Chương 110: Bóng Côn Trùng (36)
Minh Hàn kêu lên một tiếng kỳ quái, vội vàng kéo áo xuống, “Anh, anh chơi đánh úp à?”
“Ai bảo em duỗi người kiểu đó?” Sau khi đã trót nghịch ngợm, Trần Tranh nhận ra hành động của mình có phần trẻ con, đành ho khan hai tiếng, đẩy hết trách nhiệm cho Minh Hàn, “Em là tinh anh của đội cơ động, đến địa bàn của đơn vị anh em mà còn không chú ý hình tượng, người ta còn tưởng em…”
Minh Hàn đã chỉnh lại quần áo, “Tưởng em giở trò lưu manh trước mặt mọi người?”
Trần Tranh nói: “Không đến mức đó.”
Minh Hàn gật gật đầu, “Chỉ là mấy ngày nay em vất vả quá, mệt mỏi duỗi người một cái thôi, sao có thể coi là giở trò lưu manh được. Còn anh, ban ngày ban mặt chọc vào rốn của tinh anh đội cơ động như em, anh mới là kẻ lưu manh!”
Trần Tranh: “…”
Minh Hàn mỉm cười nhìn anh, “Anh nói xem có đúng không nào, anh trai lưu manh?”
Trần Tranh quen tay đẩy mặt cậu ra, “Đủ rồi.”
Minh Hàn thừa thế cọ cọ vào tay anh, “Vừa nãy anh còn chưa nói xong.”
Trần Tranh vẫn còn đang tự kiểm điểm bản thân về chuyện chọc vào rốn người ta, “Hả? Cái gì?”
“Tưởng em cái gì?” Minh Hàn hỏi.
Với hiểu biết của Trần Tranh về Minh Hàn, nếu anh không trả lời, cậu sẽ tiếp tục bám riết lấy anh, “Tưởng đây là nơi chó sói xám thành tinh, bản tính hoang dã chưa bỏ, nên duỗi người một cái cho đã.”
Minh Hàn không nhịn được bật cười, “Trong mắt anh, em đáng yêu đến vậy sao?”
Trần Tranh: “…”
Em gọi đây là đáng yêu? Cũng… Không phải không được.
“Có tin tức gì của Lưu Phẩm Siêu chưa?” Nói đùa một lúc, Trần Tranh hỏi. Kỳ thực anh cũng đoán được Minh Hàn đứng ngây ra đây hứng gió là vì Lưu Phẩm Siêu, đã lâu không có tin tức gì, mà vụ án La Ứng Cường và “Lượng Thiên Xích” lại ngày càng có khả năng liên quan, đừng nói là Minh Hàn, ngay cả anh cũng phải lo lắng thay cho Lưu Phẩm Siêu.
“Chưa.” Minh Hàn lắc đầu, “Những người có động cơ giết La Ứng Cường cơ bản đã loại trừ hết, “Lượng Thiên Xích” hoạt động ở tỉnh Hàm, La Ứng Cường lại là người giàu có nhất, rất có thể thực sự có liên quan đến bọn họ. Còn nữa…” Minh Hàn nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Trần Tranh quay đầu nhìn cậu, “Còn gì nữa?”
“Lúc trước anh đến trường Trung học Nam Khê, cô Cố có nhắc với anh, rằng Bặc Dương Vận không phải người tốt.” Minh Hàn nói.
Trần Tranh ngẩn người, không ngờ Minh Hàn lại đột nhiên nhắc đến chuyện này. Cô Cố rất quan tâm Minh Hàn, cũng là giáo viên mà Minh Hàn biết ơn nhất trong thời gian học trung học. Anh và Minh Hàn khi đó cũng từng thảo luận về Bặc Dương Vận, nhưng vì có quá nhiều việc, nên không lâu sau đã chuyển hướng chú ý.
“Ý của cô Cố là, cô ấy cũng chỉ nghe nói vậy thôi.” Trần Tranh hỏi: “Sao vậy, em nhớ ra chuyện gì liên quan đến Bặc Dương Vận à?”
Minh Hàn nói: “Cũng không phải chuyện liên quan trực tiếp đến vụ án. Nhưng nếu Bặc Dương Vận không giở trò, nhà họ Phạm đã có thể đứng vững gót chân trong cuộc cạnh tranh của các doanh nghiệp internet lần đó, Phạm Duy Giai sẽ không nản lòng quay về Nam Sơn, Tiết Thần Văn cũng sẽ không từ bỏ cơ hội việc làm ở trường Trung học Hưng Ninh, sẽ không cãi nhau với Phạm Duy Giai đến mức chia tay. Vậy thì chuyện Lâu Tiểu Quả bày mưu tính kế khiến Bình Y Y và Lịch Thúc Tinh gặp nạn, Lịch Uyển “Bổ đao”, phó cục trưởng Ngô và mọi người, cộng thêm những cảnh sát hỗ trợ như các anh, năm đó đã có thể phá án rồi.”
Trần Tranh nói: “Nhưng chúng ta cũng đã phân tích rồi, hành vi của Bặc Dương Vận phù hợp với thân phận và logic của một người làm ăn như ông ta, ông ta phải chặn đường lui của những doanh nghiệp cạnh tranh ở Nam Sơn thì bản thân mới có thể yên ổn.”
“Đúng vậy, nhưng thế lực sau lưng ông ta là ai?” Minh Hàn cau mày, “Ban đầu ông ta dựa vào mẹ em, ông ngoại em, sau này cứng cánh rồi, em không phủ nhận ông ta rất có bản lĩnh, nhưng bản lĩnh của một mình ông ta, thật sự có thể khiến nhiều doanh nghiệp ở Nam Sơn như vậy phải khốn đốn hay sao? Hơn nữa còn một điểm, trước giờ em chưa từng suy nghĩ kỹ, ông ta đã thành công như vậy rồi, tại sao không tiếp tục phát triển ở Lạc Thành? Lạc Thành mười mấy năm trước, anh, anh còn rõ hơn em, lúc đó Lạc Thành có bao nhiêu cơ hội.”
Trần Tranh cũng nghiêm túc hẳn, “Ừ, ông ta đã chiếm lĩnh thị trường, lẽ ra không nên rút lui ngay lập tức.”
“Lý do ông ta đưa ra là muốn ra nước ngoài phát triển, không gian ở nước ngoài lớn hơn.” Minh Hàn xoa xoa xương mày, “Mấy năm nay em cố ý không quan tâm đến ông ta, cũng không biết ông ta ở nước ngoài rốt cuộc phát triển như thế nào.”
Trần Tranh nói: “Ý em là, ông ta vì chuyện gì đó nên mới buộc phải ra nước ngoài phát triển?”
“Có lẽ những gì cô Cố nghe nói là đúng, không có lửa làm sao có khói, chắc chắn ông ta đã làm ra chuyện gì đó khiến ông ta khó lòng ở lại trong nước được.” Minh Hàn nói.
Nghi vấn trên người Bặc Dương Vận tạm thời chưa thể điều tra, mà công tác thẩm vấn Lâu Tiểu Quả vẫn chưa kết thúc. Minh Hàn lần nữa ngồi đối diện Lâu Tiểu Quả, Lâu Tiểu Quả lại hỏi cậu: “Không phải lần trước cậu nói mình biết tại sao thầy Tiết tự sát à? Tôi đã khai hết rồi, đến lượt cậu giải đáp thắc mắc cho tôi rồi chứ? Tôi cũng không muốn mang theo nghi vấn xuống địa ngục.”
“Được thôi.” Minh Hàn nói: “Vừa hay lần trước tôi vẫn chưa thẩm vấn xong.”
Lâu Tiểu Quả sa sầm mặt mày, “Cậu còn muốn hỏi gì nữa?”
“La Ứng Cường và Hà Vân Siêu thật sự là do cậu giết sao?” Vừa dứt lời, Lâu Tiểu Quả theo bản năng đảo mắt. Minh Hàn nói: “Nhìn xem, chính cậu cũng không tin mà.”
“Là tôi!” Lâu Tiểu Quả lập tức nói.
“Thật sao?” Minh Hàn nói: “Lừa tôi thì cũng chẳng sao, đừng lừa dối chính mình. Cậu cũng không muốn mang theo nghi vấn xuống địa ngục mà.”
Lâu Tiểu Quả hít sâu một hơi, “Không phải các người đã nhìn thấy “chữ ký” của tôi rồi sao? Ngoài tôi ra, còn ai có thể làm nữa?”
“Quả thực là cậu muốn giết người, nhưng có người đã ra tay trước cậu một bước.” Minh Hàn nói: “Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi cảnh cậu kẹp đầu La Ứng Cường và Hà Vân Siêu, rồi cắt đứt cổ bọn họ, đó không phải là sở trường của cậu.”
Sắc mặt Lâu Tiểu Quả từ từ trắng bệch.
Minh Hàn nói: “Cậu không thể không làm như vậy sao? Ai ép cậu nhận tội thay? Giống như năm đó Tiết Thần Văn đã làm vì cậu vậy?”
Mãi một hồi lâu sau, Lâu Tiểu Quả cười lạnh một tiếng, “Thật sự muốn biết sao? Tôi sợ cậu nghe thấy tên anh ta thì sẽ không muốn biết nữa đâu.”
Người mà Lâu Tiểu Quả nói ra, khiến tất cả những người nghe đều kinh hãi ——
“Chính là người đó đó, ngày hôm đó cậu và cảnh sát Trần đến cửa hàng của tôi hỏi, tên là gì ấy nhỉ? Các người đã cho tôi xem ảnh của anh ta mà.”
“Lưu Phẩm Siêu?” Trần Tranh nhìn chằm chằm vào màn hình, thấp giọng nói: “Không ngờ lại là…”
Trong lòng Minh Hàn nổi lên bão tố, mở ảnh Lưu Phẩm Siêu ra, giơ điện thoại lên trước mặt Lâu Tiểu Quả, “Cậu chắc chắn là người này?”
Lâu Tiểu Quả uể oải liếc nhìn, “À, đúng rồi, tôi nhớ rất rõ.”
Để có thể một lần tiêu diệt La Ứng Cường và Hà Vân Siêu, Lâu Tiểu Quả đã lên kế hoạch tỉ mỉ, cậu ta khiến Hà Vân Siêu tin rằng, cậu ta thực sự đứng về phía Hà Vân Siêu, sẽ hỗ trợ Hà Vân Siêu giết chết La Ứng Cường. Đầu óc Hà Vân Siêu bị lòng hận thù với La Ứng Cường lấp đầy, nên răm rắp nghe theo lời cậu ta. Chỉ cần tối hôm đó Hà Vân Siêu làm theo kế hoạch đã bàn bạc trước, chuốc say La Ứng Cường, cậu ta sẽ có thể dễ dàng ra tay. Thế nhưng trước khi màn đêm buông xuống, lại xảy ra một chuyện ngoài ý muốn —— có cảnh sát tìm đến cậu ta.
Trần Tranh và Minh Hàn thoạt nhìn không giống cảnh sát bình thường, hỏi cũng là những chuyện chẳng liên quan gì đến tội ác trong quá khứ hay tội ác sắp sửa thực hiện của cậu ta, giống như chỉ là tình cờ lần theo dấu vết mà tìm đến. Nhưng dù vậy, cậu ta vẫn mơ hồ cảm thấy thật xui xẻo, nhất là hai người này cậu ta đều đã từng gặp, một người là cảnh sát phụ trách vụ án năm đó, một người là cậu học sinh nói thầy Tiết có vấn đề.
Cậu ta thậm chí còn do dự có nên hủy bỏ hành động tối nay hay không. Nhưng nghĩ đến cơ hội lần sau chưa biết khi nào mới đến, nên vẫn đè nén cảm giác bất an trong lòng, lẻn vào tiệm massage chân nhộn nhịp.
Đến thời gian đã hẹn, cậu ta lặng lẽ chuồn ra khỏi nơi ẩn nấp, tiến về phía hồ tắm của La Ứng Cường và Hà Vân Siêu. Nhưng chưa kịp đến gần, cậu ta đã nhận ra có gì đó khác thường.
Phía trước yên tĩnh đến mức đáng sợ, hơn nữa còn thoang thoảng mùi máu tanh. Cậu ta rất nhạy cảm với mùi máu tanh, suy nghĩ đầu tiên là, chẳng lẽ Hà Vân Siêu không nhịn được, đã ra tay với La Ứng Cường rồi?
Tên ngốc này! Một mình Hà Vân Siêu căn bản không có khả năng giết chết La Ứng Cường, cứng rắn chống cự thì chỉ có thể bị La Ứng Cường giết ngược lại!
Cậu ta không dám manh động tiến lên, nấp sau một cây cột, nín thở nghe ngóng động tĩnh. Rất nhanh, một tiếng bước chân truyền đến, toàn thân cậu ta nổi da gà. Tiếp theo, một bóng người lướt qua cực nhanh, cũng không nhìn về phía cây cột.
Cậu ta nhìn thấy người nọ qua hình ảnh phản chiếu trên vách kính, cảm giác quen thuộc ập đến, nghĩ kỹ lại, thì ra là người mà cảnh sát đã cho cậu ta xem ảnh cách đây không lâu!
Cậu ta mạo hiểm thò đầu ra từ sau cây cột, nhìn thấy góc nghiêng của người nọ, giống hệt người trong ảnh! Tim cậu ta đập thình thịch, ngoài tiếng tim đập, đã không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác. Không lâu sau, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh trở lại, mùi máu tanh cũng nồng nặc hơn. Đoán chừng người nọ sẽ không quay lại, cậu ta cẩn thận rón rén đi về phía hồ tắm VIP, sau đó nhìn thấy cảnh tượng La Ứng Cường và Hà Vân Siêu bị giết chết.
Giây phút ấy, thứ cậu ta cảm thấy không phải là sợ hãi, cũng không phải là nhẹ nhõm, mà là phẫn nộ. Phẫn nộ đến mức gần như muốn thiêu đốt cậu ta. Hai kẻ đã chết cứng ngắc này là con mồi của cậu ta, là đối tượng trả thù của cậu ta, tại sao có thể bị một kẻ không biết từ đâu chui ra giết chết?
Cậu ta không có cách nào điều tra tất cả mọi thứ về La Ứng Cường, nhưng tự tin mình nắm rõ Hà Vân Siêu như lòng bàn tay, trong cuộc đời của Hà Vân Siêu căn bản chưa từng xuất hiện người vừa nãy, tại sao người nọ lại ra tay với Hà Vân Siêu?
Cậu ta chưa bao giờ giết người hụt, lần duy nhất này lại bị người khác giành trước một bước! Cậu ta càng nghĩ càng tức giận, khi lùi về phía cây cột thì suýt chút nữa đã bóp gãy cây bút mình chuẩn bị sẵn.
Bút? Cậu ta nhớ rồi, mình đã mang theo bút, chính là để sau khi gây án sẽ để lại chữ ký. Cậu ta vẽ hình con kiến lên tường, sau khi vẽ xong, tâm trạng mới thoải mái hơn một chút. Người là do mình giết, cậu ta tự nhủ với bản thân, chết rồi chính là công lao của mình.
Rời khỏi tiệm massage chân, cậu ta không về nhà, mà đến khách sạn Esports của mẹ mình, trên đường đi đầu óc tỉnh táo hơn một chút, bắt đầu suy nghĩ tại sao người nọ lại giết La Ứng Cường và Hà Vân Siêu, tại sao cảnh sát lại truy đuổi người nọ.
Người mà người nọ muốn giết chắc chắn chỉ có thể là La Ứng Cường, Hà Vân Siêu là vì cùng ở hiện trường, xui xẻo nên mất mạng. Người nọ đã gây án ở nơi khác? Hay là cảnh sát đã biết ý đồ của người nọ, nên mới triển khai truy đuổi? Cậu ta nhất thời không nghĩ ra, chỉ có thể án binh bất động, chờ đợi động thái tiếp theo của cảnh sát.
Không lâu sau, cảnh sát tìm thấy cậu ta, hỏi cậu ta về “Trương Dịch Nam”. Cậu ta giả vờ như không biết mối quan hệ giữa “Trương Dịch Nam” và La Ứng Cường, ban đầu cảnh sát cũng không tốn nhiều công sức vào cậu ta. Điều khiến cậu ta khá thắc mắc là, cảnh sát dường như hoàn toàn không xem xét đến việc hung thủ chính là người mà ngày hôm trước bọn họ đang truy tìm.
“Làm sao tôi biết cậu có nói dối hay không.” Minh Hàn lạnh lùng nói.
Lâu Tiểu Quả cười ha hả, “Không phải chứ cảnh sát Minh, vừa nãy là ai ép hỏi tôi vậy? Bây giờ tôi đã nói tôi nhìn thấy ai, cậu lại không tin? Vậy rốt cuộc cậu muốn tôi nói gì?”
Minh Hàn nhìn thẳng vào mắt cậu ta một lúc, bỗng bật cười một tiếng, vẻ mặt cũng theo đó mà thả lỏng, “Được rồi, nể tình cậu đã cung cấp thông tin quan trọng này, tôi cũng sẽ nói cho cậu biết hai chuyện mà cậu quan tâm.”
Lâu Tiểu Quả cảnh giác nhíu mày, thẳng lưng, “Thầy Tiết?”
“Đúng vậy, chuyện thứ nhất liên quan đến thầy Tiết.” Minh Hàn nói: “Khả năng nhìn người của thầy ấy không tốt lắm, một là giúp đỡ kẻ sát nhân như cậu, hai là có một tên bạn trai vô dụng.”
Lâu Tiểu Quả đập mạnh một quyền lên bàn, “Cậu nói cái gì?”
Minh Hàn kể lại đầu đuôi câu chuyện Tiết Thần Văn bị Phạm Duy Giai bạo hành gia đình, ruồng bỏ, PUA, cậu ta càng nghe sắc mặt càng khó coi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu tôi biết sớm hơn…”
“Cậu sẽ giết Phạm Duy Giai, nhưng cậu lại không có dũng khí tìm hiểu xem tại sao Tiết Thần Văn lại không muốn sống nữa.” Minh Hàn nói: “Chuyện thứ hai kỳ thực cũng có liên quan đến thầy Tiết. Lâu Tiểu Quả, một kẻ xảo quyệt như cậu, chưa bao giờ nghĩ đến tại sao Lịch Uyển lại biết cậu là người giết Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y sao?”
“Không phải tôi đã nói rồi sao, chắc chắn là anh ta đã điều tra ra….” Nói đến đây, Lâu Tiểu Quả đột nhiên dừng lại.
Minh Hàn nói: “Đúng vậy, anh ta đã điều tra ra, nhưng quá trình đó như thế nào? Tại sao ngay cả cảnh sát cũng không điều tra ra, mà anh ta lại điều tra ra?”
“Bởi vì…..” Lâu Tiểu Quả trừng lớn hai mắt, trong mắt là ánh sáng lạnh lẽo kinh ngạc.
Minh Hàn nói: “Cậu cũng không đến mức cho rằng, chúng tôi làm cảnh sát mà năng lực điều tra còn kém hơn cả kẻ dễ dàng bị cậu giết chết kia chứ?”
Lâu Tiểu Quả gian nan nuốt nước bọt, đồng tử run rẩy, “Bởi vì anh ta…. nhìn thấy…”
Minh Hàn nói: “Tại sao anh ta lại nhìn thấy?”
Như thể có một lưỡi dao băng đâm vào đầu Lâu Tiểu Quả, trong nháy mắt, tất cả nghi vấn đều được giải đáp, “Anh ta đã ở ngay hiện trường, anh ta đã theo dõi chúng tôi…. Không, anh ta theo dõi Lịch Thúc Tinh! Anh ta muốn, anh ta muốn giết Lịch Thúc Tinh!”
“Bốp —— bốp —— bốp ——”
Tiếng vỗ tay giòn giã nhưng đơn điệu vang lên trong phòng thẩm vấn, Minh Hàn nói: “Chúc mừng cậu, rốt cuộc cũng nghĩ thông rồi. Người có động cơ ra tay với Lịch Thúc Tinh không chỉ có mình cậu, động cơ của Lịch Uyển còn chính đáng hơn cậu, hơn nữa cũng không giống cậu, anh ta không phải nhất thời xúc động, anh ta đã chuẩn bị cho việc này từ rất lâu rồi.”
Lâu Tiểu Quả thở dồn dập, tay đeo còng số tám đập mạnh lên trán, đứt quãng nói: “Sao tôi lại không nghĩ ra, nếu anh ta không liên quan đến cái chết của Lịch Thúc Tinh, tại sao anh ta không trực tiếp báo cảnh sát! Lúc đó Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y căn bản chưa chết đúng không? Sau khi tôi bỏ đi, là Lịch Uyển đã đi qua “bồi thêm một nhát”?”
Minh Hàn gật đầu, “Hiện tại xem ra, đây là lời giải thích hợp lý nhất. Khám nghiệm tử thi cũng cho thấy, sau khi bọn họ ngã xuống không chết ngay lập tức, vết thương chí mạng là bị đánh mạnh vào đầu.”
“Tôi, tôi cứ tưởng là do gạch đá rơi xuống đập vỡ đầu bọn họ!” Lâu Tiểu Quả gào lên.
Minh Hàn nói: “Bây giờ đã hiểu rồi chứ? Lịch Uyển lo lắng một ngày nào đó cậu sẽ xâu chuỗi tất cả nghi vấn, mà lúc đó anh ta lại biểu hiện quá tích cực, anh ta sợ cậu sẽ nghi ngờ đến trên người anh ta, vậy nên đã bảo Khổng Xuân Tường theo dõi cậu, muốn tìm cơ hội giết chết cậu.”
Lâu Tiểu Quả dựa lưng vào ghế, trong cổ họng phát ra một tiếng: “Ha ——”
“Đáng lẽ cậu sẽ không phải trở thành kẻ sát nhân, thầy Tiết cũng sẽ không vì bảo vệ cậu mà thừa nhận mình là hung thủ.” Minh Hàn nói: “Lúc đó tinh thần thầy Tiết tuy đã suy sụp, nhưng cậu là một trong số ít người có thể cứu rỗi thầy ấy.”
Lâu Tiểu Quả cười khẩy, “Tôi? Cảnh sát Minh, cậu đang nói nhăng nói cuội gì vậy? Tôi có thể cứu rỗi ai?”
Minh Hàn nói: “Cậu là học sinh mà thầy ấy quan tâm, có lẽ là người duy nhất từng chứng kiến bộ dạng yếu đuối rơi lệ của thầy ấy, và an ủi thầy ấy. Chẳng lẽ như vậy là chưa đủ sao?”
Lâu Tiểu Quả còn muốn cười, nhưng nụ cười dần dần đông cứng trên khóe môi.
“Cứ thử nghĩ xem, ngày hôm đó sau khi hại Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y rơi xuống, cậu không bỏ chạy ngay lập tức, mà đi xuống xác nhận tình hình của bọn họ. Cậu đã nói cậu hơi hối hận, vậy nhìn thấy bọn họ chưa chết, cậu sẽ làm gì?” Minh Hàn nói: “Cậu sẽ quay lại tìm một người mà cậu tin tưởng để giúp mình, người đó chính là thầy Tiết. Thầy Tiết vì chuyện tình cảm mà đau khổ, đã mất đi dũng khí sống tiếp, nhưng khi học sinh của mình cầu xin thầy ấy giúp đỡ, sự chú ý của thầy ấy sẽ chuyển sang hướng khác, sẽ cùng cậu cứu bọn họ. Chứng kiến học sinh của mình thập tử nhất sinh, liệu thầy ấy có thay đổi quan niệm về sống chết của bản thân mình hay không?”
Lâu Tiểu Quả thở dồn dập, hốc mắt ngày càng đỏ.
“Có lẽ thầy ấy sẽ bước ra khỏi nỗi đau, dồn toàn bộ tâm sức vào các người, biện hộ cho cậu, tranh thủ cho cậu được hưởng khoan hồng, khuyên nhủ Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y đi đúng đường, chữa khỏi bệnh. Khi thầy ấy cuối cùng cũng bận rộn xong những việc này, có lẽ tình yêu đối với thầy ấy sẽ không còn quan trọng nữa.” Minh Hàn lắc đầu, “Đáng tiếc là không có nếu như, thầy ấy không muốn sống nữa, tưởng rằng có thể dùng một mạng của mình đổi lấy một mạng của cậu, để từ nay về sau cậu sửa đổi lỗi lầm, làm người tốt, nhưng trên thực tế lại hoàn toàn biến cậu thành một tên tội phạm ngoài vòng pháp luật, khiến cậu tin rằng, giết người cũng sẽ không bị trừng phạt. Còn cậu, ban đầu, vốn dĩ không phải là hung thủ.”
Lâu Tiểu Quả gào lên một tiếng, nước mắt chua xót trào ra.
“Đây chính là sự thật mà tôi có thể nhìn thấy.” Minh Hàn đứng dậy, nhìn xuống cậu ta.
Trong phòng thẩm vấn tràn ngập tiếng thở hổn hển không cam tâm của Lâu Tiểu Quả, cậu ta có đang nghĩ, nếu như có thể quay trở lại khoảnh khắc Lịch Thúc Tinh và Bình Y Y rơi xuống, liệu mọi chuyện có còn cứu vãn được hay không?
Minh Hàn mở cửa rời đi, giọng nói khàn khàn của Lâu Tiểu Quả vang lên từ phía sau, “Minh Hàn, cậu cũng chẳng tốt đẹp gì đâu.”
Minh Hàn cau mày, nghiêng đầu, “Cái gì?”
“Cậu cũng rất hối hận, phải không?” Trong mắt Lâu Tiểu Quả tràn đầy ác ý, “Cậu đang hối hận tại sao không sớm tìm được người trong bức ảnh kia. Người đó rất quan trọng với cậu đúng không? Nếu không cậu và Trần cảnh sát đã không vội vã đến tìm anh ta. Các người căn bản không phải cảnh sát thành phố Nam Sơn. Nhưng các người đã làm nhiều như vậy, chẳng phải vẫn vô ích sao? Các người không ngăn cản được anh ta giết người, cũng không tìm thấy anh ta. Ha ha ha, nếu không phải tôi nhìn thấy anh ta, thì đến giờ các người vẫn không biết là anh ta đã giết La Ứng Cường và Hà Vân Siêu! Ha ha ha ha, vậy cậu đoán xem, tôi nói có đúng sự thật không?”
Ánh mắt Minh Hàn càng lạnh lẽo, Lâu Tiểu Quả lại nói: “À, à, vừa nãy tôi nói dối đấy, tôi chẳng nhìn thấy ai cả, tôi mới là hung thủ, ha ha ha ha ——”
Tiếng cười điên cuồng vang vọng trong hành lang đồn cảnh sát, như tiếng kêu bi thương xúi quẩy phát ra từ địa ngục.
Phòng họp đội trọng án, Trình Xúc ngơ ngác, “Không phải chứ, Điểu ca, Lưu Phẩm Siêu không phải là người mà cậu đang tìm sao? Sao anh ta lại đột nhiên đi giết La Ứng Cường? Tên Lâu Tiểu Quả này đùa giỡn chúng ta đấy à?”
Trần Tranh cũng không thể phán đoán được lời nói của Lâu Tiểu Quả là thật hay giả, “Bây giờ chỉ có thể chia thành hai phương án, một là kẻ giết người không phải Lưu Phẩm Siêu, hai là Lâu Tiểu Quả không nói dối. Kỳ thực phương án thứ nhất không có ý nghĩa gì, nhìn từ lời khai của Lâu Tiểu Quả, quả thực cậu ta không giống hung thủ, vụ án này không thể khép lại, vẫn phải tiếp tục điều tra. Còn phương án thứ hai, hung thủ là Lưu Phẩm Siêu….” Trần Tranh nhìn Minh Hàn, “Vậy thì vấn đề càng lớn hơn, có nên báo cáo với đội trưởng Đường không?”
Minh Hàn lập tức đứng dậy đi gọi điện thoại.
Trong phòng họp yên tĩnh trở lại, Trần Tranh cảm thấy mây đen dày đặc đang bao phủ. Giả sử là Lưu Phẩm Siêu giết La Ứng Cường, vậy thì phải xem xét động cơ của Lưu Phẩm Siêu, ý nghĩa tồn tại của Lưu Phẩm Siêu chính là tìm ra hung thủ giết anh trai Lưu Thần Phong, anh ta đuổi theo Từ Hà Đường đến Nam Sơn, e rằng là đã nắm được manh mối mà cảnh sát chưa nắm được, mà vào ngày mất tích anh ta đã giết chết La Ứng Cường, cách đây không lâu anh ta còn chủ động liên lạc với Minh Hàn. Tại sao anh ta lại vội vàng ra tay như vậy? Anh ta chắc chắn La Ứng Cường có liên quan đến cái chết của Lưu Thần Phong? Vậy còn Từ Hà Đường thì sao?
Từ Hà Đường có liên quan đến “Lượng Thiên Xích”, Lưu Thần Phong cũng hy sinh khi đang điều tra “Lượng Thiên Xích”, suy luận như vậy, La Ứng Cường chắc chắn có liên quan đến “Lượng Thiên Xích”.
Trần Tranh có chút đứng ngồi không yên, La Ứng Cường là người giàu nhất Nam Sơn, “Lượng Thiên Xích” đã phát triển đến mức độ này rồi sao?
Trước đó vì Sở công an tỉnh vẫn luôn giữ kín chuyện điều tra “Lượng Thiên Xích”, nên việc anh và Minh Hàn đến thành phố Nam Sơn kỳ thực chỉ nhận được sự đồng ý của Đường Hiếu Lý, không thể thoải mái phối hợp với cảnh sát địa phương, điều này cũng khiến việc tìm kiếm Lưu Phẩm Siêu bị trì trệ. Trần Tranh nhìn Ngô Triển, Ngô Triển bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ ý bên mình cũng không có tin tức gì về Lưu Phẩm Siêu.
Thời gian này Trình Xúc bận rộn xoay quanh mấy vụ án, hiểu biết về Lưu Phẩm Siêu là ít nhất, chỉ biết Minh Hàn đang tìm người này, lúc này đi tới đi lui bên cạnh bàn, muốn hỏi Trần Tranh rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại bị kỷ luật ràng buộc.
Trần Tranh cũng có chút phiền não, nếu không có sự trợ giúp của cảnh sát địa phương, anh và Minh Hàn, còn có một số lượng nhỏ đội viên do Ngô Triển phái đi, rất khó xác định được tung tích của Lưu Phẩm Siêu, nhưng việc truy tìm Lưu Phẩm Siêu liên quan đến cục diện điều tra “Lượng Thiên Xích” của Sở công an Tỉnh, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
“Phó cục trưởng Ngô, báo cáo giám định thuốc mà Tiết Thần Văn đã uống, còn tìm được không?” Trần Tranh hỏi.
Ngô Triển lập tức nói: “Vẫn luôn giữ đấy, loại thuốc đó chúng tôi đã kiểm tra tất cả những cách thức có thể kiểm tra được, nhưng không tìm thấy nguồn gốc, chỉ biết nó gây nghiện rất cao, có thể khiến người ta tạm thời thoát khỏi đau đớn về thể xác lẫn tinh thần, nhưng cũng gây hại rất lớn cho cơ thể.”
Trần Tranh nói: “Tôi muốn mang về Lạc Thành để so sánh lại một chút.”
Ngô Triển nói: “Không thành vấn đề.”
Lúc này, Minh Hàn đẩy cửa bước vào. Ngô Triển vội vàng hỏi: “Thế nào rồi?”
Minh Hàn nói: “Đội trưởng Đường đồng ý cho chúng ta triển khai toàn diện việc truy tìm Lưu Phẩm Siêu, Phó cục trưởng Ngô, làm phiền ông rồi.”
Trần Tranh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, vừa thở phào nhẹ nhõm thì gánh nặng trên vai bỗng nhiên trở nên nặng nề hơn. Trình Xúc ngược lại rất hoạt bát, “Vậy chúng ta mau lên kế hoạch đi, nếu không tìm được tên này, năm nay tôi ăn Tết cũng không ngon.”
Minh Hàn gõ lên đầu cậu ta một cái, “Giờ đã nghĩ đến Tết rồi?”
Trình Xúc không phục gõ lại, “Đừng tưởng có đội trưởng Trần ở đây là tôi không dám đánh cậu, nhìn xem đây là địa bàn của ai!”
Ngô Triển gọi hai người lại, Minh Hàn ngồi xuống bên cạnh Trần Tranh, cho Trần Tranh xem cái trán lành lặn của mình. Thần kinh căng thẳng của Trần Tranh hơi giãn ra một chút, nhỏ giọng nói: “Rõ ràng là em ra tay trước, còn giả vờ đáng thương.”
Cứ tưởng rằng Lâu Tiểu Quả nhận tội, vụ án sẽ được khép lại, nhưng lời khai của Lâu Tiểu Quả lại đẩy vụ án vào một màn sương mù mới, đội trọng án thậm chí còn không có thời gian nghỉ ngơi, đã lập tức lao vào nhiệm vụ mới.
Trình Xúc tự rót cho mình một ly cà phê, nhìn thấy Trần Tranh, thuận tay rót cho Trần Tranh một ly. Trần Tranh nhận lấy, cùng Trình Xúc dựa vào tường ở phòng trà nước nghỉ ngơi.
“Anh Trần, kỳ thực tôi đã sớm nhận ra anh rồi.” Trình Xúc đột nhiên nói, “Dạo này bận rộn đầu óc lú lẫn, cũng không có thời gian nói chuyện phiếm.”
Trần Tranh đặt ly xuống, nhớ lại lúc gặp mặt ở tiệm massage chân, Trình Xúc vừa mở miệng đã gọi “Tiểu Tranh”.
Trình Xúc cười nói: “Tôi đã nói tại sao Minh Hàn lại hăng hái làm chân chạy vặt cho anh như vậy, thì ra anh là huấn luyện viên Tiểu Tranh năm đó.”
Hết chương 110.