Chương 128: Không Nơi Nương Tựa (12)

 

Chương 128: Không Nơi Nương Tựa (12)

 

Văn phòng luật danh tiếng như Vĩnh Thân, tuy có các luật sư kỳ cựu mở lớp tọa đàm cho thực tập sinh, nhưng người trực tiếp hướng dẫn lại là những người mới vào nghề chưa lâu. Khi đó, Hà Mỹ cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, vừa bận rộn với công việc của mình, vừa phải chăm sóc thực tập sinh, giải đáp tất cả những câu hỏi mà với những người dày dặn kinh nghiệm thì thật ngớ ngẩn. Hà Mỹ thậm chí còn bị cấp trên mắng vốn vì những thực tập sinh này.

 

Sau khi nghỉ việc, người duy nhất mà Lý Nhân cảm kích chính là Hà Mỹ, những người khác cũng có chung suy nghĩ như anh ta. Vì vậy, lần này khi biết tin Hà Mỹ kết hôn, Lý Nhân đã xin nghỉ phép để đến dự.

 

Trong hôn lễ, những người bạn học cùng khóa đã lâu không gặp lại ngồi chung một bàn, cảm giác cùng nhau tăng ca, nghiên cứu hồ sơ như ùa về. Tư Vy làm công việc lên kế hoạch marketing, rất biết cách khuấy động không khí, đề nghị mọi người đã đến đây rồi thì cùng nhau đến Hồ Cư Nam đón năm mới. Đổng Kinh, Trương Phẩm, Chu Tiểu Địch lập tức hưởng ứng, Đô Ưng im lặng không bày tỏ ý kiến, nhưng chỉ cần Tư Vy năn nỉ một tiếng, cô ấy liền đồng ý.

 

Lý Nhân vừa định nói: “Tôi không đi đâu, công ty còn việc”, thì Đổng Kinh đã khoác vai anh ta: “Lão Lý, cậu định chuồn à? Đã bao lâu rồi chúng ta chưa cùng nhau uống rượu, cậu chuồn thì tôi khinh đấy!”.

 

Mọi người nhao nhao hùa theo, Hà Mỹ và chồng đi đến mời rượu, Tư Vy còn “mách tội” Lý Nhân, nói anh không muốn tham gia. Hà Mỹ vẫn như trước đây, vẫn nhẹ nhàng hòa giải: “Nể mặt tôi, đi chơi đi.”

 

Lý Nhân còn có thể nói gì được nữa, đành phải đồng ý.

 

Sau đó, Trần Tranh cũng hỏi Tư Vy, Đô Ưng và Trương Phẩm những câu hỏi tương tự. Trương Phẩm là thực tập sinh có kết quả đánh giá kém nhất, nếu không có Hà Mỹ kéo một tay, có lẽ anh ta đã bị loại từ lâu. Nhưng anh ta có tâm lý rất tốt, không so đo tính toán như Lý Nhân, cũng không tự ti. Sau khi Đổng Kinh và Lý Nhân chủ động bỏ cuộc, anh ta đã giành được tấm vé chính thức vào làm việc, nhưng bản thân cảm thấy con đường luật sư không dễ đi, nên đã sớm từ bỏ.

 

Đô Ưng là người trụ lại văn phòng luật Vĩnh Thân lâu nhất trong số họ, nhưng cũng chỉ được vài tháng, chưa kịp chờ đến lúc được vào biên chế chính thức.

 

“Vì tôi không nhìn thấy con đường mình có thể đi.” Cô bình tĩnh nói, có lẽ việc thi vào ngành luật ngay từ đầu đã là một sai lầm.

 

Cô cho rằng mình đủ thông minh, nhìn nhận sự việc đủ logic. Tuy nhiên, để trở thành một luật sư giỏi, chỉ có đầu óc thôi là chưa đủ, mà còn phải biết quan sát sắc mặt, ăn nói khéo léo, phụ nữ lại càng khó khăn hơn.

 

Một số bậc tiền bối đã “chỉ” cho cô con đường tắt – bằng thân xác. Cô phủ nhận con đường này, và kết quả là con đường thăng tiến gần như bị đóng lại.

 

Cô nhìn Tư Vy, Đổng Kinh đã nghỉ việc từ lâu, bọn họ cũng đều từ bỏ ngành luật, cuộc sống không hề tệ hơn trước, ngay cả Trương Phẩm cũng đã tìm được một công việc tốt. Tại sao cô lại không thể? Cô đã gặp gỡ Tư Vy một lần, Tư Vy rất hiểu cô, khuyên cô nên thử sức ở doanh nghiệp, thế là cô trở thành chuyên viên pháp chế của một công ty thực phẩm.

 

“Mấy năm nay cô vẫn luôn giữ liên lạc với Tư Vy?” Trần Tranh hỏi.

 

Đô Ưng “Ừm” một tiếng, nói trước đây gần như tuần nào cũng gọi điện thoại, bây giờ thỉnh thoảng thấy thứ gì hay ho thì cũng gửi cho nhau.

 

Trần Tranh hỏi: “Tư Vy và Đổng Kinh có từng hẹn hò không?”

 

Đô Ưng cau mày, rõ ràng không muốn trả lời câu hỏi này, “Tôi chỉ biết Đổng Kinh từng theo đuổi Vy Vy, nhưng Đổng Kinh là người bay bổng, không phải người thích hợp để sống một cuộc sống ổn định. Vì vậy, Vy Vy chỉ chơi với anh ta một thời gian.”

 

Trần Tranh hỏi: “Bây giờ thì sao?”

 

Đô Ưng nói: “Ý anh là mập mờ? Thực ra thì nửa sau thời gian thực tập của chúng tôi, bọn họ đã không còn mập mờ nữa.”

 

Trần Tranh lại hỏi: “Hà Mỹ là người như thế nào?”

 

Đô Ưng có chút bất ngờ, “Luật sư Hà có liên quan gì đến vụ án sao?”

 

Trần Tranh nói: “Nếu không phải tham dự đám cưới của cô ấy, các cô cũng sẽ không đến ‘Trang viên Vi Mạt’. Trương Phẩm và Lý Nhân đều nói cô ấy rất quan tâm đến các cô, còn cô?”

 

Đô Ưng cúi đầu, một lúc sau mới nói: “Cô ấy từng là kiểu người mà tôi muốn trở thành.”

 

Trần Tranh nói: “Có vẻ như đã xảy ra chuyện gì đó. Để tôi đoán, cô ấy chính là người tiền bối đã “chỉ” cho cô con đường tắt?”

 

Đô Ưng sững người, “Anh…”

 

“Tôi đoán đúng rồi?” Trần Tranh nói.

 

Đô Ưng thở dài, năng lực nghiệp vụ của Hà Mỹ hơn hẳn cô, khả năng xử lý công việc rất mạnh, lại còn rất xinh đẹp, được cử đi dẫn dắt thực tập sinh cũng là biểu hiện được coi trọng. Cô cứ nghĩ con đường của Hà Mỹ sẽ rất suôn sẻ, nào ngờ lại nghe nói Hà Mỹ có quan hệ mờ ám với một luật sư kỳ cựu trong văn phòng. Cô đã hỏi Hà Mỹ, Hà Mỹ không phủ nhận, nhưng nói rằng cô ấy không còn cách nào khác, ai cũng vì tranh giành vị trí cao, không từ thủ đoạn, con đường này cô ấy không đi, thì sẽ có người khác đi.

 

Điều khiến Đô Ưng chán nản không phải là việc Hà Mỹ trở thành tình nhân của luật sư kia, mà là một người xuất sắc như Hà Mỹ cũng phải đi con đường tắt đó. Vậy còn cô? Cô thậm chí còn không có dung mạo và thủ đoạn khiến đàn ông say mê như Hà Mỹ.

 

Trần Tranh hỏi: “Người mà Hà Mỹ kết hôn là…”

 

Đô Ưng lắc đầu, “Là người khác, cũng là luật sư.”

 

Tư Vy đã bị Minh Hàn thẩm vấn, lúc này vẫn còn chìm đắm trong nỗi đau thần tượng qua đời, thỉnh thoảng lại đưa tay lau nước mắt. Trần Tranh hỏi cô ta về mối quan hệ với Đổng Kinh, cô ta nói mình từng thích Đổng Kinh, chính vì thích nên mới nghiêm túc suy nghĩ về tương lai, cảm thấy người như Đổng Kinh không thể nào sống yên ổn với mình cả đời, nên đã sớm buông tay.

 

Việc cô ta rời khỏi văn phòng luật có liên quan rất lớn đến Đổng Kinh, lúc đó cô ta không biết Đổng Kinh cũng sẽ rời đi, nghĩ đến việc sau này phải làm đồng nghiệp với Đổng Kinh, cô ta cảm thấy không dứt khoát được, nên đã quyết định tự mình ra đi. Nhưng khi cô ta đã nói chuyện với HR, với Hà Mỹ, thì mới biết Đổng Kinh cũng sẽ nghỉ việc. Cô ta cũng không thể nào hối hận được nữa, tuy có chút tiếc nuối, nhưng sau khi chuyển nghề, cô ta lại thấy may mắn vì quyết tâm lúc đó.

 

Trần Tranh hỏi: “Các cô phát hiện ra Đổng Kinh mất tích, không nghĩ đến việc tìm anh ta sao?”

 

“Chúng tôi đã nhắn tin và gọi điện thoại rồi.” Tư Vy vì lời nói của Lý Nhân mà bị tổn thương, “Có lẽ Lý Nhân nói đúng, năm đó có đẹp đẽ đến đâu thì chúng tôi cũng đã không còn ở trong cùng một vòng tròn nữa, ép buộc kéo lại với nhau, ai cũng không vui vẻ. Tôi không nên gọi mọi người đến đây.”

 

Trần Tranh hỏi: “‘Sơn Thủy Lâu’ là do ai đặt?”

 

Tư Vy hoang mang, “Tôi không biết, tôi đi theo mọi người.”

 

Câu trả lời của cả bốn người đều là: Tôi không biết.

 

Nếu không ai nói dối, thì người đặt chỉ có thể là Đổng Kinh hoặc Chu Tiểu Địch. Nhưng với mức độ “hot” của “Trang viên Vi Mạt”, việc muốn đặt phòng ngay lúc đó là không thể nào.

 

Minh Hàn đến “Sơn Thủy Lâu”, ông chủ đang kéo Lý Sơ nói chuyện về sự khó khăn của việc kinh doanh homestay. Minh Hàn hỏi xem phòng của Tư Vy và những người khác là do ai đặt, đặt lúc nào, ông chủ tra cứu thì thấy, hóa ra đã được đặt từ ngày 20/11, người đặt chính là Đổng Kinh.

 

Cuộc gặp gỡ đón năm mới nhìn bề ngoài có vẻ như được quyết định một cách ngẫu hứng này, hóa ra là do Đổng Kinh âm mưu từ trước? Chẳng lẽ anh ta thật sự có vấn đề? Nhưng việc Hoắc Diệp Duy đến Hồ Cư Nam là điều không thể đoán trước, e rằng ngay cả bản thân Hoắc Diệp Duy cũng không biết.

 

Trần Tranh đang định cùng Minh Hàn phân tích kỹ lưỡng các manh mối, thì đột nhiên nhận được điện thoại của Khổng Binh. Trần Tranh nhướn mày, Khổng Binh lúc này tìm anh là có chuyện gì?

 

“Thầy Trần.” Khổng Binh nói: “Cậu còn nhớ Lưu Hải Đào không?”

 

Trần Tranh nói: “Ba của Lưu Ôn Nhiên. Có tin tức của ông ta rồi à?”

 

Khổng Binh nói: “Ông ta chết rồi, mà đã chết nhiều năm rồi.”

 

Trần Tranh đi ra ban công, “Chết như thế nào? Tin tức từ đâu ra?”

 

Vụ án búp bê nguyền rủa mà Hách Nhạc gây ra ở thành phố Trúc Tuyền giờ đã được đưa ra ánh sáng, khi điều tra lý lịch gia đình của Lưu Ôn Nhiên, Trần Tranh biết được từ chỗ mẹ cô bé là Tào Ôn Mai, cha cô bé là Lưu Hải Đào, là một kẻ không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày  lêu lổng với đám tội phạm. Khi Lưu Ôn Nhiên còn rất nhỏ, Lưu Hải Đào nói rằng sẽ ra nước ngoài kiếm tiền, rồi bặt vô âm tín. Tào Ôn Mai đoán ông ta nợ nần chồng chất, đã bị giết hại rồi.

 

Chỉ có lời khai của Tào Ôn Mai, cảnh sát không thể nào tìm ra tung tích của Lưu Hải Đào. Việc ông ta mất tích hoặc bị hại, dường như không có bất kỳ liên quan nào đến vụ án của Lưu Ôn Nhiên. Nhưng vì muốn tìm kiếm Lưu Ôn Nhiên, cảnh sát đã lấy DNA của Lưu Ôn Nhiên, và chính DNA này đã phát huy tác dụng.

 

“Gần đây, nước M phát hiện một hố chôn tập thể, chôn cất hơn chục thi thể, một nửa trong số đó là người Hoa, thông tin DNA của những thi thể này được gửi về đối chiếu với dữ liệu người mất tích.” Khổng Binh nói: “DNA của Lưu Ôn Nhiên không phải đã được tải lên sao, một trong số đó sau khi đối chiếu cho thấy có quan hệ cha con với Lưu Ôn Nhiên.”

 

Phân cục Bắc Diệp lập tức liên lạc với Tào Ôn Mai, người phụ nữ này sau khi mất đi con gái, trông già đi rất nhiều, mái tóc xoăn đã được cắt ngắn, vừa nhìn thấy Khổng Binh, bà ta liền hỏi hung thủ giết Lưu Ôn Nhiên khi nào bị xử tử.

 

Hách Nhạc tuy tội ác tày trời, nhưng là nhân chứng quan trọng cho cuộc điều tra tiếp theo, hiện tại đừng nói là tuyên án, ngay cả việc điều tra cũng chưa hoàn tất. Khổng Binh thở dài, nói với bà ta rằng, có thể đã có tin tức của Lưu Hải Đào. Tào Ôn Mai sững sờ hồi lâu, như thể không phản ứng kịp cái tên này đại diện cho ai.

 

Thi hài vẫn còn ở nước M, Khổng Binh đưa cho Tào Ôn Mai xem một số bức ảnh. Một lúc lâu sau, Tào Ôn Mai vừa khóc vừa cười vừa vỗ đùi: “Chết tốt lắm! Loại người cặn bã như ông ta, sớm muộn gì cũng chết!”.

 

Tin tức mà cảnh sát Nước M cung cấp là, các nạn nhân đều bị bắn chết, người chết sớm nhất là từ mười hai năm trước. Nơi phát hiện hố chôn tập thể là Đảo Kim Ti, một địa điểm du lịch nổi tiếng của Nước M. Những người đến từ Hoa quốc này đều không có giấy tờ hợp pháp, phần lớn là những người nhập cư bất hợp pháp để kiếm tiền phi pháp. Bọn họ bị ai giết hại, nguyên nhân là gì, hiện vẫn chưa có lời giải.

 

Thực ra, hố chôn tập thể này đã được phát hiện từ năm ngoái, nhưng chỉ một phần nhỏ thi thể được xác định danh tính. Năm nay, sự hợp tác giữa cảnh sát tỉnh Hàm và nước ngoài được tăng cường, đồng thời thông tin DNA của Lưu Ôn Nhiên được tải lên, nên mới phát hiện ra manh mối mới trong đợt đối chiếu gần đây.

 

Khổng Binh thận trọng xác nhận với Tào Ôn Mai: “Lưu Ôn Nhiên thật sự là con của Lưu Hải Đào?”

 

Tào Ôn Mai cười điên loạn: “Không phải con của ông ta thì là con của ai? Cả đời này tôi chỉ sinh một đứa con gái duy nhất! Ông ta không đoái hoài gì đến hai mẹ con chúng tôi, suốt ngày chỉ biết ra ngoài lêu lổng, giờ thì mất mạng rồi đấy, hahaha!”

 

Dòng thời gian mà Tào Ôn Mai cung cấp cũng trùng khớp với dòng thời gian Lưu Hải Đào bị sát hại, Lưu Hải Đào biến mất khỏi Trúc Tuyền mười sáu năm trước, nói là đã tìm được con đường làm giàu, đến Đông Nam Á kiếm một mớ rồi sẽ quay về, từ đó bặt vô âm tín. Hắn ta đến Nước M, cấu kết với băng nhóm địa phương, bốn năm sau thì bị bắn chết, thi thể bị chôn cất cho đến nay. Cảnh sát Nước M trước đây cấu kết với bọn tội phạm, rất khó điều tra những vụ án trong quá khứ.

 

Nghe xong, Trần Tranh bỗng cảm thấy có gì đó tắc nghẽn trong suy nghĩ.

 

Khổng Binh nói, cảnh sát Nước M có phần tích cực một cách kỳ lạ, người liên lạc với bọn họ là một đội trưởng đội an ninh tên là Lý Đông Trì, nghe nói là nhân vật có máu mặt ở thủ đô Tiêu Lưu của Nước M, tuổi còn trẻ, nhuộm một mái tóc màu trắng kỳ quái.

 

Tiêu Lưu là một trong số ít những nơi tương đối yên bình ở Nước M, hai năm trở lại đây đã thu hút rất nhiều du khách Hoa quốc. Khổng Binh phỏng đoán Lý Đông Trì muốn kiếm chác từ những du khách Hoa quốc này, nên mới đột ngột thúc đẩy hợp tác với cảnh sát Hoa quốc.

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

 

Trần Tranh chưa từng nghe nói đến nhân vật này, lặng lẽ đọc thầm cái tên Lý Đông Trì.

 

Khổng Binh lại nói: “Chuyện đại khái là như vậy, dường như không ảnh hưởng gì đến vụ án trước đây mà chúng ta điều tra, thấy cậu có vẻ khá quan tâm đến hai mẹ con Lưu Ôn Nhiên, nên tôi báo cho cậu một tiếng. Treo máy đây.”

 

Trần Tranh theo bản năng nói: “Chờ chút!”

 

Khổng Binh: “Hả?”

 

Trần Tranh suy nghĩ một chút, “Thi thể được phát hiện ở Đảo Kim Ti?”

 

Khổng Binh không biết tại sao anh lại quan tâm đến địa điểm này, “Đảo Kim Ti có vấn đề gì sao?”

 

Trần Tranh nhíu mày, “Không có gì, để tôi suy nghĩ thêm, cảm ơn anh nhé đội trưởng Khổng.”

 

Khổng Binh: “… Hừ, muốn điều tra cái gì thì nói cho tôi biết.”

 

Trần Tranh tạm thời không có gì cần Khổng Binh điều tra, nói chính xác hơn là anh vẫn chưa thông suốt được. Gác máy xong, anh nhìn núi rừng rậm rạp phía xa xa xuất thần. Nước M, Đảo Kim Ti, hố chôn tập thể, cha của Lưu Ôn Nhiên….

 

Sau khi các trường Trung học ở thành phố Trúc Tuyền xảy ra chuyện, cho đến khi Hách Nhạc sa lưới, anh đã suy nghĩ tại sao lại là Lưu Ôn Nhiên, trên người Lưu Ôn Nhiên có đặc điểm gì thu hút những kẻ phạm tội sao?

 

Lúc đó “Lượng Thiên Xích” vẫn chưa lộ diện, thông tin mà cảnh sát nắm được chỉ có: Lưu Hải Đào mất tích nhiều năm, nghi ngờ tham gia vào các hoạt động tội phạm; Tào Ôn Mai vì mưu sinh, đã cung cấp dịch vụ đặc biệt cho người già; Lưu Ôn Nhiên sống hai mặt, xây dựng hình tượng tiểu thư xinh đẹp giàu có ở trường.

 

Nhưng những điều này dường như đều không liên quan trực tiếp đến việc cô bé mất tích. Sau khi phát hiện ra manh mối Hách Nhạc, mọi chuyện dường như đã rõ ràng, Hách Nhạc từng quan tâm đến Lưu Ôn Nhiên, Lưu Ôn Nhiên rất dựa dẫm vào hắn, cộng thêm hoàn cảnh gia đình phức tạp, là học sinh dễ ra tay nhất.

 

Hách Nhạc cũng thừa nhận điều này.

 

Nhưng bây giờ Trần Tranh không thể không nhặt lại những manh mối đã buông bỏ, bởi vì nơi Lưu Hải Đào chết là Đảo Kim Ti của nước M. Ấn tượng sâu sắc của anh với nơi này không phải vì nó là địa điểm du lịch nổi tiếng nào, mà là bởi vì cặp song sinh nhà họ Lương và chú hai nhà họ Lương đã chết ở đó.

 

Đảo Kim Ti là khu du lịch nổi tiếng trong mười năm trở lại đây, chính quyền địa phương đã chi rất nhiều tiền để xây dựng, lượng lớn vốn đầu tư đổ vào, biến Đảo Kim Ti thành thiên đường hạ giới. Gần như không còn ai nhớ, nhà họ Lương từng là người nhắm trúng Đảo Kim Ti khi nó còn hoang vắng, Lương Ngữ Bân năm 18 tuổi đã có tầm nhìn xa mà người lớn không có được. Nhà họ Lương suýt chút nữa đã trở thành bá chủ của Đảo Kim Ti – nếu như không có vụ tai nạn xe hơi đó.

 

Bây giờ đừng nói là Đảo Kim Ti, ngay cả toàn bộ nước M cũng đã không còn dấu chân của tập đoàn Vân Tuyền. Sau khi Lương Nhạc Trạch tiếp quản, tập đoàn đã thu hẹp toàn diện, chuyển đổi mô hình kinh doanh, và đã thoát khỏi tai ương năm đó.

 

Nhưng khi nghe đến cái tên Đảo Kim Ti một lần nữa, Trần Tranh vẫn theo bản năng cảm thấy lòng mình thắt lại.

 

Theo lời Tào Ôn Mai, Lưu Hải Đào có thể đã đến nước M từ mười sáu năm trước, không chỉ có ông ta, mà còn có một số người Hoa nhập cư bất hợp pháp cùng với ông ta. Bọn họ ở nước M, ở Đảo Kim Ti kiếm sống bằng nghề gì? Khi nhà họ Lương gặp chuyện, bọn họ có đang ở Đảo Kim Ti không?

 

Trần Tranh càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao. Lúc đó Lương Nhạc Trạch quá đau buồn, người mà anh trao đổi nhiều nhất là cô của Lương Nhạc Trạch, Lương Huệ Đình. Bà ấy từng nói, Lương Ngữ Bân vì muốn đàm phán dự án, đã tiếp xúc với rất nhiều người ở địa phương, có quan chức cấp cao trong chính phủ, giới cảnh sát, có thương nhân hợp tác, cũng có những người lao động nghèo khổ nhất, nước M có rất nhiều người Hoa đến làm thuê, phần lớn là không có giấy tờ hợp pháp, Lương Ngữ Bân còn trẻ, tốt bụng, muốn cho bọn họ một cơ hội, nên đã thuê tất cả những người có thể thuê.

 

Như vậy, rất có thể Lưu Hải Đào đã từng làm thuê cho Lương Ngữ Bân.

 

Hai con người tưởng chừng như hoàn toàn không liên quan, vậy mà lại có mối liên hệ như vậy. Trong lòng Trần Tranh bỗng chốc dâng lên sóng to gió lớn.

 

Suy luận tiếp, Lương Ngữ Bân gặp chuyện, tất cả các dự án của nhà họ Lương ở nước M đều bị đình chỉ, Lưu Hải Đào và những người làm thuê kia lẽ ra sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn, bọn họ có thể nhanh chóng tìm được công việc mới.

 

Nhưng tại sao Lưu Hải Đào lại bị giết chết vào mười hai năm trước, lại còn bị bắn chết? Địa điểm là ở Đảo Kim Ti? Những người bị chôn cùng với ông ta cũng từng làm thuê cho nhà họ Lương sao?

 

Trần Tranh dùng điện thoại tìm kiếm sơ lược về quá trình phát triển của Đảo Kim Ti, sau khi tập đoàn Vân Tuyền rút lui, việc xây dựng bị đình chỉ, nhưng nửa năm sau, vốn đầu tư của chính nước M đổ vào, tiếp tục xây dựng. Rất có thể Lưu Hải Đào và hơn mười nạn nhân đã tham gia xây dựng, nhưng trước khi Đảo Kim Ti chính thức mở cửa đón khách đã bị xử lý sạch sẽ.

 

Điều này có ý nghĩa gì?

 

Sự thật năm xưa đang dần hé lộ, có kẻ đã lợi dụng sự sụp đổ của nhà họ Lương, vươn mình trở thành cây đại thụ, còn Lưu Hải Đào, những người từng làm thuê cho nhà họ Lương, đã bị thủ tiêu triệt để trước bình minh của Đảo Kim Ti.

 

Nhiều năm sau, con gái của Lưu Hải Đào gặp nạn, kẻ chủ mưu đằng sau là “Lượng Thiên Xích”.

 

Đây là trùng hợp ngẫu nhiên? Hay là kẻ ra lệnh cho Hách Nhạc, ngay từ đầu đã nhắm vào Lưu Ôn Nhiên?

 

Nhịp tim của Trần Tranh càng lúc càng nhanh, anh như đã nhìn thấy một góc của sự thật, bi kịch của nhà họ Lương có thể là do “Lượng Thiên Xích” gây ra. ban đầu “Lượng Thiên Xích” chỉ hoạt động ở các quốc gia nhỏ xung quanh Hoa quốc, vậy mà hiện tại đã len lỏi đến tận tỉnh Hàm. Tập đoàn Vân Tuyền hiện nay là doanh nghiệp công nghệ hàng đầu của tỉnh Hàm, liệu nhà họ Lương có bị nhắm đến một lần nữa không?

 

Tiếng bước chân vang lên sau lưng, Trần Tranh hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh lại. Người đến quả nhiên là Minh Hàn, thấy anh nhíu mày, không khỏi đưa ngón trỏ ra, khẽ chọc chọc: “Bên Trúc Tuyền có chuyện gì sao?”

 

Trần Tranh kể cho Minh Hàn nghe những gì Khổng Binh nói và những gì mình vừa suy luận, Minh Hàn cũng không khỏi nhíu mày: “Rất có thể là như vậy. Lương Nhạc Trạch có biết đến sự tồn tại của ‘Lượng Thiên Xích’ không?”

 

Trần Tranh lắc đầu, không phải là không biết, mà là không chắc chắn. Lương Nhạc Trạch không chủ động nhắc đến cặp song sinh thì anh sẽ không nhắc đến. Đối với vụ tai nạn xe hơi năm đó, anh cũng nhiều lần khuyên Lương Nhạc Trạch nên buông bỏ. Lương Nhạc Trạch đã vực dậy được tập đoàn Vân Tuyền, không có nghĩa là Lương Nhạc Trạch đã quên đi nỗi đau. Chỉ là Lương Nhạc Trạch đang gánh vác cả nhà họ Lương trên vai, nên không thể không vực dậy mà thôi.

 

“Có khả năng anh ta biết.” Minh Hàn nheo mắt, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ.

 

“Hả?” Trần Tranh ngẩng đầu lên.

 

“Em không nghĩ một vị chủ tịch ‘ngây thơ’ như vậy có thể vực dậy một doanh nghiệp lớn suýt nữa thì sụp đổ.” Minh Hàn nói: “Hơn nữa, lần trước em gặp anh ta, nói sao nhỉ, anh ta đã không giống người bình thường.”

 

Trần Tranh lớn lên cùng Lương Nhạc Trạch, cảm thấy lời Minh Hàn nói cũng có lý, nhưng cũng mang theo cảm xúc chủ quan phóng đại: “Không giống người bình thường là như thế nào?”

 

“Anh ta còn rõ ràng chuyện người thân của mình đã chết như thế nào hơn anh, năm đó anh ta có hai lựa chọn, một là bất chấp sống chết của tập đoàn Vân Tuyền, dốc toàn bộ tài sản mà nhà họ Lương tích góp, tự mình điều tra chân tướng, không thông qua cảnh sát, có thể nói là trả thù; hai là tạm thời, hoặc là bề ngoài chấp nhận hiện thực, cải tổ lại tập đoàn Vân Tuyền.” Minh Hàn nói: “Anh ta chọn cách thứ hai, nhưng không có nghĩa là anh ta từ bỏ cách thứ nhất. Trên thực tế, rất nhiều lúc, chỉ cần anh bằng lòng, hoặc là có năng lực sử dụng những thủ đoạn không bị ràng buộc, thì rất dễ dàng tìm ra chân tướng.”

 

Trần Tranh gật đầu. Anh hiểu Minh Hàn đang ám chỉ điều gì, lách luật, vứt bỏ nhân tính, ném tiền như rác, tự nhiên sẽ có những kẻ liều mạng chủ động đến làm việc. Cho nên giả sử tai nạn năm đó là do “Lượng Thiên Xích” gây ra, Lương Nhạc Trạch có lẽ đã sớm biết.

 

Vậy thì bước tiếp theo, Lương Nhạc Trạch sẽ làm gì?

 

“Mục tiêu mà ‘Lượng Thiên Xích’ nhắm đến phần lớn đều là doanh nhân.” Minh Hàn nói: “Trong mắt bọn họ, cấp bậc của Chiêm Phú Hải còn chưa lọt nổi vào mắt xanh, dụ dỗ Chiêm Phú Hải làm việc cho bọn họ, lấy ‘vé vào cửa’ làm thù lao. Chiêm Phú Hải vừa thất bại, liền bị vứt bỏ.”

 

Trần Tranh trầm ngâm: “Còn có La Ứng Cường…”

 

Cảnh sát không điều tra ra La Ứng Cường có liên quan đến “Lượng Thiên Xích”, việc ông ta bị hại dường như chỉ là “Lượng Thiên Xích” muốn lợi dụng Lưu Phẩm Siêu để câu Minh Hàn, nhưng hành động này quá lớn, rất khó khiến người ta không liên tưởng đến việc “Lượng Thiên Xích” giết La Ứng Cường có mục đích sâu xa hơn.

 

“Còn có Bặc Dương Vận.” Minh Hàn nói: “Phản ứng của ông ta, nếu nói không có vấn đề gì thì mới là lạ.”

 

Trần Tranh nói: “Vậy em rút ra được kết luận gì?”

 

Minh Hàn im lặng một lúc: “Cho dù là Lương Nhạc Trạch chủ động điều tra chân tướng năm xưa, hay là án binh bất động, bị ‘Lượng Thiên Xích’ tìm đến cửa, thì anh ta hẳn là đã tiếp xúc với ‘Lượng Thiên Xích’ rồi. Mối quan hệ giữa anh ta và ‘Lượng Thiên Xích’ đáng để chúng ta suy ngẫm.”

 

Trần Tranh thừa nhận, Minh Hàn đã nói trúng trọng điểm, chỉ là, trong lúc nhất thời anh và Minh Hàn rất khó phân tích rõ ràng những mối quan hệ rắc rối này.

 

“Anh, em muốn nói một câu, nhưng lại sợ anh chê em châm ngòi ly gián.” Minh Hàn hạ thấp giọng, mang theo chút thăm dò.

 

Trần Tranh nhìn cậu, một lúc sau lấy khuỷu tay huých cậu: “Cho dù em có chia rẽ thật, anh cũng đứng về phía em.”

 

Minh Hàn trợn to hai mắt, như thể không tin những lời “thiếu suy nghĩ” này lại có thể thốt ra từ miệng Trần Tranh: “Hả?”

 

“Hả cái gì? Có chuyện thì mau nói, vụ án bên này còn chưa có manh mối.” Trần Tranh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, thở dài, đưa tay véo má cậu, xoa xoa: “Minh Hàn, em từng nói hy vọng anh có thể tin tưởng em, có manh mối gì cũng đều không giấu giếm mà chia sẻ hết với em. Bây giờ anh đã làm như vậy rồi, sao em lại còn do dự?”

 

“Em…” Minh Hàn khẽ nhíu mày, “Em chỉ là…”

 

“Em cảm thấy Lương Nhạc Trạch là bạn từ thuở nhỏ của anh, anh và cậu ấy quen biết từ nhỏ, cho nên đối với anh mà nói, cậu ấy còn quan trọng hơn cả Hàn Cừ.” Trần Tranh nói ra suy nghĩ trong lòng Minh Hàn: “Em cho rằng anh không muốn nghe những lời bất lợi cho cậu ấy.”

 

Minh Hàn nhìn Trần Tranh, nhìn thấy chính mình trong đôi mắt thẳng thắn của Trần Tranh – giống như một tên ngốc hay lo lắng.

 

“Nhưng nếu anh thật sự là như vậy, vừa rồi, còn có lần trước, sao lại nói với em chuyện nhà họ Lương?” Trần Tranh nói: “Minh Hàn à, cuộc đời con người có rất nhiều giai đoạn, lúc nhỏ cậu ấy là bạn từ thời thơ ấu của anh, bây giờ cậu ấy là một trong số ít bạn bè của anh ngoài công việc, còn em, là đồng đội đang kề vai sát cánh chiến đấu cùng anh.”

 

Ánh mắt Trần Tranh hiện lên tia sắc lạnh, đó là màu sắc của kinh nghiệm và lý trí: “Anh tin tưởng đồng đội của mình, nghi ngờ tất cả những người khách quan có điểm đáng ngờ, bao gồm cả bạn bè, cũng bao gồm cả người thân.” Dừng một chút, Trần Tranh dịu giọng: “Huấn luyện viên Tiểu Tranh đã nói như vậy rồi, bạn nhỏ Minh Hàn à, em hiểu chưa?”

 

Minh Hàn không nói gì, bỗng nhiên ôm chầm lấy Trần Tranh. Trần Tranh không kịp đề phòng, suýt chút nữa thì ngã nhào. Anh vỗ vỗ lưng cậu: “Em không nghĩ là mình rất nặng sao?”

 

“Em mặc kệ.” Minh Hàn vùi đầu vào vai anh, rầm rì nói: “Eo huấn luyện viên Tiểu Tranh thật tốt, ôm thật thích.”

 

Hết chương 128.

 

Chương 128: Không Nơi Nương Tựa (12)

Ngày đăng: 9 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên