Chương 120: Phố Phong Đô
Bên trong nhà hàng Tây, ba người tạo thành một bố cục thật vi diệu.
Người phụ nữ trung niên cúi đầu trầm tư, Thẩm Tri Ngật lặng lẽ nhìn Chu Kỳ An.
Bất kể bao lâu trôi qua, Thẩm Tri Ngật vẫn bị khí chất trong tâm hồn của Chu Kỳ An thu hút.
Cũng như hắn biết rõ Chu Kỳ An không đồng ý với việc giảm nhân viên và độ khó, nhưng người sau không hề lên tiếng dạy bảo, tự mình làm theo nhịp độ riêng, không bị người ngoài can thiệp.
Mở cửa chào đón con quỷ gõ cửa là một hành động mạo hiểm, nếu người phụ nữ trung niên đủ thông minh, bà ta sẽ chọn cách hỏi những người chơi khác để xin một vài vật phẩm bảo mệnh.
Thái độ của Chu Kỳ An rất rõ ràng: Dù sao con đường sống đã chỉ ra rồi, đi hay không là chuyện của người ta.
Nhân tiện, cậu có thể quan sát lựa chọn của đối phương để xem liệu họ có ý định thù địch với mình hay không.
Một lúc sau, người phụ nữ trung niên rời đi.
Bà ta không đưa ra câu trả lời chắc chắn, cứ thế đi thẳng đến một gốc cây to mới dừng lại.
Đường phố tấp nập người qua lại, người phụ nữ trung niên nở nụ cười đầu tiên trong ngày hôm nay.
“Đó là một ý hay.”
Về phần lợi ích, bà ta hoàn toàn có thể khiến những người khác hứa hẹn, chờ đến khi có cơ hội sẽ giúp bà ta cùng nhau tấn công Chu Kỳ An.
Hôm nay hiếm khi có nắng, nụ cười của người phụ nữ trung niên nhanh chóng bị nắng gắt làm tan biến.
“Chắc… sẽ ổn thôi.”
Kể từ khi vào phó bản đến giờ, bà ta đã hai lần bước qua cánh cửa địa ngục, nhưng Chu Kỳ An chỉ đơn giản là động đậy mỗi cái miệng.
Động miệng uống cà phê, động miệng chỉ dạy bọn họ làm việc.
Khiến bà ta mất hết tự tin.
Trước khi ánh nắng mặt trời bị mây đen che khuất một lần nữa, vẻ mặt bà ta dần trở nên nghiêm túc, quyết định sẽ tiếp tục chờ đợi.
Đến bây giờ vẫn chưa rõ cơ chế phó bản, bất kỳ phó bản nào cũng tồn tại một cốt lõi chính tuyến, hiện tại chưa phải lúc nội bộ đấu đá. Hơn nữa, bất kể mục đích của đối phương là gì, sáng nay cậu đã cứu bà ta một mạng.
Chu Kỳ An làm đội trưởng sẽ phù hợp hơn những người khác.
————
Hôm nay trời tối sớm hơn hôm qua một chút.
Bị những nhân viên lâu năm của tập đoàn dọa sợ, sau khi trở về, những người chơi đều tập trung ở cửa trước, đợi đủ người mới cùng nhau lên.
Cả ngày phải ứng phó với những vị khách khó tính, trên mặt mọi người không khỏi lộ ra vẻ mệt mỏi, ngược lại, ông lão có vẻ ngoài cường tráng, tinh thần phấn chấn.
“Tổng doanh thu hôm nay cao hơn hôm qua, hoàn thành chỉ tiêu rồi.”
Ông ta có khứu giác rất thính, ngửi thấy mùi cà phê còn sót lại trên người Chu Kỳ An, mí mắt ông ta khẽ giật giật.
Bản thân tuổi cao sức yếu phải vất vả chạy việc bên ngoài, còn đám thanh niên thì ăn uống hưởng thụ trong phó bản?
Như biết được ông ta đang nghĩ gì, Chu Kỳ An nghiêm túc nói: “Chỉ cần tôi có thể uống cà phê, tôi sẽ uống cà phê cả đời.”
“…”
Người phụ nữ trung niên nghe vậy cũng cảm thấy cạn lời. Bà ta cảm thấy thậm chí không cần phải làm gì, chỉ dựa vào việc tấn công bừa bãi, đối phương cũng có thể đắc tội với một đám người.
Mọi người đều mang tâm tư riêng, khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, một khuôn mặt đầy thịt đột nhiên hiện ra trước mắt.
Người đàn ông trừng đôi mắt lồi như bị cường giáp, thò cổ vào trong thang máy.
Chu Kỳ An đứng gần cửa nhất theo bản năng lùi lại một bước.
“Sao giờ này mới về?” Người đàn ông hung dữ nói: “Tôi họ Vương, là quản lý kinh doanh mới của các người.”
Người chơi rất biết điều: “Chào quản lý Vương.”
Quản lý Vương vẫn bảo bọn họ nộp tiền trước, sau khi kiểm tra xong thì nói: “Tốt.”
Hiếm khi nhận được một câu khẳng định, người chơi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà, quản lý Vương không lập tức cho bọn họ đi, đôi mắt màu nâu vàng đảo quanh. Ban đầu Chu Kỳ An nghĩ là thiếu một người, bởi vì vị sếp xuất quỷ nhập thần kia không có mặt.
“Cậu…” Quản lý Vương chỉ vào người đàn ông đứng cạnh người phụ nữ trung niên: “Vào đây với tôi, những người khác đợi ở cửa.”
Người đàn ông bị gọi tên sắc mặt thay đổi, cứng đờ tại chỗ, nhanh chóng suy nghĩ xem có phải mình đã vi phạm quy tắc nào không.
Tại sao lại là anh ta?
Người phụ nữ trung niên nhắc nhở: “Đừng để quản lý đợi lâu.”
Chờ lâu, e là đến cơ hội vùng vẫy cũng không có.
Người đàn ông nhìn thấy vẻ thiếu kiên nhẫn trên mặt quản lý Vương, biết không thể trì hoãn thêm nữa, bèn đi theo vào trong.
Cánh cửa nặng nề đóng sầm lại, mọi người chen chúc trong hành lang, hận không thể nhìn xuyên qua tấm ván gỗ dày, xem rõ ràng bên trong đang xảy ra chuyện gì. Nhưng hành vi lại cố ý giữ khoảng cách với cánh cửa văn phòng, tránh bị chú ý đến đầu tiên khi cửa mở ra.
Cô bé ngồi trên lưng con chó săn.
Bộ móng tay dài liên tục quấn quanh bông hoa thêu trên tay áo, một lúc sau, cô bé vỗ vỗ con chó săn.
Trong nháy mắt, âm khí nhàn nhạt bao trùm lấy cô bé, khiến cho sự tồn tại của cô bé giảm đi vô hạn.
Chu Kỳ An đột nhiên nhướng mày, với lứa tuổi của cô bé, sơn móng tay là chuyện bình thường, nhưng việc đặc biệt làm móng tay thì có chút kỳ lạ, nhất là hoa văn trên móng tay lại là phong cách mà phụ nữ trưởng thành yêu thích.
Lần này những người chơi thật sự là “Mỗi người một vẻ”.
Đang suy nghĩ, một ông lão khác có tuổi tác cũng không phù hợp với tư cách người chơi lấy ra một chiếc lọ ngọc nhỏ, hít một hơi làn khói đen bên trong, nín thở không phun ra, dường như đang hòa nhập với hơi thở âm lãnh, cũng giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
Rầm!
Lúc này mọi người vẫn đang tự mình thực hiện các biện pháp phòng ngừa, bên trong văn phòng truyền ra tiếng cầu xin the thé, tiếng hét này gần như bị bóp méo, người phụ nữ trung niên tiến lên một bước muốn đẩy cửa ra, nhưng lại cố gắng kìm nén.
Tiếng hét chói tai trở nên mơ hồ, ngày càng xa.
Mọi người đều có thể tưởng tượng ra chuyện gì đã xảy ra.
Nửa phút sau, cánh cửa văn phòng mở ra.
Bên trong hoàn toàn là hiện trường vụ án mạng. Mảnh vỡ thủy tinh dính máu vương vãi khắp nơi, trên cửa sổ có thêm một lỗ hổng, người chơi vừa bước vào đã không thấy đâu.
Quản lý Vương lại khôi phục ánh mắt ban đầu, ánh mắt sắc bén đảo quanh người mọi người.
Cả hành lang lúc này thật sự tĩnh lặng như chết.
Đây đã là lần thứ ba rồi.
Bị ném xuống lầu vì cãi lời NPC, ban đêm, người đàn ông xăm mình bị giết chết khi lẻn vào phòng người khác, bị quản lý gọi vào văn phòng rồi chết thảm… Mỗi sự kiện đều khác nhau, điểm chung duy nhất là đều có người chết, thậm chí là cái chết không hề có dấu hiệu báo trước.
NPC của phó bản này đang giết người, với đủ loại lý do vô lý để giết người.
Tất cả mọi người đều nín thở, sợ rằng sẽ thu hút sự chú ý của đối phương, cô bé và ông lão bị tự động bỏ qua, cuối cùng quản lý Vương nhìn chằm chằm vào một người đàn ông khác có mặt ở đó. Người sau muốn né tránh ánh mắt, nhưng hoàn toàn vô dụng.
“Vào đây đi.”
Người đàn ông nghiến răng, liếc nhìn Thẩm Tri Ngật đứng gần cửa nhất, không hiểu sao quản lý Vương lại bỏ qua hắn.
Cánh cửa văn phòng lại một lần nữa đóng sầm lại.
Người phụ nữ trung niên hít sâu một hơi.
Người vừa chết là thành viên của hiệp hội bà ta, người phụ nữ trung niên hiểu rõ thực lực của đối phương. Tại sao chưa đầy một phút mà người đã không còn?
Rầm!
Không lâu sau, tiếng động lớn tương tự lại xuất hiện.
Lần này, tất cả người chơi đều căng thẳng.
Cánh cửa lần thứ ba mở ra.
Lần này, ngay cả nụ cười trên mặt ông lão cũng biến mất, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn. Nếu thật sự bị chọn trúng, cứ giết quản lý trước rồi tính, ít nhất quy tắc tử vong cũng sẽ không lập tức giáng xuống.
May mắn thay, quản lý Vương không gọi ai nữa, ông ta móc móc tai, “Bây giờ chất lượng nhân viên mới càng ngày càng kém.”
Nói xong, ông ta không chút kiêng dè véo eo người phụ nữ trung niên, ám thị rõ ràng, sau đó cười tủm tỉm bước vào thang máy.
Sau khi quản lý Vương rời đi, con chó săn là người đầu tiên lao vào văn phòng, đánh hơi khắp nơi, một cuốn sổ phủ đầy bụi bẩn ẩn giấu trong mảnh vỡ thủy tinh bị lật ra.
Cô bé nhặt lên: 《Sổ tay nhân viên》.
Chu Kỳ An dường như đã nghĩ đến điều gì: “Không lẽ quản lý đang kiểm tra nội dung trong sổ tay nhân viên?”
Ai mà để ý đến cái này chứ?
Chẳng trách sếp không xuất hiện mà quản lý Vương cũng không truy cứu, dường như quản lý Vương đã mặc định đối phương đã thuộc lòng như cháo chảy.
Bây giờ có thể khẳng định một điều, nhân viên sẽ giết người mỗi ngày. Nếu lần ám sát đầu tiên thất bại, sẽ còn có lần thứ hai. Hơn nữa, những cái cớ gây khó dễ đều được tìm thấy từ hành vi hàng ngày của người chơi.
Sếp có thể thuộc lòng sổ tay, vậy thì sẽ không tồn tại việc giết người bừa bãi, hoàn toàn phù hợp với cơ chế thiết lập quy tắc tử vong bình thường.
Cứ như vậy, theo thời gian trôi qua, số lần bọn họ gặp phải quy tắc tử vong sẽ dần tăng lên.
Đến lúc đó sẽ không chỉ đơn giản là một hai lần nữa.
Chu Kỳ An hơi cụp mi mắt, khi ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn nhìn ra suy nghĩ: “Ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy sớm.”
Sau đó Thẩm Tri Ngật cũng theo cậu rời đi.
Vẻ mặt những người vừa định bắt đầu thảo luận lập tức thay đổi, lửa đã cháy xém đến chân mày rồi, vậy mà anh còn vội vàng về ngủ?
………
“Không ngủ đủ giấc, Diêm Vương sẽ sớm gõ cửa.”
Khi trở về phòng, Chu Kỳ An duỗi lưng, nếu thảo luận có tác dụng, thì đã không có nhiều người chết như vậy.
Cậu gạt bỏ mọi suy nghĩ, nằm trên giường nghỉ ngơi.
Gần đến mười hai giờ đêm, chuông báo thức vang lên, Chu Kỳ An đúng giờ thức dậy, nhìn về phía cửa.
“Không biết người phụ nữ kia sau khi mở cửa cho quỷ, liệu có con đường sống mới nào không.”
Trong lòng cậu âm thầm cầu nguyện cho bà ta.
Giao việc khám phá cho người khác, còn cậu thì có việc quan trọng hơn, ví dụ như… Bò dậy tăng ca.
Bảy ngày phải giao kịch bản cho trò chơi một lần, vì nhiệm vụ lần này mà phải trì hoãn 6 ngày.
Âm khí trong phòng đột nhiên tăng lên, dường như là con quỷ gõ cửa. Số phòng của Chu Kỳ An nằm ở gần phía trước, tất cả lũ quỷ đều phải đi qua đây trước.
Cây đinh ba đứng ở một bên.
Ánh sáng của thánh khí không thể xua tan được màn đêm u ám, Chu Kỳ An: “Cút đi, nếu không tao đâm chết mày.”
Ánh sáng vàng xuyên qua khe cửa, không biết là vì Chu Kỳ An vốn không phải là mục tiêu chính của nó, hay là cảm nhận được nguy hiểm, mà nhiệt độ trong phòng cũng dần dần trở lại bình thường.
Chéo phía đối diện, cách nhau vài căn phòng.
Người phụ nữ trung niên đang im lặng chờ đợi con quỷ gõ cửa đến. Vị quản lý họ Vương kia tám chín phần mười là đêm nay sẽ đến, bà ta không thể không gặp con quỷ gõ cửa này.
Người phụ nữ lấy ra chuỗi hạt châu vẫn luôn mang theo bên mình, đây là một bảo vật cứu mạng.
Thời gian trôi qua từng chút một, màn đêm ngày càng sâu, người phụ nữ trung niên không ngừng nhìn chằm chằm vào thời gian trên điện thoại.
0 giờ 00 phút 00 giây.
Cuối cùng, thời khắc nửa đêm cũng đến.
Cộc, cộc.
Khoảng một phút sau, có người gõ cửa.
Người phụ nữ trung niên hít sâu một hơi, nắm chặt chuỗi hạt chuẩn bị mở cửa, đúng lúc bà ta sắp mở cửa thì không biết nghĩ đến điều gì, động tác trên tay đột nhiên dừng lại.
Lúc này, chốt cửa đã bị ấn xuống một nửa, người phụ nữ trung niên dứt khoát buông tay, đồng thời dùng thân mình chặn cửa.
Thứ bên ngoài đã nghe thấy tiếng mở khóa khe khẽ, nhưng vào thời khắc cuối cùng, cánh cửa lại đóng chặt.
Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc!
Thứ đó bắt đầu gõ cửa điên cuồng, người phụ nữ trung niên vẫn không động đậy, chỉ chặn cửa.
Mùi hôi thối không ngừng theo khe hở bay vào, nhiệt độ trong phòng cũng ngày càng giảm.
Không biết qua bao lâu, âm thanh bên ngoài cuối cùng cũng im bặt. Người phụ nữ trung niên không dám thả lỏng, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu.
Cộc cộc cộc!
Tim bà ta đập thình thịch.
Thứ đó quay lại, gõ cửa ngày càng nhanh, như muốn đập nát cánh cửa.
Năm phút sau, tiếng gõ cửa lại một lần nữa dừng lại. Người phụ nữ trung niên từ từ nằm sấp xuống, nhìn ra ngoài theo khe cửa, muốn xác định xem thứ bên ngoài đã rời đi hay chưa.
Chính cái nhìn lướt qua này đã khiến đồng tử bà ta giãn ra vì quá kinh hãi.
Cách một khe cửa, con ngươi của con mắt bên ngoài đã sớm tan rã, thậm chí nhãn cầu như sẽ rớt xuống bất cứ lúc nào, lăn vào theo khe cửa.
Người phụ nữ trung niên vội vàng đứng dậy.
Bà ta biết đây là ai, đúng như bà ta suy đoán, là người chơi đã chết vào ngày đầu tiên.
Sáng nay khi rời khỏi công ty, người phụ nữ trung niên có chú ý tới thi thể vẫn còn đó, nhưng chiều nay quay lại thì đã biến mất.
Nếu có người chuyên lo liệu thi thể, thì thi thể sẽ không bị bỏ mặc quá một ngày, cho nên bà ta đã cẩn thận hơn, lo lắng sẽ có người giả chết.
“Quả nhiên là giả chết.”
Con đường sống chắc chắn sẽ không nằm trên người người chơi giả chết, người phụ nữ trung niên nuốt nước bọt, cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp theo bà ta phải đợi con quỷ thật sự của đêm qua đến gõ cửa.
Con quỷ gõ cửa khác với người chơi chết rồi giả chết, nó sẽ không gõ cửa điên cuồng như vậy. Tuy rằng đã tránh được cái hố đầu tiên, nhưng người phụ nữ trung niên biết rõ, đây chỉ là sự khởi đầu của cơn ác mộng đêm nay.
Trong lúc nhất thời, bà ta siết chặt chuỗi hạt trên tay.
……..
Đêm nay, mọi người đều thân ai nấy lo.
Năm sáu giờ sáng là ranh giới, một khi chân trời xuất hiện sao mai, nguy hiểm của màn đêm coi như đã qua, nhưng trong năm tiếng đồng hồ đó thì không khác gì nước sôi lửa bỏng.
Đêm qua động tĩnh rất lớn, nửa đêm về sáng không ai ngủ ngon, gần đến sáu giờ, có người đã nôn nóng mở cửa.
Không có mùi máu tanh.
Nhưng trước cửa phòng người phụ nữ trung niên, lại tụ tập một bãi dịch hôi thối nồng nặc.
Người chơi lần lượt mở cửa, còn đang suy nghĩ có nên đến xem thử hay không, thì từ trong căn phòng đó đột nhiên truyền đến động tĩnh, trong ánh mắt cảnh giác của mọi người, người phụ nữ trung niên bước ra.
Cô gái trẻ cùng hiệp hội lập tức chạy tới, đỡ lấy người phụ nữ sắc mặt nhợt nhạt: “Hội trưởng, không sao chứ?”
Trạng thái của người phụ nữ trung niên rất tệ, cô gái lúc này mới chú ý tới nửa cổ tay của bà ta đã bị gãy lìa, xương trắng bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Hội trưởng có đạo cụ trị liệu cao cấp, nhưng đến giờ dường như chỉ có tác dụng cầm máu, có thể thấy vết thương rất nặng.
Người phụ nữ trung niên nửa người dựa vào tường, dưới ánh mắt dò xét của mọi người, bà ta chủ động lên tiếng: “Tôi đã mở cửa cho con quỷ gõ cửa.”
Tất cả mọi người đều nín thở lắng nghe.
“Kết quả chính là như các người đã thấy, đừng tùy tiện mở cửa cho con quỷ xa lạ, tôi suýt nữa thì mất mạng. Nhưng mà vị quản lý họ Vương kia lại không đến.” Người phụ nữ trung niên cầm máu vết thương, chậm rãi nói: “Một mình vào ban đêm, hẳn là sẽ chỉ kích phát một quy tắc tử vong.”
Ông lão đầy ẩn ý nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
Người phụ nữ trung niên cười lạnh: “Không tin thì đêm nay ông tự mình thử xem.”
“Tôi đến bệnh viện, mọi người cứ tùy tiện.” Người phụ nữ trung niên dẫn theo thành viên hiệp hội mình rời đi.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Chu Kỳ An, câu nói cuối cùng kia, rõ ràng là đang nói với cậu.
Xem ra người phụ nữ trung niên không định đi chạy doanh số nữa, nhưng cũng có thể hiểu được, đối phương còn có một rắc rối tiềm ẩn là quản lý Vương, đâu còn tâm trí nào lo cho doanh số nữa.
Chu Kỳ An lại vô cùng bình tĩnh, con quỷ này hơi hung dữ đấy.
Mặc dù không trực tiếp tìm được con đường sống, nhưng đã giải quyết được một vấn đề khác của cậu.
Xem ra, số lượng người chơi bị nhân viên cũ giết mỗi ngày là có hạn, nhưng dựa theo doanh thu trên bảng thông báo, một ngày trước khi toàn bộ nhóm trước bị tiêu diệt, vẫn còn rất nhiều người.
Cậu trầm ngâm một lát rồi nói: “Tốt nhất là nên điều tra nguyên nhân cái chết của Nhóm mười trước chúng ta.”
“Vừa phải chạy doanh số, vừa phải điều tra,” Ông lão nhíu mày, “Chỉ có phân thân mới làm được.”
Chu Kỳ An nhướng mày, đây là đang ám chỉ cậu tự mình hành động sao? Phân công hợp tác quả thật không sai, nhưng điều tra nguyên nhân cái chết là một lĩnh vực chưa biết, khi xông pha nguy hiểm như thế nào cũng có thể nghĩ được.
Thấy không có ai chủ động đề nghị cùng đi, cậu thản nhiên nói: “Chuyện đó để sau hãy nói, trước tiên hãy tập trung hoàn thành doanh số đã.”
Không nhận được câu trả lời chắc chắn, ánh mắt ông lão tối sầm lại.
“Tôi muốn đến nhà hàng Tây ăn cơm, có ai đi cùng không?”
Không ai trả lời, Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật lại bước vào thang máy, người sau trực tiếp ấn nút đóng cửa, không cho người thứ ba bước vào.
Chu Kỳ An nói: “Tầng chín.”
Cậu muốn đến kiểm tra chỗ làm việc và sổ ký kết đơn của Nhóm mười trước, có lẽ có thể tìm được thông tin hữu ích gì từ đó.
Thẩm Tri Ngật ấn nút nguồn điện tầng chín.
Thang máy từ từ đi xuống, Chu Kỳ An lại mở miệng: “Về con quỷ gõ cửa, anh thấy người phụ nữ kia có nói thật không?”
Thẩm Tri Ngật: “Thật, nhưng không phải là toàn bộ.”
Chu Kỳ An cũng nghĩ như vậy: “Bà ta đã bỏ qua thời gian mấu chốt.”
Bà ta không hề nói con quỷ gõ cửa giết người vào lúc nào.
Nếu như vừa mở cửa đã giết người, trừ phi còn có đạo cụ thế mạng, người phụ nữ trung niên sẽ không thể sống sót, nếu không phải vừa mở cửa đã giết người, ít nhất chứng minh có một khoảng thời gian có thể giao tiếp, chỉ là đối phương giao tiếp thất bại mà thôi.
Đã đến tầng chín quen thuộc.
Vừa bước vào văn phòng, Chu Kỳ An đã lộ vẻ mặt như gặp quỷ.
Trong khu vực bàn làm việc, sếp đang ngồi ở đó, trên bàn toàn là tài liệu đã được sắp xếp gọn gàng.
Gió không ngừng thổi vào từ lỗ hổng trên cửa sổ, chiếc cà vạt cao cấp màu đỏ tươi của ông ta cũng bay theo gió, giống như lưỡi rắn.
Không ai biết ông ta đến từ lúc nào, đã ở đây bao lâu, thậm chí có phải đêm qua không về ký túc xá hay không.
Ánh mắt Chu Kỳ An cứng đờ nhìn sang chỗ những tài liệu kia, những gì cậu nghĩ đến, dường như đối phương đã hành động trước một bước rồi.
“Cậu đến phố Phong Đô một chuyến.” Sếp trực tiếp ra lệnh: “Khi nào về thì mua cho tôi một ly cà phê.”
Chu Kỳ An cười gượng gạo cầm lấy tập tài liệu: “Bây giờ đi luôn.”
Giây phút cúi đầu, nụ cười đã trở nên méo mó, cũng giống như lúc ở công ty, về việc mua cà phê, ông ta một chữ cũng không nhắc đến việc thanh toán.
Thẩm Tri Ngật không thích thái độ của sếp, hơi nhíu mày, trong đôi mắt xám tro lóe lên tia máu.
Cuối cùng anh vẫn nhịn xuống.
Thứ nhất, anh biết rõ cậu thanh niên không thích người khác nhúng tay vào mối quan hệ của mình; thứ hai, vị sếp kiêu ngạo này năm xưa coi như đã giúp đỡ nhà Chu Kỳ An một chuyện lớn, nếu không Thẩm Tri Ngật sẽ không để ông ta sống đến bây giờ.
Chu Kỳ An vẫn đang cười làm lành.
Cứ thế vừa đi lùi vừa cười, gần như dùng cách di chuyển ngang để trở lại thang máy.
Vẻ hèn nhát đó lọt vào mắt Thẩm Tri Ngật, sát ý biến thành nụ cười nhàn nhạt.
“Cũng tốt.”
Hơi áp lực một chút, ít nhất sẽ không giống như trước kia, động một tí là tự làm mình bị thương tám trăm để địch bị thương một nghìn.
…………
Hai người ra khỏi cửa thì trực tiếp bắt taxi.
Trên xe, Chu Kỳ An vừa nghe về phố Phong Đô, tài xế vừa cười vừa đoán có lẽ bọn họ là khách du lịch.
“Chỗ đó rất náo nhiệt, còn được gọi là phố Thiên Quang, hai mươi tư giờ đều có cửa hàng kinh doanh, ngày đêm không có gì khác biệt.”
Chu Kỳ An ngồi ở hàng ghế sau, vừa cười vừa nói chuyện với tài xế, vừa xem tài liệu.
Cậu có dự cảm, con đường sống lần này có lẽ nằm trong đó.
Sếp đã chọn lọc và sắp xếp tài liệu, rất rõ ràng, tóm tắt lại là:
Ngày 3 tháng X, Triệu Khiêm đã bán được hai phần bảo hiểm ở phố Phong Đô.
Ngày 4 tháng X, Triệu Khiêm, Tôn Lệ đã bán được bốn phần bảo hiểm ở phố Phong Đô.
Ngày 5 tháng X, Triệu Khiêm, Tôn Lệ, Trịnh Vượng… đều đã từng bán bảo hiểm ở phố Phong Đô.
…
Ngày 6 không có ghi chép bán hàng liên quan.
Ngày 7, bọn họ đến.
Chu Kỳ An nhướng mày, dường như có thứ gì đó ở phố Phong Đô cố tình thả mồi, sau khi người đầu tiên phát hiện ra nơi này dễ bán bảo hiểm, vì doanh số của cả nhóm, đã nói cho những người khác biết, cuối cùng bị tóm gọn một mẻ.
Tóm gọn một mẻ theo nghĩa đen.
Khoảng nửa tiếng sau, tài xế nói: “Chỉ có thể dừng ở đây thôi.”
Cả con phố phồn hoa vượt xa tưởng tượng, tấm bia đá khắc hai chữ Phong Đô đứng sừng sững ở đầu đường, bên trong có quá nhiều khách du lịch, xe cộ không thể vào được.
Chu Kỳ An xuống xe, phát hiện sắc trời ở khu vực này u ám hơn trong thành phố rất nhiều, rõ ràng là một con phố sầm uất, nhưng lại mang đến cho cậu cảm giác thật kỳ lạ, rất khó tả.
Âm thanh máy móc lạnh lùng quen thuộc đột nhiên vang lên:
【Chúc mừng bạn đã phát hiện ra khu vực thích hợp nhất để bán bảo hiểm.】
【Bạn có tiềm năng trở thành nhân viên bán hàng xuất sắc nhất.】
【Lời nhắc nhở thân thiện, trở thành nhân viên bán hàng xuất sắc nhất có thể tránh được rủi ro ở một mức độ nhất định.】
Xuất sắc nhất? Vậy là chỉ có một suất duy nhất.
Chu Kỳ An nhìn Thẩm Tri Ngật, hào phóng nhường suất: “Anh đi bán đi.”
“…”
Thẩm Tri Ngật híp mắt, đột nhiên như phát hiện ra điều gì, dẫn cậu đi thẳng vào trong.
Cổ tay truyền đến cảm giác mát lạnh, lúc Chu Kỳ An phản ứng lại, chuẩn bị rút tay về thì lại bị một câu nói của đối phương dời đi sự chú ý.
“Nhìn những cửa hàng kia kìa.”
Thẩm Tri Ngật chỉ về vài hướng, Chu Kỳ An lập tức nhận ra điều bất thường, những cửa hàng được hắn chỉ đều đang đóng cửa, không cho thuê, cũng không ghi rõ lý do.
Mặt bằng kinh doanh ở khu du lịch không hề rẻ, không có lý do gì lại đột nhiên đóng cửa nghỉ ngơi.
Bên ngoài những cửa hàng này đều thống nhất đặt một chiếc lồng sắt, bên trên phủ một tấm vải đen khả nghi.
“Bên trong là gà sống.” Thẩm Tri Ngật nói: “Nửa đêm đóng cửa, gà gáy thì mở cửa, có một số cửa hàng lo lắng nhỡ đóng cửa nhầm giờ, vậy nên sẽ dùng gà để báo thức.”
Ngoài lồng sắt, bên ngoài những cửa hàng đóng cửa còn đặt lò hương, bên trong cắm một số tàn hương.
Chu Kỳ An: “Sao những cây hương này lại cắm thành đôi thành cặp vậy?”
Cậu không hiểu mấy thứ này lắm, tuy rằng cũng đã từng đến chùa chiền, nhưng vì thắp hương ở điện thờ Thần Tài phải tốn tiền, nên đã dứt khoát bỏ qua.
Nhưng mà bình thường thắp hương, hình như đều là thắp ba cây mà.
Thẩm Tri Ngật: “Số lẻ là dương, dương là tôn quý, thắp hương nhất định phải thắp số lẻ, còn hương ở đây, đều là thắp theo số chẵn.”
“Có kiêng kỵ gì hả?” Chu Kỳ An hỏi.
Thẩm Tri Ngật nhướng mắt, lộ ra nụ cười đầy thâm ý: “Đương nhiên là có, nói thẳng ra, thắp số lẻ là kính thần, thắp số chẵn là kính quỷ.”
Chu Kỳ An sững sờ, hô hấp hơi dồn dập: “Ý anh là, một số cửa hàng ở đây là do quỷ mở?”
Thẩm Tri Ngật gật đầu: “Cái gọi là phố Phong Đô này, e là một địa phủ nhỏ.”
Hắn dẫn Chu Kỳ An tiếp tục đi vào trong, nhỏ giọng nói: “Không cần quá lo lắng, ít nhất hiện tại trên con phố này cơ bản đều là người sống.”
Nơi này là người sống, vậy quỷ đi đâu rồi?
Chu Kỳ An dùng điện thoại di động tìm kiếm về phố Phong Đô.
Cơ bản đều là khen ngợi nơi này vui chơi giải trí rất náo nhiệt, không tìm thấy vụ án mạng nào, chỉ là mỗi năm thỉnh thoảng có du khách mất tích, số lượng hữu hạn.
Ngược lại, khu vực xung quanh phố Phong Đô mỗi tháng đều xảy ra một số vụ án kỳ quái. Nói chung, nếu quỷ ở đây sẽ giết người, vậy chúng nhất định rất biết cách phát triển bền vững.
Rốt cuộc thì tập đoàn, quỷ, người sống có mối liên hệ gì?
Hình như cậu mơ hồ có một suy nghĩ, liếc mắt nhìn Thẩm Tri Ngật, Chu Kỳ An đột nhiên kinh ngạc nói: “Sao anh biết nhiều thứ vậy?”
“Tiến sĩ văn học, chuyên ngành văn hóa dân gian.”
“…” Thật sự là bịa chuyện như đúng rồi.
Theo mức độ tiến hóa của Chu Kỳ An ngày càng sâu, Thẩm Tri Ngật bắt đầu cố ý vô tình để lộ một số thông tin trong lúc nói chuyện, ví dụ như hắn hiểu rất rõ những thứ kỳ quái trong phó bản.
Nhưng hắn sẽ không nói quá sâu.
Chu Kỳ An nhỏ giọng hỏi: “Thầy Thẩm, anh còn biết gì nữa không?”
Dưới ánh mắt sùng bái “Anh thật uyên bác” của Chu Kỳ An, Thẩm Tri Ngật đột nhiên lạc lối, hắn quyết định nói sâu hơn một chút.
Hết chương 120.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Kỳ An: Nghe nói đối phó với đàn ông phải dùng tâm lý học trẻ em.
Thẩm Tri Ngật: Mạng cũng cho em luôn.