Chương 109: Ngoại truyện – Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng (1)
Cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy khi mở mắt ở nhân gian là những chiếc lá rung rinh lay động.
Ánh nắng lốm đốm xuyên qua tán lá chiếu lên mặt hắn xung quanh là tiếng cát bị gió lớn thổi xào xạc, cùng với đủ loại tiếng hú dài của dị chủng.
Hắn ngồi dưới gốc cây. Dù không ăn uống gì nhưng cũng không thấy đói. Hắn lặng lẽ nhìn thế giới này, nhìn lá cây, nhìn bầu trời, nhìn mây trắng. Nói một cách đơn giản hơn là, Nói một cách đơn giản hơn thì chính là ngẩn người.
“…Trẻ con?”
Không biết bao lâu sau, một giọng nói già nua khàn khàn đột nhiên vang lên.
“Sao ở đây lại có một đứa trẻ?”
Trong tầm mắt hắn xuất hiện khuôn mặt đầy nếp nhăn của một ông lão.
Ông lão rất gầy, tóc bạc trắng, mặc một bộ quần áo bông màu đen đã bạc màu. Tuy dung mạo già nua nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn, tay cầm một thanh trường đao quấn băng đen.
Ông lão do dự đưa một tay ra, muốn xác nhận hắn rốt cuộc là con người hay dị chủng.
Bàn tay thô ráp ấm áp chạm vào má hắn, khiến hắn có chút không quen mà chớp mắt.
Ông lão lại véo má hắn, hơi mạnh, có lẽ là muốn biết lớp da này có phải là dán lên hay không. Hắn rơm rớm nước mắt.
Nhưng ông lão vẫn không yên tâm, nghĩ một chút, liền nắm cổ đứa bé sơ sinh đang cuộn tròn trong tã lót xách lên.
Cuối cùng, hành động này đã chọc giận đứa bé còn đang ở độ tuổi ấu thơ. Hắn tức giận trừng đôi mắt ươn ướt nhìn ông lão, tay chân ngắn ngủi vùng vẫy, phát ra tiếng ê a của trẻ con.
“Ôi, đừng động, đừng động, để ông xem trước đã…..”
Ông lão dỗ dành, dùng ánh mắt sắc bén quan sát kỹ đứa bé một lượt, sau khi xác định không có vấn đề gì, nét mặt cũng trở nên dịu dàng, nhanh chóng đổi từ xách sang bế, sau đó dựa thanh đao vào gốc cây, nhặt tấm tã dưới đất quấn lấy đứa bé, dùng một tay nâng nó vào lòng.
Ông lão dùng tay kia lau nước mắt trên đôi mắt đỏ hoe của hắn, trên khuôn mặt già nua hiện lên vẻ từ ái xen lẫn tiếng thở dài.
“Khổ thân, cha mẹ con đâu rồi? Sao lại bỏ con một mình ở nơi hoang mạc như thế này, ở đây cách căn cứ gần nhất cũng khá xa đấy.”
Vừa nói, ông lão vừa cầm thanh trường đao dựa vào thân cây, dẫn hắn xuyên qua hoang mạc đầy gió cát và dị chủng hoành hành, đưa hắn về căn cứ của những người sống sót.
Ông lão là một thợ rèn đao nổi tiếng trong căn cứ, vợ mất sớm, có một con trai và một con gái. Nhưng con cái đều đã kết hôn rồi.
Tính tình thợ rèn đao kỳ quái, thích sống một mình, lần này ra ngoài lại mang về một đứa trẻ, mọi người xung quanh đều rất ngạc nhiên.
“Đứa bé này trông cũng khá đáng yêu, bố, bố nhặt nó ở đâu vậy? Sao không đưa đến trại trẻ mồ côi?” Người con trai cả đến thăm ông, hỏi.
Thợ rèn đao vừa dùng ngón tay trêu đùa đứa bé, vừa đáp: “Không phải dạo trước bố đi đến Sa mạc Tử Vong tìm nguyên liệu rèn đao sao, vừa hay gặp được đứa nhỏ này dưới một gốc cây lớn, liền nhặt về.”
Người con trai cả kinh hãi: “Bố! Không nói đến việc làm sao ở sa mạc lại có một cái cây lớn, ở nơi như vậy xuất hiện trẻ con mà không bị dị chủng ăn thịt, bố không thấy kỳ lạ sao? Rất có thể nó là dị chủng giả dạng thành người đấy!”
Ông lão nói: “Bố đã kiểm tra rồi, không phải dị chủng. Không tin con có thể đưa nó đi làm xét nghiệm gen.”
Người con trai cả không thể làm gì. Ông lão mắt rất tinh, là một trong số ít người bình thường trong thành có thể đối phó với dị chủng, thường xuyên một mình cầm đao ra vào vùng hoang dã, việc phân biệt dị chủng còn có kinh nghiệm hơn anh ta nhiều, hơn nữa tính tình lại rất cứng đầu, một khi đã quyết định làm việc gì thì khuyên thế nào cũng không lay chuyển được.
Đứa bé sơ sinh đã thành công ở lại căn cứ. Ông lão đã đặt cho hắn một cái tên thân mật, gọi là Tiểu Bảo Nhi.
Tiểu Bảo Nhi quả thực là một thiên tài học tập – khi trẻ con nhà khác mới biết bò thì nó đã biết chạy; khi những đứa trẻ khác biết chạy, nó đã học được cách dùng ghế kê chân để rửa rau nấu cơm trong bếp; còn khi những đứa trẻ khác bắt đầu học đánh vần, nó đã cúi đầu dùng bàn tay nhỏ nhắn cầm khối rubik 12 mặt.
Chỉ là, thông minh thì thông minh thật, nhưng Tiểu Bảo Nhi lại không mấy khi nói chuyện.
Trông nó rất xinh xắn, tóc đen mắt đen, ngũ quan tinh xảo đến khó tin, nhưng vì thợ rèn đao thường ngày không quá chú trọng đến ngoại hình, tóc Tiểu Bảo Nhi dài ra là bị thợ rèn đao trực tiếp dùng đao cắt, tóc mái cũng chịu chung số phận, khiến nó quanh năm suốt tháng để kiểu tóc đầu nấm mái bằng như con gái, làm nổi bật chiếc cằm nhọn trắng như tuyết, trông càng giống con gái hơn.
Cháu trai của thợ rèn đao là Thẩm Bồng, hơn nó hai tuổi, thỉnh thoảng sẽ theo con trai cả đến nhà thợ rèn đao chơi.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Bảo Nhi, Thẩm Bồng đã âm thầm lập lời thề – nhất định phải bảo vệ cô em gái xinh đẹp này!
Nhưng mà, khi cậu ta hớn hở hái một bó hoa dại về đuổi theo “em gái”, thì bố cậu ta đã đập mạnh vào đầu cậu ta một cái rồi nói cho cậu ta biết, đó không phải em gái, mà là em trai.
Lúc đó, Thẩm Bồng đã bị đả kích nặng nề, nhưng sau đó cậu phát hiện, cú sốc mà Tiểu Bảo Nhi mang đến cho cậu ta còn nhiều hơn thế.
Để chống lại dị chủng, trẻ em trong căn cứ đến tám tuổi sẽ phải đến trại huấn luyện bắt đầu luyện tập.
Thợ rèn đao cũng là một giáo viên đặc biệt trong trại huấn luyện, chuyên dạy cho bọn trẻ đao pháp và thuật điều tức.
Chỉ là, khi Thẩm Bồng hào hứng cùng một đám trẻ tám tuổi đến sân huấn luyện, thì phát hiện ra năm nay cùng tham gia với bọn họ lại còn có cả em trai đẹp đến mức không giống người thật của mình nữa.
“Không phải chứ ông nội, Bảo Nhi mới sáu tuổi, bây giờ đã tham gia huấn luyện có phải là hơi sớm không?” Nhìn Tiểu Bảo Nhi ôm kiếm gỗ đứng đó nhỏ xíu một cục, Thẩm Bồng thật sự có chút thương xót.
Nhưng cậu ta nhanh chóng hiểu ra, người cần phải thương xót là chính bản thân mình mới đúng.
Cường độ huấn luyện của trại huấn luyện thật sự rất tàn khốc.
Nhưng thể lực và khả năng học tập của em trai Bảo Nhi càng khiến người ta phải há hốc mồm.
Thử hỏi một đứa trẻ mới sáu tuổi mỗi ngày chạy mười cây số cộng với vung đao mười nghìn lần mà không nằm bẹp ra đất, ngược lại còn bình tĩnh bưng khay cơm đi ngang qua những người mệt mỏi như chó chết giống bọn họ, chuyện này có hợp lý không? Có hợp lý không? Hả?
Thậm chí Tiểu Bảo Nhi còn học được cả “Phá Pháp Chi Nhãn” – năng lực mà theo lời thợ rèn đao là có thể dùng một đao phá vạn pháp, lấy thân phận người bình thường đối kháng với dị chủng cấp cao.
Về “Phá Pháp Chi Nhãn”, trước đây rất nhiều người trong căn cứ đều cho rằng đây là một loại dị năng đặc biệt khó tin, nhưng bản thân thợ rèn đao sau khi trải qua nhiều lần kiểm tra, lại chắc chắn là người bình thường không chút nghi ngờ.
Theo lời giải thích của thợ rèn đao, đây chỉ là một kỹ năng kết hợp giữa thị lực và phán đoán, ai cũng có thể học được, chỉ là, cần phải thông qua thực hành nhiều lần để tích lũy kinh nghiệm, mới có thể tìm ra “điểm” và “đường” yếu nhất chính xác trong cấu tạo của vật thể, sau đó phá vỡ chúng.
Thợ rèn đao truyền thụ kinh nghiệm không chút giấu giếm cho từng thế hệ trẻ em trong trại huấn luyện, hy vọng có người có thể kế thừa y bát của mình, nhưng người có thể lĩnh ngộ được rất ít. Bố của Thẩm Bồng là con trai ruột của thợ rèn đao, nhưng cũng chỉ học được chút da lông.
Hơn nữa em trai Bảo Nhi lại là một thiên tài, vậy nên không gì có thể làm khó nó.
Những việc người khác học không được, nó dường như luôn có thể học được một cách dễ dàng.
Nhưng mà, cũng chính vì dung mạo và tài năng quá xuất chúng, tính tình lại không hòa đồng, nên trong trại huấn luyện có rất nhiều đứa trẻ ghen tị và khó chịu với nó.
Trẻ con mà, hỉ nộ ái ố luôn rất đơn giản trực tiếp. Lúc có thợ rèn đao thì còn kiềm chế, chứ lúc không có thì lại có những lời đồn đại dần dần lan truyền.
“Nghe nói nó chỉ là đứa trẻ do thầy nhặt được ở hoang mạc, ngay cả bố mẹ là ai cũng không biết.”
“Thật hay giả vậy?”
“Ở những nơi như hoang mạc, khắp nơi đều là dị chủng, thật sự có trẻ sơ sinh nào có thể sống sót sao? Cho dù sống sót, ai có thể đảm bảo gen của nó không bị ô nhiễm?”
“Tôi thấy, nó ngày nào cũng mặt không cảm xúc, không nói chuyện, căn bản không giống người bình thường, nói không chừng là dị chủng giả dạng thành người.”
“Đúng đúng, thể lực trí lực của trẻ con bình thường nào có thể cao như nó, nếu là dị chủng thì cũng nói được.”
Mỗi lần đến lúc này, Thẩm Bồng đều sẽ đứng ra phản bác.
“Không phải! Em trai Bảo Nhi tuy ngày thường không thích nói chuyện, nhưng thực ra rất ngoan, không chỉ nấu cơm cho ông nội, còn giúp ông nội giặt quần áo dọn dẹp, các cậu dựa vào đâu mà vu khống nó là dị chủng!”
Giữa muôn vàn lời đồn đại, Tiểu Bảo Nhi là người đầu tiên tốt nghiệp trại huấn luyện.
Thợ rèn đao dẫn nó đến vùng hoang dã rèn luyện. Vừa thu thập nguyên liệu, vừa tiếp tục luyện tập đao pháp – lúc này, thợ rèn đao đã thực sự coi nó như người kế thừa y bát của mình.
Đợi đến khi Thẩm Bồng gặp lại em trai Bảo Nhi, đối phương đã từ một cậu bé trở thành thiếu niên.
Thân hình mảnh khảnh, bên hông đeo đao, vẫn là kiểu tóc mái bằng đặc trưng, đôi mắt đen lánh, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp.
Lần này thợ rèn đao và Tiểu Bảo Nhi trở về là vì con gái của thợ rèn đao sắp sinh con.
Thẩm Bồng có em gái ruột. Em gái ruột tên là Thẩm Tĩnh Nhã, mọi người gọi cô bé là Tiểu Nhã.
Tiểu Nhã sinh ra trắng trẻo đáng yêu, tính tình lại rất hoạt bát, luôn ê a vươn tay ra đòi hai anh trai bế, câu đầu tiên mới học nói được là.
“Bảo… Bảo Nhi… anh…”
Thẩm Bồng uất ức.
Rõ ràng cậu ta ở bên Tiểu Nhã lâu hơn Tiểu Bảo Nhi, tại sao lần đầu tiên em gái mở miệng nói lại là gọi Tiểu Bảo Nhi?
Thợ rèn đao dẫn Tiểu Bảo Nhi bắt đầu định cư tại căn cứ một khoảng thời gian dài.
Tiểu Nhã lớn rất nhanh, chỉ trong vài năm, đã từ một cục bột nhỏ xíu trở thành một cô bé hoạt bát hiếu động, ngày nào cũng lẽo đẽo theo sau bọn họ gọi “anh, anh”.
Thẩm Bồng đã chuẩn bị chọn kiếm gỗ cho cô bé vào trại huấn luyện, kết quả phát hiện em trai Bảo Nhi hành động còn nhanh hơn – thanh kiếm đó là do chính tay Tiểu Bảo Nhi làm, kế thừa tay nghề của thợ rèn đao, nhìn đẹp hơn nhiều so với những thanh kiếm bán trong cửa hàng, còn buộc thêm một tua rua nhỏ màu hồng do tự tay nó làm.
Chỉ là, cuối cùng thanh kiếm gỗ vẫn không thể tặng đi được.
Tiểu Nhã bị bệnh.
Cô bé mắc một căn bệnh di truyền hiếm gặp, căn bệnh này sau khi phát tác, các cơ quan trong cơ thể sẽ dần dần suy kiệt rồi ngừng hoạt động, theo thời gian trôi qua, không thể ngăn cản mà đến gần cái chết hơn.
Cô bé hoạt bát không thể tiếp tục lẽo đẽo theo sau bọn họ nữa, đủ loại thiết bị và ống duy trì sự sống cắm vào cơ thể cô bé, nhưng điều này không thể ngăn cản sự sống của cô bé trôi đi. Tiểu Nhã ngày càng yếu ớt, giống như một nụ hoa chưa kịp nở đã héo tàn trong gió.
Thẩm Bồng rơi vào nỗi sợ hãi sắp mất đi em gái.
Không chỉ cậu ta, thợ rèn đao cũng mỗi ngày lo lắng đi đi lại lại bên ngoài phòng bệnh, mẹ của Tiểu Nhã thì ngày nào cũng đến miếu thần cầu nguyện.
“Dù là gì cũng được, chỉ cần có thể cứu sống Tiểu Nhã, tôi có thể trả bất cứ giá nào…..”
Khói hương nghi ngút trên bàn thờ lượn lờ, người phụ nữ thành kính quỳ trên mặt đất, lẩm bẩm cầu nguyện.
Thẩm Bồng mím môi, kéo Tiểu Bảo Nhi đang đứng ngây người bên cạnh lại cùng cầu nguyện.
“Cầu phúc cho em gái Tiểu Nhã, cậu cũng nói gì đó đi.” Cậu ta nhỏ giọng nói.
Tiểu Bảo Nhi chỉ dùng đôi mắt đen lánh nhìn cậu ta, đột nhiên nói: “Dù là gì… cũng được?”
Nó vậy mà lại nói chuyện! Thẩm Bồng trừng mắt, vội vàng nói: “Đương nhiên, chỉ cần có một tia hy vọng cứu em gái, dù bây giờ bảo tôi ra ngoài đối đầu một mình với dị chủng cấp một, tôi cũng nhất định sẽ làm!”
Tiểu Bảo Nhi nói: “Được. Tôi, biết rồi.”
Rất lâu rất lâu sau, Thẩm Bồng nhớ lại ngày hôm đó, vẫn không nhịn được mà nghĩ, nếu cậu ta không có cuộc đối thoại này với Tiểu Bảo Nhi, thì tất cả những chuyện sau đó, liệu có xảy ra hay không.
Tối hôm đó, còi báo động trong bệnh viện vang lên inh ỏi.
Một luồng khí tức dị chủng xa lạ và mạnh mẽ đã kích hoạt thiết bị báo động của căn cứ. Khi một đám người đến trước phòng bệnh của Tiểu Nhã, liền thấy thiếu niên có đôi mắt màu tím như yêu ma, đang đưa tay đặt lên trán cô bé.
Khuôn mặt tái nhợt của cô bé đã trở lại hồng hào, tần số nhịp tim trên thiết bị cũng trở nên bình thường.
Chỉ là, trên thiết bị kiểm tra mức độ lây nhiễm, một con số “100” sáng chói lại lọt vào mắt tất cả mọi người.
………….
“Tại sao cậu lại để Tiểu Nhã bị lây nhiễm???”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Bồng nghe thấy giọng nói suy sụp của người phụ nữ dịu dàng đó.
Tiểu Bảo Nhi nói: “Tôi chỉ muốn cô bé sống.”
“Sống? Sống mà thành quái vật, vậy còn không bằng chết đi!”
Tiểu Bảo Nhi khó hiểu nói: “Quái… vật?”
…
Toàn bộ khu vực bị phong tỏa khẩn cấp.
Thợ rèn đao vội vàng chạy đến, cùng đến còn có những dị năng giả mạnh nhất của căn cứ.
Dị năng và đao quang đan xen. Khí tức trên người thiếu niên mạnh hơn tất cả dị chủng xâm lược căn cứ mà bọn họ từng thấy, chỉ là, cuối cùng nó vẫn bị đuổi ra khỏi thành.
Còn cô bé dị hoá trên giường bệnh, trước khi tỉnh lại làm hại những người xung quanh, đã bị chính người thân của mình xử lý.
………….
Trời đang mưa to, những hạt mưa rơi lộp bộp trên cửa kính.
Thẩm Bồng ngồi ở bàn học nhìn chằm chằm vào một bức ảnh chụp chung trên bàn, ngẩn người. Đột nhiên cậu ta cảm thấy dường như có một ánh mắt đang nhìn mình, quay đầu lại thì thấy một bóng người đứng bên ngoài cửa kính ban công.
Cậu ta do dự cầm đao đi qua, mở cửa ra thì nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
“Là cậu???!!!”
Người đứng ở ban công không phải Tiểu Bảo Nhi thì là ai?
Sắc mặt thiếu niên vẫn trắng bệch như vậy, mái tóc đen ướt nhẹp dính trên mặt, đôi mắt màu tím đã được che giấu cùng với luồng khí tức dị chủng đáng sợ trên người nó.
Bây giờ nó trông không khác gì một người bình thường.
Sự tức giận, thù hận và không thể tin nổi đột ngột trào dâng lấp đầy cơ thể Thẩm Bồng, đột nhiên cậu ta rút đao ra, gầm lên với thiếu niên.
“Cậu đến đây làm gì?”
Thiếu niên nói: “Gặp mặt… tạm biệt.”
“Tạm biệt?”
Một dị chủng, vậy mà lại nói muốn tạm biệt với cậu ta? Sợ là muốn giả bộ đáng thương, muốn trà trộn lại vào căn cứ, giống như năm đó lừa gạt ông nội vậy.
Thẩm Bồng lớn tiếng nói: “Đừng hòng lừa tôi nữa! Tôi sớm nên biết, cậu không phải con người, làm sao có trẻ sơ sinh nào có thể sống sót trong vùng hoang dã đầy dị chủng?”
“Từ nhỏ cậu đã không nói năng gì, cũng không giao tiếp với người khác, rõ ràng sinh ra đã là một quái vật! Quái vật giả dạng thành người!”
“Ông nội nhặt cậu về, nuôi dưỡng cậu, còn đặt hy vọng của người bình thường lên người cậu, đúng là một tấm chân tình đã mang đi cho chó ăn!”
Cậu ta nhắm chặt mắt, tay cầm đao run lên dữ dội.
“Cậu cút đi! Đao của tôi không giết được cậu, cậu mau cút đi!!!”
Đợi đến khi Thẩm Bồng mở mắt ra, bên ngoài mưa như trút nước, bóng dáng thiếu niên đã biến mất, chỉ để lại một thanh kiếm gỗ nhỏ có tua rua màu hồng – là thanh kiếm đáng lẽ phải tặng cho Tiểu Nhã làm quà.
Và đó cũng là lần cuối cùng trong đời cậu gặp mặt “Tiểu Bảo Nhi”.
…………
Thung lũng tuyết rơi đầy trời.
Những bức tường đổ nát của căn cứ chất đống ở đây, lại bị tuyết phủ kín, ngọn đèn cuối cùng của căn cứ đã tắt từ bao nhiêu năm rồi, cũng không ai biết.
Một tấm bia mộ mới được dựng lên lặng lẽ đứng giữa thung lũng, trên đó có một thanh đao gãy quấn đầy băng đen, được người ta tìm thấy từ trong đống đổ nát, mang đến cắm ở đây.
Có thể mơ hồ nhìn thấy chữ viết của loài người trên chuôi đao – “Tuyết Táng”.
Dị chủng trong thung lũng im lặng, quỳ rạp xuống đất run rẩy triều bái về cùng một hướng.
Ở hướng đó, một bóng người cao ráo mảnh khảnh đã dần dần đi xa, biến mất trong gió tuyết.
………..
“Bệ hạ, đây là thần điện mà chúng tôi đã chuẩn bị cho ngài, không biết ngài có hài lòng không?”
Dị chủng cung kính dẫn người đến trước một cung điện nguy nga tráng lệ.
Thẩm Quyết ngẩng đầu nhìn cung điện nguy nga tráng lệ trước mặt, thờ ơ gật đầu.
Làm nơi ngủ say lần này, cũng coi như không tệ.
Thân hình hắn đã trưởng thành, mái tóc dài phủ sau lưng, đôi mắt tím không hề che giấu, một thân lễ phục màu đen, dung nhan dưới ánh trăng như Thần Minh vô cảm, lại như yêu ma đẫm máu.
Hắn đưa tay vào trong cơ thể, lấy ra một viên tinh hạch, tùy ý ném lên, vô số tia sáng nhỏ màu máu bay lượn trên không trung rồi hoà vào tim dị chủng.
—- Những tinh hạch dị năng này, vừa là thuốc giải có thể giúp chúng tạm thời thoát khỏi sự xâm thực của “hủy diệt”, cũng là xiềng xích khống chế chúng phải phục tùng.
Tất cả dị chủng đều quỳ xuống cảm kích đến rơi lệ, nói.
“Cảm tạ Bệ hạ đã ban ân!”
Thẩm Quyết nói: “Đừng để ai quấy rầy ta.”
Hắn một mình bước vào thần điện, bước lên những bậc thang cao, ngồi lên ngai vàng cô độc duy nhất đó, nhắm mắt lại.
Đối với hắn, thế giới này không có gì đáng lưu luyến.
Có lẽ đã từng xuất hiện, nhưng lúc đó hắn vẫn chưa hiểu rõ, đến khi học được thì đã vĩnh viễn biến mất.
……..
Khi Thẩm Quyết tỉnh lại lần nữa, tòa thần điện hùng vĩ mới toanh đã khắc đầy dấu vết của thời gian.
Những bộ xương khô của các kỵ sĩ chất đống trước vương tọa của hắn, những bông hoa màu đỏ như máu nở ra từ xương trắng, lay động trong gió lạnh u ám.
Hắn lặng lẽ nhìn một lúc, rồi đứng dậy bước ra ngoài, cúi người bẻ một cành hoa, dựa theo ký ức lại đến thung lũng đầy tuyết bay kia.
Lại phát hiện thung lũng đã sớm biến thành biển cả.
Hắn không tìm kiếm nữa, chỉ nhẹ nhàng ném bông hoa vào những con sóng đang trào dâng.
Trên đường trở về, hắn gặp một hòn đá nhỏ đang nhảy nhót tung tăng, thế là tiện tay mang về.
Hòn đá nhỏ hoạt bát hay nói, dường như rất lâu rồi chưa gặp người, đề tài trong miệng cứ tuôn ra không ngừng, khiến thần điện trở nên ồn ào náo nhiệt.
Hắn ngồi trên vương tọa, chống cằm lặng lẽ lắng nghe, có đôi khi sẽ đáp lại, đôi khi lại không.
Đối với hắn mà nói, thời gian tỉnh táo luôn rất ngắn, thời gian ngủ say lại dài vô tận.
………..
Lần ngủ say này của Thẩm Quyết lại đặc biệt dài.
Khi Thẩm Quyết tỉnh lại, phát hiện mình dường như đã đến một… thế giới mới?
Hắn nhìn xuống vùng hoang dã phủ đầy máu tươi bên dưới, khắp nơi trên mặt đất khói lửa mù mịt, xác người và dị chủng chất đống.
Rõ ràng là nơi này vừa mới trải qua một cuộc chiến tàn khốc, và dị chủng đã giành chiến thắng.
Nhưng những điều này không phải là điều hắn quan tâm. Điều hắn quan tâm là, cơ thể của mình chưa bao giờ tràn đầy như vậy, dường như sắp sửa tiến vào một cảnh giới mới.
Sức mạnh dâng trào trong cơ thể khiến đầu ngón tay hắn ngứa ngáy, khiến hắn muốn bóp nát thứ gì đó, lại muốn hủy diệt thứ gì đó.
Hắn chà xát ngón tay, nhìn về phía thế giới này, lại nhìn thấy một cây đại thụ mọc ở rìa thế giới.
Tán cây khổng lồ, một khu định cư của loài người đang sinh sôi nảy nở trên đó. Còn dưới gốc cây lại có một vệt trắng nổi bật, đặc biệt bắt mắt trong thế giới đầy máu tươi của hắn.
Đó là một dị chủng.
Mái tóc trắng dài của đối phương tung bay phía sau, đôi mắt đỏ rực như đèn đối diện với hắn.
Dường như cảm nhận được sát ý của hắn, người đàn ông giơ cây thương dài trắng bệch trong tay lên, chỉ thẳng vào hắn.
Đôi cánh xương khổng lồ vỗ nhẹ, trong nháy mắt, người đàn ông đã đến trước mặt hắn!
Thương Bạch Chi Thương không chút do dự xuyên qua cơ thể hắn, đồng thời, đối phương cũng dùng cơ thể nóng bỏng của mình khóa chặt hắn, lực va chạm mạnh mẽ mang theo hắn cùng nhau va trở lại hư không.
Cảm giác ấm áp đã lâu không cảm nhận được khiến Thẩm Quyết sững người một chút. Đôi mắt màu tím của hắn từ từ chuyển động, nhìn thấy nửa khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông lộ ra dưới lớp giáp xương.
“Anh muốn ngăn cản ta?”
Ngực Thẩm Quyết bị trường thương đâm xuyên qua, nhưng không hề có máu chảy ra, lúc này hắn mới mở miệng, giọng nói vừa lạnh nhạt vừa kiêu ngạo.
“Chỉ chút sức mạnh này…. mà muốn ngăn cản ta, e là còn chưa đủ.”
“Dị chủng… bảo vệ loài người.”
Hết chương 109.