Chương 113: Bóng Côn Trùng (39)

 

Chương 113: Bóng Côn Trùng (39)

 

Trần Tranh nghiêm túc nói: “Kể từ khi Quý Thuận đưa Lưu Phẩm Siêu đến nhà hát Vân Hương đã được một khoảng thời gian rồi. Nếu anh ta đã bị chuyển đi chỗ khác, chúng ta sẽ rất khó truy tìm. Hiện tại chỉ có thể đánh cược Lưu Phẩm Siêu vẫn còn ở nhà hát, đặc biệt là ở đây.” Nói rồi, anh chỉ vào bản đồ đơn giản của khu B.

 

“Thực ra khả năng này không thấp, bởi vì thời gian này lực lượng cảnh sát thành phố Nam Sơn được điều động khá nhiều, nếu Chiêm Phú Hải manh động, ngược lại sẽ lộ tẩy. Chi bằng án binh bất động, chờ khi nào sóng gió qua đi rồi xử lý Lưu Phẩm Siêu.”

 

Minh Hàn gật đầu: “Chúng ta nghĩ cách đột nhập vào khu B, nếu có thể tìm thấy người, hoặc tìm thấy bằng chứng Lưu Phẩm Siêu từng ở đó là có thể điều tra Chiêm Phú Hải một cách chính diện.”

 

Trần Tranh nói: “Tôi nghi ngờ khu B này không giống như những gì Vân Hưởng Entertainment tuyên truyền, nếu không thì đã lâu như vậy rồi, sao lại không có một chút tin tức gì về tiến độ. Chiêm Phú Hải là một người rất bí ẩn, một khi đã liên quan đến “Lượng Thiên Xích”, tôi rất khó không liên tưởng đến việc khu B có hoạt động phạm tội nào đó.”

 

“Vậy chẳng phải là sân khấu của em và Văn Ngộ, Chu Quyết sao?” Minh Hàn nhướng mày, “Bọn em đã thực hiện rất nhiều nhiệm vụ đột nhập bí mật rồi.”

 

Trần Tranh nói: “Nhưng lần này không giống, Chiêm Phú Hải biết Quý Thuận đang ở trong tay chúng ta, ông ta có thể đoán trước được bước tiếp theo chúng ta sẽ đến khu B.”

 

Minh Hàn im lặng, nhìn chằm chằm Trần Tranh.

 

“Tối mai nhà hát Vân Hương có một sự kiện lớn.” Trần Tranh đưa điện thoại cho Minh Hàn, “Lần đầu tiên Lẫm Đông xuất hiện trong vở kịch nói.”

 

Trước đây Lẫm Đông luôn hoạt động trong lĩnh vực phim truyền hình, ngoại hình và diễn xuất đều rất tốt. Nhưng sau khi “Vũ Sự” nổi tiếng, anh ta không hề thừa thắng xông lên, mà ngược lại còn ít xuất hiện trước công chúng hơn trước, người hâm mộ đều đang nóng lòng chờ đợi anh ta trở lại. Người ta nói rằng kịch nói là thước đo tốt nhất cho diễn xuất của một người, người hâm mộ vô cùng mong đợi Lẫm Đông có thể dùng kịch nói để bịt miệng những kẻ nói anh ta diễn xuất kém cỏi.

 

Lẫm Đông là một trong những nam diễn viên trụ cột của Vân Hưởng Entertainment, vì màn ra mắt sân khấu kịch đầu tiên của anh ta, nhà hát Vân Hương đã liên tục tổ chức các hoạt động trong nửa tháng, ngày mai còn có rất nhiều minh tinh đến tham dự, Chiêm Phú Hải cũng sẽ đích thân đến.

 

“Tối mai là cơ hội của chúng ta.” Trần Tranh nói: “Khi tất cả mọi người đều tập trung vào khu A, khu B sẽ trở thành điểm mù. Nhưng vì khu A đông người, rủi ro cũng rất lớn, chúng ta phải trao đổi kỹ với Trình Xúc, Phó cục trưởng Ngô, tránh làm bị thương người thường.”

 

Văn Ngộ và Chu Quyết chạy đến thành phố Nam Sơn, Minh Hàn giới thiệu bọn họ với Trần Tranh, “Anh, hai người này đều là anh em của em, anh cứ việc sai bảo.”

 

Văn Ngộ khá trầm tính, trông không giống cảnh sát lắm, đứng bên cạnh mỉm cười. Chu Quyết rám nắng khỏe mạnh, thoạt nhìn rất bền bỉ, nhiệt tình nói: “Điểu ca nói đúng, anh, anh cứ việc sai bảo chúng em!”

 

Minh Hàn đá cậu ta một cái, “Ai cho cậu gọi anh?”

 

“Ê này!” Chu Quyết bất mãn, “Không phải cậu cũng gọi anh sao? Tôi gọi theo cậu cũng không được?”

 

“Tôi là tôi, cậu là cậu.” Minh Hàn nói: “Ngoan ngoãn gọi anh Trần.”

 

Chu Quyết trợn trắng mắt, “Đồ vong ân bội nghĩa.”

 

Văn Ngộ lại ngoan ngoãn đi đến trước mặt Trần Tranh, ngây ngô nói: “Anh Trần.”

 

Trần Tranh hơi bối rối, không phải nói đội cơ động đều lanh lợi như Minh Hàn sao? Vị Tiểu Văn này sao lại ngốc nghếch thế?

 

Ngô Triển triệu tập mọi người họp, vạch ra kế hoạch hành động cụ thể. Đội trọng án âm thầm theo dõi nhà hát Vân Hương, không phát hiện kẻ khả nghi nào rời đi, Chiêm Phú Hải cũng không đích thân đến nhà hát.

 

“Phó cục trưởng Ngô, sau khi hoạt động của nhà hát Vân Hương bắt đầu, tôi sẽ lấy danh nghĩa điều tra để đến khu A, thu hút sự chú ý của Chiêm Phú Hải. Minh Hàn, Tiểu Chu và Tiểu Văn sẽ nắm bắt cơ hội đột nhập vào khu B, tìm kiếm Lưu Phẩm Siêu. Trong nhà hát có quá đông người thường, chúng ta cần phải cân nhắc đến sự an toàn của họ khi hành động.” Trần Tranh nói: “Đội trọng án cần phải sẵn sàng, một phần cải trang thành khán giả trà trộn vào, một phần chờ ở bên ngoài nhà hát để ứng cứu.”

 

Ngô Triển nói: “Tôi sẽ điều phối đội trọng án và toàn bộ cảnh sát của mình tới. Đội trưởng Trần cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không kéo chân sau.”

 

Trần Tranh còn định nói tiếp, Minh Hàn đột nhiên cắt ngang: “Tôi và Chu Quyết đi khu B, chỉ là tìm người thôi, không cần ba người. Anh, Văn Ngộ đi theo anh đi.”

 

Văn Ngộ liếc nhìn cậu một cái, gật đầu, ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh Trần Tranh.

 

Trần Tranh nói: “Chiêm Phú Hải đã từng gặp tôi, hơn nữa còn biết tôi từng làm việc ở Lạc Thành, bên cạnh tôi đột nhiên xuất hiện một người lạ mặt, ông ta ngược sẽ nghi ngờ.”

 

Minh Hàn nói: “Văn Ngộ không đi cùng anh, hai người phân tán trong khu A, cậu ấy sẽ tùy cơ ứng biến.”

 

Trần Tranh có chút không hiểu, đã có cảnh sát đội trọng án phân tán trong khu A rồi, Văn Ngộ là tinh anh của đội cơ động, không cần phải lãng phí ở khu A nữa.

 

Lúc này Văn Ngộ lên tiếng: “Anh Trần, Chu Quyết và Minh Hàn ăn ý với nhau hơn, em giỏi hành động độc lập.”

 

Vì Văn Ngộ đã nói như vậy, Trần Tranh cũng không kiên trì nữa: “Được, vậy chúng ta sẽ ở khu A hỗ trợ lẫn nhau.”

 

Văn Ngộ cúi đầu: “Vâng.”

 

Ở thành phố Nam Sơn, chuyện La Ứng Cường bị hại đã dần lắng xuống, người chết rồi, tin đồn thật giả không còn bị ràng buộc nữa. Mẹ ông ta đã mất từ lâu, ông ta lại tìm một người ngoài đóng giả mẹ mình để đánh bóng tên tuổi, trong hôn nhân không chung thủy, tin đồn ông ta là song tính lan truyền khắp thành phố, hình tượng của ông ta đã sụp đổ, trở thành chủ đề bàn tán của mọi người. Nhưng dù có hấp dẫn đến đâu thì nhai đi nhai lại cũng chán. Năm hết Tết đến, mọi người lại có những chủ đề nóng hổi mới để theo dõi.

 

Vở kịch đầu tay của Lẫm Đông đã trở thành tin tức hàng đầu của thành phố Nam Sơn, không chỉ có người hâm mộ ở Hàm tỉnh, mà người hâm mộ trên khắp cả nước đều đổ xồ đến, từ sáng sớm đã tụ tập bên ngoài nhà hát Vân Hương. Sức chứa của nhà hát không đủ cho nhiều người như vậy, phần lớn trong số bọn họ đều không có vé, chỉ muốn được đến gần thần tượng nhất có thể.

 

Vì Lẫm Đông, khu vực từ phía Đông thành phố Nam Sơn đến Tân Thành náo nhiệt lạ thường, đội trọng án cũng đã sớm trà trộn vào đó. Theo lịch trình, từ 1 giờ chiều, trong và ngoài nhà hát sẽ có các hoạt động hâm nóng sân khấu, trước và sau vở kịch sẽ lần lượt tổ chức tiệc cảm ơn và tiệc mừng công, Chiêm Phú Hải sẽ tham dự tiệc cảm ơn.

 

4 giờ chiều, Trần Tranh ngồi vào ghế lái, chuẩn bị rời khỏi sở cảnh sát. Cửa sổ xe bị gõ nhẹ hai tiếng, khuôn mặt của Minh Hàn gần như dính sát vào cửa kính. Thần kinh căng thẳng của Trần Tranh hơi thả lỏng, hạ cửa sổ xe xuống, cười nói: “Còn muốn đi nhờ xe à? Hôm nay không có phần của em đâu.”

 

“Không đi nhờ xe, nhưng muốn xin anh một thứ.” Minh Hàn quá cao, cúi người như vậy, trông thật sự có chút tủi thân.

 

Trần Tranh hỏi: “Cái gì?”

 

Minh Hàn nói: “Tay.”

 

Trần Tranh ngạc nhiên: “Tay?”

 

“Không phải sắp phải tách ra làm nhiệm vụ rồi sao? Hơi hồi hộp.” Miệng thì nói vậy, nhưng trên mặt Minh Hàn không hề có chút hồi hộp nào.

 

Trần Tranh nghiêng người, đưa tay phải ra: “Sao nào, đưa tay cho em là hết hồi hộp à…”

 

Hai chữ “Chưa chắc” nghẹn lại ở cổ họng, khi nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên đầu ngón tay, đầu óc Trần Tranh trống rỗng trong giây lát. Khi anh kịp phản ứng, Minh Hàn đã buông anh ra, mỉm cười lùi lại vài bước, tùy tiện giơ tay chào anh, cậu nói bằng khẩu hình: “Anh, cảm ơn anh.”

 

Trần Tranh: “…”

 

Chu Quyết chạy tới, vỗ vai Minh Hàn: “Cậu đứng đây làm gì vậy? Lão Đường tìm cậu, gọi điện thoại đến tận chỗ tôi!” Nói rồi mới chú ý đến Trần Tranh, cậu ta cười hì hì, nói: “Ồ, đang tâm sự với anh của chúng tôi à!”

 

Trần Tranh hoàn hồn: “Tôi đi trước, liên lạc sau, chú ý an toàn.”

 

Có lẽ vì người hâm mộ quá đông, trên đường đến nhà hát bị kẹt xe nghiêm trọng, Trần Tranh nắm chặt vô lăng, ngón tay bị Minh Hàn hôn vẫn còn nóng rực, hơi nóng dường như theo mạch máu, lan đến tận tai và gò má anh.

 

Làm cái trò gì vậy? Giờ làm việc còn bày trò với anh!

 

Anh tắt điều hòa, mở cửa sổ xe cho thoáng khí. Gió lạnh mùa đông thổi vào, cuối cùng cũng giúp anh hạ nhiệt.

 

Bên ngoài nhà hát Vân Hương, đâu đâu cũng thấy người hâm mộ tập trung. Cảnh sát giao thông, nhân viên an ninh đang duy trì trật tự. Trần Tranh xuất trình thẻ cảnh sát, đi qua cổng an ninh, nhìn ra xa, bãi đậu xe ngoài trời có rất nhiều xe sang. Giờ này, Chiêm Phú Hải chắc đã đến rồi.

 

Trần Tranh đeo thẻ nhân viên tạm thời mà cảnh sát giao thông đưa, đi lại trong nhà hát không bị cản trở.

 

Kết cấu của khu A là kiểu chúng tinh phủng nguyệt, ở giữa là một nhà hát chính, tối nay Lẫm Đông sẽ biểu diễn ở đó, xung quanh có bảy tòa nhà nhỏ, trong đó ba tòa là nhà hát nhỏ, bốn tòa là phòng tiệc, phòng họp báo,….. Tiệc cảm ơn được tổ chức tại phòng tiệc số một, thảm đỏ được trải dài trước cửa phòng. Trần Tranh đi dạo một vòng, không thấy bóng dáng Chiêm Phú Hải đâu. Trình Xúc gửi tin nhắn, xe của Chiêm Phú Hải xuất phát muộn hơn dự kiến, hiện tại vẫn đang trên đường.

 

Trần Tranh đi về phía khu B, nhân viên an ninh lịch sự chặn anh lại, nói phía trước là công trường, người không phận sự miễn vào. Anh đứng bên dải cây xanh nhìn vào, dải cây xanh rất rộng, phía bên kia là cây cối, bị cây cối che khuất là hàng rào sắt, cho dù có trèo qua hàng rào sắt, cũng phải đi qua một đoạn đường đầy cát đá mới có thể đến được hàng rào sắt của khu B.

 

Trần Tranh không có ý định xông vào, quay người trở lại phòng tiệc náo nhiệt.

 

Một trận xôn xao truyền đến, ban đầu anh tưởng Chiêm Phú Hải đã đến, quay đầu lại nhìn, thì ra là Lẫm Đông. Trên bảng lịch trình mà anh nhận được, Lẫm Đông sẽ không xuất hiện tại tiệc cảm ơn trước buổi diễn, lúc này đáng lẽ phải đang ở hậu trường chuẩn bị.

 

Các doanh nhân, nhân vật nổi tiếng, giới truyền thông trong phòng tiệc ban đầu đang trò chuyện với nhau, Lẫm Đông vừa xuất hiện, lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Anh ta mặc lễ phục màu đen, mỉm cười, dưới ánh đèn sân khấu như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

 

Trợ lý lo lắng đi theo sau anh ta, đang nói gì đó với anh ta. Anh ta nói: “Không sao, không tốn bao nhiêu thời gian đâu. Hôm nay mọi người đến đây vì tôi, tôi không muốn làm mọi người thất vọng.”

 

Tiếp đó, anh ta lại hào phóng nói với những người vây quanh, Chiêm tổng không thể đến đúng giờ, anh ta tự ý quyết định, đến để tiếp mọi người một lát, hy vọng mọi người tận hưởng buổi tối hôm nay.

 

Trần Tranh không khỏi cảm thán, người làm idol quả nhiên không giống người thường, lời nói ra vô cùng khéo léo, nắm bắt mọi cơ hội để thể hiện bản thân.

 

Kể từ khi Lẫm Đông xuất hiện, hiện trường lập tức trở nên sôi động. Biết được bên ngoài nhà hát còn có vô số người hâm mộ không có vé đang chờ đợi anh ta, thậm chí anh ta còn bảo trợ lý mở livestream, chia sẻ khoảnh khắc này với người hâm mộ.

 

Lúc này trong phòng tiệc đều là người trong giới, hoặc là người trong mối quan hệ của Chiêm Phú Hải, Lẫm Đông liên tục nhấn mạnh với trợ lý rằng không muốn để người hâm mộ thất vọng, muốn để bọn họ cùng tham gia, đây là diễn cho ai xem?

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Nếu không phải đang diễn, vậy tại sao Lẫm Đông lại phải làm như vậy? Thật sự là tình cảm song phương với người hâm mộ à?

 

Trần Tranh click vào livestream xem thử, quả nhiên người hâm mộ đã phát cuồng, tình yêu dường như muốn tràn ra khỏi màn hình.

 

Lẫm Đông lễ phép chào hỏi người hâm mộ, trò chuyện như một người anh trai nhà bên, liên tục cảm ơn mọi người đã chờ đợi anh ta, bao dung sự tùy hứng của anh ta.

 

Tuy nhiên, buổi livestream này không kéo dài được bao lâu, Chiêm Phú Hải khoan thai đến muộn, ông ta vừa đến, Lẫm Đông liền kết thúc livestream. Hình như Chiêm Phú Hải cũng không nghĩ tới Lẫm Đông sẽ đến buổi tiệc cảm ơn, vừa nhìn thấy Lẫm Đông, ông ta đã cười, bảo Lẫm Đông mau đi chuẩn bị, đừng để lỡ buổi biểu diễn. Nhìn bề ngoài thì mối quan hệ của hai người rất hòa hợp.

 

Lúc Lẫm Đông chào tạm biệt mọi người, rời khỏi phòng tiệc, Trần Tranh tình cờ đứng ở cửa.

 

Anh ta nhìn Trần Tranh, nhíu mày không rõ ràng lắm. Trợ lý giục Lẫm Đông nhanh lên, Lẫm Đông đã đi qua, còn cố ý quay đầu lại nhìn Trần Tranh một cái.

 

Văn Ngộ cũng đã đến khu A, Trần Tranh nói: “Chú ý Lẫm Đông.”

 

Văn Ngộ đáp: “Rõ.”

 

Trời dần tối, hoàng hôn mùa đông không rực rỡ như mùa hè, mặt trời vừa lặn, chút ánh vàng rực rỡ cũng nhanh chóng biến mất. Trong bữa tiệc cảm ơn, mọi người cụng ly chúc tụng nhau, Chiêm Phú Hải là nhân vật chính không cần phải bàn cãi. Rất nhiều người đến đây đều là những người giàu có ở thành phố Nam Sơn, hiện tại La Ứng Cường đã chết, tập đoàn Ứng Cường đang chờ bị chia cắt, kẻ mới nổi đến từ nơi khác là Chiêm Phú Hải ông đã âm thầm đứng ở trung tâm lợi ích.

 

Ông ta trò chuyện vui vẻ với các vị tổng này tổng nọ, có người nói nhỏ bên tai ông ta điều gì đó, ánh mắt ông ta đảo qua vài vòng, “Vô tình” rơi vào người Trần Tranh, vẻ mặt ông ta hiện lên sự kinh ngạc, bước về phía Trần Tranh: “Đội trưởng Trần, sao cậu lại ở đây? Chẳng lẽ đã động lòng với lời đề nghị của tôi, chuẩn bị đến giúp tôi một tay sao?”

 

Trần Tranh giơ tấm thẻ nhân viên tạm thời đeo trên cổ lên: “Không đủ cảnh sát, được điều đến để duy trì trật tự.”

 

Chiêm Phú Hải nhìn lướt qua tấm thẻ, đột nhiên cười lên: “Đội trưởng Trần, sao cậu phải khổ vậy? Chạy đi chạy lại không thấy mệt sao? Chi bằng đến chỗ tôi sớm một chút, còn có triển vọng phát triển hơn đấy.”

 

Trần Tranh nói: “Chiêm tổng lại nói đùa rồi.”

 

Chiêm Phú Hải nhìn ra sau: “Nếu Đội trưởng Trần đã đến theo lời mời của tôi, chi bằng hôm nay chúng ta trò chuyện tử tế một chút? Có phải cậu đến để duy trì trật tự hay không, cậu biết, tôi cũng biết.”

 

Trần Tranh bình tĩnh nói: “Ừm?”

 

Chiêm Phú Hải cười trầm thấp, Trần Tranh còn định tiếp tục đánh trống lảng với ông ta thì ánh mắt liếc thấy một bóng người quen thuộc, quen thuộc đến mức anh không thể nào quên được.

 

Anh đột nhiên nhìn về phía đó, chỉ thấy một người mặc đồng phục nhân viên phục vụ đang quay lưng về phía anh, đi về phía cửa số 2. Tim anh như muốn nhảy lên đến tận cổ họng, theo bản năng chặn Chiêm Phú Hải lại: “Xin lỗi, tôi có việc.” Nói xong liền bước nhanh về phía người kia.

 

Nhưng mà, phòng tiệc quá lớn, khi anh đến được cửa số 2 thì người kia đã biến mất khỏi cửa. Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm trong bóng đêm và ánh đèn chói lóa.

 

Anh không thể nào nhận nhầm, bóng lưng đó là của Hàn Cừ!

 

Dưới màn đêm, khu B và khu A như hai thế giới khác biệt, âm thanh từ khu A ồn ào như muốn xé toạc cả bầu trời, còn khu B lại chìm trong im lặng như thể bị lãng quên trong chiếc lồng giam.

 

Hai bóng đen nhanh nhẹn nhảy qua bức tường, vững vàng đáp xuống mặt đất. Có vẻ như Chiêm Phú Hải rất coi trọng buổi biểu diễn đầu tiên của Lẫm Đông, công việc ở khu B cũng đã dừng lại, không một bóng đèn nào được bật lên. Trên công trường, giàn giáo, cần cẩu san sát nhau, dưới ánh đèn le lói từ xa, trông như những con quái vật dữ tợn.

 

Minh Hàn không hành động ngay lập tức, mà tập trung quan sát tình hình xung quanh. Quá yên tĩnh, sự yên tĩnh này đã vượt ra khỏi phạm vi bình thường của một công trường đang tạm nghỉ. Thông thường, công trường dù nghỉ ngơi cũng sẽ bố trí người trực, còn nơi này, giống như một cái bẫy đã được giăng sẵn.

 

“Cẩn thận.” Minh Hàn nói với Chu Quyết bên cạnh: “Có thể có bẫy.”

 

Chu Quyết gật đầu: “Chia ra tìm kiếm?”

 

Minh Hàn chỉ sang bên trái, Chu Quyết hiểu ý, lặng lẽ lẩn vào bóng tối bên phải.

 

Gió mùa đông thổi mạnh, ở khu vực trung tâm thành phố còn chưa cảm nhận rõ, nhưng ở Tân Thành, nơi hầu như không có tòa nhà cao tầng nào, nếu bỏ qua nhà hát và tòa nhà văn phòng của Vân Hưởng Entertainment, thì nơi này chẳng khác gì một bãi đất hoang. Gió gào thét, tạt vào mặt Minh Hàn, mang theo hơi lạnh buốt giá.

 

Dường như Minh Hàn nghe thấy tiếng động gì đó, giống như tiếng kim loại ma sát vào nhau. Nhưng tiếng gió quá lớn, tiếng ồn ào từ khu A lại càng át đi thính giác, nhất thời không thể phân biệt được đó là tiếng động gì. Khi gió ngừng thổi, tiếng ma sát kia dường như cũng dừng lại, giống như lúc nãy chỉ là ảo giác.

 

Minh Hàn tập trung cao độ, đi về phía công trường.

 

Khu B rộng hơn cậu tưởng tượng rất nhiều, ngoại trừ cần cẩu, những nơi khác đều được che chắn bằng lưới chắn bụi, ban đêm ánh sáng không đủ, tầm nhìn không thể xuyên qua lưới chắn bụi, những khung nhà cao hơn mặt đất hai ba chục mét giống như một mê cung khổng lồ, ngang ngược ngăn trở đường đi.

 

Quả thực là nơi rất thích hợp để ẩn náu. Minh Hàn cẩn thận đi vào “mê cung”, bên trong lưới chắn bụi, cảm giác bụi bặm rất nặng. Minh Hàn không khỏi nghĩ, nếu Chiêm Phú Hải muốn ra tay với cậu ở chỗ này thì thật sự rất dễ, chỉ cần lợi dụng bụi bặm để tạo ra một vụ nổ, dù cảnh sát có điều tra, ông ta cũng có thể biện minh là do sơ suất. Còn lý do tại sao lại phát nổ thì phải đổ lỗi cho việc cậu đã sử dụng súng ở đây.

 

Cậu càng thêm tập trung, lần mò trong “mê cung”, thời gian dường như trôi chậm lại, sự ồn ào của khu A hoàn toàn bị che khuất, đôi mắt đã hoàn toàn thích nghi với bóng tối, nhưng vẫn không tìm thấy mục tiêu khả nghi nào.

 

Bên phía Chu Quyết cũng không thu hoạch được gì, “mê cung” được bao phủ bởi lưới chắn bụi này, dường như thực sự không có ai.

 

Đột nhiên, Minh Hàn đi đến chỗ sâu nhất của “mê cung”, phát hiện ra nơi đây có điều kỳ lạ, con dốc thoai thoải xuống dưới, không gian được mở rộng gấp nhiều lần, giống như một thành phố ngầm dưới lòng đất.

 

Minh Hàn đi xuống, do ánh sáng từ khu A không thể chiếu tới đây, bóng tối như một bức tường dày đặc, đè nặng lên người Minh Hàn. Cậu men theo bức tường đi xuống, tay đã rút súng ra khỏi thắt lưng.

 

“Đông—” một tiếng động nhẹ vang lên, cậu lập tức dừng lại, cố gắng tìm kiếm trong bóng tối. Cảm giác về không gian ở đây bị ảnh hưởng, phải mất một lúc cậu mới phân biệt được hướng phát ra âm thanh, nhưng dường như không có gì ở đó.

 

Cậu điều chỉnh bước chân, chậm rãi đi tới, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập thật mạnh. Con đường tối tăm này rất dài, dường như không có điểm dừng. Nhưng khi đi đến cuối con đường, mặt đất bắt đầu dốc ngược lên, phía trước có ánh sáng le lói. Cậu nhớ lại con đường đã đi qua, không gian ngầm này dường như có hình chữ V, tiếp tục đi xuống, sẽ quay trở lại mặt đất từ đầu bên kia.

 

Tiếp tục đi về phía trước, chân vấp phải thứ gì đó, Minh Hàn cúi xuống nhìn, là một chiếc hộp giấy, bên cạnh có một tấm đệm, trong hộp giấy đựng bánh mì ăn dở, trên tấm đệm còn hơi ấm. Có người vừa ở đây!

 

Minh Hàn càng thêm cẩn thận, ánh sáng le lói ở lối ra lóe lên, có người đi qua đó. Cậu lập tức đuổi theo, khi đến lối ra, bóng người đã biến mất, chỉ còn lại tiếng gió thổi thật mạnh. Cậu nhanh chóng quan sát xung quanh, bóng người lại lóe lên, chạy về phía cần cẩu.

 

Cậu không kịp do dự, lập tức đuổi theo.

 

Tiếng reo hò náo nhiệt từ Khu A át đi tất cả những âm thanh đáng ngờ khiến người ta bất an. Lẫm Đông đã lên sân khấu biểu diễn, những người hâm mộ không vào được nhà hát vừa ca hát vừa nhảy múa ở bên ngoài, cổ vũ cho anh ta như đang xem buổi biểu diễn.

 

Minh Hàn nhìn chằm chằm bóng người phía trước. Tuy không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng xét về chiều cao, vóc dáng và cả tư thế chạy, chắc chắn đó là Lưu Phẩm Siêu. Cậu phải bắt được Lưu Phẩm Siêu, đây là nhân chứng quan trọng nhất trong vụ điều tra Chiêm Phú Hải và cả “Lượng Thiên Xích”.

 

Lưu Phẩm Siêu chui vào cần cẩu, khó nhọc leo lên. Tim Minh Hàn như thắt lại. Nếu muốn chạy trốn, leo lên cần cẩu tuyệt đối không phải là một lựa chọn sáng suốt. Chẳng lẽ Lưu Phẩm Siêu muốn tự sát!?

 

Minh Hàn đeo găng tay, nắm chặt khung thép, nhanh chóng quyết định —— cậu phải leo lên theo!

 

Khu A, khán giả trong hội trường đang thưởng thức vở kịch được dàn dựng riêng cho Lẫm Đông, còn bên ngoài nhà hát, Trần Tranh đã có chút rối loạn vì sự xuất hiện đột ngột của Hàn Cừ. Anh thực sự không ngờ sẽ gặp Hàn Cừ trong hoàn cảnh này, mục đích Hàn Cừ xuất hiện ở đây là gì?

 

Hàn Cừ mặc đồng phục phục vụ, trà trộn vào đám đông, chẳng lẽ là vì muốn theo dõi nhất cử nhất động của một người nào đó? Ngay khi anh chú ý đến Hàn Cừ, hắn ta đã lập tức biến mất, người bị theo dõi lại là anh?

 

Nhưng… một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Nhưng lúc này tình hình cấp bách, cộng thêm cú sốc tinh thần không nhỏ, Trần Tranh nhất thời không thể nắm bắt được cảm giác kỳ lạ đó là gì.

 

Để thỏa mãn người hâm mộ, Vân Hưởng Entertainment đã tổ chức triển lãm tác phẩm của Lẫm Đông ở khu vực bên trong cổng chính và bên ngoài nhà hát, người người chen chúc, vô cùng náo nhiệt. Trần Tranh không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Hàn Cừ, lại một lần nữa phát hiện ra hắn ta xuất hiện bên cạnh standee của Lẫm Đông.

 

“Nhường đường! Xin nhường đường!” Trần Tranh cố gắng len lỏi trong đám đông, lần này ánh mắt anh không rời khỏi Hàn Cừ nữa. Dường như Hàn Cừ lại một lần nữa chú ý đến anh, bước nhanh về phía cửa nhỏ của nhà hát.

 

Cuối cùng anh cũng thoát khỏi đám đông, nhanh chóng đuổi theo. Nhưng Hàn Cừ không vào nhà hát, mà men theo bóng tối bên ngoài nhà hát, đi dọc theo chân tường.

 

Trần Tranh nhíu mày, nhưng bước chân đuổi theo lại chậm lại.

 

Không đúng, mọi thứ đều rối tung lên rồi!

 

Kế hoạch của cảnh sát hôm nay không hề có việc theo dõi Hàn Cừ, thậm chí là không ai nghĩ đến trường hợp Hàn Cừ sẽ xuất hiện. Đội trọng án, đội cơ động, anh, mục tiêu của tất cả mọi người đều là tìm thấy Lưu Phẩm Siêu, coi Lưu Phẩm Siêu là cửa đột phá để điều tra Chiêm Phú Hải.

 

Hàn Cừ vừa xuất hiện, kế hoạch chắc chắn sẽ bị thay đổi. Hàn Cừ xuất hiện chỉ là vì muốn thay đổi kế hoạch của cảnh sát? Hàn Cừ biến mất gần hai năm, tuyệt đối không phải là người không biết kiềm chế!

 

Dần dần bình tĩnh lại, cảm giác kỳ lạ lúc nãy cuối cùng cũng có lời giải thích hợp lý – nếu mục đích của Hàn Cừ thực sự là theo dõi một ai đó, thì với khả năng của Hàn Cừ, căn bản sẽ không để lộ bản thân. Hàn Cừ cố ý để anh nhìn thấy! Một lần chưa đủ, nên lại xuất hiện lần nữa!

 

Hàn Cừ đang dẫn anh đến một nơi nào đó? Biết rằng chỉ cần anh rối loạn, hành động của cảnh sát tối nay sẽ thất bại? Hay là…..

 

Đột nhiên, đồng tử anh co rút lại, Minh Hàn gặp nguy hiểm!

 

Cuồng phong bắt đầu nổi lên, gào thét dữ dội, từ xa, giàn giáo, cần cẩu ở khu B phát ra tiếng kim loại ma sát ghê rợn. Trần Tranh quay người, đưa lưng về phía Hàn Cừ chạy trốn, giọng anh bình tĩnh hết mức có thể, vội vàng thông báo cho đội trọng án, bảo bọn họ không cần chờ đợi nữa, lập tức triển khai hành động với Chiêm Phú Hải, sau đó liên lạc với Văn Ngộ: “Hàn Cừ đang ở gần cửa số 3 của nhà hát, Tiểu Văn, cậu hẳn là biết hắn ta, tìm cách theo dõi hắn ta!”

 

Văn Ngộ lập tức trả lời: “Rõ!”

 

Hết chương 113.

 

Chương 113: Bóng Côn Trùng (39)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên