Chương 110: Sào Huyệt
Ánh mắt nhân viên an ninh lướt qua người cậu, nhìn về phía Thẩm Tri Ngật phía sau.
Chu Kỳ An thuận thế đưa cây đinh ba về phía trước một tấc, nói: “Anh tự xưng là người phán xét tư tưởng và hành vi, vậy anh có biết ba vị phán quan địa ngục phán định tội và hình phạt như thế nào không?”
Mái tóc ướt rủ xuống, khí chất của cậu cũng trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, vô hình mang theo uy thế bức người.
Nhân viên an ninh dường như bị khí thế này ép lùi một chút, lạnh lùng hỏi: “Cậu muốn nói gì?”
Chu Kỳ An cười lạnh một tiếng.
Cậu muốn nói gì ư? Cậu cũng không biết!
Cậu chỉ đang khoe khoang những thứ hồi nhỏ mình xem được trong phim hoạt hình, cố gắng câu giờ mà thôi.
Theo công thức của trò chơi, nhân viên an ninh đại diện cho thử thách cuối cùng, sau khi vượt qua chắc chắn sẽ có cách giúp họ nhanh chóng quay lại bến xe.
Giống như cánh cửa nhà thờ, sau khi đẩy ra là đến được phố cổ.
Nếu không, với tốc độ của con người, căn bản không thể nào chạy về kịp thời gian quy định.
“Cậu muốn nói gì?”
Không nhận được câu trả lời, nhân viên an ninh lại lặp lại câu hỏi một lần nữa, lần này, hắn ta như quên đi vết thương trên người, đường nét trở nên mơ hồ.
Không giống phán quan, mà giống như oan hồn bò lên từ địa ngục.
Chu Kỳ An nhíu mày, diễn viên càng nhập vai, năng lực dường như càng mạnh.
Nhân viên an ninh này bị chính mình kích phát tiềm lực sao?
Khi cậu sắp cạn lời đến mức phải đọc thuộc lòng bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học, thì nhân viên an ninh lại chuyển ánh mắt về phía Thẩm Tri Ngật.
Thẩm Tri Ngật bình tĩnh đón nhận ánh mắt âm lãnh đó: “Mi muốn cân đo đong đếm tội ác của tao à?”
Ánh mắt nhân viên an ninh lúc này đủ khiến người ta lạnh sống lưng.
Vết thương từ thánh khí trước đó khiến gương mặt hắn ta càng thêm trắng bợt như xác chết, hắc khí tụ lại, giống như cha xứ, trong tay nhân viên an ninh cũng xuất hiện một cuốn sách dày.
Không cần người chơi tự mình nói ra tội ác, cuốn sách tự động bay lên trên đầu Thẩm Tri Ngật.
Từng trang giấy không hề có dấu hiệu bị nước mưa làm ướt, cuốn sách tự động lật giở.
Ở góc độ này rất khó nhìn rõ nội dung bên trên, kể cả nhân viên an ninh, mọi người chỉ có thể nghe thấy tiếng lật sách sột soạt, từng tờ từng tờ, dần dần, mép giấy bắt đầu nhỏ xuống những giọt máu màu đen.
Máu rơi xuống đất tạo thành xoáy nước.
Thẩm Tri Ngật đứng ở trung tâm lực hút mạnh nhất, như thể giây tiếp theo sẽ bị cuốn vào.
Hắn không thèm nhìn nhân viên an ninh và cuốn sách trên đầu, nghiêng người nói với Chu Kỳ An: “Đừng lo lắng, tuyên án xong tội danh mới có thể xét xử.”
Chu Kỳ An bớt lo hơn một chút, ngẩng đầu nhìn cuốn sách, nheo mắt cố gắng nhìn rõ một dòng chữ:
“Lừa đảo, cướp bóc, phóng hỏa, giết người, làm giả…”
“…” Dùng lời hoa mỹ hơn một chút là dạy dỗ và giáo dục người khác cơ mà?
Thánh khí đã cản trở một phần áp lực từ nhân viên an ninh, Thẩm Tri Ngật lại phân tán đi một phần khác.
Mỗi giây đều kéo dài vô tận, lần trước có cảm giác tương tự là khi bị giáo viên chủ nhiệm lớp kéo dài thời gian tan học trong phó bản trường học.
Chu Kỳ An khẽ nhíu mày, cơn mưa như trút nước cũng không giảm được chút bồn chồn trong lòng cậu, cuối cùng, trước khi nhân viên an ninh có động tĩnh lần nữa, cậu liếc mắt nhìn thấy thứ gì đó.
Gần như cùng lúc, nhân viên an ninh lại không còn sợ hãi thánh khí.
Hắn ta vươn dài cánh tay, như muốn tấn công Chu Kỳ An, nhưng vào khoảnh khắc sắp chạm tới, lại gian xảo thay đổi mục tiêu, móng tay sắc nhọn cào về phía người chơi phía sau.
Cuốn sách bay qua đầu Thẩm Tri Ngật, từ bỏ hắn và chọn mục tiêu xét xử khác.
Không đổi người nữa, giấy cũng sắp hết mất!
Chu Kỳ An lập tức xoay người, dĩ nhiên không phải để hy sinh thân mình cứu người.
“Nhanh chạy đi!” Cậu quát lên với Thẩm Tri Ngật và cậu sinh viên.
Sau đó, bản thân cậu như con mèo ngửi thấy mùi tanh, lao nhanh về phía trước.
Không chỉ Chu Kỳ An nhìn thấy, trên đường, người chơi đều nhìn thấy một chiếc xe khách vô cùng quen thuộc từ trong sương mù lao đến.
Xe khách từ từ giảm tốc độ, tài xế phớt lờ đây là đường cao tốc, tấp xe vào lề dừng lại.
Lên được không?
Người đàn ông đầu đinh có chút do dự. Xét cho cùng thì thời gian xe khách xuất bến và quay về bình thường không giống hiện tại.
Văn phản ứng nhanh nhất, liếc nhìn người đàn ông đầu đinh, thầm mắng một câu ngu ngốc.
Bến xe hiện tại không có ai, tất cả đều ra ngoài diễn xuất rồi, tài xế lái xe đến phố cổ trước, sau đó chở khách về trước cũng rất bình thường mà.
Ở phía bên kia, Chu Kỳ An dẫn đầu lao thẳng lên xe, còn không quên thúc giục Thẩm Tri Ngật và sinh viên: “Đừng chần chừ, mau lên xe.”
Mọi người chen chúc ở cửa xe, có người sử dụng đạo cụ chặn nhân viên an ninh lại trong giây lát, khi nhân viên an ninh định đuổi theo lần nữa, không biết bị ai đó húc mông và khuỷu tay vào người, bị đẩy ra phía sau.
Nhân viên an ninh: “…” Ta sẽ giết chết các người!
Có lẽ tội nghiệt của Thẩm Tri Ngật quá sâu nặng, cuốn sách dày đặc chữ viết càng trở nên nặng nề hơn, giống như chủ nhân của nó đã bị đạo cụ cản trở, tốc độ chậm mất nửa nhịp.
Chu Kỳ An không rõ tình huống phía sau, cậu là người đầu tiên lên xe thành công.
Tiếp theo là cậu sinh viên đại học, sau khi lên xe, lập tức hiểu được tại sao đối phương lại thúc giục.
Xe khách xuất phát từ phố cổ, trên xe vốn đã có hành khách, nếu ngồi đầy, người chơi rất có thể sẽ bị đuổi xuống.
Ngay khoảnh khắc bọn họ bước lên xe, bầu trời bỗng dưng quang đãng trở lại, trông thật quỷ dị.
Mây đen tan biến, bầu trời trong xanh như được gột rửa, chỉ còn lại vũng nước trên mặt đất chứng minh cho một trận mưa to từng thực sự tồn tại.
Dưới ánh sáng ban ngày, cho dù là đội tang lễ sang trọng phía sau hay nhân viên an ninh phía trước, tất cả đều trở nên có chút kỳ quái. Đầu tiên là đoàn xe tang sang trọng, bọn họ bắt đầu tiếp tục di chuyển dọc theo dải phân cách, chỉ là, không còn gõ chiêng rải tiền giấy nữa.
Sau khi Chu Kỳ An ngồi xuống, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên nhíu mày.
Vậy mà Thẩm Tri Ngật lại không lên xe.
Qua cửa kính, cậu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đi tới, Chu Kỳ An vội vàng mở cửa sổ: “Sao không lên?”
Thẩm Tri Ngật thản nhiên nói: “Em về trước đi, tôi đi tìm bác gái.”
Nhiệm vụ chính của trò chơi “Một hai ba Người gỗ” là về phán xét linh hồn sau khi chết, với tư cách là diễn viên có màn trình diễn xuất sắc nhất, Chu Kỳ An chắc chắn là nhân vật chính.
Nhân vật chính dù đi đến đâu cũng dễ dàng mang đến rắc rối, thậm chí bản thân cũng luôn gặp nguy hiểm. Vở kịch này vẫn chưa kết thúc, để Chu Kỳ An đi tìm người trong vùng hoang vu hẻo lánh, ở một mức độ nào đó chẳng khác nào hại người.
Thẩm Tri Ngật thì không có lo lắng này.
Chu Kỳ An há miệng, vậy mà có chút nghẹn lời: “Anh…”
Tài xế đã bắt đầu khởi động xe.
Chu Kỳ An đột nhiên nhắc nhở: “Đồng hồ quả quýt.”
Cậu tin là Thẩm Tri Ngật có thể hiểu ý mình.
Nhân viên an ninh thèm muốn đồng hồ quả quýt, thứ này chắc chắn có ích, hiện tại công dụng rõ ràng nhất của đồng hồ quả quýt là tăng tốc thời gian.
Đối với người chơi thì tăng tốc thời gian lợi bất cập hại, chỉ khiến nguy cơ ập đến nhanh hơn.
Nhưng nếu vặn ngược chiều kim đồng hồ thì sao?
Thời gian sẽ chậm lại sao?
Câu trả lời này không ai biết, trong tình huống quy tắc chết chóc có ở khắp nơi, càng không thể thử lung tung, nhưng một khi gặp phải nguy hiểm không thể trốn tránh thì có thể liều một phen.
Chen chúc giữa thân xe và dải phân cách không an toàn, Thẩm Tri Ngật khẽ gật đầu với Chu Kỳ An, sau đó xoay người nhảy qua dải phân cách, hắn móc điện thoại ra, dường như đang liên lạc với mẹ Chu.
Không lâu sau, Thẩm Tri Ngật hướng về phía hoang vu hẻo lánh phía đông nam bước đi.
Cậu sinh viên đại học lo lắng: “Bọn họ có thể quay về kịp thời gian không?”
Vẻ mặt Chu Kỳ An có chút phức tạp, một lúc sau mới gật đầu.
Miễn là Thẩm Tri Ngật có thể thuận lợi gặp được mẹ cậu, với thực lực của hai người này, việc quay về không thành vấn đề.
Tuy cửa sổ đã được đóng lại, nhưng ánh mắt của cậu vẫn chưa thu hồi.
Chu Kỳ An vẫn luôn không muốn thừa nhận, nhưng sau màn sương dày đặc ba năm trước, trong tình huống ai cũng phải đề phòng nhau, nhưng cậu lại có một loại cảm giác tin tưởng hết sức tự nhiên với Thẩm Tri Ngật. Vì vậy mới có chuyện khi đối mặt với nguy hiểm bất định, điều đầu tiên nghĩ đến là dụ đối phương vào phó bản.
Nói một cách nghiêm túc thì, khác với những lần “Câu cá chấp pháp” khác, ngoài việc Thẩm Tri Ngật đã lừa một ít tiền học phí của cậu, hắn chưa từng làm bất cứ điều gì gây tổn hại cho cậu.
“Chưa cho đủ mồi câu mà đã muốn hưởng thụ cá câu được, có phải tôi hơi quá đáng rồi không?” Chu Kỳ An hiếm khi tự vấn bản thân mình.
Cậu sinh viên đại học nghe thấy cậu tự lẩm bẩm như vậy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng từ logic phân tích: “Một người tình nguyện, hai người vui, là do cá tự nguyện cắn câu.”
Chu Kỳ An chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói gì.
Tốc độ của xe khách vẫn là một ẩn số.
Khi phá án, nó có thể chạy mãi trên đường cao tốc, bây giờ lại đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với bến xe. Tài xế phi như bay trên con đường thẳng tắp, trước sau chỉ mười mấy phút, tòa nhà quen thuộc đã xuất hiện ở phía xa.
Đợi đến khi xe chạy hẳn vào bến xe, âm thanh thông báo của hệ thống vang lên:
【Bạn đã hoàn thành màn trình diễn lần này.】
【Đang chấm điểm cho màn trình diễn của bạn…】
【Điểm số: 9.9】
【Đánh giá: Màn trình diễn hoàn hảo, bạn đã vượt qua hai lần phán xét, là sứ giả của chính nghĩa trời sinh!】
【Manh mối về Ông vua sân khấu kịch: Những năm gần đây không kêu gọi được tài trợ, ông ta nghèo đến mức chỉ còn một căn biệt thự siêu to, Ông vua sân khấu kịch thường đóng vai những nhân vật khốn khổ chân thật.】
“…” Thật là nghèo, nghèo đến mức Chu Kỳ An muốn vặn đầu đối phương ra.
Người chơi đầu tiên vào bến xe sẽ tự động kích hoạt cốt truyện.
Bây giờ bọn họ đều ở trên xe, trò chơi không đưa ra bất kỳ gợi ý nào. Những ngày qua tiêu hao thể lực và trí lực với cường độ cao, Chu Kỳ An thực sự cần nghỉ ngơi.
Lần này cậu đặc biệt chú ý, chỉ đứng ở cửa, tận mắt nhìn Văn xuống xe trước và đi về phía trước, chuẩn bị là người xuống xe thứ hai từ dưới lên.
Con số này rất an toàn.
Cho dù trò chơi có chơi xấu, cưỡng ép kéo vài người vào vở kịch, cũng không đến lượt cậu, phía sau còn có cậu sinh viên đại học may mắn chống đỡ.
Ngay khi Chu Kỳ An ngẩng cao đầu định xuống xe, tài xế buồn ngủ, không biết đụng vào đâu, chiếc xe đột nhiên lao về phía trước.
Bản thân tài xế cũng giật mình tỉnh giấc, vội vàng phanh gấp.
Chu Kỳ An nhanh mắt nhanh tay túm lấy tay vịn, cậu sinh viên đại học phía sau cậu không may bị hất văng xuống.
Thầm mắng một câu tài xế chết tiệt, Chu Kỳ An vội vàng bước xuống bậc thang.
Còn chưa bước qua một bậc, cả người đã bị kéo mạnh về phía sau.
Hàn ý trong nháy mắt lan tràn, chỗ cánh tay bị tóm lấy, giống như bị đông cứng, trong nháy mắt, Chu Kỳ An chỉ cảm thấy thân thể này không còn là của mình nữa.
Ánh mắt cậu thay đổi, quay đầu lại thì phát hiện là hành khách ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Đối phương vốn dĩ ngồi co ro trong góc, ai ngờ đột nhiên lao ra tấn công.
Nữ hành khách ngẩng đầu lên, chậm rãi để lộ khuôn mặt trắng bệch.
Son môi ở khóe miệng bị lem ra, kéo dài đến tận mang tai, da đầu có một mảng lớn bị bong tróc, máu me be bét. Cổ tay cô ta cũng có vết thương, có thể tưởng tượng được trước đó chắc chắn đã gặp phải chuyện kinh sợ khủng khiếp lắm, vì để sống sót, cô ta đã điên cuồng giãy giụa.
Chu Kỳ An hít một ngụm khí lạnh, cậu nhận ra khuôn mặt này.
“Ôn Hi!”
Ôn Hi xoay cổ, nhẹ nhàng chỉnh lại vết bẩn trên mặt, giống như đang đeo một chiếc mặt nạ bằng sứ trắng bệch.
Cô ta lại đưa tay kia ra, nắm chặt lấy Chu Kỳ An, nụ cười rợn người.
Phía sau, cửa xe đóng sập lại.
Thời tiết thay đổi thất thường, bầu trời vừa mới quang đãng không lâu, trong nháy mắt khi chiếc xe rẽ vào bến, sương mù lại lan tràn khắp nơi.
Người chơi đều vội vàng xuống xe, nhưng ngay khi bước xuống, lại cảm nhận được một lực đẩy, như thể chiếc xe đang vội vàng dỡ hàng, muốn đẩy bọn họ xuống ngay lập tức vậy.
Chưa đầy nửa phút, chiếc xe lại quay đầu chạy đi.
Đông Lập phía trước quay đầu lại, giọng nói căng thẳng: “Chuyện gì vậy? Xe khách một ngày chỉ đi về phố cổ có một chuyến thôi mà.”
Bất kỳ điều gì bất thường trong trò chơi đều mang đến cảm giác bất an.
Bọn họ vừa chú ý đến chiếc xe, vừa nhanh chóng quan sát xung quanh.
Sau khi xác định chiếc xe sẽ không quay đầu lại tông vào mình, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Anh Chu?!” Một giọng nói lo lắng vang lên.
Cậu sinh viên đại học lo lắng nhìn xung quanh, xác định Chu Kỳ An không có ở đây, theo bản năng đuổi theo chiếc xe.
Nhưng mà xe khách chạy rất nhanh, đã sớm biến mất trong màn sương mù.
Chu Kỳ An không xuống xe sao?
Những người chơi khác bốn mắt nhìn nhau.
Văn đi đầu, đã tiến thêm một bước đến gần cốt truyện của màn kịch thứ sáu.
Một vở kịch lớn sắp kết thúc, thứ bọn họ truy cầu cũng ngày càng dễ dàng chạm tới hơn.
Nhưng đúng lúc này, người đàn ông đầu đinh đi đầu tiên hít vào một ngụm khí lạnh: “Nhanh nhìn kìa!”
Cả bến xe xuất hiện thêm mười mấy chiếc xe khách.
……..
Bị người chết túm chặt, Chu Kỳ An bỏ lỡ cơ hội xuống xe.
Sau khi xe khách tiếp tục chạy, Ôn Hi chủ động buông Chu Kỳ An ra, hơi lạnh bao trùm cơ thể cuối cùng cũng tan biến.
Cơ thể có thể cử động trở lại, Chu Kỳ An vén tay áo lên, chỗ da bị tóm lấy trước đó xuất hiện một dấu tay ma quái màu xanh đen.
Ôn Hi vậy mà lại khôi phục thành dáng vẻ ban đầu, co ro trong góc không nhúc nhích, cô ta vùi mặt vào cánh tay, chỉ lộ ra một con mắt, nhìn chằm chằm vào cậu.
Rõ ràng có thể quang minh chính đại nhìn người khác, nhưng lại cố tình chọn cách dòm ngó như vậy.
Chu Kỳ An lắc đầu.
“Đã đồng hóa với NPC phố cổ rồi.” Ngay cả thói quen cũng giống hệt.
Cả xe khách chỉ có hai hành khách, bị nhìn chằm chằm như vậy dù sao cũng không thoải mái, cậu thử đi về phía trước một đoạn, nhưng giống như một hành lang dài vô tận, căn bản không đến được điểm cuối.
Bên ngoài cửa sổ đột nhiên đổ mưa lất phất, cửa sổ xe gần như đóng kín mít, không biết từ đâu bay tới màn sương mù, bao trùm toàn bộ chiếc xe.
Càng đi về phía trước cảm giác càng không ổn, hoàn toàn không nhìn thấy mặt tài xế, Chu Kỳ An dựa theo linh cảm quay trở lại.
Chu Kỳ An cảm thấy bản thân mình rất oan uổng.
Người chơi sau khi chết quay lại trả thù là chuyện rất bình thường, nhưng phó bản này cậu đã gặp phải lần thứ hai. Vấn đề là cái chết của những người này có liên quan gì đến cậu đâu?
Ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ đang co ro kia, đặc biệt là vị này, không hại người thành công còn giả vờ ấm ức với cậu?
“Thôi bỏ đi.”
Đối phương không lập tức động thủ, chắc là thiếu một điều kiện kích hoạt nào đó. Chu Kỳ An tạm thời quay về chỗ ngồi, chuẩn bị án binh bất động.
Một lát sau, cậu đột nhiên nảy ra một nghi vấn.
“Thực sự là trả thù của người chơi sao?”
Cậu vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Sương mù trong xe ngày càng dày đặc, tiếng chuông leng keng lại vang lên bên tai, tiếng chuông di chuyển ngày càng nhanh, khi nó gần như trùng khớp với tiếng mưa rơi dày đặc bên ngoài, chiếc xe đột ngột phanh gấp lại.
Cửa xe phía sau lại mở ra.
Sương mù bên ngoài dày đặc hơn, mang đến cho người ta cảm giác bất an vô cùng, giống như trong bóng tối đang ẩn giấu một con thú hoang nào đó có thể nuốt chửng con người bất cứ lúc nào.
Trong xe, Ôn Hi động đậy, từ trạng thái pho tượng chậm rãi đi tới.
Không thể nào mãi mãi ở trên xe được, Chu Kỳ An cắn răng, lao ra ngoài.
Khoảnh khắc bàn chân giẫm lên mặt đất, thế giới trở nên rõ ràng hơn rất nhiều.
Cậu không dám chạy lung tung, cho dù cảm nhận được bóng đen phía sau ngày càng gần, vẫn lựa chọn dừng lại quan sát trước.
Trên mảnh đất hoang vu gần như không có gì, chỉ có một nơi khác biệt.
Phía trước đứng sừng sững một tòa nhà được xây dựng theo phong cách cổ điển châu Âu.
Tòa nhà được bao quanh bởi một biển hoa, những bông hoa này lớn gần bằng những cây nhỏ, um tùm rậm rạp, Chu Kỳ An thậm chí chỉ có thể nghĩ đến một từ để miêu tả cảnh tượng này: tráng lệ.
Một cánh tay trắng bệch định tóm lấy tay cậu.
Hơi lạnh từng chút từng chút ép sát, mắt thấy bàn tay ma quái kia sắp tóm được mục tiêu, Chu Kỳ An co chân bỏ chạy.
Cậu lao thẳng về phía khu vườn đầy hoa rực rỡ kia.
Cũng là đang di chuyển, nhưng cơ thể Ôn Hi không hề phập phồng, cô ta không cần thở, đồng tử tan rã đuổi theo con mồi.
Cổng sắt bên ngoài vườn hoa không đóng, Chu Kỳ An chạy đến gần mới phát hiện cành hoa dài nhất còn cao hơn cả cậu.
Nhìn thế nào cũng không giống vườn hoa bình thường.
Không còn lựa chọn nào khác, cậu chỉ có thể nhắm mắt xông vào.
Mùi thơm ngọt ngào sực nức mũi, khứu giác lúc này không hề bị che khuất, ngược lại vô cùng nhạy bén. Trời mưa, trong không khí còn xen lẫn mùi thơm của đất, nhưng trong lúc chạy nhanh, Chu Kỳ An còn ngửi thấy thoang thoảng một mùi hôi thối.
Tiếng bước chân phía sau dường như đã dừng lại.
Chu Kỳ An quay đầu nhìn, Ôn Hi đang đứng ở gần cổng sắt của khu vườn.
Cậu thả chậm bước chân, sau khi xác định Ôn Hi không có ý định hành động, mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Hơi thở còn chưa kịp trút ra hết, sắc mặt Chu Kỳ An đã thay đổi.
Tất cả các bông hoa trong vườn đều biến thành người, người chen chúc ken đặc.
Bọn họ mọc trên đất, phần eo trở xuống đều là rễ cây, cánh tay từ cẳng tay trở xuống đều là những sợi tơ máu đỏ, giống như sợi thực vật bay phấp phới trong không khí. Những sợi tơ này kéo dài vô tận, tất cả đều hướng về phía cậu.
Cùng lúc đó, nửa người Ôn Hi đều hóa thành dây leo, đâm thẳng về phía trước.
“Mẹ kiếp!!!”
Lúc trước luôn là cậu dùng Bạch Lăng trói người, lần này lại đến lượt cậu bị trói.
Rễ cây từ bốn phương tám hướng nối liền với nhau, ngưng tụ thành một tấm lưới trời giăng xuống.
Phía trước không còn đường, chỉ còn lại tòa nhà bí ẩn kia.
Cửa cũng không đóng.
Hít đủ loại mùi vị vào trong phổi, không hiểu sao Chu Kỳ An lại có cảm giác muốn nôn. Cậu thấy bản thân mình giống như con rùa trong hũ, bị ép từng bước từng bước một vào cái hũ đã được thiết kế sẵn.
Lúc này, tòa nhà bí ẩn kia đóng vai trò là chiếc hũ một cách hoàn hảo.
Từ khi cậu bước chân vào tòa nhà, đám thực vật bên ngoài đã dừng tấn công.
Trần nhà cao mười mấy mét, sau khi đi vào, vậy mà chỉ có một sảnh lớn, cả tòa nhà không hề có phân tầng hay cầu thang. Mái vòm là kính trong suốt, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy mặt trời hoặc bầu trời đầy sao, trên các bức tường xung quanh được chạm khắc hoa hồng tinh xảo, chính giữa đặt một chiếc bàn làm việc đơn độc, lọ mực đè lên một chồng bản thảo.
Đi thêm một đoạn nữa là hai cánh cửa lớn, trên cửa cũng là kiểu dáng hoa văn.
Chủ nhân của căn nhà này nhất định rất thích hoa.
Chu Kỳ An mặt không đổi sắc, nhưng ngón tay lại siết chặt, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu:
Bà nó, hình như mình đã đến sào huyệt của Ông vua sân khấu kịch rồi.
Hết chương 110.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Kỳ An: Cảm giác như xuất ngoại vậy.