Chương 110: Ngoại truyện – Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng (2)

 

Chương 110: Ngoại truyện – Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng (2)

 

Mái tóc dài trắng như tuyết của người đàn ông bay múa, thân thể nóng rực giam cầm hắn chặt chẽ.

 

Dòng chảy hỗn loạn của hư không cuồng nộ gào thét xung quanh bọn họ.

 

Lời nói của Thẩm Quyết không hề lay chuyển được ý chí của người đàn ông, đôi cánh xương sau lưng đối phương vỗ mạnh, dùng sức mạnh không gì phá nổi mang theo cả hai bay về phía sâu thẳm trong hư không, rời xa khỏi thế giới loài người.

 

Lưng Thẩm Quyết bị anh ghì chặt, lồng ngực bị trường thương đâm xuyên qua cố định, mái tóc dài tung bay giữa hư không.

 

Vẻ mặt hắn vô cảm nhìn chằm chằm người đàn ông một lúc, rồi sau đó giơ tay phải lên, hắn cũng đặt lên sống lưng đối phương.

 

Bàn tay dị dạng, giống như bóng đen hư ảo vừa chạm vào những thớ cơ bắp săn chắc trên lưng người đàn ông, thì những đốt ngón tay sắc nhọn liền đâm sâu vào trong.

 

Chất lỏng nóng hổi chảy ròng ròng qua lòng bàn tay hắn, mùi mùi gỉ sắt tanh nồng lan tỏa trong không khí.

 

Một dị chủng lại đi bảo vệ loài người. Thật sự chưa từng nghe thấy. Hắn nghĩ.

 

Ngay cả mùi máu cũng giống với loài người đến vậy.

 

“Ta đã nói rồi, chỉ bằng sức mạnh này… vẫn chưa đủ để ngăn cản ta.” Thẩm Quyết nói, những đốt ngón tay sắc nhọn thăm dò vào sâu hơn.

 

Hắn không thể dung thứ cho sự vượt quá giới hạn này của dị chủng. Trong thế giới của hắn, dị chủng mạnh được yếu thua, chém giết lẫn nhau. Lúc hắn vừa bị trục xuất khỏi căn cứ loài người, cũng đồng thời bị những dị chủng cao cấp từng đi săn cùng người thợ rèn đao truy sát. “Diệt Thế Chi Hình” vừa bước vào thời kỳ trưởng thành, sức mạnh vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế, huống chi lúc đó hắn còn bị thương.

 

Căn cứ loài người không chào đón hắn, dị chủng thì rình rập hắn.

 

Hắn một mình lang thang trên vùng đất hoang vu. Không có ai để tin tưởng, cũng chưa từng có đồng bạn.

 

Sau đó, sức mạnh của hắn dần dần trở nên mạnh mẽ hơn nhờ cắn nuốt. Dị chủng tôn hắn làm vua, nhưng vẫn luôn dòm ngó tinh hạch bên trong cơ thể hắn, muốn xóa bỏ sự tồn tại của hắn, để thế giới được tiếp tục, bản thân được trường sinh.

 

Kỵ sĩ mạnh nhất dưới trướng hắn là kẻ đầu tiên giương cờ phản bội, dẫn đầu cuộc nổi loạn.

 

Đối phương từng là dị chủng được hắn cứu sống dưới vực sâu khi hắn đang lang thang.

 

Cũng từng có hình thái mô phỏng con người trong thời thơ ấu, được con người nhặt về nuôi lớn, nhưng lại bị phát hiện là dị chủng, bị ném xuống vực sâu.

 

Thẩm Quyết nhặt được nó khi nó đã rơi xuống đáy vực, tay chân gãy nát, hấp hối, chỉ còn một hơi thở, không nói được, chỉ dùng đôi đồng tử cầu xin nhìn hắn.

 

Hiếm khi Thẩm Quyết nhìn thấy một dị chủng có trạng thái gần giống với con người như vậy.

 

Hắn dừng bước, một lúc lâu sau, hắn đưa tay tách ra một hạt nhân tinh thể dị hóa từ trong cơ thể, đặt vào cơ thể dị chủng đang hấp hối, cứu sống nó.

 

Hạt nhân tinh thể hắn tách ra ban đầu không thiết lập cấm chế điều khiển sinh mạng và linh hồn, nhưng có thể chống lại sự xâm thực của sức mạnh “hủy diệt” trên người hắn.

 

Dị chủng sống lại, đi theo bên cạnh hắn, trở thành kỵ sĩ đầu tiên của hắn.

 

Hay cũng có thể nói, là đồng bạn.

 

Dạng dị hóa của nó là một con Hắc Ưng, thường xuyên bay lượn trên bầu trời, tìm kiếm con mồi cho Thẩm Quyết, cũng như những phong cảnh tuyệt đẹp dọc đường.

 

Sau Hắc Ưng, Thẩm Quyết lại tiếp tục ban tặng hạt nhân tinh thể cho một số dị chủng gặp được dọc đường đi. Hành trình của hắn quá dài, những nơi hắn đi qua, năng lượng hủy diệt tràn lan, sinh linh chạy tán loạn, thỉnh thoảng hắn cũng cảm thấy, ngoài việc đối mặt với ánh mắt sợ hãi của sinh linh, có sự tồn tại như Hắc Ưng cũng không tệ.

 

Nhưng cuối cùng Hắc Ưng đã phản bội hắn. Nó liên kết với nhiều kỵ sĩ và một vài dị chủng cao cấp còn sót lại, dụ hắn vào cái bẫy đã được giăng sẵn.

 

Lần đó, máu tươi nhuộm đỏ lòng bàn tay hắn. Biết bao dị chủng từng đồng hành cùng hắn đã nhe nanh múa vuốt, gầm thét lao về phía hắn, mang theo sự tham lam và điên cuồng vĩnh viễn không tắt mà sương mù ban tặng.

 

Lúc đó hắn mới hiểu, trong thế giới của dị chủng, nhân từ và khoan dung là những thứ hoàn toàn không cần thiết.

 

Chỉ có nghiền nát xương cốt của những dị chủng này mới có thể nhận được sự sợ hãi và thần phục tuyệt đối.

 

Chỉ là, có lẽ xuất phát từ sự kinh ngạc đối với dị chủng bảo vệ loài người này, hoặc có lẽ là sự quyến luyến đối với hơi ấm hiếm hoi này, lúc này, bàn tay hắn vươn về phía trái tim người đàn ông có chút do dự.

 

Và chính sự do dự này, hắn thấy màu đỏ thẫm nồng nặc tràn ra từ mắt người đàn ông.

 

Đối phương không hề quan tâm đến vết thương trên lưng, ngược lại còn ghì chặt hắn hơn, như muốn hòa tan hắn vào trong máu thịt của mình.

 

Thẩm Quyết phát hiện máu trong tay hắn bỗng trở nên nóng bỏng hơn, như có ngọn lửa đang thiêu đốt lòng bàn tay hắn.  Hơn nữa, khí tức dị năng trên người đối phương cũng bỗng nhiên tăng vọt, nhanh chóng leo thang, đang tiến gần đến cảnh giới hiện tại của hắn.

 

Thẩm Quyết đột nhiên nhận ra – đối phương đang thiêu đốt linh hồn mình!

 

Mà vật ngưng tụ dị năng của đối phương, cây trường thương xương xuyên qua ngực hắn, một nửa trực tiếp hóa thành năng lượng “linh hồn” thuần túy, đang bốc cháy, với xu thế không thể ngăn cản, xâm nhập vào tinh hạch và linh hồn của hắn.

 

“Mi… buông ra…..”

 

Tình huống bất ngờ khiến đồng tử Thẩm Quyết co rút lại.

 

Cảm giác bị năng lượng dị chủng xa lạ xâm nhập khiến hắn cảm thấy như bị xâm phạm và xúc phạm, năng lượng quá nóng bỏng khiến linh hồn hắn run rẩy, những đốt ngón tay dị dạng của hắn không thể kiểm soát được mà vạch ra một vết thương cực dài và cực sâu trên lưng người đàn ông, xé rách nửa trái tim đối phương, năng lượng hủy diệt cũng đồng thời triển khai phản công, bóng tối từ cơ thể hắn điên cuồng tràn ra, hung hãn quất vào cơ thể người đàn ông.

<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>

Người đàn ông chịu đựng đòn phản công của hắn, vẫn kiên quyết giam cầm cơ thể hắn, tiếp tục dùng dị năng hệ “linh hồn” bao phủ và chiếm lấy hắn.

 

Lúc này, cả hai đã đến vực sâu trong hư không.

 

Sức mạnh thiêu đốt của người đàn ông vào lúc này cũng đạt đến đỉnh điểm. Khuôn mặt lạnh lùng của anh tràn đầy sát khí, mang theo sự kiên định… và điên cuồng bất chấp tất cả.

 

Đôi cánh xương khổng lồ sau lưng khép lại, bao bọc lấy cả hai.

 

Anh đã thành công giam cầm Thẩm Quyết trong không gian chật hẹp này, đồng thời, lĩnh vực của “Mộng Yểm Chi Chủ” được triển khai.

 

Cảnh vật xung quanh sụp đổ từng chút một, không gian và thời gian bên ngoài bị phong tỏa hoàn toàn.

 

Ác mộng trỗi dậy, đưa cả hai người vào vòng xoáy.

 

……………..

 

“Anh Bảo Nhi ơi, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi!”

 

Thẩm Quyết ngồi dậy khỏi giường, phát hiện mình đang ở trong một phòng bệnh trắng toát.

 

… Phòng bệnh?

 

Hắn quay đầu lại, liền nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của thiếu nữ, cô bé đang chớp chớp đôi mắt to kích động nhìn hắn.

 

“… Tiểu Nhã?”

 

Thẩm Quyết mở miệng, phát hiện giọng mình khàn đặc vì lâu ngày không nói.

 

Hắn cúi đầu nhìn bàn tay đang truyền dịch của mình, nhíu mày.

 

Ánh đao. Tiếng chuông báo động chói tai. Tiếng chất vấn tan nát cõi lòng của người phụ nữ. Khuôn mặt như nụ hoa trắng nõn yếu ớt của cô gái trên giường bệnh.

 

Những ký ức hỗn loạn xẹt qua tâm trí hắn, lại như bị bao phủ bởi một lớp vải thưa ố vàng, cách biệt quá xa xôi, không thể nhìn rõ ràng được.

 

“Tôi… tôi bị sao vậy?” Thẩm Quyết hỏi.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Tiểu Nhã ân cần nói: “Anh Bảo Nhi, anh bị tai nạn xe hơi, chấn động não, đã hôn mê ba tháng rồi. Nhưng bác sĩ nói, gần đây anh tuy là đang hôn mê, nhưng hoạt động não rất tích cực. Anh gặp ác mộng à?”

 

Thẩm Quyết nhỏ giọng nói: “Ác….. mộng.”

 

Hắn ngẩng đầu lên, xoa xoa sống mũi, thái dương giật giật.

 

Tiểu Nhã nói: “Đúng rồi, anh đã tỉnh lại rồi, phải nhanh chóng gọi ông nội và mọi người về, còn phải để bác sĩ kiểm tra nữa.”

 

Cô gái ấn cái chuông màu đỏ bên cạnh giường bệnh. Tiếng chuông vang lên, tiếp theo là tiếng bước chân hỗn loạn, rất nhanh đã có người đẩy mạnh cửa phòng bệnh.

 

Xuất hiện trước mắt là gương mặt sương gió đầy nếp nhăn của ông lão, ông mặc một bộ áo vải đen, tinh thần rất phấn chấn, vẻ mặt kích động. Còn có một thiếu niên cao ráo, tướng mạo tuấn tú đi theo sau ông.

 

“Bảo Nhi à! Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, làm ông nội lo chết mất.” Ông lão sải bước đến trước mặt hắn, đưa tay ra véo véo mặt hắn giống như hồi nhỏ.

 

Hắn nghiêng đầu muốn tránh, nhưng không tránh được. Cơ thể vừa mới tỉnh lại rất yếu ớt, cơ bắp thiếu vận động, hơi khó điều khiển.

 

“Ông nội! Bảo Nhi vừa mới tỉnh, ông đừng véo lung tung, sẽ làm em ấy đau đấy.” Thẩm Bồng ở bên cạnh lên tiếng phản đối. “Bảo Nhi, bây giờ em cảm thấy thế nào?”

 

Thẩm Quyết: “Cũng tạm.”

 

“Aaaaa,” Thẩm Bồng ôm đầu nói, “Hôm đó anh không nên để em một mình ra ngoài mua đồ ăn. Nếu em không ra ngoài, sẽ không gặp phải tên tài xế taxi say rượu vô lương tâm kia, cũng sẽ không bị tai nạn xe hơi hôn mê lâu như vậy, bỏ lỡ giải đấu võ thuật toàn quốc lần này. Giải đấu đó, thiên tài thiếu niên Bảo Nhi của ‘Đoán Đao Thính’ vừa ra sân, quán quân chẳng phải nằm trong tay rồi sao!”

 

“Á á á á, anh xin lỗi em!” Thẩm Bồng vùi đầu vào giường bệnh, dập đầu lia lịa.

 

Ông lão xách cổ áo cậu ta lên, “Được rồi, giải đấu còn có lần sau. Dù thế nào, Bảo Nhi an toàn là quan trọng nhất.”

 

Lúc này, có người gõ cửa phòng bệnh.

 

“Bác sĩ.”

 

Ngoài cửa truyền đến một giọng nói có chút lạnh lùng của người đàn ông.

 

Thẩm Bồng vội vàng nói: “Mời vào.”

 

Cửa phòng được mở ra, một người đàn ông cao lớn bước vào.

 

Người đàn ông có mái tóc trắng nhạt, đồng tử màu đỏ thẫm, nếu không phải mặc áo blouse trắng, trông anh càng giống một bệnh nhân bạch tạng hơn.

 

Đôi mắt đỏ thẫm của anh ta nhìn thiếu niên gầy gò trước mặt, tóc ngắn mái bằng đang nằm yên lặng trên giường bệnh, trong khoảnh khắc đó, vẻ mặt cậu bé có chút kinh ngạc.

 

“Bác sĩ Tông.” Ông lão vừa thấy anh liền vẫy tay, “Mau đến kiểm tra xem, Bảo Nhi vừa mới tỉnh lại, hình như cơ thể vẫn còn có chỗ nào đó không thoải mái.”

 

Ông lão là chủ võ đường “Đoán Đao Thính”, là bậc thầy võ thuật nổi tiếng toàn quốc, nhãn lực cực tốt, tuy vừa nãy Thẩm Quyết không nói gì, nhưng kỳ thực ông lão đã nhìn ra được, đồ đệ nhỏ nhà mình không khỏe.

 

“Để tôi xem.” Bác sĩ Tông bước đến bên giường bệnh, bàn tay to nắm lấy cơ bắp ở cánh tay và bắp chân của thiếu niên kiểm tra một lúc.

 

Trong lúc đó, Thẩm Quyết có chút không thoải mái, muốn tránh né, nhưng bác sĩ Tông sức lực lớn, Thẩm Quyết không tránh được, ngược lại còn bị đối phương nắm chặt, ngay cả xương cốt cũng bị bóp đến hơi đau.

 

Bác sĩ Tông nói: “Cậu ấy nằm trên giường bệnh quá lâu, lúc bị tai nạn xe hơi, hai chân cũng bị gãy xương, muốn hoàn toàn khôi phục khả năng vận động thì cần phải có một khoảng thời gian điều dưỡng và phục hồi chức năng.”

 

Việc điều dưỡng và phục hồi chức năng cần được tiến hành tại bệnh viện.

 

Tuy ông lão không biết chăm sóc người khác, nhưng mỗi ngày đều đến thăm một lần, Thẩm Bồng đang học võ ở võ đường cũng lon ton đi theo, vui vẻ như chó Husky chạy nhảy trước mặt Thẩm Quyết.

 

Đôi khi Tiểu Nhã và mẹ cô bé cũng đến, mang theo rất nhiều canh hầm bổ dưỡng và bánh ngọt.

 

Thẩm Quyết không thích ăn uống lắm, nhưng mỗi lần đều ăn hết canh và bánh ngọt.

 

Bác sĩ Tông là bác sĩ chủ trị, mỗi ngày sáng trưa tối đều đến kiểm tra tình trạng của hắn. Thời gian còn lại, Thẩm Quyết đều ngồi một mình trong phòng bệnh ngẩn người.

 

Dường như hắn rất có kinh nghiệm với việc ngẩn người, thường xuyên nhìn chằm chằm một vật gì đó ngoài cửa sổ mà không nhúc nhích, ngay cả mắt cũng hầu như không chớp lấy một cái.

Bác sĩ Tông đứng bên cửa sổ, quan sát hắn.

 

“Bác sĩ Tông, tôi muốn ra ngoài đi dạo.”

 

Hôm nay, khi Tông Lẫm đến kiểm tra, cậu thiếu niên nằm trên giường bệnh lên tiếng, nói.

 

Hai chân của thiếu niên vẫn chưa thể cử động, chỉ có thể ngồi xe lăn.

 

Vì vậy, Tông Lẫm bế hắn lên, đặt lên xe lăn. Thể trọng của thiếu niên rất nhẹ, khi bế lên, giống như bế một nắm tuyết mềm mại.

 

Tông Lẫm đẩy xe lăn, đưa hắn ra bãi cỏ bên ngoài khu nội trú.

 

Thẩm Quyết nhìn những tòa nhà cao tầng san sát bên ngoài qua hàng rào bệnh viện.

 

Bầu trời xanh thẳm, chim hót líu lo, xa xa có tiếng người ồn ào náo nhiệt.

 

So với “Ác mộng” trong ký ức, thế giới này không có dị chủng, cũng không có dị năng giả, là thế giới thuần túy của người bình thường. Một mảnh hòa bình.

 

Ông lão mở một võ đường, vẫn theo đuổi sở thích của mình. Thẩm Bồng vừa đi học, vừa luyện võ ở võ đường. Tiểu Nhã bình an lớn lên, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp.

 

Thẩm Quyết yên lặng ngồi trên xe lăn.

 

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt non nớt còn chưa trưởng thành của hắn.

 

“Bác sĩ.” Hắn nói.

 

Tông Lẫm hỏi: “Sao vậy?”

 

“Hình như có hạt cát bay vào mắt tôi,” thiếu niên nói, “Anh có thể thổi giúp tôi được không?”

 

Tông Lẫm mím môi.

 

Anh im lặng một lúc, cuối cùng vẫn bước đến trước xe lăn, hơi khom người xuống.

 

Đôi mắt to đen láy của thiếu niên nhìn anh, phản chiếu ánh nắng và bóng dáng của anh, vậy mà lại cho người ta một loại ảo giác vô cùng thuần khiết.

 

Tông Lẫm tiến lại gần, nhưng đột nhiên cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, sau đó, lưng đau nhói.

 

“Cảm ơn anh đã cho tôi làm một giấc mơ không tệ.”

 

Thiếu niên nói bên tai anh.

 

Bàn tay dị dạng xuyên qua từ phía sau lưng, nắm lấy trái tim đang đập của anh.

 

“Nhưng tôi không thích bị giam cầm trong hư vô, càng không thích bị người khác dòm ngó linh hồn mình.”

 

Yêu ma diệt thế thở bên tai anh, dùng giọng nói trong trẻo của thiếu niên nói.

 

“Bác sĩ, anh đã đi quá giới hạn rồi.”

 

Hết chương 110.

 

Chương 110: Ngoại truyện – Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng (2)

Ngày đăng: 13 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên