Chương 127: Không Nơi Nương Tựa (11)
Trần Tranh dừng bước, “Thiếu bốn người? Bốn người nào?”
Biệt thự của Hoắc Diệp Duy vừa là hiện trường vụ án, vừa là nơi làm việc tạm thời của cảnh sát, bên ngoài có xe cảnh sát đậu, một số thiết bị được đưa vào. Trong sân dựng lều bạt, một nhóm người ăn mặc như khách du lịch ngồi hoặc đứng bên trong, trông có vẻ căng thẳng.
Trần Tranh bước nhanh đến, anh đi nhanh mức thở hổn hển, vội vàng chặn Lý Sơ lại, “Đội trưởng Lý, Minh Hàn đâu?”
Lý Sơ có chút bối rối, “Thầy Trần, thầy đến thật đúng lúc, ban đầu tôi nghĩ rằng việc điều tra du khách sẽ không có kết quả gì, nhưng không ngờ lại có bốn người mất tích! Bạn đồng hành của bọn họ cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra. Quá kỳ lạ! Tôi sợ rằng còn có vụ án khác!”
“Tôi đã nghe Minh Hàn nói rồi.” Trần Tranh để ý thấy khách du lịch trong lều bạt “phân chia rõ ràng”, một bên là những người trẻ tuổi khoảng hai mươi tuổi, đều cúi đầu, có vẻ như mỗi người đều có tâm sự, một bên là những người trung niên và cao tuổi từ năm mươi đến sáu mươi tuổi, nói là già, nhưng lại tràn đầy năng lượng hơn những người trẻ tuổi bên cạnh, lớn tiếng chất vấn cảnh sát định giữ họ đến bao giờ.
Trần Tranh nhìn thấy Minh Hàn bị những người già “Bao vây”. Trần Tranh bước tới, một người phụ nữ tóc uốn xoăn chỉ vào anh rồi hét lên: “Lại thêm một cảnh sát nữa! Tôi chỉ muốn hỏi các anh, có phải các anh muốn bắt chúng tôi vào tù không? Chúng tôi căn bản không quen biết chàng trai trẻ đó, đến đây để đón năm mới, còn bị các anh thẩm vấn? Trời lạnh như vậy, bị cảm lạnh thì ai chịu trách nhiệm?”
Minh Hàn vội vàng đứng trước Trần Tranh, nói với người phụ nữ tóc xoăn: “Chị Chu, chẳng phải trong đoàn của chị thiếu hai người sao, chị hỗ trợ chúng tôi tìm bọn họ, chúng tôi xác minh số lượng rõ ràng, cũng tốt cho cả hai bên, chị nói có đúng không?”
Chị Chu tên là Chu Hà, cảm thấy lời nói của Minh Hàn rất vô lý, “Tôi đã nói là tôi không biết họ đi đâu rồi, tôi còn có thể hỗ trợ các anh như thế nào?”
Trần Tranh kéo Minh Hàn ra sau, “Chị Chu, thế này đi, mọi người hãy về chỗ ở nghỉ ngơi trước, ở đây gió lùa, dễ bị cảm lạnh.”
Nhưng Chu Hà vẫn không chịu, “Trở về chẳng phải là vào tù sao? Tôi muốn xuống núi!”
Trần Tranh nghiêm nghị nói: “Đó là điều không thể, nếu thực sự không muốn về chỗ ở, cũng có thể đến đồn cảnh sát ở lại hai ngày.”
Minh Hàn không khỏi nhìn Trần Tranh. Nhóm người Chu Hà chịu ngồi đây, không phải cảnh sát bắt họ đến hứng gió lạnh, mà là phát hiện ra trong đoàn người già của bọn họ thiếu hai người, yêu cầu bọn họ tạm thời ở lại homestay, bọn họ đến đây để đòi một lời giải thích, không chịu rời đi. Trần Tranh chỉ dùng vài lời đã khuyên được bọn họ quay lại.
Tất nhiên là Chu Hà không muốn đến đồn cảnh sát, có lẽ trong mắt thế hệ của bọn họ, đến đồn cảnh sát là một việc rất mất mặt. Chu Hà và hai người bạn đồng hành vừa càu nhàu vừa rời khỏi lều bạt, Lý Sơ vội vàng cử người đi cùng họ.
Trần Tranh nhìn về phía nhóm người trẻ tuổi, muốn tiến lên hỏi han, nhưng Minh Hàn kéo tay anh ta, “Anh, lại đây nói chuyện.”
Hai người vào biệt thự, Minh Hàn mở đoạn video đã kiểm tra trước đó, “Bốn người mất tích, một người tên là Đổng Kinh, chính là người cột tóc đuôi ngựa này, hai mươi sáu tuổi, người thành phố Nam Sơn, đồng hương của em, một người tên là Chu Tiểu Địch, đầu đinh, bằng tuổi anh ta, người Lạc Thành. Cả hai đều đến thành phố Cư Nam để dự đám cưới của đồng nghiệp cũ. Mấy người này là đồng nghiệp của bọn họ, cô gái tóc vàng này tên là Tư Vy, chiều hôm qua cô ta rất năng động trong buổi hòa nhạc của Hoắc Diệp Duy, em cảm thấy cô ta hơi quá khích.”
Trần Tranh quay đầu nhìn Tư Vy trong lều bạt, cô ta quay lưng về phía bọn họ, không biết đang nghĩ gì.
Minh Hàn tiếp tục giới thiệu nhóm người này, “Người phụ nữ tóc dài này tên là Đô Ưng, người đeo kính tên là Trương Phẩm, người còn lại tên là Lý Nhân. Họ cũng giống như Tư Vy, Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch mất tích, đều từng là sinh viên chuyên ngành luật, sau khi tốt nghiệp đã thực tập tại Văn phòng Luật sư Vĩnh Thân ở thành phố Cư Nam một thời gian, nhưng không ai ở lại. Bây giờ Tư Vy đã trở về quê hương thành phố Đồng Châu làm kế hoạch marketing. Đô Ưng làm tư vấn pháp lý trong công ty thực phẩm, miễn cưỡng có thể coi là còn liên quan đến chuyên ngành. Lý Nhân làm thương mại điện tử, bán vật liệu trang trí. Trương Phẩm là môi giới bất động sản. Ngoại trừ Trương Phẩm ở thành phố Cư Nam, những người khác đều không ở đây, hơn nữa còn không ở cùng một thành phố.”
Chưa kịp để Minh Hàn nói hết tình hình cơ bản, Trần Tranh đã cảm thấy kỳ lạ, “Sáu thực tập sinh, không ai ở lại văn phòng luật, chỉ có một người vẫn đang làm công việc liên quan đến luật. Tính theo thời gian thực tập lúc hai mươi hai tuổi, đến nay cũng đã bốn năm rồi, không ở cùng một thành phố, cũng không cùng ngành nghề, chỉ thực tập ngắn ngủi vài tháng, mối quan hệ của họ có thể tốt đến mức sau khi dự đám cưới của đồng nghiệp cũ lại cùng nhau đi du lịch đón năm mới cùng nhau sao?”
Minh Hàn gật đầu, “Lúc mới chú ý đến Tư Vy, em còn tưởng mình nghĩ nhiều, nhưng Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch vừa mất tích, nhóm người này càng trở nên kỳ lạ.”
Manh mối còn rất ít, không thể đưa ra bất kỳ kết luận nào, Trần Tranh hỏi: “Vậy hai người còn lại thì sao?”
“Một người tên là Cung Tiểu Dương, một người tên là Lư Phong, cùng với Chu Hà mà anh vừa thấy đều là công nhân lâu năm của Xưởng Trà Hồ Vận, quen biết nhau mấy chục năm rồi, hẹn nhau đến đây đón năm mới.” Minh Hàn dừng một chút, “Hai nhóm người này đều ở cùng một homestay, ‘Sơn Thủy Lâu’.”
“Xưởng Trà Hồ Vận?” Trần Tranh cảm thấy cái tên này nghe quen quen, đột nhiên nhớ ra, “Hồ Trường Tuyền trước đây không phải cũng là công nhân của Xưởng Trà Hồ Vận sao?”
Trong vụ nổ Viện dưỡng lão Xán Dương thành phố Nam Sơn, viện trưởng Hồ Trường Tuyền bị đánh bom chết, cảnh sát điều tra lý lịch của ông ta được biết, ông ta từng làm việc tại Xưởng Trà Hồ Vận, con trai duy nhất mất tích, vợ mất, ông ta rời xa quê hương, bắt đầu cuộc sống mới, nhưng lại bị Triệu Tri, thư ký của tỷ phú La Ứng Cường lợi dụng, trở thành viện trưởng bù nhìn.
Cảnh sát còn điều tra được, lúc đó số người mất tích ở Xưởng Trà Hồ Vận không chỉ có con trai của Hồ Trường Tuyền. Nhưng mà, vụ án con trai của Hồ Trường Tuyền mất tích xảy ra ở thành phố Cư Nam, sau khi xác nhận vụ án mất tích không liên quan đến một số vụ án nghiêm trọng trong thành phố, cảnh sát thành phố Nam Sơn đã không tiếp tục theo dõi.
Trần Tranh vừa nhắc đến, Minh Hàn cũng nhớ ra, “Lát nữa em sẽ đi hỏi kỹ càng vụ án mất tích đó.”
Bên ngoài homestay “Sơn Thủy Lâu” có không ít cảnh sát đứng, du khách ở các homestay khác cũng vây xem náo nhiệt. Chỉ trong chốc lát, mọi người đều biết có bốn vị khách du lịch ở đây đã mất tích, nhất thời bàn tán xôn xao.
“Hai thanh niên mất tích đó có phải là hung thủ không? Tôi nghe nói họ còn đến chụp ảnh trước cửa nhà của ngôi sao kia!”
“Vậy tại sao lại có thêm hai ông lão cũng mất tích?”
“Ông lão phát hiện ra bọn họ có vấn đề, bị diệt khẩu?”
“Này! Đừng coi thường ông lão! Không phải bảy tám chục tuổi, sáu mươi mấy tuổi thì vẫn còn sức để giết người!”
Chu Hà và những người khác được đưa về “Sơn Thủy Lâu”, mặt ông chủ nhăn nhó như cái bánh bao chiều, chặn Lý Sơ lại hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Lý Sơ quay đầu nhìn, đẩy ông chủ ra quầy lễ tân, “Ông hãy điều tra tất cả camera giám sát trong mấy ngày nay, tất cả đều phải có.”
Ông chủ làm theo, lẩm bẩm: “Không lẽ tôi thực sự đã tiếp nhận tội phạm nào đó sao? Nhìn họ xem, họ đều là những khách du lịch bình thường mà.”
Lý Sơ nhìn thấy Chu Hà, Uông Vạn Kiện, Tằng Hồng, ba người đang ngồi trên ghế sô pha ở đại sảnh quay lưng về phía anh ta, Chu Hà và Tằng Hồng đang thì thầm to nhỏ điều gì đó, Uông Vạn Kiện thì như tượng gỗ, không nhúc nhích.
Anh ta cũng cảm thấy bọn họ đều là những du khách rất bình thường, nếu không phải xảy ra vụ án của Hoắc Diệp Duy thì cũng sẽ không điều tra kỹ lưỡng như vậy. Hơn nữa bọn họ và nhóm người Đổng Kinh không giống nhau, Đổng Kinh, Trương Phẩm, Tư Vy, Đô Ưng đều đã đến nhà Hoắc Diệp Duy, còn bọn họ thì đến cả Hoắc Diệp Duy là ai cũng không biết.
Ông chủ chỉ vào camera giám sát rồi nói: “Anh xem đi, chị Chu và những người khác đã đến từ ngày 16, cả đám người ồn ào náo nhiệt, đặc biệt ồn ào, quan hệ trông cũng rất tốt. Bọn họ chỉ ở trên lầu một lúc, sau đó xuống chiếm giữ đại sảnh. Ban đầu có thanh niên chơi bài ở đây, cũng bị bọn họ làm ồn đến mức bỏ đi.”
Lý Sơ nhìn thấy, Cung Tiểu Dương mất tích là người ăn mặc lịch lãm nhất trong nhóm người già này, mặc vest kẻ caro, còn đội mũ, lúc những người khác ồn ào, ông ta chỉ đứng một bên, mỉm cười nhìn. Còn Lư Phong thì ngược lại, cùng với Chu Hà là hai người có giọng nói lớn nhất, thấp béo, xuề xòa, giống như một thùng mỡ di động.
Năm người đi đâu cũng đều hành động cùng nhau, tối ngày 16 sau khi đi dạo về, còn ở đại sảnh uống rượu cùng ông chủ.
Chiều ngày 17, sáu người Tư Vy đến làm thủ tục nhận phòng, Chu Hà và những người khác đang chơi bài, âm lượng rất lớn, Tư Vy bị ồn đến mức phải bịt tai lại.
Camera giám sát của homestay có hạn, có rất nhiều góc chết, tuy rằng cửa sân có camera giám sát, nhưng ra vào homestay không nhất thiết phải đi cửa chính.
Dòng thời gian của camera giám sát được tua lại, Đổng Kinh, Chu Tiểu Địch, Tư Vy, Đô Ưng, Trương Phẩm xuống lầu, sau khi Tư Vy hỏi quầy lễ tân nhà Hoắc Diệp Duy đi như thế nào, Chu Tiểu Địch ở lại xem người khác chơi bài, bốn người còn lại rời đi. Lý Nhân ở trên lầu cho đến tối.
Ngày 17 dường như không có gì bất thường, nhưng ngày 18, Cung Tiểu Dương và Lư Phong không còn xuất hiện trong camera giám sát nữa. Từ buổi trưa trở đi, Chu Tiểu Địch, Lý Nhân, Đổng Kinh, Trương Phẩm, Đô Ưng, Tư Vy lần lượt rời khỏi homestay, đến tối quay lại thì không thấy Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch đâu.
Lý Sơ hỏi: “Họ định ở đến khi nào?”
Ông chủ tìm đơn đặt phòng, “Nhóm của Đổng Kinh chỉ đến hôm nay, ngày 19, các cụ có nhiều thời gian, ở đến ngày mai.”
“Cảnh sát Minh, khi nào thì chúng tôi có thể quay về? Kỳ nghỉ kết thúc rồi, tôi còn phải đi làm.” Tư Vy rất sốt ruột, “Chúng tôi đều là dân văn phòng, không quay về thì sẽ gặp rắc rối.”
Trần Tranh hỏi: “Cụ thể thì Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch mất tích vào lúc nào?”
“Cái này…” Tư Vy nhìn Đô Ưng bên cạnh, Đô Ưng khẽ lắc đầu.
Trần Tranh hỏi: “Vậy ai ở cùng phòng với họ?”
Trương Phẩm và Lý Nhân nhìn nhau, Lý Nhân nói: “Tôi ở cùng phòng với Đổng Kinh, Trương Phẩm ở cùng phòng với Chu Tiểu Địch.”
Trần Tranh đến phòng của Đổng Kinh và Lý Nhân trước, căn hộ hai phòng ngủ, mỗi người chiếm một phòng ngủ, phòng ngủ của Đổng Kinh ở xa cửa ra vào hơn.
Lý Nhân nói, ngày 17 vừa đến, mọi người đều khá phấn khích, thêm vào đó lại xảy ra chuyện ngôi sao bị tấn công, vậy nên ai cũng ngủ rất muộn. Anh ta đóng cửa phòng đã là hơn 2 giờ sáng ngày 18, Đổng Kinh còn ngủ muộn hơn anh ta. Sáng ngày 18, lúc Lý Nhân thức dậy, cửa phòng của Đổng Kinh vẫn đóng, anh ta tưởng Đổng Kinh vẫn đang ngủ, dọn dẹp xong xuôi thì tự mình xuống lầu, chơi bài với những vị khách khác một lúc, thấy không có gì thú vị, liền tự mình đến khu phố thương mại đi dạo, gần 5 giờ chiều thì xuống núi ra bờ hồ xem bắn pháo hoa.
Trần Tranh lại đến phòng của Trương Phẩm và Chu Tiểu Địch, căn hộ này rất rộng, ba phòng ngủ, một phòng khách, còn có một ban công có thể dùng để nướng thịt, tổ chức tiệc. Trương Phẩm vội vàng giới thiệu, anh ta ở phòng gần ban công, còn phòng của Chu Tiểu Địch thì ở sát cửa ra vào. Tối ngày 17, anh ta chơi game đến hơn 4 giờ sáng ngày 18, đeo tai nghe, không nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài. Trưa ngày 18 ra khỏi cửa, cũng không thấy Chu Tiểu Địch.
Trần Tranh đi một vòng quanh phòng, “Mấy người đặt căn phòng này là để tụ tập đúng không? Nhưng tại sao không có dấu vết gì của việc đã tụ tập vậy?”
Ghế sô pha, bàn trà ở phòng khách đều rất sạch sẽ, không có bia, thịt nướng, thậm chí cả đồ ăn vặt cũng không có.
“Cái này…” Trương Phẩm gãi đầu, nhìn những người khác, “Ban đầu chúng tôi đã quyết định như vậy, nhưng có lẽ lớn tuổi rồi, không còn sung sức như trước nữa, đường xá xa xôi đến đây, cũng khá mệt mỏi, nên….. đều nghỉ ngơi cả.”
Tư Vy nói: “Homestay có tổ chức tiệc nướng thịt dê nguyên con ngay tại sân, nên chúng tôi trực tiếp chơi ở sân, về phòng thì gần như ai nấy đều nghỉ ngơi.”
Trương Phẩm lại nói, trưa ngày 18 nắng đẹp, anh ta dùng nguyên liệu mang theo nấu một bát mì, ở trong phòng một lúc, lúc xuống lầu thì cảm thấy kỳ lạ.
Trần Tranh hỏi: “Kỳ lạ ở chỗ nào?”
Trương Phẩm gãi đầu, “Đại sảnh vậy mà không ồn ào. Nhóm người trung niên kia rất ồn ào.”
“Họ không ở đại sảnh sao?”
“Chỉ có ông lão họ Uông đang xem người khác chơi cờ tướng, không thấy mấy người phụ nữ.”
Lý Nhân nhướng mày, “Lúc tôi xuống lầu thì họ đều ở đó.”
Trương Phẩm nói tiếp, anh ta cũng không nghĩ nhiều, cùng những du khách khác xuống núi, chơi ở bờ hồ cho đến khi trời tối, gặp Tư Vy và Đô Ưng, liền cùng nhau đi ăn lẩu dê và cá nướng.
Lý Nhân bổ sung, anh ta và Trương Phẩm gặp nhau ở bờ hồ lúc hơn 6 giờ.
Trần Tranh nhìn về phía Tư Vy, hành tung buổi chiều ngày 18 của cô ta không cần phải hỏi, camera giám sát đã ghi lại rất rõ ràng. Tư Vy kéo kéo quần áo của Đô Ưng, “Đô Đô, cậu đi lúc nào vậy? Mình ngủ say quá, không biết gì cả.”
Đô Ưng vuốt tóc, nghiêm túc nhìn Trần Tranh, “Khoảng hơn 10 giờ sáng, tôi không ngủ được, ra ngoài đi dạo một vòng. Quay lại thì Vy Vy vẫn đang ngủ, tôi liền xuống núi.”
Trương Phẩm có chút sốt ruột, “Cảnh sát Trần, tôi cũng phải về đi làm, anh xem, khi nào thì có thể thả chúng tôi về? Thực sự không được, vậy tôi xin nghỉ phép sớm.”
Trần Tranh nghe xong lời kể của bốn người, trong lòng càng thêm nghi ngờ. Trước đó Minh Hàn đã nói sơ qua với anh ta về tình hình của sáu người này, không ai trong số họ ở lại Văn phòng Luật sư Vĩnh Thân, vậy mà lại hẹn nhau cùng đón năm mới, điều này đã rất kỳ quái rồi. Kỳ quái hơn là, bọn họ đã hẹn nhau chiều ngày 18 sẽ cùng nhau hành động, buổi tối cùng nhau ăn lẩu thịt dê, cá nướng, xem bắn pháo hoa, nhưng chiều ngày 18 lại đều hành động riêng lẻ.
Tư Vy còn có lý do, ngôi sao mà cô ta yêu thích mở buổi hòa nhạc đột xuất, đổi lại là ai cũng sẽ thay đổi kế hoạch. Nhưng Đô Ưng, Trương Phẩm, Lý Nhân thì sao?
Rõ ràng bọn họ là một tập thể nhỏ, nhưng lại rời khỏi homestay vào những thời điểm khác nhau, trước buổi tối không hề liên lạc với nhau. Bọn họ nói mình ở đâu, đang làm gì, kỳ thực không ai có thể chứng minh.
Trần Tranh thử đặt mình vào vị trí của bọn họ mà suy nghĩ, Đội cảnh sát hình sự cùng nhau đi du lịch, nếu đến giờ hẹn, có người không xuất hiện, vậy điện thoại nhất định sẽ bị gọi đến nổ tung.
Trần Tranh lại quan sát bốn người, Tư Vy và Trương Phẩm đang lo lắng vì không thể về đi làm, Đô Ưng và Lý Nhân đều bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì. Anh đột nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm, việc Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch mất tích có thể liên quan đến Hoắc Diệp Duy, cũng có thể liên quan đến một vụ án bí ẩn hơn.
“Chiều ngày 18, mấy người đã hẹn nhau cùng đi dạo hồ, tại sao cuối cùng lại hành động riêng lẻ?” Trần Tranh hỏi.
Tư Vy lập tức nói: “Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, tôi đi xem Hoắc gia.”
“Vậy còn cô?” Trần Tranh hỏi Đô Ưng.
Đô Ưng nói: “Tôi biết Vy Vy nhất định sẽ đi nghe hòa nhạc, cô ấy không đi, tôi và mấy người đàn ông này….. không tiện lắm. Đây là lần đầu tiên tôi đến hồ Cư Nam, tự mình đi dạo cũng được.”
Dường như Trần Tranh chấp nhận lời giải thích này, lại hỏi: “Còn hai người?”
“Tôi…” Trương Phẩm nói: “Haiz, tôi không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa ở bờ hồ rất đông người, sóng điện thoại không tốt, tôi lười lấy điện thoại ra.”
Lời nói của Lý Nhân nằm ngoài dự đoán: “Thực ra chúng tôi không tính là bạn bè, tôi đến đây lần này chỉ là không biết từ chối như thế nào thôi. Có thể ở một mình, tôi vẫn thích ở một mình hơn.”
Tư Vy kinh ngạc nói: “Lý Nhân, anh…”
Lý Nhân nói: “Xin lỗi, bây giờ cảnh sát đang điều tra vụ án, Hoắc Diệp Duy đã chết, các người và Đổng Kinh đã đến gặp anh ta, cô là fan của Hoắc Diệp Duy, bây giờ Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch còn mất tích. Tôi không muốn dính líu đến chuyện của các người, tôi chỉ muốn để cảnh sát Trần biết, tôi và các người không thân thiết lắm, tôi cũng chưa từng đến gặp Hoắc Diệp Duy.”
Trương Phẩm tức giận túm lấy cổ áo Lý Nhân, “Ý anh là gì? Chẳng lẽ anh cho rằng chúng tôi đã giết Hoắc Diệp Duy? Cho nên anh muốn phủi sạch quan hệ với chúng tôi?”
Lý Nhân đẩy anh ta ra, vẻ mặt lạnh nhạt, “Tôi không biết các người có làm hay không. Tôi chỉ biết nếu như tôi không bị các người gọi đến đây, bây giờ sẽ không có cảnh sát tìm đến tôi, tôi cũng sẽ không trì hoãn công việc của mình.”
“Mẹ kiếp!” Trương Phẩm nói: “Anh vậy mà lại là loại người như thế!”
Tư Vy sắp khóc đến nơi, “Mọi người đừng cãi nhau nữa. Lý Nhân, tôi không ngờ anh lại xem bọn tôi như vậy.”
Lý Nhân nói: “Tùy các người muốn nghĩ sao cũng được.”
Đô Ưng nói: “Thực ra Lý Nhân nói cũng không sai, chúng ta… quả thực không cần thiết phải miễn cưỡng níu kéo tình bạn.”
Tư Vy nghẹn ngào nói: “Sao lại như vậy? Đều là lỗi của tôi sao? Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch mất tích cũng là lỗi của tôi sao? Nếu như mấy người không muốn đến, tại sao không từ chối? Mấy người từ chối rồi, tôi còn có thể trói mấy người đến đây sao?”
Trần Tranh lùi về sau một bước, đứng cùng Minh Hàn. Nhóm người trước mắt này dường như đang chơi một trò chơi tình bạn, nhưng vì có thành viên mất tích, liên lụy đến án mạng, trò chơi chơi đến nửa chừng thì không chơi nổi nữa.
Bọn họ tranh cãi một lúc, sau đó đều nhận ra tình huống mất bình tĩnh của mình, nên cũng dần dần im lặng.
Trần Tranh nói: “Thế này đi, chúng ta nói chuyện riêng.” Nói xong, ánh mắt anh ta lướt qua mặt bốn người, người bình tĩnh nhất dường như là Đô Ưng. Vài giây sau, anh nói: “Lý Nhân, anh trước nhé?”
Lý Nhân và Trần Tranh đi vào biệt thự, lúc vào cửa Lý Nhân do dự một chút, Trần Tranh hỏi: “Sợ sao?”
Lý Nhân lắc đầu. Trần Tranh nhìn về phía cầu thang, “Thi thể đã được chuyển đi rồi. Ở đây có thiết bị ghi hình, tiện cho việc giám sát quá trình thẩm vấn, mời ngồi.”
Lý Nhân vừa ngồi xuống, Trần Tranh đã hỏi: “Bây giờ anh làm thương mại điện tử? Tự mình làm hay làm thuê?”
Lý Nhân sững sờ, “Làm cùng bạn bè, cũng có thể coi như là tự mình làm đi. Anh hỏi cái này làm gì?”
Trần Tranh lấy bảng biểu từ tay nhân viên ghi chép, đưa cho Lý Nhân xem, “Thông tin cơ bản của người được hỏi, ít nhất tôi cũng phải nắm rõ chứ? Anh học luật, cũng từng thực tập tại Văn phòng Luật sư Vĩnh Thân, sao lại đi làm thương mại điện tử?”
Lý Nhân nói: “Luật sư khó làm, văn phòng luật nhỏ thì không có tiền, văn phòng luật lớn thì toàn là quan hệ, lại còn dễ phải chịu trách nhiệm, cần gì chứ?”
Trần Tranh hỏi: “Anh đã thực tập tại Vĩnh Thân bao lâu?”
Lý Nhân im lặng một lúc, “Khoảng nửa năm.”
Trần Tranh hỏi: “Nửa năm, cũng không ngắn. Lúc đó đã cảm thấy không làm được ngành này sao?”
Lý Nhân quay mặt đi, “Coi như là vậy đi, còn trẻ, không có kinh nghiệm, phải cày cuốc, nhưng tôi không muốn chịu khổ như vậy.”
Trần Tranh đổi chủ đề, “Trong số bọn họ, người anh quen biết đầu tiên là ai?”
“Đổng Kinh.” Lý Nhân nói: “Lúc đó chúng tôi còn thuê chung nhà.”
“Vậy à, vậy quan hệ khá tốt.” Trần Tranh lại hỏi: “Vậy anh và mấy người Tư Vy quen biết như thế nào?”
Lý Nhân nhớ lại, học kỳ 1 năm 4, anh ta vượt qua bài kiểm tra viết và phỏng vấn của Vĩnh Thân, chính thức trở thành thực tập sinh, lúc đó Đô Ưng đã theo luật sư đi xử lý vụ án rồi. Đô Ưng cùng khóa với anh ta, tuổi còn nhỏ hơn anh ta nửa tuổi, nghỉ hè đã thông qua quan hệ để đến thực tập. Tiền bối trong văn phòng đều có ấn tượng rất tốt với Đô Ưng, nói cô ấy phản ứng rất nhanh, dạy gì cũng có thể nhanh chóng nắm bắt được.
Bọn họ đều là luật sư thương mại, giữa bọn họ tồn tại quan hệ cạnh tranh, Vĩnh Thân là một trong những văn phòng luật hàng đầu ở toàn tỉnh Hàm, mỗi năm tuyển rất nhiều thực tập sinh, nhưng không phải ai cũng có thể ở lại.
Gia đình Lý Nhân thì bình thường, rất muốn ở lại Vĩnh Thân, vì vậy trong tiềm thức luôn coi Đô Ưng xuất sắc là đối thủ cạnh tranh.
Nếu không phải sau này Tư Vy, Trương Phẩm đến, có lẽ cho đến khi nghỉ việc, anh ta cũng sẽ không có giao tiếp nào khác ngoài công việc với Đô Ưng.
Tư Vy rất hoạt bát, ngày đầu tiên đến báo cáo vậy mà lại nhuộm tóc xanh, bị phòng nhân sự giáo huấn một trận, lúc này mới nhuộm lại tóc đen. Anh ta rất tò mò không biết Tư Vy dựa vào đâu mà được nhận, chẳng lẽ là con cái của lãnh đạo cấp trên nào đó? Vì có suy nghĩ này, nên khi tiếp xúc với Tư Vy, anh ta rất cẩn thận.
Tư Vy cảm thấy mọi người đều là luật sư thương mại, lại là cùng khóa, nên cùng nhau hành động, thỉnh thoảng lại tổ chức hoạt động tập thể, tan ca ăn cơm đều kéo người khác đi cùng. Trương Phẩm không có đầu óc, năng lực bình thường, chỉ hứng thú với việc ăn uống, vui chơi, nhiệt tình hưởng ứng lời kêu gọi của Tư Vy.
Ban đầu anh ta tưởng Đô Ưng sẽ không ưa Tư Vy, người suốt ngày chỉ biết làm ầm ĩ, nhưng Đô Ưng lại rất có thiện cảm với Tư Vy, Tư Vy đi vệ sinh, gọi cô ấy một tiếng, cô ấy cũng sẽ bỏ công việc xuống, đi cùng cô ta.
Trong mắt Lý Nhân, điều này quả thực là không thể nào hiểu nổi.
Đổng Kinh thì càng kỳ lạ, vậy mà lại thích Tư Vy, nơi nào có Tư Vy, nơi đó có Đổng Kinh. Mà hai người này lại không chính thức hẹn hò, thích chơi trò mập mờ.
Cùng khóa đều vây quanh Tư Vy, nếu Lý Nhân không hưởng ứng, sẽ có vẻ lạc lõng. Từ trong xương cốt anh ta rất kiêu ngạo, nhưng lại không muốn thể hiện ra vào lúc này, anh ta rất rõ ràng bản thân chỉ là một thực tập sinh không quan trọng, có thể không đấu lại Đô Ưng, có thể thua vì các mối quan hệ của Tư Vy, nhưng anh ta vẫn có thể cạnh tranh với Trương Phẩm và Đổng Kinh.
Sau khi quen thân rồi, anh ta mới biết, Tư Vy không có quan hệ gì, cô gái này thoạt nhìn ngay cả thi cũng chưa chắc đã đậu vậy mà thành tích lại không tệ, hơn nữa từ nhỏ đã luyện võ, khả năng đánh nhau rất lợi hại. Làm ngành của bọn họ, không có chút khả năng tự vệ nào thì không được, khả năng võ thuật của Tư Vy đã trở thành điểm sáng lớn nhất của cô ta.
Ý thức nguy cơ của Lý Nhân càng thêm mãnh liệt, anh ta không có sở trường gì, cũng không được người khác yêu thích cho lắm, Tư Vy có thể tùy tiện chơi đùa, nếu như anh ta cũng đi theo làm loạn cùng Tư Vy, nhất định sẽ bị kéo xuống vực sâu. Nhưng lúc đó quan hệ của bọn họ đã rất “Sắt son” rồi, anh ta không tìm được lý do để thoát ra.
“Tư Vy và Đổng Kinh còn có đoạn này sao?” Trần Tranh nói: “Vậy theo như lời anh nói, khả năng Tư Vy ở lại rất cao, sao cô ấy cũng đi?”
Lý Nhân nói: “Anh đi mà hỏi cô ta, tôi không muốn tùy tiện bình luận về lựa chọn của người khác.”
Trần Tranh gật đầu, “Tôi sẽ hỏi. Anh thực tập nửa năm, vậy là trước khi tốt nghiệp đã không làm việc ở Vĩnh Thân nữa?”
Lý Nhân nói, lúc đó anh ta và Đổng Kinh đã nói chuyện, đều cảm thấy có thể mình đã chọn sai hướng. Lúc đó Đổng Kinh đã không còn chơi trò mập mờ với Tư Vy nữa, dành thời gian ở bên anh ta nhiều hơn, nói đến tương lai của ngành nghề, càng nói càng bi quan. Gia đình Đổng Kinh khá giả hơn anh ta, nói là muốn nghỉ ngơi nửa năm, hoặc là ra nước ngoài du học, hoặc là đổi nghề. Anh ta ít nhiều gì cũng bị Đổng Kinh ảnh hưởng, sau khi Đổng Kinh nghỉ việc thì chuyển đi, anh ta nhìn căn nhà trọ trống trơn, cắn răng, cũng quyết định rời khỏi ngành này.
Tư Vy đi sớm hơn anh ta và Đổng Kinh, Đô Ưng, Chu Tiểu Địch, Trương Phẩm nhận được suất chính thức. Nhưng trong ba người này, chỉ có Đô Ưng dựa vào chính mình, cũng là người ở lại đến cuối cùng. Năng lực của Trương Phẩm kém nhất, hoàn toàn là nhặt được chỗ hời, có lẽ tự biết mình, nên đã chủ động từ bỏ. Chu Tiểu Địch thì tương đối đặc biệt, đây là một người có quan hệ, đã được nhận từ trước, nhưng nhà Chu Tiểu Địch có tiền, Chu Tiểu Địch chỉ ở lại làm việc trong thời gian rất ngắn, cùng năm đó cũng nghỉ việc.
Sau khi Lý Nhân rời khỏi văn phòng luật, rất nhanh đã tìm được công việc khác, không mấy quan tâm đến những người khác như thế nào. Một hai năm đầu, mọi người thường xuyên liên lạc, anh ta và Đổng Kinh liên lạc nhiều nhất, biết được Đổng Kinh vậy mà lại đi học vẽ, hoàn toàn lật đổ cuộc sống trước đây. Chỉ có Đô Ưng vẫn đang làm công việc liên quan đến luật, tính cách của cô ấy dường như là phù hợp để ở lại ngành này nhất. Thời gian trôi qua, mọi người dần dần xa cách, ngay cả Tư Vy nhiệt tình nhất cũng không còn nói chuyện trong nhóm nữa.
Trần Tranh hỏi: “Là đám cưới của ai, vậy mà có thể gọi được tất cả các anh quay về?”
Lý Nhân khựng lại, “Là của luật sư Hà, Hà Mỹ, lúc đó cô ấy là người đã dẫn dắt chúng tôi.”
Hết chương 127.