Chương 112: Bóng Côn Trùng (38)

 

Chương 112: Bóng Côn Trùng (38)

 

Trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu, Chiêm Phú Hải mới nói là ông ta không nhớ rõ năm nào. Thời trẻ ông ta từng du học tại nước A, sau này tuy trở về nước nối nghiệp gia đình, nhưng nước A vẫn được xem như quê hương thứ hai của ông ta. Ông ta cũng có một số khoản đầu tư ở đó, nên thỉnh thoảng vẫn ghé qua ở một thời gian.

 

Ông quen biết Tùy Ninh trong một buổi triển lãm tranh ở nước A. Hôm đó ông đến xem tranh thì gặp Tùy Ninh, người đàn ông ăn vận lịch lãm, phong độ. Ở nơi đất khách quê người, rất hiếm khi bắt gặp một gương mặt Á Đông, nhất là ở triển lãm tranh. Cảm thấy có chút đồng cảm, ông ta đã chủ động bắt chuyện với Tùy Ninh. Nghe Tùy Ninh nói quê gốc ở tỉnh Hàm, ông ta rất ngạc nhiên vì sắp tới ông ta sẽ cùng người nhà đến tỉnh Hàm để phát triển sự nghiệp.

 

Cả hai trò chuyện rất vui vẻ. Tùy Ninh là người thanh tao, chí hướng cao xa, học vấn uyên bác. Biết được Chiêm Phú Hải thích sưu tầm đồ cổ, Tùy Ninh liền nhắc đến việc trước khi di cư, ông ấy có cả một ngôi nhà nhỏ dùng để chứa đồ cổ, không thể nào mang theo hết được, đành phải gửi lại tiệm đồ cổ, chờ người hữu duyên đến lấy.

 

Chiêm Phú Hải liền hỏi địa chỉ tiệm đồ cổ, nói rằng khi nào về nước nhất định sẽ ghé qua xem. Tùy Ninh rất vui, mời ông đến nhà chơi. Nhưng vì Chiêm Phú Hải còn có việc, Tùy Ninh bèn mời ông một ly cà phê, hẹn gặp lại vào lần sau.

 

Lịch trình của Chiêm Phú Hải ở nước A rất kín, cuối cùng cũng không thu xếp được thời gian đến nhà Tùy Ninh. Nhưng khi về nước, ông ta không quên ghé qua xem bộ sưu tập của Tùy Ninh. Bọn họ hợp gu nhau, thẩm mỹ cũng gần giống nhau, thế là ông mua liền một mạch mười mấy món đồ, định bụng khi nào sang nước A sẽ cùng Tùy Ninh hàn huyên vài ngày vài đêm.

 

Nhưng công việc của gia đình Chiêm Phú Hải ở tỉnh Hàm lại bận rộn, ông không thể đi đâu được. Đến tận bốn năm sau, ông mới có dịp quay lại nước A. Ông tìm đến căn nhà cũ của Tùy Ninh, nhưng người ra mở cửa lại là một ông lão da trắng. Ông lão nói bọn họ đã chuyển đến đây được ba năm rồi, còn chủ nhà trước thì không rõ.

 

Chẳng lẽ Tùy Ninh đã chuyển đi rồi?

 

Chiêm Phú Hải có chút tiếng tăm ở địa phương, ông nhờ người tìm hiểu, nhưng tin tức nhận được lại không tốt đẹp gì. Gia đình Tùy Ninh đột nhiên mất tích, rất có thể đã bị tội phạm sát hại. Là người nước ngoài, ông không thể yêu cầu cảnh sát địa phương truy tìm hung thủ. Người chết không thể sống lại, cuối cùng ông cũng chỉ là người có chút duyên nợ với Tùy Ninh, mà duyên nợ ấy đã đứt đoạn từ khi Tùy Ninh qua đời.

 

“Nếu không phải các anh nhắc đến, tôi cũng suýt nữa thì quên mất ông ấy rồi.” Chiêm Phú Hải thở dài: “Người ôn hòa, điềm tĩnh như thầy Tùy Ninh, sau này tôi chưa từng gặp lại.”

 

Trần Tranh cố ý hỏi: “Tội phạm gì? Buôn bán ma túy?”

 

Chiêm Phú Hải nói, ngay cả cảnh sát địa phương còn không điều tra ra, ông ta làm sao biết rõ được. Ở đó buôn bán ma túy, băng đảng nhiều vô số kể, chắc là do bọn chúng gây ra.

 

Trần Tranh nói: “Có khả năng là bị ám sát không? Ví dụ như có người ở trong nước muốn giết ông ấy?”

 

Chiêm Phú Hải ngạc nhiên: “Chuyện như vậy cũng có sao?”

 

“Tôi chỉ đoán vậy thôi.” Trần Tranh vừa quan sát Chiêm Phú Hải vừa nói: “Tùy Ninh sống sung túc, lại yêu thích văn hóa truyền thống, không giống kiểu người muốn di cư. Có lẽ ông ấy bị ai đó ép buộc nên mới phải di cư, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi lưỡi hái tử thần.”

 

Chiêm Phú Hải im lặng hồi lâu, “Cũng có thể. Nhưng cũng có thể là do con trai ông ấy gây ra họa.”

 

“Con trai ông ấy?”

 

Chiêm Phú Hải nói, cả nhà Tùy Ninh, người gây ấn tượng sâu sắc nhất với ông ta chính là con trai của Tùy Ninh – Tùy Tư. Tuy chưa từng gặp mặt Tùy Tư, nhưng trong những lần trò chuyện ngắn ngủi với Tùy Ninh, ông ta nghe Tùy Ninh nhắc đến Tùy Tư vài lần, lần nào cũng thở dài, nói con trai lớn rồi khó dạy, tính tình hung bạo, dường như luôn có thái độ thù hận với mọi người xung quanh, thường xuyên gây chuyện thị phi, thậm chí còn không muốn về nhà.

 

“Nếu Tùy Tư đắc tội với ai đó, ở nơi đất khách quê người như vậy, có khi cả nhà họ đều bị liên lụy.” Chiêm Phú Hải nhún vai, “Nhưng tôi cũng chỉ đoán mò thôi.”

 

Con trai bất trị của Tùy Ninh? Trần Tranh suy nghĩ một lát rồi kéo chủ đề về: “Thực ra chúng tôi đã điều tra được hung thủ sát hại Tùy Ninh rồi.”

 

Chiêm Phú Hải sững sờ, vài giây sau mới khó hiểu hỏi: “Đội trưởng Trần, tôi không hiểu lắm. Các cậu rốt cuộc đang điều tra La Ứng Cường hay Tùy Ninh? Hay là… các cậu nghi ngờ tôi có liên quan đến cái chết của hai người bọn họ?”

 

Trần Tranh mỉm cười: “Cũng trùng hợp, ban đầu là điều tra hai người bọn họ, nhưng điều tra tới điều tra lui, lại phát hiện ông ít nhiều gì cũng có chút quan hệ với bọn họ.”

 

Chiêm Phú Hải nghiêm mặt: “Ồ, vậy hung thủ hại chết Tùy Ninh mà các cậu tìm được, chắc chắn không phải là tôi chứ?”

 

Trần Tranh nói: “Là La Ứng Cường.”

 

Mắt Chiêm Phú Hải từ từ mở to, tiêu hóa một lúc lâu mới gật đầu: “Cũng có khả năng, dù sao thì không phải cậu đã nói rồi sao, năm đó Tùy Ninh từng giúp đỡ La tổng, liên quan đến tiền bạc và phân chia quyền lực, bạn bè thân thiết đến mấy cũng có thể trở mặt thành thù.”

 

Cuối cùng, Trần Tranh lấy bức ảnh của Lưu Phẩm Siêu ra: “Chiêm tổng, anh xem kỹ lại xem, có ấn tượng gì về người này không?”

 

Chiêm Phú Hải chăm chú quan sát: “Hình như chưa từng gặp. Anh ta là…?”

 

Trần Tranh nói: “Anh ta là người cung cấp tin tức cho tôi, đến Nam Sơn để điều tra một manh mối, nhưng gần đây anh ta mất tích, có người nhìn thấy anh ta từng ở cùng người của ông.”

 

Chiêm Phú Hải nghiêm nghị nói: “Ồ, là người của cảnh sát sao? Vậy để tôi đi hỏi thăm xem. Nếu có tin tức, tôi sẽ báo cho cậu ngay lập tức.”

 

Trần Tranh mỉm cười: “Vậy phiền ông rồi.”

 

Chiêm Phú Hải đích thân tiễn Trần Tranh xuống lầu, lúc đến cạnh xe bỗng nói: “Đội trưởng Trần, so với thành phố Nam Sơn của chúng tôi, Lạc Thành phát triển hơn nhiều, tại sao cậu không ở lại Lạc Thành mà lại chạy đến Nam Sơn?”

 

Trần Tranh hơi bất ngờ: “Nhiệm vụ mới mà thôi. Chiêm tổng rất quan tâm sao?”

 

“Nói các cậu làm cảnh sát, nói ổn định thì cũng ổn định, nói không ổn định thì đôi khi còn bấp bênh hơn cả những kẻ đầu cơ trục lợi như chúng tôi. Đội trưởng đội hình sự ở cục cảnh sát thành phố đang yên đang lành, bỗng nhiên bị điều đến một nơi khác, còn phải đích thân đến điều tra những người như tôi.” Chiêm Phú Hải làm ra vẻ đồng cảm: “Đội trưởng Trần, cậu có từng nghĩ đến việc đổi nghề chưa?”

 

Trần Tranh cười, liếc mắt sang logo bạc của Vân Hưởng Entertainment bên cạnh: “Tuổi này rồi, tôi mà chen chân vào giới giải trí thì không ổn lắm nhỉ?”

 

“Hahaha, câu này của cậu lại khiến tôi nảy ra ý tưởng mới.” Chiêm Phú Hải nói: “Với điều kiện của đội trưởng Trần, chẳng phải là hình mẫu tổng tài bá đạo đang hot hiện nay sao? Này, cậu xem, Lẫm Đông đó, cậu biết chứ? Vai diễn cảnh sát của cậu ta rất được khen ngợi, ai cũng khen cậu ta diễn giống hệt cảnh sát thật. Nhưng nếu cậu mà đóng thì không còn là giống nữa, mà là bản sắc diễn xuất luôn.”

 

Trần Tranh mỉm cười, kéo cửa xe, nhưng Chiêm Phú Hải lại giữ cửa lại. Hiếm khi có người bị cảnh sát nhắm đến lại chủ động như vậy, Trần Tranh nhìn Chiêm Phú Hải, ánh mắt sâu hơn một chút.

 

Chiêm Phú Hải nói: “Đội trưởng Trần về suy nghĩ kỹ đi, lúc nào cảm thấy làm cảnh sát quá mệt mỏi, quá bấp bênh, thì cứ đến tìm tôi, cậu có sự nghiêm túc của người trưởng thành, làm việc có nguyên tắc, lại có tầm nhìn bao quát bẩm sinh, tôi rất cần một cố vấn như cậu.”

 

Trần Tranh nói: “Chúng ta còn có cơ hội gặp mặt.”

 

Đúng lúc Chiêm Phú Hải đang ra sức chèo kéo Trần Tranh, thì Minh Hàn đã tìm được người đi cùng Lưu Phẩm Siêu ở khu phố Hạnh Thụ chuyên bán thẻ bài minh tinh, đồ lưu niệm anime. Người này tên là Quý Thuận, thường xuyên khoác lác mình quen biết minh tinh của Vân Hưởng Entertainment, lúc nào cũng có thể lấy được lịch trình và ảnh có chữ ký của minh tinh, thi thoảng xung quanh lại vây quanh một đám thanh niên đu idol.

 

Nhìn bề ngoài, Quý Thuận cũng coi như ưa nhìn, dáng người cao ráo, tóc dài búi gọn ra sau gáy, toát lên vẻ bất cần đời. Lúc này, gã đang nằm dài phơi nắng trước cửa một cửa hàng, vẻ mặt chán chường. Buổi sáng, các cửa hàng ở khu phố Hạnh Thụ đều vắng khách, Minh Hàn vừa đi vào trong ngõ đã thu hút không ít ánh nhìn. Khi cậu đứng trước mặt Quý Thuận, vài người bán hàng thò đầu ra, tưởng là minh tinh nào quen biết với anh Thuận của bọn họ.

 

Quý Thuận khó chịu mở mắt, đánh giá Minh Hàn từ trên xuống dưới, bỗng nhiên hai mắt sáng rực, vội vàng đứng dậy: “Ai giới thiệu đến đấy?”

 

“Giới thiệu?” Minh Hàn nói: “Giới thiệu thế nào?”

 

Quý Thuận tặc lưỡi: “Đã tìm đến tận đây rồi, cậu dám nói là đến mua thẻ bài sao?”

 

Minh Hàn cười: “Mua thẻ bài cái quái gì.”

 

“Nhìn cậu cũng không giống mua thẻ bài.” Quý Thuận đi vòng quanh Minh Hàn một vòng, vẻ mặt khá tán thưởng: “Không tệ, ai mà có mắt nhìn thế, đưa cậu đến chỗ tôi? Không được việc thì thôi.”

 

Minh Hàn lấy giấy tờ ra, Quý Thuận lập tức ngớ người: “Hả? Cảnh sát giới thiệu đến á?”

 

“Anh nghĩ tôi muốn dựa vào anh để tiến thân vào giới giải trí à?” Minh Hàn bước vào trong tiệm: “Anh có quan hệ gì với Vân Hưởng Entertainment?”

 

Quý Thuận lắp bắp: “Không, không có quan hệ gì hết.”

 

“Vậy vừa nãy anh nói cái gì mà giới thiệu với không giới thiệu?” Minh Hàn thấy Quý Thuận lùi từng bước nhỏ, định chuồn mất, bèn túm gã lại, ấn vào tường, cẳng tay ghì chặt cổ gã: “Căng thẳng gì thế? Không giới thiệu việc làm nữa à?”

 

Quý Thuận luống cuống nói: “Anh buông tôi ra, tôi không làm chuyện phạm pháp đâu!”

 

Minh Hàn hỏi: “Lưu Phẩm Siêu đang ở đâu?”

 

Quý Thuận kêu lên: “Lưu Phẩm Siêu nào? Tôi không quen!”

 

“Còn giả vờ?” Minh Hàn dí ảnh Lưu Phẩm Siêu vào mặt Quý Thuận: “Người này, cậu không quen biết?”

 

Sắc mặt Quý Thuận lập tức trắng bệch, cũng không vùng vẫy nữa: “Anh, anh nói anh ta á?”

 

Minh Hàn hỏi: “Anh ta đang ở đâu?”

 

Quý Thuận cúi đầu, ấp úng: “Tôi không biết, tôi, tôi chỉ nghe theo sự sắp xếp của cấp trên, đưa anh ta đến, đến nhà hát.”

 

Quý Thuận có một người anh họ tên Đồ Bân, theo Chiêm Phú Hải nhiều năm, làm đội trưởng đội bảo an ở Vân Hưởng Entertainment, nghe nói quyền lực không nhỏ, thường xuyên giao cho gã vài việc riêng trong nội bộ. Quý Thuận là kẻ lười biếng, ham ăn, nhưng rất biết nịnh nọt, lấy lòng được Đồ Bân, nên thi thoảng Đồ Bân lại cho gã ít đồ lưu niệm của minh tinh. Gã nhìn thấy cơ hội kiếm tiền, bèn mang thẻ bài các kiểu ra bán, cả khu phố Hạnh Thụ không ai là không biết “Anh Thuận quen biết minh tinh, có nguồn hàng”.

 

Quý Thuận ngồi trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, ủ rũ nói, giới giải trí rất bẩn, Đồ Bân chính là kẻ làm chuyện bẩn thỉu, có vài minh tinh nhỏ không nghe lời, phải có người đến dạy dỗ, gã đóng vai trò tay sai cho Đồ Bân, dọa cho mấy minh tinh kia sợ xanh mặt, sau đó cấp cao của Vân Hưởng Entertainment sẽ ra mặt can thiệp, một người đóng mặt đỏ mặt, một người đóng mặt trắng, vấn đề liền được giải quyết.

 

Cách đây không lâu, Đồ Bân lại giao cho gã một nhiệm vụ, thái độ thận trọng hơn hẳn mọi khi, bảo gã đi đón một người tên Lưu Phẩm Siêu, còn phải bảo Lưu Phẩm Siêu thay hết quần áo giày dép, tắm rửa sạch sẽ, sau đó đưa đến nhà hát Vân Hương.

 

Nghe vậy, gã tưởng Lưu Phẩm Siêu là tiểu thịt tươi nào đó, bị vị nào đó ở trên cao nhìn trúng. Nhưng khi nhìn thấy ảnh của Lưu Phẩm Siêu, gã lập tức nhíu mày, đây mà là tiểu thịt tươi cái quái gì? Nói là lão thịt khô còn tạm được!

 

Gã đợi Lưu Phẩm Siêu ở cầu Kéo, khu vực này ngư long hỗn tạp, không dễ gây chú ý. Vào giờ cao điểm buổi sáng, một người đàn ông ăn mặc lôi thôi đứng trước mặt gã, mũ và khẩu trang che kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt.

 

Nghĩ đến đôi mắt đó, gã không khỏi rùng mình một cái. Bản thân gã cũng là kẻ máu mặt, ánh mắt hung ác đã thấy nhiều rồi, nhưng ánh mắt của người đến lại tràn đầy căm hận, giống hệt kẻ sát nhân. Gã nuốt nước bọt, không dám tỏ ra yếu thế, hỏi đối phương là ai. Khi nghe thấy ba chữ “Lưu Phẩm Siêu”, gã vội vàng quan sát xung quanh, sau đó kéo cửa xe, đẩy đối phương vào trong.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Trên xe, gã bảo Lưu Phẩm Siêu gỡ mũ và khẩu trang xuống, so sánh với ảnh hồi lâu. Lưu Phẩm Siêu cứ như pho tượng ngồi bất động, cả gương mặt cũng hết sức bình thường, gã nhìn lâu dần, nỗi sợ hãi mơ hồ trong lòng cũng tan biến, bèn đưa Lưu Phẩm Siêu về nhà mình tắm rửa thay quần áo.

 

Đồ Bân từng sai gã “áp giải” không ít người, nhưng chỉ có người này là Đồ Bân bảo gã đưa về nhà. Gã hỏi tại sao, Đồ Bân bảo gã đừng lắm chuyện, cứ làm theo là được. Gã không khỏi tò mò, rốt cuộc người này là nhân vật tầm cỡ nào?

 

Sau khi tắm rửa xong, Lưu Phẩm Siêu vẫn là một người hết sức bình thường. Gã kiếm chuyện bắt chuyện với Lưu Phẩm Siêu, nhưng Lưu Phẩm Siêu cứ như người câm. Đồ Bân không cho gã động đến Lưu Phẩm Siêu, gã thực sự không hiểu nổi đây là nhân vật nào, chỉ đành cung phụng anh ta tử tế.

 

Không lâu sau, vụ án ở tiệm massage chân truyền khắp nơi, gã vừa lướt điều khiển ti vi, vừa nói với Lưu Phẩm Siêu: “Mẹ kiếp, ai mà dám giết đại gia số 1 ở đây chứ? Chán sống rồi hả?”

 

Theo lẽ thường, ai nhìn thấy tin tức như vậy cũng phải bày tỏ sự kinh ngạc chứ? Nhưng Lưu Phẩm Siêu vẫn không có phản ứng gì. Gã nói một hồi lâu, thấy một mình tự nói chuyện rất chán, bèn buột miệng: “Chẳng lẽ là anh giết?”

 

Vừa dứt lời, chính gã đã sợ đến mức nhảy dựng lên. Lưu Phẩm Siêu nhìn gã, trong nháy mắt đó, gã toát mồ hôi lạnh: “Tôi, tôi nói đùa thôi! Sao anh có thể giết người được chứ, hahaha——”

 

Sau đó, gã không dám nói chuyện với Lưu Phẩm Siêu nữa, cũng không dám hỏi Đồ Bân, chỉ mong Đồ Bân mau chóng đưa người này đi. May mà không lâu sau, Đồ Bân đã nhắn tin, bảo gã đưa Lưu Phẩm Siêu đến nhà hát vào ban đêm. Gã thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nấu cho Lưu Phẩm Siêu một bữa ngon, sợ anh ta không chịu đi. Nhưng khi nghe nói phải chuyển đến chỗ khác, Lưu Phẩm Siêu lại nói với gã một tiếng cảm ơn.

 

Nhà hát Vân Hương hiện đang mở cửa cho công chúng tham quan chỉ có khu A, khu B đang trong quá trình xây dựng, xe của gã dừng ở khu vực bên ngoài khu B, Đồ Bân đến đón Lưu Phẩm Siêu, nhét cho gã một phong bì dày cộp. Gã cười đến mức khóe miệng sắp xé toạc đến mang tai, sau đó về nhà ngủ một giấc thật ngon, từ đó về sau không gặp lại Lưu Phẩm Siêu nữa, Đồ Bân cũng không nhắc đến Lưu Phẩm Siêu với gã.

 

“Thật sự là như vậy!” Quý Thuận cuống đến mức sắp khóc: “Tôi thật sự không biết Lưu Phẩm Siêu đang ở đâu, tôi chỉ là nhận tiền làm việc thôi!”

 

Trần Tranh nói: “Vừa nãy anh nói cảm thấy Lưu Phẩm Siêu giống kẻ sát nhân?”

 

Quý Thuận khựng lại: “Tôi chỉ là cảm thấy vậy thôi, tôi cái gì cũng không biết!”

 

Trần Tranh nói: “Anh cảm thấy anh ta giết La Ứng Cường?”

 

“Tôi… tôi…” Quý Thuận chắp tay: “Mấy anh tha cho tôi đi, lời này tôi không dám nói bậy.”

 

Trần Tranh nói: “Vậy anh đoán xem, tại sao Đồ Bân lại bảo anh giấu Lưu Phẩm Siêu ở nhà?”

 

Vẻ mặt Quý Thuận như đưa đám, có chút sợ hãi: “Chuyện này tôi đoán thế nào được? anh Bân, anh ấy, anh ấy chỉ là tin tưởng tôi thôi.”

 

Trần Tranh đứng dậy: “Vậy anh cứ ở lại đây suy nghĩ cho kỹ đi.”

 

Quý Thuận: “Hả?”

 

“Hả cái gì?” Trần Tranh nói: “Bây giờ không cho anh về là để bảo vệ anh đấy.”

 

Quý Thuận chỉ đành ủ rũ cúi đầu: “Vậy, vậy điện thoại của tôi…”

 

“Tất nhiên là không thể trả cho anh được rồi.” Trần Tranh nói xong liền rời khỏi phòng thẩm vấn.

 

Bên kia, Đồ Bân đã dẫn theo tâm phúc của đội bảo an Vân Hưởng Entertainment đến khu phố Hạnh Thụ, xông vào cửa hàng mà Quý Thuận thường xuyên lui tới, ông chủ run rẩy nói: “Anh Thuận, anh Thuận bị đưa đi rồi!”

 

Đồ Bân trầm mặt, lại vội vàng đến chỗ ở của Quý Thuận, lúc đang lục soát thì nhận được điện thoại, thái độ lập tức cung kính hẳn: “Chiêm tổng… Vâng, vâng… Tôi về ngay.”

 

“Đồ Bân đã đến nhà Quý Thuận rồi, biết Quý Thuận đang ở chỗ chúng ta.” Minh Hàn nói: “Có cần tóm cả Đồ Bân luôn không?”

 

Trần Tranh khoanh tay dựa vào ghế: “Bắt Đồ Bân về e là cũng không ích gì, chắc chắn hắn ta sẽ nói không biết Lưu Phẩm Siêu ở đâu.”

 

Minh Hàn ngẩng đầu nhìn Trần Tranh: “Vậy chúng ta sẽ đột kích trực tiếp sao?”

 

Trần Tranh nhíu mày: “Em báo cáo tình hình bên này cho đội trưởng Đường trước đi, để tôi suy nghĩ thêm.”

 

Minh Hàn làm theo lời Trần Tranh. Sau khi nghe xong, Đường Hiếu Lý nói: “Văn Ngộ và Chu Quyết gần đây không có nhiệm vụ, tôi sẽ bảo bọn họ đến hỗ trợ cậu. Còn hành động thế nào, cậu nghe theo Trần Tranh.”

 

Cúp điện thoại, Minh Hàn hơi bất ngờ. Văn Ngộ và Chu Quyết đều là đồng đội rất thân thiết với cậu, bọn họ từng cùng nhau thực hiện nhiệm vụ rất nhiều lần, bọn họ có thể đến, đương nhiên cậu cũng thấy yên tâm hơn nhiều. Ban đầu cậu tưởng Đường Hiếu Lý không tin tưởng Trần Tranh, không ngờ Đường Hiếu Lý lại bảo cậu nghe theo Trần Tranh, xem ra trong khoảng thời gian bọn họ không ở Lạc Thành, có lẽ đội cơ động Sở công an tỉnh và Cục cảnh sát thành phố đã nhận được tin tức gì đó.

 

Trần Tranh cầm sổ ghi chép trầm tư, bề ngoài Chiêm Phú Hải có vẻ ôn hòa, lương thiện, nhưng lại nhiều lần khiêu khích anh. Hiện tại cảnh sát vẫn chưa điều tra rõ mối quan hệ giữa ông ta và Tùy Ninh, ông ta lại chủ động đề cập đến việc từng gặp gỡ Tùy Ninh ở nước A, còn nói là rất hợp gu, thậm chí còn biết Tùy Ninh có một người con trai bất trị là Tùy Tư, thậm chí còn suy đoán Tùy Ninh bị tội phạm ở địa phương sát hại.

 

Ông ta căn bản không cần thiết phải nói chi tiết đến vậy. Cách giải thích duy nhất là, ông ta là kẻ rất tự phụ, nhưng lại giả vờ khiêm tốn, chỉ thiếu nước nói thẳng “Tôi biết là La Ứng Cường hại chết Tùy Ninh”.

 

Suy luận như vậy, cái chết của ông ấy và La Ứng Cường chắc chắn có liên quan đến nhau. Mà ông ta lại giấu Lưu Phẩm Siêu đi, chẳng lẽ là ông ta sai Lưu Phẩm Siêu đi giết La Ứng Cường?

 

Trong lòng Trần Tranh nghi ngờ chồng chất, anh tranh thủ thời gian đến trại giam một chuyến. Đã nhiều ngày không gặp, Triệu Tri đã để râu quai nón tua tủa, trông vô cùng tiều tụy. Trần Tranh đẩy ảnh của Chiêm Phú Hải đến trước mặt hắn ta: “Anh từng tiếp xúc với người này chưa?”

 

Phản ứng của Triệu Tri có phần chậm chạp, nhìn chằm chằm vào bức ảnh hồi lâu mới nói: “Chiêm tổng.”

 

“Đúng vậy, là Chiêm Phú Hải của Vân Hưởng Entertainment.” Trần Tranh nói: “La Ứng Cường từng muốn động đến miếng bánh mì của ông ta?”

 

Triệu Tri chậm rãi ngẩng đầu, cười nhạt: “Không tính là vậy, có một khoảng thời gian La tổng rất để ý đến ông ta, còn bảo tôi phải luôn theo dõi ông ta, nhưng sau đó… La tổng nói thôi bỏ đi.”

 

Trần Tranh hỏi: “Thôi bỏ đi là sao?”

 

“Không lôi kéo, cũng không can thiệp.” Triệu Tri nhún vai, nhớ lại, Chiêm Phú Hải đã ở Nam Sơn rất nhiều năm rồi, nhưng chỉ mấy năm gần đây, La Ứng Cường mới để ông ta vào mắt. La Ứng Cường giống như thành phố Nam Sơn này vậy, không có bề dày văn hóa, xem thường tất cả những hạng mục liên quan đến giải trí, trong mắt ông ta, Chiêm Phú Hải chẳng khác nào một gã hề.

 

Nhưng những năm gần đây, ngành công nghiệp văn hóa ngày càng phát triển mạnh mẽ, streamer livestream bán hàng một buổi tối còn kiếm được còn nhiều hơn doanh thu bán hàng của doanh nghiệp truyền thống cả năm. La Ứng Cường không thể không coi trọng người đứng đầu ngành công nghiệp văn hóa ở thành phố Nam Sơn – Chiêm Phú Hải.

 

Tiền ai mà chả thích, La Ứng Cường nhận ra ngành công nghiệp văn hóa rất kiếm tiền, cũng muốn chia một chén canh. Nhưng tập đoàn Ứng Cường lại không có nhân tài trong lĩnh vực này, mà La Ứng Cường lại quen thói vênh váo, đáng lẽ nên ngồi xuống bàn bạc hợp tác với Chiêm Phú Hải cho đàng hoàng, nhưng ông ta lại dùng thái độ ban ơn, yêu cầu Chiêm Phú Hải gia nhập vào hiệp hội doanh nghiệp mà ông ta đang lên kế hoạch thành lập. Chiêm Phú Hải không đồng ý, ban đầu La Ứng Cường rất tức giận, nhưng sau khi lập team nghiên cứu về ngành công nghiệp văn hóa, ông ta dần dần nhận ra đó không phải là nơi mà tập đoàn Ứng Cường nên nhúng tay vào.

 

Tuy La Ứng Cường rất độc đoán, càng về già càng cố chấp, nhưng trong những vấn đề lớn, đầu óc ông ta vẫn rất tỉnh táo, từ bỏ ý định tiến quân vào ngành công nghiệp văn hóa, nước sông không phạm nước giếng với Chiêm Phú Hải.

 

Triệu Tri lắc đầu: “Ông ta chưa từng xâm phạm đến lợi ích của Chiêm Phú Hải, theo như tôi được biết, Chiêm Phú Hải cũng không có ý định động đến tập đoàn Ứng Cường.”

 

Trần Tranh suy nghĩ một lúc: “Nhưng Chiêm Phú Hải và Tùy Ninh có quan hệ không đơn giản.”

 

Nghe vậy, sắc mặt Triệu Tri lập tức thay đổi: “Cái gì?”

 

Trần Tranh nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Tri: “Chiêm Phú Hải từng gặp gỡ Tùy Ninh ở nước A, có lẽ không chỉ một lần, chỉ là, ông ta nói có một lần thôi.”

 

Ánh mắt Triệu Tri càng lúc càng mơ hồ: “Tôi…”

 

“Anh chưa từng biết chuyện này?” Trần Tranh nói: “Chiêm Phú Hải còn suy đoán, cả nhà Tùy Ninh “Biến mất” là do Tùy Tư đắc tội với tội phạm ở địa phương, khiến cả nhà bị diệt.”

 

Hai mắt Triệu Tri lập tức trợn trừng, Trần Tranh nhận ra có gì đó kỳ lạ trong phản ứng thái quá của hắn ta. Điều gì đã khiến Triệu Tri phản ứng mạnh mẽ như vậy? Tùy Tư?

 

“Anh làm sao vậy?” Trần Tranh hỏi.

 

Triệu Tri ôm trán, liên tục lắc đầu, giọng khàn đặc: “Không, không có gì. Tôi chỉ là không ngờ Tùy Ninh lại quen biết Chiêm Phú Hải.”

 

Trần Tranh thăm dò: “Tùy Tư là người thế nào?”

 

Cơ thể Triệu Tri bỗng nhiên run lên, hắn ta né tránh ánh mắt của Trần Tranh, dường như không muốn nhắc đến chủ đề này, cũng giống như chưa chuẩn bị tâm lý: “Tôi không rõ lắm, chỉ biết là bình thường cậu ta không sống cùng Tùy Ninh.”

 

“Cậu ta không sống ở nhà?” Trần Tranh nói: “Vậy anh có chắc chắn là khi giết cả nhà Tùy Ninh, Tùy Tư cũng chết?”

 

Mặt mày Triệu Tri tái mét: “Chết, chết rồi! Tất nhiên là chết hết rồi!”

 

Trở về từ trại giam, Trần Tranh không những không tìm được lời giải đáp cho những thắc mắc trong lòng, mà ngược lại càng phát hiện ra nhiều vấn đề hơn. Tại sao Triệu Tri lại phản ứng mạnh mẽ như vậy khi nhắc đến Tùy Tư? Hắn ta và Tùy Tư có quan hệ gì đặc biệt sao? Hay là… Tùy Tư đã trốn thoát?

 

Nếu là vế sau, vậy vụ án hiện tại lại xuất hiện thêm nhiều khả năng khác, cuộn len vốn đã rối rắm lại càng trở nên rối ren hơn.

 

Trần Tranh một mình sắp xếp lại các manh mối, sau đó tập trung vào Chiêm Phú Hải. Bây giờ có thể để đội trọng án trực tiếp điều tra ông ta, nhưng ông ta rất xảo quyệt, đội trọng án chưa chắc đã tìm được chứng cứ. Trần Tranh gõ nhẹ cây bút lên sổ ghi chép, nhìn thấy khu B của nhà hát mà Quý Thuận đã nói.

 

Theo thông tin mà Vân Hưởng Entertainment công bố, khu đất xây dựng khu B được mua cùng lúc với khu A, nhưng do vấn đề về quy hoạch và kinh phí, nên bỏ hoang trong thời gian dài, mãi đến nửa đầu năm nay mới bắt đầu khởi công xây dựng. Nhưng khác với khu A, khu B không phải là nhà hát, mà là khu giải trí phức hợp, sau khi hoàn thành sẽ có các minh tinh lớn nhỏ đến biểu diễn, đồng thời cũng sẽ tổ chức các buổi gặp gỡ người hâm mộ.

 

Có lẽ là trước khi chính thức mở cửa, chính quyền muốn giữ bí mật, nên trên mạng rất ít thông tin về tiến độ xây dựng khu B. Và chính vì thế giới bên ngoài không ai biết rõ về khu B, nên nó đã trở thành nơi lẩn trốn tốt nhất cho Lưu Phẩm Siêu.

 

Chỉ là, không biết người bị giấu trong đó là người sống hay là xác chết.

 

Minh Hàn trở về báo cho Trần Tranh tin tức sẽ có đồng đội đến hỗ trợ, Trần Tranh cũng hơi bất ngờ: “Đội trưởng Đường rất coi trọng vụ này.”

 

Minh Hàn nói: “Lão Đường còn bảo em nghe theo anh. Anh, chúng ta sẽ hành động thế nào đây?”

 

Hết chương 112.

 

Chương 112: Bóng Côn Trùng (38)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên