng như nước mùa xuân tan chảy. Lại bị kỵ sĩ của ngài ghim chặt tại chỗ.
Khoan dung. Nhân từ. Kiềm chế. Buông thả.
Tình yêu không thể nào chia lìa.
Những ô cửa kính màu sắc trong thần điện hắt xuống những tia sáng mộng ảo, bụi trần lơ lửng trong không khí phản chiếu ra muôn vàn thế giới và thời gian đan xen. Thần Minh được điểm neo định hình thành thực thể, lại bị kỵ sĩ của ngài mạnh mẽ kéo về nhân gian.
Mà nhân gian thì thật tươi đẹp.
Hết chương 108.