Chương 119: Nắm Giữ Thế Cục

 

Chương 119: Nắm Giữ Thế Cục

 

Sau một loạt hành động như vũ bão, Chu Kỳ An tự tin rằng doanh số hôm nay của nhóm cậu nhất định sẽ đánh bại được nhóm chín.

 

Tổng cộng có mười nhóm bán hàng, chỉ cần kết quả không phải đứng cuối, thì cậu, sếp và Thẩm Tri Ngật hoàn toàn có thể ung dung hưởng lợi.

 

Cho thêm chút đường vào cà phê, Chu Kỳ An bắt chéo chân, nhấm nháp như đang thưởng thức trà ngon: “Lúc còn là nhân viên, tôi ghét nhất là phải uống cà phê để tỉnh táo, bây giờ thì khác rồi.”

 

“Đây là con đường bắt buộc phải đi qua để đến khu phồn hoa.” Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, cất đi vẻ mặt của nhà tư bản, đột nhiên nói: “Muốn dò la tin tức chắc chắn sẽ phải đi qua đây, còn những người chơi chưa đến, anh nói xem, bọn họ đang làm gì?”

 

Thẩm Tri Ngật: “Ngủ.”

 

Chu Kỳ An nghẹn lời, nghĩ lại thì cũng không phải là không thể.

 

Cũng giống như nhóm người vừa rồi muốn đẩy cậu ra gánh tội, biết đâu còn có người lười hơn, sẵn sàng lấy thông tin bối cảnh thế giới từ người khác.

 

Dù sao chỉ cần sống sót đủ sáu ngày là được, có thể kéo dài được ngày nào hay ngày đó.

 

“Nghỉ ngơi dưỡng sức sao?”

 

Vì bọn họ muốn đẩy cậu ra chịu trận, vậy cậu sẽ cho những người này biết cái gì gọi là làm trâu làm ngựa dưỡng sinh.

 

Phó bản năm sao, Thẩm Tri Ngật cảm thấy ít nhiều gì cũng phải tôn trọng độ khó này một chút, vậy nên đã đề nghị đi thu thập thông tin.

 

Chu Kỳ An lắc đầu: “Đi dạo công viên rồi xem opera đi.”

 

Thẩm Tri Ngật lập tức ném sự tôn trọng đó đi thật xa, lập tức đáp: “Được.”

 

Nhà hát opera cách đây vài trạm xe, đi dạo trong công viên tĩnh lặng một lúc, hai người quyết định bắt xe đến đó.

 

Bọn họ đến vừa đúng lúc, khi xung quanh tối hẳn, ánh đèn sân khấu hội tụ, các diễn viên bắt đầu lần lượt xuất hiện vô cùng kịch tính.

 

Kịch bản dở tệ, diễn xuất gượng gạo, một người rõ ràng còn quên lời thoại, còn ậm ừ hai tiếng.

 

Nhưng mà, trọng tâm chú ý của Chu Kỳ An không nằm ở kịch bản.

 

“Không có.”

 

Cậu còn cố tình chọn vở opera thuộc thể loại kinh dị hồi hộp, nhưng từ đầu đến cuối không hề có ma quỷ xuất hiện.

 

Bỏ qua Tập đoàn Hác Hội Sa, thế giới này trên bản đồ có vẻ quá mức nhân từ, nhân từ đến mức Chu Kỳ An càng lúc càng cảm thấy kỳ quái.

 

“Thế giới rộng lớn như vậy sao có thể không có ma?” Trừ khi trò chơi này bị điên rồi.

 

Vở opera rất dài, cậu ngáp một cái.

 

Ở ghế ngồi bên cạnh, Thẩm Tri Ngật nhớ lại lần đầu tiên bọn họ xem phim, để tăng xác suất tiếp xúc thân mật trong bóng tối, hắn đã cẩn thận lựa chọn một bộ phim kinh dị, kết quả là Chu Kỳ An ngủ khò khò.

 

May mà kết quả cũng không tệ, bởi vì sau khi đối phương ngủ thiếp đi, đã ngả đầu lên vai hắn.

 

“Sao còn chưa ngủ?”

 

Thẩm Tri Ngật ngồi thẳng lưng, hắn đã đợi bốn mươi phút rồi.

 

Đột nhiên, hắn như nhận ra điều gì đó, trừ khi ở trạng thái hoàn toàn thả lỏng, nếu không với tính cảnh giác cao của Chu Kỳ An, cậu sẽ không bao giờ ngủ quên trong phó bản.

 

Hắn nhìn mặt đất lạnh lẽo, làm một động tác tay.

 

“A——” Giây tiếp theo, diễn viên trên sân khấu đột nhiên hét lên đầy chân thật.

 

Cả vở kịch đột nhiên trở nên hấp dẫn.

 

Giữa sân khấu, sau tấm rèm có bóng đen lướt qua, đừng nói là diễn viên, ngay cả khán giả cũng giật mình.

 

Sau đó tiếng vỗ tay vang dội mới bùng nổ.

 

Diễn viên trên sân khấu mặt mày tái mét, run rẩy sợ hãi đọc lời thoại.

 

Một bóng đen lúc phình to, lúc xuất hiện ở những nơi không ngờ tới, giống hệt như nhạc nền trong phim kinh dị, lúc nào cũng có thể bất ngờ dọa người.

 

Điều đặc sắc nhất là, không biết sân khấu sử dụng hiệu ứng ánh sáng gì, thậm chí cách một lớp rèm, bóng đen còn diễn được một màn phân chia tế bào.

 

Chu Kỳ An cũng vỗ tay theo mọi người.

 

Khi nhìn rõ bóng đen trên sân khấu, thực ra phản ứng đầu tiên của cậu là có ma.

 

Thẩm Tri Ngật kịp thời lên tiếng: “Chỉ là thủ đoạn thường dùng của ảo thuật gia thôi.”

 

Chu Kỳ An kinh ngạc: “Thật hay giả vậy?”

 

Sau khi Thẩm Tri Ngật gật đầu, Chu Kỳ An mới buông lỏng cảnh giác, an tâm thưởng thức vở opera.

 

“Hay quá.”

 

Quả là màn trình diễn tuyệt vời! Vừa rồi là cậu không hiểu chuyện rồi.

 

Thẩm Tri Ngật, người đã điều khiển cái bóng đen lên sân khấu biểu diễn, nhìn thấy Chu Kỳ An khôi phục hứng thú, lại tiếp tục ngồi xem cùng cậu.

 

Bóng đen ra sức biểu diễn trên sân khấu, mọi người bên dưới vừa trò chuyện vừa cười nói.

 

Để tránh làm phiền đến những người khác, Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật chỉ có thể dùng khẩu hình miệng và biểu cảm để cười đùa.

 

Xem xong vở opera, Chu Kỳ An mới nhắn tin cho cô gái dắt chó săn và những người chơi khác: [Cẩn thận đồng đội phản bội.]

 

Không cần nói quá nhiều, chỉ cần vài chữ ngắn gọn cũng đủ để những người chơi này tự giải tán.

 

………..

 

Buổi chiều, những đám mây đen trên đỉnh đầu như biển cả giận dữ, tạo nên một cảnh tượng hùng vĩ khác.

 

Chu Kỳ An không biết đang suy nghĩ đến điều gì, dù trời đã tối cũng không hề tăng tốc.

 

Thẩm Tri Ngật kiên nhẫn đồng hành, trải nghiệm cảm giác năm tháng bình yên an lành, trong lòng chỉ còn một suy nghĩ:

 

Phó bản này, đáng được đánh giá năm sao.

 

Tám giờ hai mươi phút tối, Tập đoàn Hác Hội Sa.

 

Người phụ nữ trung niên cơ bản không bị thương nghiêm trọng lắm, nhưng quần áo có dính chút bẩn, còn có vết thương trên trán, chứng minh quá trình tiếp thị không hề dễ dàng chút nào.

 

“Chết tiệt.”

 

Tập đoàn Hác Hội Sa khét tiếng là như vậy, cứ đi tiếp thị mười nhà thì ít nhất bị tạt nước ba lần, bị người ta cầm dao rượt đuổi năm lần, còn có người lao thẳng đến cắn xé, giật tóc.

 

Điều tồi tệ nhất rốt cuộc đã xảy ra.

 

Người chơi trước mặt người thường, thực lực cũng bị áp chế.

 

“Hừ… Cái thân già này của tôi thiếu chút nữa là đi chầu trời rồi.” Người phụ nữ trung niên ngước mắt lên nhìn, bà ta đang che vết thương sưng to như quả trứng gà trên trán.

 

Sắp đến giờ chốt doanh số, cô bé lạnh lùng cũng đã trở về.

 

Do Chu Kỳ An nhắn tin quá muộn, cô bé suýt chút nữa thì chạy gãy chân mới đạt được doanh số khả quan.

 

Lúc này, cánh tay cô bé hơi co giật, run rẩy cầm một xấp biên lai, trên lưng cõng con chó săn không muốn động đậy nữa, cả người mệt mỏi như chó.

 

Nhìn thấy mọi người đều thảm hại như vậy, trong lòng người phụ nữ trung niên bỗng nhiên cân bằng hơn một chút.

 

Các thủ tục của công ty đều không theo quy định, cái gọi là khách hàng ký đơn chỉ là những tờ giấy mỏng manh, dùng để ghi lại tên khách hàng.

 

Nhân viên chỉ cần nộp tiền theo số lượng đơn hàng đã ký là được.

 

Đã đến giờ này rồi, thấy Chu Kỳ An vẫn chưa trở về, mọi người đều thản nhiên nghĩ: Tốt nhất là đừng trở về nữa.

 

Người có suy nghĩ như vậy không chỉ một mình bà ta, cô bé kia còn hận không thể băm nhỏ tên đàn ông đáng ghét nọ ra cho chó ăn.

 

“Gâu!” Con chó săn như biết được suy nghĩ của chủ nhân, gầm gừ một tiếng hung dữ, sau đó tiếp tục nằm ì ra.

 

Tiếng chó sủa còn chưa dứt, dưới ánh đèn đường xa xa, hai người đang thong thả đi tới gần.

 

Một người trong đó cầm bánh quế, còn tự thêm cho mình một viên kem.

 

“Thật sự đó là vở opera hay nhất mà tôi từng xem.” Chu Kỳ An ăn đến nỗi phồng cả má, khen ngợi những cảnh tượng bất ngờ trên sân khấu.

 

Người còn lại cao hơn một chút thì đưa khăn giấy cho cậu, nhắc nhở: “Khóe miệng dính kem kìa.”

 

Ánh đèn đường le lói chiếu rọi trên khung cảnh như vậy.

 

Hai người phía dưới nụ cười lúc ẩn lúc hiện, toát lên vẻ kỳ dị thật khó tả.

 

Như nhận ra điều gì đó, Chu Kỳ An ngẩng đầu, nhìn thấy những người chơi khác thì cười híp mắt: “Buổi tối vui vẻ, đồng đội của tôi.”

 

Làm việc cả ngày vất vả rồi.

 

Thành viên hiệp hội bên cạnh người phụ nữ trung niên nhịn không được muốn lên tiếng, nhưng đã bị bà ta trừng mắt ngăn lại.

 

Như thể không có chuyện gì xảy ra, người phụ nữ trung niên gật đầu: “Buổi tối vui vẻ.”

 

Xác chết rơi từ tầng cao sáng nay vẫn còn ở cửa ra vào, hốc mắt chỉ còn một con ngươi nhìn chằm chằm về phía những người chơi. Mọi người không nán lại đây lâu, xoay người đi vào bên trong công ty.

 

Ực.

 

Sau khi những người này xoay người, con ngươi của xác chết oán hận đảo một vòng.

 

………

 

Sự kiện thang máy ma ám không xảy ra, cả đoạn đường đều êm ả lên đến tầng mười.

 

Người đàn ông xăm trổ đã đợi từ lâu, vừa nhìn thấy người liền gầm lên giục giã: “Nhanh chóng giao tiền!”

 

Chu Kỳ An vẫn đang hồi tưởng lại vở opera hôm nay. Nếu may mắn, có khi trước lúc rời khỏi phó bản, cậu đã có thể hoàn thành kịch bản cần nộp cho trò chơi với thân phận [Thành chủ].

 

Nhìn thấy sếp mình chậm rãi đến muộn đang ở phía bên kia, cậu mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ chuyên tâm thúc giục những người khác, một đơn hàng cũng không có cho tập đoàn đâu.”

 

Bọn họ đến đây là để học hỏi kinh nghiệm, chứ không phải giúp người khác đẩy mạnh doanh số.

 

Sếp rất hài lòng với giác ngộ này của cậu, ngay cả chuyện tài lẻ cũng thông cảm hơn một chút.

 

Người đàn ông xăm trổ lúc này đã đếm tiền xong: “Nhiều hơn nhóm chín một chút, ngày đầu tiên có thể làm được như vậy cũng coi như đạt.”

 

Khi kết quả nhóm không đạt, nhóm trưởng mới bị huấn luyện, người đàn ông xăm trổ bỏ qua cậu, liếc mắt nhìn sếp và Thẩm Tri Ngật: “Sao hai người không có doanh số?”

 

Lúc nãy mọi người cố ý tách ra giao tiền, nghe thấy chất vấn, rốt cuộc cũng có chút cảm giác hả hê.

 

Chu Kỳ An thản nhiên tiếp lời: “Hôm nay bọn họ chủ yếu học nội quy nhân viên.”

 

Trước khi người đàn ông xăm trổ nổi giận, sếp đã bình tĩnh hơn: “Điều đầu tiên trong nội quy nhân viên, tất cả đều phải đặt lợi ích của công ty lên hàng đầu, không được tự ý nghỉ việc…”

 

Một điều tiếp nối một điều, rất nhanh đã đọc vanh vách đến điều thứ bảy mươi.

 

Thấy ông ta còn muốn đọc tiếp, người đàn ông xăm trổ vốn định nổi đóa cũng nhịn không được ngắt lời. Thật lòng mà nói, thứ này ngay cả ông chủ tập đoàn cũng không thèm xem.

 

Người đàn ông xăm trổ mấp máy môi, cuối cùng chỉ buông một câu: “Được rồi, đã hiểu rõ rồi thì ngày mai nhanh chóng ra ngoài chạy doanh số đi.”

 

Nói xong, hắn ta dẫn mọi người đến ký túc xá nhân viên.

 

Trên đường đi, rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào sếp, trong nhiệm vụ không sợ người giỏi, chỉ sợ người có bệnh.

 

Nhân viên được bố trí tập trung ở tầng mười một, cả công ty căn bản không hề bỏ tiền ra thiết kế, tầng này chẳng khác gì nhà nghỉ nhỏ bên ngoài, một hành lang nối liền các căn phòng nhỏ hai bên, tối tăm chật hẹp, chỗ nào cũng toát lên vẻ rẻ tiền.

 

“Đừng nói công ty đối xử tệ với mọi người, nhân viên mới cũng giống như nhân viên cũ, đều được hưởng phòng đơn.”

 

Người đàn ông xăm trổ lấy ra một xâu chìa khóa, vừa bẩn vừa cũ.

 

Nếu nhìn bằng mắt thường thì không thể nhìn ra sự khác biệt, mọi người chỉ có thể chọn đại một chiếc.

 

Người phụ nữ trung niên dịu dàng nói: “Tôi cũng đã xem sổ tay nhân viên, tại sao trên đó lại nói sau mười hai giờ đêm tốt nhất không nên ra khỏi phòng?”

 

Bà ta đang ở độ tuổi quyến rũ nhất, trí thức, phóng khoáng, lúc nói chuyện còn cố ý tiến sát về phía người đàn ông xăm trổ một chút.

 

Khoảng cách này vừa vặn, tránh tiếp xúc cơ thể, nhưng vẫn có thể khiến mùi nước hoa trên người thoang thoảng.

 

Thần sắc người đàn ông xăm trổ khẽ động, dường như rất hưởng thụ thái độ lấy lòng của người phụ nữ.

 

Giây tiếp theo, thần trí hắn ta dường như có chút hoảng hốt, trong hương nước hoa hình như còn lẫn mùi hương khác, người đàn ông xăm trổ bắt đầu trả lời câu hỏi của bà ta:

 

“Trước đây có mấy nhân viên nói lúc nửa đêm ra ngoài đi vệ sinh, ở hành lang nhìn thấy thứ bẩn thỉu, kỳ thực đều là lời nói nhảm nhí.”

 

“Nhưng mà, ông chủ quan tâm đến nhân viên, sau đó vẫn thêm điều này vào sổ tay nhân viên.”

 

Người phụ nữ trung niên lại hỏi thêm vài câu, nhưng người đàn ông xăm trổ không tiết lộ thêm thông tin hữu ích nào nữa.

 

Chu Kỳ An thấy vậy thì nheo mắt, kỹ năng của người phụ nữ này dường như thể hiện ở mùi hương.

 

Kỹ năng này chắc hẳn rất thiết thực, điều này có thể thấy được từ doanh số vừa rồi.

 

Người đàn ông xăm trổ mơ mơ màng màng rời đi.

 

Hắn ta đã đặc biệt nhắc đến phòng đơn, sẽ không ai nghĩ quẩn muốn ở chung phòng với người khác.

 

Thẩm Tri Ngật là người cuối cùng dùng chìa khóa mở cửa, giữa hắn và Chu Kỳ An còn cách một phòng, trong lòng đã sửa đổi đánh giá tốt về phó bản này thành ba sao.

 

Không biết có người vì phải ở phòng đơn mà mà khó chịu, Chu Kỳ An đang đứng trước cửa quan sát hoàn cảnh xung quanh.

 

Cả căn phòng chỉ khoảng mười mét vuông, ngoài một chiếc giường nhỏ, một bình nước nóng thì không còn gì khác.

 

Bớt xén nguyên vật liệu đến mức cửa sổ cũng không lắp, không khí trong phòng vừa ngột ngạt vừa khó chịu.

 

Ưu điểm là nhìn một cái là thấy hết, ngoài gầm giường ra, cơ bản không có chỗ nào để giấu ma.

 

Chu Kỳ An yên tâm bước vào: “Tuy là túp lều tranh, nhưng chỉ cần ta có đạo đức tốt đẹp cao sang là được.”

 

Chỉ cần cậu có phẩm chất tốt đẹp, thì ở đâu cũng chẳng khác gì nhau?

 

Người phụ nữ trung niên là người cuối cùng bước vào phòng, vừa lúc nghe thấy lời Chu Kỳ An nói, động tác mở cửa khựng lại. Nghĩ đến mình vất vả cả ngày hôm nay, ban đầu chỉ vì giao dịch với Hiệp hội săn cá voi, còn bây giờ bà ta chỉ muốn cắt đầu đối phương xuống để trút giận.

 

Nửa đêm đến bất ngờ và nhanh chóng, cả thế giới gần như im lặng trong chớp mắt, tiếng dế kêu bên ngoài cũng im bặt.

 

Chu Kỳ An nằm trên chiếc giường bốc mùi ẩm mốc.

 

Buổi chiều, cậu đã có cái nhìn sơ bộ về thế giới này.

 

Nơi này không có đồn cảnh sát… mà do các tập đoàn tài phiệt quản lý, người dân địa phương rất kiêng kỵ Tập đoàn Hác Hội Sa, không ai muốn nhắc đến.

 

Doanh số ngày đầu tiên đã hoàn thành, phần thưởng nhiệm vụ phụ là sổ tay bán hàng cũng được phát bình thường.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Nhìn bảng nhiệm vụ trống rỗng, cậu không hề cảm thấy nhẹ nhõm chút nào.

 

Từ nhiệm vụ chính hiện tại, người chơi cần làm là duy trì doanh số ổn định, không được đứng cuối.

 

Nhưng những điều này giống như thiết lập sinh tồn cơ bản của trò chơi.

 

Trên thực tế, nguy hiểm tiềm ẩn còn nhiều hơn, chẳng hạn như từ chối yêu cầu của NPC, những khó khăn khi chạy doanh số, bối cảnh có vẻ đơn giản nhưng tiềm ẩn vô số sát khí chết người.

 

Cốc cốc.

 

Cơ thể Chu Kỳ An bỗng nhiên căng cứng, cậu lập tức tắt màn hình điện thoại, cẩn thận xuống giường, nín thở áp tai vào cửa.

 

Giằng co một lúc, thứ bên ngoài dường như đã rời đi.

 

Cốc cốc.

 

Thứ đó lại chạy đến gõ cửa phòng thứ hai.

 

Vì không có mắt mèo, Chu Kỳ An không thể nhìn trộm xem rốt cuộc là thứ gì, nhưng chưa đầy năm phút, nó đã gõ cửa gần như tất cả các phòng.

 

Cũng dưới màn đêm, bởi vì con ma gõ cửa mà không ít người mất ngủ, bởi vì con ma này thật sự quá bất thường.

 

Không nói gì cả, chỉ gõ cửa.

 

Người phụ nữ trung niên cũng vậy, mãi cho đến ba giờ sáng vẫn chưa nhắm mắt. Đúng lúc bà ta ngáp một cái định nghỉ ngơi thì bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng động nhỏ.

 

Người phụ nữ trung niên lập tức cảnh giác.

 

Giường ngủ đối diện với cửa ra vào, không đến mấy giây, bà ta trơ mắt nhìn cửa bị mở ra từ bên ngoài.

 

……….

 

Một đêm trôi qua rất nhanh.

 

Rầm rầm rầm!

 

Ngày thứ hai, Chu Kỳ An bị một trận tiếng động lớn đánh thức.

 

“Nhanh mở cửa!” Bên ngoài truyền đến tiếng quát tháo.

 

Chu Kỳ An nhìn đồng hồ, đã là buổi sáng.

 

Không chỉ riêng cậu bị đập cửa, gần như tất cả người chơi đều gặp phải tình huống tương tự, giống như một đám côn đồ nguy hiểm đến đòi nợ vậy.

 

Chu Kỳ An cất cây búa nhỏ vào túi, mỉm cười mở cửa: “… Có chuyện gì vậy?”

 

Lời còn chưa dứt, một người đàn ông lực lưỡng đã chen qua người cậu, đôi mắt nhỏ đảo qua từng ngóc ngách trong phòng.

 

Nơi này nghèo nàn xơ xác, không biết hắn ta đang tìm kiếm cái gì.

 

Đúng lúc Chu Kỳ An khó hiểu, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, người đàn ông lực lưỡng hùng hổ bước ra ngoài, cậu cũng thuận thế đi theo sau.

 

Mọi người trên hành lang cơ bản đều tụ tập ở một chỗ, Chu Kỳ An nhớ rõ đó là phòng của người phụ nữ trung niên.

 

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Ông lão gần cậu nhất hạ giọng: “Tên xăm trổ hôm qua chết rồi.”

 

Chu Kỳ An nhíu mày: “Tập đoàn nghi ngờ là do người của chúng ta làm?”

 

Ông lão: “Chính là do người của chúng ta làm.”

 

“…”

 

Người khám xét căn phòng tìm thấy vết máu tươi trong phòng người phụ nữ trung niên, không chỉ trên sàn, trên người bà ta cũng có máu.

 

Đây là tình huống không thể tránh khỏi sau khi giết người.

 

Người phụ nữ trung niên bị túm tóc lôi ra ngoài, người lôi bà ta vô cùng hung bạo.

 

Cánh tay, khuỷu tay của người phụ nữ đều bị va đập bầm tím, có bài học trước, bà ta trực tiếp từ bỏ giãy giụa, vừa thi triển kỹ năng, vừa dùng giọng điệu cung kính nói: “Tôi…”

 

Chưa kịp nói hết chữ đầu tiên, một tên lực lưỡng đã trực tiếp cầm dùi cui điện, hung hăng đánh vào đầu người phụ nữ.

 

Cho dù là ma giết người, cũng sẽ cố ý kéo dài hai giây để thưởng thức trạng thái trước khi chết của con mồi.

 

Ngay cả người chơi vốn dã man lạnh lùng, chứng kiến ​​cảnh tượng này cũng không khỏi kinh hoàng.

 

Một tia sáng trắng lóe lên, dùi cui đánh trúng đầu người phụ nữ trung niên, hơn nữa còn là vị trí huyệt thái dương, một cú đánh hiểm như vậy, nhưng người phụ nữ trung niên vẫn bình an vô sự.

 

Chỉ là miếng ngọc bội đeo trên ngực đột nhiên vỡ vụn, sắc mặt bà ta cũng trở nên tái nhợt.

 

Đạo cụ thế mạng đã giữ được mạng sống.

 

Người đàn ông lực lưỡng hoàn toàn không thắc mắc tại sao người phụ nữ bị đánh một gậy mà vẫn bình an vô sự, trong nháy mắt, lại giơ tay lên.

 

Nhìn thấy đối phương có ý định đánh xuống gậy thứ hai, thần sắc người phụ nữ trung niên thay đổi.

 

Bà ta trông vẫn còn bình tĩnh, nhưng mí mắt giật giật đã để lộ nội tâm.

 

Không đúng lắm.

 

Phó bản lần này không đúng lắm, gần như là đang tàn sát người chơi một cách vô cớ.

 

“Tại sao lại như vậy…”

 

Dùi cui sẽ không dừng lại vì suy nghĩ của con người.

 

Người đàn ông kia nhất quyết muốn đánh nát đầu bà ta lần nữa, một giọng nói đột nhiên vang lên: “Đã dạy dỗ rồi thì thôi, còn những khoản nợ khác, đợi hôm nay chạy doanh số xong rồi tính.”

 

Người lên tiếng lại là Chu Kỳ An, “Nếu không, liên tiếp mất hai thành viên, công việc kinh doanh cũng không thể mở rộng được.”

 

Mọi người xung quanh không hiểu sao lúc này cậu lại dám đứng ra nói chuyện.

 

Ngay cả người phụ nữ trung niên cũng không thể lý giải nổi.

 

Bình tĩnh nói ra yêu cầu với người đàn ông lực lưỡng, ánh mắt Chu Kỳ An không né tránh.

 

Cậu có chín phần nắm chắc sẽ thành công.

 

Thân phận nhóm trưởng ít nhiều gì cũng có chút tác dụng, hơn nữa theo quy tắc, người phụ nữ trung niên đã chết một lần.

 

Thẩm Tri Ngật im lặng đứng một bên quan sát, hắn đoán được nguyên nhân Chu Kỳ An cứu mạng người phụ nữ này, vậy nên vẫn im lặng xem kịch.

 

Người đàn ông lực lưỡng nhìn chằm chằm Chu Kỳ An, khoảng nửa phút sau, hắn ta cất hung khí: “Nếu doanh số không đạt, tao sẽ chặt bà ta thành tám khúc!”

 

Thang máy đi xuống, đưa những vị ôn thần này đi.

 

Người phụ nữ trung niên được dìu dậy, sắc mặt vẫn chưa hồng hào trở lại: “Cảm ơn.”

 

Mọi người căn bản không quan tâm đến vết thương của bà ta, bọn họ đều đang chờ muốn làm rõ chuyện tối hôm qua.

 

Biết rõ bọn họ muốn nói gì, người phụ nữ trung niên bình phục tâm tình, chậm rãi mở miệng: “Khoảng hơn ba giờ, cửa phòng tôi bị mở ra từ bên ngoài, tên xăm trổ kia có chìa khóa dự phòng, ý đồ giở trò đồi bại.”

 

Chuyện tiếp theo không cần bà ta nói, mọi người cũng có thể đoán được.

 

Chỉ là trong đó có hai điểm rất kỳ lạ: Thứ nhất, người phụ nữ trung niên đã rất cẩn thận, bà ta không trực tiếp ra tay, mà là thiết kế để tên xăm trổ tự đập đầu vào góc tủ chết.

 

Thứ hai, theo lời bà ta nói, thi thể được giấu trên trần nhà vệ sinh, sáng nay khi đám người kia xông vào lại nói là phát hiện ở sảnh lớn.

 

Ông lão vuốt râu: “Xem ra đây cũng là một quy tắc. Bất kể giết nhân viên công ty bằng cách nào, sớm muộn gì cái chết cũng sẽ ập đến.”

 

Ngày đầu tiên chỉ mới cãi nhau vài câu đã chết người, tối hôm qua còn xuất hiện một tên háo sắc.

 

Bọn họ thậm chí có thể dự đoán được, lùi một vạn bước, cho dù tên xăm trổ kia đạt được mục đích, thì mười phần cũng có tám chín phần là sẽ giết người phụ nữ diệt khẩu.

 

Không có bất kỳ quy tắc nào ngăn cản, cứ như là tùy tiện tìm cớ để giết người chơi vậy.

 

Chỉ cần nghĩ đến khả năng này, cảm giác lạnh lẽo không ngừng men theo sống lưng lan ra khắp người.

 

Chu Kỳ An không nói gì, cậu không cho rằng phó bản sẽ tạo ra một cái bẫy vô lý như vậy.

 

Nhất định là có chỗ nào đã bị bỏ sót rồi.

 

Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt cậu lướt qua xung quanh, phát hiện không biết sếp nhà mình đã chạy đi đâu để nghiên cứu văn hóa doanh nghiệp rồi.

 

Cậu mím môi: “Tôi muốn đến nhà hàng Tây ăn cơm, có ai đi cùng không?”

 

Không ai trả lời, Chu Kỳ An nhìn người phụ nữ trung niên một cái rồi cùng Thẩm Tri Ngật ra ngoài ăn sáng.

 

………..

 

Cũng là nhà hàng hôm qua.

 

Nhà hàng này buổi sáng chỉ phục vụ cà phê và đồ ăn đơn giản, nhưng Chu Kỳ An chủ yếu là quay lại vì không gian ở đây, cậu rất thích bàn ăn sát cửa sổ kính lớn, thuận tiện cho cậu chú ý đến cảnh tượng bên ngoài bất cứ lúc nào.

 

“Mời dùng.” Nhân viên phục vụ bê salad và bánh mì đen đến.

 

Thẩm Tri Ngật gắp cho cậu một ít.

 

Chu Kỳ An không thích ăn salad lắm, vậy cho nên đã thêm chút mù tạt để tỉnh táo: “Tôi lo lắng theo thời gian, quy tắc tử vong cũng sẽ không ngừng tăng lên.”

 

“Ăn trước đi, em sẽ không chết.”

 

Thẩm Tri Ngật hoàn toàn thờ ơ với mạng sống của những người khác, cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa đưa ra bất kỳ ý kiến ​​nào về phó bản, Chu Kỳ An đoán là hắn muốn đợi người chơi chết gần hết, độ khó phó bản giảm xuống.

 

Cậu không nói tiếp về đề tài này, mà tiếp tục thảo luận về phó bản: “Chờ người đã.”

 

Chu Kỳ An đang đợi người phụ nữ trung niên kia.

 

Cả tên xăm trổ và con ma gõ cửa đều đã đến thăm bà ta, muốn biết thêm thông tin, tốt nhất là bắt đầu từ bà ta.

 

Chuông gió trước cửa vang lên.

 

Chu Kỳ An nuốt salad xuống, mỉm cười: “Người tôi đợi đến rồi.”

 

Lúc nãy khi cậu nói muốn đi ăn sáng, đã cố tình nhìn người nào đó một cái, tin rằng đối phương có thể hiểu được ám chỉ của mình.

 

Một người phụ nữ bước vào cửa.

 

Người phụ nữ trung niên đã thay bộ quần áo dính máu, mặc một bộ đồ thể thao màu tối, dưới màu sắc tương phản, làn da càng thêm trắng nõn xinh đẹp.

 

Bà ta vừa nhìn đã thấy Chu Kỳ An.

 

Người thanh niên ăn mặc chỉnh tề, ngồi trên ghế sô pha da cao cấp uống cà phê, ung dung tự tại như vậy, cứ như đang ở thế giới thực.

 

Người phụ nữ trung niên đã điều tra Chu Kỳ An, gia đình đơn thân, giỏi công phá phó bản, mẹ ruột ngồi tù.

 

Đáng tiếc, khi bà ta còn muốn điều tra thêm thì bất ngờ bị gián đoạn, Hiệp hội săn cá voi nhấn mạnh nhất định phải lấy phó bản lần này làm cơ sở giao dịch, người phụ nữ trung niên mới đi theo đến phó bản này.

 

Chu Kỳ An đưa tay ra: “Mời đứng.”

 

“?”

 

Người phụ nữ trung niên đứng sang một bên.

 

Bà ta không biết lý do Chu Kỳ An ám chỉ mình đến đây là gì, là phát hiện ra manh mối gì đó, hay là muốn bàn chuyện hợp tác.

 

Dù sao thì tình cảnh của bà ta rất nguy hiểm, đối phương cũng chẳng khá hơn chút nào, thân phận nhóm trưởng là con dao hai lưỡi, hôm qua đối phương gần như đã đắc tội với tất cả mọi người.

 

“Còn nhớ con ma gõ cửa tối hôm qua không?”

 

Người phụ nữ trung niên: “Đương nhiên.”

 

Chu Kỳ An: “Nếu tối nay nó còn đến, chị hãy mở cửa cho nó.”

 

Lý do rất đầy đủ.

 

Dựa theo thử nghiệm hai ngày nay, cho dù là xem phim kinh dị hay là lúc trời tối trở về, đều không gặp ma, phó bản dường như không định gây áp lực từ môi trường bên ngoài.

 

Trên người con người không tìm thấy đường sống, vậy thì có lẽ đường sống ở chỗ con ma.

 

Nụ cười của người phụ nữ trung niên biến mất: “Sao cậu không mở?”

 

Chu Kỳ An: “Tôi mở cửa, lỡ như con ma đó giết người lung tung thì sao?”

 

“…”

 

Câu nói này khiến người phụ nữ trung niên trầm mặc cả phút.

 

Khi một người quá mức cạn lời, thậm chí còn không thể tức giận nổi.

 

“Làm hay không tùy chị.”

 

Người phụ nữ trung niên đương nhiên sẽ không mắc bẫy uy hiếp này, bà ta cười cười định bỏ đi.

 

Chu Kỳ An đột nhiên nói: “Con ma gõ cửa xuất hiện trước tên xăm trổ, điều này có giống như cơ hội sống sót mà trò chơi dành cho chúng ta không?”

 

Người phụ nữ trung niên nghe vậy, trong lòng khẽ động.

 

Sau đó bà ta đã tự mình suy nghĩ rất nhiều lần, xác định rằng tình huống của tên xăm trổ kia là vô phương cứu chữa.

 

Qua lời nói của Chu Kỳ An, bà ta đã có thêm manh mối.

 

Chu Kỳ An tiếp tục nói: “Lỡ như tối nay người quản lý kinh doanh mới lại đến phòng chị…”

 

Lời còn chưa dứt, khả năng này lớn đến đâu cũng khó nói, nhưng giống như doanh số hôm qua vậy, ai dám đánh cược?

 

Cậu chống cằm, chớp chớp mắt: “Tôi cho chị thêm một kế, tìm những người chơi khác giao dịch, hứa với bọn họ tối nay chị sẽ đi thăm dò. Sau đó để bọn họ giúp chị phân chia nhiệm vụ bán hàng, tiện thể đưa ra một chút lợi ích.”

 

Người phụ nữ trung niên cụp mắt, trong lòng dâng lên cảm giác thật ấm ức, rõ ràng biết rõ toan tính của đối phương, nhưng lại nghĩ không ra cách nào khác để phá giải.

 

Dương mưu lúc nào cũng đáng sợ hơn âm mưu.

 

Chu Kỳ An nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe môi khẽ nhếch lên. Cậu có thể chắc chắn tám mươi phần trăm suy đoán của mình là chính xác, nhưng cậu không muốn mạo hiểm hai mươi phần trăm còn lại để mở cửa cho một con ma, đương nhiên là giao chuyện nguy hiểm cho người nguy hiểm làm.

 

Chiếc thìa khuấy cà phê phát ra tiếng va chạm giòn tan bên thành cốc, Chu Kỳ An nghiêng đầu liếc nhìn bà ta một cái: “Nghĩ kỹ chưa?”

 

Hết chương 119.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chu Kỳ An: Phó bản năm sao, cà phê cũng đã uống, opera cũng đã xem, tiến độ phó bản đã kéo, bia đỡ đạn cũng đã có… Để tôi nghĩ xem còn gì chưa làm nữa không.

 

Thẩm Tri Ngật cả đời ngưỡng mộ người mạnh mẽ: Lại hạnh phúc rồi.

 

Chương 119: Nắm Giữ Thế Cục

Ngày đăng: 21 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên