Chương 117: Không Nơi Nương Tựa (01)

 

Chương 117: Không Nơi Nương Tựa (01)

 

Dấn thân vào showbiz đã lâu, chẳng loại mỹ nhân nào mà Chiêm Phú Hải chưa từng gặp. Từ Hà Đường tuy không còn trẻ, nhưng lại sở hữu một loại khí chất đặc biệt thu hút ông ta. Sau này, khi đã nếm trải đủ điều, Chiêm Phú Hải mới ngẫm ra, có lẽ thứ khí chất ấy gọi là tàn nhẫn.

 

Từ Hà Đường chính là người liên lạc của “Lượng Thiên Xích”, bà ta đã đưa ra lời mời gọi đầy hấp dẫn. Chiêm Phú Hải mừng như điên, nhưng Từ Hà Đường lại nói, mỗi khách hàng tiềm năng muốn được “Lượng Thiên Xích” phục vụ, đều phải làm một việc cho tổ chức. Chỉ khi hoàn thành tốt đẹp, bọn họ mới chính thức trở thành khách hàng.

 

Chiêm Phú Hải vội hỏi đó là việc gì. Từ Hà Đường dịu dàng bảo ông ta cứ chờ thông báo, đến lúc thích hợp tự khắc có người liên lạc.

 

Tháng 11, khi vụ án búp bê nguyền rủa ở thành phố Trúc Tuyền đang gây xôn xao dư luận, Từ Hà Đường lại xuất hiện, đồng thời dẫn theo một trợ thủ tên Hàn Cừ.

 

Từ Hà Đường giới thiệu Hàn Cừ với Chiêm Phú Hải, nói rằng mình có việc quan trọng phải đi xa, nếu thuận lợi sẽ sớm mang “Tấm vé gia nhập” về cho ông ta, có vấn đề gì cứ tìm Hàn Cừ. Chiêm Phú Hải có chút tâm tư với Từ Hà Đường, nay bà ta lại dẫn theo một người đàn ông, bản thân còn phải tạm thời rời đi, trong lòng ông ta không khỏi khó chịu.

 

May mắn là không lâu sau Từ Hà Đường đã quay lại, đồng thời yêu cầu Chiêm Phú Hải tìm cách che giấu một người, người đó chính là Lưu Phẩm Siêu. Từ Hà Đường không nói rõ Lưu Phẩm Siêu đã làm gì, cũng không nói phải che giấu như thế nào. Chiêm Phú Hải đoán đây chính là bài kiểm tra của “Lượng Thiên Xích” dành cho mình.

 

Khu B của nhà hát Vân Hương đang trong quá trình xây dựng, Chiêm Phú Hải dự định xây dựng một không gian bí mật dưới lòng đất ở khu B, nơi đó rất thích hợp để giấu Lưu Phẩm Siêu. Nhưng khi ông ta chuẩn bị làm như vậy thì Hàn Cừ lại nói: “Ông thật sự cho rằng nơi đó an toàn?”

 

Chiêm Phú Hải hỏi: “Vậy theo anh, nên giấu người ở đâu?”

 

Hàn Cừ cười nói: “Nếu tôi là cảnh sát, tôi sẽ nghĩ đến khu B đang xây dựng của ông trước tiên, ngược lại, khu A dành cho khách tham quan lại dễ giấu người và di chuyển hơn.”

 

Lần đầu tiên Chiêm Phú Hải nhận ra, Hàn Cừ không phải người bình thường. Nghĩ kỹ lại, điều này là đương nhiên, người bình thường nào có thể trà trộn vào “Lượng Thiên Xích”? Vậy nên ông ta đã làm theo lời Hàn Cừ, Từ Hà Đường tỏ vẻ rất hài lòng. Nhân cơ hội hỏi Từ Hà Đường, Lưu Phẩm Siêu rốt cuộc là người như thế nào, Từ Hà Đường chỉ bảo ông ta tự đoán. Lúc này, vụ án La Ứng Cường bị hại đã lan truyền khắp nơi, hung thủ vẫn chưa bị bắt. Chiêm Phú Hải lập tức căng thẳng, chẳng lẽ người này là hung thủ?

 

Khi Chiêm Phú Hải ném câu hỏi cho Từ Hà Đường, bà ta nở nụ cười mê hoặc: “Chiêm tổng, ông là người thông minh. Câu hỏi chúng tôi đưa ra, ông đã hoàn thành một nửa, chỉ cần giải quyết nốt câu hỏi nhỏ cuối cùng, sau này “Lượng Thiên Xích” sẽ mặc cho ông sai khiến.”

 

Chiêm Phú Hải nóng lòng muốn biết câu hỏi nhỏ cuối cùng là gì, phải xử lý Lưu Phẩm Siêu như thế nào. Từ Hà Đường nói: “Cấp trên của tôi muốn ông giết một cảnh sát.”

 

Bức ảnh đặt trước mặt Chiêm Phú Hải là của Minh Hàn. Ông ta không quen biết Minh Hàn, bảo ông ta giết một người xa lạ thì không thành vấn đề, nhưng ra tay với cảnh sát, dù là kẻ như ông ta cũng phải do dự.

 

“Làm sao tôi có thể giết được cảnh sát này?” Chiêm Phú Hải hỏi.

 

Từ Hà Đường nhìn Hàn Cừ một cách đầy ẩn ý: “Câu hỏi này, tôi nghĩ ông có thể hỏi cảnh sát Hàn của chúng tôi.”

 

Chiêm Phú Hải kinh ngạc nhìn Hàn Cừ: “Cảnh… cảnh sát Hàn?”

 

Từ Hà Đường nói: “À? Tôi quên giới thiệu sao? Tiểu Hàn trước đây là cảnh sát, nhưng bây giờ đã là người của “Lượng Thiên Xích” chúng tôi rồi.”

 

Chiêm Phú Hải cảm thấy khi Từ Hà Đường nói “Người của chúng tôi” thì ngữ khí có chút kỳ lạ, nhưng không rõ là do mình đang căng thẳng quá mức hay là bởi vì bản thân cũng muốn trở thành “Người của chúng tôi”.

 

Hàn Cừ thân thiện cười với ông ta: “Chiêm tổng, tôi sẽ giúp ông.”

 

Từ Hà Đường dặn dò xong định rời đi, Chiêm Phú Hải bèn hỏi một câu hỏi rất quan trọng: “Giết Minh Hàn rồi thì Lưu Phẩm Siêu xử lý thế nào?”

 

Từ Hà Đường nói: “Tùy ông, tôi không quan tâm sống chết của hắn ta.” Nói xong thì mỉm cười liếc nhìn Hàn Cừ.

 

Nghĩ đến việc lấy mạng cảnh sát kia, sau này mình sẽ được “Lượng Thiên Xích” bảo kê, Chiêm Phú Hải nhanh chóng tính toán. Trong manh mối mà Từ Hà Đường để lại, Lưu Phẩm Siêu và Minh Hàn có quan hệ rất tốt, muốn dụ Minh Hàn mắc bẫy thì nhất định phải lợi dụng Lưu Phẩm Siêu. Ông ta hỏi Hàn Cừ: “Theo anh, tôi nên làm gì?”

 

Hàn Cừ thản nhiên như người ngoài cuộc: “Chiêm tổng, cô Từ chỉ bảo tôi đến giúp ông một tay, nếu chuyện gì tôi cũng nhúng tay vào, e rằng ông sẽ không qua được cửa ải của bà ấy.”

 

Chiêm Phú Hải càng nhìn càng thấy Hàn Cừ chẳng có bản lĩnh gì, chẳng qua chỉ là tên trai bao dựa hơi Từ Hà Đường. Ông ta vắt óc suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một kế hoạch tàn độc: lợi dụng Lưu Phẩm Siêu dụ Minh Hàn lên tháp cẩu đã bị động tay chân, hai người cùng chết, cho dù bị điều tra, ông ta cũng có thể biện minh là tai nạn.

 

Hàn Cừ nghe xong kế hoạch cũng không nói gì, mấy ngày sau lại hẹn gặp ông ta tại khu A, sảnh 4, hỏi: “Tại sao Lưu Phẩm Siêu phải nghe lời ông, ngoan ngoãn leo lên tháp cần cẩu?”

 

Điểm này Chiêm Phú Hải đã bỏ sót, hiện tại Lưu Phẩm Siêu đang bị ông ta giam lỏng ở khu A, một khi để Lưu Phẩm Siêu tự do hoạt động, anh ta nhất định sẽ phá hoại kế hoạch của ông ta.

 

“Vậy… tôi tìm người đóng giả Lưu Phẩm Siêu!” Chiêm Phú Hải chợt nghĩ đến Đồ Bân có một tên đàn em, bóng lưng rất giống Lưu Phẩm Siêu. Đã không cần Lưu Phẩm Siêu đích thân làm “mồi nhử”, vậy thì hắn ta cũng không cần phải sống nữa, giết sớm cho xong hậu họa.

 

Hàn Cừ lại nói: “Chiêm tổng, làm việc đừng vội vàng như vậy, từ từ đã. Bây giờ ông giết Lưu Phẩm Siêu quả thực rất dễ dàng, nhưng lỡ như sau này anh ta còn có tác dụng gì khác thì sao?”

 

Chiêm Phú Hải khinh thường nói: “Có thể có tác dụng gì chứ?”

 

Hàn Cừ nhất thời cũng không nghĩ ra tác dụng cụ thể: “Có thể ngày hôm đó mọi việc không suôn sẻ, hoặc lực lượng cảnh sát vượt quá dự đoán của chúng ta, có thể dùng anh ta làm con tin? Tóm lại, Chiêm tổng, người đó còn sống sẽ có lợi cho ông hơn.”

 

Chiêm Phú Hải không để tâm lắm, nhưng cũng chính vì vậy mà không lập tức giết Lưu Phẩm Siêu.

 

Ngay khi kế hoạch đang dần hoàn thiện, Từ Hà Đường liên lạc với ông ta, hỏi ông ta hợp tác với Hàn Cừ thế nào. Chiêm Phú Hải vốn định giấu nhẹm lời nhắc nhở của Hàn Cừ, nhưng lại nghĩ đến Hàn Cừ mới là tâm phúc của Từ Hà Đường, nên không giở trò khôn lỏi, thành thật kể lại những gì mình và Hàn Cừ đã làm cho Từ Hà Đường nghe.

 

Sau đó, Chiêm Phú Hải cố tình nói với Hàn Cừ rằng mình không hề tranh công. Hàn Cừ hơi thất thần, không biết đang suy nghĩ điều gì.

 

Nghe đến đây, trong lòng Trần Tranh đã dâng lên vô số nghi vấn, anh hỏi: “Việc Hàn Cừ xuất hiện ở khu A cũng là do hắn ta chủ động đề xuất?”

 

Chiêm Phú Hải sửng sốt một lúc: “À, đúng vậy, hắn ta nói hắn ta vừa xuất hiện, nhất định sẽ thu hút sự chú ý của cảnh sát, tranh thủ thời gian cho kế hoạch của chúng tôi ở khu B.”

 

Trần Tranh lại hỏi: “Vậy ông có biết hắn ta đang ở đâu không?”

 

Chiêm Phú Hải cười khổ một tiếng: “Tôi thất bại rồi, bị “Lượng Thiên Xích” vứt bỏ, cậu nghĩ tôi còn có khả năng biết hắn ta ở đâu sao?”

 

Trần Tranh hỏi: “Ngoài Từ Hà Đường và Hàn Cừ, ông còn gặp những ai trong “Lượng Thiên Xích”?”

 

Chiêm Phú Hải lắc đầu: “Hết rồi, tôi chỉ có thể nói, bọn họ rất thần bí.”

 

Phòng thẩm vấn chìm vào im lặng trong giây lát, Chiêm Phú Hải chợt như nghĩ ra điều gì, lẩm bẩm: “Tại sao Từ Hà Đường lại nói cho tôi biết Hàn Cừ là cảnh sát? Cảnh sát… cảnh sát… Hắn ta quả thực rất hữu dụng, là loại cặn bã trong đám cảnh sát các người, hahaha…”

 

Đột nhiên, tiếng cười của Chiêm Phú Hải đột ngột im bặt, dường như cuối cùng đã hiểu ra điều gì đó. Ông ta trừng mắt nhìn Trần Tranh, như thể không dám tin vào suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu: “Hắn ta nói, hắn ta muốn thu hút sự chú ý của các người, tranh thủ thời gian, nhưng nếu như…”

 

Trần Tranh đứng dậy: “Nếu như hắn ta căn bản không xuất hiện, tôi sẽ không nhanh chóng nhận ra khu B sẽ xảy ra chuyện.”

 

Chiêm Phú Hải há hốc mồm, hét lớn: “Không thể nào! Không thể nào! Hàn Cừ là người của các người….”

 

Cánh cửa phòng thẩm vấn đã đóng sầm lại trước mặt ông ta, tiếng hét điên cuồng của ông ta không thể truyền đạt đến bất kỳ ai bên ngoài.

 

Biên bản thẩm vấn Chiêm Phú Hải tạm thời được niêm phong, người cũng được đội cơ động tiếp quản. Trần Tranh đi về phía xe của Đường Hiếu Lý, thành phố Nam Sơn bắt đầu mưa từ sáng, mưa phùn rả rích suốt cả buổi, đến giờ vẫn chưa dứt.

 

Đường Hiếu Lý mở cửa xe, bung dù bước ra, nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm nghị của Trần Tranh.

 

Một lúc sau, ông thở dài: “Nhiệm vụ của Hàn Cừ, đáng lẽ ra cậu không nên biết.”

 

Xe cảnh sát lao nhanh trên đường cao tốc trong màn đêm mưa gió, Trần Tranh ngồi bên cửa sổ phía sau, những hạt mưa li ti bám đầy trên cửa kính, ánh đèn đường hắt vào tạo thành những mảng sáng vỡ vụn, khiến cảnh vật bên ngoài trở nên mơ hồ, khó phân biệt. Thế giới như thu nhỏ lại thành một căn phòng chật hẹp, nhốt anh thật chặt.

 

Trong xe không ai nói chuyện, bỗng nhiên Minh Hàn từ ghế phụ xoay người, khẽ gọi: “Anh.”

 

Trần Tranh hoàn hồn, nhìn vào mắt cậu: “Sao thế?”

 

Lần này Minh Hàn chỉ lắc đầu: “Không có gì.”

 

Bốn người trên xe, Trần Tranh, Minh Hàn, Đường Hiếu Lý và trợ lý của Đường Hiếu Lý, ai nấy đều chất chứa tâm sự, nhưng biểu hiện ra bên ngoài chỉ là sự bình tĩnh và điềm đạm. Điều này dường như đã trở thành trách nhiệm của bọn họ.

 

Đêm khuya, xe cảnh sát đến Lạc Thành, lúc đi ngang qua khu vực trụ sở cảnh sát thành phố. Minh Hàn bỗng chỉ tay về phía cổng Tây Nam của trụ sở, nơi đối diện với tòa nhà của đội hình sự: “Anh, trước đây em không có việc gì thường đến đây ngắm nghía, đôi khi sẽ nhìn thấy anh.”

 

Trần Tranh có chút ngạc nhiên. Câu nói của Minh Hàn đến rất đột ngột, có lẽ là cậu biết rõ tâm trạng nặng nề của anh lúc này, nên muốn tìm cách chuyển chủ đề. Nhưng cũng chính vì thế, Trần Tranh chợt nhớ đến có lần Hàn Cừ trêu chọc anh, nói rằng phát hiện có người đang nhìn trộm anh, tướng mạo coi cũng được, hỏi anh có muốn mai phục bắt quả tang hay không.

 

Anh và Hàn Cừ vốn hay cà khịa nhau, nên anh chỉ nghĩ là Hàn Cừ nói đùa, nhưng giờ nghĩ lại, chẳng lẽ người mà Hàn Cừ nói đến chính là Minh Hàn?

 

Trên xe còn có Đường Hiếu Lý, nên Trần Tranh không hỏi gì.

 

Chẳng bao lâu, xe lại chạy qua trụ sở công an tỉnh, Trần Tranh tưởng Đường Hiếu Lý sẽ bảo dừng xe, nhưng anh ta lại không làm vậy.

 

“Đội trưởng Đường.” Trần Tranh lên tiếng: “Anh định đưa tôi và Minh Hàn đi đâu?”

 

Đường Hiếu Lý im lặng một lúc: “Nhà lão Lư.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Trần Tranh ngẩn người: “Lư Hạ Kình?”

 

Đường Hiếu Lý thở dài: “Tiểu Trần, lão Lư thì không cần tôi giới thiệu nữa, cậu quen ông ấy hơn cả tôi, hơn cả đội cơ động chúng tôi.”

 

Trần Tranh vô thức thẳng lưng. Quả thật anh rất quen thân với Lư Hạ Kình.

 

Nhà họ Trần và nhà họ Lư đều là đại gia đình, hồi Trần Tranh còn nhỏ, mỗi lần họp mặt gia đình đều sẽ gặp rất nhiều họ hàng thân thiết, duy chỉ có Lư Hạ Kình là luôn vắng mặt, thế nhưng cái tên Lư Hạ Kình lại được nhắc đến nhiều nhất trong nhà họ Lư.

 

Ông là cảnh sát, trên người có vô số huân chương, vừa là niềm tự hào, vừa là nỗi lo lắng của nhà họ Lư. Dường như ông lập được rất nhiều công lao, nhưng càng như vậy, bà ngoại anh lại càng lo lắng cho ông, sợ rằng có một ngày ông sẽ không bao giờ trở về nữa.

 

Lúc đó Trần Tranh còn nhỏ, chưa có khái niệm sâu sắc về sự sống và cái chết, khi nghe người thân nhắc đến Lư Hạ Kình, cảm nhận duy nhất của anh chỉ là cảm giác nhiệt huyết sục sôi, anh đặc biệt tò mò về Lư Hạ Kình. Cứ đến ngày theo mẹ về nhà họ Lư, anh lại bám theo hỏi: “Cậu út có về không ạ?”

 

Lư Hạ Quân mỉm cười thở dài: “Cậu út con bận lắm, phải đến Tết mới gặp được.”

 

Đến Tết, quả nhiên Lư Hạ Kình trở về, lũ trẻ trong nhà như xem chuyện lạ, vây quanh ông, muốn lại gần nhưng cũng có chút sợ hãi. Ông không giống những người cậu, người chú khác trong nhà họ Lư, lúc nào cũng tươi cười niềm nở, nhìn là biết dễ gần, ngược lại, dù là đối mặt với trẻ con, ông cũng không hề biểu lộ cảm xúc.

 

Chỉ có Trần Tranh mạnh dạn tiến lên, kéo tay ông, nhỏ giọng gọi: “Cậu út.”

 

Lư Hạ Kình nhìn cậu nhóc không sợ mình, bỗng nở nụ cười, bế anh lên, đặt trên vai.

 

Lư Hạ Kình không phải kiểu người được trẻ con yêu thích, nhưng Trần Tranh lại thích bám theo ông, đòi ông dạy võ, dạy bắn súng. Trong đám cháu chắt nhà họ Lư, Lư Hạ Kình cũng cưng chiều Trần Tranh nhất, mỗi lần về nhà, dù hiếm hoi, ông cũng sẽ mang cho anh một vài món quà nhỏ. Lư Hạ Kình không con cái, ai trong nhà họ Lư cũng nhìn ra, ông coi Trần Tranh như con trai ruột mà yêu thương.

 

Từ bao giờ mà hai cậu cháu lại không còn thân thiết như vậy nữa? Trần Tranh nhắm mắt nhớ lại, hình như là sau khi anh tốt nghiệp, vào làm việc tại Cục cảnh sát Lạc Thành.

 

Hồi học cấp ba, Trần Tranh đã nói với Lư Hạ Kình rằng, anh cũng muốn trở thành cảnh sát, trong mắt Lư Hạ Kình ánh lên tia vui mừng, ông vỗ vai anh, nói: “Tốt! Cậu út chống lưng cho con!”

 

Anh thuận lợi thi đậu vào đại học Công an, thành tích ở trường rất xuất sắc, buổi thực tập nghiệp vụ cũng thể hiện rất tốt, chưa tốt nghiệp đã được mấy đội tranh nhau giành giật. Khi đó tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, anh không kiềm chế được cảm xúc, đắc ý khoe khoang với Lư Hạ Kình, còn lôi chuyện bốn năm trước ra nói: “Cậu út phải giữ lời, thật sự chống lưng cho con đấy.”

 

Ai ngờ Lư Hạ Kình lại sa sầm mặt mày, nói sau này đừng để người khác biết quan hệ giữa hai người, gặp nhau ở cục cảnh sát thành phố hay sở công an tỉnh cũng phải coi như đồng nghiệp bình thường mà chào hỏi.

 

Trần Tranh ngẩn người, trong lòng dâng lên cảm giác như bị dội một gáo nước lạnh. Lư Hạ Kình đã là nhân vật lớn ở Sở công an Tỉnh, còn anh chỉ là lính quèn ở cục cảnh sát thành phố, đương nhiên anh sẽ không gặp ai cũng nói “Lư Hạ Kình là cậu út của tôi”, anh cũng không có ý định dựa dẫm vào Lư Hạ Kình để thăng tiến. Nhưng đây là ở nhà, anh khoe khoang với cậu mình một chút, nói đùa một chút thì có sao?

 

Thấy anh có vẻ tủi thân, Lư Hạ Kình tưởng anh không hiểu ý mình, bèn nói với giọng điệu cứng rắn hơn: “Cậu sẽ không vì con là cháu của cậu mà đối xử đặc biệt đâu, bớt giở trò mèo với cậu, ngoan ngoãn theo phó cục trưởng Hoắc hoàn thành nhiệm vụ cho tốt.”

 

“Con không có giở trò mèo với cậu!” Trần Tranh nhịn không được cãi lại: “Cậu tự mình phấn đấu leo lên vị trí ngày hôm nay, chẳng lẽ con không làm được sao? Con cũng đâu có định ra ngoài gọi cậu là cậu út, cậu tự luyến vừa thôi!”

 

Hiếm khi có người dám nói chuyện với Lư Hạ Kình như vậy, Lư Hạ Kình im lặng hai giây, gật đầu, không nói thêm gì nữa.

 

Kể từ đó, Trần Tranh liền cố ý giữ khoảng cách với Lư Hạ Kình, không chỉ trong công việc, mà ngay cả ở nhà anh cũng cố gắng hạn chế giao tiếp với ông. Ngoại trừ lãnh đạo cấp cao nhất, không ai ở cục cảnh sát thành phố biết anh là cháu của Lư Hạ Kình, Lư Hạ Kình cũng chưa bao giờ nhờ ai chăm sóc giúp đỡ anh.

 

Hơn hai mươi tuổi, Trần Tranh từng bước tích lũy kinh nghiệm trên tuyến đầu, ban đầu ít nhiều cũng có chút ý muốn chứng minh bản thân, sau này khi trở thành đội trưởng đội hình sự, anh mới dần dần hiểu được Lư Hạ Kình. Nhưng lúc đó anh đã không còn là cậu nhóc ngày xưa cưỡi trên vai cậu nữa, mỗi dịp lễ Tết gặp Lư Hạ Kình, anh cũng chỉ xa cách chào hỏi.

 

Lúc xảy ra chuyện của Hàn Cừ, Lư Hạ Kình đã lui về hậu trường. Nhưng cho dù Lư Hạ Kình còn ở vị trí người nắm quyền quyết định, Trần Tranh cũng sẽ không nhờ đến mối quan hệ này. Hai năm nay anh sống rất hỗn loạn, gần như không gặp Lư Hạ Kình, thi thoảng nghĩ đến việc mình còn một người cậu như vậy, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó tả – bản thân xảy ra chuyện, tại sao Lư Hạ Kình lại không có động tĩnh gì? Không phải nói Lư Hạ Kình phải giúp anh chuyện gì, mà là Lư Hạ Kình không hề đến trách mắng anh.

 

Theo Trần Tranh tự nhận định, anh hiểu rõ Lư Hạ Kình, lúc anh rực rỡ nhất, Lư Hạ Kình tuyệt đối sẽ không xuất hiện, lúc anh gặp khó khăn trong công việc, ví dụ như lúc anh mới thể hiện tài năng ở cục cảnh sát thành phố rồi bị xa lánh, Lư Hạ Kình tuyệt đối sẽ không ra tay giúp đỡ, nhưng nếu anh phạm sai lầm, dù không phải do chủ quan, Lư Hạ Kình nhất định sẽ là người đầu tiên đến dạy dỗ anh. Lư Hạ Kình chính là người như vậy, cực kỳ nghiêm khắc với người nhà.

 

Nhưng tại sao Lư Hạ Kình lại không thèm đếm xỉa gì đến anh, như thể không biết anh và Hàn Cừ là bạn bè thân thiết vậy.

 

Trần Tranh đã nhận ra vấn đề này, nhưng do quá mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, nên anh chưa từng suy nghĩ sâu xa. Lúc này Đường Hiếu Lý đột nhiên nhắc đến Lư Hạ Kình, Trần Tranh có cảm giác như mình cuối cùng cũng đã nắm được tay nắm cửa, chỉ cần dùng sức một chút, mọi nghi vấn sẽ được giải đáp.

 

“Lư Hạ Kình… chẳng phải ông ấy đã lui về hậu trường rồi sao?” Mãi một lúc sau Trần Tranh mới hỏi một câu chẳng liên quan gì. “Tôi nghe nói bây giờ ông ấy không còn quản chuyện gì nữa.”

 

Đường Hiếu Lý lắc đầu: “Lão Lư còn quản chuyện hay không, lát nữa cậu có thể trực tiếp hỏi ông ấy. Nhưng mà đã đến nước này rồi, Tiểu Trần, tôi có thể nói cho cậu biết, ngay cả tôi cũng không phải là người có tiếng nói nhất trong đội cơ động.”

 

Trần Tranh quay đầu nhìn Đường Hiếu Lý, giọng nói khàn đặc: “Là Lư Hạ Kình?”

 

Những lớp bụi bặm chất chứa trong lòng anh bắt đầu rung chuyển. Trần Tranh nhớ lại sự hỗn loạn ở Lạc Thành năm đó, khi đó Sở công an Tỉnh đã cử đội hỗ trợ đến, ngay cả lính đặc chủng của tỉnh Hàm và đội hành động đặc biệt của Bộ Công an cũng được điều động, cuối cùng đã ngăn chặn được vụ tấn công khủng bố do tà giáo “Khâu Tắc” lên kế hoạch, thế nhưng đội cơ động của Sở công an Tỉnh lại án binh bất động.

 

Lúc đó Trần Tranh không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ ngày nào cũng ở bên Minh Hàn, anh mới biết sự hỗ trợ của đội cơ động rất kịp thời, bất cứ thành phố nào ở tỉnh Hàm gặp phải vụ án hóc búa, cho dù địa phương đó không xin hỗ trợ, đội cơ động cũng sẽ cử người đến quan sát. Vụ án lớn như vậy ở Lạc Thành, tại sao đội cơ động lại không hành động?

 

Là ý của Lư Hạ Kình? Có lý do gì khiến họ nhất định phải án binh bất động?

 

Xe dừng lại trước nơi ở của Lư Hạ Kình, Trần Tranh chưa từng đến đây, trước kia Lư Hạ Kình không sống ở đây. Đường Hiếu Lý nói, đây là nơi ở do Sở công an Tỉnh đặc biệt bố trí, rất an toàn, có lính canh túc trực 24/24. Trần Tranh xuống xe, nhìn xung quanh, kỳ thực đây chỉ là một khu dân cư bình thường, nhà cửa khá cũ kỹ, còn thua xa căn hộ của anh ở Lạc Thành.

 

Đường Hiếu Lý chỉ bấm chuông cửa một cái, cửa đã mở, Lư Hạ Kình đứng ở cửa, vẫn giống hệt trong ký ức của Trần Tranh, ông theo thói quen cau mày, nghiêm nghị đến mức gần như khó gần.

 

“Lão Lư, tôi đưa người đến rồi đây.” Đường Hiếu Lý rõ ràng là khách quen ở đây, tự nhiên đi vào, tự mình tìm dép lê trong tủ giày, còn đưa cho Trần Tranh, Minh Hàn và trợ lý mỗi người một đôi: “Mọi người vào đi.”

 

Minh Hàn nhận lấy dép của mình và Trần Tranh, xoay người đưa cho Trần Tranh, lại thấy Trần Tranh đang nhìn chằm chằm Lư Hạ Kình không chớp mắt. Hai cậu cháu im lặng nhìn nhau, không ai lên tiếng trước.

 

Minh Hàn nhìn trái nhìn phải, trước đây cậu từng gặp Lư Hạ Kình ở Sở công an Tỉnh, nhưng trước hôm nay cậu không hề biết Lư Hạ Kình quản lý đội cơ động. Lư Hạ Kình và Trần Tranh có nét gì đó hao hao nhau, sống mũi và đôi mắt cũng có chút giống. Câu nói cháu giống cậu quả thật có lý.

 

“Anh.” Minh Hàn khẽ lay tay Trần Tranh.

 

Trần Tranh thu hồi tầm mắt, nhận lấy dép lê, tiện tay đóng cửa lại.

 

“Lão Lư, ông cứ đứng đó thì Tiểu Trần với Tiểu Minh vào bằng cách nào?” Đường Hiếu Lý ngược lại còn giống chủ nhà hơn, sau khi chào hỏi Lư Hạ Kình xong, anh ta lại cầm ấm nước trên bàn lên xem xét: “Ồ, hết nước rồi, để tôi đi đun nước pha trà, lần trước lão Dư có tặng anh loại trà ngon lắm…”

 

Lư Hạ Kình ngồi xuống, chỉ vào ghế sofa bên cạnh: “Ngồi đi.”

 

Trần Tranh đứng bên mép ghế sofa, không lập tức ngồi xuống. Ý thức của người làm công tác khám nghiệm hiện trường nhiều năm khiến anh vừa bước vào phòng khách đã quan sát cách bài trí. Trang trí và nội thất đều rất đơn giản, gần như không có bất kỳ vật dụng trang trí nào, giống hệt như con người Lư Hạ Kình.

 

Nhưng trên bàn cạnh tivi lại có một khung ảnh, tuy không nhìn rõ người trong ảnh là ai, nhưng anh liếc mắt một cái đã nhận ra, đó là bức ảnh chụp chung của gia đình nhà họ Lư vào dịp Tết mấy năm trước, đáng lẽ ra bà ngoại phải ngồi giữa, nhưng bà ngoại đặc biệt cưng chiều anh và Lư Hạ Kình, hai cậu cháu khó khăn lắm mới cùng nhau về nhà ăn Tết, nên bà nhất quyết bắt hai người đứng giữa, khen hai người là niềm tự hào của nhà họ Lư.

 

Lúc đó Trần Tranh rất biết cách lấy lòng người lớn tuổi, anh cười rạng rỡ trước ống kính, còn Lư Hạ Kình dường như rất không muốn bị đẩy ra giữa, chụp mấy lần mà vẫn cứ lạnh lùng. Sau này ảnh rửa ra, Lư Hạ Quân bảo anh mang cho Lư Hạ Kình. Lư Hạ Kình tỏ vẻ phiền phức, ném thẳng vào ngăn kéo trước mặt anh.

 

Không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy, Lư Hạ Kình lại đặt bức ảnh này ở nơi dễ thấy nhất trong nhà.

 

Trần Tranh thở dài một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Cậu út.”

 

Lư Hạ Kình nhìn anh chằm chằm, nhưng không lên tiếng. Lúc này, Đường Hiếu Lý bưng ấm nước sôi đến bên bàn trà, vừa pha trà vừa nói: “Lão Lư, tình hình cụ thể tôi đã nói qua điện thoại rồi, việc Hàn Cừ xuất hiện nằm ngoài dự đoán của tất cả chúng ta. Nhưng nếu hắn ta đã làm như vậy thì nhất định là có lý do. Tiểu Trần vì cứu Minh Hàn cũng là sự thật. Thằng cháu của anh có bản lĩnh thế nào, là cậu của nó, anh là người rõ nhất, không giấu được đâu.”

 

Trần Tranh vô thức siết chặt tay.

 

Hương trà nồng nàn lan tỏa khắp phòng, cuối cùng Lư Hạ Kình cũng lên tiếng: “Con có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”

 

Nhịp tim Trần Tranh dần dần tăng tốc: “Hàn Cừ, là người của cậu?”

 

Nửa phút sau, Lư Hạ Kình mới đáp: “Phải.”

 

Trần Tranh nuốt nước bọt: “Hắn ta không phải kẻ phản bội, là cậu phái hắn ta vào “Khâu Tắc”?”

 

Lư Hạ Kình đáp: “Phải.”

 

Trong phòng bật điều hòa rất ấm, nhưng Trần Tranh lại cảm thấy tay chân lạnh toát: “Cậu biết “Khâu Tắc” sẽ phát động tấn công ở Lạc Thành! Cậu cũng biết đồng đội của con sẽ chết trong vụ tấn công đó! Cậu vốn có thể ngăn cản!”

 

“Đồng đội của cậu cũng hy sinh! Trần Tranh, con quá ngây thơ rồi, cho dù là cậu và Hàn Cừ cũng không thể nắm được tất cả thông tin trong thời gian ngắn như vậy.” Lư Hạ Kình nhắm mắt lại, mãi một hồi lâu sau mới lên tiếng, giọng nói khản đặc: “Nhưng lúc đó bọn cậu đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, con cho rằng tại sao lại có nhiều cảnh sát, quân đội đặc nhiệm được điều động đến Lạc Thành như vậy? Bọn cậu cũng đang dốc hết sức lực để ngăn chặn vụ tấn công đó!”

 

Trần Tranh im lặng, trong đầu hiện lên từng hình ảnh vụ tấn công cuối cùng đã bị ngăn chặn.

 

“Nhất định phải có người chuẩn bị trước, gánh vác trách nhiệm cho tương lai.” Lư Hạ Kình nói.

 

Trần Tranh hít sâu một hơi, ép bản thân phải kìm nén cảm xúc mãnh liệt đang dâng trào: “Bởi vì “Lượng Thiên Xích”?”

 

Lư Hạ Kình đứng dậy, chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đến bên cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ là muôn nhà rực rỡ ánh đèn, là cuộc sống yên bình mà mọi người đã quen thuộc.

 

“Năm năm trước, lúc đó cậu còn ở tuyến đầu, lúc đó tỉnh Hàm dường như rất yên bình, nhưng “Lượng Thiên Xích” đã bắt đầu giở trò rồi.”

 

Hết chương 117.

 

Chương 117: Không Nơi Nương Tựa (01)

Ngày đăng: 23 Tháng mười hai, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên