Chương 123: Thu Hoạch
Chu Kỳ An tự nhận đầu óc mình khá thông minh, dù là trong tình huống vừa rồi, cũng có thể giữ được đầu óc phân tích tương đối rõ ràng.
Nhưng tình hình hiện tại, trong khoảng thời gian ngắn, cậu thật sự không nghĩ thông.
Cố gắng tưởng tượng lại cảnh tượng lúc nãy, một sự tồn tại nào đó đã đỡ lấy cậu và giao cho Thẩm Tri Ngật.
“…Cái bóng?” Lát sau, sự nghi ngờ tích tụ trong lòng bấy lâu khiến Chu Kỳ An thử dò hỏi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác hư hư thực thực đó cậu chỉ từng gặp ở cái bóng của Mục Thiên Bạch.
Nếu như trước đây, vì không có đạo cụ dịch dung lâu dài, cậu không thể xác định được mối liên hệ giữa Mục Thiên Bạch và Thẩm Tri Ngật, thì thông qua quãng thời gian quan sát vừa qua, cậu càng tin chắc rằng hai người họ là cùng một người.
Chỉ là, việc gán hai người hoàn toàn khác biệt cho một dấu bằng, bí mật đằng sau đẳng thức này, tạm thời chưa thể biết được.
Câu hỏi không nhận được hồi đáp.
Bây giờ cũng không phải lúc tìm kiếm câu trả lời, Thẩm Tri Ngật có thể viết chữ, chứng tỏ xúc giác của hắn chưa hoàn toàn biến mất.
Chu Kỳ An: 【Tìm Diên】.
Giống như tiền âm phủ bị ném đi, những thứ không phải của khách hàng đều bị thu vào Khu vực tìm đồ thất lạc, có lẽ con chó săn kia cũng không ngoại lệ. Không chắc chỗ tìm đồ thất lạc có cho nhận thay hay không, cậu không muốn mạo hiểm, nhất định phải tìm được cô bé kia, để cô bé dẫn chó về.
Con chó săn không được tính vào một trong bốn khách hàng, sẽ không bị mất ngũ giác.
Bản thân đã được ông chủ cửa hàng đích thân “Chăm sóc”, trên người chắc chắn còn lưu lại rất nhiều khí tức của đối phương, hơn nữa độc xương cũng đã làm ông chủ bị thương.
Dựa vào khứu giác của con chó săn, chắc chắn bọn họ sẽ có cơ hội nhanh chóng tìm thấy con chuột đang trốn chui trốn nhủi kia.
Thẩm Tri Ngật chỉ viết một chữ: Chờ.
Cái bóng phong ấn phần lớn sức mạnh của hắn, càng thích hợp hoạt động trong bóng tối hơn, vậy nên cái bóng sẽ đi tìm người.
Lúc trước, cảm nhận được trạng thái của Trái Tim Ác Mộng có gì đó không ổn, hắn đã tự ý vi phạm một phần quy tắc, tìm được Chu Kỳ An.
So với việc truyền năng lượng, đây mới là nguyên nhân khiến hắn yếu ớt như vậy.
Dường như Chu Kỳ An cũng đoán được cái bóng đang rất cố gắng.
Mất đi bốn giác quan cùng lúc trong bóng tối, mỗi giây trôi qua đều kéo dài vô tận, mà đồng hồ đếm ngược trong đầu vẫn tiếp tục. Quá trình giằng co lúc nhanh lúc chậm này khiến Chu Kỳ An choáng váng.
Phó bản năm sao này, có chút khó khăn đến quá đáng rồi.
Cậu khép hờ mắt, linh cảm chẳng lành trong lòng ngày càng mạnh.
Tại sao không hạn chế con chó săn tiến vào?
Dựa theo độ khó hai ngày đầu của phó bản này, thật sự sẽ để lại cho bọn họ một lối tắt là con chó săn sao?
Nghĩ kỹ lại, Chu Kỳ An đột nhiên bị Thẩm Tri Ngật kéo ra sau lưng, cậu cảm giác được có thứ gì đó đang đến gần, theo bản năng nín thở.
【Là người】.
Thẩm Tri Ngật nhanh chóng đưa ra phán đoán, một tay vỗ nhẹ vào lòng bàn tay Chu Kỳ An để viết chữ.
Hắn hơi tiến lên trước hai bước, không biết đã giao tiếp như thế nào, đồng hồ đếm ngược trôi qua khoảng một phút, eo Chu Kỳ An đột nhiên bị chạm nhẹ.
Chiều cao của cô bé kia cũng chỉ khoảng chừng này.
Thẩm Tri Ngật làm động tác ám chỉ này, xem ra đã tìm được rồi, sau đó cổ tay Chu Kỳ An bị một thứ gì đó mềm mại móc lấy, Con chó săn cũng ở đây.
Cho dù là cái bóng ra tay, cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy, đồng thời tìm được cả cô bé và con chó săn được.
Chu Kỳ An phản ứng lại, cô bé này cực kỳ thông minh, chắc chắn cũng đã đến khu vực tìm đồ thất lạc rồi.
Nhưng cô bé đã chọn con chó săn, một khi mất đi xúc giác hoàn toàn, e rằng ngay cả đường cũng không đi nổi.
Đúng như cậu nghĩ, trạng thái của Diên hiện tại rất tệ, cô bé đang cố gắng giữ vững cơ thể, trước khi mất đi cảm giác hoàn toàn, Diên ra mệnh lệnh cuối cùng cho con chó săn: Phối hợp với Chu Kỳ An.
Đồng thời khó khăn kéo tay chàng trai, đặt lên đầu Con chó săn.
Làm xong tất cả, Diên ngửa người ngã về phía sau, bất đắc dĩ nằm bẹp dí dưới đất.
Đồng hồ đếm ngược chỉ còn chưa đầy mười phút.
Chu Kỳ An không chút chậm trễ, trực tiếp cởi áo khoác dính máu ra, đặt trên mặt đất, thử để Con chó săn phân biệt hơi thở khác trên đó.
Con chó săn tiến đến ngửi ngửi, đi đi lại lại đánh hơi vết máu trên áo, một luồng khí lạnh lẽo xộc vào khoang mũi, Con chó săn lập tức chạy về phía trước một đoạn, khi quay lại thì vẫy đuôi chạm vào bắp chân Chu Kỳ An.
Chu Kỳ An trước tiên nhẹ nhàng kéo Thẩm Tri Ngật một cái, ra hiệu cho hắn ở lại chỗ cũ trông chừng Diên.
Dù sao bọn họ cũng mượn chó của cô bé, nếu có nguy hiểm gì mà đối phương không ứng phó được, chỉ cần sau khi tìm được nơi ẩn náu của ông chủ, những thứ còn lại cậu có thể tự mình xử lý.
【Được】.
Đi theo sau Con chó săn, trong lòng Chu Kỳ An cảm thấy rất khác thường. Ban đầu còn tưởng rằng sẽ phải đôi co với Thẩm Tri Ngật một phen, không ngờ hôm nay đối phương lại dễ nói chuyện như vậy.
Nào biết rằng, cho đến khi bóng dáng cậu biến mất trong bóng tối, hàng lông mày thon dài của Thẩm Tri Ngật vẫn nhíu lại.
Hắn hiểu rất rõ cách thức vận hành của Quỷ Thị, biết rõ lợi ích của việc tự tay giết chết ông chủ cửa hàng khi không có người ngoài.
Lợi ích này chỉ có thể thuộc về Chu Kỳ An.
Nếu không, đã phải trả giá bằng máu, nếu cuối cùng chỉ rời khỏi cửa hàng trải nghiệm cuộc sống của người khác một cách qua loa như vậy, thật sự là không đáng.
…
Khả năng định hướng của động vật mạnh hơn con người, Con chó săn vừa đi vừa đánh hơi trong bóng tối, rất nhanh đã xác định được một phương hướng.
Nó biết chủ nhân nhỏ của mình hiện tại đang ở trong tình trạng rất tệ, phải nhanh chóng rời khỏi đây, vậy nên đã tăng tốc độ lên rất nhanh.
Chu Kỳ An cắn răng bám theo, xác định bản thân luôn ở trong phạm vi đuôi chó có thể quét tới.
【00:07:49】.
Diện tích căn phòng bên trong còn lớn hơn tưởng tượng, cậu đã đi rất nhanh rồi, nhưng vẫn không có cảm giác đến cuối.
Con chó săn đột nhiên trở nên phấn khích.
Nhưng Chu Kỳ An lại một tay giữ chặt cổ nó, nâng cao cảnh giác lên mức cao nhất.
Dường như cũng biết không thể manh động làm kinh động đến ông chủ, tiếp theo, mỗi bước con chó săn đều di chuyển rất cẩn thận.
Lại đi về phía trước vài mét, âm thanh máy móc quen thuộc vang lên:
【Thông báo, trong trò chơi Trốn Tìm lần này, bạn đã tìm thấy Chuột thành công】.
【Chuột sẽ rơi vào trạng thái cứng đờ trong mười giây.】.
【Mười, chín, tám…】
Con chó săn có chút sốt ruột, nó ngửi thấy rõ ràng mùi máu tanh nồng nặc đặc biệt, trong đó còn xen lẫn âm khí, tuyệt đối không phải là mùi vị của người sống.
Vậy mà người bên cạnh lại đứng im bất động.
“Đừng, động.” Bạch Lăng trói chặt lấy Con chó săn, Chu Kỳ An lạnh lùng cảnh cáo một câu.
【Sáu, năm…】
Chu Kỳ An bước nhanh về phía trước, đưa tay ra chạm vào thứ phía trước.
Râu và đuôi là đặc điểm rất dễ nhận biết, đây là một bức tượng chuột đá khổng lồ, nhưng không tìm thấy khe hở. Cậu nhẹ nhàng đẩy thử, khá nặng, bên trong dường như có thứ gì đó.
Muốn nhanh chóng giết chết mục tiêu, tấn công bằng bạo lực rồi ám sát là cách thuận tiện nhất.
Nhưng khi đồng hồ đếm ngược chỉ còn ba giây, Chu Kỳ An vẫn chỉ đứng bên cạnh bức tượng, không nhúc nhích.
Con chó săn có chút sốt ruột.
Chu Kỳ An dùng sức nắm chặt Bạch Lăng, ngăn nó làm chuyện ngu xuẩn.
Lời nhắc đã nói Chuột sẽ không ngụy trang thành Mèo, vậy thì Chuột chỉ là Chuột, là đối tượng bị bắt.
Thứ này sao có thể dễ dàng bị bắt, xuất hiện rõ ràng trước mặt như vậy chứ.
Nếu cậu là ông chủ, trong hoàn cảnh người chơi mất đi ngũ giác, nhất định sẽ nghĩ cách che giấu hơi thở của bản thân. Hoàn toàn ngụy trang thành đối tượng mà người chơi không thể đoán được hoặc phán đoán được, đó mới là điểm mấu chốt của việc ẩn náu.
Giây đếm ngược cuối cùng biến mất, thông báo đúng giờ vang lên:
【Bắt Chuột thất bại】.
Không có bất kỳ hình phạt nào giáng xuống.
“Hệ thống rác rưởi.”
Cái thứ này có thể gộp chung với Phù thủy tiên tri được luôn đó. Lúc trước hệ thống nói đã tìm thấy Chuột, tám phần là chỉ bức tượng có hình dáng con chuột.
Con chó săn cũng nhận ra điều gì đó không đúng, lắc lắc đuôi.
Chu Kỳ An không để ý đến nó, cau mày suy nghĩ.
Nơi nào có thể che giấu hơi thở trên cơ thể, thoát khỏi sự truy đuổi bằng khứu giác của Con chó săn… Thứ gì dễ bị bỏ qua nhất…
Trong không gian vô tận này, những yếu tố có thể nhớ lại được lại rất ít ỏi.
Khi cậu ngẩng đầu lên lần nữa, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: Khu vực tìm đồ thất lạc.
Hương nến dùng để thờ cúng, lư hương có thể che giấu hơi thở, chức năng của Nơi tìm đồ thất lạc khiến người chơi rất dễ bỏ qua NPC ở ngay trước mắt.
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.
Suy nghĩ phức tạp lướt qua đầu cậu, nhưng cũng chỉ mất nửa phút đồng hồ.
Sau khi quyết định xong, Chu Kỳ An lại lên tiếng: “Muốn chủ nhân của mày sống sót, thì dẫn tao đi đến Khu vực tìm đồ thất lạc.”
Ngôn ngữ bất đồng, cậu còn vỗ vỗ con chó săn để ra hiệu, hy vọng nó có thể hiểu được ý của mình.
May mà con chó này không phải là thú cưng bình thường, dường như cũng phản ứng lại, bức tượng này sao không giống những con quỷ khác, nãy giờ không tấn công bọn họ?
Con chó săn quay đầu chạy về hướng khác.
Chu Kỳ An im lặng đi theo sau.
Khi chỉ còn ba phút, cuối cùng người và chó cũng quay trở lại Khu vực tìm đồ thất lạc quen thuộc.
Con chó săn không có phản ứng gì đặc biệt, chứng tỏ không phát hiện ra điều gì.
【Có muốn lấy lại đồ thất lạc không?】
Đã qua mười phút kể từ lần trước, âm thanh máy móc quen thuộc vang lên, Chu Kỳ An không trả lời, cậu đang đưa tay sờ soạng những thứ trên bàn.
Cũng giống như trước đây, chiếc hộp vẫn ở đó.
“A…”
Khi đang muốn sờ soạng kỹ hơn bên trong chiếc hộp, ngón tay đột nhiên bị đinh ghim đâm vào, không chỉ có hộp, trên bàn còn có rất nhiều cơ quan gây thương tích cho người khác.
Bàn tay chạm vào một cạnh kim loại sắc bén lạnh lẽo, nghi là bẫy thú.
Chu Kỳ An không dám mạo hiểm sờ soạng lung tung nữa, suy nghĩ một chút rồi nói: “Có.”
Cậu muốn tiếp xúc thêm với những vật dụng bên trong hộp để phán đoán.
【 Xin hãy lựa chọn trong số những món đồ thất lạc sau: Chọn một trong bốn giác quan; hoặc tìm lại tiền đã mất.】
Chu Kỳ An cụp mắt xuống: “Thính giác.”
【 Để chứng minh bạn là chủ nhân của thính giác, tiếp theo sẽ tiến hành xác minh thân phận.】
【 Đã mở trò chơi nhỏ Nghe Hộp Đoán Vật cho bạn, trước mặt bạn là một chiếc hộp, xin hãy đoán xem trong hộp là gì bằng cách lắng nghe.】
“Nghe…” Chu Kỳ An lẩm bẩm gì đó, vì bị thương nên hơi thở không ổn định.
Giây tiếp theo, cậu lại vô cùng dứt khoát, trực tiếp triệu hồi thánh khí, không hề báo trước dùng sức đâm về phía chiếc hộp, còn tặng kèm một câu hát: “Anh nghe thấy tiếng em đau đớn trong từng hơi thở!”
Thời gian không còn nhiều, Chu Kỳ An biết rõ phải nhanh chóng thử nghiệm, như vậy cho dù thất bại, cũng có thể dành cho bản thân chút thời gian suy nghĩ.
Cược thua thì có hình phạt giáng xuống cũng không sao, cùng lắm thì sử dụng 【Đồng Hồ Quả Quýt】, quay trở lại thời điểm một phút trước khi chiếc hộp còn nguyên vẹn.
Keng!
Khe hở phía trên chiếc hộp đột nhiên biến mất, cây đinh ba bị một loại kim loại nào đó chặn lại.
Lần này Chu Kỳ An hoàn toàn chắc chắn với phán đoán của mình.
Liên kết xúc giác có thể trực tiếp tiếp xúc với vật thể, không lý do gì liên kết thính giác lại phải thêm một tấm chắn.
Ông chủ chắc chắn đã cảm nhận được điều gì đó không đúng.
Lời nhắc của hệ thống có thể gây hiểu lầm, nhưng sẽ không lừa người.
Đã nói rõ sau khi tìm được nơi ẩn náu của Chuột, Chuột sẽ rơi vào trạng thái cứng đờ trong mười giây, vậy thì không cần lo lắng ông chủ phản công.
Tay trái Chu Kỳ An cầm búa, tay phải cầm lao, tấn công vào chiếc hộp.
Cây đinh ba sắc bén vượt xa tưởng tượng, chỉ sau hai lần, đã đâm thủng chiếc hộp.
Nhưng mà, lần đầu tiên đâm trượt, lần thứ hai cây đinh ba cắm vào tro hương, Chu Kỳ An phải dùng sức rút ra còn tốn mất hai giây.
Sau khi nơi ẩn náu của ông chủ bị phát hiện, bóng tối trong căn phòng bí mật đã tan đi một chút, thông qua góc nhìn của con chó săn, dưới ánh sáng của thánh khí, nó có thể nhìn thấy mơ hồ cái bóng một chàng trai.
Chu Kỳ An mặt không chút thay đổi, liên tục đâm cây đinh ba về phía một chiếc hộp đen, mỗi lần đâm trượt, lại điều chỉnh góc độ.
Vết thương dữ tợn sau lưng nứt toác ra trong lúc vận động mạnh, máu bắn tung tóe khắp nơi. Vẻ mặt Chu Kỳ An vẫn không hề thay đổi, hệ thống lần này không đưa ra lời nhắc, cậu chỉ có thể tự mình tính thời gian.
Bây giờ đã là giây thứ sáu, vẫn chưa đâm trúng ông chủ.
“Cảm thấy may mắn hả?”
Sinh vật trong hộp nghe vậy rất muốn nhếch mép cười, tiếc là do trạng thái cứng đờ chưa qua nên thất bại.
Ông chủ đang suy nghĩ xem tối nay nên ăn khuya món gì.
Hắn ta trốn ở vị trí vô cùng hiểm hóc, những thứ trừ yêu diệt ma bình thường đều không thể làm hắn ta bị thương được, cây đinh ba này đúng là có chút đặc biệt.
Nhưng thời gian không đủ, cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Với chàng trai trẻ này, hắn ta muốn làm món thịt kho tàu.
Một câu hỏi bâng quơ bay vào trong.
“Nhìn thấy chưa?”
Ông chủ ngẩn người, đột nhiên ý thức được câu nói này không phải nói với mình, sắc mặt lập tức biến đổi.
Hương thờ cúng có thể che giấu mọi mùi vị, nhưng cây đinh ba này tự mang ánh sáng, con chó kia có thể nhìn thấy mình từ trong khe hở. Nhớ lại vị trí đối phương đâm xuyên qua lúc nãy, gần như cùng độ cao với con chó, rõ ràng là để cho Con chó săn dễ dàng nhìn trộm.
Ông chủ liều mạng co rúm người lại, giảm bớt sự hiện diện của mình.
Nhưng tất cả những điều này đều không qua được đôi mắt titan của loài chó.
Con chó săn sốt ruột cắn lấy ống quần, dẫn Chu Kỳ An chạy đến một vị trí rồi đứng im.
Hai giây cuối cùng.
Chu Kỳ An cười lạnh lùng, cuối cùng tặng thêm một câu hát: “Anh nghe thấy em điên cuồng trong từng nhịp tim…”
Hai tay nắm chặt cây đinh ba, cậu hung hãn đâm xuống.
Lần này, cây đinh ba đã đâm trúng thân thể kia, phần nhọn đâm vào da thịt, phát ra tiếng “phập” hết sức rõ ràng.
【Máu của ngài đã bị hao hụt 400cc】
Trong hộp lập tức vang lên tiếng tí tách, giống như tiếng mưa rơi, đồng thời, thính giác đã mất của Chu Kỳ An cũng dần dần trở lại.
Nhưng âm thanh máu chảy tí tách tương tự, cũng phát ra từ chính cơ thể cậu.
Chấn thương do mất máu lần hai khiến cậu trắng bệch trông như tờ giấy, nhưng Chu Kỳ An vẫn cười, cậu ghé sát vào chiếc hộp, giữ nguyên tư thế nắm chặt cây đinh ba.
Thị lực của Chu Kỳ An cũng bắt đầu khôi phục, chỉ là, còn có chút bóng mờ.
Ngược lại, cảm giác đau đớn là thứ khôi phục trọn vẹn nhất, cậu không biết vết thương sau lưng sâu bao nhiêu, nhưng toàn thân giống như bị xé toạc ra vậy.
Mở chiếc hộp ra, Chu Kỳ An từ trên cao nhìn xuống.
Người đàn ông có đôi mắt nhỏ nham hiểm bên trong đang nghiêng đầu, cổ họng bị đâm thủng, trong đôi mắt gian xảo kia còn sót lại vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
Ông chủ cửa hàng chỉ còn lại một tay, tay còn lại vì bị độc cốt nên buộc phải chặt bỏ, lúc trước đã nhét vào trong bức tượng đá để ngụy trang hơi thở đánh lạc hướng bọn họ.
Bàn tay duy nhất còn lại kia giống như móng vuốt thép, vô cùng sắc bén.
Ánh mắt sắp tan rã của ông chủ giao nhau với Chu Kỳ An, người sau nhướng mày cười: “Bàn tay này của anh, mát xa cũng mát tay đấy chứ.”
Cậu cố tình chậm rãi rút cây đinh ba ra, nghiền nát da thịt, Chu Kỳ An thưởng thức cảm giác đau đớn cuối cùng của ông chủ cửa hàng.
“Mày…”
Mày chết không yên thân đâu.
Máu tươi phun trào, lời nguyền ác độc chưa kịp thốt ra, ông chủ đã tắt thở.
【Bạn đã giết chết ông chủ cửa hàng Trải nghiệm cuộc sống của người khác thành công.】
Khi thông báo của hệ thống vang lên, ban đầu Chu Kỳ An không để ý, cho đến khi cậu nghe thấy câu tiếp theo:
【Bạn đã nhận được tư cách điều hành cửa hàng này】
【Thể chất của bạn đã được nâng cao một chút】
Chu Kỳ An nhìn bảng điều khiển, không có gì thay đổi đặc biệt, chỉ là sau một số cơ quan, có thêm một dấu hiệu “↑”.
Ngoài ra còn có một bức thư:
【Thư gửi ông chủ tương lai của cửa hàng.
Chúc mừng Chu tiên sinh đến từ Hoa Cổ Thành đã trúng thưởng một cửa hàng Trải nghiệm.
Nếu quản lý tốt, cửa hàng trải nghiệm sẽ là cỗ máy in tiền trung thành của ngài, những hướng dẫn kinh doanh liên quan sẽ được cấp sau khi nhiệm vụ kết thúc.
… Nếu như lúc đó ngài còn sống.】
Câu cuối cùng thật sự không cần thiết.
Phía sau có tiếng bước chân vang lên, con chó săn chạy vội về phía cô bé, Chu Kỳ An vịn vào mép bàn nơi tìm đồ thất lạc, nghiêng người nhìn sang.
Ánh mắt lướt qua cái bóng cao gầy kia, nhưng ánh mắt cậu lại rơi vào người Diên trước.
Chu Kỳ An khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngôn ngữ cơ thể vô thức để lộ ra tín hiệu cô bé không sao là tốt rồi.
Lúc này, Thẩm Tri Ngật đã đi tới bên cạnh, vừa đỡ lấy cậu, vừa nhìn Diên bằng ánh mắt có chút u ám.
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý.
Cô bé hiếm khi cảm thấy có chút áy náy, nếu như Chu Kỳ An không để lại một người bảo vệ mình, có lẽ nó sẽ không bị thương nặng như vậy.
Trong trò chơi, cô bé chưa bao giờ tin tưởng vào lòng tốt của người trưởng thành, đó thường là quả táo độc.
Nhưng vừa rồi trong hoàn cảnh đó, nếu đổi lại là cô bé, tuyệt đối sẽ không để đồng đội bảo vệ người khác, mà tự mình chạy đi tìm ông chủ cửa hàng.
“Cầm lấy đi.”
Cô bé căng mặt lạnh lùng, đưa ra một chiếc bình ngọc nhỏ màu trắng, đau lòng như cắt da cắt thịt.
Đạo cụ trị thương cao cấp đấy.
Vừa mới đưa tay ra, định nói hai câu khách sáo, ai ngờ chiếc lọ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tay.
“…”
Đạo cụ trị thương cao cấp có tác dụng ngay lập tức, trong lúc máu của Chu Kỳ An đang hồi phục, con chó săn canh giữ trước mặt Diên, cảnh giác nhìn Thẩm Tri Ngật.
Vừa rồi trên người người đàn ông này có tỏa ra sát khí nhàn nhạt.
Con chó săn không cảm nhận sai.
Chu Kỳ An thích phân chia theo lao động.
Thẩm Tri Ngật thích quán triệt nguyên tắc của Chu Kỳ An.
Trong trò chơi trốn tìm này, người chơi phát huy tác dụng rất hạn chế. Thậm chí cả con chó săn này, nó cũng là một quân cờ mà ông chủ cửa hàng Trải nghiệm cố tình dùng để đánh lạc hướng bọn họ.
Mất đi ngũ giác mà vẫn muốn nằm chờ thắng trò chơi, trong mắt Thẩm Tri Ngật, một lọ thuốc đổi lấy một mạng người thật sự quá rẻ.
Nếu như đến cái này cũng không muốn đưa.
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên…
Người chơi khi chết, cũng sẽ rơi ra đạo cụ mà.
Cảm giác đau rát sau lưng cuối cùng cũng giảm bớt, Chu Kỳ An liếc nhìn cô bé: “Để chó của em cắn đầu ông chủ cửa hàng xuống, mang về giao nợ, tôi đi tìm Kiều Tùng.”
Sau khi ông chủ Cửa hàng trải ghiệm cuộc sống của người khác chết, không gian tưởng chừng như đi mãi không hết lúc trước, giờ đây chỉ là một căn phòng vuông vức. Căn phòng bên trong chìm trong bóng tối lờ mờ, nhìn mọi vật xung quanh không thành vấn đề.
Nơi cuối cùng có thể giấu người chỉ còn lại một chỗ.
Một bức tượng chuột bằng đá xanh trắng dựng đứng ở phía trước bên trái, bề mặt bóng loáng như ngọc, trong suốt ôn nhuận, cảm giác bóng loáng này lại khiến cho người ta khó chịu vì thần thái sống động như thật của con chuột.
Tám phần là Kiều Tùng bị nhốt trong bức tượng chuột này, may mắn thì kịp thời đập vỡ bức tượng còn có thể sống.
Tâm trạng Chu Kỳ An hiện tại rất tốt.
Lần này kiếm bộn rồi, trò chơi gọi cửa hàng Trải nghiệm là một cỗ máy in tiền, tương lai chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền, có số tiền này, cậu có thể ngang nhiên làm càn với đám NPC trong phó bản.
“Thậm chí còn có thể làm thẻ hội viên cho Ứng Vũ.”
Ứng Vũ dùng thẻ hội viên mua nguyên liệu, lúc cần thiết thì phối hợp với cậu nhốt mẹ cậu thêm vài ngày.
Cô bé không biết nội tâm của chàng trai, chỉ nhìn thấy những gì cậu cho đi trên mặt nổi, nó nghe vậy thì im lặng một lúc.
Cô bé lại một lần nữa khẳng định Chu Kỳ An là người tốt hiếm có, vậy mà ngay từ đầu có thể nghĩ đến sự sống chết của người chơi khác, dù là kẻ vô dụng như Kiều Tùng hiện tại vẫn chưa rõ tung tích, đối phương cũng không quên.
Mình tăng ca là chuyện nên làm.
Hết chương 123.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Kỳ An:… Trẻ con bây giờ, dễ bị PUA quá đi.