Chương 125: Không Nơi Nương Tựa (09)

 

Chương 125: Không Nơi Nương Tựa (09)

 

Tiểu Hưởng im lặng một lúc rồi thừa nhận: “Đúng vậy. Hoắc gia cảm thấy Thư Tuấn sắp ra tay với Lẫm Đông, nếu anh ấy không đi, sẽ bị vạ lây. Nhưng tôi không ngờ, anh ấy lại nói ra những lời như vậy khi cãi nhau với fan của Lẫm Đông, thật không lý trí!”

 

Trần Tranh hỏi: “Trước đây hắn ta đã từng có hành vi tương tự chưa?”

 

Tiểu Hưởng không chắc chắn lắm: “Hình như là không, tuy Hoắc gia có chút kiêu ngạo, nhưng không phải kẻ ngốc, anh ấy biết điều gì nên nói, điều gì không nên nói. Nói với fan rằng Lẫm Đông đã chết, thật quá đáng.”

 

Không ai biết Hoắc Diệp Duy nói ra câu đó với mục đích gì. Trần Tranh trở về “Trang viên Vi Mạt”, trên đường đi nhìn thấy một đám người vây quanh một căn nhà gỗ nhỏ, hét lớn: “Giao kẻ giết người ra đây!”

 

Trên căn nhà gỗ có ghi chữ “lake”, Trần Tranh lập tức chạy tới. Những người bao vây “lake” đều là fan của Hoắc Diệp Duy, rất nhiều người trong số họ đã chứng kiến cảnh Lưu Tình ném chai bia vào Hoắc Diệp Duy,bọn họ rất bất mãn khi Lưu Tình không bị bắt giữ vì hành động đó. Giờ đây Hoắc Diệp Duy đã chết, bọn họ vừa đau buồn vừa phẫn nộ, cảnh sát vẫn đang trong quá trình thu thập manh mối, nhưng trong lòng bọn họ thì đã có câu trả lời.

 

Kẻ giết Hoắc Diệp Duy, ngoài Lưu Tình ra thì còn có thể là ai? Người phụ nữ này ngày hôm trước còn muốn giết chết Hoắc Diệp Duy trước mặt mọi người!

 

Khác với Tiểu Hưởng, các fan đều có thời gian lên mạng, đều nhìn thấy ảnh chụp màn hình tin nhắn riêng tư mà fan của Lẫm Đông đăng tải. Hoắc Diệp Duy nói Lẫm Đông đã chết? Không, nhất định là fan của Lẫm Đông bịa đặt, người chết là Hoắc Diệp Duy, Lẫm Đông và fan của anh ta đang cố tình vu oan giá họa!

 

“Giao Lưu Tình ra đây! Giao Lẫm Đông ra đây!” Đám đông fan hâm mộ phẫn nộ, nhân viên của “lake” bị bọn họ bắt giữ, giống như sắp bị áp giải đi xử trảm, cửa kính cũng đã bị đập vỡ. Một người đàn ông trung niên có vẻ là quản lý đang lớn tiếng nói với đám đông fan hâm mộ, ông ta vốn mặc một bộ vest lịch sự, giờ đây đến cả kính cũng bị chen chúc đến rơi mất.

 

Cảnh sát đến để kiểm soát tình hình, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản được, đã có người xông vào căn nhà gỗ nhỏ, chạy về phía khu văn phòng của “lake”. Trần Tranh chen vào đám đông, giúp người đàn ông trung niên đỡ những cú đấm vung tới, đối phương chắp tay cầu xin: “Cứu chúng tôi với, loạn hết rồi, tất cả đều loạn hết rồi!”

 

Người đàn ông trung niên tên Trịnh Phi Long, là quản lý kênh phân phối của “lake”, cũng là họ hàng xa của Lưu Huân – chủ thương hiệu “lake”, không chỉ phải quản lý chuyện trong xưởng, còn phải quản lý cả chuyện nhà của Lưu gia. Ông ta nói bằng giọng địa phương, chỉ cho Trần Tranh xem vết thương trên đầu và cánh tay, lo lắng đến toát mồ hôi hột.

 

Thêm nhiều cảnh sát nữa đến mới miễn cưỡng cách ly được đám đông fan hâm mộ.

 

Trần Tranh đang định đi vào trong xưởng thì điện thoại bỗng nhiên reo.

 

“Anh, anh vẫn còn ở chỗ trợ lý của Hoắc Diệp Duy chứ?” Minh Hàn nói với tốc độ rất nhanh.

 

Trần Tranh đáp: “Không, anh đang ở ‘kake’, fan của Hoắc Diệp Duy đang làm loạn.”

 

Minh Hàn nói: “Một dấu chân trong biệt thự đã được đối chiếu, rất có thể là của Lưu Tình. Camera giám sát của trang viên ghi lại được vào lúc 8 giờ tối ngày 18, Lưu Tình đã xuất hiện gần nhà họ Hoắc.”

 

Trần Tranh nhíu mày, chẳng lẽ Lưu Tình thật sự là hung thủ?

 

Minh Hàn lại nói: “Lưu Tình mất tích rồi. Vừa rồi Lý Sơ muốn tìm cô ta để thẩm vấn, người nhà họ Lưu nói cả ngày hôm nay không ai nhìn thấy cô ta!”

 

Lại một đám người chạy qua sau lưng Trần Tranh, lao về phía khu văn phòng của “lake”, Trần Tranh bị va phải loạng choạng một bước.

 

Minh Hàn cảnh giác hỏi: “Anh, anh sao vậy?”

 

“Không sao.” Trần Tranh đáp: “Anh sẽ tìm người của ‘lake’ để tìm hiểu tình hình.”

 

Trịnh Phi Long dẫn Trần Tranh đi đến khu vực nghiên cứu và phát triển của “lake”, trên đường đi Trần Tranh ngửi thấy một mùi hương nồng nàn. Nơi này tuy là xưởng sản xuất nước hoa, có mùi hương cũng không có gì lạ, nhưng mùi hương này rất tự nhiên, không phải là mùi nước hoa. Trần Tranh nhìn về phía phát ra mùi hương, chỉ thấy một vùng hoa mai vàng rực rỡ đang nở rộ. Xung quanh khu vực nghiên cứu và phát triển này, thì ra là một vườn mai vàng đồ sộ.

 

Trịnh Phi Long vội vàng giải thích, từ nhỏ Lưu Huân đã thích những loài cây có mùi hương nồng nàn, trên núi lại thích hợp trồng mai vàng, cho nên không lâu sau khi “lake” được thành lập, đã có vườn mai vàng này.

 

Một người phụ nữ mặc trang phục bảo hộ lao động bị đám đông fan hâm mộ lôi ra ngoài, nhân viên an ninh và một số fan đánh nhau loạn xạ. Trần Tranh cùng cảnh sát hợp sức tách bọn họ ra, người phụ nữ vừa rồi bị siết cổ, mặt đỏ bừng, fan bị cảnh sát giữ lấy vẫn đang gào thét: “Em gái cô ta giết người! Bọn họ phải đền mạng! Đền mạng!”

 

Trịnh Phi Long vội vàng chạy tới, che chở cho người phụ nữ: “Mọi người làm cái gì vậy! Có còn luật pháp nữa hay không?”

 

Trần Tranh nhìn về phía người phụ nữ, nhân viên an ninh gọi cô ta là “Lưu tổng”, cô ta ho đến mức nước mắt giàn giụa, cố gắng buộc lại tóc: “Em gái tôi không giết người! Nếu nó giết người, cảnh sát tự nhiên sẽ đến bắt nó.”

 

Đám đông fan hâm mộ gầm lên: “Ai mà không biết nhà cô ta và Lẫm Đông gian díu với nhau? Chắc chắn là Lẫm Đông xúi giục cô ta giết Hoắc gia! Cô đừng có chối cãi!”

 

Sắc mặt người phụ nữ thay đổi, cô ta vùng ra khỏi vòng tay của nhân viên an ninh, lao tới tát vào mặt fan hâm mộ kia một cái, Trịnh Phi Long nhìn mà ngây người. Cảm xúc của cả hai bên lại một lần nữa bùng nổ, xung đột gần như không thể tránh khỏi.

 

Trần Tranh nhanh chóng kéo người phụ nữ lại: “Lưu Tình mất tích rồi, cô không biết sao?”

 

Người phụ nữ sững sờ: “Anh nói gì cơ?”

 

Mười lăm phút sau, người phụ nữ lên xe cảnh sát, Trịnh Phi Long lập tức bị đám đông fan hâm mộ phẫn nộ bao vây. Khác với vẻ kiên cường khi đối mặt với đám đông fan hâm mộ, người phụ nữ hốt hoảng nói: “Em gái tôi làm sao?”

 

Trần Tranh nói: “Tôi còn muốn hỏi cô, nhà các cô và Lẫm Đông có quan hệ gì? Tại sao Lưu Tình lại tấn công Hoắc Diệp Duy?”

 

Năm nay Lưu Huân ba mươi tuổi, tự mình thành lập thương hiệu nước hoa “lake”, Lưu Tình là em gái, kém cô mười tuổi. Hai chị em tuy chênh lệch tuổi tác khá lớn, nhưng nương tựa vào nhau, quan hệ từ trước đến nay rất thân thiết.

 

Khi Lưu Huân kể về gia đình mình, trong ánh mắt kiên cường hiện lên vẻ u buồn. Tổ tiên nhà họ Lưu đời đời sống ven bờ hồ Cư Nam, cha mẹ cô là nông dân trồng cây ăn quả, dựa vào tính cần cù chăm chỉ mà tích cóp được một khối tài sản kha khá, cho con trai cả, cũng chính là anh trai của Lưu Huân đi du học nước ngoài, Lưu Huân cũng đi du học từ khi học cấp ba.

 

Anh trai học thành tài trở về, đưa vườn cây ăn quả của gia đình lên một tầm cao mới. Anh trai có hoài bão hơn cha mẹ, muốn liên kết những người nông dân trồng cây ăn quả khác với nhau, xây dựng thương hiệu cho trái cây hồ Cư Nam.

<<Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện.>>

Để thực hiện mục tiêu này, anh trai cùng với một vài người bạn trẻ có chung chí hướng đến khảo sát thị trường ở một số thành phố lớn của tỉnh, nhưng do làm việc quá sức nên đột ngột qua đời. Cha mẹ cô bị đả kích nặng nề, vườn cây ăn quả được chăm sóc cẩn thận suốt nửa đời người bị bỏ hoang.

 

Lúc đó Lưu Huân đang thực tập tại một xưởng sản xuất nước hoa nhỏ, chịu ảnh hưởng của thời trang nước ngoài, vốn định khẳng định chỗ đứng trong giới thời trang, nghe tin dữ, cô đành phải trở về quê nhà. Cha mẹ tuy chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cô và em gái, nhưng trong xương tủy vẫn là tư tưởng trọng nam khinh nữ, coi con trai là hy vọng của cuộc đời, con trai mất rồi, tinh thần của bọn họ cũng tiêu tan. Dù Lưu Huân có an ủi, động viên thế nào cũng vô ích. Nhìn thấy gia đình mất đi trụ cột, Lưu Huân đành phải ở lại, điều này gần như đồng nghĩa với việc cuộc đời cô cũng phải bắt đầu lại từ đầu.

 

Không lâu sau, tin tức khu vực phía Tây hồ Cư Nam sẽ được cải tạo thành khu du lịch được lan truyền, phần lớn người trồng cây ăn quả không đồng ý, kéo băng rôn phản đối. Lưu Huân lại cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội tốt, bèn khuyên cha mẹ ký hợp đồng. Nhà họ Lưu được chia một khoản tiền đền bù kha khá, Lưu Huân lấy một phần làm tiền dưỡng lão cho cha mẹ, một phần khác định liều lĩnh mua một mảnh đất trên núi phía tây hồ Cư Nam – cũng chính là khu vực mà “lake” hiện đang tọa lạc.

 

Nhưng người ngăn cản cô lại chính là cha mẹ cô. Hai ông bà lão sau khi mất con trai, tính tình đã thay đổi rất nhiều, nhìn hai đứa con gái chỗ nào cũng thấy không vừa mắt, cho dù bọn họ làm gì, hai người cũng cảm thấy không bằng con trai, suốt ngày lải nhải con trai tốt thế nào, hiếu thảo ra sao. Lúc đó Lưu Tình mới học cấp hai, vì cảm thấy gia đình ngột ngạt nên ở nhà bạn học, không chịu về nhà.

 

Chuyện ký hợp đồng rõ ràng là do bọn họ đồng ý, thấy Lưu Huân muốn động đến tiền bồi thường, bọn họ lại hối hận, nói Lưu Huân tham tiền, đến cả tiền mua quan tài cho cha mẹ cũng muốn dùng. Cho dù Lưu Huân có nói chỉ lấy một phần tiền để đầu tư, nhưng có giải thích thế nào bọn họ cũng không tin, thậm chí còn tìm đến nhà đầu tư, cùng nhà đầu tư chặn đường lui của Lưu Huân.

 

Mọi chuyện phát triển đến mức, mẹ Lưu thậm chí còn chỉ vào mũi Lưu Huân mắng chửi: “Sao người chết không phải là mày? Trả con trai lại cho tao!”

 

Lúc đó Lưu Huân rất bế tắc, cô ở nước ngoài lâu ngày, học được mô hình kinh doanh của giới thời trang nước ngoài, về nước căn bản không có đất dụng võ. Cô đành phải tạm gác mọi thứ lại, kiên nhẫn hòa hoãn mâu thuẫn với cha mẹ. Nhưng cha mẹ vẫn hận cô bán vườn cây ăn quả, muốn lấy lại toàn bộ số tiền, một đồng cũng không chừa cho cô và Lưu Tình, đồng thời muốn đoạn tuyệt quan hệ với hai người. Nhà đầu tư cũng ra mặt cản trở, Lưu Huân vừa không có được đất, cũng không có được tiền bồi thường.

 

Sau đó, Lưu Huân đã tìm kiếm sự trợ giúp pháp lý, trước khi ra tòa đã thuyết phục được nhà đầu tư, có được mảnh đất trên núi, còn cha mẹ thì đoạn tuyệt quan hệ với cô.

 

Cuộc sống rơi vào lúc khó khăn nhất, Lưu Huân vừa phải chăm sóc em gái, vừa phải nghĩ cách kiếm sống, nước hoa, thời trang đều bị cô gạt sang một bên. Cô làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, dựa vào việc trang điểm cho người nổi tiếng, tích góp được vốn liếng, lại mời người họ hàng xa là Trịnh Phi Long đến giúp đỡ, hợp tác với “Trang viên Vi Mạt”, xây dựng xưởng sản xuất theo phong cách của toàn bộ trang viên, nghiên cứu và phát triển nước hoa.

 

Đây lại là một quãng thời gian gian nan, hiện nay có vô số loại nước hoa, mọi người mua cả đời cũng không hết nước hoa của các thương hiệu lớn, ai lại để ý đến thương hiệu nhỏ bé của cô? Hơn nữa, nước hoa niche đã bị rất nhiều thương gia bất lương làm hỏng, tràn lan hàng giả, hàng kém chất lượng, hàng độc hại… Lưu Huân có thể đảm bảo mỗi một lọ nước hoa của mình đều được làm tỉ mỉ, độc nhất vô nhị, nhưng người tiêu dùng không nghĩ như vậy.

 

Không còn cách nào khác, cô nảy sinh ý định đóng cửa “lake”, nhưng Lưu Tình lại không cho phép, khóc lóc cầu xin cô tiếp tục kiên trì thêm một thời gian nữa. “Chị ơi, hôm nay em xịt nước hoa của chúng ta đi học, mọi người đều khen thơm. Chị ơi, đừng bỏ cuộc có được không?”

 

Lưu Tình là đứa trẻ chưa từng trải qua sóng gió, từ nhỏ đã được nuông chiều, lúc anh trai còn sống, anh trai cưng chiều cô bé, anh trai mất rồi, Lưu Huân về nước che chở cho Lưu Tình. Cho nên Lưu Tình rất ngây thơ, luôn cho rằng chỉ cần là nguyện vọng của mình thì sẽ có người giúp cô thực hiện.

 

Có lẽ bản thân Lưu Huân cũng không cam tâm, có lẽ là không muốn em gái thất vọng, cô nghiến răng kiên trì. Cũng trong năm đó, em gái cô mê mẩn một tiểu idol vô danh tiểu tốt – Lẫm Đông.

 

Lưu Huân không bao giờ đu idol, từng gặp qua không ít minh tinh sống hai mặt, mỗi lần dặn dò Lưu Tình đừng quá mê muội minh tinh, Lưu Tình đều sẽ có lý có tình mà nói với cô rằng, Lẫm Đông không giống vậy, Lẫm Đông nhất định sẽ nổi tiếng.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Lúc đó Lẫm Đông chỉ có thể đóng vai phụ trong một số bộ phim truyền hình hot, đi làm nền cho người khác, lượng fan ít ỏi trên Weibo đều là do công ty mua. Vậy mà Lưu Tình lại vác theo máy ảnh, ống kính đi theo ủng hộ anh ta, trở thành một trong những fan đời đầu của anh ta.

 

Đu idol cần có tiền, Lưu Tình không tim không phổi, tìm Lưu Huân xin tiền. Lưu Huân vì “lake” mà đau đầu nhức óc, vậy mà vẫn cố gắng tiết kiệm tiền để thỏa mãn tâm nguyện của em gái. Điều cô không ngờ là, điều này lại trở thành động lực và nguồn cảm hứng của cô, cô không đóng cửa “lake”, mà tập trung nghiên cứu và phát triển, đồng thời tận dụng các mối quan hệ tích lũy được khi còn làm chuyên viên trang điểm. Nước hoa của cô bắt đầu được lan truyền trong giới chuyên viên trang điểm, stylist với quy mô nhỏ, không lâu sau thì được một minh tinh không có hợp đồng đại diện nước hoa để mắt đến, cuối cùng cũng có tiếng tăm.

 

Điều khiến Lưu Huân bất ngờ là, lúc này Lưu Tình cũng trở thành lý do để Lẫm Đông kiên trì. Lẫm Đông xuất thân trong gia đình bình thường, sau lưng không có thế lực, cách đây không lâu bị nhạc sĩ nổi tiếng Hoắc Diệp Duy sỉ nhục đến mức không ngóc đầu lên nổi, rất ít người chỉ trích Hoắc Diệp Duy, cư dân mạng đều chế giễu Lẫm Đông. Lưu Tình là một trong số ít những người kiên định ủng hộ Lẫm Đông. Cô bất chấp mưa gió đi theo ủng hộ Lẫm Đông, luôn đứng ở hàng đầu tiên, giơ cao bảng hiệu, điên cuồng, ngây thơ, thậm chí là nực cười.

 

Lẫm Đông sớm đã chú ý đến cô bé, sau mỗi buổi biểu diễn, chỉ cần có cơ hội, anh ta sẽ chủ động cảm ơn cô và những người hâm mộ khác đã đến ủng hộ mình.

 

Ban đầu Lưu Huân cho rằng em gái bỏ ra nhiều tâm sức như vậy để đu idol không phải là chuyện tốt, nhưng nhìn Lẫm Đông từng bước một trưởng thành, em gái dường như cũng trưởng thành hơn, không còn bốc đồng, suy nghĩ nông cạn như trước nữa. Có một ngày, cô bé nói với Lưu Huân: “Chị, chị và Lẫm Đông đều là tấm gương của em, em đã giúp anh ấy, bây giờ em muốn giúp chị.”

 

Lưu Huân tò mò hỏi: “Em giúp anh ta cái gì?”

 

Lưu Tình vui vẻ nói, cuối cùng Lẫm Đông đã nhận được vai nam thứ hai, đạo diễn nói diễn xuất của anh ấy rất tự nhiên, sau này anh ấy sẽ tập trung đóng phim, giảm bớt việc biểu diễn trên sân khấu. Đây là những lời anh ấy đã đích thân nói với mấy fan lâu năm bọn họ cách đây vài ngày, còn đặc biệt cảm ơn cô đã luôn đồng hành cùng anh ấy.

 

Lưu Tình không phải chỉ nói suông, cô thật sự quyết tâm, học hành chăm chỉ, thi đại học đạt được kết quả rất tốt, năm ngoái bài quảng cáo cô viết cho “lake” được khen ngợi rất nhiều.

 

Trần Tranh nói: “Nhà Lẫm Đông có rất nhiều nước hoa của ‘lake’, là Lưu Tình tặng sao?”

 

Lưu Huân gật đầu: “Tình Tình rất muốn chúng tôi mời Lẫm Đông làm người đại diện, nhưng lúc trước, chúng tôi đã ký hợp đồng với một minh tinh khác, không thể mời Lẫm Đông được. Cho nên cứ có cơ hội, Tình Tình lại tặng nước hoa cho Lẫm Đông. Đến lúc sau, hợp đồng trước đó hết hạn, tôi định tranh thủ đi ký hợp đồng với Lẫm Đông, nhưng Tình Tình lại ngăn cản tôi.”

 

Trần Tranh hỏi: “Tại sao?”

 

Lưu Huân nói: “Lúc đó Lẫm Đông đã nổi tiếng rồi, không còn là tiểu idol bị người khác tùy tiện sỉ nhục nữa. Thật ra tôi nói là tranh thủ, nhưng trong lòng cũng biết hy vọng không lớn, hợp đồng quản lý của anh ta ở Vân Hưởng Entertainment, nói cho cùng thì ‘lake’ vẫn có khoảng cách với các thương hiệu lớn, anh ta có thể ký hợp đồng với công ty tốt hơn. Chỉ là, tôi không ngờ Tình Tình lại ngăn cản. Tôi hỏi con bé tại sao, con bé nói nó bảo vệ Lẫm Đông không phải là muốn đòi hỏi hồi báo từ Lẫm Đông, bây giờ Lẫm Đông ngày càng tốt hơn, con bé nên rời xa anh ta. Để cho đám người viết bài quảng cáo biết được quan hệ giữa Lẫm Đông và fan quá thân thiết, đối với Lẫm Đông không tốt.”

 

Lưu Huân rưng rưng nước mắt: “Tình Tình rất lương thiện, ngoại trừ cha mẹ, không ai làm tổn thương con bé, cho nên con bé nguyện ý cho đi tất cả tình yêu thương mà con bé nhận được. Thật ra hai năm nay chúng tôi không chủ động liên lạc với Lẫm Đông, Tình Tình đi đón anh ta ở sân bay đều trốn trong đám đông. Lẫm Đông… Lẫm Đông có cất giữ nước hoa chúng tôi tặng cẩn thận không?”

 

Trần Tranh gật đầu: “Đều ở trong tủ trưng bày ở nhà anh ta, vị trí rất dễ thấy.”

 

Lưu Huân nghẹn ngào: “Tình Tình không thích nhầm người.” Bỗng nhiên, cô kinh ngạc nói: “Mấy người đến nhà Lẫm Đông… Vậy là, Lẫm Đông thật sự xảy ra chuyện rồi sao?”

 

Trần Tranh hỏi: “Cô nghe nói gì sao? Còn nữa, Lưu Tình đã quyết định rời xa Lẫm Đông rồi, tại sao lại đột nhiên tấn công Hoắc Diệp Duy?”

 

Lưu Huân có chút luống cuống, lắc đầu: “Dạo này tâm trạng Tình Tình rất tệ, tôi hỏi con bé có phải gặp chuyện gì không, con bé hiếm khi nhắc đến Lẫm Đông với tôi. Con bé đã rất ít khi nhắc đến anh ta rồi, đột nhiên lại nói công ty của Lẫm Đông xảy ra chuyện, Lẫm Đông cũng không xuất hiện nữa, phòng làm việc không có chút tin tức gì.”

 

Vào lúc Lẫm Đông sa sút tinh thần, Lưu Tình là người bảo vệ, khi Lẫm Đông trở thành tâm điểm chú ý của hàng vạn người, Lưu Tình lặng lẽ lùi bước. Giờ đây Lẫm Đông gặp rắc rối, Lưu Tình vẫn là người quan tâm đến anh ta nhất.

 

“Tình Tình vẫn luôn rất ghét Hoắc Diệp Duy.” Lưu Huân nói: “Mấy ngày nay con bé xem được rất nhiều tin tức trên mạng, tôi thường xuyên ở trong xưởng, không biết rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chiều ngày 17 tôi đột nhiên nhận được điện thoại, là cảnh sát gọi đến, bảo tôi đến đồn cảnh sát bảo lãnh người, tôi mới biết Hoắc Diệp Duy đã trở về, Tình Tình suýt chút nữa đã làm hắn ta bị thương.”

 

Lưu Huân cuống cuồng chạy đến đồn cảnh sát, không gặp được Hoắc Diệp Duy, trợ lý của Hoắc Diệp Duy ngược lại rất dễ nói chuyện. Cô liên tục xin lỗi, còn bảo Lưu Tình xin lỗi. Có cảnh sát nhìn chằm chằm, Lưu Tình đành miễn cưỡng xin lỗi. Trên đường về nhà, cô nhịn không được mắng Lưu Tình vài câu.

 

“Chị tưởng bây giờ em lớn rồi, chín chắn rồi, không phải em đã nói không quan tâm đến chuyện của Lẫm Đông nữa à? Sao còn đi gây chuyện với Hoắc Diệp Duy? Lỡ như làm hắn ta bị thương thật thì sao? Em có biết nhà họ Hoắc giàu có thế nào không, hoàn toàn không phải là gia đình nhỏ bé như chúng ta đâu, những người như chúng ta có thể so sánh được à?”

 

Lưu Tình không còn ngoan ngoãn như mọi khi: “Lẫm Đông không thấy đâu nữa! Trước đây anh ấy chưa từng biến mất không có tin tức gì lâu như vậy! Chắc chắn là Hoắc Diệp Duy giở trò gì rồi!”

 

“Giới giải trí này như thế nào chị còn rõ hơn em! Vân Hưởng xảy ra chuyện, anh ta phải im lặng chờ đợi mọi chuyện qua đi, lúc này mà xuất hiện chỉ càng thêm rắc rối!” Lưu Huân quở trách: “Cho dù Hoắc Diệp Duy có làm gì, thì em có thể làm gì hắn ta? Em về nhà tự kiểm điểm bản thân cho chị!”

 

Trở về nhà, cô trực tiếp nhốt Lưu Tình lại, còn bảo Trịnh Phi Long giúp cô trông chừng con bé.

 

Gần đây “lake” đang nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới, Lưu Huân ở lại xưởng trong thời gian dài, chiều ngày 18 cô về nhà xem qua, người giúp việc nói Lưu Tình vẫn còn ở nhà, đã ăn cơm rồi, tâm trạng ổn định. Cô yên tâm trở về xưởng, cứ như vậy ở lại đến tận bây giờ.

 

“Tôi, tôi không biết Tình Tình đã ra ngoài!” Cô lo lắng nói: “Nhưng dù có thế nào đi nữa, con bé cũng không thể giết người! Tôi là người nuôi nấng con bé, tôi hiểu rõ con bé!”

 

“Nhưng sự thật là Lưu Tình có khả năng tham gia vào vụ giết người này.” Minh Hàn mở một đoạn video, lúc 6 giờ chiều ngày 18, Lưu Tình rời khỏi nhà, mặc áo khoác gió màu xanh đen, đội mũ lưỡi trai, đeo một chiếc balo màu đen, liên tục nhìn xung quanh, dáng vẻ rất cảnh giác. Nhìn hướng đi của cô ta, rất có thể cô ta đang đến nhà Hoắc Diệp Duy. Mà lúc đó buổi hòa nhạc của Hoắc Diệp Duy vừa kết thúc, fan lần lượt rời khỏi nhà họ Hoắc, vẫn còn một ít fan chưa chịu rời đi.

 

Đến 8 giờ tối, camera giám sát gần nhà họ Hoắc lại một lần nữa bắt được hình ảnh của Lưu Tình, cô ta nhìn về phía biệt thự, dường như đang chờ đợi điều gì đó. Không lâu sau khi cô ta biến mất khỏi camera giám sát, camera giám sát được bật quanh năm ở nhà họ Hoắc bị cắt điện.

 

“Dấu chân này rất có thể là dấu chân của Lưu Tình.” Minh Hàn đưa bản đối chiếu cho Trần Tranh: “Vừa rồi Bên giám định dấu vết đã thu thập tất cả giày của Lưu Tình, vân đế giày không giống nhau, nhưng kích cỡ, độ mòn do thói quen đi lại rất giống nhau.”

 

Trần Tranh nói: “Lưu Tình lẻn vào biệt thự lúc 9 giờ, tắt camera giám sát, sau khi gây án thì bỏ trốn, để lại dấu chân dính máu. Vậy dấu chân còn lại thì sao?”

 

Minh Hàn lắc đầu: “Giày thể thao nam cỡ 42, tạm thời chưa có mục tiêu đối chiếu cụ thể. Nhưng em nhớ Lẫm Đông cũng đi giày cỡ 42, vân đế giày này cũng gần giống với đôi anh ta mang khi mất tích.”

 

“Lưu Tình và Lẫm Đông hợp tác giết Hoắc Diệp Duy?” Trần Tranh trầm ngâm: “Về mặt logic thì có khả năng này. Đã đối chiếu với dấu chân của Lẫm Đông chưa?”

 

“Lấy đâu ra thời gian mà đối chiếu.” Minh Hàn nói: “Lẫm Đông chủ động biến mất, là vì muốn giết Hoắc Diệp Duy sao? Hình như anh ta không để ý đến người này. Là Hoắc Diệp Duy nhiều lần chủ động gây sự với anh ta.”

 

“Vậy là Lưu Tình cấu kết với một người khác? Người này lại đi giày giống hệt giày của Lẫm Đông?” Trần Tranh vừa suy tư vừa ghi chép vào sổ: “Lưu Tình sống ở hồ Cư Nam, là người hiểu rõ “Trang viên Vi Mạt” nhất, cô ta có thể còn hiểu rõ biệt thự của Hoắc Diệp Duy hơn cả bản thân Hoắc Diệp Duy, cô ta là trợ thủ phù hợp nhất. Nhưng kẻ giết người không phải là cô ta, hung thủ đâm một nhát dao thẳng vào tim Hoắc Diệp Duy, sau khi giết người còn mổ bụng thi thể, từ từ thưởng thức cảnh tượng mực đổ vào nội tạng. Cô ta không làm được.”

 

“Đúng rồi anh.” Minh Hàn ngắt lời: “Hành động đổ mực này em nghĩ ra một cách giải thích khác, có lẽ hung thủ không phải muốn thể hiện Hoắc Diệp Duy lòng dạ đen tối.”

 

Trần Tranh ngẩng đầu: “Hửm?”

 

Minh Hàn nói: “Có lẽ kẻ đó đang mỉa mai Hoắc Diệp Duy bụng đầy thi thư, nếu không thì tại sao mực ở bụng lại nhiều nhất? Hình tượng của Hoắc Diệp Duy chính là một người tài hoa, không chỉ có tài năng âm nhạc, mà còn rất am hiểu các lĩnh vực khác.”

 

Trần Tranh dứt khoát ghi thêm điều này vào sổ, lại nói: “Vừa rồi chúng ta nói là một khả năng, Lưu Tình là người hỗ trợ hung thủ, sau khi gây án hai người cùng nhau bỏ trốn khỏi hiện trường. Nhưng còn một khả năng nữa, hiện tại Lưu Tình rất có thể đã gặp chuyện không may.”

 

Minh Hàn nheo mắt: “Lưu Tình đã nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy nên đã bị diệt khẩu?”

 

Trần Tranh đứng dậy, đi hai bước: “Lưu Huân nói, Lưu Tình là một cô gái rất khó che giấu cảm xúc, thích hay ghét đều thể hiện rõ ràng trên mặt, nhưng bản tính lương thiện. Anh đang nghĩ, liệu cô ta có thật sự vì Lẫm Đông mà hận Hoắc Diệp Duy đến mức cấu kết với người khác giết chết hắn ta hay không?”

 

“Sự bất mãn của cô ta đều trút hết vào chai bia đó rồi.” Minh Hàn nói: “Hoắc Diệp Duy đến bất ngờ, mà cô ta lại vì lo lắng cho Lẫm Đông, không khống chế được cảm xúc. Nếu cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng để giết người, sao có thể để lộ bản thân sớm như vậy, còn bị đưa vào đồn cảnh sát. Cô ta làm vậy, Hoắc Diệp Duy chết rồi, cô ta chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm.”

 

Trần Tranh gật đầu, dựa theo dòng suy nghĩ này mà phân tích tiếp: “Lúc ở đồn cảnh sát, có thể cô ta còn hơi hối hận, nhưng Lưu Huân vội vàng hòa giải, ép cô ta xin lỗi, còn nhốt cô ta lại, tâm lý phản nghịch của người trẻ trỗi dậy, cô ta lại muốn làm gì đó.” Nói xong, Trần Tranh cúi người ghi chép: “Ở đây có thể chia ra hai hướng, cô ta đến nhà Hoắc Diệp Duy, ép Hoắc Diệp Duy nói ra tin tức của Lẫm Đông, hoặc… chỉ là muốn cho Hoắc Diệp Duy một bài học?”

 

“Cô ta mang theo thiết bị chụp ảnh.” Minh Hàn nói: “Chính là trong chiếc balo của cô ta, cô ta muốn chụp cái gì đó.”

 

“Vậy là có lý.” Trần Tranh nói: “Chụp ảnh là sở trường của cô ta, đứng ở góc độ của cô ta, cô ta không thể làm được nhiều chuyện, vạch trần bộ mặt thật của Hoắc Diệp Duy là một phương diện, có thể cô ta muốn dùng cách này để uy hiếp Hoắc Diệp Duy, hoặc là xé rách hình tượng của Hoắc Diệp Duy. Nhưng tối hôm đó hung thủ đột nhập, cô ta nhìn thấy hiện trường vụ án mạng, hoảng sợ bỏ chạy.”

 

Minh Hàn nói: “Hung thủ sẽ không tha cho cô ta, và cả những thứ cô ta chụp được. Cho nên bây giờ cô ta mới ‘mất tích’.”

 

Trần Tranh thở dài: “Đúng vậy. Nói đến hướng thứ hai, hung thủ nắm bắt cơ hội Lưu Tình ném chai bia, lợi dụng cô ta. Có thể bọn họ quen biết nhau, cũng có thể chỉ mới tiếp xúc vào ngày 18, hung thủ thuyết phục Lưu Tình đi tắt camera giám sát, rất có thể kẻ đó không nói cho Lưu Tình biết mình thật sự muốn làm gì, chỉ nói là muốn cho Hoắc Diệp Duy một bài học. Lưu Tình chưa trải đời nhiều, dễ dàng mắc bẫy. Khi Lưu Tình hoàn thành nhiệm vụ, hung thủ sẽ không tha cho cô ta.”

 

Minh Hàn nói: “Cho nên rất có thể chúng ta sẽ còn phát hiện thêm một thi thể nữa.”

 

Hết chương 125.

 

Chương 125: Không Nơi Nương Tựa (09)

Ngày đăng: 9 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên