Chương 109: Mở Hộp

 

Chương 109: Mở Hộp

 

Bên trong quan tài, nhiệt độ xuống thấp đến mức các khớp ngón tay của Chu Kỳ An đỏ bừng vì lạnh. Sau khi gửi tin nhắn, cậu không động vào điện thoại nữa.

 

Đây là để đề phòng trò chơi thay đổi tốc độ sau khi cậu vào trong quan tài. Hơn nữa, với thời gian nằm trong đó kéo dài, cậu có thể sẽ không nghe thấy tiếng chiêng.

 

Càng nghĩ càng thấy có khả năng, lại còn có lý do rất chính đáng: Ví dụ như oxy giảm, hiệu quả truyền âm thanh cũng yếu đi.

 

Trải qua bốn lần phó bản, Chu Kỳ An càng nắm rõ được quy luật của trò chơi.

 

Bóng tối vô tận rất dễ dàng bào mòn ý chí con người, cậu mở to mắt tự động viên bản thân:

 

“Đừng vội, khả năng người chơi tìm thấy rất cao.”

 

Nhìn từ việc Văn đụng phải quỷ, việc bị dịch chuyển đến nơi khác cũng không kém phần nguy hiểm. Hơn nữa, cho dù họ tìm được đường cao tốc, cũng chưa chắc đã thuận lợi đến được bến xe.

 

Đã ấn định thời gian, trò chơi nhất định sẽ tìm cách trì hoãn.

 

Hoặc là tiếp tục gặp quỷ, hoặc là gặp phải khó khăn như quỷ ngăn đường.

 

Đã một khoảng thời gian trôi qua kể từ khi quan tài bị đóng kín.

 

Mặc dù đã cố gắng kiểm soát nhịp thở, nhưng Chu Kỳ An vẫn cảm thấy ngột ngạt.

 

Lần Người gỗ này dường như kéo dài hơn bình thường, cậu suy nghĩ một chút, nhanh chóng vào cửa hàng tìm kiếm, mua một đạo cụ tăng cường thính lực.

 

Khoảng một phút sau khi kích hoạt đạo cụ, Chu Kỳ An mơ hồ nghe thấy tiếng chiêng vang lên.

 

“…”

 

Trò chơi chó ghê, quả nhiên đã giở trò với âm thanh.

 

Không còn thời gian để phàn nàn, nhân lúc còn có thể cử động, Chu Kỳ An dùng những ngón tay cứng đờ gõ lên màn hình.

 

[Nhóm thiếu hai người]:

 

[Chu Kỳ An]: Tới muộn quá, tôi sẽ chống đẩy đấy nhé.

 

[…]

 

Đây là để phòng trường hợp có người cố ý trì hoãn thời gian, đợi cậu chết ngạt rồi mới xuất hiện.

 

Chu Kỳ An cảm thấy cần phải nhắc nhở họ, người chơi chết đi với lòng hận thù mãnh nguyện, sẽ hóa thành quỷ quay lại trả thù.

 

Gửi xong lời đe dọa hóa thành quỷ, cậu bắt đầu vòng nằm im thứ hai.

 

Chỉ trong chốc lát, lượng oxy vốn đã loãng dần sắp cạn kiệt. Mặt Chu Kỳ An tím tái, nhưng cậu phải kiểm soát tay chân, không được có bất kỳ phản ứng giãy giụa nào theo bản năng.

 

Cả người choáng váng, nhưng chiếc quan tài lạnh lẽo lại khiến cậu lạnh đến thấu xương.

 

Giờ là lúc so kè thời gian.

 

Chỉ có điều, cậu đang phải chiến đấu hai mặt, vừa phải chiến đấu cho bản thân, vừa phải chiến đấu cho người khác.

 

Mỗi giây đều như dài vô tận, Chu Kỳ An thản nhiên nghĩ: So với “Ông vua sân khấu kịch”, điểm đáng sợ thực sự của phó bản này chính là những người chơi khác.

 

Những người chơi này đều có mục đích riêng, ngay từ đầu đã tự triệt tiêu lẫn nhau, trong khi thiết kế của phó bản lại đòi hỏi sự phối hợp từ cả hai phía.

 

Như thể cố tình dồn đám người này vào chỗ chết.

 

Nghĩ kỹ lại, là nơi đào tạo NPC, phó bản nhất định phải “Tuyển dụng” được càng nhiều lao động càng tốt.

 

Đúng lúc Chu Kỳ An bắt đầu hoa mắt, cả chiếc quan tài đột nhiên chìm xuống.

 

Di chứng do thiếu oxy khá nghiêm trọng, cậu không nghe rõ tiếng động bên ngoài, nhưng có thể xác định được chuyện gì đã xảy ra từ chấn động của quan tài.

 

Chấn động vẫn tiếp tục, mùn cưa rơi xuống từ phía trên.

 

Bên ngoài không biết từ lúc nào đã đổ mưa, nước mưa theo khe hở của nắp quan tài tràn vào không gian vốn dĩ kín mít. Mùi mốc ban đầu tan đi, một gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn.

 

“Thẩm Tri Ngật?”

 

Chu Kỳ An vừa nói vừa hít thở không khí.

 

Ánh mắt hai người chạm nhau, Thẩm Tri Ngật gật đầu, nhảy vào trong.

 

Trên người hắn vẫn còn hơi ẩm ướt, nhưng sau khi hắn vào, bên trong quan tài dường như không còn lạnh nữa.

 

【Đông】

 

Chưa kịp để Chu Kỳ An lên tiếng hỏi, Thẩm Tri Ngật đã trả lời trước: “Bây giờ là tiếng chiêng thứ hai.”

 

Sau khi xác định không khí trong lành đã tràn vào, anh đóng nắp quan tài lại, bình tĩnh nằm xuống.

 

Rõ ràng quan tài nằm hai người là quá đủ, thậm chí còn dư dả, nhưng sau khi Thẩm Tri Ngật nằm vào, hắn luôn tựa vào vai Chu Kỳ An.

 

“Ngủ một giấc đi,” hắn khẽ nói, “Tỉnh dậy là tới nơi rồi.”

 

“…” Chu Kỳ An vẫn chưa đủ ung dung đến mức đó, nhỡ đâu nói mơ hay cử động một chút, chẳng phải chết rất ngớ ngẩn sao?

 

Thẩm Tri Ngật thản nhiên: “Chỉ cần ngủ rồi, sẽ không có vấn đề gì.”

 

Hắn có thể gieo vào giấc mơ của đối phương ý thức không được phép cử động.

 

Những điều này Chu Kỳ An không hề hay biết, lúc này người đã tới, cơ thể cậu cũng bất giác thả lỏng rất nhiều.

 

Ngay từ bài kiểm tra ở bến xe, Chu Kỳ An đã từng gặp phải cơn mưa bất chợt.

 

Mưa chỉ tạnh sau khi bài kiểm tra kết thúc.

 

Cơn mưa lần này báo hiệu môi trường bên ngoài sẽ ngày càng nguy hiểm, sau này sẽ càng có nhiều người chơi đến tìm kiếm quan tài.

 

【Đông】

 

Tiếng chiêng thứ ba vang lên, bên ngoài quan tài lại truyền đến tiếng đóng đinh quen thuộc.

 

Trong chiếc quan tài tối tăm ẩm ướt, tiếng thở của hai người bị phóng đại vô hạn. Lại mơ màng trôi qua một khoảng thời gian, bên ngoài lại có tiếng động.

 

Ánh sáng lọt vào, Đông Lập và Văn đồng thời xuất hiện.

 

Nhận ra mình có thể di chuyển được rồi, Chu Kỳ An nhướn mày: “Sao tìm được vậy?”

 

“Tiếng chiêng.” Đông Lập nói: “Tiếng chiêng chúng tôi nghe thấy đều rất mơ hồ, lần theo nguồn âm thanh đã tìm thấy đội ngũ đưa tang.”

 

Diện tích quan tài tuy lớn, nhưng thêm người vào chỉ có thể chồng lên nhau.

 

Chu Kỳ An thở dài: “Tiếc là chúng ta không thể biến thành khối vuông xếp hình.”

 

Như vậy sẽ tiết kiệm được không gian.

 

“…” Cậu đang tiếc nuối cái gì vậy?

 

Chu Kỳ An đang cân nhắc có nên để hai người này co lại thành một cục ngồi dưới đáy quan tài, hay là cậu và Thẩm Tri Ngật nằm nghiêng người sang một bên, hai người còn lại tự nghĩ cách chen vào góc.

 

Có thể chồng lên nhau như thế nào thì tùy vào khả năng sáng tạo của họ.

 

Đang lúc cậu suy nghĩ, Thẩm Tri Ngật lên tiếng: “Chặt tay chân đi.”

 

“…”

 

Bầu không khí bỗng chốc căng thẳng.

 

Chu Kỳ An không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Văn và Đông Lập lúc này, khẽ ho một tiếng: “Đừng đùa, thời gian Người gỗ sắp hết rồi.”

 

Không trực tiếp từ chối, mà là nói thời điểm không thích hợp.

 

Thẩm Tri Ngật tự phân tích thái độ của Chu Kỳ An, cho rằng khi cần thiết, có thể coi đám đồng đội không chịu hợp tác này là vật hi sinh. Nghĩ vậy, hắn thản nhiên đổi giọng: “Tôi đã dùng đạo cụ cách ly rồi, mọi người có thể trực tiếp vào trong.”

 

Hắn nằm thẳng, dưới ánh sáng le lói, gương mặt có một loại ảo giác trắng sứ, đồng tử ánh lên tia sáng như nhìn thấu mọi thứ.

 

Từ góc độ này, Đông Lập và Văn bị nhìn chằm chằm, bọn họ không khỏi rợn tóc gáy.

 

Thời gian không cho phép bọn họ suy nghĩ nhiều.

 

Cả hai không ai do dự, lần lượt bước vào.

 

Điều kỳ lạ đã xảy ra, không hề có cảm giác bị đè lên người, mà giống như đang nằm trên ván gỗ, như thể bản thân chiếc quan tài có thêm một lớp ngăn cách.

 

Văn nhíu mày.

 

Vậy mà phó bản lại có tồn tại đạo cụ cách ly.

 

Loại mà Ôn Hi dùng để nhốt Chu Kỳ An trong nhà thờ chính là một loại, nhưng thời gian hiệu lực của tất cả các đạo cụ cách ly đều rất ngắn, bởi vì quá quý hiếm, người bình thường căn bản không có khả năng sử dụng ở nơi như thế này.

 

Chẳng lẽ người đàn ông này có nhiều hơn một kỹ năng? Ví dụ như cắt xén không gian?

 

Nhưng hình như không phải.

 

Rất lạnh, hơi lạnh gần như len lỏi vào tận xương tủy. Văn không biết diễn tả cảm giác đó như thế nào, cứ như thể, như thể âm khí ngưng tụ thành thực thể, hình thành vách ngăn ở giữa.

 

Nắp quan tài lại bị đóng đinh một lần nữa.

 

Trên đường cao tốc, nụ cười của những hành khách khiêng quan tài đông cứng lại, bộ đồ tang bị gió thổi phần phật.

 

Tiên sư chúng nó chứ, nặng quá.

 

Khóe miệng cứng đờ của những người đó từ cong lên chuyển sang trễ xuống, hiệu ứng kinh dị được đẩy lên đến mức cao trào, đáng tiếc, cả diễn viên lẫn khán giả ở trong quan tài đều không ai có thể thưởng thức.

 

Những người ở trong quan tài còn khổ sở hơn.

 

Văn và Đông Lập bị lạnh đến run cầm cập, toàn bộ dựa vào ý chí kiên cường để chống chọi lại phản ứng sinh lý.

 

Đội ngũ đưa tang di chuyển trên đường, giấy tiền bay lả tả, thế giới tĩnh lặng như chỉ còn lại đội ngũ này.

 

Tốc độ của bọn họ rất nhanh, di chuyển như những bóng ma.

 

Cho đến khi tiếng chiêng tiếp theo vang lên, cả đội đồng loạt bấm nút tạm dừng, đứng im bất động.

 

Phía lan can bên đường vang lên tiếng động, là cậu sinh viên đại học đã đợi sẵn từ lâu.

 

Lúc trước nhìn thấy quan tài, cậu bất lực không thể di chuyển, lúc này rốt cuộc cũng tìm được cơ hội. Lan can giống như một đường phân cách, đường cao tốc nguy hiểm, bãi đất trống có ma, cậu ta cứ thế đứng ngay trên lằn ranh.

 

May mắn bất thường này khiến cậu sinh viên đại học mơ hồ cảm thấy bất an.

 

Cho dù là kẻ ngốc cũng biết, may mắn như vậy quá mức bất thường, thậm chí có cảm giác như tai họa sắp ập đến.

 

Lúc hành khách đứng yên, cậu ta nhanh chóng chạy đến bên cạnh quan tài, mép nắp quan tài chi chít lỗ, có thể tưởng tượng được quá trình đóng mở đã lặp đi lặp lại nhiều lần.

 

Cạy đinh không khó, trong cửa hàng đạo cụ có rất nhiều.

 

Chỉ là, trong quá trình cạy, không biết có phải ảo giác của cậu ta hay không, ánh mắt của đám hành khách ngày càng trở nên đáng sợ.

 

Sau khi mở nắp, cậu sinh viên đại học giật mình lùi lại một bước.

 

Văn và Đông Lập giống như xác chết nổi lên trên, cả hai tham lam hít thở không khí.

 

Cậu sinh viên đại học: “Tôi, tôi vào đây.”

 

Không vào cũng không được, đã lọt vào tầm nhìn của đám hành khách rồi, cạy xong quan tài, không còn nhiều thời gian nữa.

 

“Còn có thể phân chia nữa không?” Văn hỏi.

 

Anh ta không nghe thấy câu trả lời của Thẩm Tri Ngật.

 

Lớp trên từ nằm thẳng chuyển sang nằm nghiêng, ba người thành một hàng.

 

Lớp dưới có không gian rộng rãi, Chu Kỳ An không cảm thấy gì, vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ về năng lực của Thẩm Tri Ngật.

 

Tiếng chiêng lại vang lên.

 

Lần này, đội ngũ đưa tang không lập tức đóng chặt nắp quan tài, bọn họ ghé sát mép quan tài, người khiêng quan tài cười như không cười: “Tiện nhân, đừng có được nước làm tới.”

 

Do nằm nghiêng, những người khác không nhìn thấy biểu cảm của người khiêng quan tài.

 

Mỗi câu thoại của diễn viên đều đáng để suy ngẫm, chủ ngữ không có thêm chữ “Các người”, chắc chắn không phải đang mắng bọn họ.

 

Còn về phần rốt cuộc là đang mắng ai, trong lòng tất cả mọi người đều có chung một đáp án.

 

Ban đầu là hai người khiêng quan tài, sau đó biến thành bốn người, bây giờ là sáu người.

 

Thời gian trôi qua mười phút.

 

【Đông】

 

Tiếng chiêng vang lên lần nữa, người đàn ông đầu đinh từ phía sau đuổi theo, vừa mở ra đã trừng mắt.

 

Đông người vậy!

 

Anh ta vội vàng gửi tin nhắn cho Hạ Chí: Đừng vào nữa, đã quá tải rồi.

 

Nói là quá tải, nhưng bản thân anh ta vẫn chen vào.

 

Người đàn ông đầu đinh không còn lựa chọn nào khác.

 

Hành khách: “…”

 

Súc sinh, còn muốn thế nào nữa?

 

Lúc người đàn ông đầu đinh vào trong, thời gian Người gỗ vẫn chưa hết, anh ta bị chen chúc đến mức mặt mũi biến dạng, lo lắng nói: “Hình như còn một đoạn đường nữa mới đến bến xe, mọi người có chịu được không?”

 

“Anh đang mơ à?”

 

Giọng nói của Chu Kỳ An vang lên, ngữ điệu bình thản, không hề có dấu hiệu bị chèn ép.

 

Cậu dường như đã nắm rõ quy luật của màn kịch này.

 

Tuy rằng bối cảnh trò chơi khác với lúc diễn tập, nhưng cốt lõi vẫn như vậy.

 

Cách thoát khỏi nghi thức rửa tội là phối hợp từ cả hai phía, nội ứng ngoại hợp, điều này tương ứng với cách giải quyết việc bị nhốt trong quan tài.

 

Như vậy, thử thách tiếp theo hẳn là liên quan đến [Phán xử], có thể tương ứng với nghi thức xưng tội.

 

“Không phải thường có kiểu cảnh tượng cũ rích, sau khi chết rồi sẽ gặp Diêm Vương, sẽ bị hỏi một câu, anh có biết tội lỗi mình gây ra lúc còn sống hay không? Sau đó lần lượt tuyên đọc tội ác của người đó, cuối cùng là hành hình.”

 

Lúc sống cùng nhau gánh chịu tội lỗi, chết rồi còn bị công khai hành hình, đúng là cuộc đời bất hạnh của trâu ngựa mà.

 

Nghe xong, khóe miệng người chơi đều giật giật.

 

Có người nói: “Cậu là cha xứ à? Thuộc thoại trôi chảy ghê.”

 

Chu Kỳ An: “Tôi muốn làm lắm chứ, nhưng lúc đó mấy người không cho tôi làm đấy thôi.”

 

“…”

 

【Người gỗ.】

 

Âm thanh nhắc nhở vừa vang lên, tất cả mọi người đồng loạt ngừng nói chuyện.

 

【Không được nhúc nhích.】

 

Chiếc quan tài nặng trịch lại lên đường.

 

Đội ngũ đưa tang không đi quá lâu, ngắn hơn bất kỳ quãng đường nào trước đó, trong bóng tối, mọi người còn chưa kịp cảm nhận được sự đau khổ của việc ngạt thở, nắp quan tài đã bị mở ra.

 

Sau khi dừng quan tài chính xác ở một nơi, đám hành khách không còn động đậy nữa.

 

Mưa ngày càng lớn, nước mưa tràn vào, nước trong quan tài ngày càng nhiều, cho dù vẫn còn chút do dự, liệu có thể di chuyển hay không, nhưng người chơi cũng bất đắc dĩ phải rời khỏi quan tài.

 

Gió lạnh thổi qua từng tấc không gian, trên đường cao tốc không biết từ lúc nào đã xuất hiện một trạm thu phí. Một người mặc áo đen trùm đầu đứng giữa đường.

 

Hắn ta rất gầy, gió thổi qua, chiếc áo choàng gần như bao trùm lấy cả người.

 

Chiếc mũ rộng vành bị thổi nghiêng sang một bên, thoạt nhìn bóng dáng giống như lưỡi hái.

 

Người đàn ông đầu đinh là người đầu tiên chui ra khỏi quan tài, đột nhiên nhìn thấy thần chết trong mưa gió, lẽ ra phải cảm thấy sợ hãi mới đúng.

 

Thần chết lên tiếng: “Anh có biết tội lỗi mình gây ra lúc còn sống hay không?”

 

Bỗng nhiên anh ta cảm thấy mình không còn sợ hãi nữa.

 

Ngay cả lời thoại cũng giống như Chu Kỳ An nghĩ.

 

Không, phải nói là giống y hệt.

 

Về bản chất, phiên tòa xét xử này thực sự tương ứng với nghi thức xưng tội trong nhà thờ.

 

Lan can rất giống với mép khung tranh, toàn bộ con đường cao tốc cùng với thần chết đều được đặt trong bức tranh. Là nhân vật quan trọng, giọng nói của thần chết lạnh lùng như thời tiết: “Ta sẽ phán xét tư tưởng.”

 

Cậu sinh viên đại học bước ra khỏi quan tài.

 

Không ngờ còn có người, thần chết ngừng nói nửa nhịp, nhưng vẫn uy nghiêm: “Ta sẽ phán xét lời nói.”

 

Văn và Đông Lập đồng thời ngồi dậy, sau đó bò ra khỏi quan tài.

 

Thần chết: “… Ta sẽ phán xét hành vi.”

 

Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật im lặng bước ra khỏi quan tài.

 

“!”

 

Chu Kỳ An đang vuốt phẳng nếp nhăn trên áo khẽ nheo mắt, thần chết lại nhìn Thẩm Tri Ngật trước, đây là lần đầu tiên cậu phát hiện ra cảm giác bị nhắm mục tiêu còn mạnh hơn cả bản thân từ trên người NPC.

 

Rõ ràng ngày hôm qua cha xứ còn chưa gọi đến người này, tại sao nhân viên an ninh lại đột nhiên chú ý đến đối phương?

 

Chu Kỳ An nhìn thấy một tia tham lam không giấu giếm trong mắt nhân viên an ninh.

 

Tham lam cái gì?

 

Đồng hồ quả quýt.

 

Cậu gần như lập tức liên tưởng đến trung tâm của tất cả các vở kịch.

 

Nhưng vào ngày đầu tiên, đồng hồ quả quýt không phải là xuất hiện trên người Thẩm Tri Ngật, những NPC gặp trước đó cũng không hề có biểu hiện gì là muốn cướp đoạt.

 

Chiếc đồng hồ quả quýt này chắc chắn không phải vật tầm thường.

 

Công dụng thực sự của nó được thể hiện từ tối hôm qua, khi đó trong thế giới của đồng hồ quả quýt, tốc độ thời gian rõ ràng đã thay đổi, khi ra ngoài thì trời đã gần sáng.

 

Hàng vạn suy nghĩ lướt qua đầu, nhưng điều thể hiện ra ngoài mặt cũng chỉ là một cái chớp mắt.

 

Ém nhẹm nghi ngờ trong lòng, lúc này Chu Kỳ An có chút ghét mưa, tầm nhìn bị che khuất, mái tóc ướt nhẹp bị cậu bực bội hất ra sau, để lộ vầng trán nhẵn nhụi.

 

Mọi người tự động nhường cho cậu một con đường.

 

Cậu sinh viên đại học sợ đối phương vừa rồi không nghe rõ, nhỏ giọng nhắc lại: “Anh ta nói muốn phán xét tư tưởng, lời nói và hành vi của chúng ta.”

 

Tuy rằng đã đánh bóng và tạo khối, nhưng Chu Kỳ An vẫn nhận ra gương mặt gầy gò kia, thần chết gì chứ, rõ ràng chính là nhân viên an ninh ở bến xe.

 

Một cây đinh ba xuất hiện trong tay, ánh sáng vàng xua tan âm u dưới bầu trời u ám.

 

Cạch.

 

Âm thanh là do Chu Kỳ An phát ra, đầu cây đinh ba nhẹ nhàng gõ xuống đất, nước bắn tung tóe, đôi đồng tử màu lam nhạt kia trong ngày mưa như phủ một tầng sương mù nhàn nhạt.

 

Cậu nhìn chằm chằm vào nhân viên an ninh đang đóng giả thần chết, ánh mắt châm chọc.

 

“Phán xét tôi?”

 

Anh là cái thá gì chứ.

 

“…”

 

Kẻ thì hỗn loạn trong ánh sáng, kẻ thì tự xưng là ánh sáng trong bóng tối.

 

Dù thường ngày có ấn tượng thế nào về Chu Kỳ An, thì lúc này người chơi cũng phải thừa nhận, so với thanh niên đang cầm Thánh Khí, thần chết kia giống nhân viên thời vụ của địa ngục hơn.

 

Cho dù là điều kiện phần cứng hay phần mềm gì, thần chết đều không thể so sánh được, ngay cả giọng nói cũng không dễ nghe bằng.

 

Chu Kỳ An bắt chước động tác của cha xứ, tay kia liên tục vẽ chữ thập, miệng đọc kinh.

 

Thần chết: “…”

 

Bên kia quả thực chuyên nghiệp hơn.

 

Gạt bỏ suy nghĩ hoang đường này trong lòng, vẻ mặt thần chết khó chịu tiến lại gần, gió lạnh thổi bay những hạt mưa, giống như kim châm đâm vào xương cốt Chu Kỳ An, cơn đau khiến cậu khựng lại một chút.

 

Thẩm Tri Ngật định tiến lên, nhưng Chu Kỳ An khẽ lắc đầu.

 

Cậu chính là muốn thần chết tiếp cận mình.

 

Khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn vô hạn, Chu Kỳ An dứt khoát sử dụng [Phong quang nội liễm]. Độ sáng trên bề mặt cây đinh ba dần dần mờ đi, đúng lúc cậu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, vỗ nhẹ vào cây đinh ba, như thể muốn nó sáng lên trở lại.

 

Diễn xuất đó khiến những người quen thuộc phải há hốc mồm.

 

Thế nhưng cây đinh ba màu vàng đã hoàn toàn trở nên bình thường.

 

Áp lực do Thánh Khí mang đến đột nhiên biến mất, bên này giảm thì bên kia tăng , thần chết lập tức cười lạnh, tiếng cười vang vọng khắp đất trời: “Tội thứ nhất, không được mang theo hung khí khi bị xét xử.”

 

Chu Kỳ An theo bản năng muốn giấu cây đinh ba ra sau lưng.

 

Thấy vậy, thần chết càng nhanh hơn, cánh tay trắng bệch lộ ra từ ống tay áo rộng thùng thình, trong nháy mắt đã nắm lấy “Tang vật”.

 

“A——”

 

Giây tiếp theo, tiếng hét gần như xé toạc những hạt mưa trên mặt đất.

 

Lạnh đến cực điểm, ngược lại có cảm giác bỏng rát, một mảng da lớn bị lở loét.

 

Da của hắn ta!

 

Chu Kỳ An thản nhiên liếc nhìn những người chơi phía sau.

 

Sau khi chứng kiến ​​cảnh tượng thảm hại của nhân viên an ninh, sắc mặt những người này đều không tốt lắm. Chu Kỳ An muốn giết người tru tâm, lại liếc nhìn cậu sinh viên đại học, người sau lập tức tiến lên, nhỏ giọng nói: “Chào anh, anh có cần điều trị không? Giá cả có thể thương lượng.”

 

Lúc trước gào thét thảm thiết, chiếc mũ trùm đầu đã rơi xuống, không còn bầu không khí u ám, khí chất của nhân viên an ninh đóng giả thần chết lập tức giảm đi một nửa.

 

Lịch sử vẫn lặp lại, ngày xưa nhân viên an ninh bị bỏng, cậu sinh viên đại học đến thu phí điều trị.

 

Bây giờ gần như là tái hiện lại cảnh tượng đó.

 

Nghĩ đến đây, gương mặt nhân viên an ninh càng thêm dữ tợn.

 

Chu Kỳ An nhìn nhân viên an ninh ướt như chuột lột, chậm rãi thốt ra mấy chữ: “Này, trôi phấn rồi kìa.”

 

“!”

 

Muốn chấm dứt cơn mưa xối xả, cách duy nhất là nhanh chóng kết thúc màn kịch này.

 

Mỗi khi nguy hiểm kết thúc, thời tiết cũng sẽ chuyển biến tốt hơn.

 

Chuẩn bị sắp xong, Chu Kỳ An khẽ mỉm cười: “Lần này phí khám bệnh là để chúng tôi vui vẻ kết thúc trò chơi Người gỗ, thế nào?”

 

Mưa vẫn không ngừng rơi.

 

Giữa đất trời, bầu không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ, bởi vì không ai lên tiếng.

 

Mấy giây sau, cậu sinh viên đại học lẩm bẩm: “Nếu dầm mưa, vết thương càng khó lành, rất dễ để lại sẹo.”

 

Ngay cả cậu ta, một người không nhạy cảm với quy tắc cũng hiểu một điều: Đối với diễn viên mà nói, điều quan trọng nhất chính là gương mặt, nắm bắt được điểm yếu này, lợi thế sẽ nghiêng về bọn họ.

 

Trong khoảng thời gian nhân viên an ninh im lặng, Chu Kỳ An giơ tay lên, cây đinh ba trong tay lại lấp lánh.

 

Ánh sáng vàng đột ngột xuất hiện mang đến cảm giác áp bức vô hình.

 

Cậu chủ động tiến lại gần thần chết: “Nhìn cây đinh ba của tôi này…”

 

Lời còn chưa dứt, nhân viên an ninh đã hoàn toàn không kìm nén được vẻ ngoài giả vờ lạnh lùng, cơn đau trên tay vẫn còn đó, hắn ta nhìn chằm chằm Chu Kỳ An.

 

Hai bên giằng co.

 

Thực ra trong lòng Chu Kỳ An cũng không nắm chắc.

 

Diễn tập chính là để đề phòng sơ suất khi biểu diễn chính thức, đã dùng Thánh Khí để vượt qua ải nghi thức xưng tội, tại sao “Ông vua sân khấu kịch” không sửa kịch bản?

 

Bị quy tắc hạn chế?

 

Hay là còn lý do nào khác, ví dụ như… Chu Kỳ An chợt lóe lên một suy nghĩ, sau này còn có hố nào đang đợi cậu?

 

Hết chương 109.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Niềm vui và nỗi buồn khác nhau của con người:

 

Chu Kỳ An: Càng nhìn cây đinh ba sáng chói của tôi càng thấy đẹp mắt.

 

NPC: Nặng quá, cái quan tài này nặng quá, càng ngày càng nặng! Đừng có ai lên nữa!

 

Nhân viên an ninh: Đồng hồ quả quýt, muốn có.

 

 

Thẩm Tri Ngật: Hôm nay ra khỏi nhà đáng lẽ nên mang theo ô cho Kỳ An.

Chương 109: Mở Hộp

Ngày đăng: 21 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên