Chương 116: Bóng Côn Trùng (42)

 

Chương 116: Bóng Côn Trùng (42)

 

“Đội trưởng Trần, Điểu ca nói anh đang ngủ, sao lại dậy sớm vậy?” Trình Xúc thấy Trần Tranh ở ngoài phòng thẩm vấn, theo bản năng liếc nhìn đồng hồ. “Anh mới ngủ có một tiếng thôi.”

 

Vụ án lớn đang chờ, chỉ ngủ một tiếng cũng khiến Trần Tranh cảm thấy xa xỉ. “Cũng được rồi, tôi muốn gặp Lẫm Đông.”

 

Buổi diễn của Lẫm Đông không bị ảnh hưởng, nhưng sau một đêm, tin tức về sự cố tháp cẩu ở khu B và việc Chiêm Phú Hải bị cảnh sát đưa đi đã lan truyền trên mạng. Dù fan có hết lời khen ngợi màn trình diễn đầu tay hoàn hảo của anh ta thì trọng tâm của dư luận cũng không còn nằm ở diễn xuất của anh ta nữa. Là ngôi sao được Chiêm Phú Hải nâng đỡ, đương nhiên là anh ta cũng bị cảnh sát đặc biệt chú ý.

 

“Lẫm Đông?” Trình Xúc nói: “Phó cục trưởng Ngô đã đích thân thẩm vấn anh ta rồi, anh ta không chịu khai gì cả.”

 

“Để tôi thử xem.” Trần Tranh đã chuẩn bị kỹ càng, ngồi xuống trước mặt Lẫm Đông. Lẫm Đông có vẻ thiếu ngủ, không trang điểm, ngũ quan thanh tú càng thêm phần ấn tượng.

 

Nhận ra người đến là Trần Tranh, đôi mắt mệt mỏi của anh ta hơi thay đổi, dường như sáng lên một chút.

 

Phản ứng của anh ta khiến Trần Tranh càng thêm chắc chắn, có thể anh ta có điều muốn nói với mình.

 

Lần trước gặp Lẫm Đông, Trần Tranh đã cảm thấy ánh mắt Lẫm Đông dừng lại trên người mình quá lâu, như đang suy nghĩ tại sao anh lại xuất hiện ở đây. Anh nhớ lại, mình và Lẫm Đông không hề quen biết, nếu phải nói thì lần anh để ý đến Lẫm Đông nhất là khi nhìn thấy ảnh chụp Lẫm Đông trên điện thoại của Chu Thiến Thiến.

 

“Cảnh sát Trần.” Lẫm Đông, người trước đó không chịu hợp tác điều tra, lại chủ động lên tiếng.

 

Trần Tranh nhìn thẳng vào mắt anh ta, quyết định bắt đầu từ điểm đáng ngờ nhất. “Những câu hỏi cơ bản chắc đồng nghiệp của tôi đã hỏi anh rồi, tôi sẽ không nhắc lại nữa. Lẫm Đông, tôi khá hứng thú với bản thân anh.”

 

Lẫm Đông nhíu mày. “Ý anh là gì?”

 

“Trong bữa tiệc chiều qua, Chiêm Phú Hải không sắp xếp cho anh tham gia, cũng không có lịch livestream. Nhưng anh không những đến đó, mà còn nhất quyết livestream.” Trần Tranh nói: “Dù là ngôi sao nổi tiếng, nhưng từ khi ra mắt đến nay anh chỉ hoạt động ở Vân Hưởng Entertainment, có thể nói thành công của anh không thể tách rời sự nâng đỡ của Chiêm Phú Hải. Bao năm qua, anh gần như không có scandal nào, tôi có thể hiểu là Chiêm Phú Hải có biện pháp PR rất cao tay, đồng thời anh cũng là người rất biết nghe lời.”

 

Lẫm Đông im lặng nhìn anh, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

 

“Vì vậy hành động của anh hôm qua rất kỳ lạ.” Trần Tranh tiếp tục: “Chiêm Phú Hải không hề trực tiếp trách mắng anh, ngược lại còn cười nói anh vì fan. Nhưng tôi đoán, không ông chủ nào muốn nhân viên mình tự ý làm việc riêng, đặc biệt là trong trường hợp quan trọng như hôm qua. Tại sao anh nhất định phải livestream khi Chiêm Phú Hải đến muộn? Anh cũng không phải người có hình tượng gần gũi với fan.”

 

Lẫm Đông im lặng hồi lâu.

 

“Thẩm vấn anh không phải là công việc của tôi.” Trần Tranh nói: “Nhưng tôi muốn thử xem.”

 

Lẫm Đông nhíu mày. “Thử gì?”

 

Trần Tranh mỉm cười. “Thử xem anh có bằng lòng thú nhận với tôi hay không.”

 

“Ha…” Tiếng cười của Lẫm Đông mang theo chút chế giễu. Trần Tranh không để ý, chỉ bình tĩnh nhìn anh ta. Khóe môi cố tình cười đến khoa trương của anh ta dần hạ xuống, đột nhiên nói: “Anh là bạn của cảnh sát Hàn.”

 

Đồng tử Trần Tranh co rút lại. “Cảnh sát Hàn? Hàn Cừ?”

 

“Chứ còn cảnh sát Hàn nào nữa?” Từ khi nhắc đến Hàn Cừ, khí chất toát ra từ Lẫm Đông đã thay đổi, không còn vẻ kiêu ngạo của một ngôi sao nữa.

 

Trần Tranh nói: “Hôm qua anh cũng gặp Hàn Cừ? Hắn ta và Chiêm Phú Hải có quan hệ gì?”

 

“Chẳng phải anh hỏi tại sao tôi lại làm trái ý Chiêm Phú Hải, đến bữa tiệc livestream sao?” Lẫm Đông nói: “Vì tôi muốn giúp cảnh sát Hàn, nhưng tôi không thể làm được gì nhiều, đến giờ tôi vẫn không biết mình có giúp được gì cho anh ấy hay không.”

 

Tim Trần Tranh đập nhanh hơn, cố gắng ép mình bình tĩnh lại. “Đừng vội, từ từ nói, anh và Hàn Cừ quen nhau như thế nào?”

 

Có lẽ vì biết Trần Tranh là bạn của Hàn Cừ, Lẫm Đông dần buông bỏ sự kháng cự. “Cảnh sát Hàn đã từng giúp tôi.”

 

Lẫm Đông sinh ra trong gia đình bình thường, bố mẹ không giàu có, nhưng cũng không để anh ta phải chịu khổ sở gì. Anh ta lớn lên bình thường như bao người khác, nếu không phải ngoại hình nổi bật, có lẽ anh ta đã thi vào một trường đại học tạm ổn, sống một cuộc đời bình dị như bao người khác.

 

Lúc mười mấy tuổi, anh ta được quản lý của một công ty nhỏ phát hiện trong đám đông, bị dụ dỗ ký hợp đồng. Vì thế anh ta bỏ học, trở thành idol nhỏ. Nhưng công ty nhỏ thực sự không có khả năng cho anh ta và các thành viên khác cơ hội, lúc sắp bị lãng quên thì Vân Hưởng Entertainment ném cành ô liu cho anh ta.

 

Chiêm Phú Hải đánh giá cao ngoại hình và khí chất của anh ta, giúp anh ta giải trừ hợp đồng, rồi ký hợp đồng với Vân Hưởng Entertainment. Anh ta biết ơn, chăm chỉ làm việc, không lâu sau thì trở thành ngôi sao được Vân Hưởng tập trung bồi dưỡng. Chiêm Phú Hải đánh giá cao anh ta, càng ngày càng cho anh ta nhiều tài nguyên tốt, anh ta không phụ lòng mong đợi, lúc nào cũng trong trạng thái đóng phim hoặc học hỏi diễn xuất, mỗi lần lên phim, danh tiếng lại tăng lên một bậc.

 

Ba năm trước, Vân Hưởng Entertainment đã giành được cho anh ta một vai diễn rất quan trọng, cũng là vai diễn đưa anh ta trở thành ngôi sao hạng A sau này – cảnh sát Vũ Phong. Người trẻ tuổi khó mà diễn tốt vai diễn như vậy, cần có sự từng trải, cần có chiều sâu, chính trực và tà khí vừa đủ kết hợp lại với nhau, đồng thời phải khổ luyện võ thuật, rèn luyện cơ bắp. Khách quan mà nói, diễn viên phái thực lực lớn tuổi hơn sẽ phù hợp hơn. Nhưng đoàn phim cân nhắc đến yếu tố danh tiếng, ngay từ đầu đã quyết định chọn diễn viên trẻ tuổi.

 

Chiêm Phú Hải nói với anh ta, Vân Hưởng giành được vai diễn này không dễ dàng, nhất định phải nắm bắt cơ hội, thành công thì anh ta sẽ vững vàng bước lên một nấc thang mới, còn nếu diễn không tốt, sẽ bị mắng chửi nặng nề hơn so với việc diễn không tốt các bộ phim khác.

 

Chiêm Phú Hải còn hỏi anh ta có dám nhận hay không. Lúc đó anh ta trẻ người non dạ, anh ta đã nói dám.

 

Nhưng trong quá trình chuẩn bị, anh ta gặp phải rất nhiều vấn đề, đọc lời thoại thế nào cũng không đúng, không nhập tâm vào nhân vật được, không diễn ra được cái thần mà đạo diễn muốn. Anh ta theo bản năng chọn cách trốn tránh, suốt ngày nhốt mình trong phòng tập luyện cơ bắp, rèn luyện hình thể, hy vọng có thể tiếp cận nhân vật từ ngoại hình.

 

Nhưng mà, đạo diễn lại lắc đầu, nói không cần một anh chàng cơ bắp đẹp mã, đồng thời mách nước cho anh ta, bảo anh ta hãy đi quan sát một cảnh sát thực thụ nhiều hơn, đặc biệt là những cảnh sát trẻ tuổi đã là đội trưởng.

 

Anh ta đã tìm kiếm rất lâu, cuối cùng chú ý đến đội trưởng đội đặc nhiệm thuộc cục cảnh sát thành phố Lạc Thành – Hàn Cừ.

 

Thực ra đội đặc nhiệm là một nhóm cảnh sát rất “nổi bật”, mặc trang phục tác chiến màu đen, đu dây từ trên trời hạ xuống, súng trường, súng bắn tỉa đều là vũ khí của họ, chỉ cần vài động tác tác chiến đã khiến người ta cảm thấy ngầu vô đối.

 

Thành phố lớn như Lạc Thành, ngoài việc xử lý các tình huống đột xuất, đôi khi đội đặc nhiệm còn phải xuống đường tuần tra, điều này tạo điều kiện cho anh ta quan sát bọn họ. Thời gian đó, anh ta cải trang, âm thầm đi theo xung quanh bọn họ, học cách bọn họ đi đứng, học theo ánh mắt của bọn họ, thậm chí còn học cả cách bọn họ hút thuốc khi nghỉ ngơi.

 

Và trong số những thành viên đội đặc nhiệm đó, người thu hút ánh mắt anh ta nhất chính là Hàn Cừ. Ban đầu anh ta cứ nghĩ Hàn Cừ chỉ là một tiểu đội trưởng, sau này mới biết Hàn Cừ là đội trưởng của cả đội. Anh ta nhìn chằm chằm Hàn Cừ nghĩ, đây chính là người anh ta muốn học theo, nếu anh ta học được cái thần của Hàn Cừ, thì không lo diễn không tốt vai Vũ Phong.

 

Cứ quan sát như vậy hơn nửa tháng, một ngày nọ, trên đường “tan ca” về nhà, anh ta đột nhiên bị Hàn Cừ chặn lại. Lúc đó anh ta đội mũ, đeo khẩu trang, quàng khăn, trên sống mũi còn đeo kính, trông giống hệt một kẻ khả nghi.

 

Hàn Cừ nhìn anh ta bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, yêu cầu anh ta tháo kính và khẩu trang xuống. Tuy đã sớm hình dung đến tình huống bị cảnh sát phát hiện, nhưng Hàn Cừ không phải gọi anh ta lại khi anh đang quan sát, mà là chặn anh ta lại sau khi anh ta đã bỏ đi rồi, anh ta liền hoảng sợ, quay đầu bỏ chạy.

 

Nhưng một người chỉ đóng vai cảnh sát như anh ta, sao có thể chạy thoát khỏi một cảnh sát đặc nhiệm thực thụ, chỉ vài bước chân, anh ta đã bị Hàn Cừ bẻ ngược tay ra sau, ghì vào tường, tiếp đó, mũ, khẩu trang đều bị tháo xuống.

 

“Này, chẳng phải cậu là…” Hàn Cừ nhận ra anh ta.

 

Anh ta kinh ngạc nói không nên lời. “Anh, anh nhận ra tôi?”

 

Lúc đó tuy anh ta đã hơi nổi tiếng, nhưng vẫn chưa đến mức như sau này, người thích anh ta đa phần là các cô gái trẻ.

 

Hàn Cừ nói ra một vai diễn anh từng đóng, cười khen anh diễn hay, nhưng bầu không khí hòa hợp này không kéo dài được bao lâu, giọng điệu Hàn Cừ trầm xuống. “Tại sao lại theo dõi tôi? Cậu theo tôi nửa tháng rồi phải không?”

 

“Không phải theo dõi!” Mặt anh ta nóng bừng, vội vàng giải thích. “Tôi, tôi muốn học cách diễn một cảnh sát chính trực pha chút tà khí!”

 

Nghe anh ta nói xong, Hàn Cừ bật cười. “Làm minh tinh vất vả vậy sao?”

 

Anh ta chợt nhận ra. “Anh, anh tin thật sao?”

 

Hàn Cừ chỉ vào mắt anh ta. “Nếu cậu dám nói dối trước mặt đội trưởng đội đặc nhiệm là tôi, thì ngay từ câu đầu tiên tôi đã nhìn ra vấn đề rồi.”

 

Anh ta tò mò hỏi: “Thần kỳ vậy sao?”

 

“À, kinh nghiệm.” Hàn Cừ cười nói: “Đây chẳng phải là kinh nghiệm cậu muốn học sao?”

 

Anh ta gật đầu lia lịa.

 

Hàn Cừ trêu chọc anh ta. “Thế mà cậu lại núp ở đằng xa quan sát như tên tội phạm vậy, định học đến bao giờ?”

 

Anh ta thở dài. Từ hồi đi học anh ta đã là kiểu học sinh học sai phương pháp trong miệng giáo viên, nỗ lực thì rất nỗ lực, nhưng thành tích chỉ ở mức trung bình.

 

Hàn Cừ hỏi: “Bao giờ chính thức khai máy?”

 

“Tháng sau đã phải vào đoàn rồi.” Anh ta nói.

 

Hàn Cừ suy nghĩ một chút. “Ồ, thời gian hơi gấp rồi.”

 

Vừa nghe đến đây, anh ta liền cuống lên, nếu chính thức vào đoàn mà anh ta vẫn chưa tiến bộ được bao nhiêu, e rằng sẽ đánh mất cơ hội lần này.

 

“Hay là cậu hỏi thẳng tôi đi.” Hàn Cừ cười nhìn anh ta. “Tôi dạy cậu, dù sao cũng nhanh hơn so với việc cậu tự mình mò mẫm.”

 

Hàn Cừ trở thành “Huấn luyện viên” của Lẫm Đông hơn nửa tháng, nhưng đội đặc nhiệm quá bận, phần lớn thời gian Lẫm Đông vẫn quan sát Hàn Cừ và các thành viên đội đặc nhiệm khác từ xa, tự mình nghiền ngẫm, những chỗ nào không hiểu được thì Hàn Cừ sẽ tranh thủ lúc rảnh rỗi giảng giải cho anh ta. Thời gian hai người thực sự ở bên nhau không nhiều, thường là sau khi Hàn Cừ kết thúc công việc một ngày.

 

Chỉ chút thời gian ít ỏi đó, Hàn Cừ còn vui vẻ hỏi han chuyện bát quái trong giới giải trí, ban đầu anh ta vẫn ngoan ngoãn hỏi gì đáp nấy, sau này thân thiết hơn, anh ta nhịn không được nói: “Cảnh sát Hàn, sao anh là cảnh sát mà lại thích nghe chuyện bát quái thế?”

 

Hàn Cừ cười nói: “Cảnh sát thì không phải là người à?”

 

“Vậy tôi cũng muốn nghe chuyện bát quái trong giới cảnh sát của mấy anh.” Anh ta nói.

 

“Chuyện bát quái của cảnh sát không được nói đâu.” Hàn Cừ vẫn cười.

 

Anh ta suy nghĩ một chút. “Vậy anh nói xem anh với ai là bạn tốt đi?”

 

Hàn Cừ nói: “Cậu nhắc tôi mới nhớ, hay là tôi dẫn cậu đi gặp Trần Tranh bên đội hình sự?”

 

Trước đó anh ta từng lén lút quan sát cảnh sát ở cục cảnh sát thành phố, có biết đến Trần Tranh. “Anh với cảnh sát Trần là bạn tốt sao?”

 

“Ừ.” Hàn Cừ kéo dài âm cuối. “Cậu học theo tôi diễn, không bằng học theo cậu ấy diễn, cậu ấy ở trong cục có cả một dàn fan hâm mộ. Phong độ ngời ngời, vừa tao nhã, còn vừa đẹp trai nữa.”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Nhưng anh ta lại bĩu môi, không đáp lời.

 

Hàn Cừ hỏi: “Sao thế?”

 

Anh ta lắc đầu. “Tôi vẫn nên học theo anh diễn đi, cảnh sát Trần… Cảnh sát Trần có chút… xa cách, khó gần.”

 

Hàn Cừ nghe xong cười đến chảy cả nước mắt. “Cậu ấy mà còn xa cách? Tôi phải đi mách với cậu ấy mới được!”

 

Anh ta cuống lên. “Này, đừng mà!”

 

Đương nhiên Hàn Cừ chỉ là nói đùa, chuyện giới thiệu anh ta và Trần Tranh quen biết cũng không nhắc đến nữa. Không lâu sau, anh ta phải rời khỏi Lạc Thành vào đoàn phim, trước khi đi đã mời Hàn Cừ ăn một cây kem.

 

Hàn Cừ bật cười. “Minh tinh lớn như cậu chỉ mời tôi ăn kem thôi sao?”

 

Anh ta có chút ấm ức nói: “Trước khi vào đoàn tôi phải kiểm soát cân nặng, ăn kem xong, cả ngày nay không được ăn gì nữa rồi.”

 

Hàn Cừ nói: “Thương tâm vậy sao?”

 

Anh ta nói: “Chờ tôi đóng máy, tôi lại đến tìm anh, mời anh ăn no nê.”

 

Hàn Cừ cười tiễn anh ta lên xe. “Được.”

 

Sau khi vào đoàn phim, anh ta chuyên tâm đóng phim, không màng đến chuyện gì khác. Đoàn phim có yêu cầu rất cao, yêu cầu đối với diễn viên cũng rất khắt khe, trước khi quay phim chỉ riêng việc huấn luyện đã mất nửa năm. Giữa chừng anh ta rời đoàn phim một thời gian ngắn, tham gia một số hoạt động khác do Vân Hưởng Entertainment sắp xếp, cũng không có thời gian để ý đến chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, càng không có cơ hội liên lạc với bất kỳ người bạn nào.

 

Sau khi phim đóng máy, anh ta về nhà nghỉ ngơi một thời gian, nghĩ đến Hàn Cừ, người đã giúp anh ta xây dựng nên hình tượng Vũ Phong, anh ta lại một lần nữa đến Lạc Thành, muốn thực hiện lời hứa mời người đó ăn cơm, nhưng đến đội đặc nhiệm lại không tìm thấy người.

 

Là một minh tinh, anh ta không dám quang minh chính đại dò hỏi tung tích của Hàn Cừ, chỉ có thể âm thầm tìm kiếm thông tin trên mạng như hồi trước anh ta quan sát cảnh sát. Nhưng thông tin về Hàn Cừ lại trống rỗng. Ban đầu anh ta đoán Hàn Cừ bị điều động đến đơn vị khác, sau đó lại đoán Hàn Cừ được cử đi thực hiện nhiệm vụ bí mật.

 

Thời gian trôi qua, anh ta nghe được một số lời đồn đại, nói rằng Hàn Cừ đã phản bội bộ cảnh phục trên người. Nhưng anh ta không tin. Vũ Phong mà anh ta thủ vai là một cảnh sát mang trên mình rất nhiều gánh nặng, nếu không có Hàn Cừ, anh ta không thể nào diễn tốt vai Vũ Phong được. Vì vậy, Hàn Cừ có thể bị điều động, có thể đi nằm vùng, nhưng tuyệt đối không thể là kẻ phản bội được.

 

Anh ta nghĩ đến Trần Tranh, Hàn Cừ nói Trần Tranh là anh em tốt của mình. Anh ta cho rằng Trần Tranh sẽ biết Hàn Cừ rốt cuộc đã đi đâu, nhưng khi anh ta tìm Trần Tranh, lại phát hiện Trần Tranh cũng bị điều động đi chỗ khác rồi.

 

Anh tự thuyết phục bản thân, cảnh sát có nhiệm vụ của cảnh sát, anh ta điều tra quá nhiều sẽ bất lợi cho Hàn Cừ. Sau đó, bộ phim được phát sóng, vai diễn Vũ Phong bỗng chốc nổi tiếng, anh ta cũng nhờ đó mà trở thành ngôi sao hạng A, cho đến nay, sức hút vẫn không hề giảm sút.

 

Dư luận cho rằng thành công của anh ta là nhờ vào tài năng, sự nỗ lực của bản thân, và kế hoạch phát triển hợp lý mà Vân Hưởng Entertainment dành cho anh ta. Tuy cảm ơn người quản lý và ê-kíp của mình, nhưng đối với Chiêm Phú Hải, ông chủ của Vân Hưởng Entertainment, anh ta luôn có một cảm giác bài xích. Người này trông có vẻ dễ gần, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười, nhưng trong mắt anh ta, Chiêm Phú Hải không phải người tốt.

 

Người tốt không thể làm ông chủ của một công ty giải trí lớn được.

 

Anh ta có một bộ tiêu chuẩn để đánh giá người tốt người xấu, tiêu chuẩn này rất riêng tư, chỉ đơn thuần là “Cảm giác” của anh ta. Khi còn nhỏ, bố mẹ đã dạy anh ta không được hành xử theo cảm tính như vậy, sau này bắt đầu đóng phim, một số đạo diễn, nhà sản xuất đánh giá cao anh ta lại cho rằng khả năng cảm nhận nhạy bén quá mức của anh ta chính là con át chủ bài giúp anh ta nổi bật giữa dàn minh tinh lưu lượng. “Cảm giác” của anh ta đánh giá Hàn Cừ là người có thể kết thân, còn Chiêm Phú Hải thì không.

 

Cùng với việc anh ta ngày càng nổi tiếng, số lần Chiêm Phú Hải tiếp cận anh ta càng nhiều, thường xuyên dẫn anh ta theo bên cạnh, anh ta không muốn, nhưng cũng chỉ có thể làm theo. Lần này Chiêm Phú Hải chi mạnh tay đầu tư cho vở kịch đầu tiên của anh ta, nửa tháng nay anh ta đều ở thành phố Nam Sơn để chuẩn bị. Điều khiến anh ta bất ngờ là, anh ta lại gặp được Hàn Cừ ở nhà hát Vân Hương!

 

Nhà hát Vân Hương tạm thời ngừng hoạt động, để anh ta sử dụng. Anh ta tập luyện mệt mỏi, đến sảnh số 4 nghỉ ngơi. Trong cả khu A, anh ta thích nhất là sảnh số 4, nơi này thường không mở cửa, phong cách cũng khác biệt so với những sảnh nhỏ khác. Anh ta đang nghịch hoa cỏ trong sảnh, đột nhiên nghe thấy có người đến. Anh ta vội vàng trốn đi, một giọng nói quen thuộc vang lên, anh ta không dám tin vào tai mình, nhìn kỹ lại, thì ra đúng là Hàn Cừ!

 

Hàn Cừ không còn giống như người cảnh sát đặc nhiệm oai phong lẫm liệt trong ký ức của anh ta nữa, mà trông giống hệt Chiêm Phú Hải, toát ra vẻ gian xảo. Bọn họ đang bàn bạc điều gì đó, nhưng khoảng cách hơi xa, anh ta không nghe rõ, chỉ nghe loáng thoáng được một câu “Người đó còn sống sẽ có lợi cho ông”.

 

Ai còn sống? Lợi ích gì?

 

Mồ hôi lạnh túa ra, anh ta như bị đóng đinh tại chỗ. Hàn Cừ và Chiêm Phú Hải đi xa, biến mất trong bóng tối của sảnh số 4. Anh ta hoảng hốt rời khỏi khu vườn, bị gió lạnh mùa đông thổi đến mức tỉnh táo lại.

 

Hàn Cừ đang thực hiện nhiệm vụ!

 

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu anh ta lúc này.

 

Nhận định của anh ta về Chiêm Phú Hải không sai, đây quả thực không phải là người tốt, nếu không tại sao Hàn Cừ, người đã biến mất từ lâu, lại xuất hiện bên cạnh Chiêm Phú Hải? Trên người Chiêm Phú Hải có tội ác, Hàn Cừ đến để loại bỏ tội ác đó!

 

Đúng, nhất định là như vậy!

 

Vậy mình có thể làm gì? Anh ta lo lắng suy nghĩ, ông trời đã để anh ta gặp được Hàn Cừ ở đây, vậy thì nhất định anh ta có thể phát huy tác dụng nào đó! Anh ta không thể cản trở Hàn Cừ, khiến Hàn Cừ bị bại lộ, nhưng chắc chắn có việc anh ta có thể làm được!

 

Sau đó, anh ta không ngừng suy nghĩ, không ngừng quan sát Chiêm Phú Hải. Chiêm Phú Hải có một đám đàn em làm việc bẩn thỉu, kẻ cầm đầu là Đồ Bân, từng xử lý rất nhiều minh tinh nhỏ không nghe lời, chuyện này anh ta biết. Gần đây Đồ Bân thường xuyên ra vào nhà hát Vân Hương, thần sắc cũng rất căng thẳng. Chẳng lẽ bọn chúng định giở trò gì ở nhà hát Vân Hương sao?

 

Nhờ đóng vai Vũ Phong, chàng trai trước đây còn không phân biệt nổi “tạm giam hình sự” và “tạm giữ hành chính” như anh ta, đã nắm được không ít cách suy luận của cảnh sát, tuy anh ta không nghĩ ra Chiêm Phú Hải rốt cuộc muốn làm gì, nhưng lại đoán được có thể sẽ xảy ra chuyện vào ngày diễn ra buổi biểu diễn.

 

Chiêm Phú Hải không đến bữa tiệc đúng giờ đã chứng minh cho suy đoán của anh ta. Thế là anh ta bất chấp sự phản đối của người quản lý và trợ lý, nhất quyết livestream, lấy danh nghĩa là để cảm ơn sự ủng hộ của người hâm mộ trong nhiều năm qua, chia sẻ khoảnh khắc quan trọng này với người hâm mộ. Mục đích thực sự chỉ có bản thân anh ta biết – anh ta không chắc âm mưu của Chiêm Phú Hải là gì, chỉ có thể để càng nhiều người chú ý đến mọi việc ở đây.

 

Đây là cách duy nhất anh ta nghĩ ra, có thể giúp được Hàn Cừ.

 

“Cảnh sát Hàn anh ấy, anh ấy đã giúp tôi, nếu không có anh ấy, tôi không thể nào đảm nhận được vai Vũ Phong.” Lẫm Đông cúi đầu lau nước mắt. “Nhưng tôi chỉ có thể giúp anh ấy đến vậy, có thể cũng chẳng giúp được gì. Tôi hy vọng anh ấy bình an vô sự, anh ấy là một cảnh sát tốt.”

 

Nghe Lẫm Đông nói xong, cổ họng Trần Tranh như nghẹn lại, không nói nên lời. Chàng minh tinh vạn người mê này khi nhắc đến Hàn Cừ, đôi mắt trong veo đến mức thuần khiết, tin tưởng tuyệt đối rằng Hàn Cừ sẽ không phản bội.

 

Cuối cùng anh cũng hiểu vì sao lúc trước khi xem Vũ Phong, anh lại cảm thấy quen thuộc đến vậy, thì ra là thế, thì ra Vũ Phong là nhân vật được Hàn Cừ và Lẫm Đông cùng nhau xây dựng nên!

 

“Anh…” Trần Tranh nhìn đôi mắt đỏ hoe của Lẫm Đông. “Tại sao anh lại tin anh ấy vẫn là cảnh sát?”

 

Lẫm Đông nhíu mày. “Anh không tin sao?”

 

Vừa thốt ra lời này, Trần Tranh đã hối hận, đây không phải là câu hỏi nhất thiết phải hỏi, lúc này bọn họ đang ở trong phòng thẩm vấn, chứ không phải bạn bè tán gẫu với nhau.

 

“Nhưng cảnh sát Hàn nói, anh là anh em tốt của anh ấy mà.” Lẫm Đông nói: “Tôi cứ tưởng, anh biết chuyện của anh ấy.” Vẻ mặt Lẫm Đông bỗng chốc trở nên ảm đạm. “Thì ra anh cũng không biết sao? Chỉ có một mình anh ấy, những năm qua anh ấy sống có vất vả lắm không?”

 

Trần Tranh giao công việc thẩm vấn tiếp theo cho Văn Ngộ, sải bước rời khỏi phòng thẩm vấn.

 

Gió trên sân thượng rất lớn, thổi đến mức mặt anh gần như tê dại. Câu hỏi từng quanh quẩn trong đầu anh cách đây không lâu lại một lần nữa hiện lên, nếu không phải Hàn Cừ đột nhiên xuất hiện, anh đã không cứu được Minh Hàn.

 

“Anh.” Minh Hàn đuổi theo ra sân thượng. “Anh ổn chứ?”

 

Trần Tranh im lặng một lúc. “Chuyện của Hàn Cừ năm đó, không công khai ra ngoài, ngay cả nội bộ cũng có rất nhiều người không rõ hắn ta đã làm gì, huống hồ gì là Lẫm Đông.”

 

Dừng một chút, Trần Tranh nhìn dòng xe cộ tấp nập phía xa. “Vì vậy, trong mắt Lẫm Đông, hắn ta vẫn luôn là một cảnh sát tốt. Hắn ta… Hắn ta luôn là người có sức ảnh hưởng rất lớn. Bởi vậy mà người trong đội của hắn ta mới một lòng một dạ với hắn ta, một minh tinh chỉ mới gặp hắn ta vài lần cũng nhớ mãi không quên.”

 

“Tôi đột nhiên cảm thấy, hình như tôi chẳng hiểu gì về Hàn Cừ cả.”

 

Minh Hàn đặt tay lên vai anh. “Chờ vụ án này kết thúc, em đi tìm Đường Hiếu Lý cùng anh.”

 

Trần Tranh quay đầu lại. “Em cũng cảm thấy…”

 

Minh Hàn nói: “Em không biết, nhưng nhất định là lão Đường biết gì đó. Nếu không anh ấy sẽ không vừa nghe tin Hàn Cừ xuất hiện đã lập tức chạy đến đây.”

 

Trần Tranh hít sâu một hơi, day day mi tâm. “Đi thôi, còn Chiêm Phú Hải cũng cần phải thẩm vấn.”

 

Lần trước Chiêm Phú Hải từ chối hợp tác điều tra, bây giờ những người xung quanh ông ta lần lượt khai nhận, nghe những lời khai của bọn họ, sắc mặt ông ta dần trở nên méo mó.

 

Trần Tranh hỏi: “Ông còn gì muốn nói nữa không?”

 

“Chẳng lẽ tôi bị bỏ rơi rồi sao?” Chiêm Phú Hải đột nhiên cười gằn. “Tôi tốn bao công sức nâng đỡ, lũ vong ân bội nghĩa, còn quay sang giúp đỡ người ngoài.”

 

Trần Tranh nói: “Ông bị ai bỏ rơi?”

 

Chiêm Phú Hải im lặng hồi lâu. “Tôi sẽ bị kết án bao nhiêu năm?”

 

Trần Tranh nói: “Ông còn chưa khai nhận mình đã làm gì, tôi trả lời ông thế nào đây? Theo như những gì chúng tôi biết hiện nay, ông và Từ Hà Đường, người mà chúng tôi đang truy nã, là đồng phạm, hợp tác với nhau lợi dụng Lưu Phẩm Siêu giết chết La Ứng Cường và “Trương Dịch Nam”, giam cầm Lưu Phẩm Siêu, lợi dụng Chu Hồng mưu sát cảnh sát bất thành. Đương nhiên là tôi sẽ tiếp tục điều tra mối quan hệ giữa ông và tổ chức tội phạm “Lượng Thiên Xích”.”

 

“Chậc, xem ra tôi sẽ bị kết án tử hình?” Mắt Chiêm Phú Hải đột nhiên trợn trừng. “Nhưng đó đều là âm mưu của Từ Hà Đường và Hàn Cừ! Tôi chỉ làm theo lệnh của bọn họ thôi!”

 

Trần Tranh kìm nén suy nghĩ muốn hỏi về Hàn Cừ ngay lập tức, bình tĩnh nói: “Ồ? Quan hệ giữa ông và hai người này là gì? Tại sao ông phải nghe lệnh của bọn họ? Bọn họ uy hiếp ông sao?”

 

Chiêm Phú Hải như đầu hàng ngả người ra sau ghế, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Vì tôi cần một tấm vé để bước vào “Lượng Thiên Xích”.”

 

Gia tộc họ Chiêm không giàu có như Chiêm Phú Hải tuyên truyền ra ngoài, chỉ là gia đình giàu có bình thường. Từ nhỏ Chiêm Phú Hải đã được chứng kiến gia tộc giàu có thực sự là như thế nào, ngày đêm mơ ước sau này mình cũng có thể trở thành người trong gia tộc giàu có như vậy. Thế hệ trước của gia tộc họ Chiêm rất thực tế, mấy chục năm như một ngày, chuyên tâm làm ăn chân chính.

 

Còn trong mắt Chiêm Phú Hải, làm ăn chân chính không có tương lai, sớm muộn gì cũng bị đào thải, từ hồi còn đi học, ông ta đã cố gắng thuyết phục thế hệ trước chuyển hướng. Nhưng thế hệ trước không tán thành cách làm của ông ta, cũng không muốn so bì với những người có gia thế hùng mạnh hơn, cảm thấy cứ sống an an ổn ổn như vậy, cống hiến một chút cho sự phát triển của xã hội và đất nước là được rồi.

 

Ông ta nhìn rõ hiện thực nên đã sớm tách khỏi gia tộc, đầu tư vào ngành văn hóa nghệ thuật. Vì ở nước ngoài nhiều năm, am hiểu cách thức vận hành vốn trong giới giải trí, lại có không ít mối quan hệ ở nước ngoài, nên ngay khi mới thành lập, Vân Hưởng Entertainment đã giành được rất nhiều dự án quan trọng, dần dần trở thành người dẫn đầu trong ngành. Người hâm mộ rất thích cách thức tạo dựng ngôi sao của Vân Hưởng, sự ủng hộ của người hâm mộ lại khiến Vân Hưởng được nhiều nhà đầu tư ưu ái hơn.

 

Rất nhiều ngôi sao xuất thân từ Vân Hưởng, tài sản của Chiêm Phú Hải vượt xa gia tộc từng khinh thường ông ta năm xưa. Nhưng ông ta lại càng ngày càng không thỏa mãn, tài phú tích lũy đến một mức độ nhất định, thứ mà con người ta theo đuổi chính là những thứ khác, ví dụ như quyền lực, ví dụ như sự công nhận về thân phận.

 

Lúc ở nước K, ông ta từng nghe nói đến tổ chức “Lượng Thiên Xích”. Những năm gần đây, “Lượng Thiên Xích” cũng xuất hiện ở trong nước, nhưng ông ta vẫn luôn không tìm được cách thức để tiếp cận “Lượng Thiên Xích”.

 

Cho đến nửa đầu năm nay, một người phụ nữ tên Từ Hà Đường đã đến tìm ông ta.

 

Hết chương 116.

 

Chương 116: Bóng Côn Trùng (42)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên