Chương 11: Bùn Đất
Hề Vi chưa bao giờ nghĩ đến việc Chung Thận thực sự nghĩ gì về anh.
Chỉ những người quan tâm đến ánh nhìn của người khác mới luôn xoắn xuýt: Họ có thích tôi không? Họ có ghét tôi không? Họ có nghĩ tôi làm đúng không? Tôi có quá đáng không? … Loại tâm lý nhạy cảm này hoàn toàn cách biệt với tính cách cực kỳ tự luyến của Hề Vi. Anh không quan tâm Chung Thận sợ hãi, kính trọng hay ngưỡng mộ mình, nhưng anh thực sự không ngờ rằng Chung Thận lại ghét anh.
—-Vừa tiêu tiền của anh, vừa ghét anh.
Gán cho anh cái mác “Kẻ tư bản bóc lột”, mặc định anh thường xuyên gây khó dễ cho người khác, khiến gia đình Chung Thận không được yên ổn, đến mức mong anh nhanh chóng kết hôn để cắt đứt quan hệ. Còn số tiền anh đưa, nghe nói vẫn chưa đủ bù đắp thiệt hại tinh thần. Vậy thì tổn thất tinh thần của Chung Thận hẳn là quá lớn.
“Thì ra cậu nghĩ vậy về tôi.” Hề Vi thoát khỏi tay Chung Thận, lần đầu tiên phát hiện ra rằng mình cũng có thể tức giận đến mức muốn nghẹt thở, “Vậy thì chia tay đi, sau này tôi sẽ không làm khó cậu nữa.”
Hề Vi nhét mặt dây chuyền ngọc bích vào túi áo khoác, sắc mặt lạnh lùng thật đáng sợ, anh xoay người đi về phía thang máy. Chung Thận lại đuổi theo, vô thức nắm lấy cổ tay anh, lẩm bẩm, “Nghe em nói đã…”
“Không có gì để nói cả.” Hề Vi giật mạnh tay, “Đừng đi theo tôi.”
Nhưng Chung Thận nhất quyết không buông, bàn tay như khóa chặt lấy anh, Hề Vi không thể nhịn được nữa, liền giơ tay lên đẩy cậu ra thật mạnh, giọng nói đầy chán ghét: “Cút đi!”
“…”
Cửa thang máy từ từ mở ra, Hề Vi vội vàng bước vào, ấn nút đóng cửa vài lần.
Trong khoảnh khắc đó, dường như Chung Thận đã quên hết mọi thứ, vẫn muốn đi theo, đuổi theo Hề Vi dường như đã trở thành bản năng.
Nhưng ngay khi cửa thang máy sắp đóng lại, một vật nặng nề bất ngờ đập vào lưng anh, cơn đau nhói ở vai khiến Chung Thận bừng tỉnh quay đầu lại – thứ tấn công anh là một xấp móc áo bằng gỗ được buộc túm lại với nhau, giờ đây đang rơi loảng xoảng trên đất.
Giây tiếp theo, thang máy đi xuống, Hề Vi biến mất.
Hành lang vắng tanh chỉ còn lại hai anh em.
“Anh đang làm gì vậy?” Chung Niệm kéo anh trai lại, tức giận nói, “Anh còn đuổi theo anh ta làm gì? Anh ta đã nói chia tay rồi thì chia tay đi!”
“……”
“Bố mẹ ngày nào cũng giục anh, anh không nói gì, bây giờ cuối cùng cũng có kết quả rồi, vậy mà anh còn muốn cầu xin anh ta? Anh có còn chút tự trọng nào không?!”
Chung Niệm vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên, và chính vì chưa đủ tuổi vị thành niên nên thế giới của cô bé lại càng rõ ràng rạch ròi. Nhưng người anh trai trước mặt cô lại không đen cũng chẳng trắng, mà là một màu xám im lặng, khiến người ta vừa giận vừa thương.
“Trước khi đến, bố nói với em, bố lo anh bị danh lợi cám dỗ, tham lam giàu sang phú quý, không nỡ rời xa Hề Vi. Mẹ nói không đâu, anh không phải loại người đó…. Nhưng mà anh nhìn lại mình xem, anh đang ở nhà của anh ta, lái xe của anh ta, có phải nếu chúng ta không tìm đến, anh có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra?!”
Chung Niệm đứng ở cửa, đột nhiên xắn tay áo lên, để lộ cánh tay trái có một vết sẹo xấu xí, dài gần mười centimet, vết thương đã lành từ lâu nhưng vẫn không thể xóa mờ, có thể thấy năm đó bị thương nặng đến mức nào.
Chung Thận như bị bỏng, cứng người quay mặt đi.
“Anh có còn nhớ vết sẹo này không? Còn bệnh tim của mẹ nữa, anh cũng không nhớ là do đâu mà ra sao?” Chung Niệm vừa nói vừa khóc, nhưng anh trai cô lại không có phản ứng gì, không chịu thừa nhận cũng không chịu xin lỗi, giống như đang chứng minh cho nghi ngờ của bố: Hễ nhắc đến chuyện chia tay với Hề Vi, Chung Thận liền tìm đủ mọi cách thoái thác, e là đã bị quyền thế của Hề Vi trói buộc, bị vấy bẩn trong giới giải trí đến mức quên mất mình là ai rồi.
Đối mặt với chất vấn của em gái, Chung Thận chỉ im lặng, nhặt móc áo trên sàn nhà, trở về phòng đóng cửa lại, thái độ như ngầm thừa nhận.
Chung Niệm trừng mắt khóc, càng nghĩ càng tức, thấy anh đột nhiên lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ được đóng gói tinh xảo từ dưới bàn trà ở phòng khách, đưa cho cô nói: “Đừng khóc nữa, về đi. Đây là quà sinh nhật mua cho mẹ, nói với mẹ là ngày mai anh có việc, không về nhà mừng sinh nhật mẹ được.”
“Là không về được hay là không muốn về?” Chung Niệm đẩy món quà của anh ra, “Mẹ sẽ không nhận đâu, mẹ chê tiền của anh…” Nói đến đây, dường như cô bé muốn nói “Không sạch sẽ”, nhưng lại kịp thời dừng lại, đổi giọng nói, “Dù sao mẹ cũng sẽ không nhận! Bây giờ anh đã chia tay với Hề Vi rồi, năm sau tặng lại cũng được.”
Nhưng Chung Thận lại nói: “Đây là chuyện của anh, anh biết cách giải quyết, mọi người đừng xen vào.”
“…” Chung Niệm sững người, kinh ngạc nói, “Anh muốn giải quyết như thế nào? Anh ta đã đuổi anh đi rồi, anh còn muốn giải quyết cái gì?”
Chung Thận không giải thích, chỉ vào cửa chính nói: “Em tự đi tàu điện ngầm về được không? Không cần anh đưa về đúng không?”
“Anh…” Chung Niệm tức đến mức mặt đỏ bừng, “Anh còn muốn đi tìm anh ta! Anh thích tiền đến thế sao! Vì tiền mà không cần tôn nghiêm nữa sao?!”
“…” Chung Thận nghẹn lời, im lặng nhìn em gái.
Chung Niệm mới mười bốn tuổi, cô bé hiểu được bao nhiêu chuyện của người lớn? Những lời nói này chẳng qua là do bố mẹ dạy bảo. Có thể thấy bố mẹ ngày thường bất mãn với anh đến mức nào, ngày nào cũng lải nhải, đêm nào cũng lải nhải, khiến em gái cậu học thuộc lòng luôn rồi.
Chung Thận cúi đầu xuống, chậm chạp nhìn trang phục của Chung Niệm.
Hôm nay cô bé mặc đồng phục học sinh, chân đi đôi giày cũ đã giặt đến bạc màu, giá cả cậu cũng không đoán được. Đã lâu rồi Chung Thận không mua quần áo bình dân, không còn khái niệm nữa.
Chung Niệm vẫn còn đang khóc, thấy cậu không phản bác lại càng khóc dữ hơn, nước mắt nước mũi tèm lem, phẫn nộ nói: “Anh cam tâm tình nguyện để người ta bao nuôi như vậy sao? Anh tự sa ngã thì thôi đi, có thể nào nghĩ cho gia đình một chút không?”
“……”
“Mẹ luôn cảm thấy xấu hổ khi nói về anh với đồng nghiệp ở trường. Bố làm cảnh sát cả đời, nhà đầy huy chương, trước đây ai cũng kính trọng. Nhưng giờ đây, vì anh mà bố không còn dám ngẩng mặt lên với họ hàng hàng xóm nữa.”
Lời nói kích động như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim cậu. Chung Niệm ôm hy vọng mong manh, mong anh trai lạc đường biết quay đầu, hứa với cô rằng tối nay sẽ cắt đứt với kim chủ, từ nay về say làm lại một lần nữa.
Nhưng sống một cuộc đời mới còn khó hơn đầu thai, mặt mày Chung Thận tái nhợt, im lặng vài giây rồi nói: “Xin lỗi.” Hai chữ ngắn ngủi, lại như rút cạn linh hồn cậu, không thể thốt ra thêm lời nào nữa.
Giằng co một hồi, Chung Thận miễn cưỡng tìm lại được khả năng ngôn ngữ: “Em về trước được không? Để anh yên tĩnh một lát.”
“… Được rồi! Anh cứ ở đó đi!” Chung Niệm lau mạnh nước mắt, ánh mắt nhìn anh trai thất vọng tột độ, tức giận sập cửa bỏ đi.
******
Hơn chín giờ tối, Hề Vi lái xe về biệt thự ở Minh Hồ.
Ban đầu anh không định về nhà, nhất thời nóng giận chưa nghĩ ra nên đi đâu, bản năng đã giúp anh chọn con đường quen thuộc nhất.
Lúc đỗ xe, màn đêm đã buông xuống, bên hồ có người đang câu cá đêm, Hề Vi hạ cửa sổ xe, gió lạnh và sương mù ập vào, anh ngửi thấy mùi ẩm ướt quen thuộc, liền cởi cúc áo sơ mi trên cùng ra, thở hắt một hơi.
Anh không muốn nhớ lại nữa, nhưng những lời nói vừa rồi nghe được thực sự khiến người ta khó quên. Sau cơn tức giận, Hề Vi bỗng nhiên cảm thấy thái độ của Chung Niệm có chút kỳ lạ.
Theo lý mà nói, bố mẹ Chung Thận một người là cảnh sát, một người là giáo viên, phẩm chất chắc cũng không đến nỗi nào. Cho dù nhân phẩm của bọn họ có tệ hại đi chăng nữa, thì cũng phải nói đến lý lẽ cơ bản nhất: Ép buộc là ép buộc, tự nguyện là tự nguyện, bao nuôi có tình cảm hai bên dù sao cũng không thể gọi là ức hiếp, trừ phi…..
Chung Thận không dám đối mặt với gia đình, bịa ra một câu chuyện “Bị ép buộc”, dẫn đến thái độ của gia đình trở nên gay gắt, đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Hề Vi.
Ngoài ra, còn có lời giải thích nào khác không?
Chẳng lẽ Hề Vi thực sự từng ức hiếp, chèn ép cậu ta? Bảy năm trước không hề có chuyện như vậy xảy ra nhỉ? Hề Vi hoàn toàn không nhớ ra, ngược lại anh còn nhớ rõ lúc đầu Chung Thận rất ngoan ngoãn, tuy vụng về nhưng luôn cố gắng lấy lòng anh, là một người tình rất chuyên nghiệp, nếu không thì Hề Vi cũng sẽ không giữ cậu ta lại sau đêm đầu tiên thất bại.
Thôi bỏ đi. Hề Vi lặng lẽ nhìn màn đêm, thầm nghĩ, anh không cần phải tìm lời giải thích cho Chung Thận. Nhìn lại bảy năm qua, Chung Thận trước mặt anh luôn đeo mặt nạ, khuôn mặt thật dưới lớp mặt nạ đó trông như thế nào, anh chưa bao giờ biết. Đã không biết, thì Chung Thận sau lưng mắng chửi anh cũng không có gì lạ, nhân viên nào mà chẳng mắng sếp? Anh đã thấy quá nhiều rồi.
Chỉ là anh không ngờ, trước đây anh từng cảm thấy Chung Thận không có tâm cơ, làm việc gì cũng để lộ sơ hở. Bây giờ nghĩ lại, đây lại là điểm cao tay của Chung Thận, giả heo ăn thịt hổ, đến cả anh cũng bị lừa gạt.
Hề Vi day day mi tâm, cảm giác phiền muộn không hề giảm bớt, anh xuống xe đi về phía bờ hồ.
Cuối cùng anh cũng hối hận, người tình không nên nuôi lâu như vậy, cho dù có tình cảm hay không, một món đồ vật đặt bên cạnh quá lâu, rất dễ hình thành thói quen, đến ngày vứt bỏ, chủ nhân khó tránh khỏi cảm thấy khó chịu trong lòng.
Bảy năm thực sự rất dài, dài đến mức ngay cả hồ nước này Chung Thận cũng đã cùng anh ngắm nhìn vô số lần.
Có một lần, cách đây hơn hai năm, Hề Vi tổ chức sinh nhật hai mươi bảy tuổi, tối hôm đó, sau khi rời khỏi bữa tiệc xa hoa lộng lẫy, anh phát hiện Chung Thận đang đợi anh trên con đường ven hồ anh thường về nhà.
Trong tay Chung Thận cầm một lọ đất, nói với anh rằng đó là đất cậu đào được ở gần đây, tặng anh làm quà sinh nhật.
Hôm đó Hề Vi uống không ít rượu, men rượu hòa quyện với màn đêm, anh thản nhiên lên xe, kéo cổ áo Chung Thận hôn một cái, chế nhạo: “Một lọ bùn đất rách nát, cậu muốn lừa ai vậy? Ném vào ổ chó cho Tiểu Bạch nó còn chẳng thèm.” Sau đó, anh giơ tay ném lọ thủy tinh xuống nước.
Bờ hồ nước nông, vậy mà Chung Thận lại lập tức trèo qua lan can, lội xuống nước mò lọ thủy tinh lên.
Lúc lên bờ, người cậu ướt sũng dính đầy nước bùn, bẩn thỉu không chịu nổi, chỉ có lọ thủy tinh là được cậu lau sạch sẽ, đưa lại cho Hề Vi.
Chung Thận nói: “Đợi em nói ‘Sinh nhật vui vẻ’ rồi anh ném được không?”
Hề Vi thờ ơ: “Hôm nay tôi nghe chán rồi, không thiếu câu của cậu.”
Anh thực sự say rồi, vừa cầm lấy lại muốn ném đi, Chung Thận đã sớm dự đoán, giữ chặt tay anh, có chút ngại ngùng nói: “Món quà này có ý nghĩa…”
Hề Vi tò mò lắng nghe. Có lẽ là thấy anh say rượu, không nghiêm túc như thường ngày, Chung Thận cũng cởi mở nói: “Em không muốn tặng anh những thứ có thể mua được bằng tiền, anh cũng không cần.”
“Vậy nên cậu tặng tôi một thứ vô giá trị sao?”
“Không, anh không thấy bùn đất rất đặc biệt sao?” Chung Thận nói, “Trong thần thoại Trung Quốc, Nữ Oa nặn người từ bùn đất; trong thần thoại Hy Lạp, Prometheus tạo ra con người từ bùn đất; trong Kinh Thánh, Chúa trời cũng tạo ra con người từ bùn đất…”
Hề Vi mỉm cười: “Cậu muốn nặn cho tôi một người à?”
“…” Chung Thận nghẹn lời, cứng họng không nói gì nữa.
Trong màn đêm dày đặc, khuôn mặt cậu hiện lên vẻ lúng túng và u buồn, có lẽ là cuối cùng cũng nhận ra mình không thích hợp để diễn những màn lãng mạn, Hề Vi cũng không muốn cậu diễn nữa, đành cam chịu từ bỏ, dùng giọng điệu bình thường nói: “Em chỉ cảm thấy, rất khó tìm thấy mối liên kết bền chặt giữa anh và em, anh là anh, em là em, chưa bao giờ là ‘Chúng ta’ cả.”
“Vậy thì sao?”
“Nhưng nếu truy ngược về hàng triệu năm trước, có thể chúng ta đều đến từ một nắm bùn đất.” Ngón tay Chung Thận dính nước hồ mát lạnh, giúp Hề Vi mở lọ thủy tinh, “Đây là chúng ta.”
“…..”
“Sinh nhật vui vẻ, Hề Vi.”
Đó là món quà sinh nhật ấn tượng nhất của Hề Vi, theo mọi nghĩa. Nhưng anh thực sự quá say, đến nỗi sáng hôm sau tỉnh dậy, anh không chắc những gì đã xảy ra đêm qua có phải là mơ hay không.
Lọ thủy tinh đựng bùn đất được đặt trên vô số hộp quà mà anh nhận được, cũng không biết Chung Thận đã đi đâu rồi.
Anh nhắn tin hỏi: “Tối qua cậu nói gì với tôi vậy?”
Chung Thận trả lời là “Không có gì”, dường như vì lý do nào đó, cậu không muốn lặp lại lần nữa.
Hề Vi cũng không truy hỏi đến cùng, dù sao cũng chỉ là một màn kịch mà Chung Thận diễn để lấy lòng anh. Chung Thận diễn, anh thưởng thức, giống như cách bọn họ vẫn luôn làm.
Nhưng hôm nay bỗng nhiên nhớ lại chuyện cũ, anh lại có cảm xúc khác.
– Em là em, anh là anh, chưa bao giờ là “Chúng ta” cả.
Cho dù có truy ngược về hàng triệu năm trước, trong tay Thượng Đế cũng không chỉ có một nắm bùn đất.
Đường ai nấy đi là chuyện thường tình ở đời, món đồ trang trí yêu thích bị mất đi, thay một cái mới là được.
Hề Vi trở lại xe, đúng lúc điện thoại đổ chuông. Trên màn hình hiển thị “Hạ Dập”.
Trùng hợp ghê, nếu Hạ Dập không gọi điện thoại đến, anh suýt nữa quên mất tối nay đã hẹn người ta đi đánh bài.
Hết chương 11.