Chương 111: Ngoại truyện – Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng (3)

 

Chương 111: Ngoại truyện – Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng (3)

 

Bàn tay Thẩm Quyết siết chặt.

 

Các đốt ngón tay dài ngoằn, nhọn hoắt cắm sâu vào trái tim người đàn ông.

 

Tông Lẫm phát ra một tiếng rên khe khẽ.

 

Anh vốn đang quỳ một nửa, định thổi cát trong mắt Thẩm Quyết, đối diện với công kích bất ngờ của Thẩm Quyết, phản ứng đầu tiên của anh không phải là né tránh, mà là tay phải nhanh chóng giơ lên, bóp chặt gáy của yêu ma trước mặt này.

 

“Cậu khôi phục trí nhớ từ khi nào?” Tông Lẫm trầm giọng hỏi.

 

Ác mộng đã bắt đầu được nửa tháng, anh luôn quan sát Thẩm Quyết, nhưng không phát hiện ra bất kỳ thay đổi lớn nào ở hắn.

 

Có lẽ là do thiếu niên vẫn luôn rất yên tĩnh – luôn một mình yên lặng ở trong phòng bệnh, khi có người đến thăm thì trông còn giống một sinh vật sống, nhưng khi không có ai đến thăm thì ngồi ngẩn người, so với người thì càng giống một bức tượng với những đường nét tinh xảo trong tay nhà điêu khắc, hoặc là một con búp bê xinh đẹp được trưng bày trong tủ kính.

 

Thẩm Quyết: “Anh đoán xem?”

 

Có lẽ vì bị bóp cổ, Thẩm Quyết nói chuyện có chút khó khăn, gần như là những tiếng cười nhạo khàn khàn phát ra từ cổ họng

 

Đầu hắn bị ép phải ngẩng lên, đôi mắt đen láy nhìn lên bầu trời xanh biếc, nhìn những tòa nhà cao tầng và chim chóc ở phía xa. Một thế giới gần như chân thật trong cảm quan.

 

Trong thế giới ác mộng này, hắn bị Tông Lẫm cưỡng ép “thiết lập” thành một người bình thường. Trí nhớ phục hồi giúp hắn lấy lại được chút năng lực, nhưng không nhiều.

 

Dù sao thì đối phương mới là người nắm chủ đạo trong thế giới ác mộng này.

 

Hắn biết Tông Lẫm vẫn luôn mượn thân phận bác sĩ để giám sát hắn, chỉ là, vì cơn ác mộng này được tạo ra khá hợp ý hắn, vậy nên hắn cũng sẵn lòng chơi trò chơi này với đối phương.

 

Nhưng bây giờ, trò chơi đã kết thúc rồi.

 

Tông Lẫm không nói gì nữa.

 

Cổ họng yếu ớt của thiếu niên bị nắm trong lòng bàn tay. Mà trái tim của anh cũng bị đối phương nắm chặt.

 

Tư thế của bọn họ thân mật đến mức đã vượt xa khoảng cách giữa bác sĩ và bệnh nhân.

 

Âm thanh trái tim bị bóp nát và âm thanh xương cổ bị bẻ gãy gần như vang lên cùng một lúc.

 

Thân thể thiếu niên mềm nhũn ngã vào trong lòng người đàn ông cao lớn.

 

Máu tươi từ tim người đàn ông trào ra nhuộm đỏ cả bãi cỏ.

 

Cả thế giới bắt đầu rung chuyển dữ dội rồi sụp đổ.

 

Khi ý thức của Thẩm Quyết bị ép phải thoát ra khỏi thân xác thiếu niên, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn bệnh viện một cái.

 

Lúc này, hắn nghĩ, ông lão và Thẩm Bồng chắc vẫn đang ở võ quán. Tiểu Nhã và dì Thẩm bình thường đến thăm vào cuối tuần, mà hôm nay là thứ tư.

 

Bọn họ sẽ không nhìn thấy hắn rời đi.

 

Cho nên, cũng không cần phải từ biệt.

 

Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn sụp đổ, biến thành một không gian đen kịt.

 

Linh hồn của Thẩm Quyết đang bị những sợi xích trắng nhợt nhạt chằng chịt trói chặt ở trung tâm không gian, trói trên một cây thập tự giá khổng lồ làm bằng xương.

 

Trên mỗi sợi xích đều bốc cháy lên ngọn lửa nóng rực, quấn chặt, thiêu đốt linh hồn hắn, muốn hoàn toàn nghiền nát ý thức của hắn, làm cho nó tiêu tan.

 

Lúc này Tông Lẫm đang đứng trước mặt hắn, thân hình đã trở nên trong suốt hơn so với lúc ban đầu.

 

Ngọn lửa sinh mệnh trên cơ thể người đàn ông đang tắt dần, nói chính xác hơn thì là đang dùng cách đồng quy vu tận, muốn thiêu đốt hắn thành tro bụi.

 

Thẩm Quyết bị xiềng xích trói buộc, rõ ràng là một tù nhân, nhưng ánh mắt lại vẫn tỏ ra cao ngạo, đầy vẻ thờ ơ. Hắn nhìn Tông Lẫm, như đang hỏi – “Anh còn có thể trụ được bao lâu nữa?”

 

Tông Lẫm đối diện với hắn. Thiếu niên ngoan ngoãn, yên tĩnh trong giấc mộng có tên là “Bảo Nhi”, cùng với yêu ma quái dị tà ác trước mắt, dường như phân chia thành hai mặt hoàn toàn khác nhau, rồi lại trùng khớp thành một thể trước mắt.

 

Tông Lẫm bước lên trước, nắm lấy cằm của yêu ma, trán đụng vào trán đối phương, tạo ra tiếng va chạm giòn tan.

 

Những xúc tu tinh thần bạo loạn, không màng tất cả mà xông vào lĩnh vực ý thức của đối phương. Trong đôi mắt màu đỏ như máu của anh cũng mang theo sự tàn nhẫn và điên cuồng, quyết không chết không thôi.

 

“Cho đến khi cậu chết.” Anh nói.

 

. . . . . …

 

Bồ câu bay trên bầu trời vương quốc, ánh nắng mặt trời bao phủ khắp mặt đất.

 

Bên ngoài Tòa án Giáo đình tụ tập đông nghịt người, bọn họ ồn ào náo động.

 

Ở giữa sân xét xử, một thanh niên tóc đen dài đứng đó, hai tay bị trói ra sau lưng.

 

Bên cạnh hắn đứng hơn mười mấy hiệp sĩ thần điện, ai nấy đều đề phòng cảnh giác.

 

Đám đông xì xào bàn tán.

<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>

“Nghe nói lần này tòa án Giáo đình bắt về là một ứng cử viên Ma Vương ẩn mình trong đất nước chúng ta.”

 

“Ứng cử viên Ma Vương?” Có người dân hít sâu một hơi kinh ngạc, “Nó là ma vật gì? Vong linh? Quỷ hồn? Hay là Vu yêu? Tại sao có thể giấu ma khí mà không bị các tư tế thần điện phát hiện?”

<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>

“Nghe nói chỉ là con lai giữa Mị Ma và con người, dựa vào việc thi triển ma thuật mê hoặc lòng người, che mắt các tư tế và hiệp sĩ địa phương.”

 

Lúc này, một người đàn ông mặc đồng phục màu đen của thẩm phán thần điện đến bên ngoài phòng xử án. Phía sau người đàn ông còn có thư ký tòa án và vài hiệp sĩ tòa án đi theo.

 

Đám đông ồn ào lập tức im lặng, sau đó nhường ra một lối đi cho người đàn ông.

 

Người đàn ông sải bước đi nhanh qua đám đông, đi vào phòng xử án, chỉ để lại cho người dân một bóng lưng cao lớn, thẳng tắp.

 

Đợi đến khi bóng lưng của người đàn ông đi xa, tiếng nói của đám đông mới lại vang lên lần nữa.

 

“Là chánh án đại nhân.”

 

“Chánh án đại nhân đến rồi.”

 

“Tội nhân lần này lại làm kinh động đến cả chánh án đại nhân?”

 

“Dù sao thì cũng là một ứng cử viên Ma Vương, tuy rằng ẩn danh, danh tiếng không hung ác như mấy vị khác, nhưng chắc chắn đã làm không ít chuyện xấu ở trong bóng tối rồi.” Một người dân nói.

 

Người dân bên cạnh xen vào: “Có lẽ không phải do nó cố ý muốn ẩn danh, chỉ là vì thực lực quá yếu, để trốn tránh sự truy sát của các ứng cử viên khác nên mới phải trốn trong các thành bang của loài người thôi. Dù sao thì cũng chỉ là con lai giữa Mị Ma cấp thấp và con người, chắc chắn không được là không được hoan nghênh trong giới ma vật, muốn thống lĩnh quân đoàn ma tộc lại càng không thể…. So với mấy vị ứng cử viên có huyết thống thuần khiết khác thì kém xa, có thể sống đến bây giờ….”

 

Một người dân khác nói: “Nhưng mà, nếu là Mị Ma thì tuy rằng thực lực yếu, nhưng bản lĩnh ngụy trang thành người và thi triển ảo thuật chắc cũng không thấp nhỉ, ai đã bắt nó ra vậy?”

 

“Nghe nói là do ngài chánh án phát hiện ra ma vật ẩn trong giáo đình này khi đi tuần tra ở phía Đông. Nó dùng ảo thuật che mắt ông lão tư tế già, không chỉ khiến ông lão tư tế đó nhận nó làm con nuôi, mà huyết thống ô uế đó đã ở trong giáo đình, thậm chí còn kế nhiệm chức vị thần chức của ông lão tư tế già, trở thành tư tế mới của thị trấn nhỏ, không biết những năm qua đã làm hại bao nhiêu tín đồ thuần khiết của thị trấn…..”

 

Lúc này, tiếng quát lạnh lùng của hiệp sĩ phụ tá vang lên từ trong phòng xử án.

 

“Trật tự!”

 

Phiên tòa bắt đầu.

 

Vị chánh án có mái tóc dài màu trắng chú ý đến ứng cử viên Ma Vương trước mặt.

 

Thanh niên trước mặt có một khuôn mặt cũng coi như xuất chúng trong đám Mị Ma, còn có một đôi mắt màu tím quyến rũ, yêu mị.

 

Chánh án nhớ lại lần đầu tiên anh đến thị trấn nhỏ phía Đông, lần đầu tiên anh nhìn thấy thanh niên con lai này, đối phương ngồi trên chiếc ghế dài của giáo đình, tóc đen rủ xuống ngang lưng, hắn mặc một bộ áo choàng tư tế cũ kỹ vá víu, đang chắp hai tay nhắm mắt cầu nguyện.

 

Ánh sáng ban mai chiếu từ ngoài cửa sổ vào, chiếu lên gò má trắng trẻo của thanh niên, khiến hắn trông giống như một thiên thần tĩnh lặng.

 

Nếu như sau đó anh không phát hiện ra đối phương đang lén lút hút lấy sinh lực trên người những tín đồ đến cầu nguyện, còn đưa ma khí ăn mòn vào cơ thể tín đồ, thì có lẽ cũng không phát hiện ra đối phương lại là một ma vật con lai ẩn mình rất kỹ.

 

“Đối với ma vật bị phát hiện trong lãnh thổ của loài người, quy tắc của tòa án chúng ta vẫn luôn là giết ngay tại chỗ. Nhưng xét thấy hắn mang trong mình một nửa dòng máu của loài người, nên tôi đã đưa hắn về thần điện để xét xử.”

 

Chánh án mở miệng, giọng nói uy nghiêm mà lạnh lùng. Tay phải anh cầm trường thương, tay trái cầm hồ sơ vụ án, nói:

 

“Kẻ này che giấu thân phận ẩn náu trong giáo đình ở một thị trấn nhỏ, tự ý nhận chức vụ tư tế, báng bổ thần linh. Đây là tội thứ nhất.”

 

Chánh án kể từng điều từng điều những tội trạng của yêu ma.

 

“Kẻ này đã cướp đoạt sinh lực của các tín đồ, lại dùng ma khí gây ô nhiễm, cướp đoạt tính mạng, khiến bọn họ hóa thành ma vật, đây là tội thứ hai.”

 

“Cô ta vốn cũng không sống được lâu.” Mị Ma đột nhiên mở miệng, “Thay vì chết trong đau khổ vì dịch bệnh, chi bằng hãy để tôi ban cho cô ta một thân thể không sợ bệnh tật xâm nhập. Vốn dĩ, mẹ cô ta ngày nào cũng dẫn cô ta đến giáo đình cầu nguyện, điều cầu xin cũng không phải là cái này sao? Tôi chẳng qua chỉ là thực hiện ước nguyện của bọn họ mà thôi.”

 

Mị Ma ngẩng đầu, ngước đôi mắt màu tím lên, khóe môi dường như còn mang theo một chút châm biếm, lạnh lùng nói.

 

“Chánh án đại nhân, chẳng lẽ tôi đã làm sai điều gì sao? Hay chỉ sai ở chỗ dòng máu của tôi khác với các người?”

 

Lời nói của hắn đã khiến những người dân đang vây xem xét xử phẫn nộ.

 

“Như vậy mà còn chưa làm sai? Biến một đứa trẻ vô tội thành một con quái vật ăn thịt người, còn nghênh ngang nói mình không sai?”

 

“Quả nhiên, ma vật vẫn là ma vật! Không biết hối cải! Một chút đồng cảm cũng không có!”

 

“Tử hình! Nhất định phải xử tử hình! Để ma vật như vậy ở trên đời chính là tai họa!”

 

Chánh án mím môi.

 

Đôi mắt màu tím của Mị Ma đối diện với anh. Không giống như những Mị Ma anh đã từng xét xử trước đây, thường dùng sắc đẹp và mị thuật để trốn tránh sự trừng phạt khi đối mặt với người xét xử, trong đôi mắt đang đối diện với anh này, không chứa một chút quyến rũ và yếu đuối nào.

 

— Ma vật trước mắt này, đúng là cảm thấy mình không làm gì sai cả.

 

“…. Bất chấp ý nguyện của người khác, cưỡng ép xóa bỏ ý chí của người khác, sau khi sự việc bại lộ vẫn cố chấp không nhận sai, không biết hối cải, đây là tội thứ ba.” Chánh án nói.

 

“Tổng kết.” Anh dừng lại một chút, “Phán tội lóc xương cấm ma, giam vào tầng cao nhất của Tháp Tội Lỗi, giam cầm chung thân.”

 

Không phải tử hình.

 

Các hiệp sĩ xung quanh và những người dân phẫn nộ đều ngây người, điều này nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

 

Nhưng mà, đối mặt với uy nghiêm và thanh danh mà chánh án đã tích lũy trong nhiều năm, không ai dám lên tiếng phản đối.

 

Các hiệp sĩ nhanh chóng mang đến một sợi xích mithril và một cặp còng tay mithril.

 

Hình phạt lóc xương cấm ma là luồn sợi xích khắc ấn cấm ma xuyên qua xương bả vai của tội nhân, phong ấn sức mạnh của bọn họ.

 

Thời gian giam cầm càng lâu, sợi xích sẽ dần dần hòa vào xương cốt của tội nhân, sau này sẽ không thể nào thoát ra được nữa.

 

Người thi hành hình phạt là chánh án. Anh sở hữu Thẩm Phán Chi Thương sắc bén nhất đại lục, có thể xuyên thủng mọi phòng ngự của ma vật.

<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>

Mị Ma bị các hiệp sĩ của tòa án ấn vào ghế hành hình.

 

Chánh án giơ Thương Bạch Chi Thương lên.

 

Chỉ là, khi sắp đâm xuyên qua bả vai của Mị Ma, anh lại do dự một chút.

 

Anh nhìn khuôn mặt im lặng của Mị Ma trước mặt, lại đột nhiên nhớ lại khi đối phương giả trang thành tư tế đặt tay lên đầu bé gái để cầu nguyện, khuôn mặt dịu dàng tĩnh mịch.

 

Giống như một tư tế thực sự thương xót cho thiên hạ.

 

Cho đến khi bé gái biến thành ma vật, người phụ nữ kinh hãi không dám tin kêu lên, khi anh xông vào tấn công cản trở, biểu cảm đầu tiên lộ ra trên mặt Mị Ma lại là sự khó hiểu.

 

Nếu như đối phương thật sự cố ý gây loạn, tại sao lại lộ ra vẻ mặt vô tội như vậy?

 

Chánh án không hiểu.

 

Trường thương màu trắng đâm xuyên qua cơ thể Mị Ma. Các hiệp sĩ bên cạnh lập tức luồn sợi xích mithril khắc đầy ấn chú phong ấn từ phía trước ra phía sau, sau đó hai đầu xiềng xích được gắn với còng tay, khóa vào cổ tay của Mị Ma để cố định.

 

Ngoại trừ việc lên tiếng phản bác ngay từ đầu, Mị Ma vẫn luôn im lặng, cũng không hề phản kháng, biểu cảm trên mặt rất thờ ơ.

 

Chỉ là, khi bị trường thương đâm xuyên qua, hắn hơi nghiêng đầu nhìn xuống hàng ghế dưới khán đài.

 

Ở đó có một người phụ nữ đang ngồi.

 

— Cô ta là con gái của ông lão tư tế già, mẹ của bé gái. Có lẽ là vị tư tế già kia tuổi đã cao, nên hôm nay không đến xem buổi xét xử.

 

Dưới sự điều khiển của chánh án, hình phạt kết thúc với tốc độ cực nhanh.

 

Mị Ma là con lai, nửa là con người, nửa là ma vật, máu chảy ra không phải là màu đen thuần túy của ma vật, mà lẫn vào đó còn có màu đỏ tươi, thấm ướt chiếc áo tư tế rách nát trên người.

 

Mất máu khiến cho sắc mặt hắn trở nên tái nhợt.

 

Các hiệp sĩ tòa án định kéo xiềng xích phía trước để kéo hắn đứng lên, nhưng đã bị chánh án giơ tay ngăn lại.

 

Chánh án nói: “Nếu vẫn còn có thể đứng được thì hãy đi theo ta.”

 

Mị Ma ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái, sau đó chậm rãi đứng lên, đi theo sau anh, chỉ là, thân hình có chút suy yếu, lảo đảo.

 

Chánh án đi phía trước, hơi chậm bước chân lại.

 

Đối mặt với ánh mắt phẫn nộ, căm ghét của mọi người hướng về dị loại, thậm chí có người đã cầm sẵn rau củ thối và trứng gà trong tay, nhưng lại vì có sự hiện diện của chánh án mà đành phải im lặng giữ phép tắc, Mị Ma đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, thế là nhếch môi lên.

 

Buổi trưa, ánh nắng chói chang, gió cuốn bụi cát bay lên. Chánh án dẫn tù nhân của mình xuyên qua đám đông, đi qua đường phố của vương quốc.

 

Tiếng người ồn ào dần dần bị bỏ lại phía sau.

 

Tháp Tội Lỗi nằm ở phía Tây kinh đô, là một tòa tháp cao bằng đá, chuyên dùng để giam giữ tội nhân của vương quốc.

 

Tội phạm bị giam giữ ở tầng càng cao thì mức độ nguy hiểm càng lớn.

 

Và hôm nay, một ứng cử viên Ma Vương đã vào ở trong ngục tối ở tầng cao nhất.

 

Mị Ma đi theo chánh án vào phòng giam, nhìn về phía đồ đạc bên trong.

 

Thật sự là…. Rất đơn sơ.

 

Căn phòng ở tầng cao nhất vẫn coi như rộng rãi, nhưng chỉ có một chiếc giường đá đủ cho một người nằm ở góc phòng, trên giường có một chiếc gối cũ nát và một tấm chăn mỏng bẩn thỉu đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu.

 

Ngoài ra, không có gì khác nữa.

 

Trên bức tường đá màu xám khắc vô số những cấm chế ma pháp, chỉ có một cửa sổ hình vòm rất hẹp bên cạnh giường để thông gió, thậm chí ánh sáng còn không đủ để chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

 

Chánh án nói: “Sau này đây sẽ là phòng của cậu.”

 

Anh dừng lại một chút, lại nói: “Đã đến đây rồi thì đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa. Xung quanh Tháp Tội lỗi đều là cấm chế không gian, trên người cậu còn đeo xiềng xích cấm ma, dù làm thế nào cũng không thể thoát khỏi nơi này được. Nếu bị phát hiện bỏ trốn, tội chồng thêm tội, đến lúc đó sẽ không chỉ là bị giam giữ đơn giản như vậy….”

 

Anh còn chưa nói hết lời thì phát hiện Mị Ma đã đi vào ngồi ở bên cạnh giường.

 

Lưng của hắn bị xiềng xích cấm ma xuyên qua, nối liền với chiếc còng tay bị bẻ ngược ra sau, đi lại rất bất tiện, chỉ có thể dùng vai dựa vào đầu giường, tóc dài xõa ra, nhìn về phía những đám mây trắng và bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ đá.

 

Dáng vẻ lười biếng, như thể không muốn nói chuyện với anh.

 

Chánh án: “. . . . . .”

 

Anh nhíu mày. Tư thế của Mị Ma lúc này đương nhiên sẽ không va vào xiềng xích sau lưng, nhưng rõ ràng là đang đè ép lên vết thương ở vai phải, vết máu trên chiếc áo tư tế thấm ướt càng rộng ra, mà bản thân Mị Ma thì dường như không biết gì về điều này.

 

Là vì quá đau nên mất cảm giác, hay là do bản thân hắn vốn không quan tâm đến chút đau đớn này?

 

Chánh án không biết.

 

Anh đã đưa người đến nơi rồi, vốn nên quay người rời đi. Còn về việc quản lý tù nhân sau này, đương nhiên sẽ có lính canh của Tháp Tội Lỗi phụ trách.

 

Chỉ là…. Chánh án nhìn vết máu kia, mày càng nhíu chặt. Rốt cuộc vẫn không nhịn được, cất bước đi qua.

 

Bóng của người đàn ông đổ lên người hắn. Cuối cùng Mị Ma cũng ngẩng đầu lên, ngước mắt nhìn chánh án: “?”

 

Chánh án không thích nói nhảm, trực tiếp đặt tay lên vết thương của Mị Ma. Ánh sáng trắng tràn ra từ lòng bàn tay anh — Đây rõ ràng là một ma pháp chữa trị nhỏ.

 

Đương nhiên không thể so với mục sư chuyên về trị liệu, nhưng vẫn có thể cầm máu được.

 

“Ồ? Không ngờ chánh án đại nhân lại còn biết cả thuật trị liệu.” Mị Ma nói, nhưng trong giọng điệu không hề có ý gì là cảm ơn.

 

Tất nhiên là chánh án cũng không có ý định muốn Mị Ma cảm ơn, anh thu tay lại, nhàn nhạt nói: “Chỉ là kỹ năng cơ bản trong kỳ thi ma pháp hàng năm thôi.”

 

Mị Ma liếc mắt nhìn anh, đột nhiên nói: “Ma khí trên người anh đã ăn mòn rất nghiêm trọng rồi, chút sức lực này vẫn nên giữ lại để tự mình áp chế ma khí thì hơn.”

 

Chánh án không ngờ hắn lại có thể nhìn ra, nhất thời có chút kinh ngạc.

 

Đúng vậy, vì thường xuyên chiến đấu với ma vật, cơ thể anh bị ma khí xâm nhập đã rất nghiêm trọng, ý thức thường xuyên giằng co giữa lý trí và điên cuồng.

 

Nhưng ngay cả Giáo hoàng là một pháp sư huyền thoại cũng không nhìn ra vấn đề của anh, vậy Mị Ma trước mắt này làm sao lại nhìn ra được?

 

Khi anh bắt giữ Mị Ma này, thực lực của đối phương chỉ là một pháp sư cao cấp, thực lực này trong giới Mị Ma tuy đã coi như là khá tốt – rất có thể là còn dựa vào thiên phú ma pháp trong một nửa dòng máu loài người của hắn mới đạt được, nhưng đối với các hiệp sĩ pháp sư hàng đầu của Giáo đình mà nói, còn lâu mới có thể coi là đối thủ.

 

Đối với thực lực của Mị Ma mà nói, hắn không nên có nhãn lực như vậy.

 

Nhưng đối với một ứng cử viên Ma Vương mà nói — dường như lại có thể giải thích được.

 

Ứng cử viên Ma Vương là những ma vật có đủ tư cách trở thành vương thống lĩnh ma tộc, được các tư tế của Thần điện Hắc Ám lựa chọn thông qua lời tiên tri.

 

Những lời tiên tri này rất đa dạng, ứng cử viên Ma Vương ban đầu tổng cộng có hơn một trăm người, sau nhiều năm chém giết khốc liệt, bây giờ chỉ còn lại bảy người.

 

Ngoại trừ Mị Ma thì những người khác đều đã là những quân chủ nổi tiếng ở ma vực.

 

Vốn dĩ, Chánh án cũng là vì thân phận của Mị Ma nên mới giam hắn ở tầng cao nhất của Tháp Tội lỗi. Mặc dù anh không rõ vì sao tư tế của Thần điện Hắc Ám lại liệt một Mị Ma có thiên phú và thực lực đều không rõ ràng này vào danh sách ứng cử viên Ma Vương.

 

Nhưng bây giờ xem ra, dù chỉ dựa vào bản thân Mị Ma, có lẽ cũng có yếu tố cần thiết phải làm như vậy.

 

Mị Ma vẫn dùng đôi mắt màu tím yêu mị đó lơ đãng nhìn anh.

 

Rõ ràng người bị xiềng xích trói chặt là đối phương, nhưng chánh án lại cảm thấy mình như đang nhìn vào một xoáy nước màu tím thần bí, tráng lệ, anh không nhịn được mà muốn thăm dò tìm kiếm sâu hơn nữa.

 

Anh lùi lại một bước, cưỡng ép bản thân mình thoát ra khỏi xoáy nước đó.

 

Nếu như không phải xiềng xích cấm ma đã thực sự đâm xuyên qua cơ thể của Mị Ma, anh thậm chí còn nghi ngờ đối phương có phải đã thi triển ảo thuật quỷ dị gì đó với mình hay không.

 

Có lẽ bản thân Mị Ma chính là hóa thân của sự mê hoặc.

 

Chánh án nghĩ, anh nên đi rồi.

 

Anh không có lý do gì để ở lại đây cả.

 

Chỉ là, khi chánh án quay người, đột nhiên cảm thấy choáng váng.

 

Điềm báo quen thuộc này khiến anh lập tức nhận ra – Vì vừa nãy đã dùng ma lực chữa trị trong cơ thể, ma khí ăn mòn trong cơ thể lại phát tác sớm hơn!

 

Thời gian phát tác thường là vào đêm khuya, để không ai phát hiện, anh thường tự nhốt mình trong tầng hầm của thần điện để gắng gượng chịu đựng cho qua.

 

Nhưng bây giờ, anh không có thời gian quay về tầng hầm nữa.

 

Chánh án chỉ có thể đóng sầm cánh cửa phòng giam, con ngươi đỏ thẫm nhìn về phía sinh vật sống duy nhất trong phòng.

 

“. . . . . . Lát nữa cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng đến gần tôi.” Anh nói, thái dương nổi gân xanh, vẻ mặt lạnh lùng vì cố gắng kìm nén sự mất kiểm soát mà có chút vặn vẹo.

 

Anh lùi lại mấy bước, không màng bụi bẩn và dơ dáy, ngồi dựa vào một góc xa Mị Ma nhất, giơ tay che mắt mình lại.

 

Mị Ma chỉ nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái rồi tiếp tục quay đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.

 

Cả hai người đều không nói gì, trong phòng trở nên vô cùng yên tĩnh.

 

Nhưng sự yên tĩnh chỉ kéo dài trong chốc lát, từ góc phòng đã truyền đến tiếng gào thét của người đàn ông. Rất nhanh, tiếng gào thét dần biến thành tiếng gầm rú giống như dã thú, còn kèm theo cả tiếng móng tay cào mạnh xuống mặt đất, tiếng đầu va đập mạnh vào tường.

 

Đợi đến khi cuối cùng Mị Ma cũng chán ngắm cảnh ngoài cửa sổ, quay đầu lại thì đã nhìn thấy người đàn ông tóc trắng ở góc phòng vẫn còn đang gào thét giãy giụa.

 

Bộ đồng phục màu đen của quan thẩm phán đã trở nên lộn xộn, tóc trắng dài dính đầy bụi bẩn và vết máu, trông còn thảm hại hơn cả một tù nhân như hắn.

 

Chỉ là, Mị Ma không hề có ý định giúp đỡ người này, thậm chí còn bắt chéo chân, có chút buồn chán thưởng thức dáng vẻ đau khổ của người đàn ông lúc này.

 

Nếu không phải đi lại bất tiện, có lẽ hắn sẽ còn đi qua giơ chân dẫm cho vài cái — Bản thân Mị Ma không phải là một người chịu thiệt thòi rồi im lặng chịu đựng, cho dù lần xét xử và hình phạt này là hắn cố ý lĩnh chịu.

 

“Tại sao cứ phải giãy giụa như vậy?”

 

Mị Ma đột nhiên nói.

 

“Từ bỏ giãy giụa, trở thành ma vật, đối với chánh án đại nhân mà nói, chẳng lẽ là một chuyện khó chấp nhận đến vậy sao?”

 

“Anh có thực lực mạnh mẽ, có lẽ sau khi trở thành ma vật vẫn có thể giữ lại ký ức hiện tại, còn có thể có được một thân thể mạnh hơn con người gấp trăm lần. Một cuộc sống mới tươi đẹp như vậy, chẳng lẽ anh không động lòng?”

 

Giọng nói của hắn uyển chuyển dễ nghe, dù không thi triển mị thuật, dường như cũng có ma lực khiến người ta nghe theo.

 

Nhưng hiển nhiên là chánh án bây giờ không có cách nào trả lời câu hỏi của hắn được.

 

Ý thức của anh đang giằng co giữa lý trí và điên cuồng, chỉ có thể dùng đau đớn để duy trì tỉnh táo trong chốc lát. Tiếng của Mị Ma đứt quãng truyền vào trong đầu anh, từ trong cổ họng chánh án gắng gượng phát ra những tiếng khàn khàn, “Cậu, không, hiểu….”

 

“Tôi không hiểu? Vậy coi như tôi không hiểu đi.” Mị Ma nói nhẹ tênh, không hề mong muốn có được lời giải đáp. Ánh mắt hắn lướt qua vị chánh án đang chật vật, rồi lại lướt về phía cửa sổ, lẩm bẩm, “Nhưng, ai có thể dạy tôi hiểu đây?”

 

Khi chánh án hồi phục lại tỉnh táo thì đã gần rạng sáng ngày hôm sau rồi.

 

Mị Ma ngồi dựa vào bên giường, dường như đã nhắm mắt ngủ. Chiếc chăn mỏng bẩn thỉu đã bị nó quăng xuống gầm giường, có chút ý tứ mắt không thấy thì tâm không phiền.

<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>

Chánh án xoa xoa mi tâm, đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

 

Khi anh mở cửa ngục, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng nói của Mị Ma.

 

“Chờ một chút.”

 

Hắn căn bản không có ngủ.

 

Chánh án quay người lại, “Có chuyện gì?”

 

Mị Ma nói: “Tôi đói bụng.”

 

Chánh án nói: “Tôi sẽ bảo lính canh đưa bữa ăn cho cậu.”

 

“Đưa bữa ăn? Anh muốn những lính canh loài người đó đưa cho tôi món gì? Đưa chính bọn chúng cho tôi sao?” Mị Ma hé mí mắt nhìn, ánh tím long lanh tràn ra, “Ồ, vậy tôi thật sự phải cảm ơn chánh án đại nhân đã rộng rãi hào phóng rồi.”

 

Sắc mặt Chánh án tối sầm lại.

 

Anh đột nhiên nhớ ra đám Mị Ma ẩn nấp trong lãnh địa loài người bình thường kiếm ăn bằng cách gì.

 

— Sinh lực, linh hồn của loài người….. Nhưng phần lớn là, tinh khí.

 

Dù sao thì loại thứ hai có thể tuần hoàn sử dụng, lại không dễ bị phát hiện.

 

Lính canh của Tháp Tội Lỗi tuy cũng là pháp sư và hiệp sĩ hàng đầu của vương quốc, nhưng sức mê hoặc của Mị Ma trước mắt thì anh đã thấy rõ rồi. Cho dù ma lực bị xiềng xích trói buộc, ảo thuật không thể thi triển, nhưng sự tồn tại của Mị Ma vốn dĩ đã là một nguồn xâm thực to lớn.

 

— Tất cả những người có quan hệ với Mị Ma đều sẽ bị ma khí xâm thực, dần dần dị hóa thành ma vật, thậm chí lâu ngày còn sẽ thành nghiện, bị Mị Ma sai khiến.

 

Đây cũng là lý do những ma vật xinh đẹp không có thực lực mạnh đó có thể tồn tại ở thế giới này.

 

Đương nhiên, Mị Ma bình thường không tạo thành mối đe dọa gì với lính canh, nhưng ma vật trước mắt này, hắn không hề đơn giản.

 

Đây là một ứng cử viên Ma Vương.

 

Chánh án day day mi tâm, cảm thấy thái dương mình đau âm ỉ, anh trầm giọng, nói: “Cậu muốn thế nào?”

 

Mị Ma nghiêng đầu nhìn vẻ mặt cảnh giác và xoắn xuýt của anh, đột nhiên không nhịn được cười phá lên, cười đến lồng ngực phập phồng, ánh mắt hắn trêu chọc, như thể nhìn thấy thứ gì đó thú vị lắm.

 

“Chánh án đại nhân, có phải anh đã quên rồi không? Tôi là con lai. Ăn một chút thức ăn của loài người để duy trì sự sống cũng không phải là không thể.”

 

Chánh án: “…..”

 

Anh đúng là đã quên.

 

Chỉ trách ma vật con lai trước mắt này còn nguy hiểm hơn bất kỳ Mị Ma nào mà anh từng gặp, khiến người ta hoàn toàn không thể thả lỏng cảnh giác được.

 

Tuy rằng Mị Ma chỉ đang nói đùa, nhưng vì sự cảnh giác nào đó, người mỗi ngày đưa bữa ăn cho Mị Ma đã trở thành chính bản thân chánh án.

 

Ban đầu lính canh của Tháp Tội Lỗi tỏ ra vô cùng kinh ngạc về chuyện này, đặc biệt là lần đầu tiên chánh án nhốt Mị Ma vào đỉnh tháp, vậy mà lại ở lại đến một ngày một đêm mới xuống, hơn nữa còn quần áo xộc xệch, vẻ mặt mệt mỏi, thật sự là khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều.

 

Nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo và uy áp mạnh mẽ của chánh án, bọn họ chỉ có thể khóa chặt sự nghi ngờ trong lòng mình.

 

Buổi sáng.

 

Mị Ma cảm nhận được hơi thở quen thuộc, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy chánh án đang đứng ở bên cửa.

 

Đối phương bước nhanh vào, đặt mâm cơm xuống bên giường hắn.

 

Bữa ăn hôm nay vẫn là hai miếng bánh mì, kèm thêm một cốc sữa nhỏ.

 

Mặc dù từ nhỏ hắn đã không cảm nhận được mùi vị của đồ ăn loài người, nên cũng không kén ăn.

 

Nhưng sau khi liên tục ăn bánh mì và uống sữa trong một tháng, Mị Ma vẫn không nhịn được lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

 

“Bữa sáng là bánh mì vuông, bữa trưa cũng là bánh mì vuông, bữa tối vẫn là bánh mì vuông. Anh không thể đổi loại bánh mì khác sao?” Mị Ma nói, “Tôi thích loại có màu sắc tươi sáng một chút, tốt nhất là hình dạng cũng phải nắn cho đẹp hơn.”

 

Chánh án: “Tôi tưởng cậu sẽ nói đổi loại thức ăn khác. Ví dụ như thịt.”

 

“Ồ, mấy thứ đó đối với tôi đều giống nhau cả. Thịt còn khó nhai hơn một chút. Phiền phức.” Mị Ma nói.

 

Hắn cúi đầu xuống, cắn một góc bánh mì, ăn hết từng chút từng chút một.

 

Vết thương trên người Mị Ma đã lành lại, sợi xích mảnh làm bằng bạc mithril như một chiếc vòng cổ treo trên ngực, rồi kéo dài ra phía sau, nối với còng tay của hắn, theo động tác của Mị Ma mà rung lên, phát ra tiếng leng keng thanh thúy.

 

Chánh án im lặng nhìn hắn giải quyết hết bánh mì, rồi lại cắn vào mép cốc uống một ít sữa.

 

Dưới đáy còn một chút sữa không đổ ra được. Để không làm đổ cốc, hắn chỉ có thể chậm rãi liếm.

 

Trong lúc lơ đãng, dường như chánh án đã nhìn thấy một con mèo lười biếng.

 

Anh không nhịn được nói: “Ăn không hết thì có thể không ăn.”

 

“Tôi không có thói quen lãng phí thức ăn.” Mị Ma nói.

 

Hắn ăn no uống đủ rồi mới đứng thẳng người lên, liếm môi dính vết sữa, sau đó lại quay mặt về phía cửa sổ.

 

Chánh án cầm mâm cơm lên, tay phải thò vào túi áo, bên trong có một chiếc chìa khóa.

 

Cấm chế khảm trong xương của Mị Ma là không tháo ra được, nhưng còng tay thì có thể mở ra.

 

Lần sau, nếu Mị Ma vẫn tỏ ra ngoan ngoãn thì tạm thời giúp hắn tháo ra vậy.

 

Chánh án nghĩ.

 

Sau khi chánh án rời đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

 

Mị Ma nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Tháp đá rất cao, bên ngoài là biển mây mênh mông, nhuộm màu ánh bình minh vàng óng. Phong cảnh cũng có thể coi là đẹp.

 

Đột nhiên có một con dơi từ giữa những đám mây trắng bay đến.

 

Xung quanh Tháp Tội Lỗi giăng đầy cấm chế không gian, cũng không biết con dơi này đã xuyên qua cấm chế bằng cách nào mà đến được đây.

 

Nó bay đến cửa sổ, vậy mà lại có thể nói tiếng người.

 

“Bệ hạ! Bệ hạ!”

 

Con dơi nói: “Ngài định ở đây đến bao giờ? Mấy thuộc hạ của ngài ở Ma vực sắp làm phản rồi! Sắp làm phản rồi!”

 

Mị Ma nói: “Ta đã nói rồi, đừng đến tìm ta nữa.”

 

“Nhưng người là Ma Vương bệ hạ của chúng tôi mà!” Con dơi sốt ruột nói, nó nhìn cách bài trí đơn sơ của căn phòng, còn có xiềng xích trên người Ma Vương bệ hạ nhà nó, thật sự là tức không chịu nổi.

 

Những con người ngu xuẩn, ngông cuồng, không biết trời cao đất dày này, vậy mà lại dám nhốt Ma Vương bệ hạ của chúng vào một tòa tháp không ra gì như thế này! Còn đeo gông cùm cấm chế ma pháp cho bệ hạ! Quá đáng! Thật sự là rất quá đáng! Nó về sẽ phát động quân đoàn huyết tộc tấn công, cứu bệ hạ ra khỏi nanh vuốt của ác long!

 

“Hình như tôi chưa bao giờ đồng ý làm Ma Vương của các người.” Mị Ma thản nhiên nói.

 

Con dơi nói: “Nhưng, nhưng mà, ba năm trước, Đại tư tế đã hao hết sinh lực dùng đại thuật tiên tri để tính ra ngài, chính là ngài đó! Ngài là Ma Vương định mệnh của ma tộc chúng ta! Mặc dù vì để bảo vệ an toàn cho ngài, tin tức này chúng ta vẫn chưa công bố ra ngoài, chỉ tạm thời liệt ngài vào danh sách ứng cử viên Ma Vương, nhưng chỉ cần ngài chịu quay về Ma vực, Thần điện lập tức có thể để ngài lên ngôi vua!”

 

“Đề nghị của các người rất có sức hấp dẫn, nhưng tôi vẫn muốn ở lại đây.” Mị Ma nói.

 

Con dơi gấp gáp nói: “Ba năm trước chúng tôi tìm thấy ngài, ngài nói ngài vẫn muốn ở lại giáo đình chỗ thị trấn nhỏ hẻo lánh đó, đợi vị tư tế già qua đời rồi sẽ đi, chúng ta tôn trọng ý nguyện của ngài. Nhưng bây giờ, đám người kia nhốt ngài ở một nơi như thế này, đập nát xương của ngài còn khiến ngài chảy máu, chẳng lẽ ngài không tức giận sao?”

 

“Tôi cũng đã giết người của bọn họ.” Mị Ma nói.

 

Con dơi hét lên, “Giết người? Không! Sao việc đó của ngài có thể tính là giết người được? Ngài chia sẻ nguồn gốc bóng tối chí cao vô thượng cho những con người thấp kém này, rõ ràng là ban cho chúng sự sống mới mà!”

 

Đối với tiếng hét của con dơi, Mị Ma nhíu mày.

 

“Mi hơi ồn ào rồi.”

 

Giọng điệu của hắn vẫn nhẹ bẫng. Nhưng con dơi lại run lên, muốn im lặng, nhưng đã không kịp nữa rồi.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Một bóng ma quỷ dị từ dưới đất nhô lên, cuốn cả người con dơi lại rồi ném nó ra xa.

 

Thế giới lại trở nên tĩnh lặng.

 

. . . . . .

 

Buổi trưa.

 

Khi chánh án lại cầm mâm cơm đến tòa tháp cao, phát hiện Mị Ma vẫn giữ tư thế như cũ, một mình ngồi bên giường ngẩn người.

 

Chánh án bước vào, đặt mâm cơm xuống, lấy chìa khóa từ trong áo ra, nói: “Nghiêng người sang một chút.”

 

Mị Ma nghiêng người một chút.

 

Chánh án cúi người xuống, dùng chìa khóa mở chỗ nối của còng tay trên tay Mị Ma ra.

 

Mị Ma quay đầu lại. Tuy rằng còng tay vẫn còn đeo trên cổ tay, nhưng hai tay không còn bị trói ngược ra sau nữa, giúp cho phạm vi hoạt động của hắn rộng hơn rất nhiều.

 

Ít nhất là có thể tự mình cầm mâm cơm lên ăn rồi.

 

“Theo lễ nghi của loài người, có phải tôi nên nói một tiếng cảm ơn không?” Mị Ma nói.

 

Chánh án quay đầu đi, nói: “Không cần. Chỉ là để cậu có thể nhanh chóng dùng bữa thôi. Thời gian rảnh của tôi không nhiều.”

 

Mị Ma cầm mâm cơm lên, phát hiện bánh mì lần này đã đổi kiểu mới.

 

Màu đen là bánh mì cacao tươi? Màu hồng là. . . . . . Ừm, dâu tây? Ồ, còn có bánh mì cam nữa.

 

Hắn dùng chóp mũi khẽ ngửi lên mấy miếng bánh mì, rồi lại cúi đầu cắn ăn như thường.

 

Chánh án nhíu mày: “Sao không dùng tay?” Rõ ràng đã tháo còng tay cho hắn rồi mà.

 

“Bẩn lắm.” Mị Ma nói.

 

Ánh mắt của chánh án chuyển đến bàn tay đang đỡ mâm cơm của Mị Ma, thon dài trắng trẻo, rất đẹp, trông hoàn toàn không bẩn — nếu như bỏ qua chuyện đã một tháng rồi chưa rửa.

 

Anh đảo mắt, lại nhìn thấy chiếc chăn bẩn đã bị Mị Ma đá xuống gầm giường kia, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

 

Mị Ma lai này, vậy mà lại là người có chứng thích sạch sẽ.

 

Đột nhiên chánh án nhớ lại, thật ra bên trong Tháp Tội Lỗi còn có phòng tắm được thiết kế riêng cho các tù nhân, cứ cách ba ngày, tù nhân sẽ được lính canh dẫn đến đó để tiến hành một lần vệ sinh định kỳ.

 

Chỉ là, anh đã dặn lính canh trong tháp, ngoài việc tuần tra hàng ngày ra, không có tình huống gì đặc biệt thì không được vào phòng của Mị Ma ở tầng cao nhất, cũng không được có bất kỳ trao đổi nào với hắn.

 

Có lẽ cũng vì thế mà công việc vệ sinh của Mị Ma cũng đã bị lính canh gác lại.

 

Còn bản thân chánh án, ngoài việc đưa cho Mị Ma ba bữa mỗi ngày thì cũng đã hoàn toàn bỏ qua chuyện này.

 

— Đương nhiên cũng có lý do của riêng Mị Ma. Chánh án có chút không tự nhiên nghĩ.

 

Một tháng không tắm rửa, Mị Ma này trông vậy mà vẫn rất sạch sẽ. Ngoại trừ vết máu đã khô đen trên chiếc áo tư tế rách nát kia ra.

 

“Ăn xong bữa trưa thì theo tôi đi tắm rửa.” Chánh án nói.

 

Anh dẫn Mị Ma đến phòng tắm.

 

Không phải là ngày vệ sinh định kỳ, bên trong phòng tắm không có ai.

 

Phòng tắm lớn trống trải, bên cạnh có mấy vòi phun lớn. Để tập trung quản lý, bình thường có lẽ lính canh sẽ cởi hết quần áo của một đám tù nhân rồi tụ tập lại, sau đó bật vòi phun mạnh xả cho một lượt.

 

Không có chút nhân quyền nào cả. Nhưng những tù nhân trong Tháp Tội Lỗi đều hung ác tàn bạo, có lẽ cũng không cần nhân quyền gì.

 

Ánh mắt của chánh án từ vòi phun lớn rơi xuống thân hình có chút gầy gò của Mị Ma, nhíu mày.

 

“Ra ngoài.” Cuối cùng, anh vẫn lên tiếng.

 

Không thể tắm rửa ngay, Mị Ma còn cảm thấy có chút tiếc nuối. Hắn thật sự cảm thấy người mình bẩn rồi — Mặc dù người có chứng sạch sẽ như hắn, mỗi đêm sẽ dùng ma pháp hệ nước để tự tắm rửa một lần, nhưng tắm như vậy không thoải mái, quần áo bẩn trên người cũng không thay được.

 

“Tôi muốn tắm. Có bồn tắm thì tốt nhất, không có cũng không sao.” Mị Ma nói, “Tốt nhất là có thể thay quần áo.”

 

Đối với việc này, chánh án nhận xét đánh giá: “Yêu cầu quá nhiều.”

 

“Thật ra ở đây cũng được.” Mị Ma quay đầu nhìn phòng tắm tập thể một cái rồi nói.

 

Chánh án mặt không biểu cảm, nói: “Chỉ có một mình cậu, quá lãng phí nước.”

 

Anh dẫn Mị Ma đến phòng nghỉ mà lính canh dùng khi trực đêm. Phòng nghỉ có phòng tắm riêng, bên trong có bồn tắm.

 

Anh xả đầy nước vào bồn tắm, vừa quay người lại thì phát hiện Mị Ma đã bắt đầu cởi áo rồi — Xiềng xích nối liền với quần áo và xương của hắn, cởi ra bình thường thì không thể nào cởi được, nên Mị Ma đã trực tiếp dùng tay xé.

 

Chánh án cảnh giác, nhanh chóng lùi lại mấy bước, lùi thẳng ra ngoài phòng tắm — cửa không đóng, cũng không thể đóng.

 

Theo quy tắc giam giữ phạm nhân của Tháp Tội Lỗi, phạm nhân sau khi rời khỏi phòng giam thì tuyệt đối không được rời khỏi tầm mắt của lính canh.

 

Với góc độ hiện tại của anh, có thể nhìn thấy bóng lưng của Mị Ma.

 

Trong làn hơi nước mờ ảo, mái tóc dài đen nhánh của đối phương lay động, lộ ra một đoạn eo trắng nõn, mảnh khảnh, còn có một đôi chân thon dài, thẳng tắp, khó có thể bỏ qua được.

 

Chánh án tiếp tục lùi lại, cho đến khi lưng đụng vào tường của phòng nghỉ, mới kinh ngạc nhận ra phía sau đã không còn đường nữa.

 

Sau đó anh nhận được thứ mà Mị Ma ném ra. . . . . . giẻ rách.

 

Một chiếc áo dài lành lặn, bị xé thành hơn mười mảnh vụn cũng không dễ dàng gì.

 

Chánh án cảm thấy hắn là cố ý, cố tình muốn thay một bộ quần áo mới.

 

Vì sự an toàn của bản thân Mị Ma và những người khác trong Tháp Tội lỗi, anh tuyệt đối không thể để Mị Ma đã tắm xong đi ra ngoài trong tình trạng khỏa thân.

 

Thế là chỉ có thể lấy một bộ áo choàng pháp sư mà mình đã mặc qua từ trong nhẫn trữ vật ra.

 

Hơi nước trong phòng tắm càng lúc càng nhiều, tiếng nước chảy róc rách, nhưng với thị lực vượt xa người thường của chánh án, có thể xuyên qua hơi nước nhìn rõ cảnh tượng bên trong, đó cũng không phải là chuyện khó khăn gì.

 

Nhưng anh thà rằng mình không nhìn thấy. Như vậy sẽ không bị vẻ bề ngoài của Mị Ma mê hoặc, nảy sinh bất kỳ dao động nào không nên có.

 

Sau khi Mị Ma tắm xong, trông da dẻ hồng hào hơn rất nhiều, hắn đã thay bộ quần áo mà chánh án đưa cho.

 

So với vóc dáng của hắn, bộ áo choàng này rõ ràng có hơi rộng, khiến hắn trông càng gầy gò hơn.

 

Tóc của hắn vẫn còn ướt sũng nhỏ nước, sợi xích bạc mithril đã được giấu vào trong áo, khiến hắn trông giống như một pháp sư trẻ tuổi, gầy yếu, rất cần được hiệp sĩ bảo vệ.

 

Nhưng Mị Ma không phải là pháp sư. Anh cũng không phải là hiệp sĩ.

 

Đối phương là ma vật, là tù nhân.

 

Còn anh là người xét xử, là người thi hành án của hắn.

 

Chánh án dẫn Mị Ma trở lại phòng giam ở tầng cao nhất.

 

“Tôi có thể hỏi ngài một câu được không?” Khi chánh án chuẩn bị rời đi, Mị Ma đột nhiên nói.

 

Chánh án: “Nói.”

 

Mị Ma nói: “Lúc xét xử ban đầu, ngài nói tôi bất chấp ý nguyện của người khác, cưỡng ép xóa bỏ ý chí của người khác, sau khi sự việc bại lộ vẫn cố chấp không nhận sai, không biết hối cải, đây là…. tội thứ ba của tôi.”

 

Chánh án im lặng một chút rồi nói: “Đúng.”

 

“Nhưng tôi không có ý định xóa bỏ ý chí của cô ta,” Mị Ma nói, “Chỉ là, so với cái gọi là ‘ý chí’ vô căn cứ, chẳng lẽ sống sót không phải là quan trọng hơn sao?”

 

Mị Ma ngẩng đầu lên hỏi anh.

 

Chánh án nhìn đôi mắt màu tím của Mị Ma. Đôi mắt đó thâm trầm yêu mị, đẹp đến kinh người, nhưng cũng trống rỗng.

 

“Sống sót đương nhiên là quan trọng,” Chánh án nói, “Nhưng sống sót với tư cách là ‘bản ngã’ lại càng quan trọng hơn. Một người nếu đã mất đi ý chí của bản thân thì cô ta có còn là con người ban đầu nữa không?”

 

Mị Ma nói: “Sao lại không phải? Thể xác, linh hồn, tất cả đều vẫn là cùng một người, chỉ là hình thái có xảy ra một chút thay đổi nhỏ mà thôi.”

 

Chánh án vốn không muốn nói nhiều với Mị Ma. Vừa nãy đưa đối phương đi tắm đã tốn không ít thời gian rồi. Công việc ở tòa án bận rộn, anh thật sự không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây.

 

Huống chi tư duy của ma vật và loài người hoàn toàn khác nhau, chúng tàn nhẫn, thích giết chóc, không có sự đồng cảm, luôn bị sự phẫn nộ và oán hận lấp đầy. Nói lý với chúng, bình thường là không thể nói thông được.

 

Chỉ là, anh nhìn đôi mắt vẫn trống rỗng của Mị Ma, dù vẻ mặt rõ ràng là đang rất tò mò, đột nhiên anh rất muốn hỏi ma vật này một chút.

 

Chánh án nói: “Cậu từng có ‘Bản ngã’ chưa?”

 

Mị Ma chớp mắt, “Bản ngã?”

 

Chánh án: “….. Nhận thức của cậu về bản thân mình, nhận thức về cả thế giới, cậu muốn trở thành một sự tồn tại như thế nào, dùng cách thức nào để sống.”

 

“Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến những điều này.” Mị Ma nói, “Tôi là một con lai, từ nhỏ đã biết mình khác với người khác, vì thế mà đã tốn rất nhiều công sức để ngụy trang. Cuộc sống đối với tôi chỉ đơn giản là sống mà thôi.”

 

Hắn trầm ngâm một chút.

 

“Nhưng, nếu có thể thì tôi thật sự rất muốn biết, sống như một con người, rốt cuộc là cảm giác gì.”

 

“Chánh án đại nhân, ngài có thể dạy tôi không?”

 

Dạy một Mị Ma làm thế nào để trở thành một con người?

 

Điều này không khỏi có chút quá hoang đường.

 

Chánh án cảm thấy Mị Ma chỉ đang nói đùa, nhưng không hiểu sao, anh lại đồng ý một tiếng, “. . . . . . Được.”

 

Từ đó về sau, những cuộc đối thoại giữa bọn họ trở nên nhiều hơn.

 

Phần lớn thời gian là Mị Ma hỏi, anh trả lời.

 

Ví dụ như —

 

“Cha mẹ loài người nuôi dạy con cái, được gọi là tình yêu. Bạn đời của loài người kết hợp với nhau, cũng được gọi là tình yêu. Hai loại tình yêu này có gì khác nhau?”

 

Chánh án day day mi tâm, nói: “Đương nhiên là khác nhau. Một loại là máu mủ ruột thịt, là mối ràng buộc thân tình có từ khi sinh ra, còn một loại khác. . . . . .”

 

Một loại khác, bản thân anh cũng chưa từng có. Chỉ là, anh từng thấy từ xa, hiệp sĩ mạnh mẽ vì cứu người mình yêu mà không ngại đến nơi nguy hiểm, pháp sư yếu đuối vì hồi sinh người mình yêu đã chết mà không tiếc thi triển cấm thuật. Bọn họ không hề do dự, sống chết có nhau.

 

“Một loại khác, là nước không có gốc rễ, là hai người hoàn toàn xa lạ, vì duyên phận mà đi cùng nhau, tình cảm nảy sinh từ sự đồng hành…. Có lẽ vậy.” Chánh án nói.

 

Mị Ma cười, “Chánh án đại nhân cũng có chuyện không rõ sao?”

 

Chánh án từ chối tiếp tục trả lời câu hỏi này.

 

Lại ví dụ như —

 

“Ừm, cuốn sách này nói, so với ma vật, con người không bị dục vọng thấp hèn sai khiến, mà có thể dùng lý trí để suy nghĩ, kiềm chế dục vọng của mình, để đưa ra những….. quyết định hợp lý?”

 

Mị Ma lật sách — Đây là những cuốn sách mà hắn thấy quá nhàm chán, nên đã nhờ chánh án tùy tiện mang cho mình.

 

Đương nhiên, thứ chánh án mang đến cũng không phải là những cuốn sách giải trí thú vị gì, phần lớn là các loại bản sao luật pháp và sách hướng dẫn phân biệt sinh vật.

 

“Vậy chánh án đại nhân, cũng có lúc nảy sinh cái gọi là ‘Dục vọng thấp hèn’ sao?” Mị Ma hỏi.

 

Chánh án mặt căng ra nhìn Mị Ma.

 

Anh không phân biệt được rốt cuộc thì đối phương là đang cố ý chế giễu, hay là vô tình hữu ý đang dụ dỗ mình nữa.

 

Xuất phát từ việc tuân thủ quy tắc của Tháp Tội Lỗi, công việc tắm rửa ba ngày một lần của Mị Ma đều được chánh án thực hiện một cách nghiêm chỉnh.

 

Mà có lẽ bản thân Mị Ma thật sự có ma tính. Rất nhiều lúc, chỉ cần anh vẫn là một người đàn ông trưởng thành bình thường, thì một số phản ứng thật sự là không thể tránh khỏi.

 

Chánh án chỉ có thể sau khi nhốt Mị Ma về phòng, rồi tự mình đi tắm nước lạnh một lần để xả, để giữ cho mình tỉnh táo.

 

Có lẽ Mị Ma cũng đã phát hiện ra, mỗi lần nhìn anh vội vàng rời đi sau khi đóng cửa thì biểu cảm trên mặt sẽ có chút giễu cợt như cười như không.

 

Mà lần này, sau khi Mị Ma hỏi xong câu hỏi đó lại nói: “Nếu như có, thì bình thường ngài làm cách nào để giải tỏa? Có thể dạy tôi được không?”

 

Dạy một Mị Ma cách giải tỏa dục vọng?

 

Chánh án cảm thấy một Mị Ma nói ra lời này thật sự là có chút đáng bị dạy dỗ.

 

Một Mị Ma trưởng thành, nghĩ thế nào cũng không thể là một kẻ ngây thơ cái gì cũng không biết, có nhiều khả năng là chỉ muốn anh buông lỏng cảnh giác, bước vào cái bẫy mà đối phương đã dày công chuẩn bị.

 

Chánh án nhíu chặt mày, cuối cùng lạnh lùng nói: “Đừng có mơ.”

 

Nhìn chánh án chật vật đóng sầm cửa rời đi, Mị Ma cười một tiếng, rồi lại nhíu mày.

 

Có một điểm hắn không hề nói dối, hắn đúng là không quá biết cách xử lý….. những chuyện như thế này.

 

Hắn là con lai, trong người mang một nửa dòng máu của Mị Ma.

 

Sau khi trưởng thành, phần huyết thống này thức tỉnh, rất nhiều bản năng cũng theo đó mà đến. Chỉ có điều, vì từng nhìn thấy những hành vi hoang đường của một số đồng loại, cảm thấy quá bẩn thỉu, nên đã dùng ma lực cưỡng ép bản năng lại.

 

Nhưng bây giờ, hắn bị nhốt ở đây, ngày nào cũng chỉ có thể ăn thức ăn của loài người, không nhận được bất kỳ năng lượng bổ sung nào khác. Ma lực trở nên táo bạo bất an, khí huyết trong cơ thể sôi trào.

 

Mà chánh án vừa hay lại là một nhân loại có khí tức mạnh mẽ.

 

— Đây đối với Mị Ma mà nói, là thức ăn tốt nhất.

 

Thức ăn ngày nào cũng lảng vảng trước mắt thì phải làm sao?

 

Mị Ma dựa vào tường, nhắm mắt lại, có chút do dự, không mấy thành thạo thử tự giải quyết vấn đề cho mình.

 

Rất lâu sau, hắn thở dài một hơi.

 

Cảm giác này, là lần đầu tiên hắn trải nghiệm.

 

Không hẳn là tốt, nhưng cũng không quá tệ.

 

Suy cho cùng thì đó cũng là một lần trải nghiệm.

 

. . . . . .

 

Đã một tuần rồi chánh án không đến.

 

Lính canh vẫn không dám lên. Dường như Mị Ma đã trở thành một tù nhân bị lãng quên.

 

Tuy rằng bản thân hắn không thích ồn ào, cũng đã quen ở một mình, nhưng một thời gian không nhìn thấy chánh án, vậy mà lại có chút không quen.

 

….. Có lẽ là nhớ những chiếc bánh mì ngũ sắc mà đối phương mang đến rồi đi.

 

Mị Ma nghĩ.

 

Ngày thứ mười chánh án không đến, Mị Ma quyết định đi xem thử rốt cuộc thì chánh án đang làm gì.

 

Hắn xé một trang sách, gấp thành một con chim nhỏ.

 

Rất nhanh, con chim nhỏ bỗng có sức sống, run rẩy bay ra khỏi tay hắn, vỗ cánh bay qua cửa sổ nhỏ hẹp, lướt qua bầu trời kinh đô.

 

Nơi nó đến đầu tiên là tòa án.

 

Hôm nay tòa án vẫn ồn ào náo nhiệt, thậm chí người còn đông hơn gấp mấy lần so với ngày xét xử hắn hôm đó.

 

Chim nhỏ đậu trên một cây lớn có tầm nhìn tốt ở bên ngoài tòa án, nhìn về phía bên trong tòa án — quả nhiên chánh án đang ở đó.

 

Chỉ là, điều khiến hắn bất ngờ là, hôm nay chánh án đứng không đứng ở vị trí quan tòa phía trên, mà là đứng giữa sân xét xử — đó là nơi mà những tội nhân bị xét xử nên đứng.

 

Hai tay chánh án đeo xiềng xích, mái tóc dài trắng xóa xõa tung rối rắm, trên cánh tay mọc ra giáp xương sắc nhọn, xé rách bộ đồng phục thẩm phán màu đen.

 

Những dấu hiệu ma hóa quá rõ ràng, khiến người dân xôn xao bàn tán.

 

“Chánh án đại nhân vậy mà lại bị ma khí ăn mòn! Tại sao ngài ấy không công bố tình hình của mình? Cứ nhất quyết đợi đến khi tình hình nghiêm trọng đến mức bị người khác phát hiện thì mới đưa lên tòa án?”

 

“Nghe nói là Chánh án lạm dụng chức quyền, dây dưa không dứt với con ma vật mà ngài ấy bắt về lúc trước, bây giờ đã trở thành con rối bị Mị Ma thao túng…. Không công bố tình hình, có lẽ cũng là muốn che giấu những chuyện xấu hổ trước đó của bọn họ.”

 

“Sao lại có thể như vậy. . . . . . Quân đội ma tộc ở phía Tây vẫn luôn rình rập, không có chánh án thì chẳng phải đám dị tộc đó có thể yên tâm phát động chiến tranh, xâm lược biên giới vương quốc chúng ta sao?”

 

“Thật là tạo nghiệp, tạo nghiệp mà!”

 

“Không ngờ ngay cả chánh án cũng không thể cưỡng lại được sự dụ dỗ của Mị Ma. . . . . .”

 

“Kẻ phản bội! Kẻ phản bội của loài người!”

 

Mị Ma đứng trên cây bàng quan, nghe mọi người bàn tán, nghĩ thầm, hắn có làm gì chánh án đâu.

 

Lúc mới gặp lần đầu, hắn đã phát hiện chánh án bị ma khí xâm thực rất sâu, và ngạc nhiên khi đối phương vậy mà vẫn có thể duy trì hình thái loài người.

 

Chánh án có thể kiên trì đến bây giờ mới bắt đầu ma hóa, đã vượt xa dự kiến của hắn rồi.

 

Giữa tiếng xôn xao bàn tán, phiên tòa bắt đầu.

 

Đối mặt với những tội danh mà đồng nghiệp cũ liệt kê ra từng điều từng khoản, chánh án chỉ im lặng không nói gì.

 

Anh bị phán tước đoạt thân phận thẩm phán, và xử tử hình.

 

Mị Ma có chút thờ ơ liếc nhìn đám người đang xôn xao bàn tán một cái, quay người rời khỏi nơi này.

 

Hình phạt không kịp thi hành.

 

Vì quân đoàn ma tộc ở phía Tây sau khi nghe tin đã phát động tấn công.

 

Người thống lĩnh quân đoàn là một ứng cử viên Ma Vương, tên là Uy Tư Ân, bản thể là một con ma long có thể phun ra lửa địa ngục.

 

Quân đoàn ma tộc tàn phá khắp các vùng đất của vương quốc, quân đội loài người gian nan chống trả, từng bước rút lui.

 

Tại kinh đô.

 

Trước một chiếc lồng được phủ kín bằng vải dày, mấy sĩ quan đang lo lắng trao đổi.

 

“Thật sự phải thả anh ta ra sao?”

 

“Bây giờ chỉ có anh ta mới có thực lực chống lại ma long thôi. . . . . .”

 

“Nhưng ý thức của anh ta đã không còn lại bao nhiêu, các người không sợ anh ta quay lại tấn công quân đội loài người chúng ta sao?”

 

“Dù sao thì cũng là chánh án đại nhân trước kia, chắc là sẽ không ra tay với chúng ta đâu…. nhỉ?”

 

Tiếng gầm rú của ma long trên bầu trời càng lúc càng gần, ngọn lửa đỏ rực phun ra nhuộm đỏ cả bầu trời.

 

Quân đội ma tộc áp sát, tiếng la hét vang trời.

 

Có người hạ quyết tâm, run rẩy cầm chìa khóa đi mở khóa lồng.

 

Cửa lồng được mở ra, một bàn tay đầy giáp xương từ bên trong vươn ra, nắm lấy thanh sắt. Thanh sắt lập tức vặn vẹo, khiến người mở cửa giật mình.

 

Người đàn ông cao lớn bước ra, đôi mắt đỏ thẫm quét qua một hàng người trước mắt, đôi cánh xương sau lưng đột ngột mở ra, lao vút lên trời với tốc độ cực nhanh.

 

Anh đến trên tường thành, nhìn thấy quân đội ma tộc đen nghịt, đang không ngừng tiến gần về phía kinh đô.

 

Cùng lúc đó, còn có cả quân đoàn phi long trải rộng cả bầu trời. Đứng đầu, chính là con ma long màu đen uy danh hiển hách kia, Uy Tư Ân.

 

Quân thủ thành đột nhiên kêu lên kinh hãi.

 

Chỉ thấy trên đầu con ma long, vậy mà còn có một bóng người thon dài đang đứng.

 

Hắn mặc áo choàng pháp sư màu đen, tóc dài bay sau lưng, đôi mắt tím yêu mị nhìn xuống những con người đang hoảng sợ bên dưới.

 

“Hắn là ai?”

 

“Ma long xưa nay ngạo mạn, làm sao có thể dung túng cho người đứng trên đầu nó?”

 

“Trừ khi…. nó là Ma Vương! Là Ma Vương!!!”

 

Khuôn mặt quen thuộc đó khiến đồng tử của chánh án co rút lại.

 

Anh nắm chặt trường thương trong tay, hai cánh vỗ mạnh, liền lướt về phía ma long.

 

Ma long gầm rú muốn phun lửa, nhưng đã bị Ma Vương giơ tay ngăn lại.

 

Ma Vương nhìn về phía chánh án, mỉm cười, nói: “Cuối cùng bọn họ cũng chịu thả anh ra rồi, chánh án đại nhân.”

 

Chánh án: “…….. Là cậu.”

 

Người trước mắt không phải Mị Ma thì còn ai?

 

Ma Vương gật đầu, nói: “Tôi đoán anh ở lại đây chắc cũng không có gì thú vị nữa rồi. Chi bằng đi theo tôi?”

 

Ma Vương đưa tay về phía anh.

 

Đó là một bàn tay thon dài, xinh đẹp. Còng tay bạc mithril vẫn còn đeo trên cổ tay hắn, giống như một chiếc vòng tay trang trí tinh xảo. Ma lực đáng sợ đang cuồn cuộn chảy xung quanh hắn —

 

Sở hữu ma lực như vậy thì sợi xích cấm ma kia, ngay từ đầu đã là vô hiệu đối với hắn rồi.

 

Chánh án nói: “…… Tại sao?”

 

Tại sao lúc đầu lại giấu diếm sức mạnh để anh bắt về, nhận hình phạt, bị giam giữ ở trên tháp cao?

 

Tại sao lại tỏ ra như thể không biết gì về thế giới loài người, đầy tò mò, và rồi lại đột nhiên phát động chiến tranh, khiến đại địa sinh linh lầm than, máu chảy thành sông?

 

“Anh hỏi tôi tại sao.”

 

Ma Vương trầm ngâm một chút.

 

Hắn được ông lão tư tế già nhận nuôi lớn lên. Ông lão tư tế già có ân với hắn, vậy mà hắn lại giết cháu gái của đối phương — mặc dù hắn không cho rằng đó là “Giết hại”, nhưng tổn thương cũng đã gây ra. Bọn họ nói hắn có tội, vậy nên hắn cần phải chuộc tội.

 

Thế là hắn tự trói buộc ma lực, mặc cho loài người bắt giữ. Sợi xích cấm ma đó đến bây giờ vẫn còn khảm trong xương hắn, chưa bị hắn lấy ra.

 

Hắn bị chánh án giam ở tháp cao. Theo lý thuyết, bọn họ nên là kẻ thù. Nhưng mà, khi hắn ở bên ngoài tòa án nghe thấy những lời bàn luận của người dân về người đàn ông kia có những sai lệch quá lớn so với sự thật, đột nhiên hắn lại cảm thấy không thoải mái.

 

Hắn không muốn nghe những lời bàn luận đó, thế là muốn bọn họ im miệng.

 

Chỉ đơn giản vậy thôi.

 

Không có lý do đặc biệt nào cả.

 

Hắn hoàn toàn dựa vào sở thích và dục vọng của bản thân mà làm việc.

 

Dù sao thì hắn cũng là một ma vật mà, đúng không?

 

Chánh án giơ trường thương lên, chĩa về phía Ma Vương.

 

Ma Vương vẫn mỉm cười: “Anh muốn ra tay với tôi sao? Được thôi, hồi ở thị trấn nhỏ đó tôi chưa dốc hết sức, hôm nay vừa hay cùng chánh án đại nhân chơi đùa cho thỏa thích.”

 

Bóng tối phía sau Ma Vương trào lên, bóng tối ngưng kết như roi dài vung về phía chánh án.

 

Chánh án vỗ mạnh hai cánh, vậy mà không hề phòng thủ, mặc cho roi dài của Ma Vương đánh vào người, tay nắm chặt trường thương đâm về phía Ma Vương!

 

Sát khí trên người anh lạnh thấu xương, khiến nụ cười trên mặt Ma Vương thu lại một chút, đôi mắt tím cũng trở nên có chút lạnh.

 

Giây tiếp theo, nó trực tiếp giơ tay nắm lấy trường thương của chánh án.

 

Tuy rằng ma lực sâu không lường được, nhưng là một pháp sư, cơ thể của Mị Ma không tính là bền bỉ, lúc trước đã có thể bị chánh án đâm xuyên, hiện tại, máu đen lẫn máu đỏ tươi trượt xuống từ lòng bàn tay hắn.

 

Dường như Ma Vương không biết đau đớn, bàn tay nắm lấy mũi thương không hề thả lỏng, bóng tối từ trên người hắn theo trường thương tràn về phía trong cơ thể chánh án.

 

— Ma khí xâm thực.

 

Chánh án vốn đã bị xâm thực rất nghiêm trọng, giờ phút này, thần trí của anh lại trở nên hỗn loạn dưới sự xâm nhập của ma khí. Chánh án gắng hết sức rút trường thương từ trong tay Ma Vương ra, cắt đứt đường đi của ma khí, sau đó, để giữ cho mình tỉnh táo, vậy mà anh lại trực tiếp cầm lấy trường thương, đâm vào lồng ngực của mình!

 

Đồng tử của Ma Vương co rút lại.

 

“. . . . . . Tại sao?” Lần này đến lượt Ma Vương hỏi.

 

Tại sao bị con người hiểu lầm bàn tán như vậy mà vẫn muốn giữ gìn ý chí của nhân loại, không chịu từ bỏ giãy giụa?

 

Chánh án không trả lời.

 

Anh đứng trong biển máu và lửa, chắn trước phòng tuyến cuối cùng của loài người, như một bức tường cao không thể vượt qua.

 

Máu không ngừng chảy xuống từ ngực anh, anh lại giơ trường thương về phía Ma Vương.

 

Tấn công.

 

Tấn công điên cuồng, không biết mệt mỏi.

 

Giãy giụa.

 

Tỉnh táo và hỗn độn liên tục thay thế nhau.

 

Chấp niệm còn sót lại chống đỡ cho anh không thể gục ngã.

 

Ma Vương bị anh chọc giận, động tác tấn công cũng trở nên tàn nhẫn.

 

Khi trường thương đâm xuyên qua cơ thể Ma Vương, tay của Ma Vương cũng nắm chặt lấy trái tim của chánh án.

 

Thế giới xung quanh bắt đầu nứt vỡ, sụp đổ.

 

Móng tay dài ngoằn, nhọn hoắt của Ma Vương cắm vào trái tim mềm mại, nóng hổi của người đàn ông — trong lúc mơ màng hắn cảm thấy mình dường như đã bóp nát trái tim của đối phương vô số lần rồi.

 

Mà lần này, động tác của hắn lại có một thoáng do dự.

 

Hình ảnh khi còn ở trên tháp đá đột nhiên lướt qua trong đầu.

 

Chánh án mỗi ngày mang theo bữa ăn bánh mì ngũ sắc đến, vẻ mặt rõ ràng quan tâm mà lại quay mặt đi; dáng vẻ suy tư nghiêm túc khi trả lời những câu hỏi kỳ quái của hắn; Dáng vẻ kìm nén nhẫn nhịn khi bị hắn trêu đùa; Dáng vẻ nhíu mày; Dáng vẻ đóng sầm cửa chạy trốn.

 

Còn có hôm đó trên tòa tháp cao, đối phương nhìn sâu vào mắt hắn, hỏi—

 

“Cậu đã từng có ‘bản ngã’ chưa?”

 

Tay của Ma Vương buông ra, run rẩy rũ xuống, lùi lại một bước.

 

“Đủ rồi.” Hắn nói.

 

. . . . . .

 

Ma Vương bị trọng thương, quân đội ma tộc rút lui khỏi lãnh thổ của loài người.

 

Mà chiến lợi phẩm duy nhất mà Ma Vương mang về.

 

— Là một chánh án đã mất lý trí, thường xuyên phát điên.

 

Trong thần điện ở lãnh thổ của ma tộc.

 

Trên vương tọa, Ma Vương ngồi bắt chéo hai chân, rũ mắt nhìn người đàn ông tóc trắng đang ôm đầu không ngừng gào thét trong lồng sắt.

 

Cổ, hai cánh tay, đùi của người đàn ông đều bị còng tay khóa chặt, nối với xiềng xích, mỗi khi cử động lại phát ra tiếng vang loảng xoảng.

 

Thân phận của tù nhân và người canh giữ đã hoàn toàn hoán đổi, chánh án cao cao tại thượng đã trở thành tù nhân dưới trướng của Ma Vương.

 

Nửa thân trên của anh trần trụi, ở ngực trái có một vết sẹo đã thành sẹo, tóc dài màu trắng xõa tung, năm ngón tay không ngừng cào xuống đất, máu tươi đầm đìa.

 

Ma Vương đứng dậy, thân thể loạng choạng một chút. Vết thương bị trường thương đâm xuyên qua vẫn chưa hoàn toàn lành lại, máu thấm vào áo choàng màu đen, không mấy rõ ràng.

 

Hắn vốn không phải là một người chịu thiệt thòi rồi im lặng chịu đựng, nếu như là vào lúc ban đầu, dám khiến hắn bị thương nặng như vậy, nhìn thấy người đàn ông đang đau khổ giãy giụa trên đất, có lẽ hắn sẽ vỗ tay hoan hô, tiện thể đi qua giơ chân lên dẫm thêm vài cái.

 

Ma Vương kéo thân thể trọng thương đi đến trước lồng giam.

 

Người đàn ông ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ thẫm như dã thú nhìn hắn, từ trong cổ họng tràn ra tiếng gầm gừ khe khẽ.

 

Rõ ràng là đã không còn nhận ra dáng vẻ của hắn nữa rồi.

 

Ma Vương nhìn anh, giơ cổ tay lên, dùng móng tay rạch ra một vết thương, rồi luồn vào trong khe hở của lồng sắt.

 

Máu nhỏ giọt tí tách rơi xuống.

 

Dã thú tóc trắng ngửi thấy mùi máu của Mị Ma, phản ứng đầu tiên là lùi lại, nhưng bản năng lại không thể khống chế được sự hấp dẫn, anh chậm rãi nhích lại, răng nanh cắn mạnh vào cổ tay hắn.

 

“Uống máu của tôi rồi thì phải nhanh chóng khỏe lại đấy.” Ma Vương nói, “Anh đã nói sẽ dạy tôi làm sao để sống như một con người.”

 

“….. Đường đường là chánh án đại nhân, không thể nói mà không giữ lời được.”

 

Hết chương 111.

 

Chương 111: Ngoại truyện – Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng (3)

Ngày đăng: 13 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên