Chương 116: Ngoại truyện – Cầu Hôn

 

Chương 116: Ngoại truyện – Cầu Hôn

 

“Tông tiên sinh, anh có biết trong nhiều tác phẩm văn học, câu ‘Ánh trăng đêm nay thật đẹp’ có nghĩa là gì không?”

 

Những ngọn nến trên bàn ăn đang lặng lẽ cháy, bó hoa trong bình tỏa hương thơm thoang thoảng dịu dàng.

 

Tông Lẫm nhìn người thanh niên đang ngồi đối diện. Hôm nay, đối phương đến nhà hàng hẹn hò, hắn không mặc bộ đồ nghiên cứu màu trắng quen thuộc, mà khoác lên mình chiếc áo gió màu vàng nhạc, cổ quàng khăn, mái tóc đen dài xõa xuống, trông rất ngoan ngoãn.

 

“Hình như có nghĩa là ‘Tôi yêu em’, phải không?” Tông Lẫm đáp, anh ngập ngừng một chút rồi hỏi, “Bình thường em rất hay đọc sách à?”

 

Thẩm Quyết chớp mắt, “Vâng, đúng vậy. Hình như là em đọc tất cả các loại sách, có thể học được rất nhiều kiến thức mà trước đây chưa từng tiếp xúc.” Hắn nâng tách cà phê lên uống một ngụm, “Vậy còn Tông tiên sinh thì sao, bình thường anh thích làm gì?”

 

“Tôi… tôi không có gì đặc biệt thích làm cả.” Tông Lẫm nói, người có chút cứng đờ. Anh vốn không phải là người giỏi giao tiếp, lại càng không quen với chuyện hẹn hò.

 

Đúng vậy, hiện tại bọn họ đang hẹn hò.

 

Sau sự cố điều phối thiết bị ức chế trước đó, anh đã đồng ý với lời đề nghị táo bạo “hay là thử xem” của chàng trai trẻ trong phòng bệnh, cho nên bây giờ anh là… bạn trai của đối phương.

 

Thẩm Quyết khẽ cười, “Cũng đúng thôi, dù sao thì Tông tiên sinh cũng bận đi làm nhiệm vụ mà, chắc là không có thời gian phát triển sở thích. Nhưng sau này, khi chúng ta ở bên nhau, có thể thử nhiều điều mới mẻ hơn, biết đâu sẽ giúp anh tìm được sở thích nào đó thì sao.”

 

Tông Lẫm: “…”

 

Anh không biết phải đáp lại lời của Thẩm Quyết như thế nào, bởi vì anh còn chưa từng nghĩ đến tương lai với Thẩm Quyết.

 

Một người như anh, một năm có quá nửa thời gian phải ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ số lây nhiễm cực kỳ bất ổn, khi mất kiểm soát, thậm chí còn có thể làm tổn thương người khác, rất khó để trở thành một người bạn đời đủ tiêu chuẩn.

 

Còn Thẩm Quyết xuất sắc như vậy, xung quanh chắc chắn không thiếu người theo đuổi, hiện tại hắn có hứng thú với anh, có lẽ chỉ là nhất thời bốc đồng của người trẻ mà thôi.

 

— “Tuy rằng tôi và Tông tiên sinh chưa từng gặp mặt, nhưng tôi đã nhìn thấy anh trên tivi nhiều năm rồi.”

 

“Theo một nghĩa nào đó thì Tông tiên sinh là thần tượng của tôi.”

 

Anh vẫn còn nhớ lý do Thẩm Quyết nói thích anh.

 

Từ “Thần tượng” được thốt ra từ miệng của một người trẻ tuổi mà anh cũng có thiện cảm, thật sự khiến người ta có cảm giác lâng lâng.

 

Nhưng hình tượng anh hùng được xây dựng trên tivi và người thật ngoài đời, dù sao cũng khác nhau.

 

Với sự thông minh của Thẩm Quyết, chắc chắn hắn sẽ sớm phát hiện ra điều này, rồi sẽ mất hứng thú với anh thôi.

 

Nghĩ đến đây, tim Tông Lẫm bỗng nhiên như bị ai đó bóp nghẹt.

 

Dường như Thẩm Quyết hoàn toàn không nhận ra sự lơ đãng của Tông Lẫm, không nhận được câu trả lời, hắn cũng không để ý, rất tự nhiên chuyển sang chủ đề khác, giữ cho bầu không khí trò chuyện được hòa hợp.

 

Hắn có khuôn mặt xinh đẹp, giọng điệu ôn hòa, cách nói chuyện uyên bác, lại chứa đựng thái độ tôn trọng, không ai có thể ghét việc ở bên cạnh một người như thế.

 

Trên thực tế, Thẩm Quyết ở trong viện nghiên cứu cũng rất được các dị năng giả yêu thích.

 

“Mong lần sau được gặp lại Tông tiên sinh.”

 

Lúc sắp đi, Thẩm Quyết mỉm cười vẫy tay chào anh.

 

……..

 

Tông Lẫm hoàn toàn không ngờ rằng, mối quan hệ của anh và Thẩm Quyết lại thật sự ổn định và kéo dài đến vậy.

 

Thẩm Quyết giống như nước, Tông Lẫm hoàn toàn không cảm nhận được sự gai góc nào trên người hắn. Hơn nữa, dường như Thẩm Quyết hoàn toàn hiểu được anh cần gì, khao khát điều gì, đôi khi tinh nghịch ham chơi, nhưng chỉ khiến anh cảm thấy thật đáng yêu.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Tuần đầu tiên thử hẹn hò, bọn họ đã nắm tay nhau.

 

Ngày thứ ba mươi, bọn họ hôn nhau ở hàng ghế sau của rạp chiếu phim.

 

Khi bọn họ hẹn hò được nửa năm, đúng vào ngày sinh nhật của anh, Thẩm Quyết đã mua nguyên liệu về nấu cho anh một bữa cơm thịnh soạn.

 

Lẩu thịt dê, canh đuôi bò ăn kèm cơm nếp huyết lộc, cuối cùng còn mở cả rượu whisky để chơi trò chơi với anh.

 

Anh không nhịn được, vừa cắn vào xương quai xanh của đối phương vừa uống rượu, lúc hai người quấn quýt bên nhau, chẳng biết có phải là do người kia say rượu hay không mà cứ cười mãi, cười rồi lại nghe như đang nức nở.

 

Tông Lẫm hoảng hốt, tuy đã rất cẩn thận, còn để đối phương ở trên, nhưng sức mạnh của dị năng giả đối với người bình thường vẫn mạnh quá sao?

 

Anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Quyết, đối phương cũng đang cúi đầu nhìn anh.

 

Gương mặt xinh đẹp như tranh đỏ ửng như ráng chiều, đôi mắt đen nhánh ngấn lệ, lay động lòng người.

 

Lúc này, không ai có thể nghi ngờ tình ý ẩn chứa trong mắt Thẩm Quyết. Tông Lẫm cũng không thể.

 

Anh gần như chết đuối trong ánh mắt ấy, lúc anh vươn tay lên muốn lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt của Thẩm Quyết, thì thấy hắn từ từ cúi người xuống, mái tóc dài vương trên ngực anh, nói với anh rằng.

 

“Lẫm ca, sinh nhật vui vẻ.”

 

Ngày hôm đó, Tông Lẫm đã nhận được món quà sinh nhật khó quên nhất trong cuộc đời mình.

 

………

 

Tháng thứ bảy bọn họ hẹn hò yêu đương, Tông Lẫm hẹn Thẩm Quyết đến nhà hàng mà bọn họ đã gặp nhau lần đầu tiên để ăn tối.

 

Sau bữa tối, bọn họ cùng nhau đi dạo trong nhà thờ bên cạnh.

 

Đêm xuống, trăng sáng vằng vặc.

 

Xung quanh nhà thờ trồng một cánh đồng hoa oải hương thật lớn, những khóm hoa oải hương tím đang nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

 

Bọn họ cùng nhau sóng vai bước đi giữa biển hoa.

 

“…Đêm nay trăng thật đẹp.” Đột nhiên Tông Lẫm lên tiếng. Giọng anh vì căng thẳng mà có chút khô khốc.

 

Thẩm Quyết quay đầu nhìn anh, thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của anh rịn ra một tầng mồ hôi, hắn bỗng mỉm cười, nhẹ nhàng đáp lời.

<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>

“Đúng vậy. Gió cũng thật dịu dàng.”

 

Tông Lẫm quỳ một gối xuống, lấy ra một chiếc hộp từ trong túi, mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn.

 

Anh nói: “Tiểu Quyết, em có thể làm bạn đời của anh không?”

 

“Anh sẽ tôn trọng em, bảo vệ em, chăm sóc em, chấp nhận tất cả mọi thứ của em, giao phó hết thảy những gì anh có, dùng cả sinh mệnh này để yêu em.”

 

Thẩm Quyết cúi đầu nhìn Tông Lẫm.

 

Khoảnh khắc này, năm tháng dài đằng đẵng như dòng nước lũ cuồn cuộn lướt qua trước mắt hắn.

 

Hắn nhìn người yêu của mình, giống như rất nhiều năm về trước, Ma vương nhìn kị sĩ của mình, dị chủng nhìn kẻ thù không đội trời chung của mình. Bọn họ gặp nhau ở một đầu thời gian, rồi lại trùng phùng ở khoảnh khắc này, hứa hẹn thề nguyền không bao giờ xa cách.

 

Thẩm Quyết nói: “Được. Đương nhiên là em sẽ đồng ý.”

 

Toàn Văn Hoàn

 

Chương 116: Ngoại truyện – Cầu Hôn

Ngày đăng: 13 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên