Chương 124: Không Nơi Nương Tựa (08)
Trần Tranh trầm ngâm trong giây lát rồi nhanh chóng cầm lấy áo khoác, “Đi.”
Minh Hàn biết anh sẽ không bỏ qua manh mối này, mỉm cười theo sau, “Anh, từ Lạc Thành đến thành phố Cư Nam khá xa, lại là khu du lịch, hôm nay chắc chắn sẽ kẹt xe, em đi mua ít đồ để trên xe.”
Hai người cùng đến siêu thị, Trần Tranh nghĩ mua đại khái là được rồi, không ngờ Minh Hàn lại đẩy hẳn một chiếc xe, xem chừng định chất đầy. Trần Tranh lôi từ trong xe đẩy ra một hộp quần lót nam, “Em định qua đêm ở đó?”
“Đã đi thì đi cho trót. Em nghe nói lễ hội pháo hoa ở ‘Trang viên Vi Mạt’ rất nổi tiếng, em chưa xem bao giờ, Tết nhất mà, ban ngày chúng ta điều tra, tối nghỉ ngơi một chút cũng không được sao?” Trong giọng nói của Minh Hàn thậm chí còn có chút tủi thân.
Trần Tranh: “…”
Đi về trong ngày đúng là rất mệt, Trần Tranh nghĩ nghĩ, anh từng đến “Trang viên Vi Mạt” rồi, cảnh tượng chen chúc đông đúc ven hồ anh không muốn trải nghiệm lại, pháo hoa cũng chẳng có gì đặc biệt, hơn nữa bọn họ cũng không đặt phòng, bây giờ đi chắc chắn là không có chỗ ở. Nhưng mà, Minh Hàn hào hứng như vậy, anh cũng không muốn phá hỏng hứng thú của cậu ta, liền đặt quần lót trở lại trong xe, nghĩ bụng cùng lắm thì đỗ xe bên hồ, ngủ một đêm ngoài trời vậy.
Thấy Trần Tranh lấy bếp nướng dùng cho dã ngoại, Minh Hàn còn nói: “Anh, lãng mạn ghê.”
Trần Tranh thầm nghĩ, đợi đến tối em ở ven hồ lạnh run người, lúc đó mới biết thế nào là lãng mạn.
Chuẩn bị xong, Trần Tranh lái xe, Minh Hàn ngồi bên cạnh nói về Hoắc Diệp Duy. Năm nay hắn ta ba mươi lăm tuổi, debut đã hơn mười năm. Những năm đầu khi thị trường băng đĩa còn thịnh hành, hắn ta từng cho ra mắt một số bài hát nổi tiếng, đến nay vẫn còn được nhiều người biết đến. Nhưng mà, những năm gần đây, mức độ nổi tiếng của hắn ta đã giảm sút nghiêm trọng, dù có được rót vốn đầu tư, tham gia bao nhiêu chương trình giải trí cũng không khá hơn.
Người này tự xưng là tài tử âm nhạc, các bài hát đều do chính mình sáng tác – ít nhất thì bề ngoài là vậy, còn có “Người viết thuê” hay không thì không ai biết được. Tài năng thì hắn ta có, nếu không thì năm đó đã không thể nổi tiếng. Nhưng thứ thực sự đưa hắn ta lên đỉnh cao không phải là tài năng mà là gia thế. Hắn ta là cháu trai của chủ tịch tập đoàn khoa học kỹ thuật Vị Hải, bởi vì xuất thân như vậy nên tài nguyên trước mặt hắn ta chưa bao giờ ngừng lại.
Có lẽ là do gia cảnh quá sung túc, chưa bao giờ trải qua gian khổ của việc phấn đấu, lại tự cao tự đại, nên hắn ta luôn coi thường những ngôi sao có xuất thân bình thường mà dựa vào vốn liếng để nổi tiếng. Vì vậy, hắn ta rất coi thường Lẫm Đông, ban đầu đã chà đạp Lẫm Đông đến mức không còn gì để nói, còn được giới truyền thông tâng bốc là thẳng thắn, bây giờ độ nổi tiếng của Lẫm Đông đã vượt xa hắn ta, hắn ta lại đến lợi dụng sức nóng của Lẫm Đông.
Trần Tranh không quan tâm đến những màn đấu đá ầm ĩ trong giới giải trí, điều duy nhất anh quan tâm là, tại sao Hoắc Diệp Duy lại kết luận Lẫm Đông đã chết? Liệu Hoắc Diệp Duy có ra tay với Lẫm Đông vì mâu thuẫn giữa hai người hay không?
Xe sắp đến Thành phố Cư Nam, còn chưa tới “Trang viên Vi Mạt”, nhưng phía trước đã bị kẹt xe. Trần Tranh nhìn thấy không ít xe cảnh sát, cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, điện thoại của Minh Hàn vang lên, cậu nhìn thoáng qua, nói: “Là Lão Đường.”
Nửa phút sau, Minh Hàn cúp điện thoại, vẻ mặt nghiêm trọng.
Trần Tranh hỏi: “Lão Đường nói gì?”
Minh Hàn mím môi, “Anh, chúng ta thực sự phải ở lại đây rồi. Vào sáng sớm hôm nay Hoắc Diệp Duy đã bị giết.”
Cổng lớn “Trang viên Vi Mạt” dưới chân núi bị kẹt xe nghiêm trọng, cảnh sát thành phố Cư Nam tạm thời phong tỏa toàn bộ khu biệt thự, tất cả du khách, tiểu thương đều không được rời đi. Trần Tranh và Minh Hàn đành phải đỗ xe ở phía Đông hồ Cư Nam, mượn một chiếc xe máy lên núi.
Người phụ trách điều tra là một đội trưởng đội hình sự của cục cảnh sát thành phố Cư Nam, tên là Lý Sơ, anh ta không ngờ việc mình báo cáo theo quy trình lại thu hút cả người của Sở Công an tỉnh. Anh ta chưa bao giờ tiếp xúc với đội cơ động, nhưng cái tên Trần Tranh thì anh ta đã từng nghe qua. Trần Tranh và Minh Hàn đứng trước mặt, anh ta nhìn hai người, động tác tiếp theo là tiến lại gần Trần Tranh, “Đội trưởng Trần, là thế này…..”
Minh Hàn: “…”
Lý Sơ vừa dẫn hai người đến hiện trường, vừa giới thiệu tình hình hiện tại đã nắm được.
Hoắc Diệp Duy đến “Trang viên Vi Mạt” vào tối ngày 17 tháng 1, hôm đó còn gây ra náo động không nhỏ, fan hâm mộ nghe nói hắn ta đến, sôi nổi vây quanh bên ngoài biệt thự, những du khách khác cũng hóng hớt theo. Ngày hôm sau, Hoắc Diệp Duy đã ngẫu hứng tổ chức một buổi hòa nhạc tại nhà – hắn ta đàn piano, người hâm mộ ở bên ngoài hát theo.
Cho đến khi vụ án xảy ra, hắn ta vẫn chưa rời khỏi biệt thự. Người trở về cùng hắn ta là trợ lý Tiểu Hưởng, nhưng Tiểu Hưởng không ở trong biệt thự mà ở khách sạn trong thành phố. Sáng ngày 19, Tiểu Hưởng theo yêu cầu của Hoắc Diệp Duy vào tối hôm trước, sau khi đi siêu thị mua đồ ăn thì lên núi, phát hiện Hoắc Diệp Duy đã chết ở lầu hai biệt thự, bèn báo cảnh sát.
Trần Tranh hỏi: “Nguyên nhân cái chết là?”
Lý Sơ hít một hơi, “Hiện trường rất kinh khủng, đội trưởng Trần, mọi người tự mình xem đi.”
Vừa bước vào trong nhà, Trần Tranh đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, nó giống như axit sunfuric đậm đặc, dù chỉ lơ lửng trong không khí cũng khiến cho cả căn phòng trang trí lộng lẫy trở nên ảm đạm. Trên sàn nhà tầng một và cầu thang có vết chân dính máu lộn xộn, Trần Tranh đi bọc giày, tránh những vết máu này đi lên lầu, trên phòng để đàn ở lầu hai nhìn thấy một màn ghê rợn.
Toàn thân Hoắc Diệp Duy treo trên ghế đàn theo hình chữ A, lưng úp xuống, mặt hướng ra cửa sổ đang mở, lấy hắn ta làm tâm, xung quanh loang lổ máu chảy ra từ cơ thể, ngực bụng bị hung khí sắc bén mổ ra, vết dao từ cổ họng xuống đến bụng dưới, tim bị găm một con dao, nội tạng bị lôi ra ngoài, có màu đen, màu máu xung quanh cũng rất kỳ lạ, khác với máu khô bình thường.
Gió lạnh thổi từ ngoài cửa sổ vào, thổi tung rèm cửa, lướt qua gương mặt Hoắc Diệp Duy, như muốn khép lại đôi mắt trợn trừng của anh ta.
“Đây là…” Trần Tranh cẩn thận quan sát nội tạng màu đen, nội tạng của người bình thường không thể như vậy, mắc bệnh hiểm nghèo cũng không thể nào. Trừ khi, là sau khi hung thủ giết người, cố ý đổ thứ chất lỏng gì đó vào. Vết thương chí mạng hiển nhiên là nhát dao đâm thẳng vào tim kia, hung thủ chỉ cần giết người, căn bản không cần mổ phanh ngực và bụng ra như vậy. Mục đích của việc này là để nhuộm đen nội tạng? Tại sao?
“Là mực nước.” Minh Hàn đi đến tủ sách đồ sộ, mở ra, lấy một lọ mực rỗng xuống.
Trong tủ sách đặt một tầng đầy ắp các lọ tinh xảo, hình dạng tuy khác nhau nhưng đều đúng là lọ mực. Lúc này, lọ đựng mực đen đã hết, còn lọ màu xanh, màu đỏ thì không bị động đến.
Trần Tranh cũng bước tới, nhận lấy lọ mực, “Vậy là hung thủ đã ‘tận dụng tài nguyên’, sau khi giết Hoắc Diệp Duy, đã mở từng lọ mực đen của ta ra, đổ vào cơ thể an hắn ta, sau đó lại đậy từng lọ một, đặt về chỗ cũ?”
Lý Sơ tưởng tượng đến cảnh tượng đó, không khỏi rùng mình một cái, tâm lý của hung thủ này phải mạnh đến mức nào mới có thể làm ra chuyện như vậy? Chưa nói đến việc phải đối mặt với một thi thể vào ban đêm, chỉ riêng việc mở tất cả các lọ mực cũng rất tốn thời gian, kẻ đó không sợ trong khoảng thời gian này có người xông vào sao?
“Hung thủ rất quen thuộc với Hoắc Diệp Duy, biết thư phòng của hắn ta có nhiều lọ mực như vậy, cũng biết trước khi trời sáng, nhất định sẽ không có ai ghé thăm.” Trần Tranh cho lọ mực vào túi đựng vật chứng, mặc dù khả năng cao là hung thủ không để lại dấu vân tay trên lọ, nhưng đây cũng là vật chứng cần phải mang về giám định.
“Mực, còn nhất định phải là mực đen, chỉ nhuộm nội tạng, không có bộ phận nào khác.” Minh Hàn nói: “Có phải hung thủ muốn ám chỉ rằng, Hoắc Diệp Duy là một kẻ xấu xa không thể cứu vãn, tâm can tỳ phế đều thối nát rồi hay không?”
Trần Tranh gật đầu, đây hình như là suy đoán hợp lý nhất. Nhưng vẫn còn một điểm nghi vấn, nếu hung thủ muốn nhấn mạnh sự độc ác của Hoắc Diệp Duy, vậy tại sao lại không đổ nhiều mực vào tim? Mọi người thường nói một người xấu xa là lòng dạ đen tối, nhưng mực lại tập trung ở bụng.
Mực có liên quan đến động cơ của hung thủ, tất nhiên rất quan trọng, nhưng hiện tại đang trong giai đoạn khám nghiệm sơ bộ, không thể lãng phí quá nhiều thời gian vào một điểm nghi vấn. Trần Tranh hỏi: “Đã đối chiếu dấu chân chưa? Camera giám sát có phát hiện gì không?”
“Camera giám sát tối qua đã bị người ta động tay động chân.” Lý Sơ cau mày nói: “Trợ lý của Hoắc Diệp Duy nói, camera giám sát của biệt thự chưa bao giờ tắt, dù Hoắc Diệp Duy không về ở, camera vẫn luôn hoạt động. Bởi vì nơi này khá đặc biệt, các fan đều biết hắn ta ở đây, sẽ đến check-in, khu du lịch thậm chí còn coi căn biệt thự này là chiêu trò tiếp thị. Chúng tôi kiểm tra camera, phát hiện từ 9 giờ tối hôm qua, điện của camera đã bị cắt.”
“Hung thủ đã mai phục vào trước 9 giờ?” Trần Tranh nói: “Trợ lý của hắn ta đâu? Tôi đi gặp cậu ta.”
Sau khi Tiểu Hưởng báo cảnh sát đã bất tỉnh một lúc, hiện tại đã tỉnh lại, nhưng toàn thân vẫn còn rất căng thẳng, nói năng lắp bắp. “Tôi, tôi, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra! Sáng nay vừa đến tôi đã nhìn thấy, nhìn thấy, a!”
Trần Tranh trấn an cậu ta một lúc, đưa giấy tờ chứng minh thân phận cho cậu ta xem, “Nào, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Cậu và Hoắc Diệp Duy trở về đây vào tối ngày 17. Hoắc Diệp Duy có nói tại sao lại đến đây không? Đến mấy ngày? Lần trước hắn ta trở về là khi nào?”
Tiểu Hưởng dần dần bình tĩnh lại, “Hoắc gia cảm thấy việc xã giao cuối năm rất phiền phức, hơn nữa năm sau anh ấy muốn ra mắt một album, nên về đây sáng, sáng tác.”
“Hoắc Diệp Duy không thích xã giao?” Trần Tranh không hiểu rõ lắm về Hoắc Diệp Duy, trong nhận thức của anh, Hoắc Diệp Duy dường như rất thích thể hiện bản thân trước công chúng, khao khát trở thành tâm điểm chú ý trong những dịp cần giao tiếp.
“Cũng không phải, Hoắc gia anh ấy…” Tiểu Hưởng cúi đầu, không biết nên nói như thế nào.
“Hoắc Diệp Duy đã chết rồi.” Trần Tranh nói: “Cậu là trợ lý của hắn ta, có thể coi là một trong những người hiểu rõ hắn ta nhất. Tôi cần nhìn thấy một con người hoàn chỉnh từ những thông tin mà cậu cung cấp.”
Từ khóe mắt Tiểu Hưởng lại trào ra nước mắt, cậu ta vội vàng lau đi, “Tôi, tôi nói! Thật ra không phải là Hoắc gia không thích xã giao, mà là những buổi giao tiếp hơn một năm nay đã không mang lại niềm vui cho anh ấy, lần nào anh ấy cũng đều cảm thấy rất khó xử.”
Trần Tranh hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì, bởi vì anh ấy đã hết thời rồi!” Tiểu Hưởng nức nở nói: “Cảnh sát Trần, có lẽ anh không hiểu, ở trong giới giải trí, một khi đã hết thời, thì dù trước đây anh có những tác phẩm nổi tiếng đến đâu, anh cũng chỉ có thể làm nền cho người khác!”
Trần Tranh hỏi: “Làm nền như thế nào? Ai đã khiến Hoắc Diệp Duy khó xử?”
Tiểu Hưởng lắc đầu, “Thực ra cũng không phải là chỉ cụ thể người nào, chỉ là, Hoắc gia từ trên cao rơi xuống, rất khó thích ứng, nên mới trốn tránh.”
Tiểu Hưởng lấy những chương trình giải trí và buổi biểu diễn chung mà Hoắc Diệp Duy thường tham gia để làm ví dụ, trước đây khi Hoắc Diệp Duy còn ở hàng ngũ top đầu, hắn ta có thể đứng ở vị trí trung tâm, lên hình nhiều nhất, tổ chương trình không dám tự ý cắt ghép lời nói của hắn ta, hắn ta luôn là người xuất hiện cuối cùng, thời lượng dài nhất, nhận được nhiều tiếng reo hò nhất. Từ nhỏ Hoắc Diệp Duy đã được nuông chiều, không quan tâm đến tiền tài, bình luận của thế giới bên ngoài, fan của người khác hay anti-fan có mắng chửi hắn ta như thế nào hắn ta cũng không quan tâm, chỉ cần hắn ta vẫn có lượng fan tương đương là được.
Nhưng bây giờ thì khác, tuy Hoắc Diệp Duy vẫn nhận được lời mời tham gia các chương trình giải trí lớn, nhưng hắn ta không còn là trung tâm được quảng bá nữa, ống kính cũng không còn hướng về hắn ta, hắn ta vậy mà lại trở thành kẻ làm nền cho người khác, ngay cả những người kém hắn ta một vòng cũng có thể giẫm đạp lên đầu hắn ta. Đáng ghét hơn là, với địa vị hiện tại của hắn ta, ngay cả những chương trình giải trí lớn này cũng không nhận được, đối phương là vì tập đoàn Vị Hải sau lưng hắn ta nên mới nể mặt hắn ta.
Hắn ta tức giận từ chối các chương trình giải trí lớn, cảm thấy tham gia các chương trình hạng hai cũng chẳng sao, nhưng trong các chương trình hạng hai, hắn ta vẫn không phải là người giữ vị trí trung tâm. Đối với hắn ta mà nói, đây là một cú sốc rất lớn. Vì vậy, từ một năm trước hắn ta – người vốn dĩ rất thích tham gia các chương trình giải trí – dần dần không còn xuất hiện trên các chương trình giải trí nữa.
Chương trình giải trí và buổi biểu diễn giảm mạnh, hắn ta và ê-kíp nghĩ đủ mọi cách để lấy lại danh tiếng. Nhưng tuổi tác của hắn ta đã cao, hơn hai mươi tuổi có thể marketing là “Thiếu gia của Vị Hải”, fan hâm mộ còn mua số liệu lưu lượng cho, nhưng bây giờ hắn ta đã sắp bốn mươi tuổi rồi, dùng cụm từ “Lão gia Vị Hải” chỉ khiến người ta khó chịu. Ê-kíp của hắn ta đã nghĩ ra một kế sách tồi tệ, để hắn ta lợi dụng danh nghĩa là nhạc sĩ kỳ cựu để tạo nhiệt bằng cách dựa hơi những người nổi tiếng hàng đầu, dù sao thì scandal cũng là một cách để nổi tiếng.
Thời gian trôi qua, hắn ta phát hiện ra rằng scandal cũng không thể khiến mình nổi tiếng trở lại, muốn tĩnh tâm lại để làm nhạc cho tốt. Nhưng cuối năm lại đúng lúc có rất nhiều lời mời tham gia chương trình và các bữa tiệc, tuy hắn ta hết thời, nhưng những lời mời làm nền vẫn bay đến như tuyết rơi, công ty và tập đoàn Vị Hải cũng cần hắn ta tham gia. Hắn ta không chịu nổi việc phải đi nịnh bợ người khác ở các bữa tiệc, cũng không chịu nổi việc phải làm nền trong các chương trình, bèn lấy cớ viết nhạc để từ chối, rồi đến “Trang viên Vi Mạt” để trốn tránh.
Nghe đến đây, Trần Tranh cảm thấy có gì đó không đúng, Hoắc Diệp Duy thật sự muốn tĩnh tâm sáng tác, tại sao lại chọn căn biệt thự công khai này? Bây giờ đang là mùa du lịch, hắn ta vừa đến, fan hâm mộ không vây quanh biệt thự mới là lạ. Tại sao hắn ta không đến nơi khác?
Tiểu Hưởng lộ vẻ mặt khó xử, “Thực ra, thực ra là Hoắc gia muốn tận hưởng tình cảm của người hâm mộ.”
Sự phù phiếm của Hoắc Diệp Duy thể hiện ở chỗ này, hắn ta biết rõ việc lộ địa chỉ nhà không phải là chuyện tốt đẹp gì, nhưng khi không còn là tâm điểm chú ý trên sân khấu, không còn là người được săn đón trong các bữa tiệc, thì chỉ có nơi này mới có thể khiến hắn ta cảm thấy mình là trung tâm của thế giới.
Trần Tranh gật đầu, tiếp tục hỏi: “Cậu đi cùng Hoắc Diệp Duy, vậy tại sao không ở trong biệt thự?”
Tiểu Hưởng nói, Hoắc Diệp Duy không muốn bị làm phiền, đã đặt khách sạn cho cậu ta ở trong thành phố, cậu ta chỉ cần mỗi ngày đến đưa đồ vào buổi sáng là được.
Nói đến đây, Tiểu Hưởng lại nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy bên cạnh cây đàn piano, sợ hãi run rẩy, “Chúng tôi, chúng tôi nên rời đi vào ngày 17 rồi, đó là điềm báo chẳng lành, tôi đã sớm nghĩ đến việc sẽ xảy ra chuyện!”
Trần Tranh vỗ vai cậu ta, “Cái gọi là điềm báo chẳng lành mà cậu nói, có phải là hắn ta bị người ta hắt bia vào người không?”
Tiểu Hưởng nghiến răng, kể lại sự việc lúc đó. Buổi chiều Hoắc Diệp Duy trốn khỏi bữa tiệc, tâm trạng rất tệ, nhưng khi đến “Trang viên Vi Mạt”, nhìn thấy nhiều fan hâm mộ như thế, tinh thần của Hoắc Diệp Duy bỗng chốc phấn chấn hẳn lên, xuống xe tương tác với fan hâm mộ, tiếp nhận sự chào đón của bọn họ.
Đây vốn là một kết thúc có hậu cho tất cả mọi người, fan hâm mộ đã gặp được thần tượng, Hoắc Diệp Duy nhận được tình cảm. Nhưng đúng lúc này, một chai bia ném về phía Hoắc Diệp Duy, lúc đó không ai biết chất lỏng bắn ra là gì, đám đông hoảng sợ tản ra, suýt chút nữa xảy ra sự cố giẫm đạp.
Lưu Tình – người ném chai bia – nhanh chóng bị fan hâm mộ bao vây, đánh đập, tâm trạng tốt đẹp của Hoắc Diệp Duy hoàn toàn biến mất. Cảnh sát đến rất nhanh, Tiểu Hưởng, Lưu Tình, và một số nhân chứng đi xuống núi làm việc, đến hơn 2 giờ sáng mới về đến biệt thự. Lúc đó, Hoắc Diệp Duy vẫn còn đang tức giận, không ngủ được, uống rất nhiều rượu.
Tiểu Hưởng lộ ra vẻ mặt chán ghét, “Cô ta là fan cuồng của Lẫm Đông, trước đây Hoắc gia từng cãi nhau với Lẫm Đông khi tham gia chương trình giải trí, cô ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.”
Tiểu Hưởng nghĩ rằng Trần Tranh chưa xem chương trình giải trí mà Hoắc Diệp Duy chế nhạo Lẫm Đông, góc độ kể chuyện nghiêng về phía Hoắc Diệp Duy, chỉ nghe lời nói của một phía, sẽ cảm thấy Hoắc Diệp Duy chỉ là thẳng thắn, bênh vực lẽ phải, ngược lại là Lẫm Đông không có tinh thần giải trí.
Trần Tranh không định nói lý lẽ với Tiểu Hưởng, bảo Tiểu Hưởng tiếp tục nói.
Cảnh sát hỏi Lưu Tình tại sao lại làm như vậy, Lưu Tình rất bình tĩnh, nói rằng việc tấn công Hoắc Diệp Duy chỉ là hành vi cá nhân, không liên quan đến việc cô ta thích ai hay không thích ai. Cô ta chính là coi thường loại người như Hoắc Diệp Duy. Biết được Hoắc Diệp Duy đến đây, cô ta không nghĩ nhiều, cầm chai bia lên trà trộn vào đám đông. Cô ta nhấn mạnh rằng bản thân không có ý định làm Hoắc Diệp Duy bị thương, chỉ muốn cho anh ta một bài học, nếu không thì thứ ném ra ngoài đã không phải là chai bia rồi.
Tình huống đã nói rõ ràng, cảnh sát hỏi Tiểu Hưởng có hòa giải hay không, trong lòng Tiểu Hưởng không muốn hòa giải, nhưng Lưu Tình thực sự không làm Hoắc Diệp Duy bị thương, cùng lắm là giam giữ hai ngày. Cậu ta gọi điện cho Hoắc Diệp Duy, Hoắc Diệp Duy vì muốn giữ gìn danh tiếng của mình, muốn lợi dụng chuyện này để xây dựng hình tượng “Khoan dung độ lượng”, nói rằng bản thân không so đo, để đồn cảnh sát thả người.
Trần Tranh nhướng mày, “Vậy là thả cô ta đi như thế?”
Tiểu Hưởng kích động nói: “Hoắc gia vẫn quá lương thiện, lúc đó tôi cũng không nghĩ đến chuyện điềm lành hay chẳng lành gì, nếu chúng ta rời đi ngay trong ngày hôm đó, thì đã không xảy ra chuyện này rồi!”
Trần Tranh ghi nhớ nhân vật quan trọng Lưu Tình này, định lát nữa sẽ tìm cô ta để nói chuyện. “Sau khi cậu trở về biệt thự vào rạng sáng ngày 18 thì ở cùng Hoắc Diệp Duy suốt thời gian đó?”
Tiểu Hưởng nói, Hoắc Diệp Duy cứ trằn trọc không ngủ được, cậu ta nấu canh giải rượu, lại nghe Hoắc Diệp Duy than thở một lúc, đến 6 giờ sáng, Hoắc Diệp Duy mới chịu đi ngủ, cậu ta làm bữa sáng cho Hoắc Diệp Duy xong thì chuẩn bị đến khách sạn trong thành phố. Hoắc Diệp Duy bảo cậu ta sáng mùng Một quay lại, mua sữa bò và sô cô la.
Bận rộn cả đêm, cậu ta còn mệt hơn cả Hoắc Diệp Duy, trở về khách sạn lăn ra ngủ, lúc tỉnh dậy, phát hiện Hoắc Diệp Duy vậy mà lại đăng một bài viết trên Weibo, nói là đang tương tác với fan hâm mộ. Cậu ta sợ Hoắc Diệp Duy làm loạn, vội vàng gọi điện thoại.
Hoắc Diệp Duy không còn vẻ chán nản như đêm qua, tâm trạng rất tốt, nói là đang tổ chức một buổi hòa nhạc tại nhà, bảo cậu ta đừng lo lắng. Cậu ta không ngừng dặn dò không được ra khỏi sân biệt thự, cũng không được cho fan hâm mộ vào. Hoắc Diệp Duy đều đồng ý, bảo cậu ta đừng đến làm phiền mình.
Đó là cuộc điện thoại cuối cùng của họ.
Tối ngày 18, Tiểu Hưởng vốn muốn gọi điện thoại cho Hoắc Diệp Duy lần nữa, nhưng sau khi tìm kiếm phản ứng của người hâm mộ, thấy mọi người đều rất vui vẻ. Cậu ta bèn yên tâm. Cậu ta đã ở bên cạnh Hoắc Diệp Duy rất lâu rồi, biết Hoắc Diệp Duy là người rất dễ xúc động, tâm trạng không tốt thì cứ như người vô dụng, tâm trạng tốt lên, nói không chừng sẽ có cảm hứng sáng tác. Cậu ta vui vẻ nghĩ, Hoắc gia nhất định là đang thức đêm sáng tác, vậy thì đêm giao thừa này, bản thân hãy tận hưởng cho tốt.
Tiểu Hưởng lại rơi lệ, vùi mặt vào lòng bàn tay, vai run lên bần bật.
Trần Tranh đợi cậu ta bình tĩnh lại, chuyển sang một câu hỏi khác, nếu không phải trên đường đến thành phố Cư Nam biết được Hoắc Diệp Duy bị hại, thì câu hỏi này anh vốn định hỏi chính Hoắc Diệp Duy.
Tiểu Hưởng ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc điện thoại đưa đến trước mặt. Trên màn hình là một bức ảnh chụp màn hình, Hoắc Diệp Duy đang cãi nhau với fan hâm mộ của Lẫm Đông trong tin nhắn riêng, nói Lẫm Đông đã chết. Tiểu Hưởng lập tức sững người, “Cái này…”
Trần Tranh nói: “Bức ảnh chụp màn hình này đến sáng nay mới được đăng tải, nhưng thời gian Hoắc Diệp Duy trả lời là tối ngày 17, vừa đúng lúc các cậu đang trên đường đến thành phố Cư Nam.”
Hôm nay Tiểu Hưởng chưa lên mạng, không biết tin nhắn riêng này đã được lan truyền rộng rãi, phản ứng đầu tiên của cậu ta là phải xử lý khủng hoảng truyền thông như thế nào, nhưng nghĩ lại, Hoắc Diệp Duy đã chết rồi, còn cần phải xử lý khủng hoảng truyền thông gì nữa chứ?
Cậu ta cười khổ, thở dài nói: “Hoắc gia nói là lời nói trong lúc nóng giận, anh ấy luôn không cho phép chúng tôi quản lý tài khoản mạng xã hội của anh ấy, tôi, tôi không biết anh ấy cãi nhau với người hâm mộ.”
Trần Tranh lắc đầu, cãi nhau hay không không phải là trọng điểm, “Tại sao Hoắc Diệp Duy lại nói Lẫm Đông đã chết?”
Lúc này, đầu óc Tiểu Hưởng chậm chạp, “Hả? Chỉ là tức giận…”
Trần Tranh nói: “Tôi đang hỏi cậu, anh ta biết bằng cách nào?”
Lát sau, Tiểu Hưởng lộ ra vẻ mặt như bị sét đánh ngang tai, “Không thể nào? Cảnh sát Trần, ý của anh là, Lẫm Đông thật sự xảy ra chuyện sao?”
Tất nhiên, Trần Tranh không thể tiết lộ thông tin Lẫm Đông mất tích, “Cậu nói những gì mình biết trước đi.”
Tiểu Hưởng rất căng thẳng, ngẩn người một lúc lâu mới nói, “Chuyện này tôi không biết nói thế nào, tôi cảm thấy phần lớn là nói đùa…”
Trong giới giải trí, Hoắc Diệp Duy có một nhóm bạn nhỏ, những người trong đó đều xuất thân giàu có, có người ngoại hình quá kém, không thể nào nổi tiếng được, cũng có người từng nổi tiếng như Hoắc Diệp Duy. Có người theo đuổi danh tiếng, có người chỉ muốn tìm kiếm người tình trong giới giải trí. Hoắc Diệp Duy là người trước, còn Thư Tuấn là người sau.
Thư Tuấn và Hoắc Diệp Duy là bạn lâu năm, nhà họ Thư còn giàu hơn nhà họ Hoắc, nhưng độ nổi tiếng của Thư Tuấn chỉ ở mức tầm tầm, đóng chính vài bộ phim truyền hình được đo ni đóng giày riêng cho mình, lượng fan hâm mộ không bằng một phần mười của Hoắc Diệp Duy. Thư Tuấn vốn dĩ không quan tâm đến những thứ này, trước khi gia nhập giới giải trí, gã ta đã dựa vào quan hệ của Hoắc Diệp Duy, chơi đùa với vài minh tinh nhỏ, cảm thấy không còn gì thú vị, nên mới tự mình làm minh tinh.
Tiểu Hưởng vẫn rất sợ Thư Tuấn, Hoắc Diệp Duy tuy miệng lưỡi độc địa, coi trọng danh tiếng, nhưng không tệ với nhân viên công tác, còn Thư Tuấn là một người rất đáng sợ, không coi ai ra gì, người tình, trợ lý, tất cả đều chỉ là đồ chơi của gã ta. Hơn nữa, nhà họ Thư không trong sạch, giết người gì đó, đối với Thư Tuấn mà nói không phải là chuyện gì to tát.
Nửa năm trước, Thư Tuấn để ý đến Lẫm Đông. Rất có thể là do Hoắc Diệp Duy thường xuyên chú ý đến Lẫm Đông, Thư Tuấn suy nghĩ một chút, cảm thấy Lẫm Đông hợp gu mình, liền theo đuổi. Lúc đó Lẫm Đông đang rất nổi tiếng, sau lưng Chiêm Phú Hải cũng không dễ chọc. Thư Tuấn bị từ chối phũ phàng trở về, vì nể mặt Vân Hưởng Entertainment nên không dám manh động. Tiểu Hưởng nghe thấy gã ta cười khẩy nói với Hoắc Diệp Duy: “Cứ chờ xem, sớm muộn gì cậu ta cũng là người của tao.”
Gần đây, trong giới đều đang đồn đại, Chiêm Phú Hải xảy ra chuyện. Tin tức trong nhóm bạn của Hoắc Diệp Duy chắc chắn nhanh nhạy hơn người thường, không biết từ đâu mà Hoắc Diệp Duy biết được Chiêm Phú Hải bị bắt, lúc này mới lên mạng nói Lẫm Đông mất chỗ dựa để tạo nhiệt. Mà Lẫm Đông từ đầu đến cuối không xuất hiện để giải thích, chủ đề ngày càng nóng.
Người vui vẻ nhất là Thư Tuấn, Hoắc Diệp Duy nói: “Bây giờ thì cậu không còn gì phải kiêng dè nữa rồi nhỉ?”
Nhưng sau khi bị từ chối phũ phàng, Thư Tuấn đã không còn muốn theo đuổi Lẫm Đông nữa, gã ta cười nham hiểm, nói: “Cậu ta xong đời rồi, lúc đầu dám từ chối tao, bây giờ Chiêm Phú Hải ngã ngựa rồi, tao muốn cho cậu ta sống không bằng chết.”
Chẳng những Tiểu Hưởng, mà ngay cả Hoắc Diệp Duy cũng giật mình. Là bạn từ nhỏ, Hoắc Diệp Duy biết Thư Tuấn có thể làm ra chuyện như vậy, mà hắn ta không thể ngăn cản. Cách duy nhất là phủi sạch quan hệ.
Trần Tranh hỏi: “Vậy nên Hoắc Diệp Duy đến Thành phố Cư Nam, không chỉ là để trốn tránh các bữa tiệc xã giao, mà còn muốn tránh xa Thư Tuấn hết mức có thể?”
Hết chương 124.