Chương 120: Không Nơi Nương Tựa (04)
Trần Tranh truyền dịch đến mơ màng, chẳng bao lâu đã dựa vào người Minh Hàn ngủ thiếp đi. Minh Hàn khi thì nhìn anh, khi thì nhìn túi thuốc, lúc sắp truyền xong liền gọi y tá đến thay túi mới.
Truyền xong hết thì trời đã sáng trưng, cơn mưa kéo dài cả đêm đã tạnh, thậm chí trời còn có nắng. Trần Tranh cảm thấy mình đã khá hơn nhiều, tuy cơ thể vẫn còn mệt mỏi, nhưng đầu đã hết đau.
Lúc đi ngang qua quán ăn sáng trước cổng bệnh viện, ngửi thấy mùi dưa muối ăn kèm cháo thơm phức, Trần Tranh bèn hỏi Minh Hàn có đói không, có muốn ăn cháo không. Minh Hàn liền mua luôn hai phần mang về nhà ăn.
Trên đường, Trần Tranh lén lút kéo ống quần từ trong tất ra, lúc này anh đã có chút sức lực, cái tính “Cầu kỳ” trong khoản ăn mặc lại trỗi dậy. Minh Hàn nhìn thấy hành động nhỏ của anh, nhưng cũng không ngăn cản nữa.
Chỉnh trang lại quần áo xong, Trần Tranh nói: “Chuyện của Chiêm Phú Hải, chúng ta còn phải…..”
Minh Hàn ngắt lời: “Bây giờ không bàn đến vụ án.”
Trần Tranh quay đầu, “Hửm?”
“Anh quên bác sĩ dặn gì rồi à?” Minh Hàn nói: “Lần này anh bị cảm chủ yếu là do làm việc quá sức trong thời gian dài, cơ thể mệt mỏi, áp lực lớn, sức đề kháng mới kém đi, chỉ hít chút gió cũng bị dính bệnh. Ba ngày truyền dịch còn chưa xong đã bắt đầu nghĩ đến Chiêm Phú Hải rồi.”
“Không phải.” Trần Tranh theo bản năng phản bác, nhưng đầu lại âm ỉ đau, như thể đang gióng lên hồi chuông cảnh báo cho anh.
“Chuyện này không gấp, lời bác sĩ anh có thể quên, nhưng lời cậu út nói anh cũng không để tâm à?” Minh Hàn nói: “Hiện tại thân phận của anh vẫn là chủ nhiệm Trần của Viện nghiên cứu Trúc Tuyền, việc Hàn Cừ xuất hiện lần nữa lại kích thích anh, rõ ràng đã bệnh thành ra thế này, còn hùng hục quay lại điều tra, anh nghĩ những kẻ đang âm thầm theo dõi anh sẽ nghĩ thế nào?”
Lời này khiến Trần Tranh lập tức tỉnh táo. Đúng vậy, “Lượng Thiên Xích” coi anh là vật tham chiếu để đánh giá Hàn Cừ, anh vừa gặp Hàn Cừ, biết được sự thật, nếu anh biểu hiện phấn khích, tích cực, chắc chắn “Lượng Thiên Xích” sẽ nghi ngờ Hàn Cừ. Bao năm qua, Hàn Cừ và Lư Hạ Kình đã phải trả giá biết bao nhiêu để thâm nhập vào “Lượng Thiên Xích”, anh tuyệt đối không thể trở thành kẻ phá hoại.
“Em đã nói chuyện với lão Đường rồi, ý của anh ấy cũng là muốn anh tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe, sắp tới sẽ có trận chiến ác liệt cần đến chúng ta.” Minh Hàn nói.
Trần Tranh gật đầu, “Anh biết rồi.”
Xe lại chạy thêm một lúc, Trần Tranh đột nhiên phản ứng lại, “Lư Hạ Kình thành cậu út của em từ bao giờ vậy?”
Minh Hàn cong khóe môi, “Gọi thôi mà, đâu có phạm pháp.”
Về đến nhà, Trần Tranh ăn hết cả cháo lẫn dưa muối. Minh Hàn bảo anh về phòng ngủ thêm một lát, anh không chịu, ôm chăn dựa vào sô pha xem máy tính bảng. Minh Hàn điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, giám sát anh uống thuốc xong mới định ra ngoài.
“Em đi đâu đấy?” Trần Tranh nghẹt mũi, giọng nói ồm ồm hỏi: “Về đội cơ động à?”
“Anh đã nghỉ ngơi rồi, em còn nai lưng ra làm việc à?” Minh Hàn nói: “Đi mua ít rau về, đâu thể bữa nào cũng ăn cháo được.”
Minh Hàn vừa đi, trong nhà yên tĩnh hẳn, chỉ còn tiếng điều hòa phả gió. Trần Tranh nhìn những tin tức được đề xuất trên máy tính bảng, dần dần chìm vào dòng suy nghĩ.
Căn nhà này được anh tự tay trang trí theo sở thích của mình, sô pha rất lớn, tivi cũng rất lớn, dưới bàn trà ban đầu trải thảm, trong tủ dưới tường tivi có đầy đủ các loại máy chơi game và đĩa game mới nhất lúc bấy giờ, cùng với rất nhiều đĩa nhạc. Anh đã từng nghĩ đến việc được ngồi chơi game trên thảm vào những ngày nghỉ, mệt mỏi thì nằm trên sô pha ngủ một lát. Cuộc sống yên bình nhàn hạ như vậy, anh lại chưa từng trải qua dù chỉ một ngày.
Sô pha thì anh nằm thường xuyên, đó là bởi vì về nhà quá mệt mỏi, không muốn tắm rửa, nằm trên sô pha đến khi nào có sức lực mới chui vào phòng tắm. Máy chơi game cũng từng được động đến, là khi đám anh em trong đội đến nhà anh tụ tập, đám phá hoại ấy, mỗi lần đến lại làm hỏng một cái tay cầm.
Thảm thì khó lau chùi, sau này anh cất luôn. Hai năm trở lại đây, máy chơi game không còn được mở ra, tivi cũng gần như không dùng đến.
Lúc bị đình chỉ công tác anh chưa từng được thảnh thơi, ngược lại bây giờ bỗng chốc được nghỉ ngơi.
Bác sĩ nói anh bị bệnh lần này là do lao lực, nhưng anh lại cảm thấy còn một nguyên nhân khác nữa – đó là sự buông lỏng sau khi biết được sự thật.
Trước khi Hàn Cừ “phản bội”, năm nào anh cũng bị cảm một hai lần, không phải vào lúc giao mùa thu đông thì cũng là vào lúc trời mùa đông rét nhất. Điều này ngược lại chứng minh anh có sức khỏe tốt, cảm cúm đến nhanh mà đi cũng nhanh, một năm một lần, tống khứ hết bệnh tật. Nhưng hai năm nay anh lại không hề bị cảm, dù cho có những lúc kiệt quệ tinh thần, để mặc bản thân dầm mưa, thức đêm, cũng chỉ là mệt mỏi chứ không ốm.
Trong cơ thể anh như có một cơn bão giận dữ, thúc giục anh không được phép dừng lại, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, tinh thần và cảm xúc của anh đều căng như dây đàn, đến cả virus cũng phải dè chừng.
Tối hôm qua, cơn bão giận dữ ấy bỗng nhiên ngừng xoay chuyển, anh lại trở về làm một người bình thường. Anh còn chưa kịp tiêu hóa hết sự thật, thì trận đau ốm muộn màng đã ập đến, cuốn anh đi. Anh còn nhớ hồi nhỏ, mỗi lần tiêm, bà ngoại thường dỗ dành anh: “Tranh Tranh ngoan nào, bị cảm là chuyện tốt, người không biết bị cảm mới là người bất hạnh.”
Bà ngoại đã mất, đến tuổi này rồi, cuối cùng anh cũng hiểu được đạo lý trong lời nói của bà.
Không lâu sau Minh Hàn đã trở về, tay xách mấy túi lớn. Trần Tranh đã ngủ quên trên sô pha, cuộn tròn trong chăn, máy tính bảng bị vứt xuống đất. Minh Hàn rón rén đóng cửa bếp, lúc Trần Tranh ngửi thấy mùi thơm tỉnh giấc thì nồi canh cá trắng muốt như sữa đã được hầm xong.
Nhưng so với canh cá trích trắng như sữa, điều khiến Trần Tranh kinh ngạc hơn là trong bếp lại có thêm một cái vại trong suốt, Minh Hàn đang cho cải thảo, củ cải đã phơi khô vào trong.
“Đây là…”
“Làm dưa muối đấy.” Hai tay Minh Hàn không rảnh, cậu dùng trán chạm nhẹ vào trán Trần Tranh, “Hết sốt rồi.”
Lúc nửa đêm sốt mê man bị Minh Hàn chạm trán, Trần Tranh không có phản ứng gì, lúc này mới cảm nhận được, dái tai hơi nóng lên.
Minh Hàn lại rất tự nhiên nói: “Dưa muối mua ngoài không sạch sẽ bằng làm ở nhà, dù sao em cũng đang rảnh nên làm một chút.”
Đối với mấy việc muối chua này Trần Tranh hoàn toàn mù tịt, nhìn Minh Hàn bận rộn, không khỏi cảm thán: “Sao cái gì em cũng biết làm vậy?”
“Bà ngoại em dạy đấy.” Minh Hàn cười nói: “Em ăn của anh, ở nhà anh mà cái gì cũng không biết làm thì ngại lắm.”
Trần Tranh uống xong canh cá trích, lại đi ngủ thêm một lúc, đến tối thì triệu chứng sốt đã hoàn toàn biến mất, nhưng cảm cúm thì phải mất mấy ngày mới khỏi hẳn. Hai ngày tiếp theo, sáng nào Minh Hàn cũng đều đưa Trần Tranh đi truyền dịch, buổi trưa đi chợ nấu cơm, buổi chiều Trần Tranh ngủ thì cậu chơi game mà Trần Tranh đã mua nhưng không có thời gian chơi.
Bỗng nhiên Trần Tranh cảm thấy, tấm thảm lúc trước không nên vứt bỏ.
Minh Hàn trông thì toàn năng, nhưng trong khoản chơi game lại thảm hại vô cùng, thao tác kém đến mức không thể tả, cho dù bên cạnh có để máy tính bảng hướng dẫn chơi game, nhưng cậu ta sao chép y hệt cũng không qua được màn.
Trần Tranh như phát hiện ra một vùng đất mới, cười cậu: “Bọn họ gọi em là Điểu ca, hóa ra em đúng là gà mờ thật à?”
Minh Hàn: “…”
Trần Tranh cầm lấy tay cầm, đẩy máy tính bảng sang một bên, “Để anh dạy cho.”
Minh Hàn hắng giọng, vụng về biện minh, “Em chỉ là lâu rồi không chơi thôi, trước đây em rất giỏi đấy.”
Trần Tranh vừa thao tác vừa “Ừ ừ ừ”.
Minh Hàn: “…”
Cậu chọc chọc vào dái tai Trần Tranh, “Anh, anh không tin em.”
Trần Tranh đang chuẩn bị qua màn, bị đầu ngón tay mát lạnh kia chọc một cái, không bấm kịp phím nhảy, ngã chết.
Minh Hàn bật cười, “Anh, anh xem, anh cũng gà mờ lắm.”
Trần Tranh nói: “Lại nào!”
Muối dưa cần có thời gian, ngày nào Trần Tranh cũng phải chạy ra xem một chút, sau khi anh không cần truyền dịch nữa, Minh Hàn liền quay lại đội cơ động, đến tối mới về. Kỳ thực anh cũng muốn quay trở lại làm việc, nhưng Lư Hạ Kình đã đích thân gọi điện thoại bảo anh nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa. Lư Hạ Kình vừa lôi chuyện “Đại cục” ra nói, anh liền không còn cách nào khác.
Thời gian rảnh rỗi nhiều, anh muốn tìm việc gì đó để làm, lúc lên mạng bỗng nhiên nhìn thấy tin tức về Lẫm Đông.
Hành động của cảnh sát thành phố Nam Sơn tại nhà hát Vân Hương không ảnh hưởng đến buổi biểu diễn của Lẫm Đông, cho đến nay thông tin điều tra cũng chưa được công bố với công chúng, nhưng việc khu B của nhà hát xảy ra chuyện là điều mà rất nhiều khán giả chứng kiến, hơn nữa Chiêm Phú Hải quả thực đã bị bắt, sau đó liên tục có tin đồn lan truyền, nói rằng chỗ dựa của Lẫm Đông có thể đã ngã ngựa.
Người hâm mộ vô cùng lo lắng, ngày ngày mong chờ Lẫm Đông lên tiếng đính chính. Lẫm Đông dường như đã biến mất, tài khoản của anh ta và cả studio đều dừng hoạt động kể từ ngày diễn kịch.
Khác với người hâm mộ, Trần Tranh biết Lẫm Đông không phải thật sự biến mất. Minh Hàn vừa mới nói chuyện kỹ với Lẫm Đông, tuy rằng anh ta là ngôi sao được Chiêm Phú Hải nâng đỡ, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là công cụ kiếm tiền của tư bản, anh ta không hề liên quan đến “Lượng Thiên Xích”, chút ít dây mơ rễ má với Hàn Cừ chỉ là một giai đoạn ngắn ngủi. Hiện tại Lẫm Đông không định lộ diện, anh ta rất tỉnh táo, lúc này dù có nói gì cũng sẽ gây ra sóng gió mới, chi bằng cứ im lặng giải quyết.
Xem xong những lời bàn tán về Lẫm Đông trên mạng, Trần Tranh bỗng nhiên muốn tìm hiểu kỹ càng về con người này. Ban đầu anh chú ý đến Lẫm Đông, chính là bởi vì vai diễn cảnh sát của Lẫm Đông khiến anh liên tưởng đến Hàn Cừ. Lúc đó anh cho rằng chỉ là trùng hợp, bây giờ mới biết là do Hàn Cừ đã tận tình chỉ dạy cho Lẫm Đông.
Với sự hiểu biết của anh về Hàn Cừ, hành động này của Hàn Cừ có vẻ quá mức nhiệt tình, hơn nữa lúc đó Hàn Cừ đã nhận nhiệm vụ của Lư Hạ Kình. Áp lực quá lớn, cần phải giải tỏa bằng một cách thức nào đó? Hay là tính cách của Lẫm Đông có sức hấp dẫn đối với Hàn Cừ, đến mức Hàn Cừ bằng lòng giúp đỡ anh ta?
Không biết từ lúc nào, Trần Tranh đã mở tivi, tìm kiếm bộ phim truyền hình “Vũ Sự”. Mấy tập đầu anh đã xem qua, Lẫm Đông trong phim vừa chính trực vừa tà khí, đừng nói là người hâm mộ, ngay cả anh cũng có thể cảm nhận được sức hút của Lẫm Đông.
Lần trước xem, Trần Tranh cứ nghĩ đến Hàn Cừ, đối với nội dung phim không để ý lắm. Lần này tĩnh tâm xem, anh xem một hơi hết phân nửa, lúc Minh Hàn về vẫn còn đang say sưa xem.
Hai người đã thỏa thuận, trong thời gian Trần Tranh nghỉ ngơi, anh sẽ phụ trách nấu cơm – vo gạo cho vào nồi cơm điện, xong việc. Còn xào nấu gì đó thì Minh Hàn về sẽ làm.
Minh Hàn mở nồi cơm điện trống trơn lạnh ngắt ra, ánh mắt u oán lạnh lẽo quét sang.
Trần Tranh: “Cái này…”
Minh Hàn cười nói: “Chơi game cả buổi chiều rồi à? Sao không đợi em?”
Trần Tranh vừa vo gạo vừa giải thích là do mải xem phim của Lẫm Đông nên quên mất thời gian. Minh Hàn nghe vậy liền hiểu, “Bộ phim về cảnh sát ấy à?”
Vừa nói chuyện, Minh Hàn đã rửa rau xong, nhiệm vụ của Trần Tranh sau khi đóng nắp nồi cơm điện coi như hoàn thành, rảnh rỗi không có việc gì làm, bèn vỗ vỗ vào hũ thủy tinh, “Cái này hôm nay ăn được chưa?”
Minh Hàn gắp một miếng cải thảo muối trong hũ ra, thái thêm một quả ớt, trộn với dầu mè. Trần Tranh nếm thử một miếng, vội vàng nói: “Hôm nay em đừng xào rau nữa.”
Minh Hàn: “Hửm?”
Trần Tranh: “Cái này đủ ăn ba bát cơm rồi.”
Minh Hàn cong khóe mắt, “Anh, giờ thì em đã hiểu tại sao người ở Sở cảnh sát Lạc Thành lại một lòng một dạ với anh rồi.”
Trần Tranh khựng lại, tay vẫn còn đang cầm miếng cải thảo muối. Minh Hàn nói: “Ở bên cạnh anh rất thoải mái, anh khen người ta cũng tự nhiên như vậy.”
Trần Tranh mỉm cười, “Ăn ngon thì mới khen em mà.”
Minh Hàn vẫn xào thêm hai món, một món thịt xào sốt ngư hương, một món rau diếp om, thêm món cải thảo muối, một bữa tối gia đình đơn giản như vậy đã hoàn thành.
Trong lúc ăn cơm, Minh Hàn có nhắc đến công việc ở thành phố Nam Sơn, nói đã giao mẫu thuốc, báo cáo giám định mà Tiết Thần Văn sử dụng cho tỉnh, tạm thời vẫn chưa có kết luận. Một việc nữa là tình hình gần đây của vợ con La Ứng Cường – Đỗ Phương Phi và Đỗ Nguyệt Lâm ở nước A, điều tra thế nào cũng không có manh mối. Bọn họ không nên biến mất, nhưng bọn họ lại biến mất thật.
Buổi tối hai người không chơi game, mà cùng nhau xem “Vũ Sự”. Trần Tranh rất ít khi xem phim truyền hình, lúc xem thì chỉ tập trung vào mạch phim, tuy rằng là người trong ngành, biết rất nhiều tình tiết phi logic, nhưng sẽ không bắt bẻ. Còn Minh Hàn thì khác, người này chính là “Ông cụ cãi cùn” chính hiệu, Lẫm Đông trong phim nói một câu, cậu ta ở ngoài có thể cãi ba câu, ban đầu Trần Tranh còn thấy buồn cười, sau đó thì phát cáu, “Sao em cứ cãi hoài vậy?”
“Anh không hiểu đâu, phim truyền hình bây giờ chỉ xem thôi thì chán lắm.” Minh Hàn nghiêm túc nói: “Bắt bẻ, soi mói mới là ý nghĩa tồn tại của chúng. Cãi hay, biết đâu bọn họ còn trao giải cho em ấy chứ.”
Trần Tranh bật cười đẩy cậu một cái, cậu thuận thế ôm lấy Trần Tranh, sau đó phim diễn gì nữa thì Trần Tranh không còn để ý, trong phòng khách chỉ bật một chiếc đèn nhỏ, ánh sáng mập mờ, rất thích hợp để hôn nhau.
Ban ngày Minh Hàn không có ở nhà, Trần Tranh mới có thời gian xem tiếp, bộ phim kết thúc có hậu, những kẻ phạm tội đều phải chịu hình phạt thích đáng, chính nghĩa luôn chiến thắng, cảnh sát Vũ Phong trải qua muôn vàn trắc trở, cuộc sống càng thêm thăng tiến. Nhân vật Lẫm Đông mang dáng dấp của Hàn Cừ, vậy Hàn Cừ có thể xé toạc được tấm lưới trời này, bình an vô sự trở về Lạc Thành hay không?
Trần Tranh ngẩn người một lúc, hệ thống đề xuất cho anh chương trình tạp kỹ mà Lẫm Đông từng tham gia, anh bấm vào xem. Đó là một chương trình âm nhạc, lúc đó Lẫm Đông còn chưa nổi tiếng, là một cậu trai theo đuổi giấc mơ âm nhạc, trang điểm lòe loẹt đến mức có phần quê mùa, có lẽ đó là “lịch sử đen tối” của Lẫm Đông.
Trong chương trình, Lẫm Đông hợp tác với những người tham gia khác, cần phải viết lời, soạn nhạc cho bài hát mà chương trình cung cấp trong thời gian quy định, sau khi biểu diễn sẽ được ban giám khảo chấm điểm.
Trần Tranh không hiểu rõ về quá khứ của Lẫm Đông, nhưng từ hiệu ứng mà chương trình thể hiện, có vẻ “Hình tượng” của anh ta là một người hướng nội, không giỏi ăn nói, nhưng lại có sự kiên trì của riêng mình. Cho dù Trần Tranh ít xem chương trình giải trí cũng nhận ra anh ta là “kẻ lót đường” của nhóm này, rõ ràng chương trình muốn lăng xê người khác. Không đoán nhầm thì chính là người có thời lượng lên hình nhiều nhất – Hoắc Diệp Duy.
Bài hát của người này Trần Tranh đã từng nghe qua, từng rất nổi tiếng, là một ca sĩ kiêm nhà sản xuất âm nhạc, thường xuyên xuất hiện trên bảng tìm kiếm với những tin tức tiêu cực, không phải là chửi mắng người này thì cũng là bị chụp ảnh lại hẹn hò với bạn gái mới. Có lẽ những người làm nghệ thuật cần phải phóng khoáng, bất cần đời như vậy? Trần Tranh không hiểu, cũng không có thiện cảm gì với Hoắc Diệp Duy.
Nhưng mà, sau khi xem chương trình này, Trần Tranh cảm thấy có lẽ hiện tại Hoắc Diệp Duy đã trưởng thành hơn, hành vi cử chỉ cũng dè dặt hơn nhiều, ít nhất là không giống như trước đây, dám công khai làm khó đồng đội ngay trên sóng truyền hình.
Nhóm của bọn họ có tổng cộng năm người, Hoắc Diệp Duy và một người có hình tượng “Quý công tử ” nhìn là biết quan hệ rất tốt, ngoại trừ vị “Quý công tử” này, Hoắc Diệp Duy nhắm vào ai là chế giễu người đó, Lẫm Đông ít nói trở thành mục tiêu công kích trọng điểm của hắn ta. Ban đầu là chê bai lời bài hát Lẫm Đông viết sáo rỗng, lỗi thời, Lẫm Đông sửa lại, hắn ta lại nói Lẫm Đông “Đạo nhái” mình.
Dưới góc quay của chương trình, Lẫm Đông như một bình hoa di động, có phải anh ta đã từng mình biện minh cho mình hay không, khán giả không được chứng kiến sự thật.
Đến phần trình diễn chính thức, ống kính gần như không rời khỏi Hoắc Diệp Duy và vị “Quý công tử” kia, thời lượng lên hình của Lẫm Đông ít đến thảm thương, ngay cả mấy câu hát ngắn ngắn cũng bị sửa đổi, so với lúc luyện tập gần như không còn là cùng một bài hát.
Đến phần giao lưu với khách mời, Hoắc Diệp Duy lại một lần nữa gây khó dễ cho Lẫm Đông, nói rằng bài hát này vốn dĩ rất hoàn hảo, đáng tiếc lại có một đồng đội không phù hợp với phong cách âm nhạc này, người như Lẫm Đông không có tài năng, chỉ được cái mã thì đừng nên nói gì đến việc yêu thích âm nhạc, người như vậy chỉ cần xuất hiện trong chương trình âm nhạc thôi cũng là sự xúc phạm đến âm nhạc.
Mấy năm trôi qua, Trần Tranh xem mà nhíu mày, khó có thể tưởng tượng lúc đó Lẫm Đông xấu hổ đến mức nào. Ban đầu anh cho rằng khách mời sẽ lên tiếng bênh vực Lẫm Đông, bởi vì ít nhất là từ góc độ của một người ngoại đạo như anh, Lẫm Đông hát khá hay, lời bài hát ban đầu cũng không đến nỗi tệ đến mức bị sỉ nhục công khai như vậy. Thế nhưng khách mời lại đồng loạt vỗ tay cho Hoắc Diệp Duy, khen ngợi hắn ta dám nói, giới âm nhạc cần những người có tài năng và thẳng thắn như hắn ta.
Trần Tranh ngẩn người, lúc này mới nhận ra giới giải trí xa xôi kia có lẽ vốn dĩ là như vậy, trước mặt người mà tư bản muốn lăng xê, cái gọi là quyền uy có thể bị đổi trắng thay đen, bóp méo trắng trợn. Lúc đó cho dù Lẫm Đông có người hâm mộ, nhưng sức ảnh hưởng cũng chưa đủ để giành lại công bằng cho anh ta.
Nhưng mà, điều khiến Trần Tranh có chút tò mò là, sau khi Lẫm Đông nổi tiếng, tại sao lại không có giới truyền thông nào đào bới chương trình âm nhạc ồn ào kia ra để bóc phốt? Cho dù bản thân Lẫm Đông không muốn so đo với Hoắc Diệp Duy thì giới truyền thông đói khát lưu lượng cũng sẽ không bỏ qua.
Trần Tranh tìm kiếm thử, quả nhiên không thấy bài báo nào nhắc đến chuyện này, ngược lại là sau khi “Vũ Sự” phát sóng, Hoắc Diệp Duy đã lợi dụng sức nóng của bộ phim, bóng gió nói Lẫm Đông rốt cuộc cũng đã tìm được con đường đúng đắn. Lẫm Đông không hề phản hồi.
Trần Tranh suy đoán, giới truyền thông không bóc phốt, có lẽ là do Lẫm Đông không muốn chuyện chương trình tạp kỹ bị đào bới, còn Chiêm Phú Hải vì cân nhắc đến con đường phát triển của anh ta, đã dùng mối quan hệ và tiền bạc để đè nén giới truyền thông.
Ban đầu Trần Tranh còn muốn xem thêm mấy bộ phim khác của Lẫm Đông, nhưng những thị phi trong giới giải trí nhanh chóng làm anh mất đi hứng thú. Cũng nghỉ ngơi đủ rồi, Lư Hạ Kình không cho anh nhúng tay vào vụ án thì anh về Trúc Tuyền lo liệu công việc ở viện nghiên cứu cũng được chứ?
Lúc này, anh nhận được tin nhắn, là của Lương Nhạc Trạch gửi đến, “Tranh Tranh, sức khỏe đã khá hơn chút nào chưa? Về Lạc Thành rồi sao không nói với tôi một tiếng.”
Lương Nhạc Trạch biết chuyện Trần Tranh bị ốm ở Lạc Thành là do Lư Hạ Quân nói, đúng lúc Lương Nhạc Trạch rảnh rỗi, muốn đến nhà thăm Trần Tranh.
Đặt điện thoại xuống, Trần Tranh suy nghĩ một lúc, vội vàng đi thay quần áo. Tuy rằng lúc đến bệnh viện truyền dịch bị Minh Hàn ép mặc áo khoác lông vũ bên ngoài bộ đồ ngủ, nhưng anh vẫn không thích ăn mặc xuề xòa khi gặp người ngoài, cho dù người ngoài này là bạn bè lớn lên cùng nhau.
Hôm trước Lư Hạ Quân cũng đến, nhưng bà không báo trước, lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, anh đang dựa vào sô pha xem phim của Lẫm Đông. Lư Hạ Quân thời trẻ là một mỹ nhân, bà rất biết cách chăm sóc bản thân, khi về già vẫn rất xinh đẹp và quý phái. Tính cách cầu toàn của Trần Tranh một phần là di truyền từ bà.
Hai mẹ con gặp mặt, người thì ăn mặc chỉnh tề, người thì cổ áo ngủ còn chưa lật ra, vạt áo còn nhét một mẩu vào trong quần. Lư Hạ Quân sửng sốt một lúc rồi bật cười: “Mẹ cứ tưởng ở nhà con cũng mặc áo sơ mi thắt cà vạt.”
Trần Tranh kéo vạt áo ra, “Để con đi thay đồ.”
Lư Hạ Quân kéo anh lại, “Đã nhìn thấy rồi, còn thay gì nữa. Đến đây, để mẹ xem, có gầy đi không?”
Anh ngoan ngoãn đứng yên, để Lư Hạ Quân véo véo, vỗ vỗ. Nụ cười trong mắt Lư Hạ Quân rất dịu dàng, sau khi xác định anh không sao, trong mắt bà lại hiện lên vẻ xúc động, thở dài nói: “Trong nhà chúng ta, chỉ có con với cậu út của con là không để chúng ta bớt lo được.”
Anh không muốn nói chuyện công việc, liền chuyển chủ đề: “Mẹ, mẹ mang gì cho con vậy?”
Lư Hạ Quân hiểu rõ con trai mình, anh không muốn nói, vậy bà cũng không ép, “Canh bồ câu ngọt, mới hầm xong, tối nay con ăn nhé.”
Nắp hộp giữ nhiệt vừa mở ra, mùi thơm ngào ngạt xộc vào mũi. Hồi nhỏ Trần Tranh hay bị cảm, ngày xưa có câu, bị cảm không được uống canh gà, vậy nên bà ngoại thường hầm canh bồ câu cho anh, cho thêm táo đỏ, long nhãn,… Canh bồ câu nhà người ta đều là canh mặn, nhưng nhà anh lại là ngọt, cứ thế ăn mãi thành quen.
Trần Tranh bưng hộp giữ nhiệt vào bếp, định đổ ra bát. Lư Hạ Quân đi theo vào, ánh mắt lướt qua bàn bếp bày đủ loại chai lọ, bỗng nhiên lên tiếng: “Ơ?”
Lúc này Trần Tranh mới nhận ra, trong nhà đã có quá nhiều dấu ấn của Minh Hàn.
“Sao con có nhiều gia vị thế?” Lư Hạ Quân kinh ngạc nói: “Mẹ nhớ con chỉ biết làm cơm rang thôi mà?”
Trần Tranh không định giấu diếm chuyện Minh Hàn, chỉ vào bộ bát đũa mới mua: “Dạo này bạn con ở cùng con.”
Lư Hạ Quân vừa nghe thấy liền sáng mắt, trước đây Trần Tranh cứ ở lì trong cục cảnh sát, hai năm nay nhà cửa vắng tanh, bà cũng không vui vẻ gì. “Bạn nào thế? Không phải Hoa nhi đấy chứ?”
Trần Tranh bật cười: “Mẹ chỉ nhớ mỗi Hoa nhi thôi à. Hoa nhi không có nhà riêng hả?”
Nói xong, chính anh cũng ngẩn người, kỳ thực Minh Hàn cũng có nhà riêng ở Lạc Thành, nhưng cậu ấy cứ bám dính lấy anh không chịu đi.
“Thế là ai?” Lư Hạ Quân đoán: “Tiểu Từ à? Nhưng mà nó cũng có nhà riêng…”
“Đồng đội của con bên Trúc Tuyền.” Trần Tranh không muốn tùy tiện nhắc đến đội cơ động: “Cùng đến báo cáo công tác, cậu ấy không có chỗ ở.”
Nghe thấy là thành phố Trúc Tuyền, Lư Hạ Quân vô thức cau mày, bà không đồng ý chuyện Trần Tranh đến Trúc Tuyền, cho rằng đó là hình phạt của tỉnh dành cho Trần Tranh, dù Trần Tranh đã giải thích với bà, nói là do anh chủ động xin điều chuyển, nhưng bà vẫn không tin, còn lén lút tìm Lư Hạ Kình, muốn Lư Hạ Kình giúp đỡ Trần Tranh, nhưng Lư Hạ Kình không đồng ý, bà còn giận dỗi một thời gian, sau đó mới dần dần hiểu ra, con trai có con đường của con trai, những người làm cha mẹ như bọn họ, âm thầm bảo vệ là được rồi.
Bà hít sâu một hơi, che giấu vẻ mặt vừa rồi, “Vậy thì tốt, hai người ở cùng nhau, có người chăm sóc lẫn nhau, mẹ yên tâm rồi.”
Đúng lúc này, Minh Hàn trở về, vừa mở cửa đã gọi lớn: “Anh, anh xem em mua…..”
Trần Tranh chưa kịp ngăn cản, Lư Hạ Quân và Minh Hàn đã có màn “gặp phụ huynh” ở ngay cửa.
Minh Hàn phản ứng rất nhanh: “Dì Lư đến rồi ạ!”
Trần Tranh còn lo Minh Hàn không biết nói chuyện giữ lời, không ngờ cậu ấy lại biết lúc nào nên nói gì, lúc nào không nên nói gì, đứng thẳng lưng, trông vô cùng chính trực, lúc này mà quay phim tuyên truyền về người cảnh sát ưu tú thì chuẩn bài.
Lư Hạ Quân vừa nhìn, chàng trai này có tướng mạo đường đường, cao lớn tuấn tú, chính trực nghiêm nghị, lập tức mỉm cười: “Đồng nghiệp của Tranh Tranh à? Vào nhà đi, mau vào nhà đi!”
Hết chương 120.