Chương 113: Ngoại truyện – Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng (5)
Máu từ cổ tay Ma Vương tỏa ra một mùi hương mê hoặc diệu kỳ.
Chánh án không lên tiếng.
Đối với câu hỏi của Ma Vương, câu trả lời của anh từ đầu đến cuối chỉ có một.
Anh nhìn chằm chằm vào vệt đỏ tươi trên cổ tay Ma Vương, hơi thở nặng nề, khó khăn lắm mới có thể quay mặt đi được, những sợi xích trói buộc trên người phát ra tiếng leng keng giòn tan.
Đôi mắt màu tím của Ma Vương hơi nheo lại.
Hắn giơ tay phải lên, rạch vết thương ở cổ tay trái sâu và dài hơn nữa.
Trong khoảnh khắc đó, mùi hương của máu nồng nàn tràn ngập khắp căn phòng chật hẹp, như một tấm lưới khổng lồ bao phủ khắp nơi, giam cầm người ta không lối thoát.
Ma Vương bước tới, đưa cổ tay đang rỉ máu đến bên môi tù nhân của mình, nói: “Uống.”
Đối mặt với sự cám dỗ gần trong gang tấc, hai hàng chân mày của chánh án nhíu chặt, nói: “…Đủ rồi.”
Ma Vương cúi đầu nhìn anh, có chút không vui, nói: “Rõ ràng là muốn, nhưng tại sao lại chống cự?”
Vừa nói, hắn vừa đặt một chân lên mép giường, tay phải bóp cằm chánh án, ép đối phương phải ngẩng đầu lên nhìn mình.
Chánh án như nghẹt thở.
Gương mặt Mị Ma ở ngay trước mắt, xinh đẹp tuyệt trần, mê hoặc lòng người, e rằng trên thế gian này khó ai có thể nói lời từ chối với hắn.
Mà bản thân Ma Vương, căn bản cũng không cho người khác quyền từ chối.
Chánh án: “Buông ra.”
Ma Vương không buông, ngược lại càng tiến gần hơn, đôi mắt tím không giống loài người kia cháy bỏng yêu diễm, khiến người ta không thở nổi.
Chánh án chỉ có thể giơ tay lên, kéo theo những sợi xích nặng nề, nắm lấy cổ tay trái đang chảy máu của Ma Vương.
Ma Vương cho rằng cuối cùng anh cũng chịu khuất phục, hắn khẽ hừ một tiếng, buông cằm anh ra, thản nhiên ngồi xuống bên cạnh anh.
“Nhanh uống cho xong đi, đừng làm phiền tôi nghỉ ngơi.” Ma Vương nói.
Lúc này là rạng sáng, bên ngoài trời còn chưa sáng, sương mù mờ ảo buổi sớm mai giao hòa với màn đêm chưa tan.
Chánh án muốn hỏi hắn, nếu cảm thấy bị làm phiền, vậy tại sao còn giữ anh ở đây?
Nhưng anh cũng biết, với những câu hỏi như thế này, Ma Vương sẽ không trả lời.
Chánh án cúi đầu nhìn cổ tay Ma Vương, nhắm mắt lại, cúi đầu đặt môi mình lên đó.
Ngọt ngào.
Hương vị tuyệt diệu đến mức khiến cho người ta phát cuồng.
Giác quan bị biến đổi thành thật truyền đạt cảm giác hiện tại cho anh.
Chánh án cau mày, thái dương giật mạnh dữ dội, cố kìm nén thôi thúc muốn cắn xé đối phương, tiếp tục hành động.
Ma Vương nhíu mày.
Người đàn ông tóc trắng không giống như lần mất kiểm soát trước đó, cắm răng nanh vào vết thương, cắn xé hút máu, mà chỉ cúi đầu dùng lưỡi liếm từng chút một, liếm sạch máu chảy ra từ vết thương.
Ma Vương không hề sợ đau, giờ phút này lại bị Chánh án liếm đến ngứa ngáy, khớp ngón tay hắn khẽ run lên.
Thật kỳ lạ… cảm giác này.
Khả năng hồi phục của Ma vật rất nhanh, với động tác chậm rãi của Chánh án, chỉ một lát sau, vết thương bị móng tay rạch đã lành lại phần lớn, máu cũng không còn chảy ra nữa.
“Này,” Ma Vương đột nhiên lên tiếng, “…Anh chậm quá. Như vậy không được.”
Hắn muốn rụt tay lại, dùng móng tay rạch vết thương một lần nữa, nhưng chánh án lại nắm chặt tay hắn, không cho hắn rút về.
Trong tình huống không dùng đến pháp thuật, sức lực của pháp sư không thể so được với kỵ sĩ.
Ma Vương nói: “Buông ra.”
Chánh án không buông, anh khẽ ngẩng đầu. Môi mỏng của anh vẫn còn dính máu của Ma Vương, mái tóc trắng tán loạn, đôi mắt đỏ sẫm sâu thẳm nhìn Ma Vương, dường như trên khuôn mặt lạnh lùng đó còn có chút cảm xúc nào đó mà Ma Vương không hiểu, anh nói: “Đừng động.”
Ma Vương không động đậy nữa.
Chánh án nắm tay hắn, cúi đầu xuống liếm láp từng chút một, cho đến khi vết thương trên cổ tay Ma Vương lành lại.
Môi anh rời khỏi cổ tay Ma Vương, nói: “Nếu biết đau thì đừng tùy tiện để bản thân bị thương nữa.”
Ma Vương đột nhiên đứng dậy, mạnh mẽ rút tay mình ra khỏi tay Chánh án.
Lần này, Chánh án không ngăn cản hắn nữa.
Ma Vương mặt không biểu cảm dùng tay áo lau khô cổ tay, sải bước rời khỏi phòng, đóng sầm cửa lại.
………..
Tẩm cung của Ma Vương.
Rèm cửa sổ đã được kéo lại. Tấm màn dày bên giường cũng được thả xuống, không một chút ánh sáng nào lọt vào được.
Ma Vương nằm nghiêng trên giường, khoanh tay nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn đã quen với tư thế ngủ này lâu rồi, sẽ không tùy tiện trở mình làm bản thân bị đau nữa.
Ngoại trừ những hoạt động thường ngày có chút vướng víu, thì sợi xích cấm ma kia không phải là hoàn toàn không có ảnh hưởng gì đến hắn. Cấm chế phong ấn ma lực trên đó sử dụng phù văn ánh sáng, không hòa hợp với ma khí trong cơ thể hắn, cho dù vết thương đã lành, đã hòa làm một với xương cốt thì hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng dị vật đang cắm sâu vào trong cơ thể.
Thứ đó vẫn tồn tại, luôn nhắc nhở hắn về tội lỗi mà hắn phải gánh chịu.
<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>
Hắn nằm trên giường một lúc, nhưng vẫn không thể ngủ được.
Đôi mắt màu tím yêu dị đột nhiên mở ra trong bóng tối, hắn giơ tay lên, yên lặng nhìn cổ tay trái của mình.
Một đoạn cổ tay. Không khác gì con người, vết thương mới đã lành, chỉ còn lại một vết sẹo màu hồng nhạt.
Đến ngày mai, ngay cả dấu vết nhỏ này cũng sẽ không còn.
Mà ở trong căn phòng đóng kín cách đó không xa lại truyền đến tiếng thở dốc khẽ khàng bị đè nén của người đàn ông.
Động tĩnh không lớn. Nếu không phải hắn có giác quan nhạy bén, lại cố ý lắng nghe, thì có lẽ đã không nghe thấy.
Xem ra, ý kiến trước đó của hắn về chất lượng giấc ngủ gần đây đã được đối phương coi trọng.
Nhưng Ma Vương lại không cảm thấy thoải mái.
Hắn biết chút máu vừa rồi không đủ để xoa dịu sự điên cuồng và đau đớn trên người đối phương, cũng hiểu rất rõ, cái gọi là xoa dịu này chẳng qua cũng chỉ là uống thuốc độc giải khát.
Hắn không có năng lực chữa trị cho con người, cũng không biết bất kỳ ma pháp chữa trị nào. Chẳng qua là do đặc tính của Mị Ma, máu có thể giúp đối phương tê liệt đau đớn, tạm thời áp chế được sự điên cuồng, nhưng cũng sẽ khiến ma khí xâm nhập vào cơ thể đối phương nhiều hơn, khiến đối phương sa ngã càng thêm triệt để hơn.
Nhưng dù có trở thành ma vật thì có gì không thể chấp nhận được chứ?
Trở thành đồng loại của hắn thì có gì không thể chấp nhận được chứ?
Tiếng rên rỉ nghẹn ngào ở xa dần biến thành tiếng gầm gừ bị kìm nén, xích sắt kêu loảng xoảng, tường bị va chạm phát ra tiếng “Bịch bịch”.
Những ngày này, những âm thanh đó gần như là điều thường thấy trong cung điện này.
Là do chính anh tự chuốc lấy.
Ma Vương nghĩ.
Hắn có chút bực bội kéo chăn lên trùm đầu.
………..
Mới sáng sớm tinh mơ mà Vu yêu Áo Lạp Áo đã bị chim vong linh đánh thức khỏi quan tài.
“Này! Này! Đừng ngủ nữa! Đừng ngủ nữa! Dậy đi! Dậy đi!”
Chim vong linh kêu chiêm chiếp, cánh đập mạnh vào ván quan tài của hắn ta.
Áo Lạp Áo trở mình định ngủ tiếp, lại nghe chim vong linh kêu – “Ma vương bệ hạ đang tìm ông! Ma vương bệ hạ đang tìm ông!”
Vừa nghe đến bốn chữ Ma vương bệ hạ này, cả người Áo Lạp Áo run lên, vội vàng bật dậy, đầu đập vào nắp quan tài.
“Be be be? Chuyện gì vậy?” Áo Lạp Áo sợ hãi kêu lên như dê.
Là đại tư tế của Thần điện Hắc ám, vu yêu có bản thể là dê đen, sở hữu một hộp sọ vô cùng chỉnh tề, cặp sừng dê đen trên đầu cũng mọc cong vút xinh đẹp, hai ngọn lửa linh hồn màu đỏ rực cháy trong hốc mắt trống rỗng của ông ta.
Ông ta bay từ trong quan tài ra, đi theo chim vong linh xông ra khỏi địa cung nghỉ ngơi của mình, bay về phía cung điện của Ma Vương, lại phát hiện bên ngoài trời còn chưa sáng.
Trời vậy mà vẫn chưa sáng?
Áo Lạp Áo kinh ngạc.
Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì lớn mà Ma vương bệ hạ lại tìm ông ta vào thời điểm này?
Áo Lạp Áo rất rõ, vị Ma vương bệ hạ thích ngủ kia ghét nhất là bị người khác làm phiền giấc ngủ của mình.
Con ma vật dám xông vào cung điện của ngài ấy vào buổi sáng sớm trước đây đã bị lửa địa ngục thiêu thành tro bụi rồi; con ma vật nửa đêm định chui vào ổ chăn của Ma vương bệ hạ còn thảm hơn, không những thân xác không còn một mảnh tro, mà linh hồn còn bị giam cầm trong thân xác một con hủ thi khuyển bị thiến, bây giờ cũng không biết đã bị lũ quỷ đói trong thành phố làm thành lẩu chó nhúng chưa.
Áo Lạp Áo hồi tưởng lại những tấm gương trước mắt, nhanh chóng bay đến cung điện Ma Vương, liền thấy Ma vương bệ hạ mặt mày âm trầm đang ngồi trên vương tọa.
“Áo Lạp Áo, ta có một chuyện muốn hỏi ông.” Ma Vương nói.
Áo Lạp Áo lau mồ hôi lạnh trên đầu, nói: “Ngài, ngài cứ hỏi.”
Sau khi nghe xong vấn đề mà Ma vương bệ hạ lo lắng hỏi, Áo Lạp Áo do dự nói: “Vậy, ngài sáng sớm triệu ta đến đây là muốn hỏi ta có cách nào để thuyết phục một con người nghe theo ý chí của ngài?”
Ma Vương gật đầu.
Vu yêu nghĩ một lúc rồi nói: “Ngài có thể dùng hình phạt để ép tên đó khuất phục. Đánh một trận không được thì đánh mười trận. Con người rất dễ khuất phục. Đợi đến khi tên đó tỏ ra yếu đuối, ngài cho tên đó một chút ngọt ngào, rất nhanh tên đó sẽ nghe theo lời ngài.”
Ma Vương mặt không biểu cảm, nói: “Anh ta sẽ không như thế.”
Vu yêu nghĩ một lúc, lại nói: “Ngài có thể cưỡng ép khắc ấn ký của ngài lên linh hồn người đó, ký kết khế ước chủ tớ, khiến người đó trở thành nô lệ của ngài. Có khế ước chủ tớ, người đó sẽ không thể phản kháng mệnh lệnh của chủ nhân được.”
Ma Vương nói: “Không được.”
Nếu hắn làm như vậy, với tính cách của Chánh án, khi hắn cố gắng khắc ấn, anh sẽ tự bạo linh hồn trước một bước rồi kéo hắn cùng chết.
Người đó căn bản không sợ sống chết, càng khó có thể trói buộc bằng dây thừng.
Vu yêu gãi gãi đầu lâu của mình, thăm dò, nói: “Ngài còn có thể cho người đó uống thuốc làm từ cỏ vong hồn, khiến người đó quên hết ký ức, sau đó huấn luyện người đó cho ngoan ngoãn – tuy rằng làm vậy thì trí lực của người đó có thể sẽ bị tổn hại, nhưng một con rối thì không cần phải quá thông minh, có thể trung thành chấp hành mệnh lệnh của ngài là được rồi, thế chẳng phải tốt hơn sao?”
Một con rối không nhớ gì cả, mặc cho hắn muốn gì được nấy?
Ma Vương nghĩ một lúc, hoàn toàn không thể liên hệ người như vậy với Chánh án, vì thế sắc mặt hắn càng thêm âm trầm, nói: “Đổi cái khác.”
Vu yêu nuốt nước bọt, hứng chịu ánh mắt chết chóc, “Nếu không nghĩ ra biện pháp nào thì ta sẽ lật sọ mi ra” của Ma Vương, ông ta nói: “Thật ra còn có cách đơn giản hơn, ngài là Mị Ma mà, muốn thuyết phục một con người, trực tiếp ngủ với người đó là được… Khụ khụ khụ!”
Vu yêu ho sặc sụa.
Vị Ma vương bệ hạ trước mắt tuy rằng có một nửa dòng máu Mị Ma, nhưng lại không giống với những Mị Ma khác.
Đối với chủng tộc Mị Ma mà nói, mê hoặc là pháp thuật mà chúng tinh thông nhất.
Ma vật không có tâm xấu hổ, chúng theo đuổi dục vọng để sinh tồn, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, lợi dụng lẫn nhau. Mà Mị Ma là những yêu vật trời sinh, chúng bị các ma vật khác tranh đoạt chi phối, cũng thông qua ma tính trong cơ thể để chi phối người khác.
Nhưng Ma vương bệ hạ không cần sự chi phối có được nhờ sự phụ thuộc này, bản thân ngài đã có sức mạnh khiến tất cả ma vật khác phải thần phục. Vì vậy, cách sinh tồn vốn là lẽ đương nhiên đối với Mị Ma, thì đối với ngài ấy lại là sự báng bổ.
—- Trước đây quả thật cũng có ma vật gan lớn muốn báng bổ vị bệ hạ Mị Ma này.
Vu yêu nhớ tới vị ứng cử viên Ma Vương từng có danh vọng nhất ma vực, một ma tộc thuần huyết có dòng máu cao quý – à, bây giờ đã là một con hủ thi khuyển bị thiến trong thành rồi.
<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>
Nghĩ đến đây, vu yêu rùng mình, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Ma Vương đại nhân.
Cùng với một tiếng “Cút” của Ma vương bệ hạ, không còn nghi ngờ gì nữa, hộp sọ của vu yêu đã bị lật lên, ông chỉ có thể ôm phần hộp sọ còn lại lủi thủi lăn ra khỏi cung điện.
Cung điện lại trở lại yên tĩnh.
…
Mặt trời lặn, trăng lên.
Ma Vương lại một lần nữa bước vào tẩm cung, mở cánh cửa phòng đóng kín kia ra.
Chánh án đang ngồi dựa vào tường, mái tóc dài trắng xóa rũ xuống, nơi bị xích trói buộc đã máu me đầm đìa vì giãy dụa. Gương mặt anh trắng bệch, môi khô nứt nẻ, trên trán cũng có vết máu do va đập. Chỉ là, cơ thể đã bị ma hóa, có tốc độ hồi phục rất nhanh, vì thế chỉ thấy vết máu, không có vết thương.
Nhưng Ma Vương có thể nhìn thấy vết rạn nứt trong linh hồn anh.
Con người trước mắt hắn, ngọn lửa rực cháy trong linh hồn, hết lần này đến lần khác đối đầu với chính bản thân mình, bây giờ đang lung lay lụi tàn rồi.
Ma Vương bước tới, cúi người dùng chìa khóa nhặt được từ bên ngoài mở xiềng xích trên người anh ra.
Chánh án đang ở trạng thái tỉnh táo lại sau một hồi điên cuồng, anh lờ mờ nhìn thấy một bóng người lắc lư trước mặt, nhìn không rõ lắm, nhưng anh biết đó là Ma Vương đến. Anh khàn giọng, nói: “Tránh xa… tôi ra… Đừng… đến… gần… tôi.”
“Như vậy không được,” Ma Vương nói, “Anh phải đi tắm với tôi. Bẩn quá rồi, mùi máu đã xông đến phòng tôi rồi.”
Chánh án: “Sẽ… làm… bị thương… cậu.”
Ma Vương khẽ cười một tiếng, nói: “Chánh án đại nhân, có cần đưa cho anh một cái gương để anh nhìn xem bộ dạng của mình bây giờ như thế nào không. Anh có thể làm bị thương tôi được sao?”
Chánh án không nói gì nữa, lông mày nhíu chặt, không hề nhúc nhích.
…Đồ bẩn thỉu không nghe lời.
Ma Vương nắm lấy vòng cổ trên cổ anh định kéo người lên, không ngờ đối phương đột nhiên gầm lên một tiếng, lại cắn lấy cổ tay hắn, đồng thời hai tay nắm lấy eo của Mị Ma cứ lắc lư trước mắt, ấn mạnh xuống.
Ma Vương không kịp phòng bị, cả người hắn bị ôm vào trong lòng người ta, mùi máu tanh nồng nặc hòa cùng hơi thở của người đàn ông xộc vào mũi, nhiệt độ nóng rực của đối phương cũng đồng thời truyền vào cơ thể hắn.
Cả người hắn cứng đờ, hắn bị mắc chứng thích sạch sẽ, từ khi có ý thức đến nay, chưa từng tiếp xúc gần với sinh vật nào như vậy.
Chánh án ôm chặt lấy con mồi của mình, cổ nổi gân xanh, thở dốc nặng nề, anh ngậm lấy cánh tay hắn, như đang ngậm một khúc xương ngon lành, răng nanh cắn rồi thả, thả rồi lại cắn, để lại những vết hằn sâu trên làn da trắng nõn, nước dãi nhỏ giọt tí tách.
So với người, trông anh càng giống dã thú hơn.
Cuối cùng Ma Vương cũng hoàn hồn, nhịn không được mắng một tiếng, “Anh là chó à?”
Đương nhiên Chánh án không phải là chó, nhưng bây giờ lý trí của anh đã không còn bao nhiêu, Mị Ma trước mắt lại thơm ngát, máu và thịt toát ra hương vị khiến anh nhớ nhung. Mỗi khi anh giãy giụa đến kiệt sức, thứ cam lộ được đưa đến bên miệng kịp thời còn khiến người ta sa ngã còn hơn cả thuốc phiện.
Không ai có thể chống cự lại sự cám dỗ này, Chánh án cũng không thể.
Anh muốn xé nát đối phương, nhưng lại có một sợi dây kéo lại khiến anh nhất định phải buông ra. Anh cảm thấy tim mình đập nhanh, máu chảy rần rần, có thứ gì đó đang bùng nổ trong cơ thể dị hóa – ham muốn ăn thịt, ham muốn chiếm đoạt, ham muốn hủy diệt. Những ham muốn này rốt cuộc là thuộc về con người? Hay thuộc về ma vật? Anh không biết, mà lúc này anh cũng không phân biệt được.
Thế giới đảo lộn, ánh trăng đỏ ngầu từ ngoài cửa sổ hẹp đổ vào trong phòng như thác lũ, tràn ngập cả căn phòng. Màu máu cuộn trào, mục tiêu của anh không còn chỉ là một đoạn cổ tay, mà chuyển sang chiếc cổ thon dài của đối phương.
Con mồi trong lòng muốn chạy trốn, lại bị anh giữ chặt hơn.
Anh giữ chặt tấm lưng gầy gò của đối phương, cắn lên bờ vai trắng muốt đang phiêu đãng giữa biển máu kia, để lại dấu ấn của mình trên đó.
“Là một tù nhân… anh, thật sự là quá mức phóng túng rồi.”
Cuối cùng Ma Vương cũng không thể nhẫn nhịn được nữa. Tuy sức lực của pháp sư không thể so được với kỵ sĩ ngang ngược hung hãn này, nhưng pháp thuật mới là sở trường của hắn.
Hắn búng tay một cái, một trận pháp ma thuật đen kịt mở ra ngay dưới chân hai người.
Đây là một ma pháp truyền tống không gian.
Trận pháp khởi động, không gian xung quanh biến đổi, hai người đã đến phía trên bể tắm. Chánh án nhất thời mất đi điểm tựa, rơi thẳng xuống nước.
Còn Ma Vương thì nhanh chóng tự thêm cho mình một thuật phi vũ, lơ lửng trên không trung, mặt hắn lạnh tanh dùng tay áo pháp bào lau sạch vết nước trên cổ.
Lau xong, hắn định bay về bờ, lại quay đầu nhìn lướt qua mặt nước trong bể tắm –
Không phải chứ, sao lâu vậy rồi vẫn chưa ngoi lên? Chẳng lẽ mất lý trí còn có thể tự làm mình chết đuối sao?
Hắn nhịn không được tiến lại gần quan sát, lại thấy một bàn tay đột nhiên vươn ra từ trong nước, nắm lấy tay hắn.
Thần sắc Ma Vương cứng lại.
“Anh, bà nó——”
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị kéo mạnh xuống nước.
Nước bắn tung tóe.
“Ưm…”
Xương bả vai lại bị giữ chặt lần nữa, đôi mắt người đàn ông đỏ thẫm, anh ôm chặt lấy hắn, răng nanh cắn lên gáy hắn.
Ma Vương muốn nói gì đó, nhưng trong miệng lại chỉ phun ra bong bóng nước.
Bể tắm không sâu lắm, khi đứng lên chỉ đến vai hắn. Nhưng cơ thể Chánh án lại đang đè nặng lên người hắn, căn bản không thể đứng dậy được.
Nhưng Ma Vương đâu có dễ bị người ta khống chế như vậy, hắn co chân phải lên, đá vào bụng đối phương, cố gắng ép đối phương buông mình ra.
Chánh án bị đánh đau kêu lên một tiếng, sức tay hơi thả lỏng, Ma Vương nhân cơ hội như cá bơi từ trong lòng anh thoát ra. Chánh án đưa tay ra muốn bắt lấy hắn, nhưng Ma Vương trực tiếp quét một chân ngang qua mặt anh.
Nhưng mà rõ ràng là kinh nghiệm cận chiến của chánh án phong phú hơn Ma Vương, anh trở tay một cái đã nắm lấy cổ chân hắn, kéo hắn trở lại.
Hai người lại bắt đầu giằng co trong nước.
“Này, anh tỉnh táo lại một chút cho tôi——”
Khó khăn lắm mới tìm được một khe hở, Ma Vương thò đầu lên khỏi mặt nước, thở hổn hển, mái tóc đen ướt sũng dính vào má.
Nhưng tên trước mặt hắn rõ ràng là không thể tỉnh táo được một chút nào. Đôi mắt đỏ ngầu khóa chặt lấy hắn, đưa tay ấn hắn xuống nước, muốn cắn lên cổ hắn lần nữa.
Ma Vương cũng bị anh chọc giận. Có pháp thuật trong tay cũng không dùng, giơ tay lên đánh vào khuôn mặt lạnh lùng kia.
Lần này, Chánh án lại không trốn tránh theo bản năng chiến đấu nữa, bị hắn đấm một cú thật mạnh, nhưng tay thì vẫn ôm chặt lấy hắn.
Nước trong bể tắm ấm nóng, nhưng nhiệt độ cơ thể của Chánh án còn nóng hơn cả nước. Khí tức mạnh mẽ như mãnh thú khiến cơ thể Mị Ma run lên, như thể bọn họ đã trở lại Tháp Tội Ác, hắn vì thiếu đồ ăn mà ma lực dao động bất an, bản năng bị đè nén đã lâu bị kích thích, không thể không thử “giải quyết vấn đề” cho mình lần đầu tiên trong đời.
Lúc đó hắn đã nghĩ gì?
Ma Vương hồi tưởng lại lúc đó.
Ban đầu hẳn là không nghĩ gì cả. Chỉ là dần dần, hắn nhớ lại dáng vẻ có chút chật vật khi Chánh án đóng sầm cửa bỏ đi. Nhớ lại dáng vẻ buồn cười khi đối phương từng bước lùi lại, sau đó đụng vào bức tường bên ngoài phòng tắm. Sau này, hắn bắt đầu tưởng tượng đến bộ dạng khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia bị ép lộ ra biểu cảm đắm chìm không thể tự kiềm chế được. Tưởng tượng đến dáng vẻ bàn tay thường cầm Thẩm Phán chi Thương của đối phương chồng lên tay mình.
Hắn là đồ ăn của anh. Còn anh đối với hắn cũng chẳng khác gì.
Đề nghị của vu yêu đột nhiên lướt qua đầu Ma Vương.
Ma Vương không phải là một người trời sinh lạnh nhạt. Cũng không cảm thấy bất kỳ thủ đoạn nào là vô liêm sỉ, là đê tiện.
Hắn không có quan niệm như vậy.
Trước đây không làm, đơn thuần chỉ là vì cảm thấy bẩn.
Mà bây giờ, ngọn lửa bùng lên do chiến đấu và bản năng của Mị Ma hòa quyện vào nhau, hắn muốn chế phục con dã thú này.
Hắn muốn khiến anh phải thần phục.
Ma Vương đưa tay luồn vào mái tóc trắng của Chánh án, kéo đầu anh lên.
Đồng tử đỏ ngầu của Chánh án đã co rút thành hình nhọn, đôi môi mỏng nứt nẻ hé mở, có thể nhìn thấy răng nanh nhọn hoắt.
Trên đó không có máu.
Cho anh nhiều thời gian như vậy, kết quả ngay cả da cũng không cắn rách.
Đồ vô dụng.
Ma Vương cắn mạnh vào môi anh.
Môi của Chánh án bị cắn rách, mùi máu tanh lan tỏa. Ma Vương ấn đầu anh xuống, hôn càng sâu càng mạnh hơn.
Không có bất kỳ kỹ xảo nào, đơn thuần chỉ là xâm lược.
Mái tóc đen dài và tóc trắng quấn lấy nhau trong dòng nước dao động, lửa giận tích tụ đều biến thành khát vọng bồn chồn.
“Nhìn tôi.” Ma Vương nói.
“Tôi muốn sau này anh chỉ có thể nhìn tôi, nghe theo lời của tôi.”
Hết chương 113.