Chương 112: Ngoại truyện – Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng (4)
“Chánh án đại nhân.”
“… Chánh án đại nhân…”
“Chánh án đại nhân!”
“Ma vật đến rồi, cứu chúng tôi…..”
“Không, anh không phải là chánh án đại nhân, anh cũng là ma vật! Là ma vật!”
“Kẻ phản bội! Kẻ phản bội nhân loại!”
Đầu óc anh như bị một bàn tay thò vào khuấy đảo, đau đến mức muốn nứt ra.
Người đàn ông tóc trắng ôm đầu, không ngừng gào thét lăn lộn trong lồng sắt.
Huyết nhục của anh bị ma khí xâm thực, mọc ra những khúc xương trắng dị dạng. Sự biến đổi đang diễn ra không thể kiểm soát trong cơ thể anh, thay đổi cảm giác, nhận thức, sở thích… tất cả mọi thứ của anh đối với thế giới này.
Cơn khát và đói cùng cực dâng lên trong cơ thể, nhưng xung quanh lại chẳng có gì để làm dịu cơn thèm khát ấy.
Không nước, không thức ăn. Chẳng có gì cả.
Anh như một lữ khách đã đi trong sa mạc rất lâu rất lâu, toàn thân kiệt quệ, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, rồi tan biến thành tro bụi dưới cái nắng thiêu đốt.
Lúc này, anh bỗng nhìn thấy một dòng suối phía trước.
Một dòng suối trong vắt như gương, phản chiếu bầu trời trong xanh. Khiến người ta không khỏi nghi ngờ, không biết đó có phải do quá đói khát mà sinh ra ảo giác hay không.
Con ngươi đỏ ngầu của anh nhìn chằm chằm vào dòng suối, yết hầu chuyển động, anh dùng hết sức loạng choạng chạy tới, quỳ xuống đất, cúi người uống từng ngụm nước lớn.
Không thể diễn tả được hương vị ngọt ngào tuyệt vời của dòng suối ấy, cứ như mưa móc do thần linh ban tặng.
Cảm giác đói khát trong cơ thể dần dần biến mất, cùng lúc đó, cảm giác đau đớn do dị hoá cũng dịu đi.
Đôi mắt đỏ ngầu như dã thú của chánh án khôi phục lại một chút tỉnh táo.
Anh phát hiện mình đang cắn vào một cổ tay trắng bệch. Trên cổ tay đó có một vết thương bị rạch ra, khiến răng nanh của anh cắm sâu vào trong. Chất lỏng ngọt ngào thơm ngát vẫn tiếp tục chảy vào miệng anh, khiến yết hầu anh chuyển động, không ngừng nuốt xuống.
Còng tay bằng bạc mithril được nối bằng dây xích lắc lư trong tầm mắt anh.
Một bóng dáng thon dài đứng trước mặt anh, hai người cách nhau một song sắt.
… Là Ma Vương.
Chánh án đột nhiên nhận ra, thứ anh đang nuốt trong miệng là máu của Ác ma.
Trong dòng máu đó có chứa một lượng lớn ma lực nồng đậm, thơm ngọt vô cùng, như thuốc phiện, không chỉ có thể giải tỏa cơn đói, mà còn có thể làm tê liệt cơn đau.
Nhưng mà. Ngọt ngào…. không đúng. Tại sao con người lại thấy máu của ma vật ngọt ngào?
Hành động uống máu của người đàn ông đột nhiên dừng lại, khiến Ma Vương chú ý.
“Tỉnh rồi sao?” Ma Vương nói.
Răng nanh của người đàn ông không còn điên cuồng cắn xé huyết nhục của hắn nữa. Ma Vương có thể rút cổ tay trái ra khỏi miệng chánh án.
Trên đó chi chít những vết răng sâu nông khác nhau. Có vết thương mới, cũng có vết sẹo cũ.
Ma Vương buông tay xuống, tay áo dài của áo choàng pháp sư che đi vết thương.
Chánh án đảo đôi mắt đỏ ngầu, quan sát xung quanh.
Lúc này, anh đang ở trong một cái lồng sắt, toàn thân bị trói buộc. Ánh sáng xung quanh rất mờ ảo, trông giống như một cung điện nguy nga.
Chỉ là, trong ý thức của anh, anh vừa mới giao chiến sinh tử với Ma Vương,
Trường thương của anh xuyên qua cơ thể Ma Vương, đồng thời, tay của Ma Vương cũng đã đâm vào trái tim anh.
Trái tim vỡ vụn, đối với con người thì đó là vết thương không thể cứu chữa.
Vậy tại sao anh vẫn còn sống?
“… Cậu đã cứu tôi?” Chánh án mở miệng, dây thanh quản vì những ngày qua sử dụng quá độ mà trở nên vô cùng khàn đặc.
Ma Vương cúi xuống nhìn anh.
“Không.” Hắn nói, “Là anh muốn sống, cho nên mới có thể sống sót.”
Chánh án mím môi.
Trong miệng anh vẫn còn đọng lại mùi vị của máu Mị Ma, cơn đau khắp người đều vì thế mà dịu đi. Trái tim đập mạnh mẽ, vết thương ở ngực đã lành lại, chỉ còn lại một vết sẹo dữ tợn.
Anh không hiểu tại sao Ác ma lại không giết mình vào giây phút cuối cùng.
….. Cũng giống như anh không hiểu, tại sao cây trường thương của mình lại lệch khỏi trái tim đối phương nửa tấc vào giây phút cuối cùng.
“Vương quốc….” Chánh án khàn giọng nói, “Bên đó tình hình thế nào rồi?”
Dường như đã đoán trước được anh sẽ hỏi câu này, Ma Vương khẽ hừ một tiếng, nhưng vẫn trả lời: “Nhờ Chánh án đại nhân, một thương của ngài đã khiến tôi trọng thương, khiến quân đoàn Ma tộc đại loạn, chỉ có thể tạm thời rút lui về Ma Vực. Ngài quả thực đã bảo vệ được đất nước của ngài – mặc dù tôi cảm thấy có một số nhân loại không đáng được ngài bảo vệ.”
“Nhưng bây giờ, Chánh án đại nhân, có phải ngài nên lo lắng cho sự an toàn của chính mình trước không?”
Ma Vương nắm lấy dây xích trên cổ anh, kéo đầu anh lên.
“Dù sao thì bây giờ ngài đã là chiến lợi phẩm của tôi rồi.”
Đầu của Chánh án bị ép ngẩng lên, đối diện với đôi mắt tím của Ma Vương.
Màu tím đậm đà yêu dị, giống như lần đầu gặp gỡ, mang theo trong mình ma lực khiến người ta muốn chìm đắm trong đó.
Anh cố gắng chống cự lại sự cám dỗ này, nhưng luôn bị hắn thu hút. Ngay cả bây giờ, khi thân phận và địa vị của hai người đã đảo ngược, bị ngăn cách bởi hận thù sinh tử, xung đột và mâu thuẫn khó có thể hòa giải, vẫn cứ như vậy.
Chánh án lại muốn lùi lại, nhưng thân ở trong lồng, toàn thân bị trói buộc, không cho phép anh trốn tránh dù chỉ nửa phần.
Anh chỉ có thể nhắm mắt lại, khàn giọng nói: “Tùy cậu…. muốn làm gì thì làm.”
“Tùy tôi muốn làm gì làm?” Ma Vương cười, nói: “Ngài không sợ tôi giữ lại mạng của ngài là muốn tra tấn trả thù ngài từng chút từng chút một sao? Nghiền nát xương cốt của ngài, rạch da cắt thịt của ngài, để ngài chỉ có thể quỳ xuống làm chó cho tôi. Dù sao thì ngài cũng đã làm tôi bị thương không chỉ một lần.”
Là tù nhân, chánh án vốn đã không muốn nói nhiều, lúc này, anh mở đôi mắt đỏ ngầu ra, nhìn chằm chằm vào Ma Vương trước mặt.
“Nếu cậu thực sự muốn trả thù, vậy tại sao lại để bản thân mình bị thương?”
Tay trái đang rủ xuống của Ma Vương vẫn đang chảy máu.
Từng giọt, từng giọt rơi xuống sàn đá hắc diệu thạch bóng loáng, bắn ra những đóa hoa máu đỏ tươi.
<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>
Nụ cười trên mặt Ma Vương dần dần biến mất.
Hắn buông dây xích trên cổ chánh án ra, giơ tay trái lên, đưa vết thương lên môi chậm rãi liếm.
“Dù sao thì chánh án đại nhân khi không còn lý trí, còn điên hơn cả chó hoang bên đường.” Ma Vương chế nhạo, nói.
Chánh án mím môi.
Anh nhìn Ma Vương liếm vết thương như mèo, sau khi nhìn một lúc, ánh mắt lại từ từ chuyển sang ngực Ma Vương, nơi đó có một mảng máu đen.
Có lẽ vì Ma Vương mặc áo choàng đen, nếu không nhìn kỹ thì rất khó nhìn ra.
Chỗ đó… là nơi bị Thẩm phán chi Thương của anh xuyên qua làm cho bị thương.
“Vết thương…. tại sao lại không lành lại?” Chánh án đột nhiên hỏi.
Với khả năng tự lành của ma vật, trong trạng thái bình thường, vết thương không thể nào cứ chảy máu mãi được.
Ma Vương ngừng động tác liếm láp lại, liếc nhìn anh một cái.
“Tôi tưởng anh biết, thương của anh đã bị tẩm độc dược thảo ăn mòn.”
Chánh án cau mày, khi anh đối chiến với con người hay ma vật gì cũng đều luôn quang minh chính đại, chưa bao giờ dùng độc trên thương. Chuyện này chỉ có thể là do người khác nhân lúc anh bị giam cầm mà bôi lên.
Độc thảo dược ăn mòn thấm vào vết thương, sẽ liên tục ăn mòn vết thương, khiến nó không thể lành lại được.
Loại độc này không thể dùng ma pháp loại bỏ, nhưng cũng không phải là không có cách giải quyết.
Chỉ cần làm sạch triệt để phần bị độc ăn mòn là có thể loại bỏ độc tố.
Việc này đòi hỏi kỹ thuật của thầy thuốc phải cao siêu, dù sao thì vết thương của Ma Vương rất sâu, lại gần trái tim.
Chánh án không tin trong Ma tộc không có thầy thuốc giỏi, nhưng nhìn trạng thái hiện tại của Ma Vương, rõ ràng là chưa hề tìm người giúp đỡ.
Chánh án nói: “Cậu nên tìm thầy thuốc giúp đỡ.”
Ma Vương nói: “Tôi đã từng nói, tôi không thích bị bất kỳ sinh vật nào nhìn thấy cơ thể mình, đặc biệt là Ma tộc.”
Hắn là Mị Ma.
Trong Ma tộc, Mị Ma thuộc về tầng lớp khá thấp, thường bám víu vào những Ma tộc mạnh mẽ khác để sinh tồn.
Cho dù thực lực của hắn có mạnh hơn tất cả các Ma tộc khác, dù những ma vật đó nhìn thấy hắn đều run rẩy sợ hãi. Nhưng giống như trong sách đã nói, sinh vật như Ma tộc, không thể thoát khỏi sự sai khiến của cái gọi là “dục vọng thấp hèn”.
Chúng sợ hắn. Nhưng cũng sẽ nhân lúc hắn yếu đuối, muốn vượt qua quyền uy của hắn để hắn phải thần phục giống như những Mị Ma khác.
Ma Vương chỉ cần liếc nhìn chúng một cái thôi cũng đã cảm thấy thật bẩn thỉu.
Nghe được câu trả lời ngoài dự đoán của Ma Vương, Chánh án lại mím môi.
Anh rất muốn hỏi, nếu đã không thích bị bất kỳ sinh vật nào nhìn thấy cơ thể, vậy tại sao lúc đầu bị nhốt vào Tháp Tội Lỗi, Ma Vương lại cho phép anh canh giữ ở bên cạnh khi hắn tắm rửa.
Dường như Ma Vương biết được thắc mắc của anh, hắn dừng lại một chút, “Anh thì khác. Tôi là lần đầu tiên thấy có người trong tình huống tôi yếu ớt như vậy vẫn không hề nghĩ đến việc được voi đòi tiên mà tiến tới gần, ngược lại còn liên tục lùi ra sau, thậm chí còn lùi đến mức đụng tường.”
<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>
Nói đến đây, hắn dường như nghĩ đến cảnh tượng buồn cười lúc đó, không nhịn được mà cười lên.
Lồng ngực phập phồng khiến máu từ vết thương của hắn lại thấm ra nhiều hơn.
Chánh án: “…”
Lúc này, anh bỗng nghe thấy tiếng leng keng, phát hiện Ma Vương đang lấy chìa khóa mở cửa lồng giam ra.
“Anh đã nhắc nhở tôi.” Ma Vương nói, “Vì anh đã tỉnh rồi nên mau đi tắm rửa đi.”
Đôi mắt tím của Ma Vương nhìn chằm chằm vào chánh án toàn thân bê bết, hắn lộ ra vẻ mặt hơi ghét bỏ, nói.
“Toàn thân chỗ nào cũng là máu, bẩn chết đi được.”
………
Phòng tắm của Ma Vương rộng lớn đến kinh ngạc.
Chánh án đã sớm phát hiện Mị Ma rất thích tắm, nếu anh không thúc giục, Chắc Mị Ma phải ở trong phòng tắm ít nhất nửa tiếng.
Mà giờ đây phòng tắm hiện ra trước mắt anh—không, nên nói là bể tắm thì đúng hơn.
Bể tắm trước mặt rộng lớn vô biên, một hàng tượng trắng bên bờ liên tục rót nước vào trong, tầm mắt toàn là hơi nước bốc lên.
Mái vòm của bể tắm là kính nhiều màu sắc, vài cây cột đá cao lớn chống đỡ không gian này.
Dây xích trên người anh đã bị Ma Vương cởi ra, chỉ còn lại vài cái còng tay khóa trên người.
Ma Vương khoanh chân, ngồi trên chiếc ghế chạm khắc màu đen bên cạnh, chống cằm, có vẻ như là muốn giám sát anh tắm rửa.
Cảnh tượng này thật sự rất quen thuộc.
Chỉ là, người tắm và người canh giữ lúc trước đã đổi thân phận, địa điểm cũng đổi khác.
Từ trước đến nay, Chánh án luôn là người bình tĩnh tự tin trước hầu hết mọi tình huống. Nhưng mà, khi ánh mắt của Ma Vương nhìn chằm chằm vào anh, ngay cả động tác cởi quần áo của anh cũng trở nên cứng ngắc.
Chánh án cứng ngắc cởi đồ xong, lại cứng ngắc tắm rửa xong, sau đó nhìn thấy quần áo Ma Vương chuẩn bị cho anh—-
Đó là một bộ đồng phục thẩm phán màu đen. Được gấp gọn gàng đặt bên bờ, lại chẳng khác gì bộ anh đã mặc ở tòa án trước đây.
“… Tôi đã không còn là chánh án nữa.”
Chánh án nói.
Anh đã bị tòa án khai trừ. Cho dù không bị khai trừ, anh cũng không thể quay lại nữa.
Ma Vương cười một tiếng, nói: “Rất vui vì anh đã biết rõ thân phận của mình, Chánh án đại nhân.”
“Nhưng bây giờ anh là vật sở hữu của tôi, tôi bảo anh mặc gì, anh phải mặc cái đó.”
Chánh án cúi đầu nhìn một lúc, cuối cùng vẫn mặc bộ quần áo đó vào.
Ma Vương đánh giá người đàn ông đang đứng trước mặt.
Vóc dáng cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, là dáng vẻ quen thuộc.
“Ở chỗ của tôi thì phải tuân thủ quy tắc của tôi.” Ma Vương nói, “Là vật sở hữu của tôi thì không được rời khỏi vị trí bên cạnh tôi. Nhớ kỹ, phạm vi hoạt động của anh chỉ giới hạn trong cung điện này.”
Chánh án không nói gì.
Thực tế, anh vốn cũng không định rời khỏi đây, với tình trạng cơ thể hiện tại của anh, gần như đã hoàn toàn dị hoá, hình dạng ma vật đáng sợ như vậy, thế giới loài người đã không còn chỗ cho anh đặt chân nữa. Ngay cả ý thức loài người miễn cưỡng khôi phục này, cũng không biết còn có thể duy trì được bao lâu.
Khứu giác và vị giác khác thường của ma vật đang ảnh hưởng đến anh.
Trong miệng anh vẫn còn sót lại mùi vị máu tanh của Ma Vương.
<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>
Có lẽ vì máu của Mị Ma vốn dĩ có ma tính, hoặc có lẽ vì Ma Vương có một nửa dòng máu loài người, mùi vị này thật sự tươi ngon đến mức vô song. Khiến anh không kìm được muốn xé xác, nhai nát Ma Vương, nuốt toàn bộ huyết nhục của hắn vào trong bụng.
Đây là suy nghĩ của ma vật. Anh nhận ra điều này, liền cố gắng tách cái tôi của con người ra khỏi đó. Nhưng mà, sự tách biệt này chẳng khác gì đang phân tách linh hồn của mình, đầu anh lại bắt đầu âm ỉ đau, sự điên cuồng và hỗn loạn đối với thế giới cũng vì thế mà sinh ra.
Anh không biết mình còn có thể tỉnh táo được bao lâu, không biết khi nào mình sẽ rơi vào trạng thái hoàn toàn điên cuồng, chỉ có thể nhốt mình ở đây.
Hơn nữa, Chánh án nghĩ, nếu Ma Vương lại định phát động xâm lược loài người, anh ở vị trí gần Ma Vương nhất, có lẽ có thể ngăn cản đối phương với tốc độ nhanh nhất.
Dường như Ma Vương cũng biết tất cả những điều chánh án đang lo lắng, chắc chắn anh sẽ không chạy trốn, vì vậy mới cởi bỏ dây xích trên người anh.
“Ở đây tôi muốn anh làm gì, tốt nhất là anh nên làm cái đó.” Ma Vương nói, đôi mắt tím liếc anh một cái, “Nhớ kỹ thân phận của mình, đừng có vượt quá giới hạn.”
Nói xong, Ma Vương đứng dậy.
“Đi theo tôi.” Hắn nói.
Hắn dẫn Chánh án đến tẩm cung của mình.
Cung điện của Ma Vương rất lớn, trải thảm nhung dày. Ánh sáng mờ ảo, rèm cửa dày không được kéo ra, một chiếc giường lớn buông rèm đỏ sẫm đặt ở giữa phòng. Bên cạnh là một chiếc ghế cao tựa lưng trải thảm len đen.
Ma Vương đi đến một bên của tẩm cung, mở ra một cánh cửa bí mật.
Bên trong cánh cửa bí mật là một căn phòng nhỏ, chỉ có một chiếc giường đặt sát tường, trên tường có móc vài sợi dây xích.
“Đây là phòng của anh.” Ma Vương nói, “Đã đến đây rồi thì đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn. Xung quanh cung điện đều là cấm chế ma pháp, anh không thể nào trốn thoát được đâu. Nếu chạy trốn rồi lại bị bắt về, sẽ không chỉ đơn giản là bị giam cầm đâu…”
Chánh án: “…”
Anh lại cảm thấy câu này nghe quen quen.
…… Sau đó anh mới nhớ ra, lúc trước mình cũng đã từng nói với Ác ma như vậy.
Thế mới biết, tâm địa của vị Ma Vương đại nhân này chắc chỉ nhỏ bằng đầu kim, sự ngoan ngoãn im lặng trong Tháp Tội Lỗi lúc trước đều là giả vờ, những lời người khác đã nói với hắn, những việc đã làm với hắn, hắn đều ghi nhớ từng điều một trong lòng.
Ma Vương cầm dây xích trên tường và còng tay trên cánh tay Chánh án khóa lại, sau đó nói: “Tôi muốn nghỉ ngơi. Đừng làm phiền tôi.”
Chánh án: “…”
Ma Vương đi ra khỏi cửa, quay đầu liếc anh một cái, ném một chiếc chìa khóa vào tay anh.
Cánh cửa đóng sầm lại.
<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>
Chánh án ngồi im lặng bên giường một lúc, cầm chìa khóa mở dây xích, đứng dậy, đẩy cửa đi ra ngoài.
Ma Vương quả thực đang nghỉ ngơi.
Hắn dựa vào thành giường, mái tóc dài buông xuống, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nhận thấy động tĩnh của chánh án, Ma Vương mở mắt ra, nói: “Không phải đã bảo anh đừng ra ngoài sao?”
Chánh án đi đến bên cạnh hắn, nói.
“Vết thương trên người cậu, tôi có thể giúp cậu xử lý.”
Ma Vương im lặng một lúc, nói: “Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ yên tâm để anh xử lý?”
Chánh án: “Trong bài kiểm tra cơ bản của tòa án, phần sơ cứu khẩn cấp trên chiến trường, điểm của tôi cũng không tệ.”
Ma Vương nhìn cậu, bỗng nhiên phát ra một tiếng cười rất khẽ trong cổ họng.
“Được rồi.” Hắn nói.
Hắn giơ tay lên, cởi bỏ một nửa áo choàng pháp sư màu đen, để lộ ra vết thương trên người mình.
Vì vết thương có độc nên không thể lành lại hoàn toàn, độc dịch đen ngòm như những hình xăm gân guốc, từ vết thương lan ra bên ngoài, trông thật dữ tợn.
Trong tay chánh án không có dụng cụ, nhưng các khớp xương dị biến lại sắc bén hơn bất kỳ dụng cụ nào, cũng dễ dàng điều khiển hơn.
Anh bẻ xương làm thành dao, quỳ một gối xuống trước mặt Ma Vương, giúp hắn làm sạch vết thương ở ngực.
Ánh sáng trong phòng không được sáng lắm, nhưng trong tầm nhìn của ma vật, ngược lại còn rõ ràng hơn cả ban ngày.
Ma Vương không nói nữa, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Chỉ là, hơi thở có chút run rẩy, bàn tay nắm lấy vai anh hơi siết chặt, dây xích bạc mithril trên người cũng theo đó mà phát ra tiếng leng keng.
<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>
Chánh án cảm nhận được, thầm nghĩ, hóa ra hắn cũng biết đau.
Vì là vết thương xuyên từ trước ra sau, cho nên, sau khi làm sạch vết thương phía trước cho Ma Vương xong, còn phải tiếp tục làm sạch vết thương phía sau cho hắn.
Ma Vương nghiêng người, giơ tay vén mái tóc dài ra phía trước, để lộ ra tấm lưng trắng nõn nà.
Chánh án cầm dao xương, giúp hắn làm sạch.
Vị trí vết thương rất gần tim Ma Vương, phải hết sức cẩn thận mới có thể thuận lợi làm sạch được.
Chỉ cần dao của anh hơi lệch sang một bên, trái tim của Ma Vương sẽ bị anh đâm xuyên qua – mà lúc này, Ma Vương đang quay lưng về phía anh, căn bản không kịp nhận ra, cũng không kịp phản ứng.
Chánh án đột nhiên hiểu ra, với vết thương như vậy, vì lý do an toàn, Ma Vương căn bản không thể nào tìm thầy thuốc trong Ma tộc để điều trị được.
Thậm chí lúc này tại sao lại yên tâm để anh làm sạch, đó cũng là một câu hỏi khó hiểu.
“Thực ra anh có thể thử đâm xuống.” Ma Vương đột nhiên mở miệng, “Đâm xuyên qua tim tôi, giết tôi rồi anh có thể tự do. Có lẽ sau này Ma tộc sẽ có Ma Vương mới ra đời, nhưng ít nhất loài người có thể hưởng thụ hòa bình được trăm năm.”
Chánh án im lặng, làm sạch độc tố trong vết thương cho hắn từng chút một. Tay anh cực kỳ vững vàng, tỉ mỉ và kiên nhẫn hơn bất kỳ thầy thuốc chuyên nghiệp nào.
“Tại sao không thử?” Ma Vương lại hỏi, “Tôi thấy tay của chánh án rất vững vàng. Lúc trước tại sao lại đột nhiên run tay, đâm nhầm chỗ?”
Chánh án không trả lời, vẫn chuyên tâm giúp hắn xử lý vết thương.
Không còn bị độc tố ăn mòn, vết thương của Ma Vương nhanh chóng ngừng chảy máu, đang lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Chánh án đặt dao xương xuống rồi mới nói: “Lúc trước tay của cậu tại sao lại đột nhiên mất sức, không bóp nát thứ nên bóp nát?”
Anh đây là đang trả lời câu hỏi vừa rồi của Ma Vương.
Ma Vương nghe được câu trả lời của anh, bỗng nhiên cười khẽ.
Chánh án trầm giọng, nói: “Đừng cười, vết thương sẽ rách ra.”
Anh nhìn chằm chằm vào vết thương trên lưng Ma Vương, thấy không có vấn đề gì lớn, ánh mắt mới từ từ chuyển sang dây xích bạc mithril trên vai Ma Vương.
Sợi dây xích mỏng manh đó kéo dài từ xương bả vai Ma Vương, rủ xuống tấm lưng thon thả của hắn, lại nối với còng tay bạc mithril trên hai tay của hắn, trông giống như một món đồ trang sức tinh xảo mà tàn khốc.
“Tại sao không tháo dây xích?” Chánh án khẽ hỏi, “Cậu đã không còn là tù nhân nữa.”
Ma Vương nói: “Không muốn.”
“Không muốn?” Chánh án không hiểu được suy nghĩ của Ma Vương.
Thực ra, bây giờ nghĩ lại, chuyện Ma Vương cố ý để anh bắt được lúc trước, thật sự rất khó hiểu.
Từ việc Ma Vương trả thù anh tuy không đau không ngứa, nhưng thực ra rất để tâm, có thể thấy đối phương chắc chắn không cảm thấy việc giấu diếm này là thú vị.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng. Trên thế giới này chắc là không ai muốn bị nhốt trong lồng, bị dây xích xuyên qua xương mà giam cầm.
Vậy thì, Ma Vương tự tay trói mình thành tù nhân, rốt cuộc là vì cái gì?
Nhưng Ma Vương lại không giải thích tiếp.
“Chánh án đại nhân, điều anh muốn biết nhiều quá rồi.” Ma Vương nói. Hắn chậm rãi kéo áo pháp sư lên, che đi cơ thể mình, “Tôi đã nói rồi, đừng cố vượt quá giới hạn.”
Chánh án còn muốn nói gì đó, nhưng Ma Vương lại giơ chân đẩy anh ra ngoài, đồng thời buông rèm cửa dày xuống.
“Quay lại đi. Tôi muốn nghỉ ngơi.”
Giọng nói của Ma Vương truyền ra từ phía sau rèm cửa, lười biếng, còn mang theo một chút mệt mỏi.
Vừa trải qua một quá trình điều trị dài như vậy, bình thường chắc chắn sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Chánh án xoa xoa mi tâm, nhìn chằm chằm vào rèm cửa một lúc, cuối cùng vẫn quay trở lại căn phòng nhỏ đó.
Chiếc giường trong phòng không đủ cho anh duỗi thẳng người, Chánh án chỉ có thể co chân dựa vào tường, ánh mắt nhìn về phía bức tường đối diện có một cửa sổ nhỏ.
Ở góc độ này, anh có thể nhìn thấy mặt trăng bên ngoài cửa sổ.
Mặt trăng trong lãnh địa Ma tộc không giống như mặt trăng mà chánh án đã nhìn thấy ở vương quốc loài người. Nó có màu đỏ sẫm như máu đông lại.
Hoặc cũng có thể không phải mặt trăng biến thành màu đỏ, mà là nhận thức của anh về thế giới đang trải qua những thay đổi không thể đảo ngược được.
Chánh án nhắm mắt lại.
Hai người cứ như vậy sống gần nhau. Rất bình tĩnh, không có bất kỳ xung đột quá mức nào, tựa như trước đó hai người chưa từng tranh đấu với nhau, tựa như cuộc giao tranh sinh tử trên chiến trường trước đó chưa từng xảy ra.
Trước đây chánh án đã cảm thấy Mị Ma giống như một con mèo. Khoảng thời gian này sống chung, phát hiện thói quen của đối phương quả thực cũng chẳng khác gì mèo.
Thời gian ngủ của Ma Vương rất dài, sau khi tỉnh dậy thì thích ở một chỗ cả ngày, nơi thường ở nhất là khu vườn của cung điện, và, rất không thích ra ngoài – ít nhất trong khoảng thời gian này chánh án chưa từng thấy hắn bước chân ra khỏi cung điện này.
Nhưng lại không biết từ đâu tìm được một đống sách, lại bắt đầu hỏi anh một số câu hỏi kỳ quặc về loài người.
Mỗi ngày Ma Vương đều sẽ dùng trà chiều trong vườn hoa một lần, đồ ăn cố định là bánh mì đủ mọi màu sắc, kèm theo một ly sữa. Ngoài ra, Chánh án chưa thấy hắn ăn bất kỳ loại thức ăn đặc biệt nào của Ma tộc.
Ngoại trừ việc thân phận bị hoán đổi, địa điểm sinh sống không giống nhau, cách hai người ở chung với nhau lại chẳng khác gì lúc ở Tháp Tội Lỗi.
Chỉ là, theo thời gian trôi qua, tác dụng làm tê liệt cơn đau của máu Ác ma đang dần biến mất.
Mà quá trình ma hóa trong cơ thể vẫn đang diễn ra không ngừng.
Đôi khi, Chánh án nhìn khuôn mặt Ma Vương đang cúi đầu đọc sách trong vườn, nghĩ, bây giờ anh còn có thể trả lời câu hỏi của đối phương, nhưng còn có thể trả lời được bao lâu nữa?
Ngày hôm đó, chánh án đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng.
Huyệt thái dương của anh giật mạnh, vội vàng bước nhanh trở về phòng, gần như run rẩy dùng dây xích trên tường trói mình lại, sau đó ném chìa khóa ra ngoài cửa sổ.
Đến khi anh tỉnh lại lần nữa, Ma Vương đang đứng ở cửa nhìn anh.
Tay trái của hắn lại chảy máu.
“Tôi hơi hối hận vì đã nhốt anh ở đây, rất ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của tôi.” Ma Vương nói.
Chánh án nói: “Xin lỗi.”
“Qua đây.” Ma Vương nói, đưa tay về phía anh.
Máu từ cổ tay hắn chảy xuống từng giọt từng giọt. Máu rơi trên mặt đất. Đó là mưa móc do thần linh ban tặng.
Chánh án nuốt nước bọt, rất muốn đi qua, nhưng lý trí khiến anh kìm nén bản thân.
Anh không muốn làm tổn thương đối phương thêm một lần nào nữa.
Đôi mắt tím của Ma Vương dường như có thể nhìn thấu cơ thể anh, nhìn thấy hình dạng linh hồn bên trong thân xác anh.
“Anh không chịu bị ma khí đồng hóa, cứ muốn dùng linh hồn của con người để khống chế cơ thể ma vật. Việc này chỉ khiến anh mãi chìm trong đau khổ, không được giải thoát.”
Chánh án không chịu đi qua. Ma Vương liền bước tới.
“Từ bỏ giãy giụa, quy phục tôi, khó lắm sao?” Hắn khẽ nói.
Hết chương 112.