Chương 114: Ngoại truyện – Kim Phong Ngọc Lộ Nhất Tương Phùng (6)
“—— Tôi muốn sau này anh chỉ được nhìn tôi, nghe theo lời của tôi.”
Ma Vương nói.
Chánh án rơi vào màn sương mù điên cuồng và hỗn loạn, thế giới trở nên mờ mịt, không thể nhìn rõ bốn phương tám hướng.
Anh chỉ có thể giữ chặt con mồi mình bắt được trong vòng tay theo bản năng, nhưng không ngờ con mồi lại ngẩng đầu cắn ngược lại anh một cái. Môi anh bị đối phương hung hăng, điên cuồng ngậm lấy, cắn rách lớp da, xâm chiếm rồi xé rách.
Điều này chắc chắn đã khơi dậy bản tính hung bạo của kẻ đi săn.
Đồng tử của Chánh án biến thành màu đỏ sẫm, bắt đầu phản công.
Tấn công. Cướp đoạt. Chinh phục. Xâm chiếm.
Trong trận chiến bất ngờ này, cả hai người đều không hề có ý định lùi bước.
Bọn họ đứng ở hai chiến tuyến, lập trường đối lập, chủng tộc khác nhau, vốn dĩ bọn họ là những kẻ thù không đội trời chung, đáng lẽ ra không thể có bất kỳ mối quan hệ nào trên thế giới này.
Nhưng giờ đây, mùi máu tanh hòa quyện trong khoang miệng của cả hai người, vị mặn chát và ngọt ngào đan xen nhau, hương vị ngọt ngào quen thuộc của máu Ma Vương khiến người ta say đắm, nhưng cũng khiến Chánh án tỉnh táo lại trong giây lát.
Không thể… tiếp tục nữa…
Chánh án muốn rút lui, nhưng mái tóc dài của Ma Vương lại quấn lấy anh như rắn, quấn lên lưng anh, vòng qua cánh tay anh. Phần thiên phú thuộc về Mị Ma trong cơ thể hắn lúc này được giải phóng hoàn toàn, không hề giữ lại chút gì, dệt thành một tấm lưới khổng lồ bao trùm cả bầu trời, cùng con mồi dây dưa đến chết —
Cơ thể. Suy nghĩ. Linh hồn. Tất cả mọi thứ.
Một tia tỉnh táo cuối cùng cũng bị đốt cháy.
Gió rít gào xông vào màn sương mù mang theo tiếng rên rỉ, rồi đột ngột chuyển thành tiếng cười đứt quãng, khàn khàn của Ma Vương.
“Ha, ha a — ha…”
Hốc mắt Chánh án đỏ ngầu, ấn chặt cơ thể đang run rẩy vì cười của sinh vật phi nhân loại kia vào trong ngực mình.
Dây xích làm bằng mithril rủ xuống lưng Ma Vương, phát ra tiếng leng keng trong lúc rung lắc, giống như khán giả đang vỗ tay nhiệt liệt cho vở kịch điên cuồng này.
Máu nếm được trong miệng là cam lộ thần ban, lại giống như rượu độc mà ác ma đưa đến môi dẫn dụ người ta sa đọa. Còn có cảm giác rõ ràng hơn nữa, chính là lúc này đây, thứ đang bao bọc lấy anh còn gây nghiện hơn cả rượu độc, khiến người ta khó quên… sự ấm áp ấy.
Đôi mắt màu tím yêu dị của Ma Vương nhấn chìm Chánh án. Đó là những đợt sóng màu tím chứa đầy ý xâm lược và chinh phục, ập đến từ khắp nơi, sau đó liều mạng tan vỡ.
“… Nhìn tôi.” Ma Vương nói.
“Nhìn tôi, Chánh án đại nhân.” Năm ngón tay Ma Vương siết chặt vai anh, nói, “Anh trốn không thoát đâu, chiến lợi phẩm…. của tôi”
…………
Không biết qua bao lâu, màn sương mù hỗn loạn và điên cuồng kia cũng tan biến, ý thức của Chánh án dần dần khôi phục lại tỉnh táo.
Anh thấy ánh mặt trời đang xuyên qua những tấm kính màu trên mái vòm, chiếu xuống hồ nước, hơi nóng bốc lên nghi ngút.
Những bức tượng màu trắng bên bờ đang lặng lẽ rót nước vào bể, tất cả mọi thứ trước mắt giống như một giấc mơ về thiên đường sau khi chết.
Không đúng. Không phải giấc mơ.
Chánh án đột ngột tỉnh táo lại, phát hiện trong lòng mình đang ôm một người.
Là Ma Vương.
Đồng tử Chánh án co rút lại, như thể bị ai đó đánh một gậy vào đầu, vẻ mặt lạnh lùng nứt ra thành một khoảng trống.
Trước ngày hôm nay, anh không hề biết trên đời này lại có thứ gì đó quyến rũ hơn máu của Mị Ma.
Nhưng bây giờ thì anh đã biết.
Ma Vương gục trên vai anh, hơi thở rất khẽ, như thể đang ngủ.
Thân thể Chánh án cứng đờ như tượng.
Giọng nói của Ma Vương đột nhiên vang lên bên tai anh.
“Phản ứng của anh không giống như tôi tưởng tượng.” Hắn nói, “Tôi cứ nghĩ anh sẽ trực tiếp đẩy tôi ra chứ. Chánh án đại nhân.”
Chánh án im lặng.
Anh quả thực nên đẩy Mị Ma ra ngay lập tức, nhưng tình hình hiện tại… tách ra sẽ khiến đối phương bị thương.
“Tại sao… lại làm vậy?” Chánh án khó khăn nói.
Ma Vương hỏi ngược lại: “Ồ? Anh không thích sao?”
Đây là vấn đề anh có thích hay không sao?
Chánh án: “Không đúng… như vậy là không đúng.”
“Có gì không đúng?”
Chánh án mím môi.
Ở cùng Ma Vương lâu, anh phát hiện đối phương không giống với những Mị Ma khác mà anh từng gặp.
Sạch sẽ, thích yên tĩnh, còn có vài phần…. ngây thơ.
Đặt từ ngây thơ cạnh một Mị Ma nghe có vẻ là một trò cười vô lý, ngay cả Chánh án, lúc đầu cũng không tin những câu hỏi vượt rào mà Mị Ma hỏi anh chỉ là đơn thuần không hiểu.
Cho đến khi anh thật sự nếm trải mùi vị của đối phương, mới biết đối phương không hề nói dối.
Lời nói có thể lừa gạt, nhưng phản ứng của cơ thể thì không thể giả tạo.
Thấy anh mãi không trả lời, Ma Vương cười lạnh một tiếng, lười biếng nói: “Tôi cứ tưởng trong mấy tháng nay, chuyện tôi muốn chinh phục anh, cả hai chúng ta đều đã ngầm hiểu rõ.”
Chánh án ngập ngừng nói: “Cậu chắc chắn đây gọi là… chinh phục?”
Với tình hình hiện tại của bọn họ, rốt cuộc là ai chinh phục ai?
Vẻ mặt Ma Vương cứng đờ một chút.
Mặc dù hắn không ngại dùng mọi thủ đoạn để hoàn thành mục đích của mình, nhưng diễn biến của sự việc quả thực không giống như hắn dự kiến.
Trong quá trình đó đã xảy ra một chút…. chuyện nhỏ ngoài ý muốn.
Đúng vậy, ngoài ý muốn.
Ma Vương bực bội nghĩ.
Dù sao thì sách vở cũng chưa bao giờ dạy hắn những thứ này.
Cũng tại cái tên Chánh án kia, trước đó khi hắn hỏi những vấn đề đó thì lại tỏ ra né tránh hơn cả hắn, đến mức khi tên đã lên dây cung, hắn…. không biết nên tiếp tục như thế nào.
Không những không thể thừa thắng xông lên, ngược lại còn bị Chánh án có sức mạnh lớn hơn phản công khi hắn đang chần chừ, chuyện này, hắn sẽ nói ra sao?
….. Mặc dù, trải nghiệm cũng không tính là tệ.
Tóm lại, mọi chuyện đã xảy ra rồi. Bây giờ, thứ hắn quan tâm chỉ là kết quả.
Ma Vương quay đầu, cố gắng quan sát vẻ mặt của Chánh án.
“Nhìn tôi.” Ma Vương nói.
Chánh án im lặng, ánh mắt vẫn dừng lại ở mặt nước phía sau, không muốn nhìn vào đôi mắt tím mê hoặc lòng người của Ma Vương. Rõ ràng, cho dù Ma Vương không cố ý sử dụng ma thuật mê hoặc, bản thân sự tồn tại của hắn đã mang trong mình một loại ma tính khó cưỡng, đặc biệt là đôi mắt đó.
Với tình hình hai người không thể dễ dàng tách rời như bây giờ, anh sợ rằng, nếu nhìn Ma Vương thêm một cái nữa, anh sẽ tiếp tục lún sâu, tiếp tục chìm đắm trong sai lầm này không thể thoát ra.
Ma Vương hơi nheo mắt lại.
“Tôi nói, nhìn, tôi.” Ma Vương nghiêng người về phía trước, tăng cường sự giam cầm của mình.
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Chánh án hiện lên một chút đau khổ vì kìm nén.
“Đau khổ sao?” Ma Vương nói, đưa tay nắm lấy cằm anh, “Ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ thưởng cho anh.”
“Không nên như thế này.” Cuối cùng Chánh án cũng mở miệng, anh cau chặt mày, “Chúng ta không nên…”
“Trước mặt tôi, trên đời này không có gì là nên hay không nên, có thể hay không thể.” Ma Vương cắt ngang lời anh, giọng nói không còn vẻ lười biếng nữa, mà mang theo một chút lạnh lùng sắc bén, “Với tư cách là tù nhân, việc anh cần làm chỉ là phục tùng.”
Mồ hôi chảy xuống từ thái dương Chánh án, anh nói: “Trước đây tôi nên dạy cậu. Chuyện này, không nên… xảy ra trong tình huống này.”
Không, nên, xảy, ra.
Ma Vương chỉ chú ý đến mấy chữ này trong miệng Chánh án.
Tốt, rất tốt.
Hắn không cảm xúc nhìn Chánh án vài giây, nói: “Ồ, là tôi đã quên, đối với Chánh án đại nhân mà nói, bị ép nhiễm phải khí tức ma tộc, chắc chắn sẽ cảm thấy bẩn thỉu và ghê tởm nhỉ.”
Chánh án há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại bị Ma Vương cắt ngang: “Nhưng anh cũng nên rõ, đến lúc này rồi anh không có quyền từ chối. Anh nói chuyện này không nên xảy ra, tôi lại càng muốn nó xảy ra.”
Ma Vương cúi đầu cắn mạnh vào vai Chánh án, cắn ra một vết răng rỉ máu, hắn nghiến răng, nói, “Anh sớm muộn gì cũng sẽ quen thôi.”
……….
Các lãnh chúa ma tộc mỗi tháng đều sẽ đến cung điện của Ma Vương để tiến hành yết kiến theo lệ thường.
Ngày hôm đó, khi Vu yêu Áo Lạp Áo đến đại điện, phát hiện dưới chỗ ngồi của Ma Vương có thêm một người.
Một kỵ sĩ mặc áo giáp đen.
Toàn thân anh bao phủ trong bộ giáp đen dày nặng, trên mặt đeo nửa chiếc mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ tươi, khí tức trên người anh còn mạnh mẽ hơn cả ứng cử viên Ma Vương mạnh nhất mà Áo Lạp Áo từng gặp trước đây.
Chỉ là, trong ấn tượng của Áo Lạp Áo, chưa từng thấy một nhân vật mạnh mẽ như vậy bao giờ.
Là Kỵ sĩ tử vong mới sinh ra ở đâu sao?
Vu yêu thầm đoán trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Ma Vương phía trên.
<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>
Ma Vương ngồi ngay ngắn trên vương tọa, hai chân bắt chéo, một tay chống cằm, vẫn là tư thái hờ hững như mọi khi.
Đợi đến khi tất cả ma vật đều đến đông đủ, Ma Vương vung tay.
Một ma tộc toàn thân đầy máu, sau lưng mọc đôi cánh đen, bị xích trói được các thị vệ ma cung khiêng lên.
Lòng Vu yêu căng thẳng, nhận ra đây là Hắc Ưng Vưu Lợi Tắc Tư gần đây đã phát động phản loạn.
Con Hắc Ưng đáng chết này lúc đầu giả vờ hoàn toàn thần phục Bệ hạ, có được sự tin tưởng của Bệ hạ, nhưng sau khi được phong làm lãnh chúa đến phương Nam nhậm chức thì lại lén lút cấu kết với giáo đình, đâm sau lưng Ma Vương một nhát.
Chính Ma Vương đã đích thân bắt được đối phương.
Nhìn bộ dạng toàn thân đầy máu của Vưu Lợi Tắc Tư bây giờ, hẳn là đã phải chịu không ít cực hình.
Nhất thời, chúng ma trong cung điện im thin thít, tất cả đều sợ hãi cơn giận của Ma Vương.
“Vưu Lợi Tắc Tư, ta đã từng nói với mi chưa?” Ma Vương ngồi trên vương tọa mở miệng, “Chuyện ta ghét nhất chính là phản bội.”
Khuôn mặt đầy máu của Vưu Lợi Tắc Tư ngẩng lên, con ngươi dọc màu vàng căm hận nhìn về phía Ma Vương, “Phản bội? Sai rồi, ta chưa từng thần phục! Một con Mị Ma hạ đẳng lai tạp với con người, không có tư cách để ta và những thuần huyết cao quý khác thần phục!”
Ma Vương nhìn hắn ta, mặt không chút cảm xúc.
Có người thái dương đã đổ mồ hôi lạnh, có người thì bắt đầu run chân.
So với Hắc Ưng đang làm lãnh chúa ở tận phía Nam Ma Vực, những ma tộc ở ngay trung tâm Hoàng Thành như chúng càng hiểu rõ sự đáng sợ của Ma Vương hơn.
Vu yêu bước lên một bước, quát lớn: “Láo xược! Vưu Lợi Tắc Tư, Bệ hạ là Ma Vương được luật pháp hắc ám lựa chọn, không ai có đủ tư cách để thống lĩnh ma tộc hơn ngài!”
Vưu Lợi Tắc Tư mặt đầy vẻ điên cuồng: “Luật pháp cái rắm. Lời tiên tri cái rắm, Ma Vương cái rắm, tạp chủng lai tạp đáng lẽ phải thần phục dưới chân thuần huyết quý tộc, sự tồn tại của hắn chỉ làm ô nhục vương tọa chí cao! Áo Lạp Áo, ta biết ngay mà, chắc chắn ông cũng bị hắn dụ dỗ, thế mới đưa ra cái lời tiên tri hoang đường như thế, đúng không?”
Vu yêu không đành lòng nhìn hắn ta nữa.
Dám nói ra những lời này trước mặt Ma Vương, Vưu Lợi Tắc Tư thật sự đã điên rồi.
“Câm miệng.” Cuối cùng Ma Vương cũng lên tiếng.
Lời hắn nói tự mang theo ma lực hình thành nên sự giam cầm mạnh mẽ, Hắc Ưng không thể nói gì được nữa, cổ nổi gân xanh, trong cổ họng cũng chỉ có thể phát ra âm thanh “ư ư ư”.
“Ta không thích nghe chó điên sủa bậy.” Hắn vẫy tay, giống như muốn quét đi một thứ rác rưởi.
Sau đó Vu yêu liền thấy, vị kỵ sĩ giáp đen cao lớn vẫn luôn đứng bên dưới Ma Vương, bất động như tượng, đã cử động.
Anh bước ra khỏi bóng tối, sau đó, rút một cây trường thương màu trắng từ phía sau ra.
Ngọn lửa linh hồn trong hốc mắt của Vu yêu bỗng chốc bùng lên dữ dội.
Cây thương này, sao mà quen thuộc đến vậy… đây, đây rõ ràng là Thẩm Phán chi Thương của Chánh án loài người năm đó mà!
Đã hai năm trôi qua kể từ trận chiến mà ma tộc thất bại.
Năm đó, Chánh án liều chết làm trọng thương Ma Vương, đánh lui quân ma tộc, để lại một truyền kỳ cho loài người.
Trong những lời ca tụng của các thi sĩ du ca ngâm, anh là người anh hùng kiên trì giữ vững bản ngã của mình trong quá trình ma hóa, cho dù bị vương quốc hiểu lầm và giam cầm, vẫn dùng thân mình chống lại sự tấn công của ma tộc.
Sau khi anh chết trong chiến đấu, tượng của anh được dựng ở trung tâm vương thành, được tất cả loài người chiêm ngưỡng.
Áo Lạp Áo luôn cảm thấy may mắn, người đàn ông khiến ma tộc run sợ kia đã chết rồi, thiên hạ dưới gầm trời này không còn ai có thể ngăn cản Vương quân của bọn họ thống trị thiên hạ, chinh phục thế giới nữa — mặc dù bản thân Ma Vương bảy năm qua vẫn luôn lấy lý do “dưỡng thương” mà ẩn mình trong cung điện, dường như không có ý định chinh phục thế giới, nhưng Áo Lạp Áo tin tưởng, đây chỉ là chuyện sớm muộn.
Trong thế giới mạnh được yếu thua này, chỉ có kẻ mạnh nhất mới có tư cách ngồi lên vương tọa tối cao thống trị thế giới, ban cho những người theo đuổi vinh quang và sự che chở.
Nhưng nếu người đàn ông mạnh mẽ đến mức có thể đối địch với Ma Vương đã chết rồi, vậy thì hiện tại, người đang đứng trước mặt chúng cầm Thẩm Phán chi Thương, là ai?
Vu yêu đột nhiên nhớ tới một tin đồn đã lan rộng trong Hoàng thành Ma Vực những năm gần đây.
Đời sống riêng tư của ma tộc phần lớn đều rất phóng túng, nhưng nhiều năm như vậy, hoàn toàn không có ai trong Ma Vực có được sự sủng ái của vị Ma Vương này, đây quả thực là một chuyện khó tin trong giới ma tộc. Dù sao trong cơ thể vị Ma Vương này còn chảy dòng máu Mị Ma, chắc chắn sẽ mang trong mình bản tính không thể xóa nhòa được của Mị Ma.
Không ít người đều suy đoán, trong cung điện sâu thẳm này có cất giấu một mỹ nhân mà Ma Vương đã bắt cóc từ vương quốc loài người về. Cô gái đó có dung mạo tuyệt sắc, dáng người thướt tha, thế mới có thể khiến Ma Vương say mê đến tận bây giờ.
Về điểm này thì Áo Lạp Áo cũng có vài phần khẳng định.
Áo Lạp Áo vẫn còn nhớ năm đó Ma Vương khác thường đã đánh thức ông dậy từ sáng sớm, chỉ để hỏi cách khiến một con người nghe lời hắn.
<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>
Lúc đó ông đã nghĩ, Ma Vương vạn năng mà cũng có vấn đề không giải quyết được à, thật là một chuyện mới lạ. Hắn rất tò mò, rốt cuộc thì mỹ nhân thế nào mà có thể khiến Ma Vương hao tâm tổn trí muốn chinh phục đến vậy.
Nhưng Áo Lạp Áo không ngờ rằng, thứ Ma Vương muốn chinh phục, không phải là mỹ nhân nào cả, mà lại là kẻ thù không đội trời chung của ma tộc.
— Chánh án loài người đã chết từ lâu!
Tất nhiên Hắc Ưng cũng nhận ra cây thương đáng sợ này, tiếng “ư ư ư” của hắn ta đột nhiên dừng lại, đồng tử co rút, lộ ra ánh mắt không thể tin được.
Hắn ta bắt đầu điên cuồng lắc đầu, thân thể lùi về phía sau hòng trốn thoát.
Nhưng ngay sau đó, cây thương trắng đã không chút lưu tình đâm xuyên qua cơ thể tù nhân.
Ngọn lửa trắng từ chỗ bị xuyên thủng bắt đầu bùng cháy, lan rộng khắp thân thể, tứ chi, đại não. Hắc Ưng ngửa đầu phát ra tiếng thét chói tai đau đớn tột cùng, tiếng thét ấy vang vọng mãi trong cung điện, cảnh tượng kinh khủng khiến tất cả Ma tộc trong đại điện đều nhớ lại nỗi sợ hãi bị Chánh án loài người chi phối năm xưa.
“Đây là… Thẩm phán chi hỏa.” Một quý tộc ma tộc run rẩy thì thầm, hắn ta không nhịn được mà lùi lại một bước.
“Ngươi rất sợ hãi à?”
Giọng nói của Ma Vương đột nhiên vọng đến từ trên vương tọa.
Hắn vẫn một tay chống cằm, đôi mắt màu tím yêu dị hờ hững.
Quý tộc kia trực tiếp quỳ phịch xuống đất, giọng của hắn ta run rẩy, nói: “Xin, xin lỗi, thuộc hạ thất lễ trước điện, xin ngài trách phạt!”
“Nếu đã biết sợ hãi thì tại sao trước đó còn dám lén lút chuyển ma tinh thạch ở mỏ trung tâm cho Vưu Lợi Tắc Tư?” Khóe môi Ma Vương khẽ nhếch lên một đường cong lạnh lẽo, “Ta cứ tưởng ông to gan lắm chứ, Áo Lợi Duy Nhĩ.”
Sự việc bất ngờ bị vạch trần khiến mắt Áo Lợi Duy Nhĩ trợn trừng, ngũ quan vì sợ hãi mà méo mó, “Không, không, Bệ hạ, ngài nghe ta giải thích—!”
Nhưng Ma Vương không muốn nghe hắn ta giải thích, nói: “Nếu ông và Vưu Lợi Tắc Tư có quan hệ tốt, vậy thì hãy xuống địa ngục mà làm bạn với tên đó đi.”
Hắn búng tay một cái, ra hiệu.
Ngay sau đó, một cây trường thương trắng từ trên cao đâm xuyên qua người Áo Lợi Duy Nhĩ.
“A —!!!!” Tiếng kêu thảm thiết của Áo Lợi Duy Nhĩ giống như thân thể của hắn ta, nổ tung thành pháo hoa. Tất cả các ma tộc đứng xung quanh đều run rẩy quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.
Chỉ có Áo Lạp Áo là vẫn có thể duy trì được vài phần trấn định, ông trừng mắt nhìn chằm chằm vào cây trường thương trắng bệch trong tầm mắt.
Thẩm Phán chi Thương, truyền thuyết về ân điển của Thần Pháp Tắc. Người nắm giữ cây thương này sẽ được ban cho quyền năng phán xét tất cả “tội” và “ác”.
Nhưng đồng thời, người nắm giữ cũng sẽ bị Thẩm Phán chi Thương xét xử.
Kẻ phản bội chính nghĩa đầu quân cho tà ác, sẽ gặp phải kết cục giống như ma vật bị Thẩm Phán chi Thương xuyên thủng.
Áo Lạp Áo không hiểu, nếu như kỵ sĩ áo giáp đen trước mắt là Chánh án sống lại, đã bị Ma Vương Bệ hạ thuần phục, trở thành tay sai của “tội” và “ác”, vậy tại sao người đó vẫn có thể sử dụng Thẩm Phán chi Thương?
Ma Vương không để ý đến sự sợ hãi, kinh ngạc và nghi ngờ của thuộc hạ, chỉ nhẹ nhàng vỗ tay.
Bộp, bộp, bộp.
Trong tiếng vỗ tay chậm rãi, khóe môi Ma Vương nở một nụ cười.
“Làm rất tốt, kỵ sĩ của tôi. Bây giờ, hãy trở về bên cạnh tôi đi.”
Kỵ sĩ thu trường thương về vỏ thương sau lưng, đi trở về bóng tối bên cạnh Ma Vương.
Ma Vương nhìn khắp các ma tộc bên dưới, nói: “Vừa rồi Vưu Lợi Tắc Tư đã nói, dòng máu của ta không xứng ngồi trên vương tọa ma tộc này. Bây giờ, các người còn ai cho là như vậy nữa không?”
Đám ma suýt chút nữa thì sợ chết khiếp, nhao nhao quỳ rạp xuống để thể hiện lòng trung thành.
“Bệ hạ bớt giận!”
“Chúng thần tuyệt đối không có lòng dạ khác, tuyệt đối sẽ mãi mãi trung thành với sự cai trị của bệ hạ!”
“Bệ hạ là chủ nhân được ông trời chỉ định của Ma tộc, kẻ nào đối đầu với bệ hạ, chính là đối đầu với toàn bộ Ma tộc! Kẻ phản bội như Vưu Lợi Tắc Tư là nỗi nhục của tất cả Ma tộc! Vưu Lợi Tắc Tư chết không có gì đáng tiếc!”
Cũng không biết Ma Vương có nghe lọt tai hay không, hắn vẫn chống cằm ngồi đó, mặc cho đám Ma tộc phía dưới nói đến khô cả họng, sau đó mới mỉm cười: “Được rồi, đương nhiên là ta tin tưởng lòng trung thành của các người, dù sao những kẻ có thể sống đến bây giờ đều là người thông minh, không đến nỗi ngu ngốc mà đi tìm đường chết như Vưu Lợi Tắc Tư.”
“Tất cả lui xuống đi.”
. . . . . .
Đợi đến khi các lãnh chúa ma tộc giải tán hết, Ma Vương bắt chéo hai chân ngồi trên vương tọa, ngoắc tay về phía kỵ sĩ.
Kỵ sĩ đi về phía hắn.
“Tôi mệt rồi. Bế tôi đi nghỉ ngơi.” Ma Vương nói.
Thực tế cuộc họp vừa rồi chỉ diễn ra chưa đến nửa tiếng, hơn nữa Ma Vương ngồi trên ghế suốt, ngay cả việc xử lý kẻ phản bội cũng là kỵ sĩ làm, căn bản không hề hao tổn chút sức lực nào.
Nhưng yêu cầu vô lý của Ma Vương vốn rất nhiều, kỵ sĩ đã quen rồi.
Rất nhiều lúc —— mặc dù bản thân Ma Vương không cho là vậy, nhưng kỵ sĩ lại cảm thấy đối phương thực chất đang làm nũng.
Kỵ sĩ bế hắn lên.
Dù đã bế không biết bao nhiêu lần, kỵ sĩ vẫn cảm thấy cân nặng của Ma Vương quá nhẹ. Cứ như đang ôm một làn sương mỏng manh, chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng đủ thổi cho hắn tan biến mất.
Ma Vương vòng tay qua cổ kỵ sĩ.
“Vừa rồi làm tốt lắm.” Ma Vương nói, hơi thở trên người hắn trong cảm nhận của kỵ sĩ, giống như thuốc phiện, quyến rũ mê hoặc, “Tôi còn tưởng rằng Thẩm Phán chi Thương sẽ không còn chấp nhận sự điều khiển của anh nữa chứ, không ngờ thực lực của anh vẫn như xưa, không hổ là… Chánh án đại nhân.”
Chánh án bế hắn, không nói gì, chỉ nhanh chân bước đi.
Đầu Ma Vương ghé sát lại, hơi thở phả vào vành tai Chánh án, “Đến giờ phút này, bị buộc phải quy phục dưới trướng Ma Vương không có chuyện ác gì không làm, nghe theo mệnh lệnh của tôi, không ngờ Chánh án đại nhân vẫn luôn giữ vững sơ tâm.”
Lời nói của hắn tựa như đang khen ngợi, trên mặt cũng là nụ cười mê người, nhưng giọng điệu lại nhẹ bẫng, “Có phải mỗi một giây phút đều nghĩ cách thoát khỏi móng vuốt của tôi, thoát khỏi sự trói buộc của Ma Vương, cho dù là dùng cách đồng quy vu tận? Dù sao, một kỵ sĩ đã hoàn toàn từ bỏ chính nghĩa, đồng lõa với tội ác, sẽ không được Thẩm Phán chi Thương thừa nhận.”
Bước chân của Chánh án khựng lại, không nói gì.
Ma Vương đã sớm quen với dáng vẻ trầm mặc ít nói của anh, vừa dùng ngón tay cuốn lấy một lọn tóc dài màu trắng của Chánh án, vừa tiếp tục nói.
“Nếu anh trở thành Hắc Ưng tiếp theo, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh.”
“Tôi sẽ xé toạc lồng ngực anh, móc hết nội tạng ra, ăn từng chút một. Sau đó sẽ rót nước cỏ Tang Hồn vào rồi khâu lại, mỗi ngày đều đặt trước mặt tôi mà thưởng thức. Tôi muốn anh chết cũng chỉ có thể ngày đêm ở bên cạnh tôi, ở bên cạnh người mà anh muốn trốn chạy nhất — dùng đôi mắt của anh mà nhìn tôi. Cầu xin tha thứ cũng vô ích, ai bảo tôi trời sinh tính tình xấu xa, sinh ra đã là Ma Vương —”
Ma Vương càng nói càng quá đáng, lọn tóc trắng trong tay nó bị cuốn thành từng vòng từng vòng.
Bước chân của Chánh án cuối cùng cũng dừng lại.
Anh cúi đầu, ánh mắt đỏ sẫm rũ xuống. Trong khoảnh khắc tiếp theo, anh cắn lên đôi môi xinh đẹp đang nói năng lung tung của Ma Vương.
Lời nói của Ma Vương đột ngột dừng lại, con ngươi hơi mở lớn.
Cứ như là trừng phạt cho những lời nói đó, nụ hôn lần này của Chánh án rất sâu, rất mạnh. Ma Vương phát ra một tiếng rên khẽ. Thân thể vốn quen theo đuổi khoái lạc, lại quen nếm trải những mỹ vị, rất nhanh đã chìm đắm vào trong đó. Hắn đưa tay luồn vào mái tóc trắng của Chánh án, ấn đầu đối phương xuống, để nụ hôn càng thêm sâu.
Trong cung điện tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ lá. Bóng của hai người trên mặt đất chồng lên nhau.
Đến khi nụ hôn kết thúc, môi Ma Vương bị mút đến đỏ mọng, thậm chí còn bị cắn rách da, máu tươi rỉ ra.
Nhưng hắn không hề tức giận, chỉ đánh giá Chánh án, đôi mắt màu tím ánh lên vẻ tà ác, giống như rắn độc nhìn chằm chằm vào con mồi.
Giống như vô số lần trước đây, thân thể của hắn cũng như con rắn mà tiến tới gần, sau đó nhận được sự đáp lại.
Tù nhân đã sa vào lưới, không thể thoát ra.
Hắn vì vậy mà đắc ý.
Nhưng khi mọi chuyện đang dần đi vào cao trào, hắn nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Chánh án, lại phát hiện giữa những khát khao mãnh liệt bị khơi dậy kia còn ẩn chứa một nỗi đau mà Ma Vương không thể hiểu được.
Lại là như vậy.
Lại là biểu cảm này.
Vì sao?
Ma Vương không hiểu.
Những năm qua, ngoại trừ một số chuyện, hắn chưa bao giờ ép buộc đối phương làm gì.
Nhưng đối phương luôn lộ ra vẻ mặt này.
Vì sao?
Hắn đã từng hỏi đối phương câu hỏi này.
Nhưng mà Chánh án chỉ nói.
“Chúng ta…. không nên như vậy.”
Không nên như thế nào?
Ma Vương không hiểu, cũng không muốn hiểu.
Hắn chỉ muốn theo đuổi khoái lạc, nhờ đó duy trì điểm neo giữa hắn và con người này, giữ chặt lấy hơi ấm lưu luyến trên người đối phương.
Cho đến khi ngọn lửa trong thân thể đối phương tắt lịm.
Cho đến khi linh hồn đối phương hóa thành tro tàn.
. . . . . .
“Em có thực sự… vui vẻ không?”
Khi bãi cỏ bị sương đêm làm ướt, ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên người hai người, Chánh án đột nhiên hỏi hắn.
“Hả… Đương nhiên.” Ma Vương trả lời như lẽ đương nhiên.
Chánh án không nói gì nữa.
Thái dương của anh nổi gân xanh dữ dội, cùng với tiếng thở nặng nề, mồ hôi theo gò má anh chảy xuống.
Cho đến lúc này đã không còn đường lui, nhưng anh vẫn muốn lùi bước.
Nhưng mà, khi anh nhìn vào gò má ửng hồng của Ma Vương, đôi mắt của đối phương nhìn anh tựa như hoa Lan Tử La nở rộ không kiêng dè gì trong đêm tối mờ ảo.
Hắn đặt hình bóng anh vào trung tâm tầm nhìn, trở thành một vệt nhạt nhòa giữa màu tím đậm.
Vệt sáng đó rung rinh, rung rinh, giống như sóng biển trôi dạt trong biển tím, dịu dàng cảm động, khiến Ma vật phi nhân loại này lúc này trông… lại như thật sự có tình cảm.
Chánh án nhắm mắt, ôm chặt lấy hắn.
. . . . . .
Tin tức Chánh án chết đi sống lại không biết bị ai truyền ra ngoài.
Người anh hùng năm xưa lại trở thành kỵ sĩ dưới trướng Ma Vương, rất nhiều người không dám tin.
Vu yêu Áo Lạp Áo nói: “Chỉ cần tin tức này được xác thực, nó sẽ là một đòn giáng mạnh vào tinh thần của quân đội loài người. Bệ hạ thật sự là mưu tính sâu xa! Sau đó mượn cơ hội này, phái kỵ sĩ của ngài dẫn quân xuất chinh, đối mặt với Chánh án năm xưa, loài người nhất định sẽ nhanh chóng tan rã, ngày mà ma tộc chúng ta chinh phục thế giới không còn xa nữa!”
Nhưng ông lại phát hiện vẻ mặt của Ma Vương không hề vui vẻ. Đôi mắt màu tím thẫm của hắn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang cháy trên bó đuốc, một lát sau mới nói: “Những con người ngu xuẩn kia, chỉ một chút tin đồn nhỏ đã khiến chúng nghi ngờ người anh hùng đã từng xả thân bảo vệ chúng, thật là… ngu xuẩn đến nực cười.”
Áo Lạp Áo: “Biết làm sao được? Dù sao loài người cũng là sinh vật hèn hạ ích kỷ, yếu đuối vô năng như vậy. Trong nhiều trường hợp, tôi còn phải cảm ơn sự ngu dốt của chúng.”
Ma Vương không đồng tình cũng không phản đối. Hắn nhắm mắt lại, một lát sau lại mở mắt ra, nói: “Đi điều tra xem, rốt cuộc là ai đã truyền tin tức này đi.”
Áo Lạp Áo ngẩn ra, “Bệ hạ?”
Mặt Ma Vương lạnh lùng: “Ta không thích cấp dưới lắm điều, tiết lộ thông tin.”
Áo Lạp Áo run rẩy cả người, lĩnh mệnh đáp lời, một lát sau lại do dự, nói: “Vậy còn chuyện xuất binh……”
Ma vương nhàn nhạt nói: “Vết thương của ta vẫn chưa lành hẳn, chuyện này để sau hãy nói.”
Áo Lạp Áo: “Vâng, bệ hạ.”
Đương nhiên chuyện “Dưỡng thương” chỉ là cái cớ.
Vết thương của hắn đã sớm lành rồi, không hạ lệnh phát động chiến tranh chỉ là vì cái ngai vàng tối cao chinh phục thế giới kia, hắn không để vào mắt. So với nó, những thứ hắn quan tâm hơn lại là những thứ khác.
……….
Khi Ma vương trở về tẩm điện, Chánh án đang pha cà phê.
“Cà phê”, một loại thức uống mà dạo gần đây hắn đặc biệt yêu thích.
Mặc dù uống vào miệng cũng không có mùi vị gì khác so với những món ăn khác, nhưng hắn có thể ngửi thấy hương thơm.
Vị đắng, vị thơm nồng, hương thơm đậm đà, đôi khi khiến hắn cảm thấy rất giống với khí chất trên người Chánh án.
Những chiếc bánh mì đủ màu sắc đặt trên bàn ăn ngoài ban công. Bên ngoài ban công là một khu vườn rực rỡ sắc màu với muôn hoa đua nở.
Chánh án đặt một tách cà phê pha chế thủ công trước mặt hắn, còn bản thân thì ngồi xuống đối diện. Mũ giáp đen trên mặt anh đã được tháo xuống, mái tóc dài màu trắng rủ xuống, tay cầm một tách cà phê khác, từ từ uống.
Ma vương chống cằm nhìn anh.
Ánh mắt của hắn chắc chắn là có sức ép rất lớn, không biết có bao nhiêu ma tộc dưới trướng hắn run rẩy sợ hãi. Chỉ có điều, Chánh án đã trải qua rèn luyện lâu ngày, dù đối mặt với ánh mắt như muốn xé toạc anh từ ngoài vào trong từng tấc từng tấc của Ma vương, anh vẫn không hề biến sắc.
Anh lại chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, nói.
“Bệ hạ, nếu ngài không uống nữa, cà phê sẽ nguội mất.”
Ma vương: “Được rồi, biết rồi.”
Hắn thu hồi tầm mắt.
Nhiều năm như vậy, hắn đã sớm nhìn ra, sở dĩ Chánh án sẽ ở lại đây, một mặt là do sự khống chế của hắn, mặt khác, thực ra cũng là để giám sát hắn ở cự ly gần.
Áo Lạp Áo đã nghĩ sai rồi.
Nếu hắn thật sự muốn gây ra chiến tranh giữa ma tộc và nhân loại, Chánh án không những sẽ không ra trận vì hắn, mà còn sẽ lập tức đứng trước mặt hắn ngăn cản —— dù sao đó cũng là ý nghĩa sinh mệnh duy nhất của người này khi cố gắng chống chọi sự xâm thực của ma khí và sự khống chế của Mị Ma, sống tạm bợ đến ngày hôm nay.
Cho dù Mị Ma có thể sai khiến Chánh án, khiến anh không thể không nghe theo mệnh lệnh của mình, nhưng nếu đối phương quyết tâm liều chết, bản thân hắn cũng không thể bóp méo tín niệm cuối cùng của anh được.
Sự cân bằng mong manh giữa bọn họ, dựa trên tiền đề hắn lấy lý do “dưỡng thương” mà ẩn mình không ra ngoài.
Ma vương cúi đầu nhìn tách cà phê trước mặt.
Chánh án pha cà phê rất giỏi.
Có lẽ là vì biết hắn thích những hình dạng mới lạ, nên những hình vẽ trang trí trên cà phê mỗi ngày cũng sẽ khác nhau.
Hắn nghĩ, hôm kia là hoa tulip, hôm qua là hoa Lan Tử La, vậy hôm nay, là…. một con chim đầu to?
Ma vương nhíu mày, nói: “Đây là cái gì?”
“Là cú.” Chánh án đáp.
“Tôi không thích động vật biết bay, đặc biệt là chim.” Ma vương nói.
Chuyện Hắc Ưng phản bội là một cái gai trong lòng hắn.
Đối phương là ma vật mà hắn nhặt về khi còn là tư tế ở trấn nhỏ, đã ở bên hắn mấy năm.
Từ nhỏ hắn đã biết mình khác với người khác, cố gắng che giấu thân phận trong đám đông, trong lúc vô tình phát hiện ra con Hắc Ưng không biết bằng cách nào rời khỏi Ma Vực rơi xuống lãnh thổ của nhân loại, cả người đầy thương tích, hắn đã cứu nó, cũng từng tin tưởng nó.
Sự thật chứng minh, lòng thương xót và sự tin tưởng đối với ma tộc là những thứ hoàn toàn không cần thiết. Chỉ có nghiền nát xương cốt của chúng mới có thể có được sự thần phục thực sự.
“Cú tuyết và Hắc Ưng là hai động vật không giống nhau.” Chánh án nói.
“Đều là động vật ăn thịt, có gì khác nhau?” Ma vương cười nhạo một tiếng, nhìn con chim đầu to trong ly, nói: “Vì nó màu trắng?”
“Hắc Ưng giảo hoạt, hay thay đổi, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích. Còn Cú tuyết sẽ trung thành với bạn đời.” Chánh án nhấp một ngụm cà phê, nói.
Ánh mắt Ma vương dừng lại trên con chim trắng trên bề mặt cà phê, một lát sau mới nói: “Nhưng mà phàm là chim đều không thích bị nhốt trong lồng. Chúng thích bầu trời xanh có thể bay cao hơn. Chỉ cần cửa vừa mở, chúng sẽ bay đi.”
Chánh án im lặng một lát, nói: “Ai mà không thích tự do?”
Ma vương hừ một tiếng, cầm lấy nĩa ăn bánh mì bên cạnh, sau đó khuấy nát lớp bọt sữa kia rồi mới bưng lên uống.
Hắn không nếm ra được vị đắng và vị thơm nồng của cà phê.
Đương nhiên cũng sẽ không hiểu ý nghĩa của hai chữ “Bạn đời”, càng không hiểu cái gì gọi là “tình yêu” trong sách nói.
Chánh án lẳng lặng nhìn hắn, đợi hắn ừng ực một hơi uống xong, anh cầm khăn ăn lau vết sữa dính trên môi cho hắn.
“Dù thế nào anh cũng phải ở lại đây.” Ma vương đột nhiên nói, “Lồng giam cũng được, tự do cũng vậy, tôi có thể không làm tổn thương những thứ anh muốn bảo vệ, cũng không cần cái gì gọi là trung thành xuất phát từ nội tâm, nhưng điều kiện tiên quyết là anh phải sống, sống ở bên cạnh tôi. Tôi cảm thấy, đây hẳn là một giao dịch rất hời, đúng không?”
Chánh án không trả lời.
. . . . . .
Mặc dù không trả lời, nhưng kỵ sĩ vẫn ở bên Ma vương bảy năm.
Trong khoảng thời gian này, Ma vương luôn lấy cớ “dưỡng thương” mà tu dưỡng trong cung điện, ma tộc và nhân loại không xảy ra xung đột quy mô lớn.
Năm thứ bảy.
“Sắp đến lúc rồi nhỉ.” Chiều hôm đó, khi đang dùng trà chiều, Ma vương cắn miếng bánh mì, đột nhiên nói.
Chánh án ngồi đối diện không nói gì.
Ma khí đã xâm nhập vào từng thớ thịt trên cơ thể anh, những đường vân đen kịt lan lên khuôn mặt lạnh lùng của anh, khiến anh trông hoàn toàn không giống một con người nữa, mà là một ma vật thật sự.
Nhưng đến giờ phút này, anh vẫn duy trì ý thức của nhân loại. Mị Ma giúp anh xoa dịu nỗi đau xé nát linh hồn, nhưng tổn thương vẫn còn đó.
Cố chấp một cách mù quáng chắc chắn sẽ dẫn đến hủy diệt.
Có đôi khi Mị Ma dứt khoát muốn mặc kệ anh, để anh đau khổ đến sống dở chết dở vài tháng vài năm, có lẽ sẽ nghĩ thông suốt.
Nhưng mỗi lần đến cuối cùng, người không chịu được tiếng ồn mà ôm lấy đối phương vẫn là hắn.
Hắn chưa từng thấy ai cứng đầu hơn đối phương.
Bây giờ, thời hạn cuối cùng sắp đến. Linh hồn của Chánh án sắp vỡ vụn. Anh sẽ vĩnh viễn…. rời đi.
Vừa nghĩ đến hai từ “Rời đi”, trong lòng Ma vương liền cảm thấy không thoải mái.
“Tôi đã nói, nếu anh chết, những lời hứa trước đây của tôi sẽ không còn hiệu lực. Ma tộc sẽ tấn công quy mô lớn vào lãnh thổ nhân loại, đến lúc đó chiến trường thây phơi đầy đất, khắp nơi đều là địa ngục trần gian, điều đó không liên quan gì đến tôi. Đó là sự lựa chọn của chính anh.”
“Đương nhiên, anh vẫn còn một lựa chọn khác.” Ma vương cắn mạnh một miếng bánh mì, lộ ra vẻ mặt âm u đáng sợ, “Trước khi chết hãy dốc hết sức giết tôi, khiến ma tộc mất đi vị vua do thiên mệnh định sẵn, mọi chuyện sẽ không xảy ra.”
Nhưng Chánh án không hề đưa ra đánh giá về những lời tàn nhẫn của hắn, chỉ nhắc nhở: “Cà phê của ngài sắp nguội rồi.”
Vẻ mặt của Ma vương cứng đờ.
Hắn cúi đầu nhìn ly cà phê bên cạnh, sau đó nhìn thấy hình trang trí hôm nay là một con vật đang giơ vuốt lên…. Hổ con?
Nói là hổ con, nhưng ngoại trừ chữ “Vương” trên đầu, thì trông nó cũng không khác gì một con mèo con đang nhe nanh múa vuốt.
Hắn không vui lắm, cúi đầu liếm một ngụm bọt sữa, nghe thấy Chánh án nói: “Trước đó tôi đứng trên mái nhà nhìn ra, thấy hoa ngoài thành đã nở rồi, buổi tối có muốn đi xem thử không?”
Ma vương nói: “Tôi muốn ngủ.”
Tuy nói như vậy, nhưng đến tối, hắn vẫn đến bên ngoài vương thành.
Hoa ở đây quả thực đã nở rồi, từng mảng từng mảng kéo dài mênh mông vô tận, trông không giống ở Ma Vực, mà giống như ở nhân gian.
Trước đây, khi trăng sáng đẹp, bọn họ cũng thường đến nơi này, thưởng hoa ngắm trăng. Chánh án không mấy khi uống rượu, chỉ có lúc này, mới cùng hắn nhâm nhi vài ly.
Trong biển hoa lay động, người đàn ông tóc dài màu trắng đứng ở trung tâm.
Thấy hắn đến, Chánh án xoay người, bước từng bước đi về phía hắn.
Sau đó, rút thanh Thẩm Phán chi Thương từ sau lưng ra.
Ma vương không hề thấy bất ngờ.
Vào lúc Chánh án cầm lại Thẩm Phán chi Thương, hắn đã hiểu rõ, tín niệm trong lòng người đàn ông này chưa bao giờ thay đổi.
Người hoàn toàn chìm đắm trong tội ác, sẽ không được Thẩm Phán chi Thương thừa nhận.
Hắn vẫn luôn chờ đợi thanh trường thương này không biết khi nào sẽ lại đâm vào ngực mình.
Ví dụ như lúc này.
Ma vương không lấy vũ khí ra, hắn cũng không cần vũ khí —— bởi vì hắn là đại pháp sư mạnh nhất thiên hạ, ngôn ngữ, động tác, ma lực của hắn chính là hiệu lệnh tối cao chi phối thế giới!
“Nói đi, trước khi chết, anh còn có chuyện gì muốn thực hiện không,” Ma vương ngẩng cằm lên, nói: “Xem như anh đã hết lòng hết dạ nghe theo tôi nhiều năm như vậy, tôi có thể đại phát từ bi giúp anh thực hiện.”
Chánh án không nói gì, thân hình lóe lên, như mãnh thú vồ tới, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt Ma vương.
Sắc mặt Ma vương căng thẳng, lòng bàn tay hướng về phía trước, phòng ngự ma pháp phát động, một hàng rào màu đỏ xuất hiện trước mặt hắn, chặn lại đòn tấn công của Chánh án.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Chánh án cao hơn hắn nửa cái đầu, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại không giống như sự quyết tuyệt liều chết mà hắn tưởng tượng, trong đôi mắt đỏ thẫm chứa đựng cảm xúc nồng đậm khó nói, khiến Ma vương ngẩn người.
Trong cuộc chiến đỉnh cao, một chút do dự thôi cũng có thể mất mạng.
Trong khoảnh khắc hắn ngẩn người, thân hình Chánh án đột nhiên biến mất, khi xuất hiện trở lại thì đã ở phía sau lưng hắn!
Không kịp phòng ngự rồi, Ma vương nghĩ, trường thương của đối phương sẽ đâm thủng tim hắn!
Nó nghiến răng, khớp ngón tay đột nhiên trở nên đen kịt hẹp dài, không gian ma pháp trước mặt phát động, cơ thể hắn đã không kịp tiến vào pháp trận rồi, chỉ có tay xuyên qua pháp trận xuất hiện ở sau lưng Chánh án, nhưng anh lại hoàn toàn không có ý định né tránh, mà là tư thế muốn đồng quy vu tận ——
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, cho dù tim có bị đâm thủng, hắn cũng sẽ kéo theo đối phương đến địa ngục làm bạn với mình!
Đối với kết cục này, hắn đã sớm dự liệu.
Cũng không cảm thấy tiếc nuối gì.
Chỉ là, phía sau lại truyền đến một tiếng vang giòn tan.
Đây…. không phải là âm thanh trường thương xuyên qua cơ thể đâm thủng da thịt.
Động tác của Ma vương dừng lại.
Đột nhiên hắn ý thức được, thứ mà Chánh án đâm xuyên qua, không phải là tim của hắn, mà là sợi xích sau lưng hắn.
—— Sợi xích cấm ma được làm từ mithril mà hắn đã đeo nhiều năm, đã ăn sâu vào xương cốt của hắn.
Bàn tay đen kịt dị dạng của Ma vương rút ra khỏi pháp trận, rũ xuống bên cạnh, nói: “. . . . . . Vì sao?”
“Em vừa hỏi tôi, trước khi chết có mong muốn thực hiện điều gì.” Người đàn ông sau lưng khẽ nói, “Bảo vệ nhân loại là trách nhiệm cả đời của tôi, nhưng hỏi tôi ‘hy vọng’ điều gì…. người đã định sẵn không có ngày mai như tôi, thực ra không tồn tại cái gì gọi là ‘hy vọng’ cả.”
Chánh án dừng lại một chút, “Nhưng nếu thật sự phải nói một điều…..”
“. . . . . . Tôi hy vọng em được tự do.”
Ngọn lửa trắng bệch bắt đầu bùng cháy từ đầu sợi xích, đốt cháy xiềng xích trên tay hắn, rồi xâm nhập vào xương cốt, đốt cháy mithril cấy trong đó, nhưng lại không làm tổn thương hắn chút nào.
Ma vương chỉ cảm thấy ấm áp.
Hắn đột nhiên xoay người lại.
Ngọn lửa vẫn đang cháy, lan lên cánh tay đang cầm trường thương của đối phương.
Đây là phản phệ của Thẩm phán chi Hỏa.
Những năm này, Chánh án chưa từng giết bất kỳ người vô tội nào, những người anh xử lý đều là ma vật tội ác tày trời, sát nghiệp đầy mình. Anh vẫn luôn kiên trì những đạo lý mà Ma vương không hiểu và cũng không muốn hiểu, cho đến tận hôm nay.
Lần đầu tiên anh vi phạm nguyên tắc của mình, chính là vào khoảnh khắc này.
—— Anh đã chặt đứt xiềng xích mà mình từng tự tay đặt lên người Ma vương.
Đó cũng là xiềng xích mà Ma vương tự mình đặt lên người mình.
Sự phản phệ của Thẩm phán chi Hỏa đốt cháy cơ thể và linh hồn của Chánh án, chỉ có điều, linh hồn của anh vốn đã vỡ nát chẳng còn bao nhiêu, nên cũng không đốt cháy được gì. Trên mặt Chánh án không có đau đớn, Mị Ma gần như đã hòa khí tức của mình vào trong da thịt anh, làm tê liệt tất cả những cảm giác về “đau”, anh chỉ có thể ngửi thấy hương thơm ngọt ngào của chính Mị Ma, đó là thuốc độc, cũng là nước cam lộ.
“Không được chết!”
Ma vương đột nhiên gầm nhẹ, nắm lấy tay anh.
Ngọn lửa đang bùng cháy trên đôi tay giao nhau của bọn họ. Một bên đang dần hóa thành tro tàn, một bên vẫn trắng trong không tì vết.
Chánh án nói: “Em luôn nói mình trời sinh ác liệt, sinh ra đã là Ma vương….. Thực ra trên thế giới này không có chuyện gì là trời sinh đã định sẵn cả, bị pháp tắc chọn làm Ma vương thì nhất định phải trở thành Ma vương sao?”
Ma vương: “Câm miệng! Đừng nói nữa!”
“Nghe tôi nói.” Chánh án lại dùng một tay vẫn còn lành lặn xoa lên mặt hắn, “Tôi nghĩ, chính nghĩa và tà ác trong mắt em, có lẽ không có gì khác biệt, em chỉ là đang cố gắng tìm cách để bản thân mình bớt cô độc trên thế giới này. Có một số cách sai lầm, nhưng em không cố ý.”
Ma vương: “Sao anh biết?”
Chánh án nói: “Đương nhiên tôi biết. Tôi vẫn luôn biết.”
Đôi mắt của Ma vương hơi mở to.
Cơ thể của Chánh án không ngừng tan biến trong ngọn lửa trắng, anh nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Ma vương, nói: “Lần thử này đã sai rồi, thất bại rồi, vậy lần sau, hãy cố gắng làm những điều đúng đắn. Không có tội nghiệt nào vừa sinh ra đã có, cũng không có sai lầm nào là không thể bù đắp.”
“Em có thể tự do, dũng cảm, đi đến bất cứ nơi đâu em muốn, trở thành người mà em muốn trở thành.”
Điểm sáng cuối cùng tan biến, hơi ấm trên gò má hắn cũng biến mất.
Ma vương đứng tại chỗ, cúi đầu, nắm chặt tay.
“Tên khốn. . . . . .”
Trong khoảnh khắc này, hắn đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện.
Trong hàng ngàn vạn lần ác mộng luân hồi, hắn đã từng hết lần này đến lần khác bóp nát trái tim đối phương, mà trường thương của đối phương cũng hết lần này đến lần khác đâm thủng ngực hắn.
Là từ khi nào mối quan hệ giữa bọn họ đã thay đổi?
Ma vương giơ tay lên, năm ngón tay che mặt, ngửa đầu nhìn lên bầu trời qua kẽ tay.
Màn đêm đen kịt, sao trời lấp lánh, một vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời.
Những năm qua, bọn họ cũng từng vô số lần cùng đối phương ngồi dưới màn đêm, cùng ngắm ánh trăng này.
Ma vương đột nhiên đưa tay vào ngực mình, bóp nát trái tim của mình.
Bầu trời vỡ vụn từng tấc từng tấc một.
Hắn cũng thoát khỏi ác mộng.
. . . . . .
Thẩm Quyết mở mắt.
Hắn vẫn bị trói trên cây thập giá ở trung tâm không gian ý thức, chỉ là, xiềng xích trên người hắn đã gần như đứt hết.
Người đàn ông tóc trắng đứng trước mặt hắn, chỉ còn lại đường viền trong suốt.
Ngọn lửa sinh mệnh của anh trong hàng ngàn vạn lần đốt cháy linh hồn kiến tạo ác mộng đã lay lắt thành một đốm sáng nhỏ bé yếu ớt, sắp tắt lịm.
Khác với ánh mắt điên cuồng, muốn hủy diệt hắn hoàn toàn lúc ban đầu, lần này, ánh mắt của Tông Lẫm lại hòa hợp kỳ lạ với ánh mắt của Chánh án mà hắn đã gặp trong giấc mơ.
Anh rũ mắt nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm, còn có một loại tình cảm nồng đậm hơn mà Thẩm Quyết không thể hiểu được.
Loại cảm xúc này lần đầu tiên vượt ra khỏi sự điên cuồng và quyết tuyệt, lấn át cả sự phẫn nộ và thù hận, khiến đôi đồng tử đỏ sẫm của anh hiện ra một loại cảm giác như trong suốt —— giống như màu sắc mà ngày đó Thẩm Quyết ngước nhìn kính màu trên mái vòm nhà thờ.
Thẩm Quyết không còn giễu cợt nữa, mà nhắm mắt lại, nói: “Dừng lại đi.”
Bây giờ dừng lại, để cả hai người cùng rời khỏi ác mộng, đối phương còn có một tia hy vọng sống sót.
Nếu tiếp tục hành động dây dưa không dứt này, kết cục cuối cùng nhất định không phải là điều mà đối phương mong muốn.
Tông Lẫm: “Không.”
Trong đôi mắt tím yêu dị của Thẩm Quyết trào dâng sự tức giận, hắn lạnh lùng nói: “Rõ ràng anh biết tiếp tục nữa cũng không có tác dụng gì, anh có thể ngăn cản được tôi trong khoảng thời gian này, vậy sau đó thì sao?” Khuôn mặt của hắn có chút méo mó, “Sau đó, linh hồn của anh cháy hết, sinh mệnh hoàn toàn trở về hư vô. Không ai có thể vớt anh từ địa ngục lên để anh sống lại, cũng không ai biết anh rốt cuộc đã làm những gì, nhân loại cuối cùng vẫn sẽ diệt vong, tất cả những gì anh làm đều không có bất kỳ ý nghĩa nào!”
Tông Lẫm lắc đầu, anh vẫn nói: “Không.”
Thẩm Quyết thật sự muốn bị tên gỗ này chọc tức chết.
Hắn không còn thái độ hời hợt như đang xem một vở kịch nữa. Tứ chi của hắn bắt đầu giãy giụa dữ dội, xiềng xích do sức mạnh linh hồn tạo thành trên người phát ra tiếng động lớn, kéo cả không gian ý thức vốn đã bên bờ vực vỡ vụn rung lắc dữ dội.
Không biết vì sao hắn lại cảm thấy sốt ruột như vậy, hắn chỉ biết mình không muốn nhìn thấy cảnh tượng đã diễn ra trong giấc mơ, lại diễn ra một lần nữa trong hiện thực.
Sau đó, cơ thể hắn được người ta ôm lấy.
Động tác của Thẩm Quyết cứng đờ, mắt hơi mở to.
Đây là lần đầu tiên bên ngoài những ác mộng hoang đường kia, đối phương ôm lấy hắn.
Ấm áp.
Nhiệt độ thuộc về nhân loại lại một lần nữa truyền đến linh hồn hắn, khiến hắn cảm nhận được….. ấm áp.
“Tôi đã hứa với em.” Tông Lẫm ôm hắn, khẽ nói, “Lần cuối cùng, ít nhất tôi cũng phải cho em biết…..”
“…. Cảm giác sống như một con người là như thế nào.”
Hết chương 114.