Chương 128: Không Thể Tin Nổi

 

Chương 128: Không Thể Tin Nổi

 

Sự xuất hiện của Sếp ở đây chứng tỏ ông ta đã vượt qua ải, gặp được boss và tiêu diệt rồi.

 

Vậy có phải ông ta cũng nhận được túi dưỡng sinh không?

 

Chu Kỳ An rất muốn hỏi một câu: “Ăn gì chưa?”

 

Tiếc là với sự hiểu biết của cậu về Sếp, dù có hỏi, đối phương cũng chỉ đáp lại một câu: “Làm tốt phận sự của cậu đi.”

 

“Túi dưỡng sinh…”

 

“Làm tốt phận sự của cậu đi.”

 

Chu Kỳ An khẽ ho khan, quả nhiên là vậy.

 

Cảm giác cạn lời trôi qua trong chớp mắt, nhìn đầu người còn nhỏ máu trong tay Sếp, Chu Kỳ An vẫn còn một chút nghi hoặc về quán thịt nướng, giống như thiếu sót một mắt xích nào đó trong suy nghĩ… Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu?

 

Trước mắt phải giải quyết nhóm nhân viên dưới trướng mình, nếu không sau này lại quay về cái thời Sếp ra lệnh, cậu làm việc.

 

Gạt bỏ nghi ngờ trong lòng, Chu Kỳ An đi thẳng vào vấn đề: “Ngài cũng biết, quán này không thể thiếu nhân viên phục vụ, để họ trong phó bản làm bia đỡ đạn, còn hơn là dọn dẹp.”

 

Thử thách Dạ Dày Vương là một vòng lặp tiếp diễn, sẽ không bao giờ thiếu người đến khiêu chiến.

 

Khoảng hai giây trôi qua, Sếp vẫn chưa trả lời.

 

Chu Kỳ An yên lặng chờ đợi quyết định của đối phương, chỉ có thể thay những người chơi khác cầu nguyện công ty phù hộ cho họ.

 

Đối với Sếp, công ty có lẽ còn hữu dụng hơn cả thần linh.

 

Cuối cùng, Sếp dường như có chút dao động, xoay người đi xuống lầu.

 

Chu Kỳ An trải lụa trắng làm đường, đi theo sau.

 

Tầng hai một mảnh hỗn độn, chỉ còn Thẩm Tri Ngật đứng trước bàn dài, đang thu dọn chậu cây thảo dược mà Chu Kỳ An đã ăn, khi nhìn thấy vết máu trên vai đối phương, hắn khẽ nhíu mày.

 

Ở nơi khuất tầm mắt phía trước, có một hàng nhân viên phục vụ đang đứng.

 

Trước đó không có một thí sinh nào lên lầu thành công, trong đó không thể thiếu công lao của Thẩm Tri Ngật.

 

Ngăn cản đường đi của họ mà còn sống sót, trong trò chơi làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

 

Lúc này Sếp đi tới, hờ hững chỉ vào mấy người chơi trong đó: “Mấy người bị sa thải.”

 

Còn về việc có ích hay không, ông ta không biết, cũng chẳng quan tâm.

 

Giống như tình huống của Chu Kỳ An, thông báo chỉ nói sẽ gửi hướng dẫn kinh doanh sau khi kết thúc, trước đó, Sếp không thể nắm bắt được tình hình trong quán.

 

Lục gia tuổi đã cao, sắc mặt vốn đã xám xịt, Trần Tố và Viên Niệm Thư thì ngược lại, sắc mặt đã hồng hào hơn rõ rệt, từ chỗ tái nhợt ban đầu, đến giờ đã có chút huyết sắc.

 

“Khụ khụ…” Trần Tố đột nhiên cúi người xuống, ho khan một trận xé ruột xé gan.

 

Tiếp theo, hai người còn lại cũng ho không ngừng, từng luồng hắc khí nhàn nhạt từ trong cổ họng phun ra.

 

“Cảm ơn, cảm ơn…”

 

Cuối cùng cũng thẳng người dậy, Trần Tố nhìn mấy người trước mặt nói lời cảm ơn, thần trí của bà ta trước đó vẫn luôn bị bao trùm trong bóng tối, nhưng cũng biết là bọn họ đã được cứu.

 

Chu Kỳ An đột nhiên hỏi: “Tin nhắn cầu cứu là do chính cô gửi sao?”

 

Bất chợt nhìn thấy đầu người Sếp đang xách, Trần Tố theo bản năng sững sờ, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

 

Cũng giống như Chu Kỳ An dự đoán, không lâu sau khi vòng thi thứ hai bắt đầu, bọn họ đột nhiên nhận được thông báo thi đấu gian lận, người chơi bất đắc dĩ phải cầu cứu.

 

“Nhưng lúc đó chúng tôi chỉ có thể hành động giống như nhân viên phục vụ.”

 

Sau một khoảng thời gian, nhân viên phục vụ quán thịt nướng sẽ gửi tin nhắn thu hút mọi người đến, Trần Tố bọn họ liền gửi tin nhắn nhóm cho những người chơi khác, hy vọng có người đến cứu mình.

 

Chu Kỳ An nghe vậy không hỏi thêm nữa, quay sang khoe khoang về Sếp: “Thật ra người các người nên cảm ơn nhất là ngài ấy, nếu không chỉ dựa vào tôi, đừng nói là đối phó với ông chủ quán thịt nướng, muốn tìm ông chủ quán cũng khó.”

 

Đôi mắt thanh tú của Sếp ngập tràn kiêu ngạo, miễn cưỡng gật đầu: “Biết là tốt rồi, chỉ bằng chút bản lĩnh của cậu, còn chưa đủ để người ta nhắm rượu.”

 

Chu Kỳ An cười trừ, trong lòng chợt trầm xuống.

 

Sếp sẽ không nói quá, giết ông chủ quán thịt nướng chắc chắn không dễ dàng, nếu không, ông ta đã không mất nhiều thời gian như vậy mới xuất hiện.

 

Điều này có nghĩa là độ khó của quán thịt nướng đã mất cân bằng.

 

Ba vòng thi, cộng thêm việc tìm người, cuối cùng là lấy đầu, tại sao lại phức tạp như vậy?

 

“Thuốc.” Giọng nói của Thẩm Tri Ngật kéo Chu Kỳ An trở về thực tại, người trước đang hỏi ba người còn lại về đạo cụ trị liệu.

 

Ở đây chỉ có Chu Kỳ An là có vết thương rõ ràng trên người, Viên Niệm Thư nói: “Nhìn qua chỉ là vết thương ngoài da…”

 

Nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống, cô ta không nói nhảm nữa, lấy ra một lọ thuốc.

 

Lúc đưa cho Chu Kỳ An, Viên Niệm Thư bỗng nhiên mặt mày tái nhợt, tay run lên, suýt chút nữa làm đổ thuốc.

 

Chu Kỳ An kịp thời đỡ lấy, nhìn theo ánh mắt của cô, vừa vặn thấy được dưới cổ tay Viên Niệm Thư lộ ra một nửa, xuất hiện vết bầm tím, có chút giống… thi ban.

 

Không chỉ như vậy, trên người đối phương còn tỏa ra mùi hôi thối của xác chết.

 

Viên Niệm Thư cũng vừa mới phát hiện ra sự thay đổi của cơ thể: “Sao lại thế này…”

 

“Là do giẫm lên cầu thang.” Trần Tố ở bên cạnh trầm giọng nói.

 

Lúc đó cô đưa đèn lồng cho Viên Niệm Thư trước, để đối phương lên tầng hai thăm dò tình hình, đợi đến khi Trần Tố hoàn thành thử thách Dạ Dày Vương ở tầng một, phát hiện ra vấn đề của cầu thang thì đã quá muộn.

 

Viên Niệm Thư đã giẫm lên cầu thang đi lên.

 

Đây cũng không phải là cô ta ngu ngốc, đổi lại là người không hiểu chuyện, cho dù là Chu Kỳ An cũng không nhìn ra manh mối.

 

“Chúng ta mau tìm một chỗ, xả hết tử khí trên người.” Trần Tố nói với Viên Niệm Thư: “Trước khi thi ban lan ra toàn thân, rời khỏi phó bản thì mới có đường sống.”

 

Viên Niệm Thư rất nhanh đã bình tĩnh lại, gật đầu.

 

Lục gia trầm giọng nói: “Đúng vậy, trước tiên hãy tắm rửa, tốt nhất là có thể mua hương thơm xông một chút.”

 

Mọi người vội vàng xuống lầu, trước khi rời khỏi tòa nhà, Chu Kỳ An liếc mắt nhìn, ánh mắt đột nhiên thay đổi.

 

Cậu giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, bước chậm lại, kéo tay áo Thẩm Tri Ngật, hai người đi sau cùng.

 

“Số lượng nhân viên phục vụ không đúng.” Chu Kỳ An hạ giọng nói xuống cực thấp.

 

Cậu kể lại chuyện ở tầng ba.

 

Cho đến khi cậu rời khỏi gác mái, người phụ nữ mặc áo dài trong bức phù điêu vẫn luôn có mười bóng người mờ ảo đi theo sau.

 

Nhưng vừa rồi khi Chu Kỳ An xuống lầu nhìn thấy tình hình ở dưới lầu, lập tức phát hiện ra điều bất thường. Những thí sinh vì tranh giành đèn lồng và cây cối, sau hai vòng tàn sát lẫn nhau chỉ còn lại tám người, hơn nữa đều biến thành nhân viên phục vụ.

Tính cả ba người chơi bị trúng chiêu, lúc đó cậu ít nhất phải nhìn thấy mười một bóng người.

 

Tại sao lại thiếu một người?

 

Thẩm Tri Ngật nghe vậy nhìn chằm chằm vào mấy bóng người phía trước, vẻ mặt lạnh lùng: “Rất đơn giản, trong đó có một người diễn xuất rất giỏi.”

 

Trong ba người chơi, có một người căn bản không bị trúng chiêu.

 

Đối với Chu Kỳ An, hắn vẫn luôn giải thích rõ ràng: “… Hơi thở của ảo cảnh ở tầng hai rất mới, ước chừng là mới được bố trí không lâu, không chừng là ‘Người của chúng ta’ ra tay.”

 

Vẻ mặt Chu Kỳ An lập tức trở nên đặc sắc, hơi thở rất mới là nhìn ra bằng cách nào?

 

Nhưng mà, lời nói của Thẩm Tri Ngật đã hoàn toàn khiến cậu cảnh giác, người của chúng ta ra tay, vậy thì trong nhóm người chơi này đã xuất hiện nội gián, hơn nữa tên nội gián này đã tính toán tất cả mọi người vào lúc người chơi nên đi lên gác mái.

 

Để xác định điều này, Chu Kỳ An lấy hết can đảm đi đến bên cạnh Sếp, tiếp tục nịnh hót: “Vẫn là Ngài lợi hại, suýt chút nữa tôi đã chết trong ảo cảnh ở tầng hai, vất vả lắm mới nhìn thấu.”

 

Được một cửa hàng miễn phí, tâm trạng Sếp rất tốt, mắng một câu ngu ngốc: “Biến thành nhân viên phục vụ, danh chính ngôn thuận đi tìm ông chủ quán thịt nướng, càng tiện hơn.”

 

“…” Hóa ra là Ngài đi đường tắt này.

 

Yết hầu Chu Kỳ An khẽ động.

 

Sếp nói thì nhẹ nhàng, nhưng trên thực tế, xem ra ở tầng hai cũng bị trúng chiêu, chỉ là do thực lực mạnh mẽ, hoặc là tên ma cà rồng này sớm đã không còn linh hồn, cho nên mới không sao.

 

Cậu hít sâu một hơi, có thể tạo ra ảo ảnh che giấu cả một tầng lầu, lại dụ dỗ người khác giẫm lên, đây thực sự là năng lực mà con người có thể làm được sao?

 

Điều đáng sợ hơn việc có người trong số người chơi đang giở trò quỷ, chính là có lẽ đó là một con quỷ thật sự.

 

“Tôi đi vệ sinh một lát, không nhịn nổi nữa.”

 

Chu Kỳ An cố ý lên giọng, nói xong liền đi theo biển chỉ dẫn, tự mình đi trước.

 

Những người khác đang vội vàng muốn loại bỏ tử khí, nhưng lại ngại tự ý rời đi, cuối cùng chỉ có thể chờ đợi tại chỗ.

 

Chu Kỳ An đi một mạch đến nhà vệ sinh, trực tiếp đóng cửa buồng vệ sinh lại, lấy Phù thủy tiên tri ra.

 

“Nếu tôi toàn tâm toàn ý tin tưởng đồng đội của mình là người, là cát hay hung?”

 

Không nằm ngoài dự đoán, đại hung.

 

Chu Kỳ An chờ Phù thủy tiên tri đưa ra lời khuyên cho mình: “Ông hẳn là biết lý do tôi hỏi rồi.”

 

Cậu nhất định phải tìm ra tên nội gián này, giữ lại mầm mống tai họa này quá nguy hiểm.

 

Gò má cao của Phù thủy tiên tri vẫn lộ ra vẻ khắc bạc, mãi một hồi lâu sau, đôi môi mỏng khẽ động, thốt ra một lời khuyên.

 

Năm phút sau, Chu Kỳ An quay lại đội ngũ.

 

Mọi người đang thảo luận chuyện tắm rửa xông hương, ký túc xá nhân viên không có phòng tắm, đến phố Phong Đô rất ít người ở trọ, tổng cộng chỉ có hai nhà nghỉ nhỏ, cách bọn họ một đoạn, hơn nữa còn chưa chắc đã có chỗ tắm rửa hay không.

 

Trong trò chơi chỗ nào cũng là hố, đã thiết lập tử khí, muốn tìm chỗ tắm rửa chắc chắn rất khó.

 

Thực sự không được, chỉ có thể cân nhắc đến nơi tồi tệ nhất.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Bể bơi đối diện vừa to vừa dễ thấy, giống như đang nói: Khách quan, đến chỗ tôi này.

 

Lợi dụng lúc mọi người đang tập trung tìm kiếm chỗ tắm rửa, Chu Kỳ An hạ giọng nói với Thẩm Tri Ngật: “Tôi đã dùng Phù thủy tiên tri thử một lần, nhận được một lời khuyên rất hữu ích.”

 

Ánh mắt cậu nhanh chóng liếc nhìn những người chơi: “Theo như bói toán, nội gián không phải là người lớn tuổi nhất, Lục gia hẳn là người đáng ngờ nhất.”

 

Bầu không khí nhất thời có chút yên tĩnh.

 

Vì đã đồng ý sau khi ra ngoài sẽ nói cho cậu nghe một phần sự thật, Thẩm Tri Ngật quyết định thẳng thắn nói ra điểm nhỏ nhặt nhất:

 

“Thật ra, điều này chỉ có thể loại trừ tôi khỏi diện tình nghi.”

 

“…”

 

Chu Kỳ An đang quan sát những người chơi bỗng chốc cứng đờ cả người, lần đầu tiên cảm thấy mí mắt của mình nặng ngàn cân.

 

Cuối cùng cậu cố gắng mở mí mắt ra, nhịn không được lại nhìn Lục gia một cái.

 

Lục gia ước chừng cũng là tuổi nghỉ hưu rồi, vậy Thẩm Tri Ngật…

 

“Kỳ An…”

 

Chu Kỳ An xua tay, ý bảo đừng nói chuyện: “Để tôi từ từ nghĩ đã.”

 

Trong cuộc đời cậu có quá nhiều điều bất ngờ, Thẩm Tri Ngật vẫn luôn tự nhận mình là người theo đuổi, Chu Kỳ An lờ đi không nói, đột nhiên biết được đối phương là một lão nhân, không khỏi cảm thấy chấn động.

 

Thẩm Tri Ngật im lặng.

 

Không thể tiếp nhận cũng được, hắn lại tách ra một Yểm thể, tuổi của Yểm thể có thể nói là vừa mới sinh ra, chênh lệch tuổi tác với Kỳ An hoàn toàn có thể khống chế trong khoảng hai mươi tuổi.

 

Như vậy thì sẽ không có vấn đề gì nữa.

 

Mãi một lúc lâu sau, rốt cuộc Chu Kỳ An cũng hoàn hồn, lắc đầu, bước về phía những người chơi.

 

Thẩm Tri Ngật mơ hồ nghe thấy đối phương lẩm bẩm một câu: “Hy vọng là tôi gọi tổ tông, chứ không phải gọi ông nội.”

 

Thẩm Tri Ngật không hiểu lắm, sáu mươi tuổi và sáu trăm tuổi, có gì khác nhau sao?

 

Bên kia, lúc Chu Kỳ An quay lại đội ngũ, Trần Tố đang gọi điện thoại cho đám người Kiều Tùng, đương nhiên không phải là để chất vấn đối phương nhận được tin nhắn mà không đến cứu người.

 

Không đến mới là chuyện thường tình của người chơi.

 

Trần Tố hỏi Kiều Tùng và Diên một chuyện khác, hỏi xem trong hai người có ai ở gần nhà nghỉ hay không, nếu có thì vào xem thử có tắm rửa được không.

 

Khoảng năm phút sau, Kiều Tùng bên kia trả lời: “Vừa mới đến một cái, nói là bị rò rỉ nước, ông chủ đã khóa van nước đang đợi thợ đến sửa chữa.”

 

Trong phó bản làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.

 

Căn bản không cần đợi câu trả lời của Diên, Trần Tố đã lắc đầu, nói: “Đây là ép chúng ta phải đến bể bơi.”

 

Trên cùng của tòa nhà đối diện có treo biển hiệu bể bơi số 33, biển hiệu màu đỏ sẫm có chút bong tróc, gạch men trắng bên ngoài bể bơi bị bào mòn theo năm tháng, nhìn giống như bể bơi cũ kỹ từ mấy chục năm trước.

 

Bề ngoài, trực quan cho người ta cảm giác bẩn thỉu, lộn xộn, kém chất lượng.

 

Chu Kỳ An âm thầm suy tư, hiện tại phải đối mặt với ba nguy hiểm:

 

Một là chưa biết gì về tình huống ở bể bơi; hai là nội gián; ba là ông chủ tòa soạn báo.

 

Điều phiền phức là, cậu không thể sắp xếp để người phụ trách bể bơi và ông chủ tòa soạn báo tự giết lẫn nhau, một khi để lộ giao dịch trao đổi giết chóc, người phụ trách bể bơi nhất định sẽ vì muốn cướp quyền kinh doanh của những cửa hàng khác, còn sốt ruột giết cậu hơn cả ông chủ tòa soạn báo.

 

Còn có tên nội gián kia, nghe thấy lợi ích, càng sẽ không bỏ qua.

 

Chu Kỳ An suy đoán động cơ của nội gián, cậu luôn có một loại dự cảm, tin nhắn kia càng giống như là để nhắm vào cậu.

 

Ngoại trừ cậu, không có khả năng có người thứ hai đi cứu người.

 

Muốn giết cậu là vì sao?

 

Ông chủ tòa soạn báo đột nhiên trở mặt nhất định có uẩn khúc, bản thân cậu lại không muốn nói rõ, nói không chừng nội gián đã suy đoán được từ việc giết người đó có thể mang lại lợi ích gì đó.

 

Hoặc là nói, đơn thuần chỉ là vì giết chóc?

 

“Người sau còn tham lam hơn người trước…”

 

Đang nghĩ đến đây, trong mắt Chu Kỳ An lóe lên vẻ suy tư, đột nhiên vui vẻ.

 

Việc nhiều thì phải làm cùng lúc song song hai việc, trước tiên giải quyết triệt để người phụ trách bể bơi đã, thuận tiện còn có thể giăng bẫy nội gián.

 

Thẩm Tri Ngật vừa nhìn thấy biểu cảm của cậu là đã biết có người sắp bị đùa như cún rồi.

 

Sau khi đặt mua đạo cụ cách âm, Chu Kỳ An đi đến chỗ Sếp lớn nhà mình đang chán nản vì chả có gì hứng thú.

 

Cậu liếc mắt một cái đã nhìn ra Sếp không có hứng thú gì với bể bơi, nơi đổ nát này muốn sửa chữa ước chừng phải tốn một khoản tiền lớn, trực tiếp bán đi cũng không dễ bán được.

 

Chu Kỳ An đúng lúc lên tiếng: “Ngài ở bên ngoài tiếp ứng đi.”

 

“… Sau khi hoàn thành ba vụ giết người, ông chủ tòa soạn báo nhất định sẽ giết người có quyền kinh doanh nhiều nhất trước, tôi thay Ngài thu hút hỏa lực, còn về bể bơi này, đến lúc đó nếu có thể bán đi, phần lớn Ngài cầm.”

 

Mỗi một câu nói ra đều đang cân nhắc đến lợi ích của Sếp.

 

Đạo cụ cách âm không cách âm được Thẩm Tri Ngật.

 

Mỗi lần nghe thấy Chu Kỳ An hiến kế, Thẩm Tri Ngật đều nghiêm túc cảm thấy, bản thân mình vẫn chưa đạt được đến trình độ sơ cấp về nghệ thuật ngôn ngữ của con người.

 

Sếp biết rõ nhân viên dưới trướng đang nịnh hót mình. Nhưng điều này không sao cả, nịnh hót cũng phải xem trình độ, lần nào Chu Kỳ An cũng đều có thể đánh trúng điểm mấu chốt, cho nên ông ta căn bản không để ý đối phương có ý đồ gì, thản nhiên thốt ra một chữ: “Được.”

 

Ban ngày bể bơi bị khóa, muốn vào trong chỉ có thể cạy cửa.

 

Lúc Lục gia cạy cửa, Trần Tố chú ý tới Sếp đang đứng im tại chỗ.

 

Chưa kịp để bà ta mở miệng, Chu Kỳ An đã trực tiếp cắt ngang: “Để một người ở bên ngoài, đề phòng bất trắc.”

 

Trong trường hợp bình thường thì không cần thiết phải làm như vậy, nhưng nghĩ đến việc suýt chút nữa toàn quân bị diệt ở quán thịt nướng, mọi người cũng không nghi ngờ gì về sự sắp xếp của cậu.

 

Lúc cửa mở ra, Trần Tố lại nhìn Sếp, nghi ngờ hỏi: “Ông ta không cần phải loại bỏ tử khí sao?”

 

Chu Kỳ An: “Có thể chống đỡ, có thể đánh, có thể chịu đựng.”

 

……..

 

Bể bơi ban ngày không có người trông coi, vô cùng vắng vẻ.

 

Nhiệt độ trong phòng rất thấp, Chu Kỳ An là người cuối cùng đi vào, cậu cẩn thận khép hờ cửa lại, rõ ràng là bể bơi, nhưng cậu lại ngửi thấy mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện. Muốn vào bên trong phải đi qua một hành lang dài, gạch men lát nền rất trơn, không cẩn thận là sẽ trượt ngã.

 

Cái lạnh của âm khí thì không thể chống đỡ bằng cách mặc quần áo được.

 

Thi ban trên người Viên Niệm Thư càng thêm rõ ràng, cô ta gần như là chạy qua hành lang.

 

Sau đó cô ta phát hiện tốc độ chạy của mình còn không nhanh bằng Chu Kỳ An đi bộ: “Cậu…”

 

Chu Kỳ An xua tay: “Đừng nói, trong lòng hiểu là được rồi.”

 

Ba chữ cậu thật nhanh, không cần phải nói ra miệng.

 

Lúc người cuối cùng đi qua hành lang bước vào trong, trên bầu trời bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng sấm sét kinh hoàng.

 

Âm thanh cực lớn, giống như cả trần nhà của bể bơi cũng rung lên theo, gần đó không có kính, nhưng tất cả mọi người đều có cùng một dự cảm: Trời mưa rồi.

 

Đồng thời với việc đưa ra kết luận này, trong lòng mọi người đều dâng lên cảm giác run sợ không thể khống chế được.

 

“Mọi người có cảm nhận được không,” Viên Niệm Thư nuốt nước bọt: “Độ ẩm xung quanh dường như đang tăng lên?”

 

Nói gì mà tăng lên, thậm chí Trần Tố còn cảm nhận được cả cái lạnh thấu xương, bà ta trầm giọng nói: “Đừng để ý đến nó, mau tìm phòng tắm đi.”

 

Cơn mưa này nhất định không phải là chuyện tốt đẹp gì, môi trường thường sẽ tạo ra ảnh hưởng trực quan đến thực lực của NPC, ví dụ như có một số con quỷ lúc chết là chết khô, vậy thì điều kiện nắng nóng có thể làm suy yếu thực lực của nó. Lúc này vừa vặn ngược lại, trận mưa này ước chừng có thể tăng cường buff cho người phụ trách bể bơi.

 

Thực ra thì từ môi trường này cũng có thể suy đoán ra một số năng lực của người phụ trách bể bơi.

 

“Nói không chừng quái vật có thể gây ra ảnh hưởng nào đó đối với người chơi thông qua hơi ẩm.”

 

Sự chú ý của Chu Kỳ An không hề thiên lệch, không quên mục đích ban đầu mà bọn họ đến bể bơi: “Xin hỏi, ở đây tắm rửa và ra ngoài dầm mưa có gì khác nhau?”

 

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

 

Trong mắt Thẩm Tri Ngật lóe lên một chút ý cười.

 

Về lý thuyết thì thật sự không có gì khác biệt, nhưng cơn mưa này đến quá đột ngột, hẳn là có liên quan đến việc bọn họ vào bể bơi.

 

Dù sao ai cũng có thể cảm nhận được, cơn mưa này là dùng để tăng độ khó.

 

Chu Kỳ An: “Đến phòng tắm còn thêm một phần nguy hiểm nữa, đi thôi, trước tiên ra cổng dầm mưa một chút.”

 

Dù sao cũng có Sếp ở cửa tiếp ứng, có thể ra ngoài được.

 

Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc cậu nói ra câu này, mưa dường như nhỏ hơn, ngay cả tiếng sấm cũng không còn nghe thấy rõ ràng nữa.

 

Độ ẩm xung quanh cũng không tiếp tục tăng lên, Chu Kỳ An hài lòng gật đầu: “Có thể đi tìm phòng tắm rồi.”

 

Trò chơi rác rưởi, không có việc gì thì tạo ra bầu không khí kinh dị làm chi, giống như bây giờ thì tốt rồi, mỗi người nhường một bước, ai cũng đều vui vẻ.

 

“…”

 

Hết chương 128.

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Thẩm Tri Ngật: Kỳ An, không thích tôi lớn tuổi hơn em, tôi cũng có thể để em lớn hơn, lớn hơn tôi hai mươi mấy tuổi.

 

Sếp: Nhân viên của nhân viên của tôi hôm nay không có trở thành nhân viên của tôi.

 

Mẹ Chu: Lễ hội gia đình, nghe nói nồi cơm điện ở trung tâm thương mại đang giảm giá.

 

Chu Kỳ An: Chín kỳ quan thế giới, vườn treo Babylon, đền Artemis, lăng mộ Mausolus… và, tôi của ngày hôm nay vậy mà vẫn chưa phát điên.

 

Chương 128: Không Thể Tin Nổi

Ngày đăng: 5 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên