Chương 126: Vật Tham Chiếu

 

Chương 126: Vật Tham Chiếu

 

Sau tin nhắn kỳ lạ đó, không có người chơi nào khác gửi tin nhắn nữa.

 

Chu Kỳ An lặng lẽ suy nghĩ, nếu thực sự nguy cấp, tại sao không hề đề cập đến lời giải thích hoặc thông tin liên quan đến quán thịt nướng? Có phải điện thoại của người chơi chỉ cho phép gửi tin nhắn liên quan đến quán thịt nướng?

 

Theo định vị trên điện thoại, hai người đi qua vài con hẻm nhỏ, cuối cùng rẽ vào một con phố vắng vẻ hơn.

 

Khoảnh khắc nhìn thấy quán thịt nướng Háu Ăn, cậu cứ ngỡ mình đã đi nhầm đường.

 

Quán thịt nướng có hai tầng, mái ngói nhọn, phong cách kiến trúc cổ kính, cột nhà sơn son thếp vàng, mỗi tầng đều có cửa sổ với khung cửa sổ rộng màu đen tuyền. Sự tương phản giữa màu đỏ và đen rất mạnh mẽ, hai chữ “Thịt nướng” được viết rất nghệ thuật, nhìn thoáng qua rất thanh tao.

 

Điều khiến Chu Kỳ An cảm thấy kỳ lạ không phải là phong cách kiến trúc lạc lõng, mà là đối diện quán thịt nướng lại là hồ bơi số 33!

 

Thật tiện lợi cho một cú Double Kill.

 

Cửa quán thịt nướng bị khóa bằng ổ khóa đồng.

 

Vì được mời đến đây, nên việc cạy khóa hoặc trèo tường vào đều không thích hợp.

 

Thẩm Tri Ngật nói: “Đi cửa sau.”

 

“Bây giờ chúng ta đang đứng trên Dương đạo”, hắn kéo Chu Kỳ An lùi lại vài bước, nhìn về phía những tán cây cao chót vót phía sau, “Hướng lay động của cành cây và hướng gió thổi ngược chiều nhau, mây đen tụ lại một chỗ… Thiên địa giao cảm, nghịch khí mà đi, chúng ta phải đi theo con đường âm phủ mà quỷ đã sắp đặt.”

 

Chu Kỳ An lộ vẻ mặt kỳ quái.

 

Đây không còn là vấn đề thiên vị nữa, mà giống như là chuyên môn hơn.

 

Sau một hồi loay hoay, cuối cùng bọn họ cũng đi vòng ra phía bên kia.

 

Cũng là cổng vòm màu đỏ sẫm, bên ngoài có hai con sư tử đá lớn.

 

Lông sư tử dày đặc, mang hình dạng thực vật mọng nước, từng lớp từng lớp bám trên người, nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy từ trong ra ngoài đều khó chịu.

 

Đúng như dự đoán của Thẩm Tri Ngật, cửa sau không khóa.

 

Bước vào trong, Thẩm Tri Ngật khựng lại, ngoảnh đầu nhìn, bóng của hắn đã bị chặn lại bên ngoài cửa.

 

Hắn nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi vào trong.

 

Sau khi bị thương vì vi phạm quy tắc trong cửa hàng Trải nghiệm cảm giác của người khác, khả năng ngụy trang của hắn đã yếu đi, cái bóng phong ấn phần lớn sức mạnh của hắn đang bị quy tắc âm thầm nhắm vào.

 

Sau này phải tìm cơ hội bồi bổ một chút.

 

Thẩm Tri Ngật lặng lẽ liếc nhìn ngọn núi có thể nhìn thấy từ mọi nơi ở phía xa, ngôi miếu trên núi cao ngất ngưởng, như thể đang quan sát mọi thứ.

 

“Người khiêu chiến, mời đi theo tôi.”

 

Dưới bầu trời âm u, một người phụ nữ mặc áo dài đột ngột xuất hiện.

 

Cô ta cầm một chiếc đèn lồng, khuôn mặt cứng đờ như người chết, sau khi kiểm tra vé, cô ta vội vã bước vào trong.

 

Cùng lúc đó, âm thanh thông báo từ của thống cũng vang lên:

 

【Chào mừng đến với quán thịt nướng Háu Ăn】

 

【Cuộc thi Dạ Dày Vương đã bước sang ngày thứ tư, trong thời gian diễn ra cuộc thi, mỗi ngày sẽ tổ chức nhiều vòng thử thách, mỗi vòng sẽ chọn ra một người chiến thắng. Hãy đến và thử thách giới hạn ăn uống của bạn! Trở thành người chiến thắng sẽ nhận được một phần quà bí mật】

 

【Sau khi vượt qua vòng thi Dạ Dày Vương nâng cao, bạn sẽ có cơ hội gặp ông chủ.】

 

【Lưu ý: Người chơi không được bỏ cuộc giữa chừng.】

 

Ngay khi âm thanh thông báo kết thúc, hai người vừa kịp theo người phụ nữ áo dài bước vào bên trong tòa nhà.

 

Diện tích bên trong lớn hơn tưởng tượng.

 

Sảnh chính tầng một được treo một vòng đèn lồng giấy, bên dưới là một chiếc bàn dài hơn hai mươi mét, không chỉ chiều dài, chiều rộng của bàn cũng rất kỳ quặc, như thể đang tổ chức một bữa tiệc xa hoa nào đó.

 

Đã có hơn mười người ngồi ở bàn dài, trong đó không có người chơi.

 

Người chơi bên cạnh Chu Kỳ An là một nhà sư, mặt mũi bặm trợn, tay đeo tràng hạt đỏ, những người thi khác cũng có những đặc điểm riêng. Trông họ giống như những người có năng lực đặc biệt ở địa phương, đến đây để đạt được mục đích nào đó.

 

Cậu vừa mới bước đến chỗ ngồi, từng đĩa thịt dê nướng nguyên con được dọn lên.

 

Đầu dê không bị bỏ đi, ngay cả sừng cũng còn nguyên, cả cái đầu ngẩng cao trên bộ xương thịt mềm, tạo cảm giác như chưa chết hẳn.

 

Mỗi người chơi có mười đĩa thịt dê nướng nguyên con như vậy trước mặt. Thân dê không lớn, dị dạng teo tóp, chưa bằng một nửa cái đầu, xét về lượng thức ăn của người ăn nhiều, cũng không quá khoa trương.

 

“Thời gian cho mỗi vòng thử thách là mười lăm phút. Vòng này là vòng sơ loại, ăn hết hai đĩa có thể tham gia vòng thi ăn uống nâng cao, mỗi người chơi chỉ được ăn thức ăn trong đĩa của mình.”

 

Người phụ nữ áo dài nói xong, liền bước sang một bên.

 

Chu Kỳ An nhìn điện thoại, bây giờ là mười giờ bốn phút.

 

So với thức ăn, cậu muốn đảo mắt nhìn người phụ nữ áo dài và khung cảnh xung quanh hơn, diện tích tầng một này còn rộng hơn cả căn hộ của Hác Hội Sa. Người chơi không ở tầng này, chỉ có thể lên tầng hai xem thử.

 

Ngay khi Chu Kỳ An thu hồi tầm mắt, cậu vừa vặn nhìn thấy một người đàn ông trung niên đẩy đĩa thức ăn trên bàn về phía một thanh niên, dường như đang nói gì đó.

 

Khoảng cách hơi xa, ngay cả đọc khẩu hình cũng không thể.

 

Người thanh niên không chút đề phòng ăn hết thức ăn.

 

Thế giới này, giữa người với người vậy mà còn có sự tin tưởng như thế?

 

Chu Kỳ An còn chưa dứt lời cảm thán, chỉ nghe một tiếng nổ lớn, người thanh niên đột nhiên khó khăn cúi gập người xuống.

 

“A—”

 

Anh ta ôm ngực, liên tục vỗ ngực đau đớn, như thể bị nghẹn. Người thanh niên liên tục đập vào mép bàn, dường như muốn dùng cách này để nôn ra thứ đã ăn vào.

 

“Cố lên, cố lên…”

 

Người thanh niên cứ lặp đi lặp lại câu này, cảm giác như dạ dày bị đổ chì, còn đang điên cuồng phồng lên, thậm chí anh ta còn có thể cảm nhận rõ ràng quá trình phồng lên đó. Người thanh niên hướng ánh mắt cầu cứu về phía người đàn ông trung niên, hy vọng ông ta có thể cứu mình.

 

Lần này Chu Kỳ An đã đọc được khẩu hình, hình như là đang gọi chú hay gì đó.

 

Bùm.

 

Người đàn ông trung niên giật mình lùi lại một bước, không chỉ ông ta, mà những người gần đó cũng nghe thấy tiếng nổ.

 

Nội tạng của người thanh niên bị nổ tung, anh ta trợn tròn mắt chết thảm trên mặt đất.

 

Người phụ nữ áo dài nói: “Mời các thí sinh lưu ý, sau năm phút bắt đầu mỗi vòng thi, những thí sinh vẫn chưa bắt đầu ăn sẽ bị coi là thi đấu gian lận.”

 

Người thanh niên chết là sau khi ăn đến đĩa thứ hai có viền hoa văn mới gặp chuyện, một nữ thí sinh khác đã chú ý từ trước, cô ta cẩn thận nếm thử một miếng thức ăn trong đĩa đầu tiên.

 

Bi kịch tương tự lại xảy ra.

 

Chỉ một miếng, người phụ nữ đã ôm ngực, cúi đầu nôn mửa dữ dội.

 

Chu Kỳ An thu hồi tầm mắt, nhìn đĩa thịt dê nướng nguyên con trước mặt.

 

Người đàn ông chết đầu tiên đã ăn đĩa có viền vàng ở rìa mà không sao, đến lượt người phụ nữ lại xảy ra chuyện. Chứng tỏ quy tắc tử vong không liên quan đến thứ tự bày biện, cũng không liên quan đến màu sắc viền đĩa.

 

Tiếp tục quan sát xung quanh, Chu Kỳ An liếc nhìn người phụ nữ áo dài, dường như đã nghĩ ra điều gì.

 

Chưa kịp nghĩ xem làm thế nào để ám chỉ, Thẩm Tri Ngật đã bước ra.

 

Những ngón tay thon dài mạnh mẽ của anh ta tùy ý nhấc một thi thể lên, ném lên mặt bàn trống, sau đó nhặt một mảnh đĩa vỡ trên mặt đất, rạch vào bụng thi thể.

 

Một loạt động tác tàn nhẫn khiến người ta kinh ngạc.

 

Thế nhưng lượng máu chảy ra lại ít hơn nhiều so với tưởng tượng, bên trong bụng thi thể còn lẫn những thứ khác.

 

Sự chú ý của các thí sinh đã hoàn toàn bị thu hút, tất cả đều rướn cổ ra, muốn nhìn rõ tình hình bên trong thi thể. Chất đất đó có kết cấu rất kỳ lạ, không bị máu nhuộm đỏ, ngược lại là từng hạt từng hạt màu trắng bệch.

 

“Là đất mộ.” Thẩm Tri Ngật lạnh lùng nói.

 

Có những con dê nướng được nướng bằng đất mộ, ăn vào sẽ bị nổ bụng mà chết.

 

Nhân lúc các thí sinh khác đang quan sát thi thể, Chu Kỳ An lặng lẽ rời khỏi bàn, đi về phía trước.

 

Đi được khoảng mười mấy mét, cuối cùng cũng có người chú ý đến cậu, người đàn ông trung niên gian xảo nhìn sang: “Cậu đi đâu đấy?”

 

Chu Kỳ An hoàn toàn phớt lờ ông ta, lập tức triệu hồi dải lụa trắng, quấn chặt lấy xà ngang phía trên.

 

Dưới sự điều khiển của cậu, dải lụa trắng dần dần rút ngắn lại. Vì đã bị hư hại một phần trong cửa hàng trải nghiệm cảm giác, nên dải lụa trắng bây giờ không còn chắc chắn như trước, nhưng kéo một người thì vẫn dư sức.

 

Nhìn Chu Kỳ An mượn lực từ cột nhà và dải lụa trắng leo lên, mọi người lập tức hiểu được ý đồ của cậu – lấy đèn lồng.

 

Để phù hợp với phong cách trang trí cổ kính, cửa sổ bên trong tòa nhà đều được làm bằng giấy đặc biệt, ban ngày cũng rất tối.

 

Ngoài ánh sáng ban ngày le lói, không gian này hoàn toàn dựa vào đèn lồng để chiếu sáng, nhưng mà, nếu để ý kỹ hơn, bạn sẽ thấy chỉ có một số đèn lồng được thắp sáng.

 

Mà khu vực gần bàn dài, nơi diễn ra cuộc thi, rõ ràng là nơi cần được chiếu sáng nhất, vậy mà kỳ lạ là không có lấy một chiếc đèn lồng nào được thắp sáng.

 

Người phụ nữ áo dài luôn cầm đèn lồng, dường như cũng đang ám chỉ điều gì đó.

 

Một suy đoán lóe lên trong đầu mọi người: Sử dụng đèn lồng để chiếu sáng thức ăn, có lẽ có thể phân biệt được những món ăn có vấn đề.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Hầu như không cần suy nghĩ thêm, tất cả mọi người đều lao về phía đèn lồng.

 

“Tránh ra!”

 

Người đàn ông trung niên đứng vững như bàn thạch, giơ chân đá văng người chặn trước mặt.

 

Lúc này Chu Kỳ An đã chạm tay vào chiếc đèn lồng đầu tiên, trước đó cậu đã quan sát, tổng cộng có chưa đến mười chiếc đèn lồng được thắp sáng, trừ đi hai người đã chết, tổng cộng có mười sáu người tham gia.

 

Số lượng đèn lồng chắc chắn rất hạn chế, đây cũng là lý do tại sao cần Thẩm Tri Ngật giúp đỡ để phân tán sự chú ý của những người khác.

 

Bề mặt đèn lồng lạnh như băng, Chu Kỳ An cong những ngón tay cứng đờ, cố gắng gỡ một chiếc xuống.

 

Ngay khi tiếp đất, cậu lập tức chạy sang phía bên kia, chuẩn bị gỡ chiếc thứ hai.

 

Mỗi chiếc đèn lồng sáng đều cách nhau một khoảng khá xa.

 

Ngay khi cậu đang chạy thật nhanh, giọng nói của Thẩm Tri Ngật từ phía trước truyền đến hết sức rõ ràng: “Quay lại đây.”

 

Lúc này Chu Kỳ An cũng phát hiện ra ánh sáng của chiếc đèn lồng trên tay đang yếu dần.

 

Cậu nhíu mày, thời gian đốt của tim đèn lồng rất ngắn, đành phải lập tức quay lại.

 

Vị trí của Thẩm Tri Ngật ở rìa ngoài cùng, khi hắn đi ngang qua, chiếc đèn lồng chỉ còn lại một chút ánh sáng le lói.

 

Ánh sáng trước đó có một phần chiếu vào đĩa thức ăn của cậu, ánh sáng lập tức mờ đi, rõ ràng một chiếc đèn lồng không thể dùng cho hai người, đó cũng là một quy tắc.

 

Chu Kỳ An vội vàng giơ đèn lồng lên chiếu sáng.

 

Ánh sáng trắng lạnh lẽo từ đầu dê lan tỏa ra, đầu dê của cậu lập tức hiện ra hai trạng thái trái ngược nhau. Phần lớn đều hung dữ, miệng há to, như oan hồn đòi mạng, cũng có một số không có gì thay đổi, có thể ăn được hay không liếc mắt là biết.

 

Trong mười đĩa, chỉ có hai đĩa không có vấn đề, thảo nào hai vòng đầu không tính điểm.

 

Sau khi xác định xong, Chu Kỳ An không vội ăn ngay, mà gật đầu với Thẩm Tri Ngật, hai người chạy ra ngoài.

 

Lúc này đã có những thí sinh nhanh nhẹn mang đèn lồng quay lại, người đàn ông trung niên là một trong số đó.

 

Thí sinh bên cạnh Chu Kỳ An vừa lúc đi đường vòng từ phía bên kia quay lại, nhìn thấy hai người rời đi, liền nở một nụ cười nham hiểm. Ông ta đến đây là vì giải thưởng cuối cùng, mỗi vòng chỉ có một người chiến thắng, đây chính là cơ hội tốt để loại bỏ đối thủ cạnh tranh mạnh.

 

“Thí sinh chỉ được ăn thức ăn của mình.”

 

Nghĩ đến quy tắc, nhà sư nhanh chóng định hoán đổi thức ăn của Thẩm Tri Ngật và Chu Kỳ An.

 

Gần như ngay khi ông ta vừa giơ tay lên, một dải lụa trắng đã bay ngang qua không trung. Nhà sư phản ứng rất nhanh, rút dao găm ra đâm tới, lưỡi dao va chạm với dải lụa trắng, nhưng không thu được kết quả gì.

 

Ngay sau đó, lưỡi dao bị bật ra, dải lụa trắng siết chặt cổ ông ta.

 

Lúc này Chu Kỳ An đã quay lại, giựt lấy chiếc đèn lồng trong tay ông ta, sau đó liền đưa cho Thẩm Tri Ngật.

 

“Tên ngốc này, không thấy tôi chạy chậm sao?”

 

Người đàn ông trung niên đứng cách đó một khoảng khá xa, hơn nữa rất cẩn thận, đã lấy ra đủ loại thứ kỳ quái để bảo vệ bản thân, muốn đối phó với ông ta phải mất thời gian.

 

Cậu chỉ muốn xem thử, xem xung quanh còn ai để cậu có thể yên tâm cướp đèn lồng hay không.

 

“Cậu…” Nhà sư dường như muốn nói gì đó, nhưng không thể phát ra tiếng được.

 

Nhận ra nhà sư dường như muốn dùng tràng hạt đỏ để làm gì đó, Chu Kỳ An liền lấy gậy ra, lần lượt đánh mạnh vào tay và chân ông ta.

 

Tràng hạt rơi xuống đất, nhà sư bị thương ở đầu gối, buộc phải quỳ xuống.

 

Chu Kỳ An xé một cái đùi dê, vừa nhai vừa hỏi: “Ông muốn phân biệt con dê nào là của mình trước? Hay là bò đi tranh giành đèn lồng?”

 

Nhìn đống thức ăn dính đầy bụi bẩn lẫn lộn trên mặt đất, nhà sư chỉ cảm thấy bị sỉ nhục chưa từng có.

 

Chu Kỳ An thu hồi dải lụa trắng, nhà sư đã khôi phục khả năng di chuyển, che giấu vẻ oán hận và độc ác trong mắt, lại chạy đi tranh giành đèn lồng.

 

Ông ta không phá hoại thức ăn của người khác nữa.

 

Chỉ có Chu Kỳ An là vô tư, những người khác trước khi đi cướp đèn lồng, ít nhiều gì cũng để lại hậu chiêu, ví dụ như người đàn ông bụng phệ gần đó đã để lại một cái chum trên bàn, không biết bên trong chứa thứ gì.

 

Chu Kỳ An nhận thức sâu sắc rằng, những người dân bản địa và quỷ trong phó bản này đều là những yếu tố cực kỳ nguy hiểm.

 

“Không đi làm, làm ăn phi pháp, kiếm được nhiều tiền như vậy, vậy mà còn dám tranh giành bảo vật với tôi.”

 

Những người này sao dám làm vậy chứ?

 

Sức cắn và khả năng nuốt sau khi tiến hóa đã được cải thiện đáng kể, Chu Kỳ An ăn rất nhanh, khi ăn gần xong, cậu dùng khăn trải bàn lau sạch vết dầu mỡ trên tay, sau đó cùng Thẩm Tri Ngật đi về phía tầng hai.

 

Lúc đi ngang qua người đàn ông trung niên, Chu Kỳ An dừng bước.

 

Người đàn ông trung niên cố tình chừa lại một ít, muốn tìm người lên tầng hai làm chuột bạch trước. Thấy Chu Kỳ An khoanh tay đứng chờ bên cạnh, biết là không thể giả vờ được nữa, thời gian không còn nhiều, ông ta đành phải nhanh chóng giải quyết nốt mấy miếng cuối cùng, chuẩn bị cùng lên lầu.

 

Thẩm Tri Ngật lại chủ động bắt chuyện với người đàn ông trung niên: “Xin hỏi, ông nghĩ sao về chuyện đất mộ?”

 

Không ngờ hắn lại chủ động nói chuyện với mình, hơn nữa còn dùng giọng điệu khiêm tốn như vậy, người đàn ông trung niên nói: “Tình huống này tôi cũng chưa từng nghe thấy bao giờ.”

 

Khoảng cách ở cầu thang hơi hẹp, hai người vừa nói chuyện vừa đi ở phía trước.

 

Đi được nửa đường, Thẩm Tri Ngật đột nhiên dừng bước, Chu Kỳ An suýt chút nữa thì đâm vào lưng anh ta.

 

“Tôi cõng em.” Thẩm Tri Ngật nói.

 

Ban đầu người đàn ông trung niên còn đang thắc mắc về hành động của anh ta, không biết nhìn thấy gì, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó nhìn Thẩm Tri Ngật, hận không thể lập tức đâm hắn một nhát.

 

Đúng lúc này, phía sau vang lên giọng nói lạnh lẽo của người phụ nữ áo dài: “Thí sinh số 7, thí sinh số 9, thí sinh số 13… thi đấu gian lận, sẽ bị tước quyền thi đấu.”

 

Đây là nhắm vào những người chưa bắt đầu ăn sau mười phút.

 

Thẩm Tri Ngật hơi khom người xuống, Chu Kỳ An suy nghĩ một chút, sau đó nhảy lên lưng hắn.

 

Trong suốt quá trình, Thẩm Tri Ngật không hề lắc lư một chút nào, như thể quán tính không ảnh hưởng gì đến hắn vậy.

 

Trang trí trong quán rất công phu, ngay cả cầu thang cũng tạo cảm giác nặng nề, chắc chắn.

 

Giữa cầu thang màu đen có một số chỗ cong lên, cầu thang bình thường sẽ không bao giờ được xây dựng như vậy, nếu không cẩn thận sẽ bị trượt chân ngã xuống.

 

Trên mặt cầu thang còn có vài chấm đen, để nhìn rõ hơn, Chu Kỳ An rướn đầu lên, má vô tình cọ xát vào làn da lạnh lẽo trên cổ Thẩm Tri Ngật, cơ thể Thẩm Tri Ngật khẽ run lên một chút.

 

“Đinh.” Chu Kỳ An chắc chắn mình không nhìn nhầm, chấm đen đó là đầu đinh tán.

 

Cuối cùng cậu cũng biết cầu thang giống cái gì, rõ ràng là ván quan tài.

 

Thịt dê nướng bằng đất mộ, cầu thang làm bằng ván quan tài, quán này muốn lên trời hay sao?

 

“Giẫm lên ván quan tài sẽ như thế nào?” Chu Kỳ An nhỏ giọng hỏi.

 

Thẩm Tri Ngật lắc đầu: “Không rõ lắm, vì tôi sẽ không sao cả.”

 

“…”

 

Câu nói tiếp theo của Thẩm Tri Ngật khiến người đàn ông trung niên suýt chút nữa thì lao lên liều mạng với hắn.

 

“Cho nên tôi đã tìm cho em một vật tham chiếu.”

 

Lúc trước vì nói chuyện với Thẩm Tri Ngật nên người đàn ông trung niên đã lơ là, không chú ý đến chân, “Bộp” một tiếng đã giẫm trúng. Bây giờ ông ta chỉ có thể cố gắng vớt vát, miệng lẩm bẩm những câu thần chú kỳ quái, đầu gối gập sâu, bước lên trên bằng một tư thế hết sức kỳ quặc.

 

Chu Kỳ An ngẩn người.

 

Vật tham chiếu này quả thực rất quan trọng, ngay cả người thân cũng có thể đem ra sử dụng mà không hề do dự. Người đàn ông trung niên có thể sống sót hay không, sẽ gặp phải chuyện gì, từ đó có thể suy đoán ra những người chơi trước đó có thể đã gặp phải chuyện gì.

 

“Cảm ơn.”

 

“Kỳ An, đừng khách sáo với tôi.”

 

Người đàn ông trung niên: “…”

 

Bà nội mi, cái tên súc sinh này!

 

Có lẽ là do thiết kế này rất dễ khiến người ta ngã, nên độ dốc của toàn bộ cầu thang rất thoải, mỗi bậc thang còn thấp hơn cả bậc cửa bình thường, dẫn đến cầu thang lên tầng hai có đến mấy chục bậc.

 

Cuối cùng cũng lên đến tầng hai, màu sắc của sàn nhà chuyển từ màu đen của cầu thang sang màu đỏ.

 

Vì nằm trên lưng Thẩm Tri Ngật, nên góc nhìn của Chu Kỳ An cao hơn một chút. Trần nhà và các bức tường phía trên đều được chạm khắc bằng đá, bức tranh vẽ một nữ quỷ gảy đàn tỳ bà, quỷ nanh heo thổi nhạc cụ.

 

Cậu vỗ nhẹ vào người Thẩm Tri Ngật, người sau bất đắc dĩ đặt cậu xuống.

 

Phía trước có vài người phục vụ đang đứng, tất cả đều quay lưng về phía bọn họ, sau khi nghe thấy tiếng bước chân, liền bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.

 

Gần như ngay khi Chu Kỳ An vừa bước đến chỗ bàn, người phục vụ cũng vừa kết thúc động tác trên tay, đồng loạt đứng sang một bên.

 

“Xin mời dùng bữa.”

 

Người phục vụ đi cuối cùng nói với vẻ mặt nghiêm nghị, trên người tỏa ra mùi hôi nồng nặc của dê.

 

Cô ta ăn mặc giống hệt người phụ nữ áo dài, ngay cả kiểu tóc cũng được thay đổi, tất cả đều được chải gọn gàng ra sau. Sau khi hoàn toàn lộ ra ngũ quan, có thể thấy rõ đường nét của chiếc cằm nhọn, nhìn kỹ cả khuôn mặt lại càng giống dê… Người này không ai khác, chính là Viên Niệm Thư!

 

Hết chương 126.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Sếp: Độc thân vui vẻ, miễn làm phiền.

Chương 126: Vật Tham Chiếu

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên