Chương 118: Người Không Phải Trâu Ngựa

 

Chương 118: Người Không Phải Trâu Ngựa

 

NPC bây giờ càng lúc càng giỏi giết người không gớm tay.

 

Cổ họng như có luồng gió lạnh lướt qua, Chu Kỳ An rụt cổ lại.

 

Mặc dù vẫn còn e ngại tên sếp ma cà rồng kia, nhưng đạo cụ may mắn đã dùng rồi, vị trí Nhóm trưởng ít nhiều gì cũng có lợi, từ bỏ là không thể nào.

 

Nếu để sếp ngồi lên vị trí Nhóm trưởng, biến số sẽ nhiều lắm. Đối với cậu, phá đảo phó bản mới là chuyện quan trọng nhất.

 

NPC tế trời, pháp lực vô biên.

 

Nhưng điều bất ngờ là, cảnh tượng máu me đã không xảy ra.

 

“Hóa ra là phân chia theo cấp bậc, lại còn áp dụng chế độ đào thải để tránh tình trạng người tài kiêm nhiệm nhiều việc.” Sếp như chợt hiểu ra, suýt chút nữa thì vỗ tay khen ngợi: “Thật là một phương pháp quản lý ưu việt!”

 

Chu Kỳ An suýt chút nữa thì đứng không vững, may mà Thẩm Tri Ngật ở phía sau đã kịp thời đỡ lấy eo cậu.

 

Nửa câu sau khiến gã đàn ông xăm trổ cảm thấy vui vẻ, hắn ta gằn giọng nói: “Được rồi, tất cả mau chóng đi làm việc đi!”

 

Nói xong, gã đàn ông xăm trổ liền bỏ đi.

 

Những người chơi khác cũng không tiếp tục giới thiệu bản thân nữa, tất cả đều tập trung tìm hiểu môi trường xung quanh.

 

Cả không gian bừa bộn vô cùng, có người mở tủ ra, một đống giấy tờ rơi lả tả xuống đất.

 

Hầu hết đều là hợp đồng bảo hiểm na ná nhau, cuối trang đóng dấu nổi bật dòng chữ Tập đoàn Bảo hiểm Hác Hội Sa.

 

“Hóa ra là kinh doanh bảo hiểm.” Có người nhặt tờ rơi trên bàn lên xem: “Nghe tên cứ tưởng là tập đoàn sát thủ nào chứ.”

 

Chu Kỳ An nhặt một bản hợp đồng lên, khác với những người khác, cậu xem phạm vi bồi thường trước:

 

“Mù hai mắt, ừm, vậy là mù một mắt thì không được bồi thường, điếc hai tai, tàn tật hai chân… đều tính theo cặp à, tự tử, thiên tai, tai nạn do con người gây ra đều không được bồi thường…”

 

Tóm lại là, cái này cũng không bồi thường, cái kia cũng không bồi thường.

 

Cả văn phòng chìm vào im lặng.

 

Nhóc con này từ đâu chui ra mà giỏi phân tích thế?

 

Chu Kỳ An dựa vào bàn làm việc, hai chân trông càng thêm thon dài, cậu nheo mắt xem hết tài liệu của Tập đoàn Hác Hội Sa.

 

Khác với chế độ bảo hiểm hoàn thiện ở thế giới thực, nơi bọn họ làm việc chắc chắn là một công ty đen. Giới thiệu về sản phẩm chỉ vỏn vẹn trong một tờ giấy, ba phần tư là điều khoản miễn trách nhiệm.

 

Như vậy thì có ma mới thèm mua bảo hiểm.

 

“Đây là một tập đoàn tội phạm rất man rợ.”

 

Nghe vậy, cô bé dắt theo chó săn lên tiếng: “Chỉ dựa vào những tài liệu này thì vẫn chưa đủ để kết luận là tội phạm.”

 

Chu Kỳ An liếc nhìn cô bé: “Sử dụng lao động trẻ em.”

 

“…” Kết luận xong.

 

Trong số những người chơi, một ông lão tóc bạc phơ cười nói: “Xem ra nhiệm vụ sinh tồn lần này đã rõ ràng rồi, chính là bán bảo hiểm để đạt chỉ tiêu.”

 

Hiện tại xem ra tầng mười thật sự không có gì đáng để nghiên cứu, chắc chắn không thể bán bảo hiểm trong nhà, vì vậy mọi người đều lấy một số hợp đồng mới, chuẩn bị ra ngoài xem sao.

 

Ông lão vẫn là người đầu tiên đi tới trước thang máy: “Tôi đề nghị chúng ta nên đi các tầng khác xem qua một chút, không phải nói còn có các thành viên khác trong nhóm sao? Xem thử mọi người làm việc như thế nào.”

 

Không thấy cầu thang bộ, những người chơi không còn lựa chọn nào khác, đành phải chen chúc vào trong thang máy.

 

Chu Kỳ An lắc đầu: “Không xây dựng lối thoát hiểm, không đạt tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy, tội này cũng nặng đấy.”

 

Nghe vậy, ông lão nhìn cậu bằng ánh mắt sâu xa: “Vậy đi lên tầng chín thế nào? Gần hơn một chút.”

 

Tuy là hỏi ý kiến, nhưng thực chất ông lão đã bấm nút nguồn.

 

Chu Kỳ An nhìn ra ý đồ của ông lão.

 

Thân phận Nhóm trưởng đại diện cho quyền lợi nhất định, có vẻ như ông lão rất hứng thú với vị trí này. Nhìn cách làm việc của ông ta, dường như đã đoán trước được mình sẽ không sống được bao lâu, nên bắt đầu làm công tác vận động tranh cử trước.

 

Cậu không vạch trần, lúc nãy suýt chút nữa thì diễn ra màn “Lật đổ”, lúc này Chu Kỳ An cố tình tránh xa sếp của mình một chút, cậu đứng bên cạnh Thẩm Tri Ngật.

 

Sau khi vào thang máy, Thẩm Tri Ngật vốn im lặng bỗng lên tiếng nhắc nhở: “Cố gắng đừng xảy ra xung đột với bất kỳ ai trong công ty, kể cả xung đột bằng lời nói.”

 

Gã đàn ông xăm trổ kia mang sát khí rất nặng, chỉ có những kẻ thường xuyên giết người mới như vậy. NPC bình thường trong phó bản sẽ không mang theo nhiều sát khí như thế.

 

Nói xong, hắn nhét một vật lạnh lẽo vào túi áo Chu Kỳ An.

 

Chu Kỳ An đưa tay sờ thử, là chiếc đồng hồ quả quýt ở phó bản trước.

 

Thẩm Tri Ngật nói: “Lời nhắc của trò chơi cho biết chỉ những người được “Ông vua sân khấu kịch” công nhận mới có thể sử dụng.”

 

Chu Kỳ An vừa định nói thêm vài câu thì cửa thang máy đã mở ra, cậu liền ngậm miệng.

 

Trang trí của tầng chín không khác biệt lắm so với tầng mười, đều là phong cách bộ lạc nguyên thủy, trên sàn xi măng đặt vài chiếc bàn làm việc, chỉ là nhân viên ăn mặc có phần chỉnh tề hơn.

 

Khi thấy có người đến, bọn họ lập tức lộ ra vẻ mặt bài xích.

 

Một người phụ nữ dáng người thướt tha bước tới, không khách sáo lên tiếng:

 

“Mấy người là ai? Nhân viên mới sao?”

 

Trên ngực người phụ nữ đeo bảng tên không ghi tên, nhưng có ghi rõ thân phận: Nhóm trưởng nhóm chín.

 

Hầu như tất cả những người chơi đều lùi lại một bước, nhường Chu Kỳ An lên trước.

 

Đây là cuộc trò chuyện giữa các Nhóm trưởng với nhau, bọn họ không xứng.

 

Khóe miệng Chu Kỳ An giật giật, thầm mắng một đám cáo già, sau đó cậu liền lên tiếng: “Lãnh đạo dặn dò chúng tôi ngày đầu tiên đi làm, phải học hỏi kinh nghiệm từ các bậc tiền bối.”

 

Đầu tiên là ném lãnh đạo ra, sau đó nói ra yêu cầu của mình, chiêu này trăm lần thử trăm lần linh.

 

Người phụ nữ quả nhiên không nói gì nữa, lạnh nhạt đáp: “Làm kinh doanh, điều quan trọng nhất là phải biết nhìn sắc mặt và ăn nói.”

 

Nói xong, cô ta tùy tiện chỉ vào một người chơi: “Đã nói là phải biết nhìn sắc mặt rồi mà, không thấy chỗ này hơi bẩn sao? Góc tường, chân bàn đã lâu không ai lau rồi.”

 

Thành viên trong nhóm của người phụ nữ cũng lên tiếng: “Nhóm trưởng, bồn cầu bị tắc rồi, lát nữa chúng tôi còn phải đi chạy doanh số.”

 

Người phụ nữ gật đầu, tiếp tục ra lệnh cho người chơi: “Vừa hay, cậu giúp tôi thông cống luôn đi.”

 

Thật là bắt nạt người mới mà.

 

Người chơi bị chỉ định cười gượng gạo: “Lãnh đạo dặn dò chúng tôi sau khi học hỏi xong, phải lập tức đi làm việc…”

 

Lời còn chưa dứt, người phụ nữ đã đi tới trước mặt anh ta: “Cậu chỉ là một nhân viên thời vụ quèn, dám cãi lời tôi sao?”

 

Cô ta khoanh tay, NPC trong phó bản luôn thích gây khó dễ cho người chơi, mọi người đều đã quen rồi.

 

Ông lão bỗng lên tiếng với Chu Kỳ An: “Nhóm trưởng, phiền cậu dàn xếp một chút.”

 

Là Nhóm trưởng, cậu có thể thoái thác một chút, hoặc là giúp chuyển chủ đề.

 

Chu Kỳ An không lập tức lên tiếng.

 

Tuy đều là Nhóm trưởng, nhưng cậu không đeo bảng tên, quyền hạn chắc chắn không giống nhau.

 

Thẩm Tri Ngật đã nhấn mạnh là không được xung đột với nhân viên công ty, tất nhiên cho dù anh không nói, Chu Kỳ An cũng sẽ không vì một người xa lạ mà lên tiếng.

 

Phó bản năm sao, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

 

Người chơi bị chỉ định vừa định mở miệng nói gì đó, thì nụ cười trên môi người phụ nữ vụt tắt, đồng thời cô ta giơ tay lên —

 

Người chơi kia lập tức bị kéo về phía trước, chiều cao và thể hình của hai người hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, thế mà anh ta không hề phản kháng… không đúng, đôi chân đang đạp loạn xạ trên mặt đất cho thấy là không thể phản kháng.

 

Anh hùng không sợ chết đứng trước mắt, người chơi kia lập tức đổi giọng: “Bây giờ tôi sẽ đi dọn dẹp ngay!”

 

Lời vừa dứt, động tác của người phụ nữ dừng lại.

 

Người chơi kia vừa thở phào nhẹ nhõm, thì bỗng nhiên bị nhấc bổng lên, đầu đập mạnh vào kính.

 

Không biết người phụ nữ dùng bao nhiêu sức, mà tấm kính vỡ tan tành, đầu người chơi kia bê bết máu. Ngay sau đó, trong tiếng gió rít gào lạnh lẽo ở tầng cao, anh ta bị ném thẳng ra ngoài.

 

Gió lạnh ùa vào, gió ở tầng cao vốn đã mạnh, trong nháy mắt những tờ giấy trên bàn làm việc bị thổi bay tứ tung.

 

Cảnh tượng này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ngay cả Chu Kỳ An cũng không kịp phản ứng.

 

Đợi đến khi bọn họ hoàn hồn, thì bi kịch đã xảy ra.

 

Chu Kỳ An đoán là người chơi kia cũng bị dọa ngốc rồi.

 

Bởi vì cho đến chết, anh ta cũng không kịp hét lên một tiếng “A”.

 

Bầu không khí trên tầng chín trở nên ngưng trọng đến đáng sợ, mùi máu tanh trên mảnh kính vỡ hòa quyện cùng gió lạnh bị mọi người hít vào phổi, nhắc nhở bọn họ đã có một sinh mạng vừa ra đi.

 

Cố gắng giữ vững tinh thần, Chu Kỳ An lên tiếng: “Để tôi dẫn người xuống xem sao, lỡ đập trúng lãnh đạo nào đi ngang qua thì phiền phức.”

 

Người phụ nữ nở nụ cười lạnh lẽo, cũng không đáp lời, chỉ nhìn cậu chằm chằm.

 

Thẩm Tri Ngật vốn dĩ không có chút cảm giác tồn tại nào, lặng lẽ đứng ở cuối cùng, đã bấm nút mở cửa thang máy.

 

Chu Kỳ An xoay người bỏ đi.

 

Cho đến khi cửa thang máy đóng lại, người phụ nữ kia vẫn đứng im tại chỗ, toàn bộ người của tổ chín đều nhìn bọn họ chằm chằm.

 

Thang máy đã cũ kỹ nên phản ứng rất chậm chạp, quá trình đi xuống dài đằng đẵng. Trên đường đi không ai nói câu nào, đến khi xuống tầng một, cách cửa lớn của công ty khoảng mười mấy mét là có một thi thể không còn nguyên vẹn.

 

Lúc đi xuống, dường như có một lực lượng vô hình nào đó đã tăng tốc độ, phần thân trên của thi thể gần như đã biến thành thịt nát, chỉ có phần đầu là còn tương đối nguyên vẹn, đôi mắt vẫn mở trừng trừng như chết không nhắm mắt.

 

Cuối cùng, Chu Kỳ An là người phá vỡ sự im lặng: “Bán bảo hiểm chỉ là nhiệm vụ sinh tồn cơ bản, chúng ta còn phải đề phòng những nguyên nhân tử vong chưa biết khác.”

 

Sinh mạng chính là thước đo tốt nhất cho độ khó của phó bản, ít nhất bây giờ bọn họ đã biết thêm một thông tin: Không được cãi mệnh lệnh của nhân viên cũ.

 

Nhưng mà, trong lòng Chu Kỳ An luôn cảm thấy điều này còn cần phải bổ sung thêm.

 

Mọi người ban đầu định đi đến chỗ thi thể, nhưng khi đi ngang qua bảng thông báo, tất cả đều đồng loạt dừng bước, trên bảng thông báo màu trắng ghi lại thành tích của các nhóm.

 

Nhóm một: 500 đơn/ngày.

 

Nhóm hai: 490 đơn/ngày.

 

 

Nhóm chín: 300 đơn/ngày.

 

Nhóm mười: 277 đơn/ngày.

 

Nền trắng chữ đỏ, mỗi hàng dữ liệu dường như đang rỉ máu.

 

Nhìn ngày tháng, trên đó thống kê thành tích của ngày hôm qua.

 

Người phụ nữ trung niên trầm giọng nói: “Chỉ kém hơn hai mươi đơn, toàn bộ thành viên tổ mười đều biến mất, sau đó chúng ta đến đây, trở thành tổ mười mới.”

 

Văn phòng lúc nãy bừa bộn, còn có cốc giữ nhiệt của ai đó để trên bàn, rõ ràng là không phải nghỉ việc bình thường.

 

“Thành tích quyết định sống chết.”

 

Vừa lúc cô ta nói xong câu này, thông báo của hệ thống đã vang lên:

 

[Nhiệm vụ chi nhánh một đã được kích hoạt.]

 

[Nhiệm vụ chi nhánh: Nhân viên bán hàng xuất sắc. Hãy cùng nhau phấn đấu vì thành tích tốt nhất, các bạn chính là những ngôi sao sáng trong tương lai.]

 

[Phần thưởng nhiệm vụ: « Cẩm nang bán hàng thiết yếu cho người ưu tú.» *1.]

 

Vì lo lắng sẽ chạm mặt nhân viên cũ, hiện tại nhiệm vụ chi nhánh đã được ban bố, mọi người không nán lại ở sảnh lớn nữa.

 

Bên ngoài trời âm u, nhìn cây cối um tùm, chắc chắn bây giờ là mùa hè. Thế nhưng nhiệt độ lại thấp đến kỳ lạ, luồng khí lạnh đó dường như phả ra từ dưới lòng đất, công ty này như thể được xây dựng trên địa ngục nào đó vậy.

 

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, thi thể của người chơi lúc nãy ở ngay gần đó, một con ngươi rơi ra lăn đến gần bọn họ.

 

Ông lão thở dài: “Có lẽ nguy hiểm trong phó bản này đến từ con người, chứ không phải ma quỷ, thậm chí là không có ma quỷ.”

 

Nghi ngờ của ông lão không phải là không có lý, bởi vì chỉ cần nhìn cách giết người của người phụ nữ kia là đủ biết, cô ta đã có thể sánh ngang với ma quỷ rồi.

 

Sếp nới lỏng cà vạt, thốt lên hai từ: “Vớ vẩn.”

 

Vì sợ thi thể làm bẩn chiếc quần âu đắt tiền của mình, ông ta nhích sang bên cạnh một chút, vẻ mặt ghê tởm.

 

Ông lão nhăn mặt: “Cậu thanh niên này có cao kiến gì sao?”

 

“Cao kiến thì không dám nhận, chỉ là có mắt nhìn người thôi.” Sếp nhìn ông lão bằng ánh mắt khinh thường: “Điều thứ bốn mươi tám trong cẩm nang nhân viên có ghi, cấm rời khỏi ký túc xá nhân viên sau 12 giờ đêm, nếu không tự chịu trách nhiệm.”

 

Yêu cầu này thường là để đề phòng ma quỷ.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Ông lão cười ha hả: “Trò đùa này đừng nên…”

 

Sếp ném một cuốn sổ tay văn hóa doanh nghiệp cho ông lão.

 

Ông lão nhận lấy, lật ra xem, những người xung quanh cũng liếc nhìn, bỗng chốc ngẩn người: Thật sự có ghi.

 

Ban đầu nghe sếp nói điều thứ bốn mươi tám, bọn họ còn tưởng là ông ta bịa chuyện, không ngờ lại là sự thật.

 

Trí nhớ thật tốt, hơn nữa người bình thường chỉ chú ý đến hợp đồng bảo hiểm, ai lại đi chú ý đến văn hóa doanh nghiệp chứ.

 

Chờ đã, nghĩ kỹ lại, chẳng phải là lúc người kia chết, ông ta đang tranh thủ xem cẩm nang nhân viên sao?

 

Nơi này âm khí nặng nề, chó săn sủa lên mấy tiếng, cô bé không nhịn được bực bội lên tiếng: “Có ma hay không, gặp rồi sẽ biết, trước tiên hãy hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh đi đã.”

 

“Mọi người giải tán hoạt động riêng lẻ đi, tổng cộng có mười người, không thể nào mười người cùng bám lấy một khách hàng để chào bán bảo hiểm được.” Người phụ nữ trung niên nói: “Có phát hiện gì thì gọi điện thoại cho nhau.”

 

Trong phó bản lần này, trò chơi đã trang bị điện thoại di động cho người chơi.

 

Chu Kỳ An nheo mắt, một lúc sau mỉm cười hưởng ứng đầu tiên: “Được đấy, vậy lập một nhóm chat đi, gọi điện thoại đôi khi sẽ bất tiện.”

 

Nói xong, cậu chủ động tạo nhóm chat, đặt tên nhóm là: [Thiếu một người].

 

Thẩm Tri Ngật nhìn thấy cái tên nhóm quen thuộc này, khóe miệng khẽ nhếch lên.

 

Những người khác có chút cạn lời với cái tên này, nhưng cũng không so đo gì chuyện nhỏ nhặt đó.

 

Mọi người giải tán rất nhanh.

 

Gần như cùng lúc đó, trên lầu bỗng truyền đến tiếng hô khẩu hiệu đồng thanh: “Tiếp thị qua điện thoại, tiếp cận khách hàng trực tiếp, lập kỷ lục mới, kinh doanh bền vững!”

 

Dường như có một người đóng vai trò dẫn dắt, gào to: “Lặp lại theo tôi, làm không tốt, lên sân thượng gặp——”

 

“Làm không tốt, lên sân thượng gặp!!”

 

Âm thanh vang dội, những đám mây đen trên trời dường như cũng tản ra một chút.

 

Ánh mắt sếp lóe lên, dường như rất thích bầu không khí làm việc ở đây.

 

Nhân lúc hắn ta đang mải mê, Chu Kỳ An nháy mắt ra hiệu cho Thẩm Tri Ngật: Chạy mau.

 

Thẩm Tri Ngật vừa định nói mình có thể ứng phó được, thì giây tiếp theo cổ tay đã bị túm lấy.

 

Sếp ngẩng đầu nhìn lên sân thượng, Chu Kỳ An kéo Thẩm Tri Ngật chạy về phía bãi đậu xe kín đáo hơn.

 

“…” Đã nắm tay rồi, vậy thì chạy thôi.

 

Cùng nhau phối hợp đi đến góc khuất tầm nhìn của sếp, Thẩm Tri Ngật vì muốn tỏ ra hữu dụng một chút, hiếm khi tập trung vào nhiệm vụ: “Em muốn hoàn thành doanh số trước, hay là đến ký túc xá nhân viên xem sao?”

 

Chu Kỳ An: “Tôi muốn uống cà phê trước.”

 

Ở thế giới thực đã 996 rồi, chỉ có kẻ ngốc mới tiếp tục làm việc trong phó bản.

 

……….

 

Những người chơi khác đều có nơi để đi.

 

Người phụ nữ trung niên đi được nửa đường bỗng dừng lại, một nam một nữ đi bên cạnh cũng dừng theo.

 

Bà ta dựa vào cột đèn đường, theo thói quen xoay xoay chuỗi tràng hạt trên tay, làn da trắng nõn, chuỗi hạt trong tay bà ta trông như thể sắp sống dậy.

 

Chuỗi hạt rõ ràng không phải là vật phàm, vân gỗ giống như nhung đỏ, bề mặt tỏa ra ánh sáng kỳ dị.

 

Cả người đàn ông lẫn người phụ nữ đi cùng đều nhìn bà ta: “Hội trưởng…”

 

“Đừng vội, chờ người đã.”

 

Một nam một nữ lộ ra vẻ khó hiểu, việc cấp bách bây giờ chẳng phải là nên nhanh chóng đi chạy doanh số sao? Nếu không e rằng sẽ chết rất thảm.

 

Hơn nữa lần này bọn họ nhận nhiệm vụ đến đây, sau khi chạy xong doanh số còn phải tranh thủ thời gian đi làm những việc khác… Đến từ một giao dịch với Hiệp hội săn cá voi.

 

Người phụ nữ trung niên không nói gì, hai người kia dù trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng chỉ đành im lặng chờ đợi.

 

Một lúc sau, người phụ nữ trung niên mới cười lạnh, nói: “Động não suy nghĩ một chút xem lời nói của gã đàn ông xăm trổ kia là gì, nếu không hoàn thành doanh số, ai sẽ là người xui xẻo?”

 

Chẳng phải là bọn họ sao?

 

Hai người kia đảo mắt, bỗng nhiên phát hiện ra điều gì đó.

 

Gã đàn ông xăm trổ kia luôn nhấn mạnh đến đơn vị [Nhóm], chứ không hề đề cập đến việc đánh giá doanh số cá nhân.

 

Nếu như không đạt tiêu chuẩn, chắc chắn Nhóm trưởng sẽ là người chịu trách nhiệm.

 

Cô gái trẻ tuổi hơn suy nghĩ một chút: “Nhưng mà bảng thành tích bán hàng kia…”

 

Người phụ nữ trung niên trực tiếp ngắt lời: “Nhóm người trước gặp chuyện, không phải hoàn toàn là do thành tích.”

 

Nhân viên cũ dù có ngông cuồng đến đâu, cũng không thể nào trong vòng một ngày mà tàn sát đến mức độ như vậy, bà ta chỉ cố tình dẫn dắt suy nghĩ của mọi người theo hướng này mà thôi.

 

Cô gái trẻ hỏi: “Vậy nếu thành tích của chúng ta bằng không, có phải sẽ là người đầu tiên bị xử lý không?”

 

Người phụ nữ trung niên nhìn về phía sau, từ xa xa, ông lão và mấy người chơi khác cũng đang đi tới.

 

Bà ta biết người mình đang đợi đã đến, nên bình tĩnh nói: “Chỉ cần phần lớn mọi người đều giữ ở mức độ nhất định là được, ví dụ như chỉ chạy hai ba đơn.”

 

Trách nhiệm cuối cùng vẫn là do Nhóm trưởng gánh vác.

 

Nghe vậy, hai người chơi kia cũng cười theo: “Như vậy chẳng phải là có thể dễ dàng giải quyết Chu Kỳ An sao, giao dịch của chúng ta với Hiệp hội săn cá voi cũng…”

 

Người phụ nữ trung niên xua tay, ra hiệu đừng nói nữa, những người chơi khác đã sắp đi đến gần.

 

Ngoại trừ ba người Chu Kỳ An, bảy người còn lại đã tập hợp cùng một chỗ.

 

Sau khi gặp mặt, ông lão hiền hòa lên tiếng: “Xem ra mọi người đều nghĩ giống nhau rồi.”

 

Rõ ràng, tất cả đều muốn đẩy Chu Kỳ An ra.

 

Mục đích xuất phát điểm tuy khác nhau, nhưng kết quả đều như nhau. Đối với những người chơi khác, việc chào bán bảo hiểm cũng có rủi ro, nếu như người chơi không có sức phản kháng trước mặt nhân viên công ty, thì có lẽ trước mặt người bình thường trong thế giới này cũng vậy.

 

Khách hàng của bọn họ là người hay là ma, thực lực như thế nào?

 

Tất cả đều là ẩn số.

 

Vì mạng sống, Nhóm trưởng chắc chắn sẽ liều mạng chạy doanh số, bọn họ chỉ cần đứng xem là có thể rút ra kinh nghiệm.

 

…………

 

Cùng tụ tập một chỗ sẽ quá dễ bị chú ý, sau khi bàn bạc xong, một nhóm người lại tản ra.

 

Ông lão tạm thời đi cùng người phụ nữ trung niên, chuẩn bị đi tìm hiểu những chuyện liên quan đến Tập đoàn Hác Hội Sa. Vị trí của công ty khá hẻo lánh, phải đi bộ một quãng đường dài mới đến khu phố sầm uất.

 

Trên đường đi, ông lão và người phụ nữ trung niên trò chuyện rất vui vẻ.

 

Ông lão bỗng nhíu mày: “Có phải tôi già rồi nên mắt kém rồi không?”

 

Ông ta đưa tay chỉ về một hướng.

 

Mấy người còn lại nhìn theo, qua tấm kính trong suốt, có thể nhìn thấy một thanh niên đang vừa uống cà phê vừa xem tạp chí, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu cười nói gì đó với người đàn ông đối diện.

 

Đồ ăn trên bàn đã dùng gần hết, có thể thấy hai người kia đã ngồi bên trong một lúc lâu rồi.

 

Hai người nhìn nhau, sau đó bọn họ cũng đi vào trong.

 

Trong nhà hàng, Chu Kỳ An nghe thấy tiếng bước chân, liền ngẩng đầu lên, cầm khăn giấy trên bàn lau miệng, nói: “Mọi người cũng đến ăn đồ Tây sao?”

 

Ăn mày đấy!

 

Người phụ nữ trung niên mỉm cười, như đã hiểu ra điều gì đó: “Cậu định tự mua bảo hiểm cho mình, sau đó đẩy doanh số lên sao?”

 

Đạt đến trình độ như cô ta, đương nhiên biết đến [Tiền âm phủ nhuốm máu].

 

Chu Kỳ An bày ra vẻ mặt như thể tôi bị điên rồi sao, lấy tiền của mình ra cho công ty tiêu.

 

Người phụ nữ trung niên: “Vậy thì cậu…”

 

Chu Kỳ An: “Chưa biết là có chết vì không hoàn thành doanh số hay không, ít nhất phải thử xem sao.”

 

Người phụ nữ trung niên mỉm cười: “Lỡ như thử sai thì sao?”

 

Chu Kỳ An tiếp tục cắt miếng thịt bò bít tết còn lại, nước sốt màu đỏ từ thớ thịt chảy ra: “Dù sao tôi cũng có đạo cụ thế mạng. Đến lúc đó tôi sẽ ra tay trước, tự sát bằng cách mổ bụng, xin lỗi vì thành tích bằng không của mình.”

 

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

 

Đây là hành động gì vậy?

 

Chu Kỳ An chân thành hỏi: “Mọi người có muốn cùng ra tay trước với tôi không?”

 

Người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm vào cậu, cố gắng tìm kiếm một chút ý tứ đùa cợt trên khuôn mặt đối phương, kết quả là không thấy gì cả, ngược lại còn nhìn thấy nửa tấm vé xem opera lộ ra trong túi áo khoác của thanh niên.

 

Chu Kỳ An giơ con dao ăn trên tay lên, mỉm cười nói: “Tôi thích giải quyết công việc dứt khoát hơn.”

 

“…” Phiền tránh đường một chút, người chơi violin mà tôi gọi đến rồi.

 

Mọi người tránh sang một bên, quả nhiên nhìn thấy một người chơi violin mặc vest đang đi tới.

 

Không lâu sau, tiếng nhạc du dương trầm bổng vang lên, Chu Kỳ An nhắm hờ mắt hưởng thụ, thỉnh thoảng còn ngân nga theo, lấy lý do là đừng chắn sáng, kêu quản lý nhà hàng đến đuổi những người khác đi.

 

Lúc bị mời ra khỏi nhà hàng, mọi người vẫn còn cảm giác như đang nằm mơ.

 

Cô gái trẻ tuổi hơn mặt mày tái mét nói: “Nói không chừng gã đàn ông xăm trổ kia sẽ dùng tiêu chuẩn mổ bụng tương tự để yêu cầu người khác.”

 

“Không phải là có khả năng.” Mà là chắc chắn.

 

Nhóm trưởng đã có thành ý như vậy rồi, đám thành viên có thành tích èo uột mà không tự xử một người thì sao được?

 

Lúc này, biểu cảm của bọn họ đâu còn vẻ ung dung như ban đầu nữa.

 

Cô gái trẻ tuổi hơn trầm giọng nói: “Cậu ta cố tình nói như vậy, tôi nghi ngờ cậu ta căn bản không có đạo cụ thế mạng.”

 

Ông lão khàn giọng hỏi ngược lại: “Cô dám đánh cược không?”

 

Mọi người đều im lặng.

 

Nhà hàng Tây.

 

Nhóm lao động đầu tiên đã lên đường, một bản nhạc kết thúc, Chu Kỳ An nhìn Thẩm Tri Ngật đối diện, nói: “Nhớ công ty mấy giờ tan ca không?”

 

Trên cửa có treo bảng giờ giấc kinh doanh, trí nhớ của Thẩm Tri Ngật tỷ lệ nghịch với lượng kiến thức, hắn nói chính xác:

 

“Tám giờ rưỡi tối.”

 

Bây giờ là bốn giờ, Chu Kỳ An suy nghĩ một chút: “Đợi đến bảy giờ rưỡi, tôi sẽ gửi tin nhắn cho mấy người còn lại, nói với bọn họ là tôi muốn tự sát, hơn nữa đã có người chơi đang điên cuồng chạy doanh số rồi.”

 

Một người muốn mổ bụng tự sát, mấy người khác thì thành tích dẫn đầu, những người đứng cuối bảng vì để không trở thành mục tiêu công kích của gã đàn ông xăm trổ kia, chắc chắn cũng sẽ liều mạng đi bán bảo hiểm.

 

Thẩm Tri Ngật không khỏi nhướn mày: “Chỉ thông báo trước một tiếng?”

 

Làm như vậy sẽ bất lợi cho việc nâng cao tổng doanh số của đối phương với tư cách là Nhóm trưởng.

 

Chu Kỳ An bĩu môi nói: “Tiềm lực của con người là vô hạn.”

 

Đây gọi là quy luật ép buộc cực hạn, càng như vậy, càng có thể bộc phát ra hiệu quả không ngờ.

 

“… Thực ra chính là hình thức đào thải người yếu kém khác, trước tiên là phân hóa nội bộ, những người phía sau sẽ xem những người âm thầm nỗ lực vượt bậc là kẻ phản bội, nhưng để không bị loại, bọn họ sẽ phải bỏ ra gấp đôi công sức.”

 

“Thời gian có hạn, muốn đuổi kịp doanh số, chỉ dựa vào việc chào bán cứng nhắc là không được, bọn họ nhất định phải đổi mới. Chúng ta vừa hay có thể từ thành quả lao động của những người này, tổng kết ra phương án bán hàng hoàn hảo nhất.”

 

Trên mặt Chu Kỳ An lộ ra nụ cười dịu dàng: “Anh xem, đạo lý đơn giản như vậy, tên sếp mặt người dạ thú kia vậy mà còn phải cố tình chạy đến phó bản để học hỏi?”

 

Thẩm Tri Ngật lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê.

 

Không cho đường, nhưng không đắng, dường như còn có chút ngọt ngào.

 

Cái bóng đã để lộ tâm tư của hắn, đối mặt với những gì Chu Kỳ An làm, nó len lén viết năm chữ trên mặt đất: Cậu ấy thật ngọt ngào.

 

Hết chương 118.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chu Kỳ An (uống cà phê): Người không phải trâu ngựa, sao có thể làm việc.

 

Thẩm Tri Ngật (nghiêm túc): Kỳ An, em có thể đến trường của chúng tôi để dạy lớp “Hướng dẫn làm việc “.

 

“…” Vậy chẳng phải là vẫn phải làm việc sao?!

 

Chương 118: Người Không Phải Trâu Ngựa

Ngày đăng: 21 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên