Chương 121: Không Nơi Nương Tựa (05)

 

Chương 121: Không Nơi Nương Tựa (05)

 

Lúc này Trần Tranh mới vội vàng giữ Minh Hàn lại. Minh Hàn kéo túi ra, cho anh xem chiếc đuôi heo hầm bên trong.

 

“Ôi, chết rồi.” Lư Hạ Quân ão não nói, “Bác chỉ hầm có một con chim bồ câu, hai đứa ăn không đủ. Tranh Tranh cũng không chịu nói là có bạn ở đây cho mẹ biết.”

 

“Có canh bồ câu?” Minh Hàn chen vào trước khi Trần Tranh kịp lên tiếng, “Thơm thật, dì Lư, dì làm món này như thế nào vậy ạ?”

 

Lư Hạ Quân đã hầm chim bồ câu cho Trần Tranh không biết bao nhiêu lần, Trần Tranh chỉ việc ăn, một lần cũng chưa từng hỏi cách làm. Minh Hàn vừa đến đã hỏi, Lư Hạ Quân cười rạng rỡ, lập tức nói: “Nhà dì làm theo kiểu nấu canh ngọt, phải dùng…..”

 

Nhìn hai người hứng thú bàn luận về món chim bồ câu hầm trong bếp, Trần Tranh mỉm cười, dựa vào cửa nhìn. Vào những thời khắc quan trọng Minh Hàn luôn rất đáng tin cậy, rất biết cách lấy lòng các bậc trưởng bối, ngược lại khiến anh giống như một “Đứa con ghẻ”.

 

Lư Hạ Quân không ở lại lâu, trước khi đi lại tiếc nuối vì chỉ hầm một con chim bồ câu, bà vỗ vai Minh Hàn rồi nói với Trần Tranh: “Tiểu Minh chưa ăn bao giờ, Tranh Tranh, lát nữa con chia cho Tiểu Minh nửa con nhé.”

 

Trần Tranh nói: “Dạ vâng.”

 

Minh Hàn ngoan ngoãn nói: “Dì Lư yên tâm, ngày mai cháu sẽ mua một con khác về bù cho anh ấy ạ!”

 

Hai người tiễn Lư Hạ Quân đến thang máy. Hai năm nay, lần đầu tiên Trần Tranh tiễn Lư Hạ Quân đi mà nhìn thấy trong mắt bà thuần túy chỉ có niềm vui.

 

Đương nhiên là phần lớn canh bồ câu vẫn vào bụng Trần Tranh, Minh Hàn chỉ gặm một cái đùi tượng trưng, tấm tắc khen ngợi: “Em cứ tưởng món canh bồ câu hầm kiểu ngọt là món gì kinh khủng lắm, hóa ra lại ngon thế này.”

 

Trần Tranh nói: “Kinh khủng? Vậy mà lúc nãy em còn lấy lòng bà Lư nhiệt tình như thế.”

 

“Với trưởng bối thì phải dỗ dành một chút chứ, như vậy mọi người đều vui vẻ mà.” Minh Hàn nói, “Em thật sự định hầm thử món chim bồ câu, à không, phải hầm hai con, một con kiểu ngọt, một con kiểu mặn.”

 

Trần Tranh không khỏi thở dài, “Sao hồi nhỏ bà ngoại hầm chim bồ câu cho anh, anh chỉ biết ăn, còn em, bà ngoại làm dưa muối mà em cũng học được cách làm vậy?”

 

Minh Hàn đắc ý nói: “Bởi vì em đảm đang hơn.”

 

Trần Tranh nói: “Ừ, ý em là nói anh lười biếng hả?”

 

Minh Hàn nói: “Anh, anh nghĩ đi đâu vậy. Trong nhà có một người đảm đang là đủ rồi.”

 

Nghĩ đến đây, Trần Tranh đã thay bộ đồ tiếp khách, dọn dẹp phòng khách. Chẳng bao lâu sau, chuông cửa vang lên. Anh mở cửa, Lương Nhạc Trạch xách theo trái cây đứng bên ngoài, hơi nhíu mày, có chút lo lắng, “Tranh Tranh.”

 

Trần Tranh cười nói: “Sao lại khách sáo thế? Đến thì đến thôi, còn mang trái cây làm gì?”

 

Lương Nhạc Trạch nói: “Cậu bị cảm chắc chắn là do làm việc quá sức, sức đề kháng kém, ăn nhiều cam một chút không hại gì. Cậu đột nhiên về đây ở mấy hôm, chắc chắn là lười mua trái cây…”

 

Lời còn chưa dứt, Lương Nhạc Trạch đã nhìn thấy giỏ trái cây trên bàn trà đầy cam, táo, kiwi, anh ta sững sờ một lúc, sau đó mỉm cười, “Mua nhiều thế?”

 

Trần Tranh không muốn anh ta ngại ngùng, vội vàng nhận lấy cam. Kỳ thực Lương Nhạc Trạch phân tích không sai, anh quả thực lười mua trái cây, nhưng hiện tại sống ở đây không chỉ có mình anh, ngày đầu tiên anh truyền dịch về, Minh Hàn đã mua đủ loại trái cây theo mùa, cũng nói là sức đề kháng của anh kém, cần bổ sung vitamin C.

 

Lương Nhạc Trạch đã đến nhà Trần Tranh vài lần, coi như là rất quen thuộc, lập tức nhận ra trong nhà có không ít thứ thay đổi, rõ ràng nhất chính là đồ đạc nhiều hơn, cốc nước cũng có hai cái.

 

Trần Tranh chủ động nói: “Gần đây bạn tôi đến nhà tôi ở nhờ.”

 

Lương Nhạc Trạch nhướn mày, “Bạn? Tôi có quen không?”

 

Trần Tranh rót nước cho anh ta, “Bạn mới quen, đồng đội của tôi.”

 

Lương Nhạc Trạch gật đầu, không tiếp tục chủ đề này nữa, chuyển sang quan tâm đến bệnh tình của Trần Tranh. Trần Tranh nói đã gần khỏi rồi, lại nói đùa: “Cậu nói y hệt bác sĩ, hay là cậu cũng đi mở phòng khám đi?”

 

“Tôi nào có rảnh như vậy? Công việc ở tập đoàn ngày nào cũng nhiều, kiếm ra mấy tiếng đồng hồ này đã không dễ dàng gì rồi.” Lương Nhạc Trạch hỏi, “Lần này đã trở về rồi, còn đi nữa không?”

 

Trần Tranh gật đầu, “Bây giờ tôi do thành phố Trúc Tuyền quản lý.”

 

Lương Nhạc Trạch hỏi: “Vụ án gì mà phải để cậu và đồng đội đến tận Lạc Thành xử lý? Gần đây không nghe nói Trúc Tuyền có biến động gì.”

 

Trần Tranh mấp máy môi, nhưng không nói gì. Trước đây anh và Lương Nhạc Trạch cũng hay trò chuyện về công việc, anh biết chừng mực, chỉ nói những chuyện không liên quan đến bí mật, Lương Nhạc Trạch thì than thở với anh về việc giới kinh doanh lòng người khó đoán, sớm muộn gì cũng bị hói đầu.

 

Nhưng lúc này, Trần Tranh phát hiện mình không thể nói gì, dù là bí mật hay chuyện bình thường, anh đều cho chúng vào một chiếc khóa vô hình.

 

“Xin lỗi, tôi không hỏi nữa.” Lương Nhạc Trạch nói, “Cậu trở về chắc chắn là có lý do, không nói chuyện này nữa.”

 

Trần Tranh lắc đầu, “Không sao, gần đây tinh thần tôi không tốt, lãnh đạo cho tôi nghỉ ngơi mấy hôm.”

 

Trò chuyện một lúc, Trần Tranh vào bếp rửa trái cây, Lương Nhạc Trạch cũng đi theo, nhìn thấy hũ dưa muối bằng thủy tinh, kinh ngạc nói: “Cậu biết làm cái này à?”

 

“Bạn tôi làm.” Trần Tranh nghĩ đến dáng vẻ đắc ý của Minh Hàn, không khỏi mỉm cười.

 

Lương Nhạc Trạch bắt gặp nụ cười này, “Người bạn này của cậu đúng là đa tài đa nghệ.”

 

Trần Tranh chợt nhớ ra, trước đây Lương Nhạc Trạch rất thích ăn dưa muối, đặc biệt là dưa cải muối.

 

“Tặng cậu một ít nhé?”

 

“Hay là cậu để tôi mang về một ít?”

 

Hai người đồng thời lên tiếng.

 

Lương Nhạc Trạch cười nói: “Tốt quá, lần sau mời bạn cậu ăn cơm.”

 

Thời gian của Lương tổng quý báu, Trần Tranh tiễn anh ta xuống lầu, tiện thể đến bưu cục lấy hàng. Lúc này, Minh Hàn cũng xách theo hai con chim bồ câu trở về, gặp Lương Nhạc Trạch ở gara. Cậu đang ở trong xe, Lương Nhạc Trạch vừa định lên xe. Lương Nhạc Trạch nhìn cậu, hai người nhìn nhau qua cửa kính xe. Rất nhanh, Lương Nhạc Trạch đã dời mắt, mở cửa xe.

 

Chiếc xe sang trọng rời khỏi gara, Minh Hàn hơi nhíu mày, lúc này mới xuống xe.

 

Trần Tranh ôm theo kiện hàng, nghe thấy Minh Hàn gọi mình, liếc mắt một cái đã nhìn thấy hai con chim bồ câu trên tay Minh Hàn, “Em vì hầm chim bồ câu mà tan làm sớm?”

 

Minh Hàn nói: “Không tan làm sớm thì sao biết được bạn thời thơ ấu của anh đến.”

 

“Em gặp Lương Nhạc Trạch rồi?” Trần Tranh nói xong mới ý thức được có gì đó không đúng, “Sao em lại quen cậu ấy?”

 

Minh Hàn hừ một tiếng, “Tổ cơ động bọn em có nghĩa vụ hiểu rõ lai lịch của các vị cảnh sát.”

 

Minh Hàn trước đây cũng từng nói những lời tương tự, nhưng lần này Trần Tranh rõ ràng ngửi thấy mùi chua, “Em đang ăn giấm chua của ai đấy?”

 

Minh Hàn không nhìn anh, “Không có.”

 

Trở về nhà, Trần Tranh đứng ở cửa bóc hàng, Minh Hàn thì vào bếp chuẩn bị hầm chim bồ câu. Bỗng nhiên, Trần Tranh nghe thấy tiếng hét lớn, tưởng Minh Hàn bị dao cứa vào tay, vội vàng chạy vào bếp, lại thấy Minh Hàn đang bưng hũ thủy tinh, “Anh, anh tặng hết dưa cải muối của chúng ta cho bạn thời thơ ấu của anh rồi á?”

 

Lần này, Trần Tranh lại có chút áy náy. “Ừm, cậu ấy thấy ngon quá, thèm, muốn mang về một ít.”

 

Minh Hàn thở dài, khoanh tay nhìn Trần Tranh, “Em giận thật đấy.”

 

Trần Tranh: “…”

 

Vài giây sau, Trần Tranh bước tới, gỡ tay Minh Hàn đang khoanh trước ngực ra, ôm lấy, “Lần sau anh sẽ chú ý, chưa được sự đồng ý của em, tuyệt đối không được tự ý tặng dưa muối của em cho người khác.”

 

Minh Hàn cúi đầu cười, “Anh, anh đang trêu chọc em đấy.”

 

Trần Tranh vỗ vai cậu, đẩy cậu về phía bàn bếp, “Nhanh đi làm món chim bồ câu của em đi.”

 

Minh Hàn mặc tạp dề vào, bắt đầu rửa chim bồ câu. Trần Tranh cũng không phải kiểu người chỉ biết ăn màkhông làm, anh đứng bên cạnh phụ giúp. Hai người vừa trò chuyện, chủ đề vẫn xoay quanh Lương Nhạc Trạch.

 

“Anh, hai người quen nhau thế nào?” Minh Hàn hỏi, “Ngoại trừ những người ở cục cảnh sát thành phố, có phải anh ta là người bạn thân nhất của anh không?”

 

Trần Tranh suy nghĩ một chút, “Ừ, Lương Nhạc Trạch là người bạn anh quen lâu nhất.”

 

Minh Hàn tìm đến hai cái niêu đất, đặt riêng từng con chim bồ câu đã rửa sạch vào trong. Trần Tranh kể lại chuyện hồi nhỏ chơi cùng Lương Nhạc Trạch, không thể tránh khỏi nhắc đến vụ tai nạn của nhà họ Lương xảy ra tại đảo Kim Ti, nước M.

 

Minh Hàn nói: “Vụ án đó em biết, anh, anh cũng nghĩ đó là tai nạn sao?”

 

Minh Hàn dùng từ “vụ án”, Trần Tranh thận trọng nói: “Cảnh sát địa phương kết luận đó là tai nạn.”

 

“Người gặp nạn là người đứng đầu nhà họ Lương lúc bấy giờ và người kế nhiệm, tập đoàn Vân Tuyền lớn như vậy, suýt chút nữa đã bị đánh bại, nếu không phải chuyển hướng kịp thời, bây giờ e rằng đã không còn tập đoàn Vân Tuyền nữa rồi.” Minh Hàn nói, “Xét từ kết quả do vụ tai nạn gây ra, em khó mà tin rằng những người đã mất chỉ là xui xẻo.”

 

Trần Tranh im lặng, cho đến nay anh cũng cho rằng vụ tai nạn xe hơi mà ba người Lương Ngữ Bân gặp không phải là tai nạn đơn thuần, nhưng vụ việc xảy ra ở nước ngoài, nước M vốn đã không yên bình, một số khu vực đến nay vẫn bị các nhóm vũ trang tư nhân, băng đảng tội phạm kiểm soát, cảnh sát Hoa quốc lực bất tòng tâm. Lúc đó anh vẫn còn là sinh viên, tận mắt chứng kiến Lương Nhạc Trạch từ một công tử bột hoạt bát, nhiệt tình, trở nên trầm lặng, ngoài việc an ủi Lương Nhạc Trạch, anh chẳng làm được gì khác. Cảnh sát địa phương đã khép lại vụ án, hai mắt Lương Nhạc Trạch đỏ hoe hỏi anh, cái chết của em trai, em gái và chú hai có phải là bị mưu sát không?

 

Anh không thể nào quên được hình ảnh điên cuồng của Lương Nhạc Trạch lúc đó, như thể Lương Nhạc Trạch lớn lên cùng anh đã chết. anh ta càng không tin đó chỉ là tai nạn, Lương Nhạc Trạch muốn nghe được một đáp án từ miệng anh.

 

Anh có một linh cảm vô cùng đáng sợ, chỉ cần anh nói bọn họ bị mưu sát, như vậy không cần bất kỳ bằng chứng nào, Lương Nhạc Trạch cũng sẽ bị thù hận thiêu đốt, triệt để biến thành ác ma.

 

Anh không thể làm như vậy, không nói đến việc anh là một cảnh sát tương lai, khi chưa có bằng chứng thì không thể dẫn dắt gia đình nạn nhân đi theo hướng sai lệch, cho dù chỉ là đứng trên lập trường của người bình thường, anh cũng không muốn đẩy Lương Nhạc Trạch đang đứng trên bờ vực xuống vực sâu.

 

“Cảnh sát bên đó nói là tai nạn.” Anh ấn vai Lương Nhạc Trạch, kiên định nói.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

“Là tai nạn, là tai nạn.” Thù hận sôi sục trong lòng Lương Nhạc Trạch dường như đã giảm bớt đi rất nhiều, khóe miệng thậm chí còn hiện lên một nụ cười, không ngừng gật đầu, sau đó nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, “Đúng, là tai nạn, không phải bị người ta hại chết. Tiểu Bân, Tiểu Tình, anh vô dụng quá, anh phải làm sao bây giờ…..”

 

Điều Trần Tranh lo lắng nhất chính là Lương Nhạc Trạch sa sút tinh thần, đi vào con đường sai trái. Tập đoàn Vân Tuyền tuy rằng không còn như xưa, nhưng tài sản tích lũy đủ để tất cả mọi người trong nhà họ Lương sống an nhàn cả đời. Anh quen biết Lương Nhạc Trạch nhiều năm, biết Lương Nhạc Trạch không thể giống như chú hai nhà họ Lương gánh vác cả tập đoàn. Thế nhưng Lương Nhạc Trạch không những vực dậy, còn đưa tập đoàn Vân Tuyền lên một tầm cao mới.

 

Trần Tranh không hối hận vì những lời mình đã nói với Lương Nhạc Trạch năm đó, anh không đổ thêm dầu vào lửa thù hận của Lương Nhạc Trạch, nếu không Lương Nhạc Trạch nhất định sẽ đi tìm kiếm kẻ thù vốn không tồn tại.

 

“Vậy Lương Nhạc Trạch thật sự chấp nhận sao?” Sau khi ninh nhừ chim bồ câu thì không cần quan tâm nữa, Minh Hàn dựa vào tường nói, “Nếu là em, em sẽ mãi mãi không thể quên được, người chết là người thân nhất của anh ta mà.”

 

Trần Tranh thở dài, “Ừm, trong lòng anh ta đã có đáp án, ngay cả người ngoài như chúng ta còn khó có thể thuyết phục bản thân rằng đó chỉ là tai nạn đơn thuần, thì anh ta càng khó hơn. Anh ta chỉ là muốn nghe được một đáp án có thể khiến anh ta tiếp tục sống từ miệng anh thôi. Quên được hay không, bây giờ trên vai anh ta là tập đoàn Vân Tuyền, anh ta không thể không quan tâm mà vứt bỏ tập đoàn được.”

 

“Anh, anh nói anh hiểu người bạn này của anh, nhưng kỳ thực anh cũng không hiểu anh ta lắm.” Minh Hàn nói.

 

Trần Tranh ngẩn người, “Hả?”

 

“Anh nói anh ta là công tử bột, không thể tiếp quản tập đoàn Vân Tuyền, nhưng anh ta không chỉ tiếp quản, mà còn chuyển hướng cho tập đoàn Vân Tuyền.” Minh Hàn híp mắt, “Anh không thật sự hiểu anh ta, cho nên anh không thể phán đoán được người luôn chôn giấu thù hận trong lòng như anh ta bây giờ sẽ làm gì.”

 

Trần Tranh nhìn Minh Hàn, một lúc sau gật đầu: “Hình như là vậy. Có lẽ mối quan hệ của bọn anh không tốt đẹp như trong tiềm thức của anh. Anh quả thật… không hiểu cậu ấy.”

 

Nói chính xác hơn thì, là cấu ấy sau khi ba người Lương Ngữ Bân qua đời.

 

Cuộc đời nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, được tạo thành từ rất nhiều giai đoạn tưởng chừng như dài đằng đẵng nhưng thực chất lại ngắn ngủi, trong mỗi giai đoạn đều có những người bạn không thể thay thế, nhưng sau khi rời khỏi giai đoạn đó, bọn họ lại có một cái tên chung: Khách qua đường.

 

Bạn bè thân thiết thời thơ ấu và thiếu niên, cũng đã đi trên những con đường khác nhau, sau này chỉ càng ngày càng xa cách. Mà con người lại luôn hoài niệm quá khứ, tiếc nuối những gì đã mất, cho nên luôn có những lúc, muốn kéo những người bạn đã xa cách trở về. Gặp mặt, trò chuyện.

 

Trần Tranh cảm thấy anh và Lương Nhạc Trạch chính là như vậy.

 

Nhưng câu nói “Anh không thật sự hiểu anh ta” của Minh Hàn đã nhắc nhở anh, anh không chỉ không hiểu Lương Nhạc Trạch của hiện tại, mà ngay cả trong lúc tiếp xúc vừa rồi, anh thậm chí còn theo bản năng xem xét từng câu nói của mình. Đây là đề phòng. Anh đang đề phòng người bạn cũ đã từng chia sẻ với anh nhiều thứ trong một khoảng thời gian dài.

 

Sự thật mà anh biết được từ chỗ Lư Hạ Kình đã cho anh được thả lỏng trong chốc lát, nhưng sau khi thả lỏng lại là áp lực tăng lên gấp bội. Anh cần phải tiếp tục giả vờ suy sụp, tràn đầy căm hận với Hàn Cừ, anh biết nhất định có người đang theo dõi anh, nhưng anh không biết ai đang theo dõi anh. Vậy nên ngoại trừ Minh Hàn cùng một số ít người, những người khác đều bị anh đặt vào vòng tròn đề phòng. Lương Nhạc Trạch cũng không ngoại lệ.

 

Khi Lương Nhạc Trạch nhắc đến công việc, tuy trên mặt anh không thể hiện ra, nhưng tinh thần lập tức căng thẳng, anh dùng ánh mắt dò xét người lạ để dò xét bạn của mình, phán đoán xem Lương Nhạc Trạch có đang thăm dò anh hay không.

 

“Người như Lương Nhạc Trạch, rất đáng sợ.” Minh Hàn đột nhiên lên tiếng, Trần Tranh cũng vì thế mà bị cắt ngang dòng suy nghĩ, hỏi: “Em đang điều tra cậu ấy?”

 

Minh Hàn nói: “Không phải. Nhưng anh nghĩ mà xem, trước khi chính thức bước chân vào xã hội, anh ta đã phải trải qua biến cố lớn như vậy, cả cuộc đời cũng vì thế mà thay đổi. Quan điểm sống của anh ta trước đây là ăn chơi trác táng, bây giờ lại trở thành người chèo lái thực sự cho tập đoàn. Anh ta có thể vì tập đoàn Vân Tuyền mà thay đổi bản thân, phát triển tập đoàn Vân Tuyền đến quy mô như ngày hôm nay. Tâm tính này không phải dạng vừa đâu. Ý em nói anh ta đáng sợ, là chỉ điểm này.”

 

Canh bồ câu sôi ùng ục, hơi nước bốc lên khiến nắp nồi nâng lên rồi hạ xuống, va vào thân nồi kêu lộc cộc. Trần Tranh nói: “Đúng là vậy.”

 

“Vậy người như anh ta, không tin người thân của mình chết do tai nạn, anh ta thật sự sẽ không làm gì sao?” Minh Hàn lắc đầu, “Em thấy không đâu.”

 

Trần Tranh hỏi: “Vậy em cảm thấy cậu ấy sẽ làm gì?”

 

“Âm thầm điều tra kẻ chủ mưu? Âm thầm trả thù?” Minh Hàn nhún vai, “Em không biết.”

 

Canh chim bồ câu đã hầm xong, múc ra hai bát lớn, nước canh đều có màu vàng óng, dưới ánh đèn càng thêm đẹp mắt. Trần Tranh vừa định cầm đũa, Minh Hàn lại ngăn cản, sau đó lấy điện thoại ra, “Chụp cho dì Lư xem trước đã.”

 

Trần Tranh nói: “Em thêm WeChat của mẹ anh lúc nào vậy?”

 

“Thì lúc dì ấy dạy em nấu canh đó.” Minh Hàn cười nói, “Lát nữa dì Lư nhất định sẽ khen em.”

 

Trần Tranh gắp một đĩa dưa muối nhỏ, định lúc nào ngán thì ăn. Minh Hàn đưa cho anh xem tin nhắn trả lời của Lư Hạ Quân, vẻ mặt đắc ý, “Dì Lư nói cảm ơn em đã chăm sóc anh.”

 

Trần Tranh chưa từng ăn canh chim bồ câu kiểu mặn, nếm thử một miếng, cau mày. Minh Hàn cẩn thận quan sát, “Anh, không ngon à?”

 

“Không phải, có chút không quen.” Lúc đầu Trần Tranh cảm thấy lạ, nếm thử thêm miếng nữa thì đã quen, “Anh cũng cảm ơn em.”

 

“Khách sáo rồi.” Minh Hàn cười, tự mình ăn của mình.

 

Thứ bị ăn hết nhanh nhất không phải là chim bồ câu, mà là dưa muối, Minh Hàn định đi lấy thêm thì phát hiện đã hết sạch.

 

Trần Tranh: “…”

 

Minh Hàn bưng bát không trở về, “Sao em lại quên mất nhỉ, dưa muối đã bị chủ nhà tặng cho người ta hết rồi.” Nói xong còn không quên liếc xéo Trần Tranh một cái.

 

Trần Tranh buông đũa, nghiêm túc nói: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ hỏi ý kiến của đầu bếp Minh trước khi tặng.”

 

Minh Hàn xua tay, ra vẻ không so đo tính toán.

 

Mấy ngày Trần Tranh nghỉ ngơi, nhìn thì có vẻ rảnh rỗi, nhưng trong lòng vẫn luôn lo lắng cho vụ án, thêm vào đó vừa rồi lại nhắc đến vụ tai nạn của nhà họ Lương ở Đảo Kim Ti, thân là cảnh sát hình sự, dây cung trong lòng anh lại càng căng thẳng.

 

“Đội trưởng Đường nói sao?” Trần Tranh hỏi, “Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

 

Minh Hàn ngừng lại một chút, “Kỳ thực hôm nay em đã liên lạc được với Bặc Dương Vận.”

 

Trần Tranh lập tức hỏi: “Phản ứng của ông ta thế nào?”

 

Chuyện Minh Hàn là mục tiêu bị “Lượng Thiên Xích” nhắm vào vẫn chưa tìm được động cơ rõ ràng, loại trừ hết khả năng này đến khả năng khác, cuối cùng chỉ còn lại một điểm – vấn đề nằm ở cha của cậu, Bặc Dương Vận. Lúc Trần Tranh còn đang bị bệnh, Minh Hàn đã thử liên lạc với Bặc Dương Vận, nhưng gọi điện thoại không được, bên kia cũng không có người quen. Hôm nay Minh Hàn lại gọi điện thoại qua, người nghe máy là bảo mẫu của Bặc Dương Vận, không bao lâu sau, giọng nói của Bặc Dương Vận đã truyền đến tai Minh Hàn từ bên kia đại dương.

 

Giọng nói có chút già nua, xa lạ.

 

Khoảnh khắc đó, Minh Hàn bỗng nhiên cứng họng. Từ nhỏ cậu đã không coi Bặc Dương Vận là cha, những việc người cha nên làm, Bặc Dương Vận cũng không làm một chút gì. Cậu nhìn thấy mẹ vì tên khốn này mà u uất, cuối cùng ra đi, trong lòng hận không thể băm vằm Bặc Dương Vận ra.

 

Nhưng mãi đến lúc này, cậu mới nhận ra, những hận thù Bặc Dương Vận trong lòng cậu đã sớm nhạt nhòa, người này đối với cậu mà nói chỉ là một người xa lạ, không còn ý nghĩa gì khác. Cậu liên lạc với ông ta, không phải vì tình thân, cũng không phải vì quan tâm, mà là bởi vì cậu là cảnh sát, cậu muốn điều tra rõ ràng tổ chức tội phạm “Lượng Thiên Xích”.

 

Rõ ràng là Bặc Dương Vận rất kinh ngạc, liên tục xác nhận có phải Minh Hàn thật hay không, ngữ điệu dần dần trở nên đắc ý, tưởng rằng sau nhiều năm như vậy Minh Hàn liên lạc với ông ta là có việc muốn cầu xin ông ta.

 

Minh Hàn cười lạnh trong lòng, bọn họ đều không nhớ rõ giọng nói của đối phương, không biết Bặc Dương Vận đắc ý cái gì.

 

Minh Hàn thuận theo ý của Bặc Dương Vận, trò chuyện với ông ta vài câu về tình hình hiện tại, Bặc Dương Vận bắt đầu lải nhải giống như những người già khác, nói làm cảnh sát quá mệt mỏi, cuộc đời chỉ có mấy chục năm, chi bằng hưởng thụ.

 

Minh Hàn đi thẳng vào vấn đề, “Gần đây tôi về thành phố Nam Sơn một chuyến, điều tra mấy vụ án, ông còn nhớ những người bạn làm ăn năm đó của ông không?”

 

Bặc Dương Vận im lặng một lúc, cười nói: “Ta biết ngay là con gọi điện thoại không phải để diễn trò cha hiền con hiếu mà. Nói đi, vụ án gì?”

 

Thấy Bặc Dương Vận còn coi như phối hợp, Minh Hàn nói: “Chiêm Phú Hải, ông có ấn tượng không?”

 

“Chiêm Phú Hải?” Bặc Dương Vận nói: “Cái tên làm nghệ thuật đó à? Ta biết, nhưng lúc ông ta đến thành phố Nam Sơn, trọng tâm của ta đã không còn ở đó nữa rồi. Ông ta làm sao?”

 

Minh Hàn không nói tiếp, lại hỏi: “Vậy La Ứng Cường thì sao? Người này ông chắc chắn quen chứ nhỉ?”

 

“La tổng, chúng ta từng ăn cơm vài lần.” Giọng điệu của Bặc Dương Vận nghe không có chút gợn sóng nào, “Ông ta làm sao?”

 

Minh Hàn nói: “Bị hại rồi.”

 

Bặc Dương Vận im lặng. Minh Hàn không thể nào nắm bắt được biểu cảm của ông ta lúc này, tiếp tục nói: “Trong lúc điều tra vụ án này, vô tình phát hiện một manh mối, có liên quan đến ông.”

 

“Liên quan đến ta?” Bặc Dương Vận cười khan, nghe không mấy dễ chịu, “Ta đã sớm không nhúng tay vào những chuyện trong nước rồi, có thể liên quan gì đến ta?”

 

“Hơn mười năm trước, thời kỳ đỉnh cao của Internet, không ít doanh nghiệp ở thành phố Nam Sơn đến Lạc Thành tìm kiếm cơ hội phát triển, ông và nhà họ Phạm đều nằm trong số đó. Trước khi ông gia nhập, nhà họ Phạm là doanh nghiệp phát triển tốt nhất, nhưng ông lại mạnh tay chèn ép nhà họ Phạm, không những khiến bọn họ thất bại thảm hại ở Lạc Thành, mà còn khiến bọn họ không thể trở về thành phố Nam Sơn vực dậy được.” Minh Hàn nói, “Nhà họ Phạm vì thế mà suy sụp.”

 

Bặc Dương Vận nói: “Con không nhắc đến thì ta cũng quên mất rồi, nhưng mà này, cảnh sát còn quản chuyện thắng thua trong cạnh tranh thương mại sao? Lúc đó là tình huống như vậy, ta muốn phát triển lớn mạnh thì nhất định phải chặt đứt gốc rễ của đối thủ, không phải bọn họ ngã xuống thì chính là ta ngã xuống. Vụ án của lão La có liên quan đến nhà họ Phạm? Sau đó con đến điều tra ta? Muốn ta chịu trách nhiệm?”

 

“Cũng không phải.” Minh Hàn nói, “Nhưng tôi rất tò mò, ông đã đánh bại tất cả các đối thủ cạnh tranh ở Nam Sơn, cũng chiếm lĩnh được thị trường ở Lạc Thành, tiền đồ rộng mở, tại sao lại đột nhiên rút lui? Đây chính là phát triển lớn mạnh của ông sao?”

 

Bặc Dương Vận bỗng nhiên im bặt, nhưng tiếng hít thở dần dần dồn dập lại truyền đến. Minh Hàn lập tức hỏi: “Bố à, đã nhiều năm như vậy, tôi vẫn luôn không hiểu, bây giờ càng không hiểu, rốt cuộc nước G có gì hấp dẫn ông? Tôi thấy ông phát triển ở bên đó cũng không bằng năm đó ở đây? Tại sao ông phải rời đi?”

 

Lại là một hồi im lặng, Bặc Dương Vận chỉ đáp lại bằng một câu “Con nít thì biết cái gì”, sau đó thì vội vàng cúp điện thoại.

 

Trần Tranh như nghe được một câu chuyện không đầu không đuôi, “Ông ta cúp máy luôn rồi?”

 

“Đúng vậy, hơn nữa em gọi lại thì không ai nghe máy nữa.” Minh Hàn nói, “Xem ra suy đoán của em không sai, ông ta xuất ngoại vào lúc công ty phát triển tốt nhất, chắc chắn là có vấn đề. Với hiểu biết của em về ông ta, thứ mà ông ta coi trọng nhất chỉ có bản thân mình, tiền chỉ xếp thứ hai. Vì tiền ông ta có thể làm bất cứ chuyện xấu nào, nhưng nếu an toàn cá nhân bị uy hiếp thì ông ta có thể từ bỏ cả tiền.”

 

“Ông ta không hoàn toàn từ bỏ tiền, chỉ là từ bỏ kiếm thêm tiền ở trong nước mà thôi.” Trần Tranh suy nghĩ một chút, “Ông ta nhất định phải đi. Nhưng lúc em nhắc đến nhà họ Phạm, giọng điệu của ông ta rất kiêu ngạo, khinh thường. Vậy thì không phải do nhà họ Phạm.”

 

“Chắc chắn không chỉ có nhà họ Phạm bị ông ta hãm hại.” Minh Hàn nói, “Cho dù ông ta sợ hãi điều gì, thì việc em bị ‘Lượng Thiên Xích’ tấn công là sự thật, hơn nữa phản ứng vừa rồi của ông ta đủ để chứng minh việc ông ta từ bỏ sự nghiệp trong nước có vấn đề. Chỉ tiếc là chúng ta và cảnh sát nước G không có thiết lập quan hệ hợp tác, tạm thời không thể trực tiếp sang nước G điều tra ông ta.”

 

Trần Tranh hỏi: “Vậy lão Đường bọn họ nói sao?”

 

Minh Hàn ngừng một chút, “Em muốn đi nước G một chuyến.”

 

Trần Tranh lập tức nói: “Không được!”

 

Minh Hàn nhìn anh một lúc, sau đó dời mắt cười, “Trước đây em nghe người ta nói cháu ngoại giống cậu, em còn không tin, bây giờ thì tin rồi, vẻ mặt vừa rồi của anh giống hệt cậu út. Cậu út cũng nói không được, còn nói ở nước G nhất định có bẫy đang chờ em, chuyện điều tra Bặc Dương Vận phải bàn bạc kỹ hơn, cho dù muốn phái người đi thì người đó cũng không phải là em.”

 

Hết chương 121.

 

Chương 121: Không Nơi Nương Tựa (05)

Ngày đăng: 9 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên