Chương 129: Không Nơi Nương Tựa (13)

 

Chương 129: Không Nơi Nương Tựa (13)

 

Trần Tranh mỉm cười, để cho cậu ta ôm một lúc, sau đó mới buông ra, “Nói đi, em nghĩ gì?”

 

Minh Hàn đã hấp thụ đủ năng lượng, nghiêm mặt nói: “Theo phân tích vừa rồi của chúng ta, ít nhất có bảy phần khả năng Lương Nhạc Trạch có liên quan đến ‘Lượng Thiên Xích’. Là anh ta muốn trả thù ‘Lượng Thiên Xích’, hay là muốn lợi dụng ‘Lượng Thiên Xích’ để làm ra chuyện gì đó? Con người này rất phức tạp, có khả năng anh ta muốn có được thứ gì đó từ người bạn thời thơ ấu như anh. Anh, anh phải đề phòng anh ta.”

 

Trần Tranh nói: “Thật ra lần trước cậu ấy đến gặp anh, anh đã…..”

 

“Là em nhỏ nhen rồi.” Lời nói của Minh Hàn khiến Trần Tranh thả lỏng hơn rất nhiều, “Anh ta đến tận cửa tìm anh, em còn ghen tuông nữa.”

 

Trần Tranh mỉm cười, “Em còn không biết xấu hổ mà nhắc đến nữa.”

 

Minh Hàn nói: “Em đi nói với lão Đường về tình hình của Lưu Hải Đào.”

 

Trần Tranh gật đầu, “Đi đi, quẳng gánh lo cho lão Đường, Đảo Kim Ti bên kia có theo hay không thì để anh ta và lão Lư lo lắng đi.”

 

……….

 

Trời dần tối, một nửa số du khách đã lần lượt rời khỏi “Trang viên Vi Mạt”, bốn du khách mất tích và Lưu Tình vẫn chưa xuất hiện. Cục cảnh sát thành phố Cư Nam thành lập tổ chuyên án, cuộc họp phân tích vụ án sẽ kéo dài đến tận đêm khuya, Trần Tranh và Minh Hàn với tư cách là chuyên gia của tổ cơ động cũng tham gia.

 

Hiện tại, các manh mối khá phân tán, hung thủ ra tay rất cao tay, tâm lý lại cực kỳ vững vàng, nhìn vào hành động mổ bụng, chậm rãi đổ mực lên người Hoắc Diệp Duy của kẻ đó, có thể thấy được tên này căm hận Hoắc Diệp Duy đến mức nào. Lưu Tình mất tích có liên quan mật thiết đến vụ án của Hoắc Diệp Duy, mà thân phận fan hâm mộ của cô ta lại khiến người ta liên tưởng đến Lẫm Đông.

 

Tổ cơ động không đồng bộ manh mối về “Lượng Thiên Xích” cho Cục cảnh sát thành phố Cư Nam, nhưng việc Lẫm Đông và Hoắc Diệp Duy bất hòa không phải là bí mật, Cục cảnh sát thành phố đề nghị điều tra Lẫm Đông, Minh Hàn định lên tiếng phản đối, nhưng Trần Tranh liền đặt tay lên chân cậu, khẽ lắc đầu.

 

Minh Hàn lập tức hiểu ra, Cục cảnh sát thành phố Cư Nam và tổ cơ động tuy đều đang điều tra Lẫm Đông, nhưng hướng đi khác nhau, hơn nữa vụ án Hoắc Diệp Duy đã xuất hiện manh mối liên quan đến Lẫm Đông, Cục cảnh sát thành phố Cư Nam có thể quang minh chính đại điều tra Lẫm Đông hơn.

 

Còn về phần Đổng Kinh, Chu Tiểu Địch, Cung Tiểu Dương và Lư Phong mất tích, trên người bọn họ đều có điểm đáng ngờ, đặc biệt là Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch, nhưng dường như không liên quan nhiều đến vụ án Hoắc Diệp Duy. Tuy nhiên, việc bọn họ mất tích xảy ra trong thời gian cảnh sát rà soát, không thể mặc kệ, vì vậy vẫn phải tăng cường lực lượng điều tra.

 

Trần Tranh giơ tay, tổ trưởng tổ chuyên án là Phó Cục trưởng Lê Chí, có chút giao tình với Đường Hiếu Lý, đối với Trần Tranh và Minh Hàn tất nhiên là rất khách khí, “Tiểu Trần, cậu nói đi.”

 

Trần Tranh nói ngắn gọn về quá trình thẩm vấn Tư Vy và những người khác, sau đó nói ra thắc mắc của mình, “Đổng Kinh đã đặt phòng ở ‘Trang viên Vi Mạt’ từ hai tháng trước, nhưng buổi tụ họp lại là do Tư Vy đề xuất. Sao hắn ta biết được hai tháng sau bọn họ sẽ đến ‘Trang viên Vi Mạt’? Hơn nữa nghe những người khác nói, Đổng Kinh chưa từng nói hắn ta đã đặt phòng. Nếu hắn ta mới là người khởi xướng buổi tụ họp này, vậy hắn ta muốn làm gì?”

 

Ánh mắt Lê Chí chăm chú nhìn Trần Tranh, một lúc sau, ông hỏi: “Tiểu Trần, vậy cậu thấy chúng ta nên bắt đầu từ khía cạnh nào?”

 

Trần Tranh nói: “Thẳng thắn mà nói, sau khi trò chuyện với bốn người bọn họ, tôi cảm thấy mỗi người bọn họ đều không hề đơn giản, không phải là những du khách đến để đón giao thừa đơn thuần. Tuy rằng bọn họ đều giải thích lý do năm đó rời khỏi Văn phòng luật sư Vĩnh Thân, và lý do tại sao bây giờ lại tụ họp, nhưng nhìn một cách khách quan, những điều này đều có thể là ngụy biện. Nếu Đổng Kinh có âm mưu gì đó, rất có thể nguồn cơn bắt nguồn từ thời gian bọn họ thực tập.”

 

Dường như Lê Chí đang chìm vào hồi ức nào đó, trong phòng họp bỗng chốc yên tĩnh. Đột nhiên, Lê Chí quay sang một vị đội trưởng bên cạnh, nói: “Tôi nhớ mấy năm trước Văn phòng luật sư Vĩnh Thân từng xảy ra chuyện.”

 

Vị đội trưởng kia nói: “Đúng vậy, một luật sư cộng sự của Vĩnh Thân bị đâm mười nhát dao, vụ án này còn gây náo loạn rất lớn.”

 

Trần Tranh lập tức hỏi: “Luật sư cộng sự đó là ai?”

 

Lê Chí với tư cách là tổ trưởng tổ chuyên án, phải kiểm soát nhịp độ của cuộc họp, “Tiểu Trần, chuyện vụ án này lát nữa tôi sẽ nói cụ thể với cậu, bây giờ chúng ta tiếp tục nói về vụ án Hoắc Diệp Duy. Đúng rồi, đội trưởng Đường của tổ cơ động đã trao đổi với tôi hai manh mối về tập đoàn khoa học kỹ thuật Vị Hải và Thư Tuấn, tổ cơ động sẽ hỗ trợ chúng ta điều tra, trọng tâm của chúng ta vẫn là đặt ở hiện trường, cùng với những người mất tích…”

 

Sau cuộc họp, Trần Tranh và Minh Hàn đến văn phòng của Lê Chí, Lê Chí lấy ra hồ sơ vụ án Cố Cường ba năm trước, “Vừa rồi tôi nói chính là vụ án này, Cố Cường từng là luật sư nổi tiếng nhất của Văn phòng luật sư Vĩnh Thân.”

 

Trần Tranh và Minh Hàn vừa nghe vừa xem, Cố Cường trên tài liệu trông phong độ ngời ngời, đúng chuẩn hình mẫu một luật sư thành đạt trong mắt mọi người. Ông ta bị hại khi 48 tuổi, hung thủ là Liêu Hoài Mạnh, người vợ đã chung sống với ông ta hơn 20 năm.

 

Cố Cường làm việc cho các doanh nghiệp lớn, có quan hệ với không ít đại gia ở tỉnh Hàm, thậm chí là cả nước, ban đầu làm việc tại văn phòng luật sư ở Lạc Thành, hơn mười năm trước mới đến thành phố Cư Nam, ông chủ của Văn phòng luật sư Vĩnh Thân là thầy giáo của ông ta, có lẽ ông ta cảm thấy đi theo thầy giáo sẽ an nhàn hơn. Sự thật cũng đúng là như vậy, ông ta và Văn phòng luật sư Vĩnh Thân cùng nhau gặt hái được rất nhiều thành công, từng bước thăng tiến, trở thành luật sư cộng sự với tốc độ nhanh nhất.

 

Cố Cường và Liêu Hoài Mạnh quen biết từ nhỏ, có thể nói là thanh mai trúc mã, xuất thân từ vùng quê nghèo, khi Cố Cường còn phải chịu cảnh bữa đói bữa no, hai người đã kết hôn, sinh được một trai một gái. Sau này, Cố Cường phất lên, lại khéo ăn nói, tướng mạo nho nhã, có rất nhiều cô gái trẻ đẹp muốn tiếp cận ông ta.

 

Ban đầu, ông ta rất chung thủy với Liêu Hoài Mạnh, nhưng theo sự gia tăng của khối tài sản và các mối quan hệ, cuối cùng ông ta bắt đầu chê bai coi thường người vợ đầu gối tay ấp của mình, rồi bắt đầu ỡm ờ nuôi nhân tình.

 

Ông ta và Liêu Hoài Mạnh vốn có hai căn nhà ở thành phố Cư Nam, một căn là biệt thự ở ngoại ô, một căn là căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố. Nhưng cả hai nơi này đều khá xa Văn phòng luật sư Vĩnh Thân. Ông ta lấy cớ tiện đi làm, mua thêm một căn hộ ở khu chung cư cao cấp cách văn phòng luật sư hai cây số, phần lớn thời gian đều ở đó. Cuối cùng cũng chết ở đó.

 

Người báo án là trợ lý của ông ta. Trợ lý phát hiện ông ta hai ngày không đến văn phòng luật sư, nhắn tin cũng không trả lời, thấy khách hàng quan trọng sắp đến văn phòng luật sư, liền vội vàng đến nhà ông ta. Trợ lý có chìa khóa dự phòng, vừa mở cửa đã bị dọa cho ngất xỉu. Hiện trường vô cùng thảm khốc, nhìn đâu cũng thấy máu, đầu của Cố Cường lăn lóc ở cửa ra vào, hai mắt là hai hốc máu.

 

Trong quá trình điều tra, cảnh sát đã tiếp xúc với nhiều người có mâu thuẫn với Cố Cường, cuộc sống của Cố Cường bề ngoài có vẻ long lanh, nhưng kẻ thù lại vô số kể, chỉ cần cho đủ tiền, ông ta có thể làm việc trái với lương tâm, đồng thời còn tẩy não học trò của mình: Đây là quyền lợi mà pháp luật ban cho chúng ta.

 

Có người vì ông ta mà tan nhà nát cửa, có người vì ông ta mà hóa điên. Nhưng hung thủ cuối cùng lại chính là người vợ có vẻ ngoài hiền lành yếu đuối của ông ta.

 

Trước khi nắm được manh mối Cố Cường bao nuôi nhân tình, cảnh sát đã điều tra Liêu Hoài Mạnh, nhưng lúc đó bà ta đang ở Lạc Thành cùng các con, có bằng chứng ngoại phạm. Sau khi loại trừ phần lớn những người có động cơ, lại điều tra ra nhiều nhân tình của Cố Cường, khả năng Liêu Hoài Mạnh gây án ngày càng lớn. Kỹ thuật hình sự kiểm tra lại cái gọi là bằng chứng ngoại phạm kia, phát hiện camera giám sát bị làm giả, con cái của bà ta cũng không nói thật.

 

Liêu Hoài Mạnh thừa nhận, chính bà ta đã giết Cố Cường, nhưng bà ta không hề hối hận.

 

Vụ án này tuy ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của Văn phòng luật sư Vĩnh Thân, người đời phỉ nhổ Cố Cường, đồng cảm với Liêu Hoài Mạnh. Tuy nhiên, những khách hàng lớn của Văn phòng luật sư Vĩnh Thân vẫn sẵn sàng hợp tác với Vĩnh Thân, trong mắt bọn họ, Cố Cường và những học trò do Cố Cường dẫn dắt đều có tài năng thực sự.

 

Trần Tranh nghĩ đến Hà Mỹ, năm đó Hà Mỹ hình như có quan hệ bất chính với cấp trên ở văn phòng luật sư, không biết cấp trên này có phải là…

 

Minh Hàn chỉ vào một góc hồ sơ, “Anh, chỗ này.”

 

Lê Chí nói: “Cố Cường quan hệ nam nữ bừa bãi, Liêu Hoài Mạnh từng nói, nếu ông ta chỉ có một hai người phụ nữ ở bên ngoài, bà ta còn có thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng riêng trong văn phòng luật sư, Cố Cường đã có đến ba người.”

 

Trong ba người này, Trần Tranh nhìn thấy tên của Hà Mỹ.

 

Hung thủ vụ án Cố Cường – Liêu Hoài Mạnh bị kết án tù chung thân, hiện đang bị giam giữ tại nhà tù nữ ở thành phố Cư Nam. Hai đứa con của bà ta được thừa hưởng khối tài sản khổng lồ của Cố Cường, trong cùng năm đó đã di cư ra nước ngoài.

 

Sau khi Liêu Hoài Mạnh bị bắt, tâm trạng vẫn luôn rất kích động, không hợp tác điều tra, tuyên bố sẽ giết chết thêm nhiều người đàn ông không biết kiềm chế bản thân. Hai đứa con của bà ta không thuê luật sư bào chữa giỏi cho bà ta, cuối cùng người bào chữa cho bà ta là luật sư hỗ trợ tư pháp, xuất phát từ việc Cố Cường ngoại tình, cố gắng hết sức để bà ta được hưởng án tù chung thân.

 

Trong suốt quá trình điều tra, thẩm vấn, Liêu Hoài Mạnh luôn tỏ ra điên loạn, lời khai đưa ra lúc trước lúc sau mâu thuẫn. Trong khoảng thời gian đó, giới truyền thông lại phanh phui việc Cố Cường thông qua bà ta nhận hối lộ từ nhiều đương sự, dư luận nhanh chóng xoay chiều, mọi người đều cho rằng, vợ chồng bọn họ đều không phải người tốt.

 

“Bà ta có tiền sử dùng thuốc không?” Trần Tranh hỏi.

 

Lê Chí lắc đầu, “Lúc đó chúng tôi cũng cho rằng bà ta có thể bị ảnh hưởng bởi thuốc, nhưng sau nhiều lần kiểm tra, đã loại trừ khả năng này.”

 

“Phản ứng của con cái Liêu Hoài Mạnh rất kỳ lạ.” Trần Tranh nói: “Bọn họ bất hòa với Cố Cường, sống chung với Liêu Hoài Mạnh trong thời gian dài, khi Liêu Hoài Mạnh giết hại Cố Cường, bọn họ còn giúp Liêu Hoài Mạnh nói dối. Trong trường hợp bình thường, bọn họ nhất định sẽ tích cực chạy vạy, mời chuyên gia đến để định hướng dư luận, thuê luật sư hình sự nổi tiếng. Thế nhưng bọn họ lại không làm gì cả.”

 

Minh Hàn nói: “Thực chất bọn họ là người hưởng lợi lớn nhất từ vụ án mạng này, vừa thừa kế tài sản, lập tức được tự do tài chính.”

 

Trần Tranh nhìn Lê Chí, Lê Chí nói, lúc đó cảnh sát cũng cho rằng phản ứng của hai đứa con của Liêu Hoài Mạnh rất kỳ lạ, đã tiến hành một loạt điều tra nhắm vào bọn họ. Nhưng không có bằng chứng chứng minh chính bọn họ xúi giục Liêu Hoài Mạnh giết Cố Cường, bọn họ tuy giúp Liêu Hoài Mạnh nói dối, nhưng không biết Liêu Hoài Mạnh quay về thành phố Cư Nam giết Cố Cường.

 

Con gái của Liêu Hoài Mạnh nói với cảnh sát, Cố Cường tuy là một tên khốn nạn, nhưng dù sao cũng là cha của bọn họ, nhiều năm qua, ít nhất về mặt tiền bạc thì chưa từng bạc đãi bọn họ, còn Liêu Hoài Mạnh lại dùng cách thức tàn nhẫn như vậy để giết ông ta, cho dù Liêu Hoài Mạnh là mẹ ruột, cô ta cũng không thể tha thứ cho bà.

 

Sáng ngày 20, Trần Tranh đến nhà tù. Trong dịp Tết, nhà tù tổ chức rất nhiều hoạt động cho phạm nhân, đúng nghĩa không khí vui như Tết. Liêu Hoài Mạnh đang biểu diễn đánh đàn, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt. Khi bà ta xuống sân khấu, các phạm nhân ngồi bên dưới đều vỗ tay tán thưởng, bà ta không ngừng cúi đầu cảm ơn. Cảnh sát dẫn bà ta sang một bên, nói với bà ta vài câu, bà ta ngạc nhiên đến mức bất động.

 

Trong phòng gặp mặt, Trần Tranh đặt giấy tờ trước mặt Liêu Hoài Mạnh. Tóc mai của Liêu Hoài Mạnh đã bạc trắng, cả người toát lên vẻ dịu dàng, khác hẳn với người phụ nữ trên tòa án.

 

“Cậu là người duy nhất đến thăm tôi.” Liêu Hoài Mạnh nói.

 

Trần Tranh hỏi: “Người nhà của bà….”

 

Liêu Hoài Mạnh lắc đầu, “Đã tan nát từ lâu rồi, tất cả mọi người đều trách tôi phá hỏng một gia đình tốt đẹp, tất cả đều là lỗi của tôi.”

 

Trần Tranh nói: “Tôi nghe nói con cái của bà không thuê luật sư cho bà?”

 

Nhắc đến con cái, ánh mắt Liêu Hoài Mạnh tối sầm lại, thở dài nói: “Là ý của tôi, thuê luật sư làm gì chứ? Bản thân Cố Cường là luật sư, luật sư ở thành phố Cư Nam ai mà không quen biết ông ta? Tôi cũng không muốn ai bào chữa cho tôi, tôi lấy mạng đổi mạng.”

 

Trần Tranh nhân tiện hỏi về vụ án mạng đó, Liêu Hoài Mạnh bình tĩnh nhớ lại, kể lại chi tiết trùng khớp với hồ sơ vụ án của cảnh sát. Nói đến đây, bà ta có chút nghi hoặc nhìn Trần Tranh, “Cảnh sát Trần, tại sao lại điều tra lại chuyện này? Là cảm thấy án chung thân đối với tôi quá nhẹ, muốn sửa án thành tử hình sao?”

 

Khi nói câu này, bà ta không hề có chút căng thẳng nào, dường như cái chết đối với bà ta mới là sự giải thoát.

 

“Bà hiểu nhầm rồi.” Trần Tranh nói: “Gần đây xảy ra một vụ án có liên quan đến Văn phòng luật sư Vĩnh Thân, khi điều tra, chúng tôi lại tiếp xúc với vụ án Cố Cường, cho nên…”

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Liêu Hoài Mạnh gật đầu, dường như không có hứng thú với những chuyện khác.

 

Nhưng Trần Tranh vẫn phải hỏi: “Hà Mỹ là người như thế nào?”

 

Ánh mắt đờ đẫn của Liêu Hoài Mạnh từ từ thay đổi, “Hà, Hà Mỹ…”

 

Bà ta đột nhiên trở nên bồn chồn, liên tục gãi tay mình, “Cô ta là, là tình nhân của Cố Cường.”

 

Trần Tranh không hề nhìn thấy sự căm hận như dự đoán trên khuôn mặt Liêu Hoài Mạnh, đối với người phụ nữ đã phá hoại gia đình mình, bà ta dường như đã tha thứ từ lâu. “Tôi quen biết luật sư Hà, cô ấy, cô ấy rất đáng thương, là tên cầm thú Cố Cường ép buộc cô ấy.”

 

Dưới sự an ủi của cảnh sát, Liêu Hoài Mạnh bình tĩnh trở lại, bà ta đã gặp Hà Mỹ nhiều lần, ban đầu bà ta rất ghen tị với Hà Mỹ, người phụ nữ trẻ tuổi này rất tài giỏi, cũng rất cầu tiến. Lúc nhỏ bà ta cũng khao khát dùng tri thức để thay đổi vận mệnh, nhưng tư chất bình thường, thật sự không phải là người giỏi giang trong việc học hành, cuối cùng chỉ có thể làm một bà nội trợ, lúc rảnh rỗi thì viết tiểu thuyết mạng.

 

Sau khi Cố Cường phất lên, không còn xem trọng bà ta nữa, ra ngoài lăng nhăng, bà ta luôn vì con cái, vì một gia đình trọn vẹn mà nhẫn nhịn. Khi biết được Hà Mỹ cũng là nhân tình của Cố Cường, bà ta lại thất vọng nhiều hơn là tức giận. Nhưng làm vợ Cố đại luật sư bao nhiêu năm, bà ta đã chứng kiến ​​sự bẩn thỉu và phức tạp của giới luật sư, bà ta hiểu được lựa chọn của Hà Mỹ. Nếu nói hận, bà ta chỉ hận Cố Cường.

 

Trần Tranh khó hiểu hỏi: “Nếu bà vẫn luôn chấp nhận, vậy tại sao sau này lại đi đến bước đường cùng đó?”

 

Liêu Hoài Mạnh nheo mắt nhìn vào khoảng không, cười khổ, “Tôi không phải vẫn luôn chấp nhận, mà là tôi vẫn luôn nhẫn nhịn. Nhưng sự nhẫn nhịn của con người là có giới hạn, Cố Cường càng ngày càng quá đáng, tôi cũng ngày càng đến gần giới hạn của mình. Khoảng thời gian đó, ngày nào tôi cũng mơ thấy mình giết ông ta, hết lần này đến lần khác phân thây ông ta trong mơ. Thật ra, lúc thật sự giết ông ta, tôi cũng không phân biệt được rốt cuộc là mình đang nằm mơ, hay là đang ở trong hiện thực.”

 

Trần Tranh nói: “Con cái của bà đã giúp bà làm giả bằng chứng ngoại phạm.”

 

Liêu Hoài Mạnh lập tức cảnh giác, nghiêng người về phía trước, “Không liên quan đến bọn chúng, bọn chúng không biết tôi muốn đi làm gì.”

 

Đây là một người mẹ đã bị con cái bỏ rơi, nhưng bà ta vẫn theo bản năng bảo vệ những đứa con đã bỏ rơi mình.

 

Liêu Hoài Mạnh kể lại quá trình giết người rất rõ ràng, nhưng Trần Tranh lại quan tâm đến câu nói “Không thể nhẫn nhịn được nữa” của bà ta hơn. Loại vụ án này, hung thủ từ “muốn giết” đến “đã giết” thoạt nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực chất có một bức tường cao khó có thể vượt qua, có lẽ không chỉ là không thể nhẫn nhịn được nữa là có thể giải thích.

 

Trần Tranh thử hỏi: “Lúc đó bà có đọc sách gì liên quan, hoặc là nói chuyện với ai về Cố Cường không?”

 

Liêu Hoài Mạnh ngẩn người, lắc đầu, “Không có, tôi không bị ai ảnh hưởng.”

 

Rời khỏi nhà tù, Trần Tranh sắp xếp lại toàn bộ vụ án Cố Cường, tạm thời không phát hiện ra điểm đáng ngờ rõ ràng. Anh lại thử tìm kiếm mối liên hệ giữa vụ án Cố Cường và vụ án mạng, vụ mất tích xảy ra ở “Trang viên Vi Mạt”, mối liên hệ duy nhất dường như là Hà Mỹ, một trong những nhân tình của Cố Cường, là người phụ trách hướng dẫn Đổng Kinh và những người khác trong thời gian bọn họ thực tập, Hà Mỹ kết hôn là lý do bọn họ tụ họp.

 

Trần Tranh dự định đến Văn phòng luật sư Vĩnh Thân một chuyến, cho dù không phải vì vụ án Cố Cường, hiện tại Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch đã mất tích, trên người bọn họ lại có nhiều điểm đáng ngờ, Hà Mỹ cũng là một nhân vật không thể bỏ qua.

 

Tòa nhà văn phòng nơi Văn phòng luật sư Vĩnh Thân tọa lạc rất hoành tráng, nằm gần khu vực trung tâm của thành phố Cư Nam. Đây là một văn phòng luật sư chuyên về thương mại, nhưng trong thành phố xảy ra vụ án lớn như vậy, các luật sư vừa đến văn phòng đã bàn tán xôn xao.

 

Hà Mỹ vừa tổ chức đám cưới xong, lẽ ra phải cùng chồng đi hưởng tuần trăng mật, nhưng hai vợ chồng đều là người làm trong ngành luật, công việc bận rộn, không có thời gian nghỉ phép. Hà Mỹ mặc một bộ đồ công sở giản dị, chân đi giày cao gót, bước đi thoăn thoắt, khi đi ngang qua khu vực thực tập sinh, các thực tập sinh đều ngoái đầu nhìn cô, giống hệt như Đô Ưng và những người khác năm đó.

 

Nhưng mà, hiện tại Hà Mỹ đã không còn dẫn dắt thực tập sinh nữa, cô ta đã có văn phòng riêng, cởi áo khoác ngoài ra treo lên, để lộ vóc dáng yêu kiều. Ngay khi cô ta chuẩn bị bắt đầu công việc của một ngày mới, thì một luật sư trong nhóm lo lắng đẩy cửa bước vào, “Luật sư Hà, cảnh sát đến tìm cô.”

 

Hà Mỹ ngẩn người, “Cảnh sát?”

 

Luật sư kia gật đầu, “Hình như là đang điều tra vụ án của nam minh tinh kia.”

 

Hà Mỹ cau mày suy nghĩ một lúc, mỉm cười với vị luật sư kia, “Được rồi, tôi biết rồi, tôi đi ngay đây, anh cứ yên tâm làm việc đi.”

 

Sự xuất hiện của Trần Tranh đã gây ra một trận bàn tán sôi nổi, không biết vụ án của Hoắc Diệp Duy sao lại liên lụy đến văn phòng luật sư của bọn họ. Hà Mỹ đến phòng tiếp khách, đánh giá Trần Tranh, Trần Tranh đưa giấy tờ cho cô ta xem, cô ta cười rất khách sáo, “Cảnh sát Trần, xin hỏi có chuyện gì cần văn phòng luật sư chúng tôi hỗ trợ sao?”

 

Trần Tranh hỏi: “Luật sư Hà mấy hôm trước mới tổ chức hôn lễ?”

 

Hà Mỹ có chút kinh ngạc, “À, đúng vậy. Hôn lễ của tôi có vấn đề gì sao?”

 

“Bốn năm trước, sáu thực tập sinh mà cô từng dẫn dắt đã đến tham dự hôn lễ.” Trần Tranh hỏi: “Cô có biết sau đó bọn họ đi đâu không?”

 

Hà Mỹ suy nghĩ một lúc, “Ý anh là mấy người Tư Vy và Đô Ưng sao?”

 

Trần Tranh gật đầu.

 

“Về rồi chứ?” Hà Mỹ nói: “Bọn họ đều là người đến từ thành phố khác, tôi rất cảm kích bọn họ.”

 

Trần Tranh nói: “Sau khi rời khỏi Vĩnh Thân, bọn họ đã rất lâu không gặp nhau, cảm thấy lần tụ họp này rất hiếm có, nên đã hẹn nhau cùng đến ‘Trang viên Vi Mạt’ đón giao thừa.”

 

Mắt Hà Mỹ dần mở to, “A, hình như bọn họ có nói với tôi, nhưng tôi cứ tưởng bọn họ đang nói đùa. Vậy… bọn họ có liên quan đến vụ án của nam minh tinh kia à?”

 

Trần Tranh nói: “Tạm thời vẫn chưa xác định, nhưng mà Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch đã mất tích.”

 

Hà Mỹ kinh ngạc, “Mất tích là sao?”

 

“Trước khi Hoắc Diệp Duy bị hại, Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch đã mất tích.” Ánh mắt Trần Tranh nhìn Hà Mỹ rất ôn hòa, “Khi chúng tôi hỏi bốn người còn lại mới biết được động lực để bọn họ tụ tập là đến tham dự hôn lễ của cô.”

 

Hà Mỹ tiêu hóa một lúc, vuốt tóc, “Vậy à, vậy cảnh sát Trần muốn hỏi tôi điều gì? Có thể tôi không giúp được gì đâu, lúc tổ chức hôn lễ tôi rất bận, chỉ tùy tiện trò chuyện với bọn họ vài câu thôi.”

 

“Đừng vội, chủ yếu là tôi muốn tìm hiểu tình hình của sáu người bọn họ trong thời gian thực tập, cô là luật sư dẫn dắt bọn họ, lúc đó bọn họ muốn nghỉ việc, nhất định có tìm cô bàn bạc chứ?” Trần Tranh nói.

 

Hà Mỹ xoay người, rót hai cốc nước, đưa một cốc cho Trần Tranh, “Là tôi dẫn dắt bọn họ, tôi khá là hoài niệm quãng thời gian đó, nhưng mà tôi không ngờ đã lâu như vậy rồi, bọn họ vẫn còn muốn đến tham dự hôn lễ của tôi. Chuyện nghỉ việc… Là do người hướng dẫn như tôi không đủ tư cách sao?”

 

Trần Tranh hỏi: “Tại sao lại nói như vậy?”

 

Hà Mỹ bất đắc dĩ cười cười, “Lúc đó ngay cả bản thân tôi cũng còn chưa hiểu rõ được nghề luật sư, thì làm sao dạy bọn họ nhiều thứ được? Bọn họ làm việc ở đây mấy tháng, thứ học được thật sự rất ít, cảm thấy hoang mang với nghề luật sư, cảm thấy không nhìn thấy con đường phía trước, điều này rất bình thường. Quan trọng nhất là, tôi không thể giành được tài nguyên cho bọn họ, còn để bọn họ nhìn thấy tôi làm bia đỡ đạn cho luật sư cấp trên. Bản thân tôi thì quen rồi, nhưng bọn họ lại rất hụt hẫng.”

 

Trần Tranh hỏi: “Làm bia đỡ đạn là chỉ…”

 

Hà Mỹ thản nhiên xua tay, “Cũng không có gì, chỉ là thử thách mà những người mới vào nghề đều phải trải qua thôi.”

 

Trần Tranh nói: “Tôi rất hứng thú với chuyện này.”

 

Hà Mỹ kinh ngạc nhìn Trần Tranh, nói sơ qua một chút. Luật sư lớn trong văn phòng luật sư đều là những người có tiếng tăm, không thể nào mắc sai lầm, nhưng nếu trong quá trình thực hiện có vấn đề, thì phải tìm người bên dưới để gánh trách nhiệm, người mới có năng lực như cô, liền trở thành bia đỡ đạn. Nhưng mà, làm bia đỡ đạn cũng có cái lợi của làm bia đỡ đạn, những luật sư lớn kia sẽ cho cô những thứ mà dù cô có làm việc chăm chỉ cũng không có được. Sở dĩ nói những người làm bia đỡ đạn đều là người có năng lực, là bởi vì có năng lực mới có thể gánh vác được, và mới có thể nắm bắt được những lợi ích ập đến sau đó.

 

“Những chuyện này đối với chúng tôi mà nói thì không có gì to tát, nhưng mấy người Tư Vy thì ít nhiều gì cũng cảm thấy khó chịu.” Hà Mỹ thở dài, “Tôi đã không làm gương tốt cho bọn họ. Nhưng mà bây giờ bọn họ đều sống rất tốt, Đổng Kinh đang làm phim hoạt hình, Tư Vy hình như là làm bên kế hoạch? Đô Ưng làm cố vấn pháp lý, Trương Phẩm, Lý Nhân, Chu Tiểu Địch cũng đều tìm được con đường của riêng mình, đường nào cũng đến La Mã, không nhất thiết phải bó buộc trong nghề luật sư.”

 

“Nói đến chuyện làm gương, khi tôi điều tra lý lịch của bọn họ, phát hiện ra ba năm trước Vĩnh Thân từng xảy ra một vụ án mạng.” Trần Tranh nói: “Trong hồ sơ vụ án có tên của cô.”

 

Hà Mỹ vô thức ưỡn thẳng lưng, dường như không hề bất ngờ trước lời nói của Trần Tranh, nhưng rõ ràng là, cô ta không muốn nhắc đến Cố Cường.

 

“Cô có biết vụ án Cố Cường không?” Trần Tranh nói.

 

Một lúc sau, Hà Mỹ cười khổ, “Cảnh sát Trần, anh nói nhiều như vậy, kỳ thực là muốn hỏi tôi và Cố Cường có quan hệ gì phải không.”

 

Trần Tranh nói: “Cũng không hẳn, điều tôi quan tâm hơn là tại sao Đổng Kinh và Chu Tiểu Địch lại mất tích. Đúng rồi, suýt chút nữa thì quên nói với cô, Đổng Kinh đã đặt phòng ở ‘Trang viên Vi Mạt’ từ ngày 20 tháng 11.”

 

Hà Mỹ khó hiểu, “Sớm như vậy sao? Nhưng bọn họ không phải là sau khi gặp mặt mới nói đi đâu đón giao thừa à?”

 

Trần Tranh hỏi: “Cô mời bọn họ dự đám cưới của mình vào lúc nào thì?”

 

Hà Mỹ nói: “Bắt đầu mời từ đầu tháng 12, nhưng tôi đã đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn từ sớm, cũng nói là sẽ tổ chức hôn lễ vào dịp Tết.”

 

Trần Tranh gật đầu, quay lại chủ đề Cố Cường, “Vừa rồi cô nói làm bia đỡ đạn cho luật sư cấp trên, là chỉ Cố Cường sao?”

 

Hà Mỹ cau mày, nhưng không lâu sau liền giãn ra, bờ vai cũng trùng xuống, “Vì các anh đã điều tra ra được đến mức này rồi, tôi cũng không giấu giếm gì nữa. Đúng vậy, sau khi vào văn phòng, tôi đã lọt vào mắt xanh của Cố Cường, ông ta cảm thấy ngoại hình của tôi hợp gu của ông ta, lại là người thông minh, có thể trở thành trợ thủ đắc lực của ông ta, cũng có thể… để ông ta phát tiết.”

 

Hà Mỹ đứng dậy, nhìn những chiếc cúp trong tủ trưng bày, lại mỉm cười, “Những người học luật là những người lý trí nhất, hiểu rõ nhất về việc theo đuổi lợi ích. Lúc đó tôi còn trẻ, cũng giống như Đô Ưng, muốn dựa vào chính mình để tạo dựng sự nghiệp. Nhưng tôi đã thất bại, cho dù thành tích của tôi có tốt đến đâu cũng vô dụng, tôi là phụ nữ, không có chỗ dựa, không có con đường thăng tiến, hoặc là cả đời làm trợ lý, hoặc là bị đuổi việc. Cho nên tôi đã đồng ý với ông ta, lúc đó mới phát hiện ra bản thân trước kia ngu ngốc đến mức nào.”

 

Hết chương 129.

 

Chương 129: Không Nơi Nương Tựa (13)

Ngày đăng: 9 Tháng Một, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên