Chương 11: Mê Sơn (11)
Sáng sớm ngày 12, không khí trong phòng họp của phân cục Bắc Diệp vô cùng nặng nề. Khổng Binh cắn điếu thuốc, đôi mắt đỏ ngầu khiến anh ta trông càng hung dữ hơn. “Vẫn chưa tra ra lai lịch của mẹ con nhà họ Chu, bây giờ lại thêm một Tiểu Hoa.”
Trước đây, việc quản lý hộ khẩu còn chưa được chặt chẽ, rất nhiều người di cư đến thành phố không có hộ khẩu và giấy tờ tùy thân. Mẹ con nhà họ Chu dù sao cũng đã từng buôn bán ở phố Miếu Điền, nếu tiếp tục điều tra, có lẽ sẽ phát hiện ra manh mối. Còn Tiểu Hoa mà Tằng Lỵ nhắc đến chỉ là một cái tên, thậm chí có thể đó không phải là tên thật của cô ta. Vậy phải điều tra từ đâu?
Kể từ khi xác nhận Tằng Yến mười năm trước đã bị đổi người, vụ án này đã lao về hướng vô định, manh mối cảnh sát nắm được càng nhiều, chân tướng cái chết của cô ấy dường như càng mờ mịt.
Trước đây Trần Tranh không phải là chưa từng gặp vụ án phức tạp hơn, nhưng lần này khác, anh không còn là người đứng giữa trung tâm, thực lực của phân cục Bắc Diệp cũng không thể so sánh với nhóm người dưới trướng anh năm xưa. Anh ngồi ở góc phòng, giống như một người ngoài cuộc liếc mắt nhìn Khổng Binh. Khổng Binh là trụ cột của đội này, nếu trụ cột lung lay, công tác tiếp theo sẽ rất khó khăn.
“Đội trưởng Khổng, anh đã bao lâu rồi không ngủ vậy?” Đột nhiên, một giọng nói thư giãn vang lên, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt trong phòng họp.
Trần Tranh chuyển tầm mắt, nhìn thấy Minh Hàn kẹp một tập tài liệu đi vào, đặt một chai trà Ô Long không đường trước mặt Khổng Binh. Khổng Binh xoa xoa mi mắt, “Không sao.”
“Có sao.” Minh Hàn nói: “Đội trưởng Khổng, tôi ở thành phố Trúc Tuyền của các anh, coi như là người ngoài, tác dụng đối với việc điều tra có hạn, cấp trên phái tôi đến, còn có một nhiệm vụ, chính là giám sát anh.”
Khổng Binh ngạc nhiên, “Giám sát tôi?”
“Giám sát anh kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, nếu không trụ cột như anh mà mệt mỏi ngã xuống, tôi dù có thần thông quảng đại đến đâu, e rằng cũng phải bó tay.” Khi Minh Hàn nói những lời này, nụ cười vẫn thường trực trên mặt, giống như đang nói đùa với anh em tốt vậy.
Bầu không khí ngưng trọng bỗng chốc trở nên thoải mái hơn rất nhiều, khuôn mặt thường ngày căng thẳng của Khổng Binh giật giật, thế mà cũng nặn ra một nụ cười, “Đầu óc quả thực có chút không xoay chuyển kịp.”
“Không sao, có thể vừa nghỉ ngơi vừa nghe tôi nói về manh mối mà tôi đã tìm được ngày hôm qua.” Minh Hàn dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên tập tài liệu.
Hôm qua Trần Tranh bận rộn lấy lời khai của Tằng Lỵ, không để ý xem Minh Hàn đã đi đâu, lúc này mới nhớ ra tên này hình như đã có nửa ngày trời không lượn lờ trước mặt mình. Minh Hàn lấy từ trong tập tài liệu ra hai tờ giấy đưa cho Khổng Binh đang lộ vẻ tò mò, “Tôi đã làm cháu ngoan nghe các cụ ở phố Miếu Điền kể chuyện nửa ngày đó.”
Lời vừa nói ra, mấy cảnh sát trẻ tuổi bật cười thành tiếng. Minh Hàn cũng cười theo, tiếp tục nói: “Nghe nói lúc mẹ con nhà họ Chu đến phố Miếu Điền, đứa trẻ mà người phụ nữ họ Chu dắt theo còn nhỏ, được những người già tốt bụng trong khu phố chăm sóc. Cô ấy nói mình có chồng, nhưng chồng bận bịu bên ngoài, không thể về nhà cùng hai mẹ con.”
Minh Hàn ngừng một chút, “Tôi sẽ không gọi là người phụ nữ nữa, có thể cô ấy tên là Chu Ngọc Mạt, con gái tên là Chu Thiến Thiến, nhưng hai cái tên này đều chỉ là cách gọi, chữ viết như thế nào thì hiện tại vẫn chưa xác định được. Trong hộ khẩu không có hai người này, vể điểm này thì có thể khẳng định.”
Những người già chưa bao giờ nhìn thấy chồng của Chu Ngọc Mạt đến phố Miếu Điền, đều cho rằng cô ấy bị lừa gạt, phụ nữ một mình nuôi con rất vất vả, thậm chí có người còn khuyên cô ấy nên đưa con gái vào trại trẻ mồ côi, cô ấy xinh đẹp, lại khéo tay, nếu không vướng bận con cái, gả cho một người tốt là chuyện rất dễ dàng.
Vậy cô ấy đã nói như thế nào?
Cô ấy ôm con gái, dịu dàng nói, nếu tay nghề của mình tốt, vậy thì có ở thành phố cũng có được bản lĩnh đứng vững gót chân, tại sao lại phải bỏ rơi con gái chứ?
Ban đầu, không phải là cô ấy bán rau trộn ở nhà, căn nhà cô ấy ở cũng không phải của cô ấy. Khu phố Miếu Điền có rất nhiều nhà có chủ nhưng không có người ở, cô ấy tìm được một nhà rồi dọn vào, sau này chủ nhà quay lại, cũng không so đo với hai mẹ con cô ấy. Cô ấy đi làm thuê cho quán ăn gần đó, cũng từng đi bán cơm hộp ở công trường, còn bán cơm rang ở gần bến xe, sau này mới bán rau trộn.
Một vài gã đàn ông có ý đồ xấu đã nhòm ngó nhan sắc của cô ấy, lại biết không có ai che chở, thường xuyên xuất hiện gần chỗ bán rau trộn, quấy rối, trêu ghẹo cô ấy. Cô ấy có bị thương hay không, không ai xác nhận, nhưng các cụ già ám chỉ, có thể cô ấy đã bị xâm hại. Còn về Tằng Quần, người này xuất hiện khá muộn, sau khi Chu Ngọc Mạt mất tích, cũng có đàn ông đến tìm cô ấy, nhưng dường như Tằng Quần không đến nữa.
Khổng Binh bứt tóc, “Tằng Quần, Tằng Yến giả, Chu Ngọc Mạt, Chu Thiến Thiến, lại thêm một Tiểu Hoa, rốt cuộc là giữa những người này có mối quan hệ gì?”
Sau một hồi im lặng, mọi người bắt đầu thảo luận.
“Tằng Yến giả biết năm đó Tằng Quần đã hại chết Chu Ngọc Mạt, cô ta nắm giữ nhược điểm của Tằng Quần, cho nên khi Tằng Quần bệnh nặng bất đắc dĩ phải nghe lời Tằng Yến giả?”
“Vậy Tằng Yến thật mất tích như thế nào? Dù sao Tằng Quần cũng là cha của cô ta, người đột nhiên không còn, không lý nào ông ta lại hoàn toàn không có phản ứng?”
“Tiểu Hoa mang Tằng Yến đi? Tằng Quần biết chuyện? Nhưng hai mẹ con mất tích nhiều năm như vậy, cũng không nói thông nổi được?”
“Trừ phi là Tằng Yến tự mình muốn thoát khỏi thân phận ban đầu, cô ta hận Tằng Quần…”
Trần Tranh im lặng lắng nghe những ý kiến này, trong lòng có chút bất an – bọn họ đã bị manh mối ràng buộc, tưởng chừng như vẫn đang vận hành, thực chất đã bị dẫn dắt đi sai hướng. Hiện tại tất cả mọi người đều bỏ qua Doãn Cạnh Lưu đã mất tích trước khi Tằng Yến bị thay đổi, còn có Phùng Phong và những người khác. Người phụ nữ xuất hiện trong nhà “Tằng Yến” đến nay vẫn chưa tìm thấy, cũng là một điểm kỳ lạ. “Tằng Yến” quanh năm bán hàng ở hẻm bán đồ ăn vặt, thuộc dạng người quen mặt với hầu hết mọi người xung quanh, vậy thì bạn bè có thể được cô ta dẫn về nhà, việc điều tra không đến nỗi khó khăn. Trừ phi người này không nằm trong vòng tròn xã giao của “Tằng Yến”.
Trần Tranh một mình rời khỏi phòng họp, đi ra ban công nhỏ. Gió thu thổi thật dễ chịu, nhưng tâm trạng anh lúc này không hề dễ chịu chút nào. Phía sau lại vang lên tiếng bước chân, anh lại một lần nữa nhạy bén bắt được, quả nhiên là Minh Hàn.
“Cậu không họp hành, đến đây làm gì?” Trần Tranh nói.
Minh Hàn nhướng mày, “Lời này không phải nên là em hỏi anh sao? Là ai chạy ra ngoài trước?”
Trần Tranh không đáp, gạt vai Minh Hàn sang một bên, muốn đi vào hành lang. Minh Hàn đuổi theo, “Đi đâu vậy?”
“Đến khu chung cư Phong Thư xem sao.” Trần Tranh nói: “Trong trường hợp thiếu mảnh ghép mà tìm kiếm động cơ, rơi vào bẫy logic là chuyện sớm muộn.”
Cuộc sống ở khu chung cư Phong Thư về cơ bản đã trở lại bình thường, trước đó khi cảnh sát phân cục Bắc Diệp đến điều tra, có mang theo bức ảnh trong điện thoại của “Tằng Yến”, hỏi có ai từng gặp người phụ nữ trong ảnh hay không. Quả thật có một người nói hình như đã từng gặp, nhưng không biết thân phận của cô ta, cũng không nói rõ quan hệ giữa cô ta và “Tằng Yến”.
Minh Hàn đi theo Trần Tranh đến khu chung cư, Trần Tranh còn chưa xuống xe đã nói: “Người bạn kia của cậu bán hàng rong ở bên cạnh “Tằng Yến”. Hai người không phải là bạn bình thường đúng không?”
Minh Hàn: “Hả?”
Trần Tranh nói: “Đừng hả nữa, cậu vừa bị ‘Đày’ đến đây đã có một người bạn bán hàng rong bình thường? Lừa trẻ con ba tuổi à?”
Vài giây sau, Minh Hàn cười thành tiếng, “Đúng vậy, không bình thường, nhưng anh ta là ai, tạm thời em không tiện nói.”
Trần Tranh gật đầu, “Hiểu rồi. Nhưng nhờ anh ta giúp một việc thì chắc là không thành vấn đề chứ?”
Minh Hàn nghiêm mặt: “Việc gì?”
Trần Tranh nói: “Chỉ là nói chuyện với anh ta thôi. Dù sao sạp hàng cũng ở bên cạnh “Tằng Yến”, biết đâu anh ta lại vô tình biết được chuyện gì đó mà những người khác không biết.”
Một lúc sau, Minh Hàn nói: “Cũng có lý.”
Buổi sáng, những người chiếm đóng ngõ bán đồ ăn vặt là những người bán rau và bán đồ ăn sáng, vợ của Trịnh Hương Tuyết cũng đang bày sạp, nhìn thấy Trần Tranh đi tới, bà ta theo bản năng rụt cổ, không dám nhìn thẳng vào cảnh sát. Trần Tranh chỉ liếc nhìn bà ta một cái, tiếp tục đi về phía trước, vị trí quầy bán Thạch Pha Lê Siêu Nhân Nhí bây giờ là một chị gái bán bánh nướng, buổi sáng bán đến đây cũng coi như xong rồi, chị ta đang dọn dẹp.
Trần Tranh quay đầu nhìn Minh Hàn, “Cậu cứ để tôi tự tìm sao?”
Minh Hàn vô tội nhún vai, “Cũng không phải lúc nào em cũng tìm được anh Siêu.”
Đang nói, Trần Tranh liếc mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, Lưu Phẩm Siêu kéo theo một chiếc xe đẩy đi chợ, từ đầu kia của con ngõ đi tới. Vừa nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới?
Minh Hàn cười nói: “Ôi, thật sự tới rồi kìa.”
Lưu Phẩm Siêu là kiểu người dễ bị chìm nghỉm trong đám đông, vẻ mặt buồn bã, khi đi bộ không thích nhìn thẳng phía trước, lúc nào cũng cúi đầu, chân chất thật thà đến mức cứng nhắc. Minh Hàn gọi: “Anh Siêu.” Lúc này anh ta mới ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn thấy Minh Hàn cũng không có phản ứng gì, ngược lại khi nhìn thấy Trần Tranh đứng bên cạnh Minh Hàn, biểu cảm mới có chút thay đổi.
Trần Tranh tiến lên, “Anh Siêu, rảnh rỗi trò chuyện một chút được chứ?”
Lưu Phẩm Siêu không trả lời ngay, mà nhìn Minh Hàn, Minh Hàn gật đầu, lúc này anh ta mới nói: “Đổi chỗ khác.”
Những người bán hàng ở con hẻm bán đồ ăn vặt phần lớn đều giống như “Tằng Yến”, Trịnh Hương Tuyết, đều sống trong khu nhà lầu cũ trong khu chung cư, có người dù ban đầu không phải ở đây, nhưng vì tiện lợi, giá thuê nhà rẻ nên cũng chuyển đến. Lưu Phẩm Siêu cũng sống trong khu nhà lầu cũ. Anh ta dẫn hai người đến nhà mình, muốn tìm hai chiếc cốc, Minh Hàn vội vàng gọi anh ta lại, “Anh Siêu, không cần phiền phức vậy đâu.”
Lưu Phẩm Siêu bèn trở lại bàn, đôi mắt không gợn sóng nhìn Trần Tranh, “Cậu muốn nói chuyện gì với tôi?”
Trần Tranh lấy ảnh ra, “Người phụ nữ này, anh có ấn tượng gì không? Cô ta từng đến nhà “Tằng Yến”, có thể có liên quan đến vụ án của “Tằng Yến”.”
Lưu Phẩm Siêu chỉ liếc mắt nhìn, “Người của các cậu đã đến tìm tôi, cũng cho tôi xem bức ảnh này. Tôi chưa từng gặp cô ta.”
Trần Tranh đã lường trước được câu trả lời này, sạp hàng của Lưu Phẩm Siêu ở ngay bên cạnh sạp hàng của “Tằng Yến”, phân cục điều tra chắc chắn sẽ không bỏ sót anh ta, nếu anh ta có thể cung cấp thông tin quan trọng, việc điều tra đã không bị đình trệ như bây giờ.
“Không sao.” Trần Tranh cất ảnh, “Vậy “Tằng Yến” ngày thường có nói chuyện gì với anh không? Không cần nói hết, chỉ cần những gì anh có ấn tượng sâu sắc nhất là được.”
Lưu Phẩm Siêu mân mê vết chai trên tay, Minh Hàn giống như một đứa trẻ mới đến nhà, tò mò ngắm nghía cách bài trí trong nhà – thực ra cũng chẳng có gì hay ho để ngắm, không có gì khác ngoài chiếc tủ cũ kỹ, cách bài trí cũ kỹ còn sót lại từ thế kỷ trước.
“Cô ấy thích hỏi thăm tình hình gia đình tôi, có mấy người, người ở đâu, tại sao lại đến đây buôn bán.” Lưu Phẩm Siêu bắt đầu kể, “Giống như những người lớn tuổi, nhưng khác ở chỗ, cô ấy không giống như những người lớn tuổi hay hỏi xoáy đáp xoay, giống như… hỏi bâng quơ, không nói thì thôi.”
Trần Tranh nói: “Vậy anh đã nói với cô ta bao nhiêu?”
Lưu Phẩm Siêu lắc đầu, “Tôi không nói gì cả, cô ấy cũng không giận, hơn nữa trí nhớ hơi kém, qua một thời gian lại hỏi những câu hỏi giống hệt.”
Minh Hàn nói: ““Tằng Yến” trẻ tuổi như vậy, lại đi trò chuyện về gia đình với một người đàn ông trung niên, điều này….”
Lưu Phẩm Siêu nói: “Không chỉ riêng tôi, buổi chiều người mua rau trộn ít, cô ấy còn trò chuyện với những người bán hàng ở những quầy hàng khác, cho tôi cảm giác là….”
“Cô ấy rất tò mò về gia đình của người khác.” Trần Tranh nói: “Hay nói cách khác, là khao khát?”
Lưu Phẩm Siêu tỏ vẻ đồng tình, “Nhưng có người giới thiệu đối tượng cho cô ấy, cô ấy lại không muốn lập gia đình.”
Trần Tranh suy nghĩ một hồi, “Có phải cô ấy đều tìm những người lớn tuổi hơn để trò chuyện về gia đình không?”
“Hình như là vậy, còn những người trẻ tuổi hơn thì chỉ nói chuyện phiếm về đồ ăn, về cuộc sống gần đây.”
Trần Tranh phác họa ra một hình dung sơ bộ, “Tằng Yến” không phải là khao khát cuộc sống hôn nhân, mà là khao khát một gia đình nguyên vẹn, cha mẹ đầy đủ. Điều này rất có thể là mong muốn của Tằng Yến thật, nhưng đã trải qua chuyện gì mà lại được thể hiện qua hành vi của Tằng Yến giả?
Trần Tranh hỏi: ““Tằng Yến” còn trò chuyện với anh về chuyện gì khác không? Ví dụ như cô ấy làm gì khi không làm việc?”
Lưu Phẩm Siêu nói: “Buổi sáng cô ấy thường đi nhảy quảng trường.”
Mắt Trần Tranh sáng lên, đây là một manh mối mà cảnh sát chưa nắm được.
“Nhảy quảng trường? Nhảy quảng trường ở đâu?”
Lưu Phẩm Siêu lắc đầu, không nói rõ địa điểm cụ thể, đó là một buổi trưa hè năm nay, mùa hè buôn bán đồ uống lạnh rất đắt hàng, buổi sáng Lưu Phẩm Siêu đã ra bán hàng, còn để một phần nguyên liệu ở quầy hàng bên cạnh. Không lâu sau liền nhìn thấy “Tằng Yến” mồ hôi nhễ nhại trở về, nhìn thấy anh ta đã ra bán hàng, có chút ngạc nhiên, rất nhanh sau đó lại cười nói: “Anh Siêu, hôm nay sớm vậy? Cho tôi một bát thạch pha lê đá bào đi, nóng quá.”
Lưu Phẩm Siêu nói: “Đi lấy hàng về à?”
“Tằng Yến” xòe hai tay không ra, “Hàng từ đâu ra? Tôi đi tập thể dục về.”
“Tập thể dục?”
“Nhảy quảng trường đó, buổi tối không nhảy được, đành phải tham gia vào ban ngày.”
Lưu Phẩm Siêu chỉ biết người trung niên và người già thích nhảy quảng trường, nghe nói “Tằng Yến” cũng nhảy, ít nhiều gì cũng có chút kinh ngạc. “Tằng Yến” bưng bát tạch pha lê đá bào mát lạnh, vừa khen ngon ngọt, vừa nói: “Anh Siêu, chuyện này anh đừng nói cho ai khác biết nhé, anh xem, tôi còn không dám nhảy ở gần đây nữa là.”
Cho dù “Tằng Yến” không nói câu này, Lưu Phẩm Siêu cũng sẽ không nói cho ai biết.
Nghe xong, Trần Tranh nghĩ đến tấm thảm tập yoga và máy chạy bộ gấp gọn được “Tằng Yến” đặt ở ban công, quả thật cô ấy có thói quen tập thể dục, đây có lẽ là sở thích duy nhất của cô ấy ngoài cuộc sống bận rộn.
Chia tay Lưu Phẩm Siêu, Trần Tranh suy tư về manh mối, bỏ quên Minh Hàn ở phía sau. Minh Hàn vội vàng đuổi theo, “Này, anh, sự tồn tại của em mờ nhạt đến vậy sao?”
Trần Tranh lập tức phân công nhiệm vụ: ““Tằng Yến” không muốn những người quen biết nhìn thấy cô ấy nhảy quảng trường, vậy thì địa điểm sẽ không gần, nhưng cũng không thể quá xa. Tôi đoán là cách khu chung cư không quá ba cây số, hơn nữa là nơi ban ngày cũng có thể nhảy được. Như vậy đi, chúng ta chia nhau ra hành động.”
Phố Nam Xuân cách khu chung cư Phong Thư khoảng hai cây số, thoạt nhìn rất gần, nhưng vì nó gần một trung tâm thương mại khác, hai bên hình thành vòng sinh hoạt riêng, cho nên người ở khu chung cư Phong Thư rất ít khi đến phố Nam Xuân. Sau khi Trần Tranh đụng tường ở mấy khu vực được khoanh vùng thì đến phố Nam Xuân, vừa hay gặp lúc đội nhảy quảng trường ở đây nghỉ giải lao giữa chừng.
Các chị gái người thì túm tụm nói chuyện, người thì uống nước, Trần Tranh cầm ảnh “Tằng Yến” và người phụ nữ khả nghi ra hỏi bọn họ, một chị gái chỉ vào ảnh “Tằng Yến” nói: “Cô gái này tôi từng gặp rồi! Không phải là thường xuyên đến đây nhảy với chúng tôi à? Gần đây sao không thấy cô ấy nhỉ?”
Xác định được địa điểm, trong lòng Trần Tranh đã yên tâm hơn vài phần, báo cho Minh Hàn không cần tìm nữa, trực tiếp đến phố Nam Xuân, lại tiếp tục hỏi han, cuối cùng, có người chỉ vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh bãi đất trống, “Cô gái này hình như làm việc ở cửa hàng đó.”
Hết chương 11.