Chương 12: Nóng Bỏng Tay! Kho Tài Nguyên Khổng Lồ Xem Miễn Phí, Hàng Ngàn Bộ Phim Tha Hồ Lựa Chọn!

 

Chương 12: Nóng Bỏng Tay! Kho Tài Nguyên Khổng Lồ Xem Miễn Phí, Hàng Ngàn Bộ Phim Tha Hồ Lựa Chọn!

 

Cốc cà phê của Hứa Linh hắt thẳng vào mặt Tiểu Tống.

 

“……”

 

Tiểu Tống im lặng lau mặt.

 

“Xin lỗi, xin lỗi.” Hứa Linh vội vàng rút khăn giấy giúp cậu ta lau mặt, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào Ninh Lạc, lắp bắp gọi tên cậu: “Ninh Lạc…”

 

Ninh Lạc ngắt lời cô, giơ tay lên: “Chị Linh, sau này mấy hoạt động đi chung xe kiểu này đừng gọi em nữa, em muốn xuống.”

 

Cứ nghĩ đến việc thế giới mình đang sống là một cái động chứa đầy rẫy những thứ đen tối, Ninh Lạc lại muốn cuộn tròn người lại như một con côn trùng.

 

【Tại sao lại gọi tôi đi chung xe, tại sao! Chị Linh ác độc quá, chị có biết chuyện này gây tổn thương cho tôi lớn đến mức nào không, chị không quan tâm, chị không để ý, chị không nhìn thấy nước mắt tôi rơi. Tôi, một chàng trai ngây thơ trong sáng, sắp bị ép chết đến nơi rồi mà chị còn có thể thản nhiên gọi tên tôi, chị thật ác độc, thật ác độc!】

 

Hứa Linh vô thức siết chặt tay, cà phê trong cốc bắn tung tóe như vòi phun nước, Tiểu Tống vừa mới lau mặt xong vội vàng lùi ra xa.

 

Chuyện đọc suy nghĩ tạm thời gác lại, nghệ sĩ dưới trướng cô hình như bị điên rồi.

 

Chu Văn Du cho rằng Ninh Lạc sợ hãi, bèn khoanh chân nói: “Biết điều thì mau xuống đi, đừng lãng phí thời gian của tôi.”

 

Nói xong còn lẩm bẩm: “Trên đường nhét thêm người làm gì, chiếm chỗ.”

 

Công ty nhỏ tài nguyên eo hẹp, việc các nghệ sĩ dưới trướng một người quản lý phải đi chung xe là chuyện rất bình thường. Nhưng Chu Văn Du được chương trình ở nước ngoài o bế hai tháng, vừa về nước đã bị đánh về nguyên hình, đến fan ra đón cũng chẳng có mấy người, tâm lý chênh lệch lớn như vậy nên tất nhiên là cảm thấy khó chịu rồi.

 

Ngay cả việc nhìn Ninh Lạc cũng trở nên khó ưa.

 

Tính tình Ninh Lạc có tốt đến đâu cũng không nhịn được nữa, nhìn hai bàn tay mình: “Tôi đăng ký một khóa học ngôn ngữ ký hiệu, cậu có biết không?”

 

Chu Văn Du: “Liên quan gì đến tôi?”

 

Ninh Lạc thành khẩn: “Tất nhiên là có. Có thể giúp tôi tát cậu một cái khi không muốn nói chuyện với cậu.”

 

Cậu ra vẻ hào hứng muốn thử.

 

Chu Văn Du che mặt, vội vàng lùi ra xa: “Cậu dám?”

 

Ninh Lạc nhìn chiếc khăn quấn quanh cổ Chu Văn Du như xác ướp, bĩu môi.

 

Tất nhiên là cậu dám.

 

Nhưng cậu không có sở thích đánh người đã gục.

 

“Chị Linh, em muốn xuống xe.”

 

【 Cuộc sống nhàm chán vô vị, xem con bọ đáng ghét kia giãy dụa kìa.】

 

【 Cậu cứ sống tiếp đi, xem ai sống lâu hơn ai, đợi chuyện Vương Tương trốn thuế bị phanh phui, cậu cũng chẳng nhảy nhót được bao lâu đâu.】

 

Hứa Linh im lặng.

 

Ninh Lạc lại gọi cô: “Chị Linh? Chị Linh!”

 

Ánh mắt Hứa Linh hơi dại ra chợt lấy lại tiêu cự, lập tức nhìn về phía Chu Văn Du, câu đầu tiên là: “Cậu có biết Vương Tương trốn thuế không?”

 

Cô nhìn chằm chằm Chu Văn Du, không bỏ sót bất kỳ một biểu cảm nào của cậu ta.

 

Đọc được suy nghĩ thì đã sao? Quan trọng là sự nghiệp của cô!

 

【 Tất nhiên là cậu ta biết rồi, Vương Tương còn chia sẻ kế hoạch trốn thuế của mình cho cậu ta nữa chứ, chậc chậc, đúng là người đàn ông rộng lượng, cảm động đến mức muốn rớt cả ngọc trai luôn ấy.】

 

Miệng thì nói cảm động, nhưng giọng điệu lại mỉa mai đến lạ.

 

Vẻ mặt Chu Văn Du trong nháy mắt trở nên mất tự nhiên, tia hy vọng cuối cùng của Hứa Linh cũng tan biến.

 

Chu Văn Du cố gắng che giấu: “Tôi với Vương Tương chỉ là bạn bè bình thường, sao tôi có thể biết được những chuyện này?”

 

Ninh Lạc kéo dài giọng: “Ồ, hóa ra là, bạn ~ bè ~ bình ~ thường ~”

 

【 Hóa ra người trưởng thành các người gọi mối quan hệ lên giường đánh dã chiến là bạn bè bình thường à, hôm nay lại được mở mang kiến thức rồi, thả tim.】

 

Chu Văn Du vốn đã chột dạ, lúc này càng mất mặt, tức giận nói: “Ninh Lạc, cậu có thể câm miệng được không!”

 

Trái tim Hứa Linh chùng xuống.

 

Cô đột nhiên nhớ lại một số chi tiết nhỏ nhặt mà mình đã bỏ qua, chẳng hạn như tại sao Chu Văn Du lại biến mất trong thời gian dài khi không phải lúc ghi hình, chẳng hạn như tại sao cậu ta và Vương Tương cứ như hình với bóng, chỉ cần một người xuất hiện thì người kia sẽ theo sau.

 

Chuyện này không thể nghĩ sâu, càng nghĩ càng cảm thấy tiền đồ xán lạn của nghệ sĩ nhà mình sắp sụp đổ.

 

Hứa Linh ổn định lại trái tim sắp vỡ vụn, lập tức quay sang nói với tài xế: “Đến Nhạc Thành Ảnh Thị.”

 

Nhạc Thành Ảnh Thị là trụ sở chính của chương trình thực tế, Hứa Linh muốn đến xem bản gốc.

 

Cô quay đầu nhìn Ninh Lạc, suy nghĩ một chút: “Ninh Lạc cũng đi.”

 

Chắc chắn là cậu biết một số chuyện bên trong, nếu không thì sao có thể biết được cả những chuyện bí mật như vậy? Đem theo chắc chắn không có hại.

 

Ban đầu Ninh Lạc không biết mình đi làm gì, nhưng khi nhìn thấy tổ chương trình du lịch phát bản gốc cho bọn họ xem, trong lòng cậu cũng có chút phỏng đoán.

 

【 Chẳng lẽ chị Linh nhận được tin tức nội bộ, biết Vương Tương sắp sụp đổ, muốn tách Chu Văn Du ra, để tổ chương trình biên tập lại?】

 

Hứa Linh: Cô cũng không có quyền lực lớn đến mức độ đó.

 

【 Nhưng thực ra cũng vô dụng thôi, hơn nữa nói ra thì dưa của Vương Tương và Chu Văn Du là lần lượt nổ ra đấy.】

 

Hứa Linh không muốn nghe những lời này, Ninh Lạc nói thêm một giây nữa thôi là tâm lý cô sẽ bùng nổ mất, đành phải mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, xem từng khung hình của bản gốc, chỉ hận bản thân mình có thêm một đôi tai nữa.

 

Ninh Lạc nhìn video tua nhanh gấp ba lần đến mức đau cả mắt, ngáp một cái.

 

Chu Văn Du hoàn toàn không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này, tại sao lại phải đến đây xem lại cảnh quay, bực bội nói: “Hứa Linh, chị đang làm gì vậy? Không có việc gì thì đưa tôi về nghỉ ngơi, tôi muốn ngủ.”

 

Cả đêm qua phải ứng phó với nhu cầu của Vương Tương, cậu ta còn chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng.

 

Nếu không phải vì muốn có được tài nguyên cho bộ phim mới, thì ai mà thèm đi hầu hạ lão già râu ria xồm xoàm kia chứ? CMN, lúc trên giường còn thích người ta gọi mình là bố nữa chứ, tâm lý biến thái gì vậy không biết.

 

“Cậu còn ngủ được sao?” Hứa Linh lạnh lùng chỉ vào căn bếp ở góc video, hình ảnh hai người thân mật dựa vào nhau.

 

Chu Văn Du nhìn thấy cảnh tượng đó, mồ hôi lạnh túa ra: “Chuyện này thì sao? Quan hệ của tôi và Vương Tương tốt, tối cùng nhau hẹn ăn khuya thì có gì sai?”

 

Ninh Lạc hóng hớt cực kỳ nhập tâm, nghe cậu ta nói vậy thì trợn trắng mắt.

 

【 Trái Đất nổ tung rồi cái miệng của anh vẫn còn cứng, đúng là không biết xấu hổ.】

 

Hứa Linh cười nhạt: “Ăn khuya mà thân mật đến mức độ này sao? Cậu không có ‘cái ấy’ nên muốn cảm nhận của người khác à?”

 

Chu Văn Du đỏ mặt tía tai: “Hứa Linh, chị là phụ nữ đấy, ăn nói cho cẩn thận vào! Chị có tin tôi đổi quản lý ngay ngày mai không?”

 

Hứa Linh nhìn cậu trai mà mình một tay nâng đỡ, thậm chí tài nguyên cho chương trình du lịch lần này cũng là cô liều mạng giành giật cho cậu ta, trong lòng cảm thấy thật lạnh lẽo.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Tâm tư Ninh Lạc lúc này không đặt vào cuộc cãi vã của bọn họ, mà cúi đầu nhìn điện thoại.

 

Mặc dù đây là lần đầu tiên gặp Hứa Linh, nhưng người quản lý này đối xử với nguyên chủ cũng không tệ, hết lòng hết dạ làm việc như trâu bò. Ninh Lạc quyết định tìm trang web video kia trước, gửi cho Hứa Linh, cho cô một cú sốc tinh thần, để cô từ bỏ cổ phiếu rớt giá Chu Văn Du này, sớm ngày thoát khỏi vũng bùn.

 

Ninh Lạc thành thạo mở nhóm chat của fan Lộ Đình Châu.

 

【Quần lót bốc cháy: Các chị em, xem Hải Đường hơi chán rồi, có trang web nước ngoài nào đề cử cho em không? Tốt nhất là trực quan một chút.】

 

Muốn tìm đồ đen, tất nhiên là phải hỏi chuyên gia rồi.

 

【Đạp gãy chân thằng què: Trực quan một chút? Ví dụ như?】

 

【Quần lót bốc cháy: Video.】

 

【Quần lót bốc cháy: [E thẹn thả tim]】

 

Vừa nhắc đến chuyện này, mọi người lập tức tỉnh táo hẳn, nhao nhao gửi những trang web yêu thích đã cất giữ từ lâu, nhiệt tình giới thiệu.

 

【 Xem cái này này! Trong này có một em thụ tên Abbott rên rất hay.】

 

【 Á á á á, đừng tranh với tôi, xem của tôi này! Trang web của tôi tài nguyên phong phú nhất!】

 

【 Hỏa Hỏa, nhất định phải xem cái tôi gửi cho cậu, trang chủ đề cử là cái da đen ngực bự ấy, tôi hít hà mãi.】

 

Bàn tay Ninh Lạc run lên nhè nhẹ.

 

Bình thường mọi người ăn ngon như vậy sao!

 

Sao giờ cậu mới biết chứ.

 

Dưới sự tấn công dồn dập của vô số trang web, Ninh Lạc cố gắng giữ lại một chút lý trí, nhanh chóng tìm được trang web mình muốn.

 

Không mất nhiều công sức, bởi vì Chu Văn Du đã ở trang chủ rồi.

 

Ninh Lạc âm thầm chuyển video cho Hứa Linh.

 

Chiếc điện thoại Hứa Linh đặt trên bàn rung lên, cô liếc nhìn lời mời kết bạn mới, vẻ mặt trống rỗng trong giây lát.

 

【Admin khuyến mãi: Nóng bỏng tay! Kho tài nguyên khổng lồ xem miễn phí, hàng ngàn bộ phim tha hồ lựa chọn! Còn có cả tiểu sinh đang hot Chu Văn Du… Muốn xem ngay? Nhấn vào đường links…..】

 

Hứa Linh như tua chậm, từ từ nhìn về phía Ninh Lạc đang ngồi sau lưng.

 

Ninh Lạc cũng đang len lén quan sát phản ứng của cô, thấy cô nhìn mình thì có chút khó hiểu, nhưng vẫn nở nụ cười thân thiện, dụi dụi khóe mắt ửng đỏ vì ngáp, lông mày rũ xuống, vẻ mặt mệt mỏi.

 

Nhìn thế nào cũng không giống người có thể nói ra những lời này, chắc chỉ là trùng hợp, người này không phải nick phụ của cậu ta… chắc là vậy.

 

Hứa Linh thở phào nhẹ nhõm.

 

【Nhìn tôi làm gì? Mau xem tin nhắn đi, ôi chao, sốt ruột chết mất, chẳng lẽ tiêu đề của tôi chưa đủ giật gân sao?】

 

Hơi thở vừa mới thông suốt của Hứa Linh lại bị nghẹn lại.

 

Nghệ sĩ của cô rốt cuộc đã trải qua những gì trong hai tháng cô ra nước ngoài vậy? Sao lại giống như mới từ bệnh viện tâm thần ra thế này!

 

Tâm lý sắp sụp đổ, nhưng kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí khiến cô vẫn giữ được vẻ mặt bình tĩnh, Hứa Linh hỏi Chu Văn Du: “Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, rốt cuộc cậu và Vương Tương có quan hệ gì khác không?”

 

Bị chất vấn hết lần này đến lần khác, Chu Văn Du xấu hổ giận dữ: “Còn chưa xong nữa à, tôi nói bạn bè bình thường là bạn bè bình thường. Sao chị không tự hỏi xem Ninh Lạc có trong sạch không? Cậu ta bị mắng chửi trên mạng rồi kìa!”

 

Ninh Lạc vô tội chớp chớp mắt.

 

“Được rồi, tôi biết thái độ của cậu rồi.”

 

Hứa Linh gật đầu, mở video, trong phòng lập tức tràn ngập âm thanh không thể nghe nổi, kết hợp với động tác nóng bỏng của hai người đàn ông càng thêm phần ‘Thú vị’.

 

Ninh Lạc vội vàng bịt tai lại.

 

【 Không được rồi, tôi chịu hết nổi rồi, xem cái này có bị lòi con mắt nào ra không?】

 

【 Đồ rác rưởi màu vàng đáng ghét, sao có thể dùng cách thức hèn hạ như vậy để chui vào đầu óc tôi, thật sự là làm vấy bẩn tâm hồn thuần khiết non nớt của tôi mà!】

 

Hứa Linh kéo thanh tiến độ, dí thẳng đoạn video hai người đàn ông khám phá giới hạn cơ thể vào mặt Chu Văn Du: “Tự mình xem đi, đây là cái gì.”

 

Sắc mặt Chu Văn Du trắng bệch, mất hết huyết sắc, muốn lao đến cướp điện thoại nhưng lại chộp hụt.

 

Hứa Linh cười lạnh, cất điện thoại: “Đây chính là bạn bè bình thường mà cậu nói đó hả? Tôi thật sự là mở mang tầm mắt.”

 

“Không phải muốn đổi quản lý sao? Tôi đồng ý, từ hôm nay trở đi cậu theo Vương Hiểu, hai người các người cấu kết với nhau đi, chúng ta chấm dứt hợp đồng.”

 

Cô kéo Ninh Lạc đứng dậy, đi ra ngoài.

 

Đi được nửa đường thì bị Chu Văn Du chặn lại.

 

Vẻ mặt Chu Văn Du lúc này không còn chút khí thế nào nữa, trong tiết trời mùa thu mà mồ hôi lạnh túa ra như tắm, liên tục nuốt nước miếng, môi run rẩy: “Hứa Linh, chị không thể đi, đừng đi! Vừa rồi chị cho tôi xem cái gì vậy? Tại sao chị lại có cái đó? Nói mau!”

 

“Vấn đề này cậu nên đi hỏi người quay lén rồi đăng tải lên mạng, không phải tôi.” Hứa Linh hất tay cậu ta ra, “Chu Văn Du, tự lo liệu cho tốt đi.”

 

Chu Văn Du ngây người, trước mắt tối sầm.

 

Một khi video này bị lan truyền, đừng nói là sự nghiệp, cả đời cậu ta cũng coi như xong!

 

Nhìn Hứa Linh nói mặc kệ mình là thật sự mặc kệ, bỏ cậu ta lại rồi rời đi, trong lòng Chu Văn Du dâng lên một tia oán hận.

 

Nếu không phải cô ta luôn ngăn cản cậu ta tiến lên, lấy cớ là phải xây dựng nền tảng vững chắc rồi mới phát triển, khiến cậu ta mãi chỉ là diễn viên quèn, thì cậu ta đã sớm nổi tiếng rồi!

 

Cần gì phải đi nịnh nọt lão già Vương Tương kia?

 

Lúc này Chu Văn Du giống như con chó dại, ai cũng có thể cắn: “Hứa Linh, cô tưởng Ninh Lạc bên cạnh cô là thứ tốt đẹp gì sao? Cô chê tôi tìm kim chủ bán mông, vậy cô giải thích thế nào về việc cậu ta đột nhiên ký được phim mới, còn có thể chụp tạp chí với ảnh đế?”

 

Mọi người trong đoàn phim không ai dám hó hé, nhìn ba người cãi nhau ở cửa, vừa hóng hớt vừa lo lắng.

 

Ninh Lạc chắp tay sau lưng, thở dài: “Thật ra tôi không muốn nói đâu, nhưng cậu đã hỏi rồi, được rồi, thật ra tôi là phú nhị đại. Tòa nhà các người đang đứng là tài sản của ba tôi, Nhạc Thành Ảnh Thị là công ty do anh cả tôi nắm giữ.”

 

Cậu mỉm cười với Chu Văn Du đang ngây người: “Cậu hài lòng với câu trả lời này chứ?”

 

“Không, không thể nào!” Chu Văn Du hoảng hốt tiến lên vài bước, “Ninh Lạc, cậu đừng có lừa tôi! Rõ ràng Lạc Thành là….”

 

Lời còn chưa dứt, cậu ta đã bị vấp phải chiếc ghế trên đất, ngã nhào xuống.

 

Quỳ rạp xuống trước mặt Ninh Lạc.

 

Ninh Lạc sờ sờ túi quần, lấy ra hai đồng xu, ngồi xổm xuống, nhìn Chu Văn Du với ánh mắt thương hại, đưa cho anh ta: “Người không biết lỗi, đáng bị bạt tai.”

 

“Coi như là cậu thành tâm hối lỗi nên mới hành lễ lớn như vậy, tốt lắm, nhận lấy phần thưởng này đi.”

 

Hứa Linh nhìn hai đồng xu một tệ trên tay, bắt đầu lo lắng cho tình trạng tinh thần của Chu Văn Du.

 

Cái gì gọi là đỉnh cao của mỉa mai, vả mặt trực tiếp là đây chứ đâu?!

 

Hết chương 12.

 

Chương 12: Nóng Bỏng Tay! Kho Tài Nguyên Khổng Lồ Xem Miễn Phí, Hàng Ngàn Bộ Phim Tha Hồ Lựa Chọn!

Ngày đăng: 21 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên