Chương 125: Nguy Hiểm
Làn da của thây ma vốn đã căng cứng, mí mắt đột nhiên giật giật, vừa hay kéo động phần da bị gậy đánh trúng ở thái dương, cả khuôn mặt trở nên méo mó quỷ dị.
Ánh mắt oán độc của nó nhìn chằm chằm hai con người trước mặt, bóng đèn trên trần nhà vệ sinh nhấp nháy dữ dội hơn.
Sau một hồi nhấp nháy liên tục thì “Tách” một tiếng, bóng đèn phát nổ.
“Này, đừng có phá hoại tài sản công cộng.”
Lợi dụng việc có sếp có mặt ở đây, Chu Kỳ An ung dung bật đèn pin lên.
Ánh sáng quét qua, con zombie cầm báo đã biến mất không còn chút dấu vết nào.
Chu Kỳ An tiến về phía trước một bước, chân giẫm phải mảnh thủy tinh vỡ vụn.
Một giọt chất lỏng nhỏ xuống từ trán trán.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, chất lỏng ngày càng nhiều, từng giọt từng giọt nhớp nhúa, giống như thác sô cô la vậy.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn, vị trí lắp bóng đèn cũ không biết từ lúc nào đã được thay thế bằng một cái đầu người đang phân hủy, ánh sáng từ đèn pin chiếu từ cằm lên, con ngươi của cái đầu kia đang nhìn chằm chằm xuống dưới, cảm giác bất cam và sợ hãi trước khi chết đều được lưu giữ trong đôi đồng tử đang giãn ra kia.
Chu Kỳ An lùi lại một bước, nhưng vẫn phải dùng đèn pin soi kỹ hơn.
“Là quản lý Vương mới tới.” Cậu xác định được danh tính.
Sếp di chuyển nhanh đến mức không thể nhìn thấy rõ quỹ đạo, trực tiếp gỡ cái đầu người xuống.
Khoảnh khắc cái đầu người bị gỡ xuống, Chu Kỳ An nhận được thông báo từ hệ thống.
【Chúc mừng bạn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ trao đổi giết chóc đầu tiên với quỷ.】
【Danh tính của cái đầu người chết: Quản lý Vương
Tối nay quản lý Vương cùng các quản lý khác tổ chức tiệc tối tại quán karaoke ở đầu bên kia thành phố, quản lý Vương say rượu nằm ngủ trên ghế sofa, những người khác say khướt, chơi bời vui vẻ.
Sau ba vòng cụng ly, có người phát hiện ra thi thể của Quản lý Vương.
Tất cả các quản lý hiện đang bị đội tự vệ tư nhân điều tra, vì vậy trước tám giờ tối mai, bọn họ sẽ không xuất hiện trong công ty.】
Điều này có nghĩa là môi trường công ty vào ban ngày ngày mai sẽ tương đối an toàn.
【Nhiệm vụ chính: Giết quỷ (1/3)】
Chu Kỳ An lại rút ra được một đặc điểm của ông chủ tòa soạn báo: Giữ lời hứa.
Bất kể là âm mưu gì, nó phải giữ lời hứa giao nộp đầu người.
“Để phần còn lại cho tôi xử lý.” Chu Kỳ An xin sếp cái đầu người, miệng vẫn nói những lời nịnh nọt: “Ngài về nghỉ ngơi trước đi.”
Trong nhà vệ sinh lúc nửa đêm, cậu vẫn không quên hô vang khẩu hiệu: “Tất cả vì công ty!”
Sếp rất hài lòng với hiểu chuyện này của cậu.
Đã đến lúc đi ngủ, ngày mai còn phải đi gặp ông chủ của 【Quán thịt nướng Háu Ăn】, ăn một bữa no nê.
Trong nhà vệ sinh chỉ còn lại một mình Chu Kỳ An.
Cậu cầm theo chai nước tẩy rửa, đi đến bồn rửa tay, cởi bỏ chiếc áo sơ mi dính máu.
Để cho chắc chắn, tốt nhất là nên xử lý hết những thứ như máu me.
Vết máu trên tường và sàn nhà … Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, sau đó gửi một tin nhắn.
Trong đêm khuya thanh vắng, Thẩm Tri Ngật nhìn thấy tin nhắn, nhanh chóng chạy đến, tiếng hát du dương vọng ra từ nhà vệ sinh.
Chu Kỳ An đang chăm chú giặt áo sơ mi, trên lưng trần lộ ra một vết thương ngoằn ngoèo như con rết, do tác dụng phục hồi nhanh chóng của đạo cụ trị liệu, thoạt nhìn giống như một hình xăm màu đỏ sẫm kỳ dị, toát lên vẻ tà ác.
Nghe thấy tiếng bước chân, Chu Kỳ An không ngẩng đầu lên nói: “Dọn dẹp vết máu đi.”
Lúc nãy Thẩm Tri Ngật đỡ cậu, trên người cũng dính phải máu, sau đó có thể giúp dọn dẹp vết máu trên sàn nhà vệ sinh.
Trọng tâm của hai người khác nhau, chàng trai trẻ cởi trần đang giặt quần áo, Thẩm Tri Ngật nhất thời không thể rời mắt khỏi vẻ đẹp này.
Mãi một lúc sau, sau khi hoàn hồn, dường như hắn muốn giải thích điều gì đó về chuyện cái bóng: “Tôi …”
Ngoài cửa sổ là màn mưa không ngớt, Chu Kỳ An vắt chiếc áo sơ mi đã giặt xong lên ống nước, vặn vòi nước.
“Thân phận của anh, năng lực của anh, đó đều là chuyện riêng của anh, không cần phải giải thích với tôi.”
Thẩm Tri Ngật nhíu mày: “Kỳ An…”
“Nhưng mà…” Chu Kỳ An đổi giọng, nghiêng người nhìn sang: “Những gì liên quan đến tôi, tôi có quyền được biết.”
Đôi mắt cậu giống như mặt trăng đã biến mất đêm nay, hơi cong lên: “Anh sẽ nói cho tôi biết chứ?”
Thật là một câu nói nguy hiểm.
Là một cái bẫy.
Thậm chí còn vô tình cố ý mang theo một chút quyến rũ.
Chỉ trong nháy mắt Thẩm Tri Ngật đã phân tích được thủ đoạn của Chu Kỳ An.
Sau đó, hắn gật đầu: “Đương nhiên.”
Suy nghĩ một chút, Thẩm Tri Ngật trì hoãn thời gian: “Chờ sau khi ra khỏi phó bản này đã.”
Nhận được câu trả lời như mong muốn, Chu Kỳ An cầm theo áo sơ mi và cái đầu của quản lý Vương rời đi một lúc, khi quay lại, vết máu trong nhà vệ sinh và bên ngoài ký túc xá nhân viên đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Thẩm Tri Ngật đứng tại chỗ, cùng với cây lau nhà đã được rửa sạch trông như hai lớp sơn, thoạt nhìn có cảm giác như mười ngón tay không dính nước vậy.
Còn vài tiếng nữa là trời sáng, sau khi Chu Kỳ An xác định không còn sót lại gì nữa, liền chuẩn bị quay về nghỉ ngơi một lát.
Cậu nói lời chúc ngủ ngon lần thứ hai trong đêm nay.
Thẩm Tri Ngật: “Ngủ ngon.”
Trên đường về ký túc xá, Chu Kỳ An không quên nhắn tin cho Kiều Tùng: 【Chai nước tẩy rửa để ở cửa phòng anh.】
Cất điện thoại, cậu cảm thán, mình đúng là một nhóm trưởng có tâm mà.
………
Đêm khuya tĩnh lặng kết thúc trong màn mưa như trút nước, ngày hôm sau mọi người vẫn dậy sớm như thường lệ.
Kiều Tùng mặc bộ quần áo đã được giặt sạch, nhìn Chu Kỳ An trịnh trọng nói lời cảm ơn. Anh ta vẫn thỉnh thoảng gãi lưng, cảm giác ngứa ngáy vẫn chưa thuyên giảm.
Dưới cái nhìn chăm chú của Chu Kỳ An, Kiều Tùng bất đắc dĩ cười khổ, đưa lưng cho cậu xem, vết thương vẫn luôn cách một đường không thể lành lại, bên trong tỏa ra mùi hôi thối nhàn nhạt.
“Đạo cụ trị liệu và thuốc giải độc khác nhau.” Kiều Tùng cũng bất lực về điểm này, may mắn là chỉ còn hai ngày nữa, vẫn còn hy vọng sống sót.
Anh ta hỏi: “Cậu thì sao?”
Chu Kỳ An: “Chỉ còn lại một vết đỏ.”
Ước chừng trước khi ra ngoài, vết đỏ này cũng sẽ biến mất.
“…” Quá đáng ghê.
Khi mọi người chuẩn bị bắt đầu thảo luận lịch trình hôm nay, Chu Kỳ An nhìn đồng hồ, nói: “Đi đến một nơi trước.”
Thang máy đi xuống tầng chín.
Viên Niệm Thư có chút ám ảnh tâm lý với nơi này, cảnh tượng tổ trưởng nhóm chín trực tiếp xuống tay với người chơi vào ngày đầu tiên vẫn còn hiện rõ mồn một.
Chu Kỳ An rất bình tĩnh, cửa mở ra là người đầu tiên bước ra ngoài.
Hôm nay tầng này hơi ồn ào, trên xà ngang trước cửa văn phòng có một cái đầu người đang treo lủng lẳng.
Lỗ thủng trên cửa sổ từ ngày hôm trước vẫn chưa được sửa chữa, gió lùa vào, thổi cái đầu người nhẹ nhàng lắc lư qua lại, thi thoảng lại có một hai giọt máu rơi xuống, giống như tiếng chuông gió vậy.
Tổ trưởng nhóm chín mặt mày tái mét đứng đó, dưới lớp trang điểm tinh xảo là vẻ mặt kinh hãi không thể che giấu được.
Một mặt là lo lắng việc cái đầu người xuất hiện ở đây sẽ gây rắc rối, mặt khác là không hiểu tại sao vị quản lý kia lại bị chia lìa thi thển như vậy.
“Trời ơi.”
Giọng nói khoa trương vang lên từ phía sau.
Nhìn thấy là nhóm nhân viên mới tới, tổ trưởng nhóm chín đang định trút giận, thì Chu Kỳ An, người vừa nãy còn ở cửa thang máy, đã xuất hiện ngay bên cạnh cô ta với tốc độ cực nhanh.
Đầu ngón tay thon dài chạm vào cổ của người phụ nữ, không chạm vào da thịt, chỉ lướt qua lớp lông tơ trên bề mặt.
Tốc độ của cậu quá nhanh, khi người phụ nữ kịp phản ứng, chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng.
“Đầu của cô rất đẹp.”
Giọng Chu Kỳ An dịu dàng: “Nhất định phải bảo vệ nó cẩn thận đấy.”
Vừa nói, ánh mắt cậu không biết vô tình hay cố ý liếc nhìn cái đầu người đang treo lủng lẳng phía trên, rất lịch thiệp hỏi: “Cần tôi giúp cô gỡ nó xuống không?”
Sắc mặt tổ trưởng nhóm chín sa sầm, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của chàng trai trẻ, trong lòng lại dâng lên cảm giác sợ hãi.
Ở phía bên kia, Thẩm Tri Ngật chỉ khẽ động ngón tay, một luồng gió âm u lập tức thổi qua người phụ nữ.
Làm quá nhiều chuyện xấu, bị bao vây bởi luồng khí lạnh lẽo, tổ trưởng nhóm chín hoàn toàn câm nín.
Chu Kỳ An đút tay vào túi quần, người thực sự có quyền đưa ra yêu cầu vô lý là quản lý, còn nhân viên lâu năm, cùng lắm là đưa ra một số mệnh lệnh chiếm dụng thời gian mà thôi.
Chỉ cần không chống cự, sẽ không bị đe dọa đến tính mạng.
Ngày đầu tiên, bọn họ thiếu hiểu biết về thông tin phó bản, đã phải chịu thiệt thòi.
Sau khi dằn mặt xong, Chu Kỳ An gật đầu với những người khác, ý bảo có thể rời đi.
Bây giờ những nhân viên lâu năm này nhất định nghi ngờ cái chết của quản lý Vương có liên quan đến cậu, nhưng lại không thể làm gì được.
Một truyền mười, mười truyền trăm, sau này những nhân viên lâu năm này nhìn thấy bọn họ, muốn gây chuyện cũng phải suy nghĩ kỹ.
Cửa thang máy đóng lại, khi di chuyển xuống, những người chơi mới cảm thấy như trút được gánh nặng.
Nhưng mà, câu nói tiếp theo của Chu Kỳ An lại kéo mọi người trở về hiện thực lạnh lùng: “Tối qua, ông chủ tòa soạn báo đã ra tay với tôi.”
Một lúc sau, Kiều Tùng là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng: “Cái thằng…”
Cố gắng kìm nén không chửi tục, cái thằng chó má này vậy mà còn chơi bẩn?
Chu Kỳ An chỉ nói đến đây, nhắc nhở mọi người sau này khi đối mặt với ông chủ tòa soạn báo, phải cẩn thận hơn.
Còn về lý do bị ám toán thì cậu không giải thích.
Kiều Tùng im lặng một lúc, mở miệng nói: “Về lý thuyết thì, nguồn nguy hiểm mà chúng ta phải đối mặt trong Tập đoàn Hác Hội Sa chỉ có quản lý.”
Chỉ cần giết quản lý của ngày hôm đó là được, hiện tại bọn họ đã có cách giải quyết vấn đề vết máu còn sót lại. Mà trong nhiệm vụ chính, chỉ có hai chữ giết quỷ, cụ thể giết con quỷ nào, cũng không nói rõ.
Dùng đầu của người chơi sau khi chết giả làm quỷ, cũng có thể qua mắt được.
Còn về con quỷ gõ cửa, chỉ cần không mở cửa, nó cũng không làm gì được bọn họ.
Chu Kỳ An nhìn về phía người phụ nữ trung niên, thản nhiên nói: “Đừng quên cái xác ngày đầu tiên.”
Xác chết được giấu kỹ lại đột nhiên xuất hiện ở sảnh lớn, tám chín phần mười là do ông chủ tòa soạn báo làm.
Nếu bọn họ muốn lách luật, tự mình giải quyết quản lý, e rằng rất khó.
“Đây chính là điều đáng sợ của sự độc quyền.”
Độc quyền ngành nghề giết người.
“…”
Mọi người nghĩ đi nghĩ lại, xác định chỉ có thể hợp tác với hổ, trao đổi giết chóc để đổi lấy ngày sống sót chính là quỹ đạo sinh tồn đã định sẵn của phó bản, muốn dựa vào con người để thay đổi là quá khó.
Buổi sớm mai, nhưng bầu trời lại âm u, không có lấy một chút sức sống nào.
Khác với mọi khi, lần này rời khỏi tập đoàn đáng sợ, không ai cảm thấy nhẹ nhõm.
Chợ quỷ và Tập đoàn Hác Hội Sa, cái trước còn nguy hiểm hơn.
Theo như những gì đã bàn bạc hôm qua, những người chơi chưa đến cửa hàng trải nghiệm thì hôm nay sẽ phụ trách thăm dò, Lục gia cười tủm tỉm hỏi ý kiến: “Bể bơi hay quán thịt nướng?”
“Quán thịt nướng.” Sếp đẩy đẩy gọng kính, nói một cách đường hoàng: “Diện tích bể bơi quá lớn, độ khó của quán thịt nướng sẽ tương đối thấp hơn một chút.”
Lục gia vuốt râu, nói: “Chưa chắc, ba con quỷ không phân biệt trước sau, chắc là cũng không khác nhau lắm đâu.”
Trần Tố: “Quán thịt nướng đi.”
Thử thách kinh dị liên quan đến đồ ăn, thường sẽ cố tình tạo ra những cảnh tượng kinh tởm làm giảm điểm tỉnh táo, điều này cũng được tính là yếu tố nguy hiểm, dễ dự đoán hơn so với bể bơi.
Đương nhiên Viên Niệm Thư cũng chọn giống Trần Tố.
Lục gia cũng không nói nhiều, gật đầu, nói: “Vậy thì quán thịt nướng.” Dường như ông ta nghĩ đến điều gì: “Doanh số bảo hiểm…”
Quỷ thì phải giết, nhưng doanh số cũng không thể bằng không.
Kiều Tùng chủ động nói: “Chuyện này cứ giao cho chúng tôi.”
Trên đường đi, Chu Kỳ An gần như không nói gì.
Cậu vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề: Tổng cộng chỉ cần giết ba con quỷ, nhưng thời gian sống sót thực tế là sáu ngày, người chơi phát hiện ra thời điểm trao đổi giết chóc là không xác định, có thể là ngày đầu tiên, cũng có thể là sau đó.
Nếu giết hết quỷ từ sớm, chẳng lẽ sau này có thể nằm không hưởng thụ à?
Xác suất này gần như không tồn tại.
Hiện tại Chu Kỳ An có hai suy đoán, một là con quỷ gõ cửa sẽ trở thành thử thách cuối cùng, giết nó mới có thể sống sót bình an, hai là còn tồn tại những nguy hiểm chưa biết khác.
Lúc này, cậu vô cùng nhớ những điều tốt đẹp của phó bản bốn sao.
“Thật muốn trải nghiệm cảm giác được phó bản cấp thấp dẫn dắt.” Vẻ mặt Chu Kỳ An chua xót thầm nghĩ.
Rốt rốt là ai đã đánh cắp cuộc sống cấp thấp của cậu?
Chu Kỳ An oán hận liếc nhìn những người chơi xung quanh: “Đồ ăn cắp.”
Toàn là lũ ăn cắp.
Ngoại trừ Thẩm Tri Ngật và sếp, năm người còn lại: “???”
………..
Dưới ánh mắt oán hận của Chu Kỳ An, cuối cùng bọn họ cũng quay trở lại phố Phong Đô.
Ban ngày, đường phố tràn ngập hơi thở của cuộc sống, hôm nay khách du lịch không đông như ngày hôm trước, nhưng có thể sánh ngang với trung tâm thành phố bình thường.
Mọi người chuẩn bị chia tay ở ngã tư, Chu Kỳ An đi một mình cùng Thẩm Tri Ngật, là người đầu tiên rời đi.
Phía sau có vài ánh mắt nhìn theo bóng lưng cậu, vừa phức tạp vừa dò xét.
Viên Niệm Thư thấp giọng nói: “Hội trưởng…”
Ông chủ tòa soạn báo không thể nào vô duyên vô cớ chơi bẩn, Chu Kỳ An lại giữ bí mật về lý do, bí mật ẩn giấu trong đó nhất định rất có giá trị.
Cô chắc chắn rằng hầu hết mọi người ở đây đều nảy sinh ý đồ, chỉ là vì ấn tượng tốt đẹp với cách làm người của Chu Kỳ An, nên mới không hỏi thẳng mặt.
Trần Tố chậm rãi nói: “Cậu ta đã nói ra phần quan trọng nhất.”
Ông chủ tòa soạn báo chơi bẩn, nhưng đối phương vẫn có thể bình an vô sự đứng trước mặt bọn họ nói chuyện, điều này đã giải thích rất nhiều vấn đề.
Quá trình nảy sinh lòng tham ngắn ngủi, sau đó nhanh chóng lấy lại lý trí, những người khác cũng đã trải qua.
Nhìn thấy sự thay đổi cảm xúc của bọn họ, sếp lạnh lùng quan sát.
Trong một môi trường nguy hiểm, sẽ thúc đẩy hình thành sự tin tưởng và thiện cảm mãnh liệt.
Hiện tại sự lệ thuộc, phục tùng, sợ hãi đều đã hình thành, rất dễ dàng làm sâu sắc thêm hiệu ứng chim non.
Cũng không biết tên nhân viên ngốc nghếch của ông ta, bày ra những trò vặt vãnh này để làm gì.
………….
Trên con phố tấp nập người qua lại, Chu Kỳ An đi ngang qua tòa soạn báo Phong Đô, kỳ thực bây giờ có thể đổi tên thành tòa soạn báo ban đêm được rồi.
Cậu dừng bước, ngẩng đầu nhìn tòa nhà đó.
Đang lúc cậu chiêm ngưỡng khối tài sản cố định trong tương lai, Thẩm Tri Ngật và sếp cùng có suy nghĩ ăn ý với nhau, nói: “Hà tất phải lãng phí tâm tư cho lũ rác rưởi đó.”
Chu Kỳ An mỉm cười.
Người chơi lâu năm lòng dạ độc ác, muốn hình thành hiệu ứng gà con chân chính chắc chắn là không thể, nhưng thiện cảm cần thiết là rất quan trọng.
“Trần Tố đến từ Bách Xuyên, nếu như cô ta có liên hệ với Hiệp hội săn cá voi thì sẽ rất thú vị.”
Tại sao Hiệp hội săn cá voi không tự mình ra tay? Mà lại để cho người khác làm thay.
Đặc biệt là trước khi ra tay còn cố ý đăng đàn đe dọa, dù nhìn thế nào cũng là một nước cờ tồi, hay là còn có tính toán khác?
Chu Kỳ An tạm thời đè nén nghi hoặc này xuống, nói: “Hiệp hội lớn chỉ đếm trên đầu ngón tay, những người chơi này vừa nhìn đã biết là không phải hạng tầm thường, sau khi thất bại một lần, nói không chừng Hiệp hội săn cá voi sẽ liên hệ với những hiệp hội khác.”
Chỉ cần những người này có chút lương tâm, cũng sẽ thông báo cho cậu biết.
Để lại một chút chuẩn bị, còn dùng hay không thì chưa biết.
Mục đích cơ bản của Chu Kỳ An vẫn là để vượt qua phó bản, phó bản này chỗ nào cũng là hố, đoàn kết một chút cũng không sao.
“Phó bản càng về sau càng nguy hiểm, hôm nay chúng ta cũng không thể lơ là, phải đẩy mạnh doanh số bảo hiểm.”
Thẩm Tri Ngật gật đầu, liếc mắt nhìn về một hướng: “Bên kia lượng khách đông.”
Chu Kỳ An nhìn về phía quán rượu ở hướng khác: “Được, ăn sáng trước đã.”
“…”
………..
Thỉnh thoảng cuộc sống vẫn nên thoải mái một chút.
Thẩm Tri Ngật chưa bao giờ từ chối Chu Kỳ An, rất nhanh, hai người đã đến một quán rượu có vẻ ngoài rất sang trọng.
Kế thừa thành công một cửa hàng, Chu Kỳ An hào phóng vung tay: “Muốn ăn gì, tôi gọi.”
Vừa mới cầm thực đơn lên, điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng.
Ánh mắt Chu Kỳ An thờ ơ liếc nhìn:
【Ở đây có món ăn hoàn hảo nhất, đủ để kích thích vị giác của bạn, lay động tâm hồn của bạn.
Quán thịt nướng Háu Ăn, chào đón bạn bè mới và cũ ghé thăm! Sau khi xem xong hãy chuyển tiếp, bạn có thể nhận được một phiếu dùng thử miễn phí.】
Là tin nhắn của Viên Niệm Thư gửi tới.
Chu Kỳ An không để ý, có vẻ như là Viên Niệm Thư bọn họ vì muốn vào quán thịt nướng, đang tham gia hoạt động chuyển tiếp gì đó.
“Ăn bánh bao nhỏ được không?” Cậu hỏi Thẩm Tri Ngật.
“Gì cũng được.”
Có rất nhiều người đến quán rượu này ăn sáng, đợi một lúc lâu, bánh bao nhỏ mới được mang lên.
Bánh bao nóng hổi, bốc khói nghi ngút, khiến người ta thèm ăn.
Chu Kỳ An gắp một cái, thảo luận về việc làm thế nào để hoàn thành doanh số bảo hiểm sau đó.
Điện thoại lại rung lên một cái.
【Ở đây có món ăn hoàn hảo nhất, đủ để kích thích vị giác của bạn…
Sau khi xem xong hãy chuyển tiếp, bạn có thể nhận được một phiếu dùng thử miễn phí.】
Cùng một nội dung, chỉ là lần này là của Trần Tố, một đoạn văn bản bình thường, bên trong như tẩm một luồng âm khí, khiến cho vỏ kim loại của điện thoại càng thêm lạnh lẽo.
Chu Kỳ An cau mày, cảm thấy có gì đó không ổn.
Chưa đầy hai phút sau, tin nhắn thứ ba đến: 【Ở đây có món ăn hoàn hảo nhất, đủ để kích thích vị giác của bạn………】
Tin nhắn của Lục gia thậm chí còn chưa gửi hết.
Cậu đã hoàn toàn bác bỏ suy nghĩ những người này chỉ đơn thuần là vì làm nhiệm vụ mà chuyển tiếp, điều này giống một lời cầu cứu hơn. Nhìn sang điện thoại của Thẩm Tri Ngật cũng có tin nhắn tương tự, có lẽ là gửi cho tất cả mọi người.
Chu Kỳ An do dự một chút, gọi điện thoại cho sếp, người duy nhất không có động tĩnh.
【Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…】
“Xảy ra chuyện rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, giọng điệu của Chu Kỳ An không còn thoải mái như trước.
Cho dù là quái vật cướp điện thoại, giả mạo thân phận gửi tin nhắn, hay là người chơi tự mình gửi lời cầu cứu, thì tất cả đều chứng minh một chuyện: Nhóm người đi trước đã xảy ra chuyện.
Nghĩ đến đây, Chu Kỳ An lộ ra vẻ mặt kỳ quái, sếp cũng ở đó, không lý nào một quán thịt nướng, bốn người chơi lợi hại lại ngã ngựa hết, hơn nữa bọn họ mới chia tay chưa được nửa tiếng: “Đi, qua đó xem sao.”
Giao dịch với ông chủ tòa soạn báo nhất định phải hoàn thành, đây là nền tảng để sinh tồn.
Trên đường đi, Chu Kỳ An và Thẩm Tri Ngật gửi tin nhắn cho nhau, gần như ngay lập tức, bọn họ nhận được một tin nhắn từ số máy lạ.
【Chúc mừng bạn đã nhận được vé tham gia thử thách Dạ Dày Vương của Quán thịt nướng Háu Ăn *1.】
【Thời hạn sử dụng: Trước 0 giờ ngày 10 tháng X.】
【Nếu vé tham gia thử thách hết hạn, chủ quán sẽ cấp lại, cho đến khi khách hàng tham gia thử thách thành công.】
Dọc đường đều là người, Chu Kỳ An vẫn đang xem tin nhắn, trong mắt cậu ngập tràn nghi hoặc: “Không nên như vậy mới phải.”
Bây giờ vẫn là ban ngày, độ khó của quán thịt nướng không nên lớn hơn cửa hàng trải nghiệm cảm giác của người khác mới đúng.
Lúc này, thầy Thẩm nhiệt tình đã phân tích cho cậu hiểu: “Suy nghĩ của em không sai, ban ngày đến chợ quỷ, nguy hiểm sẽ nhỏ hơn, nhưng nguy hiểm chỉ có thể nhỏ hơn trong một số điều kiện nhất định, ví dụ như bình quân.”
Bọn họ đã đến, nguy hiểm tự nhiên sẽ giảm xuống.
“…” Mẹ nó, đừng có ngụy biện!
Hết chương 125.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Kỳ An: Nghe thầy Thẩm giảng giải tri thức, giống như đang bị tẩy não vậy… Đáng sợ, hình như anh ta nói đúng rồi.