Chương 11: Song Sư (11)
Hiện trường còn một số việc cần giải quyết, mọi người đều không thể rời đi, Tịch Vãn nói: “Anh đẹp trai, giúp tôi và đội trưởng trông đứa nhỏ này một lát được không?”
Lăng Liệp giơ ngón tay lên, làm dấu “OK”.
Tịch Vãn khóa cửa xe, Chu Tông Nghệ vẫn còn sợ hãi, co rúm người ở bên cửa không dám động đậy. Cậu bé hơi sợ Lăng Liệp, thầy giáo tình nguyện viên này trông đẹp trai hơn những người khác, còn hay tổ chức trò chơi cho mọi người, ban đầu cậu bé cũng tham gia trò chơi, nhưng lúc nào cậu bé cũng thua. Nó là một đại ca, làm sao có thể thua, thua còn phải chịu phạt. Cậu bé không phục, vậy nên nó đã ganh đua với Lăng Liệp, Lăng Liệp “biu” thì nó không bao giờ ngã, Lăng Liệp liền không chơi với nó nữa.
“Lại đây.” Lăng Liệp vẫy tay.
Chu Tông Nghệ cảnh giác, giọng ủ rũ, “Làm gì?”
Không gian trong xe quá nhỏ, Lăng Liệp vẫn cố gắng dang tay ra, “Bị dì ở dưới lầu dẫn đi, không sợ sao? Cổ chảy máu rồi, anh có băng cá nhân nè.”
Trong xe có hộp thuốc y tế di động, Lăng Liệp lấy ra đặt trên đùi, “Dán miếng băng nhé?”
Dù sao Chu Tông Nghệ cũng chỉ là một đứa trẻ, vừa nghe thấy lời quan tâm, mũi đã cay xè. Lúc nãy Mai Thụy Tuyết rạch da nó, cậu bé không thấy đau chút nào, chỉ thấy sợ, bây giờ lại thấy đau muốn chết rồi, vừa khóc hu hu vừa gọi, “Thầy Lăng!”
“Ừ, thầy ở đây.” Lăng Liệp nhẹ nhàng nói: “Nhưng bây giờ không phải là thầy giáo nữa rồi.”
Vết thương phải khử trùng, Lăng Liệp bôi cồn và dung dịch i-ốt cho Chu Tông Nghệ, sau đó băng lại bằng gạc. Vết thương rất nông, là do vô tình bị rạch, mấy ngày nữa là sẽ khỏi.
Lúc bôi thuốc Chu Tông Nghệ chỉ khịt khịt mũi hai tiếng khi lau cồn, sau đó luôn nghiến răng chịu đựng. Đến khi băng gạc đã dán xong, cậu bé mới nói: “Thầy Lăng, bôi thuốc phải thổi thổi chứ.”
Lăng Liệp chiều theo ý muốn của đứa trẻ, thổi hai cái qua lớp gạc, “Không đau không đau.”
Nước mắt mà Chu Tông Nghệ đang cố kìm nén lại rơi xuống lã chã, nhào vào lòng Lăng Liệp khóc nức nở, khóc hết tất cả những sợ hãi trong hai ngày qua.
Lăng Liệp vỗ vỗ lưng cậu bé, chờ cậu bé khóc gần xong, lấy điện thoại ra, “Nào, chúng ta xem video nhé.”
Sau chuyện này, Chu Tông Nghệ hoàn toàn không ghét Lăng Liệp nữa, cảm thấy hắn là thầy giáo tốt nhất trong cả trường mẫu giáo, nó vội vàng xích lại gần, “Xem gì ạ?”
Lăng Liệp mở một video ngắn khoa học giáo dục, nói về việc hàng xóm phải tôn trọng lẫn nhau, tránh làm phiền người khác. Trong video, một gia đình lớn có người già từ nông thôn đến, người già không quen sống ở chung cư cao tầng, luôn mở cửa bật tivi hết cỡ, còn lớn tiếng nói chuyện ở hành lang, những người trẻ tuổi hàng xóm không chịu nổi, vì bà lớn tuổi, lại không tiện nói gì.
Lúc này, một đứa trẻ trong nhà đã đứng ra, nói với người già không được làm ồn, xem tivi phải đóng cửa lại, buổi tối chú ý giảm âm lượng.
Video chiếu xong, Lăng Liệp thấy Chu Tông Nghệ vẫn còn ngơ ngác, thế là gõ nhẹ lên trán cậu bé, “Sau này anh sẽ không đến Nguyệt Lượng Hoa nữa, nhưng nếu em gọi anh một tiếng thầy Lăng, anh sẽ dạy em một chuyện cuối cùng.”
Chu Tông Nghệ lập tức ngồi thẳng lên, vẻ mặt rất ngoan ngoãn.
Lăng Liệp: “Sau này muốn tập bóng rổ thì tập ở trường mẫu giáo, đừng có chơi bóng ở nhà, ngoài hành lang cũng không được, sẽ giống như người trong video vừa rồi làm ảnh hưởng đến hàng xóm.”
Chu Tông Nghệ ngọ nguậy, “Nhưng mà…”
“Nhưng trường mẫu giáo năm giờ đã đóng cửa, bà cũng không cho em xuống lầu một mình.” Lăng Liệp nói: “Em sắp vào tiểu học rồi, nhanh thôi là sẽ lớn, đợi đến khi em học tiểu học thì có thể tự mình đi xuống dưới khu nhà mình chơi.”
Mắt Chu Tông Nghệ sáng lên, “Thật ra bây giờ em cũng có thể, chỉ là bà không cho thôi.”
“Bà lo cho sự an toàn của em thôi, em ở Nguyệt Lượng Hoa yên lành như vậy, cũng bị người ta lừa đi còn gì?”
Chu Tông Nghệ lẩm bẩm: “Cái đó là tại…..”
“Người quen cũng không thể dễ tin, rút được bài học chưa?”
Chu Tông Nghệ gật đầu.
“Em chơi bóng ở trên lầu, sẽ ảnh hưởng đến anh trai ở dưới lầu, anh trai phải thi cử, phải nghỉ ngơi.” Lăng Liệp tiếp tục nói: “Khi bà không cho em xuống lầu, em phải nhẫn nại, đợi ngày hôm sau lại đến trường mẫu giáo chơi bóng.”
Chu Tông Nghệ bĩu môi.
“Nhẫn nại là điều mà mọi đứa trẻ đều phải học, biết lúc nào nên nhẫn nại em mới coi như là trưởng thành. Hiểu không?”
Chu Tông Nghệ hỏi: “Anh cũng nhẫn nại ạ?”
Lăng Liệp nói: “Anh sẽ, anh rất giỏi nhẫn nại.”
Chu Tông Nghệ ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, “Vậy em biết rồi, em nhất định không chơi bóng ở trên lầu nữa!”
“Còn gì nữa?”
“Còn… còn… những chuyện khác cũng không được làm ồn, phiền đến người khác! Nếu bà làm phiền người khác, em sẽ ngăn bà lại!”
Lăng Liệp xoa đầu Chu Tông Nghệ, “Đứa trẻ ngoan.”
Quý Trầm Giao giao hiện trường lại cho Hà Phong, quay lại xe, một lớn một nhỏ đang xem phim hoạt hình trên điện thoại.
Lăng Liệp nói: “Chính là chú này, chú ấy nói là sẽ mua súng phun nước cho anh.”
Quý Trầm Giao: “…”
Nỗi sợ hãi khi bị bắt cóc của Chu Tông Nghệ đã được xoa dịu, cậu bé nhìn Quý Trầm Giao, “Chú ơi, chú cũng có thể mua súng phun nước cho con được không ạ?”
Lăng Liệp véo lưng Chu Tông Nghệ một cái, Chu Tông Nghệ lại nói: “Chú ơi, chú có thể mời chúng con ăn cánh gà được không ạ?”
Quý Trầm Giao chỉ tay qua Lăng Liệp, “Về rồi có chuyện hỏi anh.”
Công việc thẩm vấn Mai Thụy Tuyết do phân cục Bắc Thành phụ trách, cô ta thừa nhận mình vì không chịu nổi tiếng nén bóng ở trên lầu truyền xuống mà cũng không có cách nào thay đổi, vậy nên đã chọn bắt cóc Chu Tông Nghệ.
Cô ta khóc lóc kể lể sự bất lực và sợ hãi của mình khi là một bà mẹ đơn thân, bà lão ở trên lầu hoàn toàn không coi cô ta ra gì, đó là một đại gia đình, lại còn có đàn ông, nếu báo cảnh sát hoặc nhờ ban quản lý đến giúp đỡ, chẳng những không thể giải quyết được vấn đề, mà còn khiến bọn họ ghi hận mình.
Hận mình thì không sao, nhưng nếu bọn họ muốn làm hại Tung Tung thì sao? Cô ta không muốn một chút nguy hiểm nào rơi vào người con trai mình.
“Nếu như nhà tôi có đàn ông, lên đó hét một tiếng thì bà lão đó tuyệt đối không dám để cho trẻ con chơi bóng nữa.” Mai Thụy Tuyết tiều tụy cúi gằm xuống bàn, mệt mỏi rã rời, “Tôi thực sự không có cách nào…”
Bên ngoài phòng thẩm vấn, Mai Tung mặc đồng phục học sinh, đeo cặp sách, đứng thẳng người. Trên mặt cậu bé không có biểu cảm gì, đôi mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào cánh cửa phía trước, dáng người gầy gò đặc trưng của thiếu niên đang tuổi dậy thì.
Không biết khi nào thì cuộc thẩm vấn mới kết thúc, nữ cảnh sát thấy cậu bé đứng như vậy quá mệt, khuyên cậu bé ngồi xuống ghế.
Cậu bé lễ phép cúi chào nữ cảnh sát, thái độ lại rất kiên quyết, “Chị ơi, mẹ em phạm lỗi, em không thể ngồi, em phải ở đây đợi mẹ.”
Nữ cảnh sát cảm thấy xót xa, thở dài một tiếng, cùng Mai Tung chờ đợi.
Cuối cùng, cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra, Mai Thụy Tuyết ủ rũ bước ra, cúi đầu nhìn xuống đất, không phát hiện Mai Tung đang ở ngay trước mặt.
“Mẹ.” Mai Tung gọi.
Mai Thụy Tuyết giật mình, ngạc nhiên ngẩng đầu lên, “Tung, Tung Tung, sao con lại đến đây?” Vừa nói, bản năng bảo vệ của người mẹ lập tức trỗi dậy, cô ta che chắn Mai Tung ra sau lưng, “Những chuyện này đều một mình tôi làm! Con trai tôi không biết gì hết! Các người đừng làm khó nó!”
Hà Phong nói: “Không ai làm khó nó, là nó muốn gặp chị.”
“Mẹ.” Mai Tung kéo kéo áo Mai Thụy Tuyết. Mai Thụy Tuyết lập tức quay người, ôm chặt cậu bé, bờ vai gầy guộc, đôi tay gánh vác cả gia đình giờ đang run rẩy.
“Tung Tung, mẹ xin lỗi con!” Mai Thụy Tuyết nước mắt như mưa, “Mẹ vô dụng, nếu như mẹ nghe lời dì Trương khuyên, kiếm một người đàn ông thì cũng không đến nỗi này!”
“Con sẽ ăn cơm ở căn tin thật ngon, mỗi bữa đều ăn no, ăn hết.” So với người mẹ đang xúc động, Mai Tung – đứa trẻ chỉ mới mười lăm tuổi này lại càng có vẻ điềm tĩnh của một người trưởng thành, cậu bé nhẹ nhàng vỗ lưng Mai Thụy Tuyết, “Con cũng sẽ ôn tập chăm chỉ và thi cử thật tốt, trên cơ sở đảm bảo giấc ngủ, con sẽ dành từng phút từng giây vào việc học tập.”
“Cảnh sát đã liên hệ với những người ở trên lầu, đứa trẻ đó sẽ không chơi bóng nữa.” Mai Tung nhìn Hà Phong và nữ cảnh sát đã đứng cùng mình một lúc, “Bọn họ cũng sẽ bảo vệ con, con sẽ không bị người ở trên lầu trả thù bắt nạt. Mẹ yên tâm, hai tháng cuối cùng này con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, thi đậu vào trường trọng điểm.”
Mai Thụy Tuyết nức nở nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt… Mẹ xin lỗi, xin lỗi con!”
Mai Tung lắc đầu, “Mẹ, con cũng là đàn ông, con đã cao hơn mẹ rồi, chuyện này con cũng có lỗi. Đáng lẽ con phải lên trên đó nhờ bọn họ quản lý con của mình, là con muốn trốn sau lưng mẹ, đẩy hết mọi khó khăn cho mẹ.”
“Mẹ, con lớn rồi, từ nay về sau, khó khăn của gia đình mình, mẹ con mình cùng nhau gánh vác.”
Chu Tông Nghệ đã được khám sức khỏe và giám định thương tật, cầm khẩu súng phun nước mà Quý Trầm Giao mua về đến nhà, việc đầu tiên là nói với bà mình sẽ không bao giờ chơi bóng ở trên lầu nữa. Vợ chồng Chu Lâm, Phù Giai Giai biết được nguyên do, cũng hối hận khôn nguôi, Chu Lâm lập tức hứa, sau này mỗi cuối tuần đều sẽ dẫn Chu Tông Nghệ và con trai lớn xuống lầu chơi bóng.
…………..
Tại đội trọng án của Cục cảnh sát thành phố, Lăng Liệp nhìn phần cơm giảm cân xanh lè trước mặt, lông mày nhíu lại như cái bánh quai chèo.
Đây là phần cơm hộp mang về của một cửa hàng bán đồ ăn nhẹ mà Quý Trầm Giao hay ghé, đồ ăn được phối hợp phong phú, bày biện đẹp mắt, cân bằng dinh dưỡng.
Dạo gần đây anh rất bận, Quý Trầm Giao hoặc là ăn ở căn tin, hoặc là tùy tiện mua chút đồ ăn vặt ở ven đường, hấp thụ nhiều dầu muối, hôm nay về cục cảnh sát thành phố, tình cờ đi qua cửa hàng bán đồ ăn nhẹ nên đã mua hai hộp.
Lăng Liệp là người được cho ăn, vậy nên không có quyền lựa chọn đồ ăn, Quý Trầm Giao cho gì, hắn chỉ có thể ăn nấy.
Hắn mở túi ni lông, nhìn thấy giá tiền dán trên hộp, suýt chút nữa thì trợn mắt. Mở nắp ra, một màu xanh ngắt điểm xuyết chút ngô vàng, cà chua cà rốt đỏ tươi, bắp cải tím tím, thịt ức gà trắng trắng.
Khiến người ta không những không có chút cảm giác thèm ăn nào, mà còn rất muốn nôn.
Lăng Liệp: “Ọe —”
Quý Trầm Giao: “…”
Lăng Liệp tìm trong hộp ra gói sốt duy nhất, rưới mấy cái là hết. Hắn lén lút nhìn Quý Trầm Giao, gói sốt của Quý Trầm Giao vẫn chưa bóc. Thế là hắn lén lút mò sang, cuỗm mất gói sốt.
Một loạt hành động nhỏ này Quý Trầm Giao nhìn rõ mồn một, nhưng chỉ là một gói sốt thôi, không sao cả.
Ở một mức độ sâu xa hơn, loại thức ăn dành cho người ăn kiêng giảm cân này là món khoái khẩu của anh, đem món khoái khẩu giới thiệu cho người khác, chắc chắn không muốn món yêu thích bị chê bai đúng không? Phần lớn mọi người mới ăn theo thực đơn giảm cân đều không quen, rưới thêm một chút sốt có lẽ sẽ ngon hơn?
Nhưng dù có rưới hai gói sốt thì Lăng Liệp vẫn rất không hài lòng. Thịt ức gà không có chút dầu mỡ nào, chỉ chiên sơ qua với tiêu đen như vậy, cái này mà cũng tính là thịt sao? Còn cả hộp rau này nữa, rau mà không xào tỏi thì làm sao mà tính là rau được? Là cỏ thì có, mà đúng là cỏ thật!
Mặc dù vậy, Lăng Liệp vẫn cố nuốt hết.
Quý Trầm Giao cầm hai hộp cơm của hai người đi vứt, rồi lại thu dọn bàn một chút, “Nói đi, sao vừa nghe Mai Thụy Tuyết bắt cóc Chu Tông Nghệ là anh đã biết cô ta chuẩn bị bình gas?”
Hết chương 11.