Chương 112: Thu Hoạch

 

Chương 112: Thu Hoạch

 

Bến xe Hoa Cổ.

 

Sau khi một chiếc xe khách rời đi, bến xe càng lúc càng đông đúc. Bầu trời trong xanh chỉ kéo dài được ba giây, sau khi màn sương tan đi, những hạt mưa bắt đầu rơi xuống.

 

Hành khách như những con rối vô hồn, lại thay đổi trang phục.

 

Bộ đồ tang đã biến mất, tất cả đều mặc đồng phục công sở, tay cầm sổ nhỏ, đồng tử ánh lên màu đỏ u ám, giống hệt như những chiếc camera giám sát.

 

Người chơi chưa bao giờ ngừng hành động chỉ vì thiếu một người, ai mất tích, mọi người đều mặc định người đó đã chết. Đối với Chu Kỳ An, cảm nhận của người chơi rất khó tả, vừa mong cậu sống, vừa hận không thể giết chết cậu đi.

 

Sau khi đoàn người đưa tang rời đi, hệ số nguy hiểm của những người chơi hoạt động ngoài trời cũng giảm xuống.

 

Hạ Chí và Bertram sống trở về, nhưng không được ung dung như Mẹ Chu, vết thương cũ chưa lành lại thêm vết thương mới.

 

“Chết cũng tốt.” Hạ Chí nghe nói Chu Kỳ An bị xe khách chở đi, vẻ mặt có chút phức tạp.

 

Suy cho cùng, số lượng người được chọn cuối cùng rất hạn chế.

 

Ban đầu Chu Kỳ An được biết về phó bản này là: một nhóm cao thủ thông qua bói toán phát hiện ra phó bản có bảo vật, nên chủ động mạo hiểm.

 

Trên thực tế, sự thật có phần chệch hướng.

 

Những người chơi này đều nhận được thư mời của trò chơi, dòng đầu tiên của thư mời được viết bằng chữ vàng: “Chỉ dành cho người chơi có [Tư chất].”

 

“Người chơi sở hữu thư mời này có thể trực tiếp vào phó bản [44814], thư mời sẽ cung cấp cho bạn một số lợi thế khi tham gia.

 

Kết thúc phó bản, bạn sẽ có cơ hội trực tiếp tiến hóa tiểu não, nhận được ít nhất hai đạo cụ quý hiếm, ngay cả khi chết trong phó bản, trong tương lai bạn vẫn có khả năng lật ngược tình thế.

 

Lưu ý: Số lượng người chơi sống sót càng ít, xác suất nhận được tất cả phần thưởng khi kết thúc càng lớn.

 

Số lượng có hạn, hãy cố gắng chiến đấu hết mình!”

 

Rủi ro cao, lợi nhuận cao, nhưng với hàng loạt lợi ích được bày ra trước mắt, người chơi không khỏi động lòng.

 

Sự thật chứng minh, những gì được viết trên thư mời là sự thật, Bến xe mà người chơi bình thường khó tìm, đối với bọn họ lại rất dễ dàng. Sau khi vào tỉnh lộ 417, người chơi có thể tự động kích hoạt một nhiệm vụ phụ, hoàn thành nhiệm vụ là có thể vào bến xe.

 

Nếu Chu Kỳ An biết được tất cả những điều này, nhất định sẽ mắng một câu ngu ngốc.

 

Thư mời gì chứ?

 

Rõ ràng là bị trò chơi đóng dấu là hạt giống nhân viên mà.

 

Lợi ích là có thật, nhưng cũng phải có mạng để nhận mới được.

 

Lúc này vở kịch thứ sáu đã bắt đầu, mở màn của vở kịch này vẫn lấy chiếc đồng hồ quả quýt làm điểm xuất phát, chỉ có điều, người chơi đã trở thành nhân vật chính.

 

“Chúc mừng bạn đã kích hoạt thành công vở kịch thứ sáu của 《Chuông Vang》: 【Xe Khách Thần Bí】”

 

“Cốt truyện và thân phận nhân vật đã được gửi, vui lòng chú ý kiểm tra.”

 

“Cốt truyện: Sau khi diễn xong vở kịch Một hai ba Người gỗ, các bạn mới biết được, hóa ra chiếc đồng hồ quả quýt quý giá này có lai lịch phi phàm. Nó từng là phần thưởng mà người chết trên xe khách nhận được sau khi giành được giải thưởng diễn xuất, do chính Ông vua sân khấu kịch trao tặng.

 

Không ai có thể từ chối cám dỗ trở thành ngôi sao trong tương lai, tất nhiên bao gồm cả các bạn.

 

Sau khi trải qua một vài vở diễn tập, các bạn tự tin tìm đến người phụ trách là cô Tề, cô ấy nói với các bạn rằng, muốn trở thành ngôi sao tương lai, ngoài trí tuệ và thể lực phải đạt tiêu chuẩn, kỹ năng cần thiết cũng không thể thiếu.”

 

“Ví dụ như, mỗi người đến bến xe đều phải học lái xe. Các bạn quyết tâm học tập 《Hướng dẫn dạy lái xe》, thi lấy bằng lái.”

 

Nghe đến việc thi bằng lái, cậu sinh viên đại học như mất hồn mất vía.

 

Chu Kỳ An từng tận mắt kể cho cậu nghe về trải nghiệm ở phòng y tế, hơn ai hết, cậu hiểu rõ điều này có nghĩa là gì.

 

Đúng như lo lắng của đối phương ngày hôm đó, bọn họ quả nhiên đã bị trò chơi đóng dấu. Liếc nhìn xung quanh, những người chơi khác dường như không biết chuyện này.

 

Đột nhiên, sắc mặt cậu sinh viên đại học biến đổi.

 

Thẩm Tri Ngật đâu mất rồi? Rõ ràng vừa nãy còn ở đây mà.

 

…………

 

Nhà thờ.

 

Mặt đất đầy nước đọng do giãy giụa, cha xứ bị tra tấn đến mức không ra hình người nữa, lúc này đang bị giam cầm trong chính địa giới mà ông ta dùng để trừng phạt và giết người.

 

Sau khi bắt cóc tên trộm, Thẩm Tri Ngật cũng bắt cóc luôn cả cha xứ, giữ lại để dự phòng.

 

“Là mày…” Ánh mắt cha xứ đờ đẫn, bị cái bóng ấn vào nước thánh hết lần này đến lần khác, hiện tại ông ta thậm chí còn không còn sức lực để suy nghĩ tại sao Thẩm Tri Ngật lại xuất hiện ở đây.

 

Thẩm Tri Ngật cúi người xuống, đôi mắt xám trắng nhìn chằm chằm ông ta, trong ánh mắt đó hiện lên vẻ trống rỗng đáng sợ.

 

Cha xứ ra sức ngửa người ra sau, cố gắng kéo giãn khoảng cách.

 

“Vở kịch《Chuông Vang》 này, chắc hẳn đã được công diễn không chỉ một lần.” Thẩm Tri Ngật bóp cổ cha xứ, giọng nói vẫn bình tĩnh trầm ổn: “Trước đây đã từng có diễn viên nào mất tích chưa?”

 

Cách đây không lâu, cảm giác của Thẩm Tri Ngật đối với Trái tim ác mộng đã yếu đi.

 

Hắn không thể định vị được vị trí của Chu Kỳ An, bến xe giống như bị một kết giới vô hình ngăn cản, không thể đi xa quá.

 

Cả người cha xứ run rẩy, bị tra tấn một thời gian dài khiến tinh thần ông ta gần như sụp đổ, chỉ có thể khàn giọng nói: “Quy, quy tắc ngầm.”

 

Manh mối khi kết thúc vở kịch thứ ba là: Ông vua sân khấu kịch có tiền sử quy tắc ngầm với diễn viên, không chỉ một lần.

 

Cha xứ không tiết lộ nội dung vở kịch, không bị quy tắc trừng phạt.

 

Nhưng đối với ông ta, chẳng có gì khác biệt, bị dìm dưới nước lâu ngày khiến máu mũi vẫn không ngừng chảy, trên mặt ông ta dính đầy máu.

 

Đôi mắt hẹp dài của Thẩm Tri Ngật nheo lại nguy hiểm: “Ý ông là, Ông vua sân khấu kịch sẽ cưỡng ép mang những diễn viên xuất sắc đi?”

 

Cha xứ sợ hãi gật đầu.

 

Tiếp theo, cho dù Thẩm Tri Ngật có ép hỏi thế nào, cha xứ cũng không nói một lời, chỉ khi thực sự không chịu nổi nữa, mới thốt ra hai chữ “Thời gian”.

 

Xác định là không hỏi được gì nữa, Thẩm Tri Ngật buông tay, đứng thẳng người dậy.

 

Đầu cha xứ nghiêng sang một bên, ngất đi.

 

Vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Tri Ngật lộ ra chút kỳ quái.

 

Đạo diễn sẽ không “Quy tắc ngầm” những diễn viên mà hắn ta chán ghét, nhìn từ cách hành xử của Ông vua sân khấu kịch, thì hành động này giống như một loại thưởng thức và quan tâm hơn.

 

“Thời gian sao…”

 

Là nói chỉ khi đến một thời điểm nhất định, Ông vua sân khấu kịch mới có thể thực hiện hành vi quấy rối? Hay là muốn lợi dụng thời gian để hãm hại người khác?

 

Hiện tại có vẻ như độ khó của vở kịch thứ sáu không cao, Thẩm Tri Ngật vẫn rất am hiểu suy đoán tâm lý của quái vật, dường như Ông vua sân khấu kịch muốn tua nhanh đến vở kịch thứ bảy.

 

“Vở kịch đã kết thúc, nên hạ màn rồi.” Nếu không kịp thời hạ màn, có lẽ sẽ mãi mãi bị nhốt trong nhà hát.

 

Thẩm Tri Ngật suy nghĩ một chút, rồi mở nắp chiếc đồng hồ quả quýt ra.

 

Đầu ngón tay dính máu xoay ngược kim đồng hồ.

 

Có một thế lực vô hình nào đó đang cản trở hắn, hai luồng sức mạnh giao nhau, kim đồng hồ chỉ lùi lại một chút, rồi nhanh chóng trở về vị trí cũ.

 

Thẩm Tri Ngật vẫn kiên kiên trì trì làm động tác tương tự.

 

Kim đồng hồ sắc bén đến đáng sợ, trong lúc xoay không ngừng cứa vào da ngón tay, đột nhiên Thẩm Tri Ngật bật cười.

 

Chờ đến khi tất cả kết thúc, hắn muốn mài xương của Ông vua sân khấu kịch này thành kim.

 

……….

 

【00 giờ 12 phút 30 giây】

 

Trên tầng bốn nhà hát, Chu Kỳ An vừa mới sững sờ vì thông báo sửa chữa, lại một lần nữa sững sờ.

 

Thời gian đếm ngược này còn có thể dài hơn nữa không?

 

Càng không kịp thời, cậu cũng không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đẩy cửa ra.

 

Cánh cửa mở ra hết sức dễ dàng.

 

Cái kiểu che giấu tai mắt gì thế này?

 

Phía sau cánh cửa, một người phụ nữ bị trói thành cái bánh tét, miệng bị nhét giẻ, hai má phồng lên cao, giống như một con cá vàng, tiếng kêu cứu đã bị giẻ chặn lại.

 

Không những không khóa cửa, thậm chí còn không che giấu con tin, vậy mà lại qua mắt được tai mắt của NPC.

 

Chu Kỳ An bước tới một bước.

 

Dưới ánh mắt đầy hy vọng của người phụ nữ, cậu giơ 【Cây búa nhỏ】 lên, nhắm thẳng vào huyệt thái dương của cô ta.

 

“…”

 

“Chào buổi sáng, nữ tặc, tôi có thể trả tự do cho cô.”

 

Người phụ nữ còn đang bàng hoàng vì vị thám tử chính nghĩa trên xe bỗng chốc biến thành tên côn đồ cầm búa, nghe được câu này, không kịp suy nghĩ nhiều, lại một lần nữa coi đối phương là hy vọng thoát thân.

 

Dùng vũ lực để đe dọa, có thể tiết kiệm được tối đa thời gian giao tiếp.

 

Chu Kỳ An: “Cô biết mật mã nhà của Ông vua sân khấu kịch đúng không?”

 

Người phụ nữ chỉ do dự một chút, đầu búa lạnh lẽo càng áp sát huyệt thái dương hơn, cô ta quyết đoán gật đầu lia lịa.

 

Chu Kỳ An mím môi, có thể tưởng tượng được, Thẩm Tri Ngật đã để lại bóng ma tâm lý sâu sắc cho nữ tặc này như thế nào.

 

Bị giấu trong nhà hát đông người qua lại, nhưng lại không một ai phát hiện, mỗi ngày đều cảm nhận được sinh lực dần dần biến mất, loại tra tấn này mới là đáng sợ nhất.

 

“Tôi rất thông cảm cho hoàn cảnh của cô.” Chu Kỳ An nhanh chóng vặn một cái vào cánh tay của người phụ nữ.

 

Không đau, nhưng nữ tặc đã thấy khớp xương của mình bị trật.

 

Thời gian cấp bách, không thể cũng không kịp lục soát người, Chu Kỳ An nhớ rõ dáng vẻ lúc rời khỏi xe buýt của đối phương khi kết thúc vở kịch thứ nhất.

 

Nếu cậu trực tiếp cởi trói, cô ta nhất định sẽ chạy trốn.

 

Cậu lại càng không muốn đấu trí với một tên trộm miệng lưỡi dẻo quẹo.

 

Lấy miếng giẻ trong miệng người phụ nữ ra, Chu Kỳ An nhanh chóng cởi trói: “Bây giờ dẫn tôi đến chỗ ở của Ông vua sân khấu kịch.”

 

【00 giờ 11 phút 12 giây】

 

Chu Kỳ An xác định tốc độ thời gian trôi qua đã chậm lại.

 

Có lẽ là Thẩm Tri Ngật đã hành động.

 

“Rất tốt.”

 

Như vậy thời gian dành cho cậu cũng dư dả hơn một chút.

 

Chu Kỳ An buộc một đầu dải lụa trắng vào eo mình và nữ tặc, đầu kia cố định trong tòa nhà, mang theo cô ta trực tiếp nhảy xuống.

 

Gió lạnh thổi vù vù bên tai, sắc mặt nữ tặc tái mét.

 

Chấn động lúc tiếp đất không ảnh hưởng gì đến bắp chân đã được tiến hóa. Chu Kỳ An cõng tên trộm: “Chỉ đường cho tôi, nhanh lên.”

 

Cánh tay bị trật khớp, tốc độ chạy của nữ tặc chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, cõng cô ta còn nhanh hơn.

 

Do đặc thù nghề nghiệp nên người phụ nữ rất nhẹ, cảm giác không đến 40 kg.

 

Cánh tay bất lực như sợi mì rũ xuống vai, nhắc nhở cô ta rằng, người đàn ông này rất tàn nhẫn của.

 

Nữ tặc nhỏ giọng nói: “Rẽ phải, đi vòng ra sau nhà hát.”

 

Phía sau là một con đường nhỏ hun hút.

 

Chu Kỳ An không chút do dự lao tới, thấp giọng nói: “Nếu tôi chết, nhất định sẽ giết cô trước.”

 

Nữ tặc cắn chặt môi: “Yên tâm.”

 

Chính là con đường này, không sai.

 

Trong rừng cây rậm rạp vậy mà lại có một đôi tình nhân đang yêu đương nồng thắm, nhìn thấy Chu Kỳ An đang chạy tới, cô gái ngại ngùng nép vào lòng người đàn ông, sau đó lấy điện thoại di động ra.

 

Người đàn ông cũng vậy.

 

Chu Kỳ An tiếp tục chạy trong mưa.

 

“Chết tiệt.”

 

Thời tiết thế này người bình thường cũng sẽ không ở ngoài đường tình tứ, bọn họ lấy điện thoại ra giống như muốn báo tin hơn.

 

Trong kỳ thi sát hạch, Ông vua sân khấu kịch đã lợi dụng điện thoại di động để điều khiển NPC.

 

Vậy nên cậu chỉ có thể liều mạng chạy, dường như nữ tặc cũng ý thức được vấn đề này.

 

Chạy ra khỏi đây là một dãy nhà dân, cư dân lần lượt đi ra khỏi nhà, bao vây bọn họ kín mít.

 

Bạch Lăng.

 

Trong lòng Chu Kỳ An thầm hô một tiếng.

 

Sau khi dải lụa trắng được nâng cấp, hiện tại một lần có thể siết hai người, nhưng Chu Kỳ An không siết người, mà là kéo hai người dân gần nhất, dùng búa đập thẳng vào.

 

Trong khoảnh khắc máu tươi bắn ra, những cư dân khác đang định tiến tới khựng lại một chút.

 

Chính là lúc này!

 

Hai người liều mạng chạy trốn.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

“Đi đường tắt, hướng tám giờ.”

 

Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật, quả nhiên là trộm, con đường nào cô ta chọn cũng đều là những con hẻm nhỏ.

 

Nếu bị bao vây ở nơi chật hẹp thì phiền phức rồi.

 

“Trên đầu!” Giọng nói của nữ tặc đột nhiên trở nên bén nhọn.

 

Chu Kỳ An căn bản không ngẩng đầu lên, sau khi cảm nhận được tiếng gió trên đầu có gì đó không đúng, liền nghiêng người áp sát vào tường.

 

Giây tiếp theo, ngay cả tầm mắt của cậu cũng run rẩy.

 

Rất nhiều chậu hoa trên mép sân thượng của tòa nhà bồ câu rơi xuống như tuyết, không lâu sau, trong tòa nhà vang lên tiếng cãi vã chói tai của đôi vợ chồng, trên bầu trời cũng bắt đầu rơi xuống những con dao đáng sợ.

 

Đứa trẻ nghịch ngợm chạy nhảy ồn ào trong hành lang, ném gạch đá vào nhau, tất cả những cảnh tượng đan xen vào nhau, biến thành một màn “Ném đồ từ trên cao xuống” hết sức hợp tình hợp lý.

 

Nữ tặc: “Còn có đối diện!”

 

Sau khi thất bại lần đầu, tòa nhà đối diện từ ném dao chuyển sang phi dao.

 

Bọn họ giống như những tấm bia cho người ta tập phóng phi tiêu.

 

Không đợi bị kẻ địch đâm trúng, Chu Kỳ An đã tự đâm mình trước. Chỉ thấy trong tay cậu đột nhiên xuất hiện một mũi tên nhỏ, dưới ánh mắt kinh hãi của tên trộm, nhắm vào vị trí thận rồi đâm xuống.

 

Mũi tên tự động chui vào da thịt rồi biến mất.

 

Đạo cụ bốn sao do Văn cung cấp 【Tên đã lên dây】 đã được kích hoạt.

 

Chu Kỳ An bộc phát ra tốc độ nhanh nhất từ ​​trước đến nay, lao ra khỏi con hẻm nhỏ.

 

“Phía trước có nắp cống, chui vào đó.”

 

Bước chân Chu Kỳ An chợt khựng lại.

 

“Tin tôi.” Nữ tặc nói: “Tôi càng không muốn chết, trên đó toàn là người, chúng ta chỉ có thể đi đường dưới.”

 

Chu Kỳ An mở nắp cống, nhìn độ cao, trực tiếp nhảy xuống.

 

Người phụ nữ trợn mắt há hốc mồm.

 

Không, cậu rơi tự do vậy mà không sao à?

 

“Nhanh lên.”

 

Nữ tặc nghe vậy liền ấn vào nút ở giữa thắt lưng, giống như trên đường cao tốc, túi khí trên người cô ta bung ra.

 

Trong cống rãnh toàn là chuột, hai người vừa giết vừa đi về phía trước.

 

Thời gian đếm ngược giống như bị hỏng, lúc chạy lúc dừng, đôi khi cũng sẽ kéo dài, nhưng mỗi lần chỉ có vài giây.

 

Nữ tặc tưởng rằng sắc mặt Chu Kỳ An kém là vì đàn chuột, liền nói: “Sắp đến rồi, cậu xem số lượng chuột càng ngày càng ít.”

 

Chu Kỳ An cũng phát hiện ra.

 

Những con chuột béo ú này sau khi dừng lại ở một khu vực nào đó, liền không dám tiến lên nữa, giống như phía trước có thứ gì đó khiến chúng sợ hãi.

 

Mùi hôi thối trong cống rãnh rất khó chịu, Chu Kỳ An gần như nín thở di chuyển, phía sau, nữ tặc căn bản không đuổi kịp bước chân của cậu. Sau khi Chu Kỳ An lên trước một bước, liền ném dải lụa trắng xuống.

 

Dải lụa trắng luôn ghi nhớ nhiệm vụ của mình, tự động cuộn thành một rãnh hình chữ U.

 

Nữ tặc: “…”

 

Cuối cùng cô ta nắm lấy rãnh chữ U rồi được kéo lên.

 

Sau khi nhìn thấy ánh sáng, cách đó chưa đầy mười mét, sào huyệt của Ông vua sân khấu kịch xuất hiện trước mắt.

 

Chu Kỳ An hít sâu một hơi, đột nhiên hỏi: “Cô đã vào trong đó rồi sao?”

 

Nữ tặc gật đầu, vẫn còn bình tĩnh.

 

Cô ta đã chứng kiến ​​sự kỳ diệu của hai cánh cửa trong ngôi nhà, nhưng làm nghề này, ngay cả chiếc đồng hồ quả quýt có thể thay đổi thời gian cũng đã được chứng kiến, đối với “Cánh cửa dịch chuyển” có thể thay đổi không gian, cũng không còn gì là ngạc nhiên.

 

Nữ tặc nói với tốc độ cực nhanh: “Tôi đã từng nhân lúc không ai chú ý leo lên đỉnh vòm, nhìn thấy Ông vua sân khấu kịch nhập mật khẩu…”

 

Nói được một nửa, cổ họng đã bị một cái xiên cá chĩa vào.

 

Sắc mặt nữ tặc đại biến: “Cậu…”

 

Chu Kỳ An: “Mật khẩu.”

 

Nữ tặc nhìn cậu cảnh giác.

 

Chu Kỳ An: “Tôi không chắc sau mỗi lần nhập mật khẩu có thể cho bao nhiêu người đi qua.”

 

Ngụ ý là, lo lắng đối phương sau khi nói mật khẩu xong sẽ chạy trốn.

 

Ánh mắt nữ tặc chớp động, lúc đang định lên tiếng thì Chu Kỳ An nửa thật nửa giả bổ sung: “Sau khi vào trong tôi sẽ nhập mật khẩu trước, một khi nhập sai kích hoạt báo động, chúng ta đều phải chết.”

 

“… 417744.”

 

Giống như lúc rời đi, cánh cửa sắt vẫn duy trì trạng thái mở, những bông hoa đáng sợ kia đã trở lại bình thường.

 

Nữ tặc đi theo sau Chu Kỳ An, vô cùng cảnh giác, lẽ ra bây giờ không cần phải lấy hung khí ra phòng thân nữa, tại sao người đàn ông này vẫn luôn cầm xiên cá?

 

Thời gian đếm ngược còn chưa đầy sáu phút.

 

Thời gian không còn dấu hiệu kéo dài nữa, như thể có một thế lực vô hình nào đó đã đạt đến giới hạn.

 

Ánh mắt Chu Kỳ An động một cái, không hiểu sao lại nói: “Cô là một diễn viên giỏi.”

 

Vẻ mặt nữ tặc mờ mịt.

 

Chu Kỳ An không nói thêm gì nữa: “Đi thôi.”

 

Thời gian không còn nhiều, nhưng cậu không lập tức chạy.

 

Vừa vào cửa sắt không lâu, mới đi qua mấy viên gạch đá, giọng nói của nữ tặc đột nhiên thay đổi, giống như nhìn thấy cảnh tượng gì đó vô cùng kinh khủng.

 

“Hoa, những bông hoa này…”

 

Không cần cô ta nói, Chu Kỳ An cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

 

Khát vọng biến thành hoa đã từng trải qua trong ngôi nhà lại một lần nữa ập đến, những bông hoa cao bằng người ở hai bên dang rộng cành lá, bắt đầu mọc ra những khuôn mặt người.

 

Nữ tặc đột nhiên hét lên.

 

Tay chân của cô ta vậy mà tự động biến thành cành lá, hơn nữa còn là một loại thực vật nấm không thể diễn tả thành lời. Thân cây mờ nhạt, sợi xơ mọc ra từ cơ thể, bay phấp phới trong gió.

 

“Cứu tôi, cứu tôi với!”

 

Điều kỳ lạ là, trong quá trình cơ thể biến dị, vậy mà cô ta lại không cảm thấy đau đớn.

 

—— Cô là một diễn viên giỏi.

 

Lời nói lúc trước của Chu Kỳ An đột nhiên hiện lên trong đầu.

 

Rất nhiều ký ức bắt đầu trở nên mơ hồ, lại có vô số ký ức chồng chéo ập đến, nữ tặc đau đớn kêu gào.

 

Cô ta là ai?

 

“Tôi, tôi không phải là trộm…”

 

Tôi là một diễn viên.

 

Chu Kỳ An thở dài, Ông vua sân khấu kịch sao có thể dễ dàng tha thứ cho người khác nhìn trộm mật mã của mình, trừ phi đối phương vốn là “Vật sở hữu” của nơi này. Kể từ khi đến vườn hoa, khứu giác của cậu đã khôi phục được một chút, lúc cõng tên trộm chạy trốn, Chu Kỳ An đã ngửi thấy mùi hương hoa trên người đối phương.

 

Gần như cùng lúc đó, cuối cùng nữ tặc cũng nhớ ra.

 

Bản thân cô từ rất lâu trước đây đã trở thành một bông hoa trong vườn hoa của Ông vua sân khấu kịch.

 

Mà sớm hơn nữa, trước khi làm diễn viên, cô ta hình như…

 

Không nhớ rõ nữa.

 

Nữ tặc chỉ biết, cô ta không muốn làm một bông hoa mặc người bài bố, tùy ý bị nhồi nhét những ký ức về các loại kịch bản nữa.

 

Ánh mắt mơ hồ vô tình rơi vào người Chu Kỳ An, nữ tặc cắn chặt răng, lợi dụng sợi tơ thực vật bay ra từ trên người, chủ động giúp đối phương cản trở một phần công kích của những bông hoa khác, ánh mắt cô đau khổ cầu xin nhìn bóng lưng của cậu, dường như muốn nói điều gì đó.

 

Hương hoa lan tỏa trong không khí ẩm ướt, những “Bông hoa” xung quanh vẫn đang điên cuồng nở rộ, Chu Kỳ An nhìn thấy khuôn mặt của Ôn Hi trong số đó.

 

Bất kể giữa hai người có ân oán gì, Ôn Hi hiện tại, đã hoàn toàn trở thành một trong những cỗ máy giết chóc mọc trên đất, bị Ông vua sân khấu kịch thao túng.

 

Chỉ là một cái liếc mắt, thậm chí không cảm nhận được thời gian cậu suy nghĩ, Chu Kỳ An cầm thánh khí, xoay người trực tiếp đâm xuyên qua cơ thể nữ tặc.

 

Người phụ nữ kêu lên một tiếng nặng nề.

 

Rút thánh khí nhuốm máu về, động tác của Chu Kỳ An vô cùng dứt khoát, cậu không quay đầu lại mà chạy về phía biệt thự.

 

Lượng máu giảm mạnh khiến môi cậu trắng bệch, những rễ cây và dây leo mọc ra từ mặt đất bao phủ một vùng không gian tối tăm sau lưng.

 

“Cảm…” Nữ tặc vốn định nói lời cảm ơn, nhưng chàng trai trẻ đã chạy xa, cho dù có nói đối phương cũng không nghe thấy.

 

Khoảnh khắc cô ta ngã xuống vườn hoa, một phần rễ cây đuổi theo Chu Kỳ An nhanh chóng kéo thi thể nữ tặc đến gần vườn hoa, hấp thụ làm chất dinh dưỡng.

 

Phía trước, khoảng cách giữa Chu Kỳ An và tòa nhà chưa đầy ba mét, khi cậu định nhảy qua, dây leo từ phía sau mọc dài ra với tốc độ cực nhanh, chúng đã đâm xuyên qua bả vai mỏng manh của cậu trước một bước.

 

Sắc mặt Chu Kỳ An trong nháy mắt trắng bệch, nhưng bước chân vẫn không dừng lại.

 

Ôn Hi đâm sau sau lưng cũng không khá hơn chút nào, dây leo ngay lập tức bị tan chảy một phần, đứt lìa rơi xuống đất, chỗ cổ tay bị đứt vẫn đang đen lại ngọ nguậy.

 

Ý thức còn sót lại chỉ khiến cô ta chỉ còn lại một khái niệm:

 

Thật độc.

 

Người đàn ông này thật độc.

 

Cảnh tượng này rõ ràng đã răn đe một số bông hoa đang tấn công xung quanh.

 

Khoảng thời gian cuối cùng.

 

Chu Kỳ An chịu đựng cơn đau, thành công xông vào trong, xông thẳng đến trước cửa, run rẩy nhập mật mã.

 

[417744]

 

[Mật khẩu đúng]

 

Cùng với tiếng “Cạch” vang lên, rốt cuộc cánh cửa dẫn đến Bến xe cũng chậm rãi mở ra trước mặt.

 

————

 

Bến xe.

 

Vừa mới đây, vở kịch thứ sáu đã kết thúc, so với mấy lần trước, lần này thật sự quá đơn giản.

 

Phần lớn người chơi đều có cảm giác không thể tin được, bọn họ như đang nằm mơ.

 

“Chúc mừng các bạn đã vượt qua bài kiểm tra kỹ năng nghề nghiệp.” Cô Tề mỉm cười phát bằng lái xe cho mọi người.

 

Cậu sinh viên đại học cố gắng khống chế cảm xúc, len lén nhìn về phía Thẩm Tri Ngật vài lần.

 

Trước đó sau khi Thẩm Tri Ngật thần bí xuất hiện, đã ám chỉ cậu cố gắng kéo dài tiến độ vở kịch thứ sáu, cậu sinh viên đại học dùng hết mọi cách, nhưng cũng chỉ kéo dài được mười phút.

 

Cậu không nhìn rõ vẻ mặt của Thẩm Tri Ngật, mẹ Chu vừa lúc đứng ở giữa hai người bọn họ, che khuất phần lớn tầm mắt, không biết đang lẩm bẩm cái gì.

 

Cậu sinh viên đại học cẩn thận tiến lại gần một chút, sau khi sử dụng đạo cụ thì nghe được——

 

“Không thấy con trai yêu của tôi đâu nữa rồi.”

 

“Lấy được bằng lái xe rồi, tông chết hết đám người này luôn đi.”

 

“Cứ coi như là vật tuẫn táng đi, sau đó tìm một cô dâu ma cho con trai là được.”

 

Cậu sinh viên đại học: “!!!”

 

Cô Tề căn bản không biết nhân gian hiểm ác, dựa theo trình tự, tiếp theo cô ta sẽ trực tiếp dẫn dắt những người còn lại tiến vào hồi kết.

 

Thiếu đi kẻ đáng ghét nhất, nụ cười nghề nghiệp trên mặt Cô Tề cũng thêm mấy phần chân thành.

 

“Hồi kết…”

 

Vừa mới nói được một câu, Cô Tề đã chú ý tới sắc mặt cô gái cột tóc hai bên đứng đối diện đột nhiên thay đổi. Ánh mắt Hạ Chí vượt qua cô ta, giống như nhìn thấy chuyện gì đó không thể tin nổi.

 

Cô Tề theo bản năng quay đầu lại, nụ cười trên mặt nháy mắt bị kinh ngạc thay thế.

 

Không biết từ lúc nào phía sau lại xuất hiện thêm một người, người tới giống như từ trong không khí bước ra, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt như đuốc.

 

“Tôi chưa chết, có phải làm cô thất vọng lắm không?”

 

Bả vai Chu Kỳ An vẫn còn đang nhỏ máu, nhưng ánh sáng trong mắt lại rất rực rỡ: “Tiếp tục đi, không phải nói là hồi kết sao?”

 

“Nam chính xuất sắc nhất đã đến rồi.”

 

Hết chương 112.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Mẹ Chu giả vờ nhìn NPC: Ứng cử viên con dâu.

 

Mẹ Chu thật sự nhìn NPC: Vật tuẫn táng của con trai.

 

 

Chương 112: Thu Hoạch

Ngày đăng: 21 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên