Chương 115: Bóng Côn Trùng (41)

 

Chương 115: Bóng Côn Trùng (41)

 

Bên kia, ban đầu thái độ của Đồ Bân cũng giống như của Chiêm Phú Hải, mặc cho cảnh sát hỏi gì thì cũng chỉ một mực trả lời không biết. Thế nhưng, sau khi nghe Trần Tranh thuật lại lời của Chu Hồng, sắc mặt Đồ Bân càng lúc càng thêm phần đặc sắc, cuối cùng không nhịn được lên tiếng biện hộ cho bản thân: “Nhưng lúc đó tôi cũng không biết người tới là cảnh sát mà! Mẹ nó chứ, Chiêm tổng bảo tôi đi làm việc này, tôi còn chả biết Lưu Phẩm Siêu đã từng giết người! La Ứng Cường thật sự là do Lưu Phẩm Siêu giết sao? Nhìn anh ta… anh ta cũng đâu có bản lĩnh đó!”

 

Đồ Bân mang dáng vẻ của một kẻ tiểu nhân, nhìn qua quả thực không có năng lực bày mưu tính kế chuyện lớn gì.

 

Trần Tranh nói: “Anh đừng vội kêu oan, Quý Thuận và Chu Hồng đều là người của anh phải không? Một người theo lời anh cung cấp nơi trú ẩn cho Lưu Phẩm Siêu mấy ngày, sau đó đưa người đến nhà hát, một người theo lời anh giả dạng làm Lưu Phẩm Siêu. Anh nghĩ mình thoát được, không có liên quan sao?”

 

Đồ Bân vội vàng lớn tiếng giải thích: “Nhưng tôi thật sự không biết Lưu Phẩm Siêu giết người! Càng không biết Chiêm tổng ông ấy… ông ấy muốn ra tay với cảnh sát các anh!”

 

Trần Tranh ra hiệu bảo hắn ta bình tĩnh: “Vậy anh cứ từ từ khai rõ ràng, Chiêm Phú Hải đã căn dặn anh những gì? Gần đây có ai tiếp xúc với Chiêm Phú Hải không?”

 

Đồ Bân bất đắc dĩ phải khai báo, năm đó hắn ta nợ nần chồng chất, trốn chui trốn nhủi đến thành phố Nam Sơn, lúc không còn đường nào để đi thì gặp được Chiêm Phú Hải, được Chiêm Phú Hải giữ lại bên cạnh làm tay đấm. Làm lâu dần cũng tạo dựng được chút tiếng tăm, giúp Chiêm Phú Hải âm thầm xử lý không ít người. Sau này, Vân Hưởng Entertainment thành lập đội bảo an chính thức, hắn ta làm một tiểu đội trưởng trong đó, rồi dần dần leo lên vị trí đội trưởng.

 

Chiêm Phú Hải đối xử với hắn ta không tệ, cho hắn ta rất nhiều tự do, bao năm qua hắn ta cũng không khiến Chiêm Phú Hải thất vọng, tự nhận là tâm phúc của Chiêm Phú Hải. Hắn ta biết bản thân mình trình độ văn hóa thấp, những chuyện làm ăn kinh doanh hắn ta chưa từng hỏi han, Chiêm Phú Hải bảo hắn ta đi làm việc gì, hắn ta cũng không hỏi lý do.

 

Trước khi xảy ra chuyện của La Ứng Cường, hắn ta nghe Chiêm Phú Hải nhắc đến sự tồn tại của Lưu Phẩm Siêu. Những gì Chiêm Phú Hải bảo Quý Thuận và Chu Hồng đi làm đều là do Chiêm Phú Hải sai bảo hắn ta. Hắn ta chỉ biết nhiều hơn bọn họ một chút là, tháp cẩu đã bị động tay động chân, Chu Hồng trèo lên đó nhất định sẽ chết, người bị Chu Hồng dẫn dụ lên đó cũng sẽ chết.

 

Trần Tranh lấy ảnh của Minh Hàn ra: “Thật sự không biết cậu ấy là cảnh sát?”

 

Đồ Bân chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi cúi đầu xuống, ấp úng: “Không biết.”

 

Trần Tranh nói: “Anh là tâm phúc của Chiêm Phú Hải, Chiêm Phú Hải giao chuyện quan trọng như vậy cho anh, lại không nói cho anh biết người này là cảnh sát?”

 

“Tôi… tôi…” Đồ Bân không thể nào chối cãi được nữa, đành thừa nhận biết Chiêm Phú Hải muốn đối phó với cảnh sát, nhưng lại biện minh là cứ tưởng chỉ là một cảnh sát khu vực nhỏ bé nào đó, không ngờ lại là một cảnh sát quan trọng như vậy.

 

Trần Tranh đột nhiên hỏi: “Có quen Hàn Cừ không?”

 

Đồ Bân ngơ ngác: “Cái gì?”

 

Trần Tranh đưa ảnh Hàn Cừ cho hắn ta xem: “Tối qua hắn ta có mặt ở hội trường, anh không chú ý đến hắn ta sao?”

 

Đồ Bân lẩm bẩm: “Trong nhà hát có bao nhiêu người, làm sao tôi chú ý được, hơn nữa tối qua tôi còn có nhiệm vụ, phải giám sát khu B!”

 

“Vậy trước tối qua thì sao?” Trần Tranh lại hỏi: “Anh chỉ cần trả lời, có từng thấy hắn ta xuất hiện bên cạnh Chiêm Phú Hải không?”

 

Đồ Bân suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu: “Thật sự chưa từng thấy.”

 

 

Trời sắp sáng, Lưu Phẩm Siêu tỉnh lại trên giường bệnh, khoảnh khắc nhìn thấy Minh Hàn, đôi mắt lập tức đỏ hoe, câu nói đầu tiên là: “Anh xin lỗi cậu, lại càng thấy có lỗi với anh trai anh hơn.”

 

Đội trọng án cũng ở đó, phòng bệnh tạm thời biến thành phòng thẩm vấn. Minh Hàn có chút không khống chế được cảm xúc: “Anh Siêu, không phải đã nói là có manh mối gì thì báo cho em sao? Rốt cuộc thì anh đang làm gì vậy?”

 

Trình Xúc bước lên trước: “Điểu Ca, cậu né ra ngoài đi, để tôi thẩm vấn.”

 

Minh Hàn cau mày nhìn Lưu Phẩm Siêu, cậu có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng đây không phải là lúc để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến việc điều tra, cậu lùi về phía tường, giao quyền lên tiếng cho đội trọng án.

 

Trình Xúc hỏi: “Lưu Phẩm Siêu, có người nhìn thấy anh rời khỏi tiệm massage chân vào lúc La Ứng Cường và ‘Trương Dịch Nam’ gặp nạn. Có chuyện này không?”

 

Lưu Phẩm Siêu gật đầu.

 

Trình Xúc hỏi: “Anh đến đó làm gì?”

 

“Giết người.”

 

“Giết ai?”

 

“La Ứng Cường. Còn có người ở cùng ông ta.”

 

Tuy đã sớm biết câu trả lời, nhưng Minh Hàn vẫn không khỏi ngẩng mặt lên, nhắm mắt thở dài. Sư phụ đã giao phó người thân duy nhất cho cậu, cậu không những không chăm sóc tốt cho Lưu Phẩm Siêu, mà còn trơ mắt nhìn Lưu Phẩm Siêu trượt dài vào vực thẳm.

 

Tất cả những chuyện này là như thế nào? Bắt đầu từ khi cậu điều tra ra mẹ của Lữ Âu là Từ Hà Đường có thể có liên quan đến “Lượng Thiên Xích”, cậu đã để Lưu Phẩm Siêu theo dõi Từ Hà Đường. Nếu như ban đầu cậu không làm vậy, có phải Lưu Phẩm Siêu sẽ không đi đến bước đường này hay không?

 

Trình Xúc tiếp tục thẩm vấn: “Tại sao anh lại giết La Ứng Cường?”

 

Lưu Phẩm Siêu liếc nhìn Minh Hàn, nhưng lúc này Minh Hàn đang nhắm mắt, không hề biết gì về cái nhìn này.

 

“Để báo thù cho anh trai tôi.” Lưu Phẩm Siêu bình tĩnh nói.

 

Minh Hàn đột nhiên hoàn hồn.

 

“Anh trai anh là ai? La Ứng Cường có quan hệ gì với anh trai anh?”

 

Lưu Phẩm Siêu nhắc đến người anh trai Lưu Thần Phong, trong giọng nói tràn đầy mệt mỏi và hối hận không thể che giấu được, anh ta kể từ chuyện hai anh em nương tựa lẫn nhau, đến chuyện Lưu Thần Phong trở thành thành viên quan trọng trong tổ cơ động của Sở công an tỉnh.

 

Minh Hàn phải lên tiếng ngắt lời: “Lưu Thần Phong là sư phụ của tôi, nhiệm vụ anh ấy thi hành có một phần liên quan đến bí mật.”

 

Trình Xúc hiểu ý, để Minh Hàn tiếp tục thẩm vấn.

 

“Anh tra ra được là La Ứng Cường giết Lưu Thần Phong sao?” Minh Hàn nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Lưu Phẩm Siêu không chớp mắt.

 

Lưu Phẩm Siêu nói: “Anh không tra ra được, anh… anh đã rơi vào bẫy của bọn chúng rồi. Bọn chúng muốn lợi dụng anh để giết cậu.”

 

Câu này nói năng lộn xộn, không chỉ Trình Xúc, mà ngay cả Minh Hàn cũng không lập tức hiểu được. “Anh Siêu, anh đừng vội phát tiết cảm xúc, bình tĩnh nói rõ ràng từng vấn đề một. Bây giờ ở thành phố Nam Sơn không chỉ có mình em, anh Đường cũng đến rồi.”

 

Đôi mắt Lưu Phẩm Siêu mở to: “Đường Hiếu Lý?”

 

“Đúng vậy, vì người em trai của Lưu Thần Phong là anh, mà sáng sớm đã đến nơi rồi.”

 

Lưu Phẩm Siêu mím chặt môi, như đang chịu đựng điều gì đó. Mấy phút sau, rốt cuộc anh ta cũng lên tiếng: “Là Từ Hà Đường, bà ta nói với tôi rằng, anh trai tôi là do La Ứng Cường hại chết.”

 

Hôm đó, lúc ở Trúc Tuyền, anh ta phát hiện ra tung tích của Từ Hà Đường, đáng lẽ phải lập tức báo cáo cho Minh Hàn, nhưng anh ta đã đoán ra, có lẽ Từ Hà Đường có liên quan đến nhiệm vụ mà Lưu Thần Phong đã từng thi hành thông qua vụ án xảy ra ở Trúc Tuyền và phản ứng của Minh Hàn.

 

Lúc Lưu Thần Phong còn sống, anh ta luôn đối nghịch với anh trai mình, cũng không thích cảnh sát, cảm thấy Lưu Thần Phong chính trực đến mức cứng nhắc, vì người dân có thể hy sinh bản thân, còn có vô số kỷ luật phải tuân thủ.

 

Tại sao phải sống mệt mỏi như vậy?

 

Mãi đến khi Lưu Thần Phong qua đời, anh ta mới nhận ra người anh trai này quan trọng với mình đến nhường nào, phần đời còn lại của anh ta chỉ còn hai mục tiêu, một là báo thù cho anh trai, hai là chăm sóc tốt cho đồ đệ của anh trai. Bao năm qua không có manh mối, anh ta sống như một người bình thường. Vậy mà khi manh mối xuất hiện, những thù hận kìm nén bấy lâu bỗng chốc bùng phát.

 

Anh ta không giống Lưu Thần Phong và Minh Hàn, anh ta không phải cảnh sát, không cần bị trói buộc bởi những luật lệ của cảnh sát, anh ta cũng không cần phải đưa kẻ ác ra trước pháp luật, điều anh ta muốn làm chính là lấy máu trả máu, lấy mạng đền mạng. Nếu anh ta có thể tự tay giết kẻ thù, vậy thì gánh nặng trên vai Minh Hàn cũng sẽ nhẹ đi phần nào, anh ta có xuống suối vàng cũng có thể đối mặt được với Lưu Thần Phong.

 

Sau khi đến Thành phố Nam Sơn, Từ Hà Đường phát hiện ra anh ta, hơn nữa dường như còn cố ý chờ anh ta tiếp cận. Anh ta do dự trong chốc lát, một là vì thành phố Nam Sơn là quê hương của Minh Hàn, hai là hành động của Từ Hà Đường khiến anh ta không thể giải thích được, nếu như là bẫy thì phải làm sao? Suy đi tính lại, anh ta quyết định báo cho Minh Hàn biết mình đã theo dõi Từ Hà Đường đến thành phố Nam Sơn, những chuyện bản thân không nghĩ thông suốt thì cứ để Minh Hàn động não vậy.

 

Không lâu sau khi gửi tin nhắn, anh ta đã trực tiếp tiếp xúc với Từ Hà Đường. Từ Hà Đường mỉm cười nói với anh ta: “Cậu theo dõi tôi lâu như vậy rồi, vừa hay tôi cũng hy vọng được hợp tác với cậu, tìm chỗ nào đó trò chuyện nhé?”

 

Anh ta rất cảnh giác, không lập tức lên xe, nhưng Từ Hà Đường lại ném cho anh ta một lý do không thể nào từ chối: “Tôi biết tại sao cậu lại theo dõi tôi, cậu muốn biết ai đã giết Lưu Thần Phong, mà tôi thì tình cờ biết được đáp án.”

 

Chiếc xe chạy về phía khu đô thị mới rồi dừng lại ở một bãi đỗ xe vắng vẻ nào đó. Từ Hà Đường không để anh ta xuống xe, mà đưa cho anh ta một xấp ảnh, người trong ảnh chính là La Ứng Cường.

 

“Người này là người giàu nhất thành phố Nam Sơn, năm đó cảnh sát Lưu trà trộm vào một tổ chức tên là “Lượng Thiên Xích”, điều tra ra được tập đoàn Ứng Cường và “Lượng Thiên Xích” có trao đổi lợi ích, nhưng cảnh sát Lưu còn chưa kịp truyền tin tình báo về, đã bị La Ứng Cường phát hiện, bị giết hại dã man.” Từ Hà Đường vừa nói vừa hút thuốc, cửa sổ phía ghế lái hé mở, tay Lưu Phẩm Siêu cầm ảnh run lên dữ dội.

 

“Tại sao tôi phải tin bà?” Anh ta khó khăn lắm mới giữ được lý trí.

 

“Vậy tôi hỏi cậu, tại sao cậu lại theo dõi tôi?” Từ Hà Đường mỉm cười hỏi ngược lại.

 

Lưu Phẩm Siêu nói: “… Bởi vì bà chính là người của “Lượng Thiên Xích”.”

 

Nụ cười của Từ Hà Đường càng thêm rạng rỡ: “Quả nhiên là em trai của cảnh sát Lưu, đều là người thông minh.”

 

Sau đó, Từ Hà Đường cho Lưu Phẩm Siêu xem thêm nhiều “Chứng cứ” hơn, trong đó có ảnh chụp chung của Lưu Thần Phong và La Ứng Cường, có bản ghi âm La Ứng Cường nhắc đến Lưu Thần Phong. Lưu Phẩm Siêu hỏi bà ta tại sao lại nói cho mình biết những chuyện này, Từ Hà Đường với vẻ mặt bất đắc dĩ nói, bởi vì bà ta muốn thoát khỏi “Lượng Thiên Xích”.

 

Bà ta nhắc đến con trai mình là Lữ Âu, tự trách năm đó vì cái gọi là tiền đồ mà từ bỏ gia đình, bước lên con thuyền “Lượng Thiên Xích”, từ đó sống một cuộc sống không thấy ánh mặt trời. Bà ta thẳng thắn thừa nhận vai trò của mình là người liên lạc trong “Lượng Thiên Xích”, kết nối những người phụ trách và khách hàng của “Lượng Thiên Xích”. Mà những thương nhân giàu có như La Ứng Cường chính là khách hàng.

 

La Ứng Cường là một trong những khách hàng đầu tiên mà bà ta phụ trách, bà ta biết rõ mọi chuyện mà La Ứng Cường đã làm. Năm đó Lưu Thần Phong điều tra “Lượng Thiên Xích”, vốn dĩ sẽ không điều tra ra được manh mối nào, bởi vì “Lượng Thiên Xích” làm việc rất kín kẽ, hơn nữa còn có một nhóm người liên lạc như bà ta phụ trách dọn dẹp cho khách hàng, đảm bảo bọn họ tránh được tầm mắt của cảnh sát. Thế nhưng La Ứng Cường lại cứ thích thể hiện bản thân thần thông quảng đại, bị Lưu Thần Phong – một cảnh sát có khứu giác nhạy bén theo dõi.

 

Trên thực tế, lúc đó trong tay Lưu Thần Phong không có bất kỳ bằng chứng nào, nhưng một khi đối tượng mà “Lượng Thiên Xích” phục vụ bị cảnh sát theo dõi thì sau này sẽ rất rắc rối. “Lượng Thiên Xích” quyết định tạm thời cắt đứt liên lạc với La Ứng Cường, ai ngờ La Ứng Cường lại tự ý quyết định, giết chết Lưu Thần Phong.

 

Lưu Phẩm Siêu nghe mà toàn thân run rẩy, thù hận như ngọn lửa, thiêu đốt hừng hực xung quanh anh ta.

 

Từ Hà Đường tiếp tục nói, chuyện này khiến cho cấp cao của “Lượng Thiên Xích” rất bất mãn với La Ứng Cường, bà ta là người liên lạc cũng bị liên lụy, bị trừng phạt.

 

Mấy năm nay, tuy La Ứng Cường và “Lượng Thiên Xích” đã không còn qua lại, nhưng sự tồn tại của ông ta đối với “Lượng Thiên Xích” thì chẳng khác nào là một quả bom hẹn giờ. Cho nên “Lượng Thiên Xích” muốn trừ khử La Ứng Cường.

 

Muốn trừ khử như thế nào là điều cần phải cân nhắc, “Lượng Thiên Xích” có rất nhiều cách để lấy mạng một người, nhưng làm thế nào mới có thể một mũi tên trúng hai đích? Nhiệm vụ mà Từ Hà Đường nhận được chính là, để em trai của Lưu Thần Phong đến báo thù.

 

Đây chắc chắn là một quyết định rất mạo hiểm, nhưng nếu Lưu Phẩm Siêu ra tay, “Lượng Thiên Xích” có thể ẩn thân trong cái chết của La Ứng Cường, Lưu Phẩm Siêu cũng có thể báo thù cho anh trai.

 

“Cậu có thể từ chối.” Từ Hà Đường đồng cảm nói: “Những lời này của tôi không phải là ép buộc cậu, chỉ là cho cậu quyền lựa chọn.”

 

“Khi nào?” Lưu Phẩm Siêu nhìn chằm chằm bức ảnh, hai mắt đỏ ngầu. Anh ta không cần chính nghĩa, lúc này cơ hội đã đến trước mặt, anh ta không có lý do gì để từ chối.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Từ Hà Đường cười nói: “Tối nay, ngay tại nơi chúng ta gặp nhau lúc nãy. Tôi đã sắp xếp mọi thứ cho cậu rồi, cậu chỉ cần dùng con dao này, cắt đứt động mạch của La Ứng Cường là được.”

 

Anh ta nhận lấy con dao sắc bén mà Từ Hà Đường đưa tới, lưỡi dao sáng bóng phản chiếu khuôn mặt vặn vẹo của anh ta. Anh ta cảm thấy máu trong người mình đang cuồn cuộn chảy, một giọng nói vang lên trong lòng: “Anh, em đến báo thù cho anh đây.”

 

Sau đó, Từ Hà Đường đưa anh ta rời khỏi bãi đỗ xe, đến một căn phòng. Anh ta tắm rửa, nghỉ ngơi trong đó, sau khi màn đêm buông xuống thì được đưa đến tiệm massage chân. Lúc đó anh ta đã mặc quần áo mà Từ Hà Đường chuẩn bị cho, trốn trong khu vực VIP lầu 6, chờ đợi thời cơ cho La Ứng Cường một đòn chí mạng.

 

Nửa đêm, La Ứng Cường quả nhiên xuất hiện, đi cùng còn có một thanh niên trẻ tuổi, hai người là quan hệ bao nuôi. Lúc anh ta đang đau đầu vì phải giải quyết đồng thời hai người, thì người thanh niên kia lại liên tục chuốc rượu La Ứng Cường.

 

Anh ta cầm dao xông lên, kết liễu tính mạng của hai người.

 

Anh ta nghe thấy động tĩnh bên ngoài, có lẽ là người mà Từ Hà Đường phái đến xử lý hậu sự, cũng có lẽ là người của tiệm massage chân. Dù là ai đi chăng nữa, nhiệm vụ của anh ta cũng đã hoàn thành, anh ta phải rời đi ngay lập tức.

 

Người đến đón anh ta tên là Quý Thuận, anh ta ở nhà Quý Thuận mấy ngày, Quý Thuận luôn nhìn anh ta với ánh mắt tò mò. Sau đó, anh ta bị đưa đến nhà hát Vân Hương, anh ta cứ tưởng sẽ gặp được Từ Hà Đường, bà ta sẽ nói cho anh ta biết bước tiếp theo nên làm gì. Thế nhưng người anh ta nhìn thấy lại là một người xa lạ – Chiêm Phú Hải. Anh ta bị giam cầm đột ngột, còn Từ Hà Đường thì không xuất hiện nữa.

 

Lưu Phẩm Siêu vùi mặt vào hai bàn tay, im lặng hồi lâu: “Lúc đó mọi chuyện diễn ra quá nhanh, anh nghe nói anh trai mình bị La Ứng Cường hại chết, sau khi xem những bức ảnh kia, đầu óc liền trở nên không bình thường. Anh…. Anh đã kìm nén nhiều năm như vậy, lúc ở trên xe của Từ Hà Đường, suy nghĩ duy nhất của anh chính là mình phải giết chết La Ứng Cường, anh chỉ có cơ hội này, nếu như bỏ lỡ, cả đời này anh cũng không có cách nào báo thù cho anh trai mình được nữa.”

 

Giọng anh ta càng lúc càng trở nên khàn đặc, bờ vai cũng run lên khe khẽ: “Anh thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, anh trai anh nói không sai, anh chính là kẻ ngốc nghếch. Từ Hà Đường vừa nói như vậy, anh liền tin ngay. Người là do anh giết, sau đó anh không gặp được Từ Hà Đường, lại còn bị giam cầm, lúc này mới bắt đầu suy nghĩ, có phải mình bị lợi dụng rồi không.”

 

“Nhưng anh không nghĩ thông được! Anh chỉ là một kẻ vô dụng chẳng ra gì, bọn chúng lợi dụng anh để làm gì? Anh trai cũng đã không còn nữa, chẳng lẽ những việc anh làm còn có thể ảnh hưởng đến anh ấy sao? Người anh có thể ảnh hưởng đến….. chỉ có cậu.”

 

Lưu Phẩm Siêu ngẩng đầu lên, đôi mắt vô hồn nhìn về phía Minh Hàn: “Anh bị nhốt lâu như vậy mới hiểu ra, bọn chúng muốn lợi dụng anh để hãm hại cậu.” Ánh mắt anh ta hướng về phía cánh tay bị thương của Minh Hàn, trên khuôn mặt đờ đẫn ngập tràn áy náy: “Anh xin lỗi cậu, chắc chắn anh trai anh cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu.”

 

Minh Hàn thở dài, bước đến, ôm lấy vai anh ta, có chút mất khống chế: “Sư phụ quả thực sẽ không tha thứ cho anh, anh Siêu, sao anh có thể giết người chứ?”

 

Sự việc đã đi đến nước này, Lưu Phẩm Siêu sẽ phải chịu phán xét của pháp luật.

 

—–

 

Tại Cục cảnh sát thành phố, Trần Tranh thẩm vấn liên tiếp nhiều người từng làm việc cho Chiêm Phú Hải, lúc này anh đang đứng bên cửa sổ ngẩn ngơ. Gần như tất cả mọi người trong đội trọng án đều thức trắng đêm, có người tranh thủ thời gian nằm úp sấp xuống bàn nghỉ ngơi, có người im lặng ăn sáng. Minh Hàn trở về, mang cho Trần Tranh một phần cháo thịt bò, Trần Tranh nhận lấy, cùng cậu đến văn phòng tạm thời dành riêng cho hai người.

 

Trong lúc Trần Tranh ăn cháo, Minh Hàn kể lại tình hình khai báo của Lưu Phẩm Siêu, Trần Tranh càng nghe lông mày càng nhíu chặt hơn.

 

“Tại sao Từ Hà Đường lại làm như vậy?” Lúc ở bệnh viện Minh Hàn đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng liên quan đến người có quan hệ thân thiết với mình, cậu lại không chắc chắn liệu mình có bị cảm xúc chi phối hay không.

 

“Có lẽ Lưu Phẩm Siêu đã đoán đúng, bọn chúng – “Lượng Thiên Xích” đang nhắm vào em.” Vẻ mặt Trần Tranh nghiêm trọng: “Từ Hà Đường biết em để Lưu Phẩm Siêu bên cạnh Lữ Âu tìm kiếm bà ta, bà ta liền thuận nước đẩy thuyền. Hoặc là… Trước khi em làm như vậy, bà ta đã biết em sẽ làm như vậy, đã sớm chuẩn bị cho bước tiếp theo, thậm chí là bước tiếp theo nữa.”

 

Minh Hàn cau mày, giọng nói sau khi thức đêm trở nên khàn đặc: “Tại sao?”

 

“Vì bà ta là người của “Lượng Thiên Xích”, cho nên bà ta biết rất rõ, hai người mà Lưu Thần Phong quan tâm nhất, một là em – người đồ đệ duy nhất này, hai là người em trai bất tài ở nhà. Anh ấy hy vọng hai người có thể giúp đỡ lẫn nhau, sau khi anh ấy qua đời, hai người quả thực đã trở thành người tin tưởng lẫn nhau. Cho nên Từ Hà Đường có thể suy đoán ra, khi em cần lợi dụng thế lực ngoài ngành cảnh sát để tìm kiếm bà ta, thì khả năng người em tìm đến nhiều nhất chính là Lưu Phẩm Siêu.” Trần Tranh nói: “Mà Lưu Phẩm Siêu thì lại có một nhược điểm chết người, chính là một khi có chuyện liên quan đến Lưu Thần Phong, anh ta rất dễ mất lý trí. Mà người mất lý trí, chẳng khác nào con rối bị giật dây.”

 

Minh Hàn im lặng lắng nghe, mãi một hồi lâu sau mới lên tiếng: “Khi biết Lưu Phẩm Siêu mất tích ở thành phố Nam Sơn, em sẽ nghĩ mọi cách để đến đây, lúc này mục đích của bọn chúng đã đạt được một nửa. Sớm muộn gì em cũng sẽ điều tra ra Lưu Phẩm Siêu có liên quan đến vụ án, sau đó điều tra đến nhà hát Vân Hương, tiếp đó bọn chúng có thể….”

 

Trần Tranh nói: “Dùng một người rất giống Lưu Phẩm Siêu để thu hút sự chú ý của em, dùng ‘tai nạn’ để giết chết em.”

 

Trong văn phòng rơi vào yên lặng, khoảng năm phút sau, Trần Tranh mới tiếp tục nói: “Nhưng mà trong này có quá nhiều điểm đáng ngờ, lý do “Lượng Thiên Xích” muốn trừ khử em không gì khác hơn là vì em là đồ đệ của Lưu Thần Phong, nhưng trên thực tế thì Lưu Thần Phong không tiết lộ cho em bất kỳ tin tức nào, em cũng là gần đây mới bắt đầu điều tra “Lượng Thiên Xích”, bọn chúng tốn công tốn sức sắp đặt một cái bẫy lớn như vậy chỉ để đối phó với em, thật sự khó mà lý giải được. Trừ khi….”

 

Trần Tranh đột nhiên dừng lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

 

Minh Hàn hỏi: “Anh, sao vậy?”

 

Trần Tranh không lập tức trả lời. Vừa rồi, anh đột nhiên ý thức được một chuyện, kỳ thực Minh Hàn điều tra “Lượng Thiên Xích” có nguyên nhân rất lớn là bởi vì anh. Việc tổ trọng án điều tra “Lượng Thiên Xích” rất thận trọng, thế mà anh lại phá vỡ sự thận trọng này, Minh Hàn đứng về phía anh. Nếu nghĩ theo góc độ này, rất có thể là anh đã đẩy Minh Hàn vào nguy hiểm.

 

“Có phải anh đang muốn nói, chuyện này có liên quan đến Bặc Dương Vận không?” Minh Hàn nói.

 

Trần Tranh sững người, suýt chút nữa không phản ứng kịp: “Bặc Dương Vận?”

 

Minh Hàn nhướn mày: “Vừa rồi anh đột nhiên dừng lại, không phải đang nghĩ đến chuyện này sao?”

 

Trần Tranh há hốc mồm, anh và Minh Hàn luôn suy nghĩ rất giống nhau, luôn ăn ý với nhau, nhưng lần này lại hiếm khi “Trống đánh xuôi, kèn thổi ngược” như vậy. Anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc: “Sao lại lôi Bặc Dương Vận vào đây?”

 

Minh Hàn nói: “Ông ta cũng là doanh nhân của thành phố Nam Sơn, dựa vào mẹ em để phát triển, nhưng sau đó lại tách khỏi nhà họ Minh, khó mà nói là phía sau không có thế lực nào chống lưng, chúng ta không phải đã từng thảo luận rồi sao? Việc ông ta đang trên đỉnh cao sự nghiệp lại ra nước ngoài rất kỳ lạ.”

 

Minh Hàn dừng một chút: “Chỉ là, vẫn chưa có thời gian đi điều tra ông ta.”

 

Vừa rồi đầu óc Trần Tranh có chút rối loạn, Minh Hàn vừa nói như vậy, anh liền nắm bắt được mạch suy nghĩ: “Phía sau Bặc Dương Vận có thể có thế lực của “Lượng Thiên Xích”, hoặc Bặc Dương Vận và “Lượng Thiên Xích” là kẻ thù, lần này Từ Hà Đường muốn trừ khử em là bởi vì em là con trai của Bặc Dương Vận?”

 

Minh Hàn gãi gãi đầu, lại cảm thấy khó hiểu: “Chuyện này hình như cũng không nói thông được, em và Bặc Dương Vận chẳng khác gì người xa lạ.”

 

Trần Tranh ghi nhớ manh mối hiện tại vẫn chưa rõ ràng này xuống, Minh Hàn hỏi anh vừa rồi đang nghĩ gì, anh đưa tay day trán: “Bị phân tâm một chút, nhất thời quên mất.”

 

Minh Hàn nhìn anh một lúc, không truy hỏi tiếp. “Còn chuyện Từ Hà Đường nói La Ứng Cường giết sư phụ em thì sao?”

 

Trần Tranh nói: “Có lẽ chỉ là lời nói dối để thao túng Lưu Phẩm Siêu, La Ứng Cường có thể có chút liên quan đến “Lượng Thiên Xích”, hoặc là biết đến sự tồn tại của “Lượng Thiên Xích”, nhưng muốn nói ông ta hợp tác với “Lượng Thiên Xích” đến mức ra tay giết cảnh sát, tôi cảm thấy khả năng không lớn.”

 

Minh Hàn gật đầu: “Cũng đúng, trước đó đã tiến hành điều tra nhiều lần xung quanh ông ta, nhưng đều không xuất hiện manh mối nào liên quan đến “Lượng Thiên Xích”, ít nhất có thể chứng minh ông ta và “Lượng Thiên Xích” không có quan hệ mật thiết như vậy. Từ Hà Đường người này… thật sự rất giỏi thao túng lòng người.”

 

Trần Tranh thu dọn bát đũa, định mang đi vứt, Minh Hàn đứng dậy: “Để em đi cho.”

 

Trần Tranh nói: “Không sao.”

 

Minh Hàn nói: “Anh, tối qua vất vả rồi, còn chưa có thời gian nói lời cảm ơn tử tế với anh.”

 

Trần Tranh không ngờ cậu lại đột nhiên nói lời cảm ơn, bật cười: “Nghiêm túc như vậy làm gì?”

 

Minh Hàn lắc đầu: “Nếu không phải anh, em đã ngã chết hoặc là ngã tàn phế rồi. Dù có cảm ơn thế nào cũng không đủ.”

 

Trần Tranh ngẩn người một lúc, khi hoàn hồn thì Minh Hàn đã vứt rác xong, trở về.

 

“Anh, anh lại đang suy nghĩ gì vậy?” Minh Hàn nói.

 

Lần này Trần Tranh không giấu giếm nữa, từ sau khi nhìn thấy Hàn Cừ vào tối qua, trong lòng anh luôn chất chứa một thứ gì đó, rất muốn tìm một người đáng tin cậy để phân tích.

 

“Em biết tại sao lúc đó tôi lại xuất hiện không?”

 

“Hả?” Minh Hàn nói: “Lúc đó em đã hỏi anh rồi, tại sao lại đột nhiên đến.”

 

“Bởi vì tôi nhìn thấy Hàn Cừ.” Trần Tranh mím môi, đau đầu không biết phải diễn đạt đầu đuôi câu chuyện như thế nào cho rõ ràng.

 

Trong lúc anh im lặng, Minh Hàn cũng im lặng nhìn anh, mãi một lúc sau mới nói: “Văn Ngộ không đuổi theo hắn ta được, hắn ta xuất hiện quá bất ngờ.”

 

“Đúng vậy, quá bất ngờ.” Trần Tranh nói: “Trong kế hoạch của chúng ta ngày hôm qua căn bản không có Hàn Cừ, hắn ta không nên xuất hiện. Em nghe tôi nói tiếp, tôi không biết phải diễn đạt chuyện này như thế nào.”

 

Minh Hàn gật đầu.

 

“Gần hai năm nay, việc tôi muốn làm nhất chính là tìm được Hàn Cừ, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Lãnh đạo, đồng nghiệp trước kia của tôi đều cảm thấy anh trở nên vô cùng sa sút, tôi cũng từng nghĩ như vậy, nhưng chuyện phải bắt được hắn ta thì tôi chưa bao giờ từ bỏ.” Trần Tranh nói rất chậm, mỗi câu đều phải suy nghĩ một lúc. “Hôm qua chúng ta chia nhau hành động, tôi ở khu A theo dõi Chiêm Phú Hải, em đến khu B tìm kiếm, có thể sau khi tôi tiếp xúc với Chiêm Phú Hải, sẽ tùy theo tình hình đến khu B hỗ trợ em và Chu Quyết. Nhưng thời gian này sẽ bị trì hoãn, tôi không thể kịp đến cứu em.”

 

Minh Hàn khẽ lên tiếng đáp lại: “Đúng vậy.”

 

“Hàn Cừ xuất hiện vô cùng đột ngột, vừa nhìn thấy hắn ta, đầu óc tôi liền rối loạn, hoàn toàn là bị bản năng thúc đẩy hành động, bất chấp tất cả xông ra ngoài.” Trần Tranh nói: “Tôi phải thừa nhận, lúc đó tôi ngay cả nhiệm vụ là gì cũng quên mất, chỉ có một suy nghĩ, hôm nay hắn ta đừng hòng chạy thoát.”

 

“Bên ngoài nhà hát toàn là người, tôi đã đuổi theo rồi mất dấu, nhưng qua một lúc, tôi lại phát hiện ra hắn ta. Tôi rất chắc chắn là hắn ta cũng nhìn thấy tôi, sau đó hắn ta xoay người chạy về phía nhà hát, nhưng lại không vào trong nhà hát. Tôi đuổi theo phía sau, lần này không bị mất dấu. Nhưng đuổi theo được một nửa, tôi đột nhiên ý thức được sự xuất hiện của hắn ta là một cái bẫy, cho nên tôi lập tức từ bỏ, giao khu A cho Trình Xúc và Văn Ngộ, lập tức đến tìm em.” Trần Tranh hít sâu một hơi, nhìn về phía Minh Hàn, lần nữa xác nhận Minh Hàn đã an toàn: “Em biết tại sao không?”

 

Minh Hàn nói: “Hắn ta cho anh ám hiệu gì đó sao?”

 

Trần Tranh lắc đầu: “Tôi hiểu rõ năng lực của hắn ta, trước kia tôi thường xuyên so tài với hắn ta, về phương diện đối kháng, truy đuổi, tôi không bằng hắn ta. Lần đầu tiên hắn ta xuất hiện đã rất kỳ quái rồi, hắn ta có lý do gì để xuất hiện ở nơi như vậy? Lần thứ hai càng kỳ quái hơn, giống như cố ý để tôi nhìn thấy, cố ý để tôi đuổi theo. Với bản lĩnh của hắn ta, hoàn toàn có thể thoát khỏi tôi một cách triệt để!”

 

Minh Hàn nói: “Cho nên anh nhận ra hắn ta đang phân tán sự chú ý của anh, kéo dài thời gian anh ở lại khu A?”

 

“Đúng vậy!” Nhớ đến khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc đó, giọng Trần Tranh có chút run rẩy: “Tôi dừng lại suy nghĩ, hắn ta không tiếc bản thân lộ diện cũng muốn cản trở anh, rốt cuộc là có mục đích gì? Khu B chỉ có em và Chu Quyết. Lúc đó quá nhanh, kỳ thực tôi cũng không có thời gian để suy xét xem hai người sẽ gặp phải nguy hiểm gì, suy nghĩ duy nhất của tôi chính là, lập tức chạy đến khu B. Còn Hàn Cừ, chỉ có thể tạm thời từ bỏ, để Văn Ngộ đi theo, Văn Ngộ không đi cùng anh, rất có thể sẽ đuổi theo mất dấu, nhưng anh không còn cách nào khác.”

 

Minh Hàn đi đến phía sau Trần Tranh, vỗ nhẹ vào lưng anh.

 

“Em có thể hiểu không? Cảm giác này quá kỳ lạ.” Trần Tranh nhíu chặt mày: “Nếu như Hàn Cừ không xuất hiện, vậy thì cho dù tôi có đến khu B cũng không kịp cứu em. Hàn Cừ xuất hiện, là vì muốn thu hút sự chú ý của tôi, giữ chân tôi ở khu A, nhưng bởi vì tôi hiểu quá rõ hắn ta, hành động này của hắn ta ngược lại đã nhắc nhở tôi – khu B có vấn đề, cho nên tôi mới kịp đến cứu em. Trên thực tế… trên thực tế, là hắn ta đã gián tiếp cứu em.”

 

Trong phòng họp tràn ngập tiếng hít thở dồn dập.

 

Một lúc sau, Minh Hàn mới lên tiếng: “Vậy thì chính là Hàn Cừ đã cứu em.”

 

Trần Tranh cảm thấy khó tin trước sự bình tĩnh lúc này của cậu.

 

“Bây giờ chúng ta chỉ có thể nhìn vào sự thật, những cái bẫy trước đó hay là những thứ khác, đều vì thiếu hụt thông tin mà không thể tìm được đáp án chính xác.” Minh Hàn cúi người, một tay đặt trên lưng ghế sau Trần Tranh: “Nghĩ nhiều quá chỉ càng khiến bản thân rối rắm hơn thôi. Anh, anh mệt rồi, hay là nghỉ ngơi một lát đi?”

 

Trần Tranh nhắm mắt hít sâu một hơi, Minh Hàn nói không sai, sự xuất hiện của Hàn Cừ đã phá vỡ sự bình tĩnh của anh, ban đêm lại trải qua một phen hú vía, lúc này cho dù là thể lực hay tinh thần gì cũng đều đã cạn kiệt.

 

“Sao lại nhìn em như vậy?” Đối diện với ánh mắt có chút bàng hoàng của Trần Tranh, Minh Hàn dịu dàng hỏi.

 

Trần Tranh lắc đầu, cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo: “Tôi chỉ đang nghĩ, sao em có thể dễ dàng chấp nhận khả năng có thể là Hàn Cừ đã cứu mình….. khả năng có phần hoang đường này?”

 

“Bởi vì em là người được cứu.” Minh Hàn nói: “Bất kể mục đích của hắn ta là gì, nhưng khách quan mà nói, em đã thoát chết.”

 

Hết chương 115.

 

Chương 115: Bóng Côn Trùng (41)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên