Chương 12: Song Sư (12)
Lăng Liệp: “Sửa lại một chút, không phải là sau khi biết Mai Thụy Tuyết bắt cóc Chu Tông Nghệ, mà là sau khi biết Mai Thụy Tuyết trốn ở phố Tây Kiều.”
Phố Tây Kiều là một địa điểm khá đặc biệt, vốn dĩ nó nằm ở rìa thành phố, mấy chục năm trước là một khu sinh hoạt của nhà máy bán khép kín, ít giao lưu với bên ngoài, một số công nhân cũ cả đời chưa từng bước chân ra khỏi phố Tây Kiều – đặt vào thời nay thì quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên khi nhà máy biến mất, phố Tây Kiều vẫn không hòa nhập vào khu trung tâm, nhiều người dân khi nhắc đến phố Tây Kiều vẫn cho rằng nó thuộc về huyện thị phía Tây.
Trước đây Đội trọng án chưa từng đến phố Tây Kiều điều tra vụ án, Quý Trầm Giao cũng không mấy quen thuộc với khu vực đó.
“Có phải anh tò mò về công việc tôi đã từng làm không?” Lăng Liệp tiếp lời: “Năm ngoái, khi tôi vừa đến thành phố Hạ Dung, tôi từng làm tài xế xe tải, nhưng không phải chở hàng nặng, chỉ là mấy đồ đạc, nước uống các thứ thôi, kiểu giữa tài xế xe tải hạng nặng và nhân viên giao hàng ấy.”
“Trạm dừng chân cách phố Tây Kiều không xa, ngày nào tôi cũng đi qua phố Tây Kiều, phát hiện ra đồ ở đó rất rẻ, cũng không được quy củ lắm, nhờ các quán ăn giúp đỡ thì rất dễ lấy được bình gas.”
“Còn một điểm nữa, các căn nhà cũ ở phố Tây Kiều ban đầu không có khí đốt, đường ống là mấy năm gần đây mới lắp theo yêu cầu, nếu lúc mọi người cùng lắp mà anh không lắp thì giờ vào ở sẽ không dùng được gas tự nhiên.”
Ánh mắt Quý Trầm Giao nhìn Lăng Liệp có thêm một chút hứng thú. Đến đây, anh đã hiểu được phán đoán của Lăng Liệp từ đâu mà ra, nhưng những nghi vấn mới lại nối tiếp nhau, Lăng Liệp tự nhận mình từng giao hàng ở gần phố Tây Kiều, nhưng một tài xế giao hàng bình thường thì sao có thể nắm rõ đường ống gas, chuyện mua bán bình gas ở phố Tây Kiều đến vậy?
Lăng Liệp mới đến thành phố Hạ Dung năm ngoái, mà cũng đã nghỉ làm tài xế từ lâu rồi, thời gian giao hàng có lẽ chỉ một tháng.
“Mai Thụy Tuyết sống ở nhà cũ, còn mang theo một đứa trẻ, nước, điện, khí gas là không thể thiếu, cô ta không thể lập tức lắp đặt gas tự nhiên, vậy thì phải mua bình gas.” Lăng Liệp cười nói: “Cô ta làm ra chuyện bắt cóc trẻ con, có thể coi là một nhân vật nguy hiểm. Ban đầu cô ta không có ý định giết người, càng không nghĩ đến những công dụng khác của bình gas. Nhưng một kẻ phạm tội lần đầu, đối mặt với đứa trẻ bị bắt, những lời chửi rủa trên mạng, áp lực bị bắt, sự tàn ác của cô ta chắc chắn sẽ bị kích động. Thấy bình gas dùng để nấu ăn, cô ta sẽ nghĩ, ồ, mình nên tích trữ thêm, cùng lắm thì chết chung.”
Đây chính là hành động mà Mai Thụy Tuyết đã làm trong lúc bốc đồng khi phát hiện mình bị bao vây. Cô ta đã ôm bình gas, trợn mắt căm hờn, kính ngắm của Quý Trầm Giao đã nhắm vào cô ta.
Nhưng để suy đoán ra việc cô ta chuẩn bị bình gas từ địa điểm ẩn náu, thì phải hiểu rất rõ về khu nhà cũ và cuộc sống ở phố Tây Kiều, đồng thời phải có một tư duy logic nhảy số khác thường.
Quý Trầm Giao nhất thời không nói gì, chỉ nhìn Lăng Liệp. Lăng Liệp không khách sáo: “Có phải là bị trí thông minh của tôi làm cho tâm phục khẩu phục rồi không?”
Quý Trầm Giao cười nhạo: “Vậy anh thử dùng trí thông minh của mình phân tích xem, vì sao Hoàng Huân Đồng lại mặc bộ đồ Kung fu của anh, chết tại nhà anh? Nếu hung thủ không phải là anh, vậy thì vì lý do gì mà tên đó lại đổ tội cho anh? Động cơ tên đó giết Hoàng Huân Đồng là gì?”
Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.
Lăng Liệp: “Ờ…”
Quý Trầm Giao: “Hửm? Thầy Lăng, phát huy trí thông minh của mình xem?”
Lăng Liệp cúi đầu, rồi lại hé mắt nhìn trộm Quý Trầm Giao: “Đây là phận sự của các anh cảnh sát mà.”
Quý Trầm Giao gật đầu: “Trí thông minh offline rồi à?!”
Vừa rồi anh chỉ nói bừa vậy thôi, vụ án Hoàng Huân Đồng mờ mịt, chỗ nào cũng kỳ quặc, nếu Lăng Liệp bị đổ tội, vậy thì bản thân Lăng Liệp cũng là người ngoài cuộc, hiểu biết không thể nhiều hơn cảnh sát được, còn nếu Lăng Liệp chính là hung thủ, thì không nghi ngờ gì nữa, Lăng Liệp ngụy trang quá hoàn hảo, lúc này càng không thể để lộ bất cứ manh mối nào.
“Hỏi thêm một câu nữa.” Quý Trầm Giao nói: “Vì sao anh lại liên tục đổi việc? Anh thật sự chỉ vì mưu sinh nên mới làm tài xế xe tải? Nếu tôi giao hàng một tháng ở phố Tây Kiều, chưa chắc tôi đã biết vấn đề đường ống gas của nhà cũ.”
Lăng Liệp: “Lần trước tôi đã nói rồi, đến trường mầm non Nguyệt Lượng Hoa là vì thèm bánh bao sốt thịt heo ở đó, anh không tin. Vậy thì lần này tôi nói, đi giao hàng là muốn trải nghiệm cảm giác giao hàng, tiện thể xem cuộc sống ở một phố cũ nhà máy cũ như phố Tây Kiều, chắc anh cũng không tin.”
Quý Trầm Giao cau mày. Người như Lăng Liệp, anh thật sự chưa từng gặp, thoạt nhìn thì không có gì, nhưng lại có vẻ rất đủ đầy, tất cả mọi thứ trên đời đối với Lăng Liệp đều có thể dùng để vui chơi. Giao hàng, làm tình nguyện viên, tham gia đội trống lưng, đó không phải là mưu sinh, mà là trò chơi.
Lăng Liệp nheo mắt: “Đội trưởng Quý, anh biết làm cách nào để hòa nhập vào một thành phố nhanh nhất không?”
Quý Trầm Giao: “Ừm?”
“Làm tài xế xe tải. Hàng hóa trên xe có thể cho anh danh chính ngôn thuận đi đến mọi ngóc ngách, anh xuất hiện ở đâu cũng là hợp lý.” Lăng Liệp cười không chút ưu tư: “Nhưng mà rất vất vả, cho nên tôi làm không được bao lâu thì nghỉ việc. Đạp xe đi dạo buổi tối cũng không tệ, đáng tiếc lại bị người ta nhắm vào đổ tội.”
Quý Trầm Giao hừ một tiếng: “Anh đúng là nhàn nhã.”
Lăng Liệp thấy Quý Trầm Giao đứng dậy, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
Quý Trầm Giao không ngoảnh đầu lại: “Đi làm phận sự của cảnh sát hình sự.”
“Này đội trưởng Quý, lần này tôi có tính là lập công không?”
Quý Trầm Giao dừng bước: “Cảm ơn vì đã ủng hộ công tác của cảnh sát.”
“Cảm ơn suông thì không tính.”
Quý Trầm Giao quay lại: “Muốn cảm ơn cái gì?”
“Trong xe đã nói rồi.” Lăng Liệp cười hì hì: “Mời tôi ăn cánh gà, ở cửa hàng bên ngoài cục cảnh sát ấy.”
“Được, để hôm khác.”
………..
Vụ án Hoàng Huân Đồng rơi vào bế tắc, đội trọng án đã điều tra hết các mối quan hệ xã hội của Hoàng Huân Đồng, sau khi Thẩm Tê có được giấy phép đã tra kỹ tài khoản của ông ta, nhưng cũng không tìm ra được một người khả nghi nào. Ông ta đến Thành phố Hạ Dung mười lăm năm trước, luôn sống ở đường Tà Dương, không rời khỏi Thành phố Hạ Dung. Nhưng ở thành phố Hạ Dung đã không thể điều tra thêm được gì, Quý Trầm Giao và Lương Vấn Huyền bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định lập tức đến quê của Hoàng Huân Đồng, thị trấn Vi Đồn, thành phố Thiết Hà bên cạnh.
“Có thể cho tôi đi cùng không?” Hai tay Lăng Liệp nắm lấy cái “vòng cổ Elizabeth” trên cổ: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
Quý Trầm Giao đánh giá hắn từ trên xuống dưới, quần áo đã đổi một bộ khác, bộ đồ thể thao dài tay màu xám, trên đường may quần còn có hai đường dọc màu huỳnh quang, đeo ba lô, nếu không có cái “vòng cổ Elizabeth” kia thì còn coi được.
Nói mới nhớ, hắn tìm đâu ra cái vòng này thế, còn là hình hoa nhỏ nền hồng?
“Tôi nhờ quý cô Tịch Vãn mua giúp đó, quý cô Tịch Vãn hào phóng lắm.” Lăng Liệp nói như người dẫn chương trình đọc thuộc lòng: “Bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?”
Quý Trầm Giao cạn lời với hắn: “Đi gì mà đi? Tôi đi điều tra vụ án.”
Lăng Liệp chỉ vào mình: “Nhưng tôi là nghi phạm bị các anh giám sát.”
“Anh cũng biết mình là nghi phạm à?”
“Anh cứ thế mà đi, lỡ đồng đội anh không trông chừng tôi, tôi trốn đi thì sao? Đừng quên nhé, bây giờ tôi đang tự do đấy.”
Quý Trầm Giao cười lạnh: “Anh đúng là biết lo cho tôi đấy.”
Lăng Liệp không hề khiêm tốn: “Dù sao anh cũng đã chứng nhận trí thông minh của tôi rồi còn gì.”
Quý Trầm Giao: “…”
Nửa tiếng sau, Lăng Liệp và Quý Trầm Giao cùng nhau lên xe cảnh sát. Quý Trầm Giao có suy tính riêng, Lăng Liệp là người có quá nhiều điều bí ẩn, chính tà khó phân, để ở thành phố Hạ Dung không bằng mang theo bên cạnh, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ.
Chỉ là cái “vòng cổ Elizabeth” kia thật sự hơi chướng mắt.
“Bỏ cái ‘vòng cổ Elizabeth’ của anh…..” Quý Trầm Giao còn chưa nói xong, Lăng Liệp đã trợn mắt tranh cãi: “Đây là cái gối cổ đi tàu xe, đi xe đường dài bảo vệ đốt sống cổ đấy!”
Quý Trầm Giao nghĩ, tôi biết, còn cần anh phổ cập kiến thức à?
Lăng Liệp lại nói: “Cái ‘vòng cổ Elizabeth’ là để mèo đeo.”
Quý Trầm Giao mất kiên nhẫn: “Đều như nhau thôi.”
“Không giống nhau.”
“Chỗ nào không giống nhau?”
Lăng Liệp: “Nói thế này nhé, gối cổ đi tàu xe là thứ con người dùng để bảo vệ đốt sống cổ….”
Quý Trầm Giao ngắt lời: “Vừa nãy anh nói rồi.”
Lăng Liệp: “‘Vòng cổ Elizabeth’ là để ngăn mèo không liếm “trứng” của nó.”
Quý Trầm Giao: “…”
Đồng đội đang lái xe: “Phụt—”
Quý Trầm Giao: “Tập trung lái xe, nhìn đường!”
Lăng Liệp vẫn cứ nghiêm túc nói: “Cho nên anh cứ nhất định nói cái gối cổ đi tàu xe của tôi là ‘vòng cổ Elizabeth’, vậy thì cũng thật là sỉ nhục người ta.”
Quý Trầm Giao ngạc nhiên nhìn Lăng Liệp, Lăng Liệp tiếp tục nói: “Dù sao mèo thì có thể, còn người thì…”
“Dừng!” Nói tiếp nữa là bị lôi xuống hố mất, Quý Trầm Giao dứt khoát bắt Lăng Liệp im miệng.
Sau đó Lăng Liệp dứt khoát thu mình vào một góc ngủ, cái “vòng cổ Elizabeth” còn lệch cả lên mặt. Quý Trầm Giao nhìn hắn mấy lần, thấy hắn ngủ càng lúc càng không có dáng vẻ gì, lúc thì cuộn tròn, lúc thì duỗi thẳng, nếu không phải trong xe không đủ chỗ, có lẽ còn có thể trồng cây chuối.
Quý Trầm Giao suy nghĩ miên man, có vài người cũng không phải là không thể.
Khi ý thức được mình đang nghĩ gì, mặt Quý Trầm Giao tối sầm lại, kéo cái “vòng cổ Elizabeth”, nói: “Dậy đi, sắp đến rồi.”
Thành phố Thiết Hà nằm ở phía nam thành phố thành phố Hạ Dung, trong địa phận có nhiều núi nhiều sông, những năm trước vì vấn đề giao thông mà kinh tế không phát triển được, đa số thanh niên chọn đi làm ăn xa. Những năm gần đây, nhờ ảnh hưởng của nền kinh tế thành phố Hạ Dung nên thành phố này cũng dần trở nên phồn thịnh.
Xe đi hơn ba tiếng đồng hồ thì đến thành phố Thiết Hà, vốn dĩ có thể xuống cao tốc ngay tại cửa huyện Vi Đồn, nhưng đội trọng án của bọn họ thuộc diện điều tra án liên huyện, cần có sự hỗ trợ của đơn vị bạn, nên đã tiếp tục lái xe đến khu vực thành phố Thiết Hà, đến chi đội hình sự của cục cảnh sát thành phố để báo cáo.
Hai thành phố thường xuyên hợp tác điều tra án, cũng quen biết nhau, người tiếp đón đội trọng án là một đội trưởng của chi đội, vừa nghe Quý Trầm Giao nói người cần điều tra quê ở huyện Vi Đồn thì liền nhíu mày, nói: “Chắc là điều tra không dễ dàng đâu.”
Quý Trầm Giao hỏi vì sao, đội trưởng nói, mười lăm năm trước chính là thời kỳ cao điểm thanh niên thành phố Thiết Hà rời quê hương đi làm ăn, khu vực thành phố thì còn đỡ, còn các xã huyện bên dưới thì chỉ cần có tay có chân thì hầu như đều bỏ đi hết, nơi nào càng nghèo khó thì người bỏ đi càng nhiều. Huyện Vi Đồn ở rìa thành phố Thiết Hà, cho dù là bây giờ cũng là nơi lạc hậu nhất của thành phố. Hơn nữa, quản lý hộ khẩu năm đó không được tỉ mỉ như bây giờ, người đi thì cứ đi, có hỏi thăm thì cũng như mò kim đáy bể.
Trong lòng Quý Trầm Giao cũng hiểu rõ, anh nhận được giấy thông hành, giấy yêu cầu điều tra, lại khách sáo vài câu với đội trưởng rồi lái xe đến huyện Vi Đồn.
Mười năm trước, Hoàng Huân Đồng đã mua căn nhà ở đường Tà Dương từ người chủ trước, từ đó định cư ở thành phố Hạ Dung, hộ khẩu và chứng minh thư đều được làm lại vào thời điểm đó. Cục cảnh sát huyện Vi Đồn điều tra được trước đây Hoàng Huân Đồng sống ở thôn Nhất Nhị, cái tên thôn này nghe khá tùy tiện, cứ tùy tiện đến rồi tùy tiện đi, tùy tiện đến mức bây giờ đã biến mất không còn tung tích.
Đây quả thực là một tin xấu. Quý Trầm Giao quay đầu nhìn Lăng Liệp. Anh thề, bản thân anh không hề có ý định thoái lui, cũng không hề cầu cứu Lăng Liệp, chỉ là một động tác hết sức bình thường.
Nhưng Lăng Liệp lại nhanh chóng lùi lại mấy bước, xòe tay, nhìn trời, giống như một kẻ ngốc vô tội: “Nghi phạm tên Lăng gì đó cũng không biết làm thế nào đâu—”
Hết chương 12.