Chương 121: Quy Luật

 

Chương 121: Quy Luật

 

Người có chút học thức bắt đầu khoe khoang chút kiến thức ít ỏi của mình.

 

“Cuối con phố là núi.”

 

Chu Kỳ An nhìn sang, quả nhiên đúng vậy.

 

Thẩm Tri Ngật nói tiếp: “Trên núi thường xây miếu quỷ. Mọi khu chợ quỷ đều có một người quản lý quyền lực, dưới sự cai quản của nó, bất kỳ con quỷ nào muốn làm gì đều phải được phê duyệt.”

 

Điều này thực ra không khó đoán, quỷ không có khả năng kiềm chế trong việc ăn uống, chắc chắn phải có thứ gì đó hạn chế chúng.

 

Chu Kỳ An nghe xong, trầm ngâm suy nghĩ, sau đó dừng bước, nói: “Đi bán bảo hiểm trước đi, tiện thể hỏi thăm tình hình của các thành viên Nhóm mười trước kia luôn.”

 

Không hiểu sao, Thẩm Tri Ngật không từ chối gánh vác danh hiệu “Nhân viên bán hàng xuất sắc nhất”, hắn nhìn về phía ngôi miếu quỷ ở phía xa, trong mắt tràn ngập ham muốn ăn uống, nhưng rất nhanh đã bị đè nén xuống.

 

……….

 

Trong khi Thẩm Tri Ngật đi bán bảo hiểm, Chu Kỳ An đi khắp nơi tìm cà phê, tìm loại cà phê rẻ tiền.

 

Tiếc là khu du lịch đều có giá khởi điểm, trong lòng cậu thầm mắng mấy đời tổ tiên sếp mình, vẻ mặt đau khổ móc tiền ra trả.

 

Mua cà phê xong, cậu bắt đầu dạo chơi trên phố Phong Đô, phát hiện tất cả các cửa hàng đóng cửa đều treo một tấm biển giống nhau, trên đó ghi “Tập thể gương mẫu chấp hành pháp luật” – Do miếu Sơn Thần cấp.

 

Bên dưới còn có một dòng chữ nhỏ không dễ thấy, giống như lời cảm ơn của chủ cửa hàng khi nhận giải: “Nhất định tuân thủ quy định”, bên cạnh còn có dấu vân tay.

 

Một ngày lặng lẽ trôi qua trong quá trình khám phá, khả năng điều khiển tinh thần của Thẩm Tri Ngật quả thực rất phù hợp với công việc này, đến tối khi hai người trở về, một mình hắn đã hoàn thành toàn bộ doanh số của mọi người ngày hôm qua.

 

“Bảo hiểm của những nhân viên trước đó đều được bán cho một người.”

 

“Cùng một người?”

 

Thẩm Tri Ngật gật đầu: “Là ông chủ của một tòa soạn báo, Nhật báo Phong Đô, trước cửa có đặt lồng gà, tám chín phần mười cũng là quỷ.”

 

Chu Kỳ An nghĩ, con quỷ này đúng là biết cách trả thù xã hội, lừa người ta vào để giết.

 

Thẩm Tri Ngật đột nhiên nói: “Nếu là ông chủ tòa soạn giết nhân viên, chắc chắn không phải vì muốn ăn thịt người. Nơi này là phố ẩm thực, thứ không thiếu nhất chính là người.”

 

Chu Kỳ An nhìn hắn: “Phố ẩm thực?”

 

Thẩm Tri Ngật chớp chớp mắt.

 

Vài giây sau, hắn nói: “Con phố này có không ít quán ăn.”

 

Quỷ coi người là thức ăn, hắn cũng coi quỷ là thức ăn, tiếc là đã lâu rồi không được ăn no nê một bữa.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Kỳ An nửa tin nửa ngờ dời mắt.

 

Bí ẩn trên người Thẩm Tri Ngật lại tăng thêm, nhưng về phần phó bản, Chu Kỳ An đã suy nghĩ thông suốt hơn rất nhiều.

 

“Mười thành viên mất tích đã đến khu chợ quỷ, 【khu vực thích hợp bán hàng nhất】, dụ dỗ họ đến đây bán bảo hiểm, hơn nữa đối tượng bán bảo hiểm của họ là một con quỷ.”

 

“Chỉ là, không biết giao dịch này đã kích hoạt cơ chế diệt đoàn như thế nào.”

 

Đúng như Thẩm Tri Ngật đã nói, nếu chỉ đơn thuần muốn giết người thì sẽ không rườm rà mua bảo hiểm làm gì.

 

Chu Kỳ An lặng lẽ nhìn con phố náo nhiệt quá mức này, ánh mắt trầm xuống.

 

Hiện tại, không thể khai thác được thông tin gì từ mười thành viên mất tích nữa, tiếp theo, phải bắt đầu từ quỷ.

 

…………..

 

Chiều tối trở về Tập đoàn Hác Hội Sa, người có sắc mặt khó coi nhất là người phụ nữ trung niên.

 

Sáng nay khi nói về thông tin, bà ta chỉ nói sơ lược, vốn tưởng Chu Kỳ An sẽ liên lạc với mình, kết quả là cả ngày không thấy động tĩnh gì. Đến lúc bà ta không nhịn được muốn chủ động liên lạc thì phát hiện tên nhóm đã được đổi thành 【Thiếu ba người】.

 

Người phụ nữ trung niên bỗng dưng cảm thấy an ủi một cách kỳ lạ, ít nhất không phải là thiếu bốn người.

 

Hôm nay Quản lý Vương không kiểm tra sổ tay nhân viên nữa.

 

Phần còn lại giống như quy trình ngày hôm qua, ông ta nở nụ cười đầy ẩn ý, véo eo người phụ nữ trung niên, ám thị rất rõ ràng.

 

Đợi Quản lý Vương đi rồi, ông lão mới nói: “Có vẻ như chỉ cần ban đêm mở cửa cho quỷ gõ cửa, ban ngày những nhân viên này sẽ không làm khó chúng ta quá.”

 

Ngày mai là ngày thứ ba rồi, có người phụ nữ trung niên cản đao, bọn họ còn một ngày để tìm đường sống.

 

Người phụ nữ trung niên sao không biết những người này đang nghĩ gì, ánh mắt bà ta chợt trầm xuống.

 

“Tối nay tôi sẽ mở cửa.”

 

Lời vừa nói ra, mọi người đều nhìn qua với vẻ khó tin.

 

Chu Kỳ An khoanh tay đứng sang một bên: “Hôm nay tôi ra ngoài có chút manh mối, nhưng vẫn cần xác nhận thêm, nếu thật sự xảy ra chuyện, đạo cụ cũng có thể đỡ được một chút.”

 

Nghe vậy, cô bé lạnh lùng cũng nhịn không được nói: “Anh thật sự muốn mở cửa?”

 

Thẩm Tri Ngật cũng nhíu mày.

 

Chu Kỳ An nhanh chóng đưa mắt nhìn anh một cái, ra hiệu “Xem tôi diễn nè”, sau đó nói: “Chẳng lẽ để bà ấy đi chịu chết?”

 

Nói xong, cậu dừng một chút: “Thân phận đội trưởng của tôi ít nhiều gì cũng có thể che chở cho mọi người, trong trường hợp có thể cứu được người, tôi sẽ cố gắng cứu.”

 

Những người có mặt đều là người từng trải, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng trong lòng ít nhiều gì vẫn có chút dao động.

 

Đúng là ngày hôm qua Chu Kỳ An đã lên tiếng cứu mạng người phụ nữ trung niên.

 

So với loại dũng khí này, việc chỉ huy người khác làm việc hai ngày trước chẳng là gì cả.

 

Người phụ nữ trung niên vốn dĩ đã gần như bùng nổ cảm xúc, càng thêm cứng đờ, vẻ mặt bà ta nhìn Chu Kỳ An vô cùng phức tạp.

 

Một người mà bà ta tìm mọi cách muốn giết, lại là người duy nhất sẵn sàng đứng ra giúp đỡ bà ta vào thời khắc nguy cấp.

 

“Mọi người.” Đôi mắt Chu Kỳ An trong veo nhìn mọi người, “Ở nơi đất khách quê người, chỉ có đoàn kết mới là sức mạnh. Chỉ khi nhóm chúng ta có thực lực tổng thể hùng mạnh, mới có thể đảm bảo được lợi ích cá nhân tốt hơn.”

 

Vị sếp lớn vừa từ nhà vệ sinh trở về, đúng lúc nghe được câu này.

 

Nghe quen tai thật đấy.

 

Đây chẳng phải là câu mình đã nói với Chu Kỳ An sao?

 

Theo hiệu ứng chim non, trong tình huống nguy cấp, con người sẽ nảy sinh tâm lý ỷ lại mạnh mẽ vào người dẫn đường.

 

Sếp lớn lướt nhìn sự thay đổi cảm xúc của những người chơi có mặt, thản nhiên nghĩ:

 

Nhiều chim non thật đấy.

 

Chu Kỳ An đang hăng say nói, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy sếp lớn đứng cuối đám đông nhìn mình, nụ cười trên môi cậu bỗng dưng cứng đờ.

 

Cậu vội vàng dừng bài phát biểu, chỉ muốn nhanh chóng chuồn đi: “Tôi về phòng nghỉ ngơi trước, chuẩn bị đêm nay ứng phó với quỷ.”

 

Thẩm Tri Ngật liếc mắt nhìn thấy cảnh này, tuy rằng như vậy không tốt, nhưng hắn lại một lần nữa ý thức được, treo một thanh kiếm trên đầu Chu Kỳ An là rất đúng, bản thân hắn không nhẫn tâm, yếu tố bên ngoài ít nhiều gì cũng có thể khiến em ấy ổn định hơn một chút.

 

Chu Kỳ An chạy đến bên cạnh thang máy, chủ động ấn nút mở cửa, cửa mở ra liền đưa cà phê cho sếp, ý bảo để lãnh đạo vào trước.

 

Những người chơi khác không biết suy nghĩ nhỏ nhặt này của cậu, còn tưởng cửa này mở cho bọn họ.

 

Tầng mười một vẫn chật hẹp u ám như cũ, Chu Kỳ An vì muốn tránh mặt sếp, là người cuối cùng bước ra khỏi thang máy.

 

“Đợi đã.” Vừa bước ra ngoài đã có người gọi cậu lại.

 

Là người phụ nữ trung niên, bà ta nhìn Chu Kỳ An, do dự một lát rồi nói: “Cẩn thận quỷ gõ cửa giả.”

 

Chu Kỳ An nhướng mày.

 

Người phụ nữ trung niên nhắc nhở cậu: “Giả chết.”

 

Chu Kỳ An hơi suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra mánh khóe có thể tồn tại trong đó, thầm than phó bản này đúng là tra tấn người ta từng chút từng chút một, nhát dao nào cũng chí mạng.

 

“Quỷ gõ cửa thật sự sẽ chỉ gõ cửa ba lần.” người phụ nữ trung niên kể lại chi tiết trải nghiệm đêm qua của mình: “Con quỷ đó… hơi giống cương thi, trong tay còn cầm một tờ báo.”

 

“Báo?” Ánh mắt Chu Kỳ An thay đổi.

 

Người phụ nữ trung niên gật đầu, không biết tại sao cậu lại phản ứng lớn như vậy, “Sau khi mở cửa, tôi hỏi con quỷ đó, có cần tôi làm gì không? Ví dụ như có tâm nguyện gì chưa hoàn thành.”

 

Nói đến đây, người phụ nữ trung niên hít sâu một hơi: “Kết quả là không lâu sau khi tôi nói xong, nó đột nhiên lao tới giết tôi.”

 

Nếu không phải nhờ có vòng tay, bây giờ bà ta đã đến điện Diêm Vương trình diện rồi.

 

Theo quan điểm của người phụ nữ trung niên, con quỷ này gần như là không có cách nào hóa giải được. Bà ta không khỏi hỏi: “Cậu nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?”

 

Chu Kỳ An lắc đầu.

 

Trong phó bản, không ai dám nói có nắm chắc tuyệt đối, huống chi là chủ động mở cửa đón quỷ.

 

Người phụ nữ trung niên cũng nghĩ đến điều này, lại một lần nữa im lặng, cuối cùng, dường như đã hạ quyết tâm gì đó: “Tôi nợ cậu một ân tình, sau khi kết thúc phó bản, cậu có thể đến tìm tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

 

Nếu đối phương còn sống, bà ta sẽ trả ân tình này.

 

Nói xong, người phụ nữ trung niên nhanh chóng quay về phòng riêng.

 

Chu Kỳ An nhìn bóng lưng bà ta, nở một nụ cười hài lòng.

 

Cậu giỏi nhất là lấy ơn báo đáp.

 

Ban nãy chỉ là nghi ngờ, bây giờ có thể khẳng định trăm phần trăm đối phương có liên quan đến Hiệp hội săn cá voi, người bình thường trả ơn tình thì dùng đạo cụ là được rồi. Muốn tiết lộ chuyện gì đó, còn cố tình đợi đến lúc kết thúc phó bản, tám chín phần mười là sợ cậu nghe được chân tướng sẽ đổi ý.

 

Lúc này, trong hành lang yên tĩnh vắng vẻ chỉ còn lại Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật, ánh sáng le lói từ khe cửa chiếu ra, kéo bóng hai người dài vô tận.

 

Thẩm Tri Ngật lặp lại câu hỏi của người phụ nữ trung niên: “Em nắm chắc được bao nhiêu phần trăm?”

 

Chu Kỳ An vuốt mái tóc mái đang dựng đứng xuống: “Trăm phần trăm.”

 

Chuyện này còn cần phải hỏi sao?

 

“…”

 

Chu Kỳ An chắc chắn bảy phần mười có thể thuyết phục được con quỷ, tự tin trăm phần trăm có thể toàn mạng lui ra, chỉ cần cậu khống chế thời gian chính xác, vào thời khắc nguy cấp sử dụng đồng hồ bỏ túi, khiến thời gian quay trở lại một phút trước khi mở cửa.

 

Không đánh lại thì chơi xấu thôi, chỉ có kẻ ngốc mới liều mạng.

 

Thẩm Tri Ngật nói: “Thật ra còn có cách an toàn hơn.”

 

Ví dụ như hỏi kỹ tướng mạo, đặc điểm trang phục của quỷ gõ cửa, sau đó đến phố Phong Đô tìm kiếm manh mối.

 

Chu Kỳ An lắc đầu: “Không cần thiết phải hy sinh mạng người khác để đổi lấy sự chắc chắn tuyệt đối.”

 

Bây giờ là cơ hội tốt để thu phục lòng người.

 

Phó bản đang tìm mọi cách giảm bớt số lượng người chơi, nhân viên đều đã chết, vậy chẳng phải đội trưởng cô độc như cậu cái gì cũng phải tự mình làm sao?

 

Hơn nữa, lúc thanh toán ai bỏ ra nhiều công sức nhất thì điểm kinh nghiệm nhận được nhiều nhất, cậu mới không muốn nhường lợi ích có được cho người khác đâu.

 

“Nói đến chuyện này, cũng nhờ kiến ​​thức uyên bác của anh cả đấy.”

 

“Hửm?”

 

“Tôi đã nghĩ ra một khả năng.”

 

Nhưng mà, đây chỉ là một ý tưởng chợt lóe lên, liệu có đúng hay không thì vẫn cần phải kiểm chứng.

 

Chu Kỳ An đi đến bên cạnh Thẩm Tri Ngật, thì thầm vài câu, vẻ mặt người sau hơi thay đổi, cuối cùng nhìn cậu với ánh mắt tán thưởng không hề che giấu, giống như đang nhìn một viên ngọc vô cùng quý giá, sau này còn tỏa sáng rực rỡ hơn nữa.

 

…………

 

Phó bản bước sang ngày thứ ba, mức độ dị hóa của thế giới ngày càng sâu.

 

Trong phòng ngủ không có cửa sổ, không thể nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài, nhưng trong căn phòng tối om, Chu Kỳ An cảm thấy rõ ràng nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống rất nhiều.

 

Cốc cốc.

 

Không biết có phải vì hôm qua lừa gạt ở chỗ người phụ nữ trung niên thất bại hay không, kẻ giả chết đã đổi mục tiêu, vừa qua mười hai giờ, tiếng gõ cửa đầu tiên đã tìm đến.

 

Nhờ lời nhắc nhở của người phụ nữ trung niên, cậu thản nhiên co một chân nằm trên giường, không thèm liếc mắt nhìn một cái.

 

Thứ bên ngoài cửa hình như tai rất thính, gõ một hồi lâu, kết quả là không nghe thấy tiếng Chu Kỳ An xuống giường đến gần cửa, nó lập tức trở nên cáu kỉnh.

 

Cánh cửa bị đập thình thịch, bụi trên trần nhà rơi xuống lả tả.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Chu Kỳ An đang tranh thủ thời gian nhắm mắt nghỉ ngơi, bị làm phiền, liền cầm lấy chiếc cốc bên cạnh ném mạnh vào cửa:

 

“Gõ cái gì mà gõ? Gõ cha mẹ mày à.”

 

“Cút, để người tiếp theo đến.”

 

“…”

 

Im lặng một lúc, con quỷ đó đập cửa càng điên cuồng hơn.

 

“Con quỷ điên.” Chu Kỳ An lắc đầu.

 

Thời gian quỷ có thể gõ cửa là có hạn, đợi mãi không thấy ai đáp lại, nó đành bất đắc dĩ bỏ đi.

 

Lại một lúc sau, cốc cốc cốc.

 

Lần này là ba tiếng.

 

Chu Kỳ An vẫn không động đậy, hôm qua đã có hai người chơi chết liên tiếp.

 

Chỉ là không biết người chết vào ngày đầu tiên có đến thăm tối nay hay không.

 

Cậu vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, thứ bên ngoài cũng dùng chiêu cũ, sau khi đập cửa như tập thể hình xong thì bỏ đi.

 

Mười phút sau, người gõ cửa mới đến thăm.

 

Cuối cùng Chu Kỳ An cũng có động tĩnh, cậu bật đèn pin điện thoại lên, chiếu về phía cửa, quan sát một lúc rồi nói:

 

“Đừng đập nữa, dịch cơ thể chảy hết vào rồi.”

 

Trước cửa phòng người phụ nữ trung niên hôm qua có một vũng dịch hôi thối, vào ngày đầu tiên quỷ gõ cửa thật sự đã gõ cửa phòng của tất cả mọi người, lúc đó đâu có để lại thứ nước thải nào.

 

Lời nói châm chọc vừa thốt ra, tiếng đập cửa lập tức dày đặc như mưa rơi.

 

Cánh cửa vốn không cách âm cho lắm này, sau ba vòng tra tấn, vẫn luôn duy trì trạng thái sắp đổ, nhưng mặt khác, nó lại đủ chắc chắn để trở thành rào cản hoàn hảo ngăn chặn thứ bẩn thỉu.

 

Một trận gõ cửa tiếp sức đã kết thúc.

 

Thế giới yên tĩnh trở lại, Chu Kỳ An khôi phục tư thế ban đầu, chờ đợi quỷ gõ cửa thật sự. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, trọn vẹn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa lần này trầm ổn, mạnh mẽ rõ ràng hơn.

 

Chu Kỳ An thu lại vẻ mặt thoải mái, xuống giường đi mở cửa.

 

Khoảnh khắc ấn tay nắm cửa xuống, cậu ít nhiều gì cũng có chút căng thẳng.

 

Hành lang không bật đèn, yên tĩnh, tối tăm, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ nhà vệ sinh cuối hành lang hắt đến đây.

 

Ánh sáng lờ mờ chiếu lên bóng ma vặn vẹo trước cửa, tư thế của người đến rất kỳ lạ, nó cầm một tờ báo che mặt, trên đó viết rõ ràng bốn chữ “Nhật báo Phong Đô”.

 

Chu Kỳ An gần như có thể chắc chắn, nó chính là giám đốc tòa soạn Nhật báo Phong Đô.

 

Đối phương mặc một bộ vest rách tả tơi, dưới lớp vải mục nát, mơ hồ có thể nhìn thấy thân thể xanh lét.

 

… Zombie báo chí.

 

Trong đầu Chu Kỳ An vô thức hiện lên cách hình dung này.

 

Chỉ là, không biết nó có giống như thiết lập trong trò chơi “Thực vật đại chiến zombie” hay không, tờ báo là mạng thứ hai, có thể giúp đỡ một lần.

 

Zombie báo chí không làm gì cả, nó chỉ đứng yên ở cửa, luôn giữ tư thế đọc báo.

 

Không biết tại sao, Chu Kỳ An luôn cảm thấy đối phương đang nhìn mình qua tờ giấy đó.

 

Cậu rất muốn lên tiếng, nhưng theo cánh tay cương cứng của xác sống duỗi ra, tờ báo bắt đầu áp sát vào mặt cậu, Chu Kỳ An cảm thấy khó thở, không khí như bị ngăn cách, khiến cậu nhất thời không thể lên tiếng.

 

Rõ ràng hôm qua người phụ nữ trung niên ít nhất còn nói được hai câu, nhưng cậu mở cửa chưa đầy mười giây, có thể thấy con quỷ hôm nay đã rút ngắn thời gian giao tiếp dành cho người chơi xuống đáng kể.

 

Chết tiệt.

 

Còn biết bóc lột sức lao động hơn cả sếp của mình.

 

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, khi đầu lưỡi sắp cắn đến chảy máu, cậu mới thốt ra được từ đầu tiên trong đêm nay: “Cần…”

 

Mùi tanh tưởi ẩm ướt tràn vào cổ họng, khi tờ giấy dán sát vào mặt cậu, Chu Kỳ An cố gắng nói cho hết câu:

 

“Cần tôi giúp anh giết quỷ không?”

 

Chân thành, tha thiết, mặc dù cổ họng như bị đông cứng, nhưng giọng nói không hề run rẩy.

 

Giống như đang bàn chuyện làm ăn vậy.

 

Nhiệt độ xung quanh tiếp tục giảm mạnh, tờ báo dừng lại ở vị trí cách mặt cậu chưa đầy hai cm.

 

Con quỷ không lập tức lao tới giết cậu.

 

Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt sau cặp kính lóe lên vẻ hài lòng, cậu biết, rất có thể mình đã đoán đúng.

 

Quỷ gõ cửa giai đoạn đầu chỉ gõ cửa không giết người, nhất định là có nguyên nhân, hơn nữa Zombie báo chí còn bỏ tiền thật mua bảo hiểm.

 

Sẽ không ai vô duyên vô cớ tiêu tiền.

 

Thái độ này giống như “Có cầu xin người khác”.

 

Vấn đề là nó cầu xin điều gì? Đổi vị trí suy nghĩ, trước tiên phải đặt mình vào hoàn cảnh của quỷ.

 

Thật ra, nói ra thì hoàn cảnh của quỷ và người chơi đều giống nhau, đều phải chật vật sinh tồn dưới sự kiểm soát hà khắc.

 

Người chơi giết nhân viên của tập đoàn sẽ bị phát hiện ngay lập tức; theo như những gì phát hiện được ở khu chợ quỷ hôm nay, người quản lý khu chợ quỷ có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với khu chợ quỷ, tấm biển 【Tập thể gương mẫu chấp hành pháp luật】 kia chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

 

Người chơi muốn giết nhân viên cũ, vậy quỷ có muốn giết quỷ không?

 

“Trao đổi giết chóc.”

 

Theo một ý nghĩa nào đó, đây là con đường sống thật sự.

 

Chu Kỳ An cắn chặt răng, không để hàm răng run lên vì âm khí, chờ đợi cương thi đưa ra điều kiện.

 

Tờ báo trong tay giám đốc tòa soạn từ từ di chuyển xuống một tấc, một lúc sau, lộ ra một con ngươi âm u đang đảo vòng tròn. Nó dùng giọng khàn khàn, nói:

 

“Nhân viên công ty của các người, đã từng đến phố Phong Đô bán bảo hiểm.” Nó cười khanh khách, “Ta biết, tập đoàn này thích tuyển người có tài năng xuất chúng.”

 

Vẻ mặt Chu Kỳ An hơi thay đổi, xâu chuỗi lại mạch logic của câu chuyện.

 

Quỷ ở phố Phong Đô biết được tình cảnh khó khăn của nhân viên từ nhân viên tập đoàn đời trước.

 

Mà trong bối cảnh câu chuyện của phó bản, thân phận được đưa ra cho người chơi là một nhóm người có tài năng xuất chúng, được tuyển chọn từ hội chợ việc làm.

 

Vì vậy, con quỷ này mới nghĩ đến việc “Mỗi người một lợi ích”.

 

Như vậy xem ra, thiết lập cơ bản trong câu chuyện là: Khả năng của người chơi có thể đối phó với quỷ, nhưng không thể đối phó với người; quỷ có thể giết người trong phạm vi nhất định, ít nhất là xung quanh phố Phong Đô thường xuyên xảy ra án mạng, nhưng chúng không thể giết quỷ.

 

Trong mắt Chu Kỳ An hiện lên vẻ hứng thú nồng đậm, điều này còn thú vị hơn bán bảo hiểm nhiều.

 

Thực ra, người phụ nữ trung niên suy nghĩ không sai, quỷ có việc cần bọn họ làm, nếu là phó bản cấp bốn sao, cách làm của bà ta không có gì sai.

 

Đáng tiếc đây là phó bản cấp năm sao, nhất định phải nói chính xác thứ quỷ cần.

 

“Giết ai? Bây giờ tôi sẽ dẫn theo đồng đội đến đó.”

 

Con ngươi của Zombie báo chí đông cứng lại, nhìn chằm chằm Chu Kỳ An, có lẽ nó cũng không ngờ đối phương lại tích cực như vậy.

 

“Ta có ba kẻ thù.” khi mở miệng lần nữa, bộ móng tay dài mấy tấc của nó như muốn xuyên thủng tờ giấy, giọng điệu tràn đầy căm hận, “Là chủ tiệm 【Trải nghiệm cuộc sống của người khác】, đầu bếp của 【Quán thịt nướng háu ăn】, và quản lý của 【Hồ bơi số 33】.”

 

Hơi thở ẩm ướt, mục nát phả tới gần, Zombie báo chí cười khanh khách: “Trước giữa tháng, nếu những kẻ thù của tôi còn sống…”

 

Lời còn lại bị thay thế bằng một tràng cười quái dị.

 

Chu Kỳ An mím môi, quỷ gõ cửa không phải là câu hỏi lựa chọn. Giả sử người chơi không kích hoạt cốt truyện liên quan, sống sót đến ngày thứ sáu cũng sẽ bị nó giết sạch.

 

【Nhiệm vụ chính đã được tạo】

 

Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đêm khuya:

 

【Nhiệm vụ chính: Giết quỷ (0/3)

 

Nội dung nhiệm vụ: Sau mỗi lần giết quỷ, xin hãy lấy đầu của quỷ, sau đó tự tay đưa cho Giám đốc tòa soạn. Nó sẽ giúp bạn giết người, bạn giúp nó giết quỷ, chẳng phải rất công bằng sao? Hề hề, tất cả các bạn đều rất giỏi giết chóc mà!

 

Phần thưởng nhiệm vụ: Đầu người.】

 

“…”

 

Sau khi đưa ra yêu cầu với giọng điệu uy hiếp, Zombie báo chí chậm rãi xoay người, động tác của nó rất chậm chạp, những bước chân nặng nề di chuyển toàn thân. Ánh đèn nhà vệ sinh đột nhiên tắt ngúm, cả hành lang chìm vào bóng tối hoàn toàn.

 

Zombie báo chí biến mất trong bóng tối, hành lang lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.

 

Chu Kỳ An nhìn đồng hồ: 12:44.

 

Cậu hoạt động tay chân tê cứng vì âm khí, sau đó xắn tay áo lên bắt đầu đập cửa ầm ầm: “Dậy mau, ra ngoài hết đi.”

 

Tôi còn chưa ngủ, mọi người ngủ cái gì?

 

Người mở cửa đầu tiên là Thẩm Tri Ngật, cái bóng còn tích cực bước về phía trước một bước, còn nhanh hơn cả hắn, sau khi xác định Chu Kỳ An không sao nó mới yên tâm.

 

Lúc mở cửa, Thẩm Tri Ngật cố ý tạo ra động tĩnh lớn hơn một chút.

 

Bên kia, người phụ nữ trung niên cẩn thận hé cửa một khe hở, cảnh giác quan sát một hồi lâu mới dám bước ra ngoài.

 

Người thứ ba dám mạnh dạn bước ra ngoài lại là cô bé kia.

 

Chu Kỳ An ước lượng chiều cao của cô bé, nói: “Em đi gọi người ở phòng cuối cùng, tôi đi giục những người khác.”

 

Bây giờ ai cũng thèm muốn manh mối trong tay Chu Kỳ An, thấy cậu dường như muốn chờ mọi người tập hợp đông đủ mới nói, cô bé mặt lạnh không suy nghĩ nhiều, liền đi gõ cửa phòng sếp.

 

Vài giây sau, tiếng mở cửa còn lớn hơn tiếng quỷ đập cửa, cuối cùng mái tóc của sếp cũng không còn vuốt keo gọn gàng nữa, cơn tức giận khi bị đánh thức khiến ông ta tỏa ra khí đen khắp người.

 

“Ồn ào cái gì?”

 

Sếp theo bản năng giơ năm ngón tay thành vuốt, muốn bóp nát cổ họng của kẻ không biết điều dám quấy rầy giấc ngủ của ông ta.

 

Nhưng lại bóp hụt.

 

Lúc này ông ta mới mở mắt ra, phát hiện trước cửa đang đứng một đứa nhóc.

 

Sếp nhìn chằm chằm khuôn mặt còn chút bụ bẫm trẻ con kia vài giây, miễn cưỡng kìm nén cơn giận, tự tay thắt cà vạt cho mình.

 

Giây phút cà vạt siết chặt cổ, ông ta khôi phục lại dáng vẻ văn nhã nhưng bại hoại lúc ban đầu.

 

Cô bé mặt lạnh im lặng dắt chó tránh xa ông ta một chút.

 

Lúc này, mấy người còn lại cũng đã đến đông đủ, Chu Kỳ An nhìn lướt qua một lượt, bắt đầu thuật lại cuộc đối thoại giữa cậu và con quỷ gõ cửa.

 

“Trao đổi giết chóc.”

 

Bốn chữ này vừa thốt ra, ánh mắt của hầu hết mọi người đều thay đổi, bọn họ lập tức hiểu ra một số vấn đề đã khiến mình băn khoăn từ lâu.

 

Người phụ nữ trung niên suy nghĩ một chút, ánh mắt nhìn Chu Kỳ An càng thêm phức tạp.

 

Lúc trước Hiệp hội săn cá voi liên lạc riêng, đưa ra lý do là: Một tên lính mới không biết trời cao đất dày đã làm loạn trong phó bản, phá hỏng chuyện tốt của bọn họ, nhưng người của Hiệp hội ít, gần đây lại đang bận tìm kiếm Thánh Vật, vì vậy mới thuê người khác đòi lại món nợ này.

 

Bây giờ xem ra, có lẽ sự việc không đơn giản như vậy.

 

Chỉ vì một lần mâu thuẫn mà muốn kết thù oán không đội trời chung với một lính mới có tiềm lực, có đầu óc, đúng là quá hấp tấp rồi.

 

Sau khi Chu Kỳ An nói xong, cô bé dắt cho lại là người phản ứng nhanh nhất, nhíu mày: “Anh gọi chúng tôi ra ngoài, chẳng lẽ là muốn…”

 

“Đi, tăng ca, tất cả đi giết quỷ với tôi.”

 

Cô bé vừa mới chạy việc cả ngày hôm qua, hôm nay ban ngày mới làm việc mười tiếng đồng hồ: “…”

 

Bà nó, tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên đấy nhé.

 

Hết chương 121.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chu Kỳ An: Nhóm trưởng nhóm mười, mười phân vẹn mười.

 

Chương 121: Quy Luật

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên