Chương 109: Bóng Côn Trùng (35)

 

Chương 109: Bóng Côn Trùng (35)

 

Nghe đến đây, nếu như lúc trước Lâu Tiểu Quả còn có chút đồng cảm với Hà Vân Siêu thì bây giờ chỉ còn lại cười lạnh. Gã trai đẹp mã này ngoài vẻ ngoài ra thì chẳng có gì khác, vừa ngu ngốc lại còn độc ác, dám lợi dụng đến cả trên đầu cậu ta, còn tưởng rằng mình đã tìm được một đối tượng không tồi, thậm chí cậu ta còn lên kế hoạch cho tương lai cho cả hai người.

Con người thật dơ bẩn, Lịch Thúc Tinh là vậy, Bình Y Y cũng vậy, Lịch Uyển là vậy, Hà Vân Siêu cũng vậy!

Ngọn lửa tà ác đã tắt ngúm từ lâu lại một lần nữa bùng cháy dữ dội trong lồng ngực Lâu Tiểu Quả. Cậu ta nghĩ, lần này tôi muốn sống một cuộc sống yên ổn, tôi không muốn làm hại bất kỳ ai nữa, là do những thứ không ra gì này cứ tự chui đầu vào rọ.

Được lắm!

Sát tâm trong lòng Lâu Tiểu Quả trỗi dậy, nhưng cậu ta không để lộ cảm xúc ra mặt, mà lo lắng ôm lấy Hà Vân Siêu, nói rằng mình hiểu cho cậu ấy.

Hà Vân Siêu mừng rỡ, vừa ăn năn hối lỗi vừa liên tục tỏ tình với cậu ta: “Anh Tiểu Quả, tuy em đến với anh là có mục đích, nhưng bây giờ em thật sự rất thích anh. Em biết nói như vậy là rất vô trách nhiệm, nhưng hôm nay đã nói đến đây rồi, em, em muốn nói, nếu anh đồng ý, sau này em báo thù xong, liệu có thể, liệu có thể…”

Cậu ta nghe mà thấy ghê tởm chịu không nổi, giả vờ lấy tay che miệng Hà Vân Siêu, dịu dàng nói: “Dịch Nam, tôi vẫn quen gọi cậu bằng cái tên này hơn. Cứ yên tâm mà làm đi, tôi sẽ đợi cậu. Cần tôi giúp gì thì cứ nói.”

Hà Vân Siêu tin chắc rằng Lâu Tiểu Quả thật sự yêu mình, nguyện vì mình mà mạo hiểm. Cậu ấy đã được Lâu Tiểu Quả dạy dỗ thành một kẻ đồng tính thực sự, khi cơ hội đến, cậu ấy đã nắm bắt lấy.

Quả nhiên La Ứng Cường rất hứng thú với trai đẹp, Hà Vân Siêu được đưa đến trước mặt La Ứng Cường. La Ứng Cường nhìn cậu ấy từ trên xuống dưới, chậm rãi gọi tên cậu ấy: “Trương Dịch Nam.”

Trong một khoảnh khắc, Hà Vân Siêu bị nỗi sợ hãi bóp nghẹt, chẳng lẽ La Ứng Cường biết đứa con riêng của Trương Mộc đã ra nước ngoài từ lâu tên là Trương Dịch Nam? Vì biết nên mới gọi cậu ấy đến trước mặt mình?

Nhưng phản ứng tiếp theo của La Ứng Cường lại rất bình thản, không dừng lại ở cái tên Trương Dịch Nam, mà trực tiếp đi vào vấn đề chính.

Cậu ấy trở thành người tình được La Ứng Cường bao nuôi, mỗi lần La Ứng Cường gọi cậu ấy, đều là một cơn ác mộng không muốn nhớ lại. Cậu ấy vẫn chưa tìm được cơ hội để ra tay với La Ứng Cường. Trước đây cậu ấy liều lĩnh cho rằng mình có thể cùng La Ứng Cường đồng quy vu tận, nhưng bây giờ cậu ấy đã có Lâu Tiểu Quả, cậu ấy muốn rút lui an toàn, ít nhất là không liên lụy đến Lâu Tiểu Quả.

Trong lòng Lâu Tiểu Quả cười nhạo sự ngây thơ của cậu ấy, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: “Cậu sợ, vậy thì chúng ta cùng nhau giải quyết chuyện này.”

Cậu ấy hỏi: “Giải quyết thế nào?”

Lâu Tiểu Quả nói, tiệm massage chân do tập đoàn Ứng Cường đầu tư sắp khai trương, ngày hôm đó nhất định sẽ rất hỗn loạn, là cơ hội tốt để giết La Ứng Cường. “Cậu giữ chân ông ta ở hồ tắm nước nóng, đến rạng sáng, tôi sẽ ra tay.”

Hà Vân Siêu giật mình, “Anh? Anh Tiểu Quả, anh đừng làm bậy!”

Lâu Tiểu Quả an ủi cậu ấy, “Tôi không muốn chờ đợi thêm nữa, nếu không giải quyết chuyện này, chúng ta không thể thật sự ở bên nhau.”

Hà Vân Siêu rất cảm động. Còn trong lòng Lâu Tiểu Quả thì lại nghĩ: Tao diễn với mày không nổi nữa rồi, mày với La Ứng Cường, chúng mày mau cút xuống địa ngục đi!

Đối với Lâu Tiểu Quả mà nói, giết người đã không còn là chuyện gì khó khăn, cho dù người lần này phải giết là tên giàu nhất thành phố Nam Sơn. Cậu ta sắp xếp cho Hà Vân Siêu xong, đêm tối cải trang đến tiệm massage chân, dùng chứng minh thư ăn cắp được của Hà Vân Siêu để qua mặt bảo vệ, thành công trốn trên lầu sáu.

La Ứng Cường say rượu, không có sức phản kháng, cậu ta giết chết La Ứng Cường ngay tại hồ ngâm chân, Hà Vân Siêu còn chưa kịp vui mừng thì đã bị cậu ta tiễn lên đường luôn.

Hà Vân Siêu kinh hãi nhìn cậu ta, đến chết cũng không hiểu tại sao cậu ta lại giết mình.

Cậu ta thờ ơ nhìn hai thi thể dần dần lạnh đi, trước khi rời đi, cậu ta để lại “chữ ký” mà mình vẫn lưu lại sau mỗi lần gây án trên cột nhà. Lần này là con kiến, vẫn mang ý nghĩa sinh sôi nảy nở.

Lâu Tiểu Quả thở phào nhẹ nhõm, nheo mắt nhìn về phía Minh Hàn, “Nói xong rồi.”

Minh Hàn như chưa kịp phản ứng, im lặng suốt một lúc lâu.

 “Sao vậy bạn học cũ?” Lâu Tiểu Quả cười, “Không biết nên hỏi tôi gì sao?”

Minh Hàn không phải thật sự đang ngẩn người, ngược lại, đầu óc cậu đang vận hành với tốc độ chóng mặt, giống như lúc Lâu Tiểu Quả nghe Hà Vân Siêu kể về nguyên nhân tìm La Ứng Cường trả thù.

Lâu Tiểu Quả rất kiêu ngạo, tự đặt mình vào vị trí thần thánh nhìn xuống Hà Vân Siêu, giết người đối với cậu ta đã là chuyện nhỏ, có lẽ Tiết Thần Văn không ngờ rằng “lòng tốt” trước khi chết của mình lại tưới lên một mầm dây leo độc như vậy. Lời nói của cậu ta tràn đầy sự khinh thường Hà Vân Siêu, chi tiết nào thể hiện sự thông minh của cậu ta đều không bỏ qua, trái ngược hoàn toàn là, quá trình giết La Ứng Cường và Hà Vân Siêu, cậu ta chỉ lướt qua.

Tại sao? Chẳng lẽ không đáng để lôi ra khoe khoang sao?

Hay là, bản thân Lâu Tiểu Quả cũng không biết phải nói như thế nào? Vì cậu ta căn bản không biết chi tiết!

 “Kẻ giết La Ứng Cường và Hà Vân Siêu có thể không phải là Lâu Tiểu Quả.” Trần Tranh rời mắt khỏi màn hình giám sát.

Ngô Triển nói: “Nhưng mà hình vẽ trên cột…”

 “Hôm đó quả thật là cậu ta chuẩn bị đi giết người, nhưng đã chậm một bước.” Trần Tranh chống hai tay lên bàn, ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt anh, “Lúc cậu ta đến thì người đã chết. Nói không chừng cậu ta đã nhìn thấy hung thủ, nhưng vì lý do nào đó, cậu ta đã giả vờ mình là hung thủ, cho nên mới để lại chữ ký.”

Ngô Triển cầm điếu thuốc chưa châm lửa, “Cái này…”

Lời nói tiếp theo của Trần Tranh còn khiến ông kinh ngạc hơn, “Phó cục trưởng Ngô, vụ án ở trường trung học Nam Khê, hung thủ thật sự cũng không phải là cậu ta.”

 “Vậy là?”

 “Lịch Uyển.”

Thời gian thẩm vấn quá dài, Lâu Tiểu Quả lộ vẻ mệt mỏi, Minh Hàn đành tạm thời rời đi, vừa về đến phòng họp đã nghe thấy Trần Tranh và Ngô Triển đang thảo luận về vụ án của Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y. Minh Hàn rót cho mình một cốc nước, ngồi xuống bên cạnh Trần Tranh.

 “Lịch Uyển?” Ngô Triển nhíu mày suy tư, “Động cơ của anh ta quả thật rất đầy đủ, hơn nữa sau khi Lịch Thúc Tinh mất tích, anh ta đã hành động quá mức tích cực.”

Trần Tranh nói: “Hai ngày trước tôi xem lại báo cáo khám nghiệm tử thi của Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y, thi thể bị thiêu rụi nghiêm trọng, nhưng pháp y vẫn phán đoán được vết thương chí mạng của bọn họ nằm ở phần đầu, sau khi rơi xuống, bọn họ mất khả năng hành động, bị gạch ngói rơi xuống đập trúng đầu dẫn đến tử vong.”

Ngô Triển nói: “Đúng là như vậy.”

Trần Tranh nói: “Chỉ rơi xuống thôi thì không đủ để tử vong, phải có điều kiện là gạch ngói đập vào đầu, lúc đó Tiết Thần Văn nói rằng, anh ta nhìn thấy bọn họ rơi xuống, sợ hãi bỏ chạy ngay lập tức, sau đó mới quay lại xác nhận bọn họ đã thật sự chết, vì sợ bị cảnh sát phát hiện manh mối ở hiện trường, nên dứt khoát tưới một thùng dầu, đốt cháy toàn bộ nhà kho bóng bàn. Ông ta nói như vậy đương nhiên là vì muốn che giấu cho Lâu Tiểu Quả, nhưng phần đầu, là góc nhìn của Lâu Tiểu Quả, người bỏ chạy là Lâu Tiểu Quả, Lâu Tiểu Quả không hề vào nhà kho xác nhận xem Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y có chết hay không.”

Khóe mắt Ngô Triển nhấc lên, “Ý cậu là…”

Minh Hàn nói: “Lịch Uyển có lý do để loại bỏ Lịch Thúc Tinh, hơn nữa là một người trưởng thành, anh ta suy nghĩ nhiều hơn Lâu Tiểu Quả, hành vi của Lâu Tiểu Quả có một nửa là do bốc đồng không lý trí, còn anh ta thì đã sớm suy nghĩ kỹ lưỡng, đang tìm kiếm cơ hội để giết chết Lịch Thúc Tinh. Hôm đó anh ta đã nắm bắt được cơ hội này.”

 “Đúng vậy.” Trần Tranh nói tiếp: “Lâu Tiểu Quả không dám đi xem thi thể, cho rằng Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y đã chết, vội vàng bỏ chạy, điều này đã tạo cơ hội tuyệt vời cho Lịch Uyển. Thứ nhất, Lịch Uyển đã nhìn thấy Lâu Tiểu Quả và bám theo đến sân bóng bàn. Thứ hai, sau khi Lâu Tiểu Quả bỏ chạy, Lịch Uyển đến nơi Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y rơi xuống, bọn họ chưa chết, cầu xin anh ta giúp đỡ, anh ta sẽ cứu bọn họ sao? Chắc chắn là không rồi. Anh ta đứng trên mái nhà kho bị sập, đẩy gạch đá xuống, đập vào đầu bọn họ.”

Ngô Triển thấp giọng nói: “Như vậy mới có thể giải thích được hành vi sau này của Lịch Uyển…”

Trần Tranh lại nói: “Ba người Lịch Uyển, Lâu Tiểu Quả, Tiết Thần Văn có sự khác biệt về thông tin, những gì Tiết Thần Văn biết đều là do Lâu Tiểu Quả nói cho anh ta biết, Lâu Tiểu Quả không biết sự tồn tại của Lịch Uyển, Lịch Uyển không biết Tiết Thần Văn sẽ nhận tội thay Lâu Tiểu Quả. Cho nên Lịch Uyển rất tích cực trong giai đoạn đầu điều tra, anh ta biết cảnh sát sẽ nghi ngờ mình, nhưng cũng không sao, chỉ cần cảnh sát điều tra đến nhà kho bóng bàn, sẽ phát hiện ra dấu vết của Lâu Tiểu Quả, còn dấu vết của anh ta thì đã bị anh ta xóa sạch rồi. Anh ta giả vờ trước mặt những người lớn tuổi trong nhà họ Lịch – anh ta thật sự rất yêu thương đứa cháu trai Lịch Thúc Tinh này, bây giờ Lịch Thúc Tinh đã không còn, anh ta chính là người thừa kế nhà họ Lịch, về chuyện này thì không ai có thể tranh cãi. Điều nằm ngoài dự đoán của anh ta là, cảnh sát lại điều tra được đến Tiết Thần Văn, mà Tiết Thần Văn còn nhận tội. Anh ta cảm thấy khó tin, con người ta đối với những việc mình không hiểu thì khó tránh khỏi hoảng sợ, cho nên ở giai đoạn sau của cuộc điều tra, anh ta không còn tích cực nữa, giống như đột nhiên biến mất vậy.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>

Ngô Triển cẩn thận nhớ lại tình hình lúc đó, nhớ lại từng việc một, tất cả đều trùng khớp.

 “Tiết Thần Văn đã chết trước khi ra tòa, còn Lâu Tiểu Quả thì vẫn sống, cảnh sát thậm chí còn không tốn quá nhiều công sức cho con “ác ma” nhỏ này.” Trần Tranh nói: “Tôi đứng ở góc độ của Lịch Uyển mà nghĩ, việc này thật ra rất đáng sợ. Đầu tiên anh ta không hiểu Tiết Thần Văn, không biết Tiết Thần Văn có tình yêu mù quáng với học sinh, cũng không biết Tiết Thần Văn đã trải qua những gì, vốn dĩ đã muốn kết thúc cuộc sống. Theo anh ta thấy, chỉ có một khả năng, đó là Lâu Tiểu Quả đã dùng thủ đoạn nào đó uy hiếp dụ dỗ, hoặc là tà môn ngoại đạo gì đó, ép buộc Tiết Thần Văn nhận tội. Tại sao một đứa trẻ có thể làm được đến mức này? Đây còn là trẻ con sao? Lâu Tiểu Quả có thể làm như vậy với Tiết Thần Văn, có thể làm như vậy với mình không? Bản năng của Lâu Tiểu Quả là như vậy, có khi nào lớn lên phát hiện ra, kỳ thật vụ án này còn có một hung thủ khác?”

 “Lịch Thúc Tinh đã chết, nhưng Lịch Uyển lại có thêm một nút thắt trong lòng, không thể không luôn chú ý đến Lâu Tiểu Quả. Có thể đến chết anh ta cũng không hiểu Lâu Tiểu Quả đã lợi dụng Tiết Thần Văn như thế nào, anh ta không thể nào hiểu được lựa chọn của Tiết Thần Văn.” Trần Tranh nói: “Lâu Tiểu Quả rút khỏi đội tuyển điền kinh, sau đó lại không học tiếp lên cấp ba trường trung học Nam Khê, theo anh ta thấy chính là đang trốn tránh. Anh ta đoán Lâu Tiểu Quả cũng sợ bí mật bị bại lộ. Thời gian trôi qua, anh ta càng ngày càng không hiểu nổi Lâu Tiểu Quả, cảnh sát có biết vết thương chí mạng của Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y là ở phần đầu hay không? Cảnh sát có nói cho Lâu Tiểu Quả biết chuyện này không? Nếu Lâu Tiểu Quả biết được, có nghĩ đến anh ta không? Sẽ! Nhất định sẽ! Bởi vì anh ta đã hành động quá mức tích cực sau khi Lịch Thúc Tinh mất tích! Lúc đó anh ta cho rằng dù sao Lâu Tiểu Quả cũng sẽ chết, căn bản không sống đến lúc nghĩ thông suốt được. Nhưng người chết lại là Tiết Thần Văn, Lâu Tiểu Quả có thời gian để xâu chuỗi mọi chuyện. Lâu Tiểu Quả còn sống, đối với anh ta mà nói, chuyện này quá nguy hiểm, anh ta phải loại bỏ Lâu Tiểu Quả, giống như loại bỏ Lịch Thúc Tinh. Đây chính là nguyên nhân anh ta khống chế một người hoàn toàn trung thành với mình, để đi theo dõi Lâu Tiểu Quả.”

Trần Tranh nói đến khàn cả giọng, thuận tay cầm cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm, lúc đặt xuống mới phát hiện mình cầm nhầm, đó là cốc nước Minh Hàn vừa mới rót. Anh vô thức nhìn Minh Hàn một cái, đuôi mắt Minh Hàn cong cong, đứng dậy đi rót nước.

Ngô Triển chìm đắm trong vụ án, không hề chú ý đến động tác nhỏ bên này của bọn họ, “Lịch Uyển tính toán kỹ như vậy, đến huyện Đại Hà là vì muốn khống chế Khổng Xuân Tường sao?”

 “Chuyện này thì chưa chắc, là do bạn bè rủ rê anh ta đi, quen biết Khổng Xuân Tường có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng lúc anh ta quyết định giúp Khổng Xuân Tường báo thù cho mẹ, hẳn là đã lên kế hoạch kỹ càng rồi. Nhưng mà anh ta sợ Lâu Tiểu Quả như vậy, vẫn là bởi vì anh ta là người nắm giữ nhiều thông tin nhất, phải không?” Trần Tranh nói xong, nhìn về phía Minh Hàn hỏi.

Minh Hàn rót nước xong đã trở lại, ngồi xuống, “Đúng vậy. Đến giờ Lâu Tiểu Quả vẫn cho rằng chính mình đã giết Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y, cậu ta căn bản không hề nghĩ đến việc Lịch Uyển mới là người “Bổ đao”, cậu ta vẫn luôn nghi ngờ Lịch Uyển là nghĩ bằng cách nào đó anh ta đã biết được cậu ta mới là hung thủ thật sự, muốn tìm cậu ta báo thù. Kỳ thật hai người này đều không thoát ra khỏi cái bẫy logic của chính mình. Phía Lâu Tiểu Quả, nếu Lịch Uyển không liên quan đến cái chết của Lịch Thúc Tinh, lại biết Lâu Tiểu Quả là hung thủ thật sự, thì cách xử lý hợp lý nhất chính là báo cảnh sát, giao manh mối cho cảnh sát. Phía Lịch Uyển thì, Lâu Tiểu Quả căn bản không biết lúc đó anh ta cũng ở hiện trường, đối với Lâu Tiểu Quả thì mọi chuyện đã lắng xuống, là Lịch Uyển cứ muốn khơi lại chuyện cũ.”

Ngô Triển thở dài, “Mười mấy năm rồi, vụ án này cuối cùng cũng kết thúc. Nhưng đội trưởng Trần, vừa rồi cậu nói La Ứng Cường và Hà Vân Siêu cũng không phải do Lâu Tiểu Quả giết?”

Trần Tranh đang định lên tiếng, Minh Hàn ngắt lời, “Cục trưởng Ngô, tôi cũng cảm thấy Lâu Tiểu Quả không giống hung thủ lần này. Lâu Tiểu Quả gây án mấy lần, đều quen dùng thủ đoạn gián tiếp, dụ dỗ Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y rơi từ trên cao xuống, chuốc rượu cho Khổng Xuân Tường và Chung Lực Sơn mất đi khả năng hành động, tương kế tựu kế phản đòn giết Lịch Uyển, cậu ta rất biết cách phát huy điểm mạnh tránh điểm yếu. Nhưng La Ứng Cường và Hà Vân Siêu lại bị trực tiếp cắt cổ, cách thức này quá chuyên nghiệp.”

Ngô Triển gật đầu, nhíu mày càng sâu, “Tôi đột nhiên nhớ ra, các cậu đến thành phố Nam Sơn chúng tôi hình như không phải vì vụ án đã xảy ra.”

Ánh mắt Trần Tranh hơi trầm xuống, một cái tên hiện lên trong đầu, “Lượng Thiên Xích”.

Trước đó anh và Minh Hàn vẫn luôn ở lại Lạc Thành, Sở công an tỉnh vẫn chưa có động thái cụ thể nào đối với “Lượng Thiên Xích”. Mẹ của Lữ Âu là Từ Hà Đường, người có liên quan đến “Lượng Thiên Xích” đã xuất hiện ở thành phố Nam Sơn, Lưu Phẩm Siêu mất tích khi đang theo dõi bà ta, bọn họ mới khẩn cấp đến thành phố Nam Sơn. Ai ngờ Lưu Phẩm Siêu lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, tối hôm đó lại xảy ra vụ án người giàu nhất thành phố là La Ứng Cường bị sát hại, điều tra một hồi lại điều tra đến tận bây giờ.

Lúc mới bắt đầu điều tra, anh và Minh Hàn đều từng cân nhắc, đằng sau vụ án La Ứng Cường có phải có bóng dáng của “Lượng Thiên Xích” hay không, mà theo như tiến triển điều tra, nghi phạm lần lượt xuất hiện, ngược lại làm nhạt đi hiềm nghi của “Lượng Thiên Xích”. Nhưng lúc này, “Lượng Thiên Xích” lại một lần nữa trở nên rõ ràng.

Trần Tranh không khỏi nghĩ, chẳng lẽ Lâu Tiểu Quả và “Lượng Thiên Xích” có quan hệ gì đó, cho nên mới nhất định phải nhận tội?

 “Có thể chúng ta đã nghĩ phức tạp quá rồi, giống như Lịch Uyển nghi ngờ Lâu Tiểu Quả biết chuyện của anh ta vậy.” Minh Hàn nói với giọng điệu thoải mái, câu này dường như là cố ý nói cho Trần Tranh nghe, “Lịch Uyển nhìn thấy Lâu Tiểu Quả, cho nên mới rơi vào bẫy rập, cho rằng Lâu Tiểu Quả sớm muộn gì cũng phát hiện ra mình. Chúng ta nhắm vào nhóm người đằng sau Hách Nhạc mà đến, cho nên mới cho rằng Lâu Tiểu Quả cũng là người trong mạng lưới đó. Nhưng còn có một khả năng đơn giản hơn, nhưng lại rất phù hợp với tính cách của Lâu Tiểu Quả.”

Trần Tranh nhìn về phía Minh Hàn, Ngô Triển hỏi: “Khả năng gì?”

Minh Hàn cười, “Theo như tôi biết về Lâu Tiểu Quả, người này rất tự phụ, một mặt là do tính cách của cậu ta, một mặt là do Tiết Thần Văn “đứng sau”. Khi cậu ta biết Hà Vân Siêu lợi dụng mình, chút tình cảm ít ỏi kia lập tức biến thành thù hận, không ai được phép lừa gạt cậu ta như vậy, cậu ta nhất định phải giết chết Hà Vân Siêu. Kế hoạch giết người của cậu ta theo góc nhìn của cậu ta thì, kỳ thật cũng không có vấn đề gì, trước tiên để Hà Vân Siêu giữ chân La Ứng Cường, sau khi cậu ta đến thì trực tiếp ra tay giết chết cả hai. Nhưng cậu ta không ngờ tới chính là, cậu ta tính toán kỹ như vậy, lại có người giành trước một bước, La Ứng Cường và Hà Vân Siêu đều đã chết. Chắc chắn lúc đó cậu ta vừa tức giận vừa hưng phấn, ai đã giết bọn họ? Thù hận nếu không phải do chính tay mình báo thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cho nên cậu ta vẫn vẽ “Bức vẽ nguệch ngoạc” sinh sôi nảy nở của cậu ta lên cột nhà, tự lừa dối bản thân rằng chính mình đã giết người.”

Trần Tranh im lặng một lúc, “Quả thật cũng có khả năng này. Chờ Lâu Tiểu Quả nghỉ ngơi xong, tiếp tục thẩm vấn cậu ta, nếu cần thiết có thể dùng Tiết Thần Văn để kích động cậu ta một chút.”

Minh Hàn gật đầu, “Hiểu rồi.”

Phòng họp yên tĩnh một lúc, Ngô Triển lại nhớ đến một điểm đáng ngờ khác, “Chuyện La Ứng Cường bao nuôi Hà Vân Siêu vẫn có gì đó không đúng. Ông ta thích đàn ông trẻ tuổi là thật, nhưng Hà Vân Siêu dùng cái tên Trương Dịch Nam, chẳng lẽ ông ta có thể quên mất Trương Dịch Nam là tên con trai ruột của mình sao?”

Trần Tranh nói: “Tôi cũng từng nghĩ đến vấn đề này, cộng thêm những điểm đáng ngờ trên người Trương Mộc, có thể sự thật là như thế này…”

Địa vị và tài phú của La Ứng Cường và Trương Mộc đã là một trời một vực, Trương Mộc vẫn luôn căm hận La Ứng Cường, nhưng La Ứng Cường có thể sẽ không thèm để ý đến Trương Mộc, thậm chí có thể đã quên mất Trương Mộc cũng nên. Trương Mộc trút giận bằng cách giết trẻ con, nhét thi thể bọn chúng vào trong chum, chôn ở ruộng nhà mình. Cứ như vậy cho đến rất lâu sau, Trương Mộc bị bệnh, biết mình không còn sống được bao lâu nữa, mà có lẽ Hà Thụ Hữu đã phát hiện ra bí mật ở ruộng nhà họ Trương.

Một mặt Trương Mộc vẫn muốn trả thù La Ứng Cường, một mặt phải giết Hà Thụ Hữu diệt khẩu. Hà Vân Siêu là người có đầu óc đơn giản, những gì cậu ấy quỳ xuống nói với Lâu Tiểu Quả, cơ bản đều là do Trương Mộc lừa gạt, cậu ấy đã trúng kế của Trương Mộc, tin chắc rằng La Ứng Cường là kẻ thù giết cha, bản thân phải từ bỏ thân phận Hà Vân Siêu mới có thể sống sót, một lòng muốn báo thù cho cha.

Vì sự khác biệt về thông tin, cậu ấy không hề biết cái tên Trương Dịch Nam chính là tên thật của con trai La Ứng Cường, Trương Mộc đã gieo rắc vào đầu cậu ấy rằng, Trương Dịch Nam là con của vợ trước mang đến, đã ra nước ngoài từ lâu, cho nên trong nhận thức của cậu ấy, La Ứng Cường rất có thể không biết Trương Dịch Nam là ai.

Nghĩ ra cách để Hà Vân Siêu đổi tên thành Trương Dịch Nam, có thể nói là Trương Mộc vô cùng độc ác. Ông ấy gieo rắc thù hận cho Hà Vân Siêu, để Hà Vân Siêu tiếp cận La Ứng Cường trả thù, giả sử thành công, tâm nguyện của ông ấy coi như đã toại nguyện. Nếu thất bại, La Ứng Cường sẽ nhìn nhận “Đứa con trai” có ý đồ bất chính đến bên cạnh mình như thế nào, rất có thể sẽ giết chết Hà Vân Siêu. Vậy là ông ấy mượn tay La Ứng Cường để giết chết Hà Vân Siêu, người sau này có thể biết được chân tướng và đến tìm ông ấy báo thù.

Dù thế nào thì ông ấy cũng là người chiến thắng.

Chuyển sang góc nhìn của La Ứng Cường, sự xuất hiện của Hà Vân Siêu hẳn là đã khiến ông ta rất kinh ngạc, Trương Dịch Nam thật sự đã đổi tên thành Ân Sơ Văn từ lâu, an an phận phận sống ở nước A, chàng trai đẹp mã này cũng tên là Trương Dịch Nam, còn muốn đến làm người tình của ông ta, mục đích là gì?

La Ứng Cường không phải hạng người tầm thường, ông ta nắm trong tay tập đoàn Ứng Cường, nắm trong tay cuộc sống của rất nhiều người ở thành phố Nam Sơn, Hà Vân Siêu trong mắt ông ta bất quá chỉ là một món đồ chơi thú vị, ông ta muốn xem xem, rốt cuộc Hà Vân Siêu có thể giở trò gì.

Hà Vân Siêu cho rằng bản thân mình dựa vào những trò mèo học được từ Lâu Tiểu Quả mà trở thành người mới được La Ứng Cường sủng ái, sự thật là La Ứng Cường vì cái tên của cậu ấy mới cố ý chiêu mộ cậu ấy đến bên cạnh, chỉ là chơi đùa mà thôi.

Chính vì sự đề phòng của La Ứng Cường nên cậu ấy vẫn luôn không tìm được cơ hội ra tay, cho đến tối hôm tiệm massage chân khai trương, ở cùng với La Ứng Cường rồi bị lưỡi hái của “thần chết” thu mất mạng sống.

Trần Tranh nói: “Đây là ‘sự thật’ mà tôi và Minh Hàn dựa theo manh mối hiện có, xâu chuỗi lại, nhưng những người trong cuộc cơ bản đều đã không còn trên đời, sự thật có phải như vậy hay không, rất khó để xác minh.”

Sắc mặt Ngô Triển ngưng trọng, cảm thấy phẫn uất thay cho những đứa trẻ chết oan uổng dưới tay Trương Mộc, “Nếu như Trương Mộc chưa chết, chúng ta có thể tìm được ông ấy, có lẽ sẽ có một ngày chân tướng được sáng tỏ.”

Nếu Trương Mộc thật sự bị ung thư, hơn nữa đã đến giai đoạn cuối, vậy thì rất có thể ông ấy đã không còn trên đời, nhưng nếu như bị ung thư cũng chỉ là giả vờ, vậy thì có thể ông ấy đang ở một xó xỉnh nào đó, chờ đợi Hà Vân Siêu báo thù rửa hận cho mình.

 “Không phải Hà Vân Siêu đã từng nói với Lâu Tiểu Quả rằng, đã cùng với Trương Mộc bí mật chôn cất Hà Thụ Hữu ở nghĩa trang tổ tiên nhà họ Hà sao?” Trần Tranh nói: “Đào mộ tổ của người ta sẽ gặp phải rất nhiều cản trở, phó cục trưởng Ngô, chuyện này phải làm phiền ông rồi.”

Cái chết là chuyện hệ trọng nhất đời người, ở những nơi nhỏ bé lại càng coi trọng cái chết, Ngô Triển cũng biết đào mộ tổ không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng vụ án trọng đại đang ở trước mắt, không thể không làm.

Ngày hôm sau, Trần Tranh cùng Ngô Triển đến thị trấn Yên Thủy, cùng đến nghĩa trang tổ tiên nhà họ Hà còn có cảnh sát địa phương và người anh thứ hai của Hà Thụ Hữu.

Hà Nhị Ca vẻ mặt bi thương, nhưng cũng rất biết điều, ông không tin Hà Thụ Hữu đã bị người ta hại chết, trước khi đào mộ đã đốt pháo hoa ròng rã nửa tiếng đồng hồ. Khói thuốc súng tan biến trong màn sương trắng trên núi, gạch đá đè trên ngôi mộ tổ được dời đi, bên trong một chiếc quan tài đơn sơ là một bộ hài cốt đang dần phân hủy. Trên vải liệm dính đầy vết máu, tuyệt đối không phải là chết tự nhiên rồi được chôn cất đàng hoàng.

Hà Nhị Ca che mặt khóc rống, kêu gào kẻ ác hãy trả lại em trai cho ông. Pháp y cẩn thận lấy bộ hài cốt ra, lập tức đưa về cục cảnh sát để khám nghiệm tử thi.

Một lúc sau, Trần Tranh nhận được báo cáo khám nghiệm tử thi, hài cốt có quan hệ cha con với Hà Vân Siêu, kết hợp với lời khai của Lâu Tiểu Quả, đây chính là Hà Thụ Hữu đã chết cách đây ba năm. Xương sọ của Hà Thụ Hữu bị bể, hung khí nghi là cuốc, da thịt đã bị phân hủy, không thể phán đoán được những vết thương khác, nhưng ngoài vết bể ở phần đầu, xương cốt ở các chi đều nguyên vẹn.

Trương Mộc mang đến trước mặt Hà Vân Siêu là một thi thể bê bết máu, vì vậy Hà Vân Siêu tin rằng Hà Thụ Hữu bị người của La Ứng Cường đánh chết, nhưng bị đánh đến mức độ đó rất khó có thể không bị thương đến xương cốt. Trương Mộc đang nói dối, những vết thương trên người Hà Thụ Hữu là do ông ấy cố ý tạo ra, tuy nhìn có vẻ nghiêm trọng, nhưng trên thực tế chỉ có vết thương do hung khí cùn ở phần đầu là gây tử vong.

Điều tra đến bước này, trừ khi tìm được Trương Mộc, nếu không cảnh sát cũng không thể làm gì hơn. Đội trọng án đang họp, Trần Tranh và Minh Hàn đều không tham gia, Minh Hàn thì là lười tham gia, còn Trần Tranh là do an ủi Hà Nhị Ca nên đến muộn.

Tiễn Hà Nhị Ca xong, Trần Tranh không thấy Minh Hàn ở văn phòng, anh cứ thế tìm đến tận ban công, nhìn thấy Minh Hàn đang dựa người vào trên lan can, không biết đang suy nghĩ gì. Lúc Trần Tranh bước nhẹ, rất khó có người nào có thể chú ý đến. Anh vỗ vai Minh Hàn một cái, rõ ràng là Minh Hàn đang mất tập trung, bị dọa cho giật mình, thấy là anh thì ánh mắt mới có chút ấm áp, “Anh.”

 “Sao không đi họp?” Trần Tranh nói: “Không nể mặt bạn học cũ của em à?”

 “Trình Xúc à?” Minh Hàn nói: “Cậu ấy không để ý mấy chuyện này đâu.”

Trần Tranh hỏi: “Vậy em đứng đây làm gì?”

Minh Hàn duỗi người, giọng nói kéo dài, tay giơ lên quá mạnh, áo bị kéo lên, để lộ một đoạn eo bụng. Trần Tranh nhìn mà muốn cười, nhất thời không nhịn được, đưa ngón tay lạnh lẽo ra chọc vào rốn Minh Hàn.

Hết chương 109.

 

Chương 109: Bóng Côn Trùng (35)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên