Chương 111: Bóng Côn Trùng (37)
“Huấn luyện viên Tiểu Tranh”, cách gọi xa lắc xa lơ này kéo Trần Tranh trở về ba tháng ở thành phố Đồng Châu. Lúc đó, anh cũng chỉ hơn đám học trò ồn ào vài tuổi. Mọi người gọi anh là thầy Trần, huấn luyện viên Trần, nghe mà anh thấy nóng cả tai, bèn bảo học sinh gọi là huấn luyện viên Tiểu Trần. Nhưng họ Trần quá phổ biến, trong lớp anh dạy đã có một huấn luyện viên Tiểu Trần rồi, học sinh liền trêu chọc, gọi anh là Huấn luyện viên Tiểu Tranh.
Trình Xúc và Minh Hàn là bạn học ở Học viện cảnh sát, Trần Tranh chưa từng dạy Minh Hàn, tất nhiên cũng chưa từng dạy Trình Xúc. Nghe Trình Xúc nói vậy, anh thản nhiên hỏi: “Cậu từng đến lớp tôi nghe ké à?”
“Không có.” Trình Xúc nói: “Trường cảnh sát đâu phải đại học bình thường, ngày nào cũng bị huấn luyện muốn tắt thở, lấy đâu ra thời gian đi nghe ké chứ.”
Trần Tranh: “Ừ, cũng đúng.”
Thái độ lười biếng dò hỏi của anh lại càng khiến Trình Xúc muốn nói: “Phòng ký túc xá của tụi tôi không ai là không biết anh. Thằng nhóc Điểu ca kia trốn học lớp mình, lại chạy đến lớp anh nghe giảng.”
Trần Tranh nhướn mày: “Có chuyện này sao?”
Thấy Trần Tranh đã bị mình khơi gợi hứng thú, Trình Xúc càng thêm hăng hái: “Trước đây, Điểu ca là đứa đi học tích cực nhất lớp, chưa từng nghe nói cậu ta trốn học bao giờ. Rồi một ngày nọ, lớp trưởng mới phát hiện ra, ủa, sao sáng sớm Điểu ca không có ở phòng, mà cũng không đến lớp? Lại còn trốn học mấy lần liền. Anh đoán xem tụi tôi tìm thấy cậu ấy ở đâu?”
Chuyện này còn cần phải đoán sao? Trần Tranh thuận miệng nói: “Ở đâu? Tôi đoán không ra.”
“Đang xem lớp anh huấn luyện kìa!” Trình Xúc vỗ đùi, học theo dáng vẻ lén lút của Minh Hàn lúc đó: “Giống hệt ăn trộm, tôi vỗ vai cậu ấy một cái, dọa cậu ấy sợ chết khiếp, suýt chút nữa thì đánh nhau với tôi.”
Trần Tranh nhớ lại, lúc mới đến trường cảnh sát, hình như có lần lúc huấn luyện, anh để ý thấy bên ngoài có chút ồn ào, mấy học sinh kéo qua kéo lại. Anh căn bản không để ý, đám con trai ở tuổi này, tay chân lúc nào cũng ngứa ngáy, một ngày không gây chuyện thì không yên.
Hóa ra là Minh Hàn?
Trần Tranh hỏi: “Sau đó thì sao?”
Trình Xúc càng kể càng thấy buồn cười, nói bọn họ lôi Minh Hàn về, vây quanh “xét xử”. Thành tích tổng hợp của Minh Hàn tuy đứng nhất nhì lớp, nhưng một mình cậu ta làm sao đánh lại năm người bọn họ, chỉ đành thành thật khai báo, nói thấy cách dạy học của “Huấn luyện viên Tiểu Tranh” mới đến rất độc đáo, nên đến quan sát, học hỏi chút đỉnh.
Lời này mà nói ra, đứa ngốc nhất phòng cũng không tin, nhưng Minh Hàn một mực khẳng định mình là vì muốn học tập.
Sau đó, Minh Hàn nhiều lần trốn học, là bạn cùng phòng, anh em năm người có thể giúp thì giúp, nhưng Minh Hàn về nhất định phải kể lại hôm nay “Huấn luyện viên Tiểu Tranh” đã dạy gì. Cứ thế, bọn họ trở thành những người ngoài lớp mà Trần Tranh dạy, lại bàn tán về “Huấn luyện viên Tiểu Tranh” nhiều nhất.
Trần Tranh không ngờ còn có chuyện này, một mặt thấy hơi buồn cười, một mặt lại rất tiếc nuối vì đã bỏ lỡ Minh Hàn thời còn là cậu học trò ngốc nghếch.
“Sau đó không phải là anh đi giữa chừng sao, tụi tôi cứ tưởng cậu ta sẽ an phận, kết quả anh đoán xem? Vậy mà tối nào cậu ta cũng đến khu huấn luyện đặc biệt luyện tập leo tường bằng súng bắn móc!” Trình Xúc chép miệng hai tiếng: “Cái đó vốn là môn tự chọn của lớp khác, cũng không tính điểm thi, cậu ấy luyện tập hăng say hơn ai hết, người không biết còn tưởng cậu ấy muốn đi làm Người Nhện nữa đó.”
Trần Tranh nhất thời nghẹn lời, leo tường bằng súng bắn móc?
Trình Xúc gãi đầu, tiếp tục nói: “Nhưng mà Minh Hàn bây giờ lại là đồng nghiệp với anh, thật ra tôi rất bất ngờ. Anh ở Lạc Thành, cậu ta cũng ở Lạc Thành, tuy không cùng đơn vị, nhưng ít ra cũng là người trong hệ thống. Mấy năm trước gặp mặt, tôi còn hỏi cậu ta, huấn luyện viên Tiểu Tranh thế nào? Cậu ta nói chưa từng nói chuyện với anh, làm tôi sốc muốn chết. Đã cùng thành phố với thần tượng rồi mà không dám nói chuyện? Trước mặt tụi tôi, cậu ta đâu có nhát gan như vậy.”
Trần Tranh mấp máy môi, không đáp lại được. Anh cũng chỉ là gần đây mới biết, có một người âm thầm dõi theo anh, từ khi anh còn là chàng trai trẻ tuổi ngông cuồng cho đến khi trầm ổn nội liễm, rồi lại đến lúc chán nản u uất. Vào lúc anh không ngừng chìm xuống, Minh Hàn mới xuất hiện, giả vờ tình cờ gặp gỡ, bất chấp sự kháng cự của anh, nhất định phải chen vào cuộc đời anh.
“Cái thằng nhóc Điểu ca này thật kì lạ.” Trình Xúc uống cạn cà phê, vỗ vỗ mặt mình, lấy lại tinh thần: “Huấn luyện viên Tiểu Tranh, à không, anh Trần, tôi bận rồi, đi trước đây.”
Trần Tranh gật đầu, lại một mình ở lại phòng trà một lúc, nhớ lại chuyện leo tường bằng súng bắn móc.
Đó là môn tự chọn của lớp anh dạy, sử dụng súng bắn móc cố định đặc biệt, nhưng từ nòng súng bắn ra không phải là đạn, mà là móc leo. Móc leo được bắn vào tường, người có thể dựa vào đó di chuyển nhanh chóng.
Môn này đối với cảnh sát không được thiết thực lắm, hơn nữa độ khó rất cao, yêu cầu đối với cơ bắp cánh tay, eo và bụng rất cao, ngay cả lính đặc chủng cũng không thường xuyên luyện tập. Nhưng tính thưởng thức rất cao, dựa vào súng bắn móc bay vèo vèo giữa các tòa nhà, không thành công thì sẽ ngã rất thảm, thành công thì chính là màn trình diễn đẹp mắt tột bậc.
Lý do anh dạy môn tự chọn này là vì hồi anh còn đi học, cũng bởi vì thấy leo tường bằng súng bắn móc ngầu bá cháy, nên đã nghiến răng nghiến lợi luyện tập mấy tháng trời, trong khi rõ ràng không tính điểm thi, anh vẫn đạt điểm cao nhất, lưu danh sử sách ở trường.
Môn tự chọn này ở trường cảnh sát đã bị ngừng mấy năm rồi, sau khi anh đến mới mở lại, vì vậy anh mới có thêm một cơ hội để khoe mẽ, dẫn theo một đám học trò hùng hục bay tới bay lui giữa các tòa nhà huấn luyện đặc biệt, thu hoạch vô số tiếng huýt sáo.
Lúc đó anh không biết, Minh Hàn ở nơi xa nhìn anh, muốn học theo anh cách lên súng bắn móc, cách giữ thăng bằng, nhưng chưa từng mở lời với anh.
Minh Hàn tự mình luyện tập sao? Sau khi anh trở về Lạc Thành, ngày nào nó cũng tự mình luyện tập?
Anh là người từng trải, lúc trước hoàn toàn chỉ vì muốn hành động thật ngầu mới cắn răng chịu đựng khổ luyện, quá hiểu rõ độ khó kinh khủng của môn này. Không có người hướng dẫn, bảo vệ bên cạnh, chắc chắn sẽ bị thương. Minh Hàn cậu ấy…
Trần Tranh khẽ thở dài, ở một nơi nào đó sâu thẳm trong tim không khỏi run lên.
………..
Sau hai ngày điều tra gắt gao, cuối cùng cũng xuất hiện một manh mối có liên quan đến Lưu Phẩm Siêu.
Lão Ngụy, một cảnh sát sắp nghỉ hưu của đội trọng án thành phố Nam Sơn có một người cung cấp tin tức làm nghề thông cống ngầm, biệt danh Thái Ngư, ở khu vực Đông Nam thành phố Nam Sơn này, không có ngóc ngách nào mà ông ta chưa từng đặt chân đến.
Sau khi xem ảnh của Lưu Phẩm Siêu, Thái Ngư nói: “Hình như tôi từng gặp người này!”
Minh Hàn và Trình Xúc đến Cầu Kéo – đây là một con phố sầm uất ở góc Đông Nam thành phố Nam Sơn, vì gần đó có một trường âm nhạc, nên nơi đây tập trung rất nhiều người làm nghệ thuật, dọc đường có thể bắt gặp các cửa hàng nhạc cụ, phòng tranh, tiệm đồ cổ. Đi về phía Đông là khu thành phố mới, còn có nhà hát Vân Hương nổi tiếng khắp tỉnh Hàm.
Lão Ngụy chỉ vào một người đàn ông trung niên vác túi dụng cụ, dáng người cao lớn, nhưng gương mặt bình thường nhạt nhòa: “Đây là Thái Ngư.”
Thái Ngư rất tin tưởng Lão Ngụy, nhưng ánh mắt nhìn Minh Hàn và Trình Xúc lại có chút đề phòng. Minh Hàn hiểu, người cung cấp tin tức là vậy, thường chỉ coi một cảnh sát nào đó là người của mình.
“Anh ta là người cung cấp tin tức của tôi.” Minh Hàn lấy ảnh Lưu Phẩm Siêu ra, nghiêm túc nói: “Nhưng không chỉ là người cung cấp tin tức.”
Thần sắc Thái Ngư hơi thay đổi, im lặng nhìn chằm chằm Minh Hàn.
Minh Hàn nói: “Anh trai anh ta là sư phụ tôi, đã hy sinh rồi, người đó đã giao anh ta cho tôi, hy vọng chúng tôi có thể chăm sóc lẫn nhau, nhưng tôi lại không chăm sóc tốt cho anh ta. Bất kể anh ta sống hay chết, tôi đều phải tìm anh ta về. Anh Ngư, làm phiền anh rồi.”
Thái Ngư châm một điếu thuốc rẻ tiền, nheo mắt chỉ về phía con hẻm phía Đông Cầu Kéo: “Hôm đó tôi nhìn thấy anh ta ở cùng người của nhà họ Chiêm, bọn họ đẩy anh ta lên một chiếc xe, biển số xe thì tôi không để ý, cũng không biết xe chạy đi đâu, nhưng chắc chắn là anh ta.”
Lão Ngụy vội vàng giải thích: “Tuy Thái Ngư không giỏi gì khác, nhưng nhớ mặt người là số một.”
Minh Hàn trầm ngâm: “Nhà họ Chiêm? Chiêm nào?”
Thái Ngư nhả khói: “Chiêm Phú Hải, khu thành phố mới chính là địa bàn của ông ta.”
Lúc điều tra Tùy Ninh, Minh Hàn được biết trước khi Tùy Ninh đến nước A đã giao số đồ cổ không mang theo được cho tiệm đồ cổ ở thị trấn Hòe Lý, sau đó Chiêm Phú Hải, ông chủ của công ty giải trí Vân Hưởng, cầm thư của Tùy Ninh đến tiệm đồ cổ, mua lại một phần bộ sưu tập của Tùy Ninh. Mà Chiêm Phú Hải này cũng chính là ông chủ của nghệ sĩ Lẫm Đông đang nổi tiếng.
Chiêm Phú Hải, Tùy Ninh, La Ứng Cường?
Đội trọng án nhanh chóng tổng hợp một bản báo cáo về Chiêm Phú Hải.
Chiêm Phú Hải không phải người tỉnh Hàm, gia đình kinh doanh khai thác mỏ, giàu nứt đố đổ vách. Mười mấy năm trước ông ta theo trưởng bối đến tỉnh Hàm đầu tư, sau đó phần lớn thời gian đều ở lại tỉnh Hàm. Tuy nhà họ Chiêm là “ông chủ mỏ than đá” mà mọi người đều biết, nhưng Chiêm Phú Hải lại là người làm công tác văn hóa, lợi dụng đòn bẩy tài chính để khiến số tiền trong tay mình tăng lên gấp bội, chơi nghệ thuật, chơi đồ cổ, tiến quân vào ngành giải trí, nắm trong tay không ít hợp đồng quản lý của những ngôi sao nổi tiếng.
La Ứng Cường là người giàu nhất thành phố Nam Sơn, Chiêm Phú Hải là hòa thượng ngoại lai đến từ phương xa, hiện tại xem ra, quan hệ của hai người là nước sông không phạm nước giếng. Nhưng công ty giải trí Vân Hưởng của Chiêm Phú Hải ít nhiều gì cũng tạo thành sự cạnh tranh với tập đoàn Ứng Cường – La Ứng Cường nắm trong tay một nửa ngành ăn uống của thành phố Nam Sơn, còn ở khu thành phố mới, Chiêm Phú Hải đang từng chút từng chút giành giật miếng bánh mì từ miệng La Ứng Cường.
Cũng giống như Minh Hàn, điều khiến Trần Tranh quan tâm nhất chính là chuyện Chiêm Phú Hải có bộ sưu tập đồ cổ của Tùy Ninh, rất khó không khiến người ta liên tưởng đến việc liệu ông ta có quan hệ sâu xa nào đó với Tùy Ninh hay không.
“Với tiềm lực tài chính và mạng lưới quan hệ ở nước ngoài của Chiêm Phú Hải, nếu như ông ta nghi ngờ về sự mất tích của Tùy Ninh, thì về cơ bản có thể điều tra ra là La Ứng Cường đã ra tay, cho dù không có chứng cứ, cũng có thể phán đoán sơ bộ.” Trần Tranh nói: “Giả sử ông ta và Tùy Ninh có quan hệ không bình thường, vậy thì ông ta có động cơ ra tay với La Ứng Cường. Nếu không tính đến Tùy Ninh, thì công ty giải trí Vân Hưởng phát triển rất nhanh ở thành phố Nam Sơn, động chạm đến lợi ích của tập đoàn Ứng Cường, đây cũng được xem là một động cơ.”
Minh Hàn nói: “Nhưng kéo Lưu Phẩm Siêu vào thì rất vô lý. Chiêm Phú Hải muốn giết La Ứng Cường, chẳng lẽ không tìm được người khác làm chuyện này sao? Nhất định phải là anh Siêu?”
“Có một khả năng, người đứng sau Chiêm Phú Hải chính là ‘Lượng Thiên Xích’, Lưu Phẩm Siêu là người mà ‘Lượng Thiên Xích’ đưa cho ông ta, bản thân ông ta cũng không biết nhiều về Lưu Phẩm Siêu.” Trần Tranh day day mi tâm: “Nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết, tại sao ‘Lượng Thiên Xích’ lại muốn Lưu Phẩm Siêu ra tay với La Ứng Cường? Tại sao sau đó lại để người của Chiêm Phú Hải đưa anh ta đi?”
Minh Hàn cầm áo khoác lên: “Em đi gặp Chiêm Phú Hải một chuyến.”
Trần Tranh lại kéo tay áo cậu lại: “Đừng vội, ông ta đã dám làm như vậy, chắc chắn đã chuẩn bị kỹ càng để ứng phó với chúng ta.”
Minh Hàn nhìn tay áo bị kéo, lại ngồi xuống. Trần Tranh cũng cúi đầu nhìn rồi buông tay áo Minh Hàn ra: “Có người, có lẽ chính là ‘Lượng Thiên Xích’ muốn thông qua Lưu Phẩm Siêu dẫn cậu đến thành phố Nam Sơn, đồng thời dùng hành vi của anh ta để kích động cậu một lần nữa. Hành vi đó chính là giết chết La Ứng Cường. Mà một khi chúng ta có được manh mối của Lưu Phẩm Siêu, cậu nhất định sẽ là người đầu tiên đuổi theo. Cho nên lúc này càng phải thận trọng.”
Trần Tranh dừng một chút: “Để tôi đi gặp Chiêm Phú Hải.”
Minh Hàn nói: “Anh, anh cho rằng em đi gặp Chiêm Phú Hải sẽ gặp nguy hiểm sao? Vậy em phải trơ mắt nhìn anh mạo hiểm à?”
Trần Tranh lắc đầu: “Em lấy thân phận cảnh sát hình sự quang minh chính đại đến điều tra Chiêm Phú Hải thì có thể gặp nguy hiểm gì? Nhưng nếu như suy đoán vừa rồi của tôi gần với sự thật, vậy thì Chiêm Phú Hải có khả năng biết em sẽ đi tìm ông ta. Còn tôi thì, không muốn để ông ta được như ý.”
Minh Hàn nhướng mày, trầm ngâm.
“Em còn nhiệm vụ khác.” Trần Tranh nói tiếp: “Thái Ngư nhìn thấy Lưu Phẩm Siêu, cũng nhìn thấy người đi cùng Lưu Phẩm Siêu, em đi tìm người này. Còn nữa, vợ con của La Ứng Cường, Đỗ Phương Phỉ và Đỗ Nguyệt Lâm vẫn chưa có tin tức, bọn họ ở nước A, dùng thân phận tiểu đội trưởng tiểu đội cơ động của em thử nghĩ cách xem.”
………
Trụ sở công ty giải trí Vân Hưởng có đường nét uyển chuyển, mang vẻ đẹp hình học. Cách đó một cây số là nhà hát Vân Hương, hai bên cách nhau một con đường thành phố mới, tựa như hai viên ngọc sáng của khu thành phố mới.
Trần Tranh vừa dừng xe đã nhìn thấy một đám người trẻ tuổi giơ bảng hiệu xông về phía bên kia đường, xô xát với đám nhân viên bảo vệ cao to lực lưỡng, hóa ra là có minh tinh xuất hiện. Trần Tranh thấy cũng quen rồi, anh đi về phía công ty giải trí Vân Hưởng, nhưng bị chặn lại ở cửa, sau khi nhân viên bảo vệ xem giấy tờ của anh rồi mới cho vào.
Bức tường kính chặn tiếng ồn ào bên ngoài, lúc này Trần Tranh mới chú ý đến đám đông fan hâm mộ đến vây kín là Lẫm Đông. Thu hồi tầm mắt, Trần Tranh tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy năm sáu người đi ngược chiều lại, người đàn ông bị vây quanh ở giữa có lông mày rậm, mắt sáng, tỷ lệ đầu người và cơ thể rất đẹp, còn đẹp trai hơn cả trên tivi.
Là Lẫm Đông.
Trần Tranh không khỏi dừng bước. Trong số những điểm đáng ngờ còn sót lại của vụ án Ngô Liên San có Lẫm Đông. Ảnh chụp Lẫm Đông trong vai cảnh sát phòng chống ma túy xuất hiện trong điện thoại của nạn nhân Chu Thiến Thiến, con gái của thành viên nhóm buôn bán ma túy này vậy mà lại thích cảnh sát phòng chống ma túy trên màn ảnh, thật khiến người ta cảm thán.
Vì manh mối này mà Trần Tranh đã để ý đến Lẫm Đông, người đóng vai cảnh sát Vũ Phong, anh nhìn thấy bóng dáng của Hàn Cừ trên người Lẫm Đông, thế nhưng sự thật lại là Lẫm Đông và Hàn Cừ không phải là cùng một người, cũng không có bất kỳ mối liên hệ nào. Lúc trước, khi xem tin tức, anh chú ý đến việc lần đầu tiên Lẫm Đông sẽ xuất hiện trong vở kịch nói vào cuối năm, đối chiếu thời gian, rồi nhìn trận chiến này, có lẽ vở kịch nói sẽ được công diễn vào mấy ngày tới.
Trần Tranh thản nhiên nhìn Lẫm Đông, lúc đi lướt qua nhau, Lẫm Đông cũng nhìn về phía Trần Tranh. Trần Tranh nhìn chằm chằm anh ta, cho đến khi anh ta cau mày, nhìn sang chỗ khác.
Đám đông fan hâm mộ biết được Lẫm Đông đã ra ngoài, tiếng hét suýt chút nữa làm vỡ cả bức tường kính. Trần Tranh nói với lễ tân mấy lần là mình muốn gặp Chiêm Phú Hải, lễ tân mới nghe rõ, vội vàng luống cuống gọi điện thoại.
Trong lúc chờ đợi, Trần Tranh dựa vào quầy lễ tân, nhìn đám fan hâm mộ nhiệt tình, bóng dáng của Lẫm Đông và Hàn Cừ không ngừng chồng lên nhau. Nhưng nhìn người thật, rất dễ phân biệt, dáng người của Lẫm Đông không giống Hàn Cừ, Hàn Cừ cao lớn cường tráng hơn nhiều, điểm giống nhau giữa Lẫm Đông trong phim truyền hình và Hàn Cừ là khí chất và một số tư thế. Nói về dáng người và chiều cao của Lẫm Đông, Trần Tranh lại nghĩ đến Lương Nhạc Trạch.
Bên ngoài bức tường kính, Lẫm Đông mỉm cười chào hỏi fan hâm mộ, sau đó chen chúc lên xe dưới sự bảo vệ của nhân viên an ninh, xe lái đi, fan hâm mộ đuổi theo thành một hàng dài. Còn bên trong bức tường kính, một người phụ nữ ăn mặc như thư ký đi đến trước mặt Trần Tranh: “Cảnh sát Trần phải không ạ? Mời anh đi theo tôi, Chiêm tổng đang đợi anh ở phòng khách.”
Cách bài trí của phòng khách cũng mang phong cách nhất quán với toàn bộ tòa nhà, trên tường trưng bày đặt một vài chiếc cúp, tuy ít nhưng chất lượng, đều là những giải thưởng chính thống mà nghệ sĩ của công ty giải trí Vân Hưởng đạt được. Chiêm Phú Hải chải tóc vuốt ngược ra sau, mặc áo sơ mi và quần tây màu xám đậm, trên mặt tuy có nếp nhăn, nhưng có lẽ là do chăm chỉ tập thể theo, nên gương mặt và vóc dáng đều trẻ hơn so với tuổi thật, trông chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi.
Chiêm Phú Hải ung dung rót trà cho Trần Tranh, không đợi Trần Tranh đề cập đến mục đích chuyến đi này, ông ta lại lên tiếng trước: “Đội trưởng Trần, tôi biết cậu.”
Trần Tranh nhướn mày: “Ồ?”
“Dù sao Lạc Thành cũng là thủ phủ, tuy tôi không thường xuyên ở Lạc Thành, nhưng cũng thường xuyên phải tham gia các hoạt động.” Chiêm Phú Hải mỉm cười, giơ ngón tay cái lên: “Anh là cảnh sát giỏi nhất Lạc Thành.”
Trần Tranh mỉm cười: “Chẳng lẽ Chiêm tổng từng bị liên lụy vào vụ án nào ở Lạc Thành sao?”
Chiêm Phú Hải sững người: “Đội trưởng Trần nói đùa, tôi làm ăn chân chính, vụ án làm sao tìm đến tôi được?”
“Ông nói ông biết tôi, tôi còn tưởng thuộc hạ của tôi từng tiếp xúc với ông.” Trần Tranh thản nhiên nói: “Dù sao thì những vụ án bình thường cũng không đến lượt cục cảnh sát thành phố nhúng tay vào.”
Nụ cười trên môi Chiêm Phú Hải nhạt đi vài phần, nhưng rất nhanh lại dùng tiếng cười để kết thúc chủ đề hơi lúng túng này: “Hôm nay đội trưởng Trần đến đây, chắc không phải là điều tra vụ án ở Lạc Thành chứ? Đã lâu rồi tôi không đến Lạc Thành.”
“Không phải.” Trần Tranh nói: “Là vụ án của La Ứng Cường.”
Chiêm Phú Hải uống trà: “Lão La đúng là đáng tiếc. Sao rồi, hung thủ vẫn chưa bắt được sao?”
Trần Tranh nói: “Nghe nói Chiêm tổng là nhà sưu tầm?”
Chiêm Phú Hải cười nói: “Con người mà, ngoài công việc ra cũng phải có chút sở thích. Sao vậy, Đội trưởng Trần hứng thú với bộ sưu tập của tôi à?”
Trần Tranh nói: “Không biết có tiện cho tôi xem qua không?”
Chiêm Phú Hải mỉm cười đánh giá anh, nửa phút sau vỗ vào sofa: “Nếu Đội trưởng Trần đã nói vậy rồi mà tôi từ chối thì chính là cản trở điều tra. Đội trưởng Trần muốn xem gì?”
Trần Tranh nói: “Ông có thể cho tôi xem cái gì?”
Chiêm Phú Hải nói: “Nói gì vậy, thứ không thể cho cảnh sát xem, chẳng phải là đồ vật phi pháp sao? Tôi không có loại đồ vật đó.”
Vừa nói, Chiêm Phú Hải vừa dẫn Trần Tranh ra khỏi phòng khách, đi thang máy lên văn phòng tổng giám đốc: “Đội trưởng Trần à, lần sau cậu muốn xem bộ sưu tập của tôi thì phải nói trước với tôi một tiếng, nếu không thì nhất thời nửa khắc, tôi chỉ có thể cho cậu xem mấy món đồ bình thường này thôi.”
Trong văn phòng xa hoa có một bức tường trưng bày, bày biện lộn xộn một số đồ sứ ngọc. “Phần lớn đều ở nhà tôi, một số được đặt ở bên nhà hát để trưng bày, ở đây còn lại rất ít.”
Trần Tranh cũng không phải thật sự muốn thưởng thức bộ sưu tập, sau khi xem qua một lượt liền hỏi: “Những món nhận từ tay Tùy Ninh là những món nào?”
Chiêm Phú Hải đột nhiên im lặng. Trần Tranh xoay người lại, ông ta mới lên tiếng: “À, ý cậu là thầy Tùy Ninh ở thị trấn Hòe Lý sao?”
Trần Tranh gật đầu: “Ông có hơn mười món đồ cổ là do ông ấy bán lại, ông quen ông ấy à?”
Chiêm Phú Hải đi đến bên cạnh bức tường trưng bày, chỉ vào một chiếc đĩa sứ: “Chỉ có món này ở đây, những món còn lại đều ở nhà hát. Đội trưởng Trần, việc tôi có quen thầy Tùy Ninh hay không, có liên quan gì đến vụ án cậu đang điều tra không?”
Trần Tranh nói thẳng: “Tùy Ninh từng giúp đỡ La Ứng Cường, nếu không có Tùy Ninh, có lẽ sẽ không có tập đoàn Ứng Cường.”
“Còn có chuyện này nữa à?” Chiêm Phú Hải lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Tôi từng gặp La tổng mấy lần, chưa từng nghe ông ta nói quen thầy Tùy Ninh.”
“Sau khi thành công, ông ta không còn liên lạc nhiều với những người bạn cũ, có lẽ là không muốn nhắc đến chuyện cũ.” Trần Tranh lại hỏi: “Vậy thì mấy lần ông gặp La Ứng Cường, thường nói chuyện gì?”
“Cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính rồi, Đội trưởng Trần.” Chiêm Phú Hải mỉm cười: “Nhưng mà thông tin tôi có thể cung cấp thật sự không nhiều, tôi và La tổng không thân, hơn nữa cũng không phải là quan hệ hợp tác, chỉ là tình cờ gặp nhau trong bữa tiệc, xã giao và khoác lác với nhau vài câu thôi.”
Trần Tranh nói: “La Ứng Cường là người giàu nhất thành phố Nam Sơn, quan hệ rộng rãi, ông đã đến thành phố Nam Sơn phát triển, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến việc hợp tác với ông ta sao?”
“Chúng tôi không cùng đường đua.” Chiêm Phú Hải nói, nếu như ông đến thành phố Nam Sơn sớm vài năm, có lẽ sẽ hợp tác với La Ứng Cường, kinh doanh khách sạn, bất động sản gì đó. Nhưng bây giờ ông một lòng đặt hết tâm trí vào ngành công nghiệp văn hóa, thật sự không thể nào nói chuyện hợp ý với La Ứng Cường, người làm ăn bán lẻ và ăn uống.
Trần Tranh nói: “Chắc hẳn là La Ứng Cường rất muốn hợp tác với ông, thành phố Nam Sơn là thành phố công nghiệp, ngành công nghiệp văn hóa đến đây cũng giống như khai hoang, tập đoàn Ứng Cường mấy năm nay đang tìm kiếm đường ra mới, sự xuất hiện của ông rất khó không khiến hai mắt La Ứng Cường sáng lên.”
Chiêm Phú Hải nhìn Trần Tranh với ánh mắt sâu xa, mãi một lát sau mới cười lắc đầu: “Không ngờ Đội trưởng Trần lại nhìn thấu như vậy, nếu tôi không biết cậu là cảnh sát, nói không chừng sẽ cho rằng cậu là cố vấn kinh doanh của nhà ai đó. Cậu nhắc tôi mới nhớ, La tổng thật sự có ý thăm dò, hy vọng tôi có thể giúp đỡ tập đoàn Ứng Cường một chút.”
Trần Tranh nói: “Không phải hợp tác, chỉ là giúp đỡ một chút?”
“Đúng vậy, lúc đó tôi cũng hơi khó hiểu.” Chiêm Phú Hải thở dài, kể lại tình hình lúc đó. Đó là lúc nhà hát Vân Hương vừa mới được xây dựng không lâu, bữa tiệc từ thiện của tập đoàn Ứng Cường mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng, ông cũng nằm trong danh sách được mời. Giữa bữa tiệc, La Ứng Cường đến bắt chuyện với ông.
Trước đây, ông từng trò chuyện với La Ứng Cường, cứ tưởng lần này cũng chỉ là xã giao, không ngờ La Ứng Cường lại mời ông đến một phòng nghỉ, hỏi han tình hình kinh doanh của nhà hát Vân Hương. Ông quan sát sắc mặt, nhận ra La Ứng Cường có lẽ có hứng thú với dự án trên tay mình, bèn hỏi La Ứng Cường có hứng thú tham gia vào ngành giải trí hay không. La Ứng Cường cười lớn, nói mình già rồi, mạo muội tham gia vào một ngành nghề không hiểu biết, e là sẽ thua sạch vốn liếng.
Sau một hồi vòng vo tam quốc, cuối cùng La Ứng Cường cũng lật bài ngửa: “Tôi định thành lập một hội thương mại, Chiêm tổng có hứng thú tham gia không?”
Chiêm Phú Hải cũng nghe nói sơ qua về việc La Ứng Cường thành lập hội thương mại. Rất nhiều nơi đều có hội thương mại, các doanh nhân tham gia vào đó, cùng có lợi. Nói thì hội thương mại là một tổ chức, nhưng thực chất kết cấu lỏng lẻo, không có quá nhiều ràng buộc. Còn hội thương mại mà La Ứng Cường tưởng tượng, thực chất là tập hợp tất cả các thế lực của thành phố Nam Sơn lại, làm việc cho ông ta.
Thành viên hội thương mại phụ thuộc vào La Ứng Cường, bị tập đoàn Ứng Cường hút máu, lâu dần trở thành một phần của tập đoàn Ứng Cường. Đương nhiên, đối với một số doanh nghiệp nhỏ, hoặc là doanh nghiệp có quan hệ cạnh tranh với La Ứng Cường, thì phụ thuộc vào tập đoàn Ứng Cường cũng không phải là chuyện xấu.
Là người trong ngành giải trí, Chiêm Phú Hải không nghĩ ra lý do gì để mình phải tham gia vào đó, để bị La Ứng Cường khống chế.
Ông từ chối La Ứng Cường, La Ứng Cường cũng không làm khó ông. Mấy năm nay, La Ứng Cường bận rộn với chuyện nội bộ tập đoàn, hội thương mại cũng không thực sự thành lập.
“Còn có chuyện này nữa à.” Trần Tranh nghe xong nói: “Nếu tôi là La Ứng Cường, có lẽ tôi sẽ rất bất mãn với ông.”
Chiêm Phú Hải nói: “Cũng dễ hiểu mà, thương nhân trục lợi, La tổng không nhận được lợi ích gì từ tôi, bất mãn cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà tập đoàn Ứng Cường có thể phát triển đến quy mô như ngày hôm nay, La tổng chắc chắn là người có tầm nhìn xa, sẽ không đến mức muốn động vào miếng bánh mì của tôi.”
Trần Tranh giả vờ bị Chiêm Phú Hải thuyết phục, chuyển chủ đề: “Tùy Ninh bán bộ sưu tập cho ông như thế nào? Ông từng gặp Tùy Ninh chưa?”
“Chưa từng gặp ở trong nước.” Chiêm Phú Hải giải thích, lúc ông nhận được bộ sưu tập của Tùy Ninh từ tiệm đồ cổ, thì Tùy Ninh đã ở nước A rồi.
Trần Tranh nói: “Vậy thì hai người quen biết nhau ở nước A như thế nào? Lúc nào?”
Hết chương 111.