Chương 122: Tập Hợp

 

Chương 122: Tập Hợp

 

“Nhìn tôi này, nhìn vào mắt tôi này.”

 

Trải nghiệm cái khổ của việc làm việc 24/7, đôi mắt đen láy như ngọc trai của cô bé chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã mất đi ánh sáng.

 

Chu Kỳ An đặt hai tay lên vai cô bé, nhẹ nhàng giải thích: “Cửa hàng của ác quỷ chỉ mở cửa vào ban đêm, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.”

 

Bình thường cậu từ chối làm trụ cột trong nhóm, nhưng lần này là ngoại lệ.

 

Có thể khiến sếp phải tăng ca đêm, cả đời này đã đạt đến đỉnh cao rồi. Với sự hiểu biết của cậu về sếp lớn nhà mình, đã thức dậy rồi thì thà ra ngoài ăn tối còn hơn.

 

Quả nhiên, sếp không nói gì thêm.

 

Chu Kỳ An nhìn những “Công cụ” của mình với ánh mắt thật dịu dàng, khả năng đối phó với quỷ của những người này có lẽ rất mạnh.

 

Chỉ thiếu một điều là không chuyên nghiệp.

 

Còn bản thân cậu, phần lớn thời gian chỉ cần điều phối một chút.

 

Ông lão cau mày: “Quả thực phải lập tức xuất phát ngay.”

 

Chợ quỷ ban đêm mới thuộc về quỷ, tương tự, sức mạnh của quỷ vào ban đêm cũng mạnh hơn.

 

Những người khác cũng cân nhắc đến vấn đề này, trước đây bọn họ đều tránh ra ngoài vào ban đêm, nhưng phó bản này lại không thể tránh khỏi.

 

Để tránh bảo vệ trực ca, mọi người rời khỏi bằng cửa sổ, độ cao mười một tầng, người chơi muốn xuống có rất nhiều cách.

 

Mùi máu tanh của người chết bên ngoài tòa nhà vẫn chưa hoàn toàn tan hết.

 

Dưới ánh trăng, toàn bộ tòa nhà như bị bóp méo, mọi người nhanh chóng rời đi, Chu Kỳ An quay đầu nhìn lại. Trên cửa sổ tầng cao, dường như có một chấm đen nhỏ đang bay phấp phới.

 

Cậu điều chỉnh tiêu cự điện thoại, ống kính từ từ được kéo gần, con zombie báo chí xuất hiện trong tầm nhìn.

 

Sắc mặt Chu Kỳ An thay đổi, con ác quỷ kia lại còn giám sát công việc.

 

Cất điện thoại, cậu gần như không thèm quay đầu lại mà đi về phía xa, tập đoàn Hác Hội Sa phía sau dần bị bỏ lại trong màn đêm.

 

Đi xa một quãng đường, cho đến khi chờ taxi, Chu Kỳ An mới nói: “Người cũng gần như đủ rồi, mọi người tự giới thiệu một chút đi.”

 

Không làm bây giờ thì sau này có thể sẽ không còn cơ hội nữa.

 

“…”

 

Trước khi vào phó bản, thực ra đã có vài người giới thiệu, nhưng lúc đó người chưa đến đông đủ, Chu Kỳ An nói tên mình trước.

 

“Trần Tố.” Lát sau, người phụ nữ trung niên lên tiếng, lần này đã cho biết tên.

 

Bà ta vừa dứt lời, cô gái trẻ cùng hiệp hội cũng lên tiếng: “Viên Niệm Thư.”

 

Cô bé mang theo chó săn rất ngắn gọn: “Diên.”

 

Ông lão xua tay: “Một bộ xương già thôi, gọi tôi Lục gia là được.”

 

Cách gọi như vậy thường giống như người trong giới giang hồ.

 

Người đàn ông đẹp trai khí chất nho nhã cười nói: “Tôi tên Kiều Tùng.”

 

Sếp không hưởng ứng lời đề nghị tự giới thiệu của Chu Kỳ An, cuối cùng kết thúc bằng phần giới thiệu của Thẩm Tri Ngật – một nhà giáo nhân dân.

 

Mấy người cộng thêm một con chó, một chiếc xe chắc chắn không đủ chỗ.

 

Mọi người tách ra chứ không đi cùng xe, nhưng khi xuống xe, trên radio của xe taxi đang phát cùng một chương trình: “Dự báo rạng sáng nay có mưa, các tài xế chú ý lái xe cẩn thận.”

 

 

Phố Phong Đô.

 

Bầu trời xám xịt, mây đen cuồn cuộn trên bầu trời phố Phong Đô, đúng như dự báo mưa bão của bản tin thời tiết.

 

“Gâu gâu!”

 

Chó săn vừa xuống xe đã lập tức nhe răng, hướng về phía bên trong con phố sủa in in, không biết đang sủa cái gì.

 

Cô bé không nói gì.

 

Trước đó Chu Kỳ An đã tiêm phòng về chợ quỷ, chó săn có phản ứng là chuyện rất bình thường.

 

Do thời tiết, tối nay phố Phong Đô không có nhiều du khách, chỉ có một số người nổi tiếng trên mạng vẫn kiên trì livestream review quán ăn.

 

Chu Kỳ An suy nghĩ một chút: “Đến Cửa hàng Trải nghiệm cuộc sống của người khác trước.”

 

Thời tiết thế này, đầu bếp nhà hàng BBQ ngoài trời có thể rút vào trong quán bất cứ lúc nào, dễ xảy ra biến cố, tương tự, bể bơi trong ngày mưa lúc nào cũng mang đến cảm giác rùng rợn hơn.

 

Mọi người ngầm hiểu ý không tách ra ngay lập tức.

 

Giết ba con quỷ trong vòng ba ngày, thời gian tương đối thoải mái, không cần thiết phải mạo hiểm tách ra.

 

Dựa vào bản đồ để tìm cửa hàng không khó.

 

Mọi người vừa đi vừa quan sát các cửa hàng hai bên đường, khi nhìn thấy hương trong lư hương đều là số chẵn, sắc mặt ông lão không được tốt.

 

Gió lạnh từ đâu thổi đến khiến ông ta rùng mình một cái.

 

Ban ngày nhìn không rõ ràng lắm, nhưng lúc này thì tất cả các cửa hàng đều đang kinh doanh.

 

Những con gà bị nhốt trong lồng sắt, như thể bị vặn gãy cổ một cách hết sức bạo lực, con nào con nấy đều cụp đầu, khi người chơi đến gần, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm bọn họ.

 

Khoảnh khắc nhìn nhau, trong lòng người chơi bỗng nảy sinh một cảm giác thật kỳ quái, cứ như thể chính họ mới là người bị nhốt trong lồng vậy.

 

“Ở kia.” Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Tri Ngật kéo sự chú ý của mọi người trở lại.

 

Cửa hàng Trải nghiệm cuộc sống của người khác nằm khuất sau một gốc cây hòe lớn.

 

Từng chữ trên biển hiệu đều được tách rời, xung quanh gắn đèn nhấp nháy rất bắt mắt. Một tấm rèm trắng toát treo cao, chia làm hai nửa, họa tiết hình tròn ở giữa nối liền nhau, thoạt nhìn giống như một chữ “Điện” thật lớn.

 

Lo lắng vận rủi đeo bám, không ai muốn là người đầu tiên vén rèm.

 

Chu Kỳ An: “Để chó đi đi.”

 

Chó săn: “?”

 

Chu Kỳ An nhìn cô bé: “Nó mạng lớn.”

 

Suýt chút nữa thì con chó săn này đã lao đến cắn cho tên khốn đó một phát.

 

Sau khi biểu quyết, thiểu số phục tùng đa số, cuối cùng vẫn là con chó săn cất bước chân mạnh mẽ đi vào trước.

 

Chu Kỳ An nheo mắt, con chó này quả nhiên có tác dụng kiềm chế nhất định đối với những con gà vẹo cổ ở cửa ra vào, khi chó đi qua, gà lập tức quay cổ sang một bên khác. Cậu vội chớp lấy thời cơ, trước khi cổ gà kịp quay lại, sải bước đi vào trong quán.

 

Ánh sáng trong quán rất yếu, trong khung cảnh mờ ảo, không thấy ông chủ đâu, chỉ thấy trên quầy có đặt một chiếc băng cassette.

 

Ánh mắt Chu Kỳ An lướt qua, nhìn thấy chiếc máy cassette ở góc khác,

 

Con chó săn sợ cậu lại buột miệng bảo chó đi bật băng.

 

Nhưng may mà Chu Kỳ An cũng không đến nỗi vô tình như vậy, không trưng dụng móng vuốt của nó nữa.

 

Chờ mọi người đều vào trong, Chu Kỳ An trực tiếp ấn nút play:

 

“Rẹt rẹt… Chào mừng đến với Cửa hàng Trải nghiệm cuộc sống của người khác, đêm nay cửa hàng chúng tôi sẽ mang đến cho bạn một trải nghiệm nhập vai hoàn toàn khác biệt.”

 

“Kịch bản trải nghiệm tối nay là [Trốn Miêu Miêu]…”

 

Trong lúc băng cassette xoay chuyển, đoạn băng nhựa vốn dĩ có màu đen, lúc này lại đỏ tươi một cách kỳ lạ.

 

“Sau khi khách hàng thanh toán có thể trải nghiệm trong vòng ba mươi phút, do mặt bằng nhỏ hẹp, cửa hàng chúng tôi chỉ tiếp tối đa bốn khách một lượt.”

 

“Sau đây là một số lưu ý khi chơi–“

 

“Để bạn tiêu tiền xứng đáng với giá trị hơn, ông chủ sẽ đích thân vào vai ‘Chuột’ trong trò chơi [Trốn Miêu Miêu].”

 

“Xin hãy nhớ, ông chủ chỉ đóng vai chuột, sẽ không giả làm mèo.”

 

“Hôm nay ông chủ hơi đói bụng, hì hì, muốn ăn khuya sau khi tan ca, nhưng điều này không quan trọng…”

 

“Nếu trong quá trình trải nghiệm, bạn không may làm mất đồ quan trọng, vui lòng đến khu vực tìm đồ thất lạc, điều này rất quan trọng…”

 

Một loạt lưu ý, nhưng khi nghe vào ban đêm lại khiến người ta lạnh sống lưng.

 

Ông lão lên tiếng trước: “Có vẻ là trò chơi quy tắc quái đàm, lão già tôi không giỏi cái này.”

 

Trần Tố: “Chưa chắc đã là quy tắc quái đàm.”

 

Bà ta từng trải qua phó bản quái đàm, văn bản ban đầu thường rất bình thường, phần lưu ý khi chơi này thì hệt như thể đang rải rác những điều bất thường trong từng câu chữ.

 

Nhưng Trần Tố cũng không thích chơi chữ, “Bể bơi hoặc quán BBQ sau thì đổi tôi.”

 

Sếp thản nhiên: “Tôi cũng không giỏi khoản này.”

 

Chu Kỳ An gật đầu.

 

Nhìn là biết ngay, dù sao cũng là người không hiểu nổi cả Luật Lao động.

 

Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác tức giận, Chu Kỳ An nhìn sếp với vẻ mặt nịnh nọt: “Để tôi đi.”

 

Bên kia, ông lão nhìn Thẩm Tri Ngật, cười nói: “Thẩm tiên sinh là giáo viên, học thức uyên bác, chắc hẳn rất am hiểu mấy thứ này nhỉ.”

 

Thẩm Tri Ngật: “Đương nhiên.”

 

Già rồi quả nhiên là khôn khéo, khen người ta cũng khen trúng chỗ ngứa.

 

Đương nhiên, lý do thực sự khiến hắn đồng ý là vì Chu Kỳ An.

 

Cuối cùng, danh sách người tham gia trải nghiệm trả phí được xác định: Chu Kỳ An, Thẩm Tri Ngật, Diên, Kiều Tùng.

 

Những người khác tạm thời đi điều tra thông tin về zombie báo chí, nếu có thể làm rõ ân oán giữa ông chủ tòa soạn báo và những con quỷ khác, có lẽ sẽ có ích cho việc phá đảo phó bản này.

 

Trong quán chỉ còn lại bốn người một chó.

 

Chữ cuối cùng của đoạn băng cassette vừa phát xong, một tấm lụa đỏ trên quầy hàng trượt xuống, để lộ chiếc hộp đen bên dưới.

 

Trên hộp được viết bằng sơn đỏ: Hòm thanh toán tự động, 50 đồng/người/lượt.

 

Người chơi lần lượt tiến lên thanh toán.

 

Thông báo của trò chơi vang lên lần nữa:

 

[Chúc mừng bạn đã kích hoạt tư cách tham gia trò chơi của Cửa hàng Trải nghiệm cuộc sống của người khác.]

 

[Vui lòng bắt được ‘Chuột’ trong thời gian quy định, khi bạn tìm thấy nơi ẩn nấp, chuột sẽ bị mất khả năng di chuyển trong mười giây.]

 

[Thời gian trò chơi bắt đầu đếm ngược: 00:29:59]

 

Đầu tiên, mọi người nhìn về phía con chó, trong quán không có quy định cấm vật nuôi, cũng không thu thêm phí, xem ra trò chơi này mặc định cho phép mang theo chó tham gia.

 

Ngay khi đồng hồ đếm ngược bắt đầu, tấm rèm trắng dùng để ngăn cách khu vực bên trong bỗng nhiên bị gió thổi bay lên, như thể đang mời gọi bọn họ bước vào.

 

Nhìn qua khe hở, bên trong tối om, không nhìn thấy gì cả.

 

Bên cạnh tấm rèm có khắc một tấm biển gỗ [Khu vực Trốn Miêu Miêu], muốn tìm thấy chuột để kết thúc trò chơi, nhất định phải đi vào.

 

Lần này, con chó săn chủ động sải bước chân khỏe khoắn của mình đi dò đường, đó là sở trường của nó.

 

Tấm rèm từ từ buông xuống.

 

Rõ ràng chỉ là một tấm vải bình thường, nhưng khi nó hoàn toàn buông xuống, tựa như bị hàn chặt ở đó, bên trong biến thành một không gian hoàn toàn khép kín.

 

Nửa phút trôi qua, cô bé đột nhiên bước lên: “Không đúng.”

 

Cho dù bên trong có nguy hiểm hay không, con chó săn cũng không thể không có chút phản hồi nào.

 

Dừng chân ở cửa ra vào, Diên nhìn thấy bông hoa thêu trên tay áo chuyển sang màu đen, âm khí bên trong này còn nặng hơn tưởng tượng.

 

Nhưng lối vào lại rất hẹp, hẹp hơn cả chiều rộng của quan tài, mỗi lần chỉ có thể đi qua một người.

 

Chu Kỳ An: “Hai người một nhóm, chúng ta nghiêng người đi vào.”

 

“…”

 

Cô bé và Kiều Tùng thử đi vào trước bằng cách đơn giản nhất.

 

Tấm rèm nặng trịch như ngàn cân, không cách nào kéo ra được.

 

Chu Kỳ An thở dài, xem ra không được.

 

Cô bé dứt khoát nói: “Để tôi vào trước.”

 

Chu Kỳ An: “Được, vào trong đó thì kêu lên một tiếng.”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Cô bé nheo mắt, xoay người bước vào.

 

Chốc lát sau, Chu Kỳ An trầm mặc một lúc: “Mọi người có nghe thấy tiếng kêu nào không?”

 

Câu trả lời là không.

 

Cậu quay đầu sang: “Kiều tiên sinh, anh nhất định phải kêu cho tôi biết đấy.”

 

Kiều Tùng cười khổ: “Tôi sẽ cố gắng.”

 

Sự thật chứng minh lời đàn ông nói là không thể tin được, anh ta cũng không kêu.

 

Vẻ mặt Chu Kỳ An dần trở nên nghiêm túc, Thẩm Tri Ngật khẽ nói: “Em đi trước đi.”

 

Người đầu tiên và người cuối cùng thường có nguy cơ cao hơn.

 

Chu Kỳ An cũng không khách sáo.

 

Sau khi cô bé và Kiều Tùng đi vào, cậu không cần che giấu nữa, trực tiếp sử dụng Thánh Khí. Đầu tiên là dùng một đầu cây đinh ba nhấc tấm rèm lên, đáng tiếc ánh sáng chỉ chiếu vào bóng tối được vài tấc.

 

Không có tác dụng lắm nên cậu đành cất đi, lúc này chỉ có thể đi một bước tính một bước.

 

Khoảnh khắc cả hai chân đều bước vào bóng tối, Chu Kỳ An cảm thấy choáng váng, ngay sau đó cơ thể như đang lơ lửng trên mây.

 

Rất yên tĩnh, xung quanh yên tĩnh đến quỷ dị.

 

Cậu không lên tiếng gọi những người khác, ai biết được trong bóng tối có ẩn giấu nguy hiểm gì hay không.

 

Tấm rèm phía sau biến mất, Chu Kỳ An phát hiện ra một điều đáng sợ: Cậu không nghe thấy tiếng thở của chính mình.

 

Trong không gian yên tĩnh đến cực độ, tiếng hít thở lẽ ra phải được khuếch đại lên mới phải.

 

Hai giây sau, cậu xác định thính giác của mình đã gặp vấn đề.

 

Vậy thì màu đen trước mắt chưa chắc đã là đen hoàn toàn… mà là mù màu một phần.

 

Thính giác, thị giác… Chu Kỳ An chợt nảy sinh một dự cảm chẳng lành, thử cắn đầu lưỡi, lại không cảm thấy đau đớn là bao.

 

Cửa hàng trải nghiệm không thể nào được xây dựng trên mây được, thậm chí cậu còn không cảm nhận được mặt đất dưới chân. Cơ thể và linh hồn, lúc này giống như con diều đứt dây.

 

Xúc giác trì độn.

 

Ngược lại, Chu Kỳ An thở phào nhẹ nhõm, ít ra không phải mất đi xúc giác, nếu không chắc cậu sẽ nằm liệt ở đây chờ chết.

 

Tuy nhiên, chút xúc giác ít ỏi này cũng đang dần biến mất cùng với bốn giác quan còn lại.

 

“Tới khu vực tìm đồ thất lạc trước.”

 

Trong lời nhắc của trò chơi có nói, khi làm mất đồ quan trọng có thể đến đây tìm, Chu Kỳ An xác định rõ suy nghĩ, trước tiên cậu phải tìm lại ngũ giác đang nhanh chóng mất đi.

 

Vấn đề là khu vực tìm đồ thất lạc ở đâu?

 

Mò mẫm tìm kiếm là điều không thực tế, ai biết không gian này rộng lớn đến đâu, lại còn có khả năng gặp phải quỷ đả tường hay không. Ánh sáng của Thánh Khí gần như bị nuốt chửng, lấy [Hải đăng] ra chắc cũng vậy.

 

Cuối cùng, Chu Kỳ An chỉ có thể mạo hiểm đánh liều, lấy ra một xấp tiền.

 

Nhân lúc thị lực ngày càng kém, vẫn còn cơ hội để thử một lần.

 

Xoạch xoạch.

 

Cậu hào phóng ném lên không trung, “Tôi đánh rơi tiền rồi, có ai nhìn thấy tiền của tôi không?”

 

Băng cassette tự động phát, vải đỏ tự động bay ra, rèm cửa tự động được vén lên… Ông chủ cửa hàng trải nghiệm dường như có thể điều khiển đồ vật bằng ý niệm.

 

Đồ vật quan trọng của khách hàng đánh rơi chỉ có thể tìm lại ở khu vực tìm đồ thất lạc, vậy thì ông chủ có khả năng sẽ điều khiển những tờ tiền này đến khu vực tìm đồ thất lạc.

 

Cơ hội chỉ có một lần, hy vọng vận may không quá tệ.

 

Chu Kỳ An triệu hồi cây đinh ba một lần nữa, ánh sáng le lói trong phạm vi một hai tấc lóe lên rồi vụt tắt.

 

“Nhìn thấy rồi.”

 

Tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng những tờ tiền đang bay về hướng Đông Nam!

 

Cậu lập tức sải bước, sải bước về hướng đó trong bóng tối.

 

Do quy tắc cấm, ánh sáng mà Thánh Khí có thể phát ra ngày càng mờ nhạt, Chu Kỳ An đành phải dựa vào cảm giác để đi.

 

Trong không gian như vậy, mất phương hướng là chuyện rất dễ xảy ra. Cậu cố gắng tập trung tinh thần, nhưng theo thời gian trôi qua, hơi thở ngày càng dồn dập, đầu cũng bắt đầu choáng váng.

 

Bước chân càng lúc càng nhanh, cơ bắp toàn thân căng cứng mất kiểm soát.

 

“Lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?”

 

Mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán Chu Kỳ An, đột nhiên, cậu dừng bước, nghĩ đến một khả năng, một khả năng cực kỳ tồi tệ.

 

Gần như cùng lúc đó, thông báo của hệ thống vang lên trong đầu, không bị ảnh hưởng bởi không gian:

 

[Đại Lang, cuối cùng cậu cũng có thể dùng độc giết người khác rồi.]

 

Độc cốt bị kích phát!

 

Chu Kỳ An lập tức lấy gậy batoong ra, tiếc là xúc giác suy giảm khiến cậu mất kiểm soát, nhất thời không cầm chắc được trang bị.

 

Muốn nhân cơ hội này tóm gọn ông chủ cửa hàng là điều không thể.

 

Chu Kỳ An nghiến răng, nói: “Cần gì phải vậy?”

 

Chắc chắn cậu đã bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nặng.

 

Nếu không phải nhờ năng lực này, có lẽ cậu đã chết một cách âm thầm lặng lẽ mà không hề hay biết.

 

“Làm tao bị thương, mi cũng chẳng sung sướng gì.” Dù không nghe thấy giọng nói của chính mình, nhưng cậu vẫn kiên trì nói với khoảng không tối đen vô tận, “Độc của tôi, ngay cả người quản lý chợ quỷ cũng chưa chắc đã chịu đựng nổi.”

 

Sự tồn tại nào đó trong căn phòng bí mật nhìn cậu bằng ánh mắt oán độc.

 

Nếu Chu Kỳ An có thể nhìn thấy, sẽ phát hiện ra con quỷ dữ đang run rẩy vì đau đớn, cũng giống như hàm răng đang run lên vì sinh lý và cơ thể đang co giật của Chu Kỳ An lúc này.

 

Một người một quỷ cách nhau một khoảng cách mà run rẩy.

 

Chu Kỳ An run đủ rồi, tiếp tục nghiến răng sải bước về phía trước, không biết đã đi bao lâu, bị một vật cản nào đó hất ngược trở lại.

 

[Chúc mừng bạn đã tìm thấy khu vực tìm đồ thất lạc]

 

[Lưu ý, cứ sau mười phút có thể nhận lại một món đồ bị mất.]

 

[Vui lòng lựa chọn trong số những món đồ bị mất sau đây: Lựa chọn một trong năm giác quan; hoặc tìm lại tiền đã mất.]

 

“Tôi muốn tìm lại xúc giác.” Chu Kỳ An không cần suy nghĩ.

 

Lúc này điều quan trọng nhất là thị giác và xúc giác, nhưng lựa chọn trước có thể giẫm phải bẫy, ví dụ như sau khi sáng mắt ra, phát hiện không gian này vốn dĩ đã rất tối tăm.

 

[Để chứng minh bạn là chủ nhân của xúc giác, tiếp theo sẽ tiến hành xác minh thân phận.]

 

[Đã mở trò chơi nhỏ Sờ Hộp Đoán Vật cho bạn, lưu ý, trước mặt bạn có một chiếc hộp, hãy đoán xem trong hộp là gì bằng cách sờ vào nó.]

 

[Cấm rút tay ra trong khi đoán vật, bạn có ba cơ hội trả lời, sau khi thất bại sẽ vĩnh viễn mất đi giác quan này]

 

“…”

 

Có bệnh à?

 

Xúc giác sắp mất rồi còn bắt sờ.

 

Chu Kỳ An tốn rất nhiều công sức mới miễn cưỡng cảm nhận được mép hộp.

 

Sờ hộp đoán vật, thực chất là trò chơi thử thách lòng can đảm từ rất sớm trước đây, điểm khác biệt là trong chiếc hộp này thật sự có khả năng sờ phải vật thể nguy hiểm chết người.

 

Cẩn thận chuẩn bị trước, cậu triệu hồi Bạch Lăng ra quấn quanh lòng bàn tay.

 

Ngay sau đó, Thiết Sa Chưởng đời mới dứt khoát thò vào trong hộp.

 

Bên trong chiếc hộp như thể là một không gian thứ ba, Chu Kỳ An lắc đầu, sau khi cả bàn tay thò vào, nửa cánh tay hoàn toàn mất đi xúc giác.

 

Cậu không cảm nhận được tay mình đang ở đâu, tất cả tín hiệu truyền đến não bộ như thể biến mất.

 

Không có bất kỳ thông tin nào, cứ bất lực như vậy mà lãng phí một phút.

 

[Độ bền của Bạch Lăng giảm 3%.]

 

[Độ bền của Bạch Lăng giảm 5%.]

 

Chu Kỳ An cố gắng giữ bình tĩnh, cậu đã suýt đứng không vững, nhanh chóng ăn một [Viên thuốc nhỏ bảo vệ sức khỏe] để hồi máu, tiếc là thứ này dù sao cũng không bằng [Viên thuốc bổ lớn], hiệu quả khá bình thường.

 

Không thể dựa vào cảm nhận, vậy thì chỉ có thể dựa vào đoán.

 

“Thứ này nhất định phải là thứ có trong quán, hơn nữa còn có thể tấn công.”

 

Trò chơi không có đường chết, không thể nào đặt một thứ chẳng liên quan gì vào đây, biết đâu cậu đã từng nhìn thấy.

 

“Gà.” Chu Kỳ An nói.

 

[Đoán sai, bạn còn hai lần cơ hội.]

 

[Độ bền Bạch Lăng giảm 7%.]

 

Sinh vật sống dường như chỉ có gà. Chốc lát sau, Chu Kỳ An nhíu mày nói: “Chó săn.”

 

[Đoán sai, bạn còn một lần cơ hội.]

 

Trước đó không biết bị thương nặng đến mức nào, thuốc bổ nhỏ cũng không bù đắp được lượng máu đã mất, ý thức trong đầu ngày càng mơ hồ, Chu Kỳ An thử siết chặt nắm tay còn lại, ánh mắt trầm xuống.

 

Tất cả những gì đã xảy ra kể từ khi bước vào cửa hàng đều hiện lên trong đầu, bỗng dưng cậu im lặng, có thể là thứ đó sao?

 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiếp tục trì hoãn cũng chỉ lãng phí Bạch Lăng, chẳng có ý nghĩa gì.

 

Chu Kỳ An hít sâu một hơi, dứt khoát thốt ra hai chữ: “Lư hương.”

 

Lư hương sẽ không tấn công người, nhưng nếu đốt loại hương đặc biệt để thờ cúng quỷ, có lẽ sẽ khiến Bạch Lăng bị hao mòn.

 

Trong ký ức, trước cửa quán này dường như không có đặt lư hương, rõ ràng ban ngày tất cả những cửa hàng đóng cửa đều có lư hương và lồng gà. Nhưng Chu Kỳ An cũng không chắc chắn, dù sao lúc đó sự chú ý của mọi người đều tập trung vào tấm rèm.

 

Vài giây ngắn ngủi nhưng dài như một thế kỷ, cậu đang chờ đợi phán quyết.

 

[Đoán đúng rồi.]

 

Gần như ngay lập tức, Chu Kỳ An cảm nhận được cánh tay của mình đang ấn lên mép hộp sắt một cách rõ ràng.

 

Xúc giác đã trở lại.

 

Rất tốt.

 

Xúc giác là tiền đề của mọi thứ, xúc giác trở lại, cậu có thể chắc chắn mình sẽ tìm được con chuột lớn là ông chủ quán.

 

Chu Kỳ An lập tức rút tay về.

 

Thở ra hơi thở kìm nén đã lâu, vết thương trên lưng vừa mới cầm máu, lúc thả lỏng, Chu Kỳ An có hơi choáng váng.

 

Nhưng có người đã đỡ cậu trước một bước.

 

Đối phương đang vòng tay qua eo cậu, nhưng lần này là để tránh vết thương.

 

“Thẩm Tri Ngật?”

 

Không biết tại sao, Chu Kỳ An lại bất giác gọi ra cái tên này.

 

Không nhìn thấy, không nghe thấy, thể lực không ngừng suy giảm, thậm chí còn không cảm nhận được sự tồn tại của người bên cạnh.

 

Cứ như vậy đi được một đoạn, trạng thái cơ thể Chu Kỳ An lại kỳ lạ thay mà tốt hơn một chút, ít nhất là cảm giác buồn nôn do bị thương nặng đã biến mất, trái tim như thể đang quá tải, không ngừng bơm máu cho các bộ phận khác.

 

Đó không phải là ảo giác.

 

Cánh tay đang đỡ cậu kia quả thật có cảm giác hư hư thực thực, giống như một luồng khí đang nâng đỡ cậu vậy.

 

Trong bóng tối, làn sương mù gần như hòa làm một thể với bóng tối này bỗng nhiên dừng lại.

 

Nó nắm lấy tay Chu Kỳ An, trịnh trọng đặt vào tay một bóng người cao lớn phía trước.

 

Chu Kỳ An: “…”

 

Ép buộc rót sức mạnh vào Trái Tim Ác Mộng đang trong giai đoạn ngủ đông, lúc này sắc mặt Thẩm Tri Ngật có chút tái nhợt, hắn dùng đầu ngón tay lạnh lẽo viết hai chữ lên mu bàn tay chàng trai, trả lời câu hỏi trước đó của đối phương: Là tôi.

 

Chu Kỳ An: “???”

 

Hết chương 122.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chu Kỳ An: Để tôi xem lại mối quan hệ đã.

 

Chương 122: Tập Hợp

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên