Chương 12

 

Chương 12:

 

“Cháu chào dì ạ.” Lang Dương Dương nói.

 

Cậu mỉm cười lịch sự, che giấu rất kỹ tia bối rối và xa cách trong mắt.

 

Dì Tạ có làn da trắng, cao gần mét bảy, hơi mập, cười rất hiền, dì Hai gọi dì ấy là chị, nhưng nhìn bề ngoài, dì Hai có vẻ lớn tuổi hơn.

 

Có lẽ do hoàn cảnh sống của hai người khác nhau rất nhiều, tâm trạng cũng ảnh hưởng đến ngoại hình, điều này người lớn tuổi nào cũng hiểu.

 

“Thật trùng hợp, không ngờ lại gặp cháu ở đây.” Ánh mắt dì Tạ nhìn Lang Dương Dương vô cùng trìu mến.

 

Lang Dương Dương gật đầu cười: “Dạ vâng, nhà dì cũng ở gần đây sao ạ?”

 

Dì Tạ: “Nhà mẹ dì ở đây, ngày lễ tết đều về đây tảo mộ, dù sao cũng gần mà.”

 

“Đúng vậy, lấy chồng gần cũng tốt.” Dì Hai tiếp lời.

 

Nói rồi nhìn sang Lang Dương Dương, ý muốn giới thiệu cậu.

 

Sau đó, dì Tạ chuyển chủ đề sang Lang Dương Dương: “Dương Dương làm công việc gì?”

 

Lang Dương Dương: “Cháu mở một tiệm bánh ngọt nhỏ, ở con phố giữa sườn núi.”

 

Dì Tạ: “Vị trí đó rất tốt, khách du lịch cũng đông, Dương Dương giỏi quá.”

 

“Cũng bình thường ạ.” Lang Dương Dương cười ngại ngùng.

 

Dì Tạ lại hỏi: “Vậy trước đây cháu cũng làm nghề này sao?”

 

Lang Dương Dương thành thật trả lời: “Dạ không ạ, trước đây cháu làm việc ở công ty.”

 

Nói xong, thấy dì Tạ vẫn đang chờ đợi, cậu tiếp tục: “Làm thiết kế, UX disigner ạ.”

 

Nói xong, hai vị trưởng bối đều ngơ ngác, trên đầu đầy dấu chấm hỏi.

 

Lang Dương Dương: “Là… lấy trải nghiệm người dùng làm trung tâm… thực ra là một nhà thiết kế, thiết kế trang web đó ạ.”

 

“Ồ…” Hai vị trưởng bối đồng thanh, dì Tạ quay sang nói với dì Hai: “Tôi biết rồi, chính là khi chúng ta mua đồ trên Taobao, vuốt sang trái là gì, vuốt sang phải là gì, những trang đó do cháu nó thiết kế đấy.”

 

Nói xong quay sang nhìn Lang Dương Dương: “Giỏi quá! Vừa biết thiết kế, vừa biết làm bánh ngọt mở tiệm, đa tài quá.”

 

Lang Dương Dương: “Dì quá khen ạ.”

 

“Đúng rồi, nhà em là cái mộ phía trên kia phải không?” Dì Tạ hỏi.

 

Lang Dương Dương ngẩng đầu nhìn theo hướng dì Tạ chỉ, dì Hai trả lời là đúng, phía trên chỉ còn một ngôi mộ, chính là của ông bà Lang Dương Dương.

 

Khi dì Tạ định lên tiếng, Lang Dương Dương đã lên tiếng trước: “Dì Tạ và dì Hai cứ trò chuyện, cháu lên dọn dẹp cỏ dại một chút.”

 

Nói xong cũng không đợi họ đồng ý, cậu liền xoay người đi lên.

 

Dì Hai ở phía sau nói: “Cháu có biết ở đâu không đấy?”

 

Lang Dương Dương đáp: “Dạ biết ạ!”

 

Vừa mới nói, phía trên chỉ còn mộ nhà mình, tìm kiếm một chút sẽ thấy. Cậu thực sự không quen trò chuyện thân thiết với người lớn tuổi, đặc biệt là mẹ của Trang Thạc.

 

Cảm giác giống như đang báo cáo với sếp bằng một bản PPT chỉ có tiêu đề.

 

Dì Tạ rất hiền lành, cởi mở và hoạt bát, đối với cậu toàn là khen ngợi và đánh giá cao, điều này Lang Dương Dương cũng nhìn ra được.

 

Chỉ là…..

 

Chỉ là, cậu lo lắng chuyện này chưa đâu vào đâu, bây giờ đã tiếp xúc với phụ huynh của đối phương, có hơi quá sớm.

 

Cậu cũng lo lắng bản thân không tốt như họ nghĩ, lỡ sau này phát hiện ra thì sẽ có sự chênh lệch trong lòng, đôi bên đều không thoải mái.

 

Đây là cách xử lý mọi việc nhất quán của Lang Dương Dương.

 

Cậu biết sự lo lắng và khiếm khuyết trong lòng mình, đã mất rất nhiều năm để đấu tranh, mò mẫm mới tìm ra được một chút phương hướng.

 

Cậu giống như một người mới tập lướt sóng, cuối cùng cũng quyết tâm thử sức với con sóng thật, loạng choạng trên ván trượt, không biết lúc nào sẽ bị lật úp.

 

Nhìn Lang Dương Dương xách một đống đồ đi lên theo con đường núi nhỏ, dì Tạ cười tủm tỉm, nói: “Đứa nhỏ này, vừa đẹp trai lại lễ phép, cười hi hi rất cởi mở! Không giống cái thằng nhóc nhà tôi, mặt đen như Bao Công, có lúc muốn tống nó vào chùa luôn cho rồi.”

 

“Hahaha.” Dì Hai cười phụ họa.

 

Sau đó là một hồi im lặng, bà nhẹ giọng nói: “Chị không biết đâu, thằng bé này sống rất khổ.”

 

“Hả?” Dì Tạ quay sang nhìn dì hai, nụ cười trên mặt dần biến mất.

 

Dì Hai cố tỏ ra thoải mái, mỉm cười, nghĩ nếu hai đứa nhỏ có tình cảm với nhau, hai nhà gặp mặt tìm hiểu một chút cũng không phải là chuyện xấu.

 

Bà nói: “Thật ra họ hàng làng xóm ai cũng biết, Dương Dương sinh ra đã không có cha mẹ, sống với ông bà.”

 

Dì Tạ a lên một tiếng, dè dặt hỏi: “Sao lại…”

 

“Không phải mất.” Dì Hai nói, hai người ngồi xuống hòn đá ven đường: “Cha của Dương Dương, cũng chính là em trai tôi. Nó và bạn gái có Dương Dương khi chưa đến hai mươi tuổi, hai đứa trẻ con, lỡ dở mang thai, chưa kết hôn đã sinh con. Trong thời gian mang thai đã cãi nhau bất hòa, Dương Dương sinh ra được mười hai ngày thì mẹ nó bỏ đi, bố mẹ tôi mắng em trai tôi một trận bảo nó đi xin lỗi bạn gái, nó bỏ đi rồi không quay lại nữa, cắt đứt liên lạc với gia đình.”

 

Nghe đến đây, lông mày dì Tạ càng nhíu chặt hơn, đau lòng vô cùng.

 

Dì hai tiếp tục nói: “Nó chỉ gặp bố nó một lần, vào năm lớp 5, bố nó đột nhiên trở về, ở nhà khoảng một tháng, đối xử với Dương Dương rất tốt, Dương Dương rất vui. Nhưng không được mấy ngày, bố nó lừa lấy tiền của bố tôi rồi bỏ chạy, hôm đó chỉ có Dương Dương và nó ở nhà, Dương Dương không cho nó đi, nó liền đạp Dương Dương ngã vào cửa, đầu bị thương, cửa cũng hỏng.”

 

Nói xong dì hai quay sang nhìn dì Tạ, cười khổ nói: “Đó là lần cuối cùng Dương Dương gặp bố nó, năm sau ông bà lần lượt qua đời, Dương Dương ở với tôi nửa năm, sau đó cấp 2 cấp 3 đều ở trường nội trú, lúc lên học đại học rồi làm việc đều ở Thượng Hải, mười mấy năm nay đều bôn ba ở bên ngoài. Trong lòng nó không có cảm giác an toàn, lúc mới về, cũng chẳng nói với tôi câu nào, trái tim lạnh như băng, phải từ từ sưởi ấm, nóng vội quá, nó cũng sợ.”

 

Dì Tạ gật đầu.

 

“Hừ! Thật là đáng giận!” Dì Tạ đột nhiên tức giận.

 

Dì Hai nhìn dì Tạ, dì Tạ tức giận nói: “Sao lại có loại cha mẹ như vậy! Loại người sinh con xong vứt bỏ như vậy thì nên xuống địa ngục! Lừa tiền bố mẹ lại còn đánh con, hắn…”

 

Vì không thể nói tục, dì Tạ chỉ biết nghẹn lời.

 

Dì Hai: “Chúng tôi cũng mắng, ai cũng mắng, mẹ của Dương Dương cũng đáng thương, tuổi còn trẻ đã gặp phải loại đàn ông như vậy. Người đáng thương nhất vẫn là Dương Dương.”

 

Dì Tạ đưa tay nắm lấy tay dì Hai: “Em gái à, nó là một đứa trẻ tốt, sống khổ sở như vậy mà vẫn có thể trưởng thành, trở thành người tốt như vậy, em xem có bao nhiêu đứa trẻ có thể giỏi giang như Dương Dương? Ít nhất hiện tại cuộc sống đã tốt đẹp, sau này sẽ càng tốt hơn, em nói có đúng không?”

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Dì Tạ an ủi vài câu, nhưng thấy dì Hai vẫn chưa vui lên.

 

Nghĩ một lúc, dì Tạ lại nói thêm: “Phải luôn hướng về phía trước, phía trước sẽ là ngày tháng tốt đẹp, nếu hai đứa nhỏ thật sự có kết quả, Trang Thạc tuy có hơi ngốc nghếch, nhưng nhất định sẽ che chở và yêu thương nó.”

 

Cuối cùng dì Hai cũng cười: “Chị nói phải.”

 

Hai người lại trò chuyện một lúc, vì đều có việc bận nên đã hẹn nhau hôm khác trò chuyện tiếp, dì Hai xách đồ lên núi.

 

Trong lòng bà vẫn luôn cảm thấy có chút bất an.

 

Mọi người đều nói Lang Dương Dương hiện tại sống rất tốt, nhưng bà luôn nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cậu.

 

Lại nghĩ, gia đình Trang Thạc hạnh phúc êm ấm, họ hàng đông đúc, bố mẹ đều là người vui vẻ lạc quan, có lẽ môi trường như vậy có thể khiến Dương Dương vui vẻ hơn một chút?

 

Leo đến lưng chừng núi, quay đầu nhìn xuống, nhà dì Tạ đã thu dọn đồ đạc, dì đang cầm điện thoại nói chuyện.

 

Lang Dương Dương đã tìm thấy mộ của ông bà, nhưng vừa rồi đi lòng vòng xung quanh mất khá nhiều thời gian, lúc dì Hai đến, cậu mới lấy liềm ra chuẩn bị cắt cỏ.

 

“Dương Dương, cháu biết làm việc này sao? Để dì làm cho.” Dì Hai dẫm lên cỏ đi tới.

 

Lang Dương Dương: “Cháu làm được mà.”

 

Lúc cậu sinh ra, ông bà đã sống ở trong thành phố, không làm ruộng, dùng liềm cũng không thành thạo.

 

Dì hai nhổ một nắm cỏ làm chổi, nhẹ nhàng quét bia mộ và chỗ đặt đồ cúng trước mộ.

 

Mỗi năm chỉ đến đây một lần.

 

Loay hoay một hồi, Lang Dương Dương mới nắm được chút kỹ thuật dùng liềm, cậu thấy nóng, liền cởi áo khoác ra, cúi người xuống tăng tốc.

 

Dọn dẹp nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng có một khoảng đất trống để đặt đồ.

 

Mộ của ông bà nằm cạnh nhau, hai người mất cách nhau ba tháng, còn vị trí mộ đã được họ chọn từ trước.

 

Lang Dương Dương lấy khăn ướt ra lau ảnh trên bia mộ.

 

“Dương Dương còn nhớ mặt ông bà không?” Dì Hai vừa thắp hương vừa hỏi.

 

“Dạ còn, lúc đó cháu cũng lớn mà.”

 

Tay dì Hai run run, dập tắt ngọn lửa trên que hương: “Dì có chút không nhớ rõ nữa, lớn tuổi rồi hay quên, thỉnh thoảng phải lấy album ảnh ra xem.”

 

Hai người vừa trò chuyện vừa bày đồ cúng, thắp hương, đốt giấy xong thì ngồi trước mộ ăn chút đồ.

 

Nhà người ta đi tảo mộ Tết Thanh Minh đều rộn ràng náo nhiệt, hai người bọn họ ở chốn núi rừng heo hút này, uống nước cũng có tiếng vọng, thật là hiu quạnh.

 

Một tiếng sau, lúc chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra về, dì Hai gọi Lang Dương Dương cắt tỉa lại cỏ cho đẹp.

 

Lang Dương Dương đồng ý, lúc đứng dậy thì trước mắt tối sầm, còn cảm thấy hơi đau đầu.

 

Lúc này, cậu nghe thấy có người gọi “Dương Dương”.

 

Lang Dương Dương nhìn xuống dưới, là mẹ của Trang Thạc đang gọi cậu, bên cạnh còn có thêm một người.

 

— Trang Thạc.

 

Sao anh ấy lại đến đây?

 

Vừa rồi nghe dì Hai nói, Trang Thạc đến nhà ông bà nội anh ấy tảo mộ.

 

Lang Dương Dương vẫy tay, ra hiệu mình đã nghe thấy.

 

Dưới kia, dì Tạ nói với Trang Thạc hai câu, Trang Thạc liền đi lên.

 

Vừa rồi lúc cậu xách đồ đi lên đã thấy khá mệt, không quen đường lại đi chậm, mất mười mấy phút mới đến nơi, Trang Thạc chỉ mất ba phút đã xuất hiện trước mặt bọn họ.

 

“Dương Dương, cháu chào dì.” Có lẽ Trang Thạc cũng ngại ngùng, dù sao đối với anh, dì Hai chính là người nhà của Lang Dương Dương.

 

Lang Dương Dương và anh nhìn nhau, hai người đều có chút xấu hổ, sau đó dì Tạ ở dưới lại gọi, bảo dì Hai xuống trò chuyện.

 

Rõ ràng là bọn họ muốn để Lang Dương Dương và Trang Thạc ở riêng với nhau.

 

Thấy dì Hai đi xuống, Trang Thạc mới lên tiếng: “Để tôi giúp cậu dọn dẹp.”

 

Anh tự mang theo một chiếc liềm, không đợi Lang Dương Dương lên tiếng đã cúi người xuống làm việc, anh quanh năm suốt tháng tiếp xúc với đất đai, làm những việc này rất thành thạo.

 

Hàng năm nhà anh cũng về quê tảo mộ, nên anh biết phải dọn dẹp mộ phần như thế nào.

 

Lang Dương Dương thu dọn đồ cúng, những thứ này đều phải mang về nhà.

 

Chỉ mười phút, Lang Dương Dương thu dọn xong đồ cúng, đang nhặt rác thì Trang Thạc đã lau mồ hôi trên trán, đi tới nói: “Đã dọn xong rồi, cậu xem, chỗ miếu Sơn Thần có một bụi cây, nhìn có vẻ mọc lâu năm rồi, tôi không chặt, chỉ tỉa bớt thôi.”

 

“Cảm ơn anh.” Lang Dương Dương nói.

 

Thấy Trang Thạc đổ mồ hôi, cậu quay người đi tìm khăn ướt cho anh lau mồ hôi.

 

“Cảm ơn.”

 

Hôm nay Trang Thạc mặc một chiếc áo phông dài tay, quần kaki và giày bốt, tóc có vẻ dài hơn một chút, tóc mái thỉnh thoảng lại rủ xuống che khuất mắt, sau đó lại bị anh đưa tay hất lên.

 

Lang Dương Dương mặc áo khoác vào, vẫn cảm thấy có hơi choáng váng, trước khi đi, cậu quay đầu nhìn bia mộ ông bà.

 

Nghĩ đến nhiều năm như vậy cậu không về, bây giờ quỳ xuống dập đầu vái lạy ông bà ba cái.

 

Lúc đứng dậy xuỗng núi, Trang Thạc ôm đồm hai phần ba đồ đạt, anh đi vững vàng ở phía trước dẫn đường.

 

“Sao anh lại đến đây?” Lang Dương Dương hỏi.

 

Trang Thạc quay đầu nhìn cậu, “Tôi tới đón mẹ.”

 

Trán Lang Dương Dương rịn mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, ngay cả ánh mắt cũng có chút mơ màng.

 

Nếu là người khác có thể sẽ nghĩ tên nhóc này làm vẻ mặt quyến rũ như thế làm chi.

 

Nhưng Trang Thạc liếc mắt một cái đã nhận ra: “Cậu bị sốt sao?”

 

Hết chương 12.

Chương 12

Ngày đăng: 7 Tháng mười, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên