Chương 13: 021510 – Bài Tarot

 

Chương 13: 021510 – Bài Tarot

 

Rõ ràng khả năng thứ hai nguy hiểm hơn, nó gặm nhấm sức mạnh tập thể từ bên trong, không ai là đồng đội, lo lắng đến đâu thì nghi kỵ đến đó.

 

Người đàn ông trung niên vẫn im lặng nãy giờ, cuối cùng cũng lên tiếng: “Vậy, vì an toàn, tối nay đừng ở riêng một phòng nữa.”

 

Thực sự chỉ vì an toàn sao? Lê Chỉ không hỏi ra miệng, bởi vì tất cả những người có mặt ở đây đều hiểu rõ.

 

“Tôi cũng thấy nên như vậy! Mọi người quan tâm giúp đỡ lẫn nhau!” Tây Trì đúng là người thiếu nhạy bén, vội vàng lên tiếng tán thành, “Nhưng mà phân chia thế nào đây?”

 

Người đàn ông trung niên: “Theo nguyên tắc gần nhau, phòng ban đầu ai gần ai thì tối nay ở cùng nhau.”

 

“Nhưng sẽ luôn có một người lẻ loi.” Một giọng nữ trong trẻo vang lên.

 

Nhạc Nhan là phụ nữ duy nhất ở đây, nên cô ta e dè hơn một chút.

 

“Cũng có thể có một nhóm ba người,” Tây Trì nói, “Dù sao phòng khách cũng khá sang trọng.”

 

Nhạc Nhan nhíu mày, đặt tách trà xuống, “Tôi không nghĩ đó là một đề xuất hay.”

 

Lê Chỉ nghe ra sự bất mãn trong giọng điệu của cô ta.

 

“Trước tiên xem cái này đã.” Cô ta không đợi người khác trả lời đã tự mình chuyển chủ đề, “Vừa vào tôi đã thấy để ở giữa bàn, quản gia bảo chúng ta đến đây chắc chắn không chỉ để uống trà trò chuyện đâu.”

 

Cô ta đang nói đến những lá bài đầy màu sắc trên bàn, hóa ra là bài Tarot. Trên bàn không có bất kỳ vật trang trí nào khác, chỉ có bài Tarot được xếp ngay ngắn ở giữa, vừa nhìn đã thấy mang tính hướng dẫn rõ ràng.

 

Nhắc đến quản gia, Vưu Thụ lại nhớ đến đôi mắt trống rỗng đó, “Tại sao phải làm theo sự sắp xếp của nó? Ai biết nó muốn làm gì!”

 

“Làm rồi biết đâu lại có được chút thông tin, không làm thì…” Nhạc Nhan cười gượng gạo, “Không phải anh đã tra xét cả buổi sáng rồi sao? Ngoài việc nói với chúng tôi là không thể chạy thoát ra, còn manh mối nào có giá trị khác không?”

 

“Cô!” Vưu Thụ nghẹn lời, chỉ phát ra một âm tiết ngắn ngủi.

 

“Anh không nhận ra tình cảnh hiện tại của chúng ta sao?” Giọng cô ta dịu lại, “Ngoài việc làm theo chỉ dẫn của nó thì không còn lựa chọn nào khác, đúng không?”

 

Lê Chỉ nhớ đến dáng vẻ bất tử của cậu bé, và tiếng gió rít khi cậu ta dùng sức mạnh to lớn đánh tấn công người.

 

Khóe mắt Vưu Thụ rũ xuống, sau đó hắn ta như thể đang giận dỗi, tay đặt mạnh lên bàn, rút một lá bài từ chồng bài Tarot, sau đó lật tay lại, để lộ ra mặt bài—–

 

Trên bài vẽ một người đàn ông mặc áo choàng trắng, tay phải cầm quyền trượng chỉ lên trời.

 

“Ma Thuật Sư.” Nhạc Nhan liếc nhìn rồi nói, “Ý nghĩa là ‘Sáng tạo’.”

 

“Vì lý do công việc, trước đây tôi đã tìm hiểu sơ qua về bài Tarot.” Cô ta cảm nhận được vài ánh mắt dò xét nhìn mình, không đợi ai hỏi liền chủ động giải thích.

 

Lê Chỉ thì hoàn toàn không hiểu gì về huyền học. Vưu Thụ, người vừa rút bài, nghe xong cũng ngơ ngác, hoàn toàn không biết điều này đại diện cho điều gì.

 

Người đàn ông trung niên lên tiếng hỏi: “Mọi người đều phải rút sao?”

 

“Hình như là vậy,” Nhạc Nhan nói, ngón tay cô ta chỉ vào những lá bài Tarot úp xuống, “Chỉ có bảy lá, chắc là mỗi người một lá.”

 

“Vậy để tôi rút tiếp theo.” Người đàn ông trung niên đưa tay ra, chậm rãi rút một lá bài dưới ánh mắt của mọi người: Một người phụ nữ quý phái ngồi trên ghế, xung quanh là rừng cây xanh tươi, một khung cảnh rất nhàn nhã.

 

Nhạc Nhan: “Hoàng hậu, ý nghĩa là bội thu. Ông… chắc hẳn là ông có một gia đình rất hạnh phúc?”

 

Người đàn ông trung niên ngẩn người: “…Tôi không nhớ.”

 

Tây Trì ngồi bên cạnh đã đợi không kịp, cậu ta ngồi ở góc bàn, cách chồng bài hơi xa. Cậu ta cố gắng vươn dài tay, rút ra một lá bài tràn ngập ánh nắng vàng ấm áp, thiên thần mang ý nghĩa tốt đẹp chiếm nửa trên lá bài, mà dưới ánh nắng chan hòa do thiên thần triệu hồi, nửa dưới lá bài có một cặp nam nữ trần truồng, đang tiến lại gần nhau.

 

Mặt bài trông thật ấm áp và tốt đẹp, “Lá này là Người yêu.” Nhạc Nhan nói.

 

Tây Trì hỏi: “Ý nghĩa? Ý nghĩa là gì?”

 

Nhạc Nhan: “Khụ… Kết hợp.”

 

Raman ngồi bên cạnh im lặng từ lâu, khi lại gần bàn rút bài cũng mang vẻ mặt chán nản, nhưng lá bài anh ta rút ra lại khiến mọi người đều phấn chấn tinh thần.

 

“…Ác quỷ.” Nhạc Nhan nói.

 

Rất rõ ràng, và cũng rất dữ tợn. Con ác quỷ nguy hiểm ở giữa lá bài cười vô cùng ngạo mạn, tay cầm sợi xích sắt đen bóng, đầu kia của sợi xích khóa một con người đã mọc sừng và đuôi giống hệt ác quỷ.

 

“Ý nghĩa là cám dỗ.” Nhạc Nhan nhìn chằm chằm Raman nói.

 

Không chỉ cô ta nhìn chằm chằm, mà tất cả mọi người đều nhìn anh ta, trong ánh mắt còn mang theo vài phần cảnh giác khó nhận thấy.

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

“Tối nay tôi có thể ở cùng anh không?” Vưu Thụ nói với người đàn ông trung niên, “Nếu như làm theo nguyên tắc gần nhau vừa nãy đã nói.”

 

Nếu Lê Chỉ nhớ không nhầm, Raman ở cuối hành lang bên kia, căn phòng đối diện anh ta là của Tề Hạo Hiên, và lúc này lựa chọn gần nhất của Raman chính là Vưu Thụ, nhưng Vưu Thụ lại có nhiều lựa chọn hơn, dù sao căn phòng thứ hai từ dưới lên cũng có hai phòng bên cạnh và một phòng đối diện. Hơn nữa đều là người sống.

 

Người đàn ông trung niên ở phòng đối diện anh ta.

 

Raman dùng hai ngón tay kẹp mép lá bài Ác quỷ lên, dưới ánh mắt của mọi người, anh ta vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

 

“Đến lượt tôi.” Du Phùng chống cằm, tùy tiện rút ra một lá bài.

 

“Ẩn sĩ. Ý nghĩa là tìm kiếm.” Một người cô độc mặc áo choàng trắng, xách một chiếc đèn leo lét, chống gậy, mò mẫm tiến về phía trước trong bóng tối.

 

Du Phùng thờ ơ nghịch lá bài mỏng manh, nhìn về phía Lê Chỉ.

 

Đến lượt cậu rút bài rồi.

 

Trên bàn còn lại hai lá bài Tarot. Cậu lấy đi một lá, lá còn lại là của Nhạc Nhan.

 

Cậu đưa tay ra, tùy tiện lấy một lá.

 

Sau khi Nhạc Nhan lấy lá bài của mình, khoảnh khắc nhìn thấy mặt bài, Lê Chỉ thấy cô ta không tự nhiên cứng người lại.

 

Cô ta chậm chạp không chịu lật mặt bài cho mọi người xem, “Tôi rút được… Tử thần, ý nghĩa là kết thúc.”

 

Điều này hơi tệ. Nghe qua, lá bài này cũng tà ác không kém lá bài Ác quỷ của Raman.

 

Từ một góc độ nào đó, Nhạc Nhan đã phân tán sự chú ý.

 

“Còn của cậu thì sao?” Nhạc Nhan hỏi Lê Chỉ.

 

Lê Chỉ mở lòng bàn tay, hiện ra một tòa tháp cao chọc trời màu xám bị sét đánh sập, đá vụn vỡ vụn, rơi xuống từ trên cao.

 

“Tháp.” Nhạc Nhan nói. Cô ta thả lỏng vai, thở phào nhẹ nhõm.

 

“Những lá bài khác đều có ý nghĩa thuận và ý nghĩa nghịch, ví dụ như Hoàng hậu, thuận vị nghĩa là cuộc sống gia đình viên mãn, nghịch vị nghĩa là chìm đắm trong hưởng thụ, hoặc Tử thần, thuận vị nghĩa là thất bại, nghịch vị là tia hy vọng, mỗi mặt bài đều có tốt có xấu.” Cô ta dừng lại, “Nhưng Tháp thì khác.”

 

Nhạc Nhan: “Tháp chỉ có ý nghĩa xấu.”

 

Lê Chỉ: “Là gì?”

 

Nhạc Nhan: “Hủy diệt.”

 

“Bốp bốp bốp!”

 

Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên từ phía cửa ra vào.

 

Lê Chỉ quay đầu lại. Là cậu bé quản gia.

 

“Xem ra mọi người chơi rất vui vẻ! Mọi người đều nhận được điềm báo của bài Tarot rồi chứ?” Cậu ta vừa vỗ tay vừa cười híp mắt.

 

Không ai trả lời cậu ta. Lê Chỉ siết chặt lá bài Tháp trong tay.

 

Bước chân cậu bé nhẹ nhàng bước vào phòng khách, càng lúc càng đến gần mọi người, “À đúng rồi! Tôi còn muốn cho mọi người một gợi ý nhỏ.” Cậu ta nắm chặt tay gõ nhẹ lên đầu mình, tinh nghịch thè lưỡi.

 

“Mặt bài Tarot là ám chỉ cách chết của các người đấy.” Cậu ta cười vui vẻ.

 

Vưu Thụ nổi giận ngay lập tức, túm lấy cổ áo cậu bé, “Mày nói cái gì!”

 

Du Phùng vẫn đang ngồi trên ghế sofa, thấy vậy liền uể oải lên tiếng: “Đừng phí sức nữa. Nó bất tử, hơn nữa chỉ là kẻ làm theo mệnh lệnh thôi.”

 

“Đúng vậy. Anh Du nói hoàn toàn chính xác, vậy nên xin hãy xem kỹ lá bài Tarot trong tay mình đi.”

 

“Hãy tự kiểm điểm lại bản thân.” nét mặt cậu ta chợt trở nên u ám.

 

“Hỡi những kẻ tội đồ.”

 

Cách xưng hô đã thay đổi.

 

Vẻ oán độc trong lời nói nghiến răng nghiến lợi trở nên đặc biệt sống động.

 

“Ngài Quạ Đen đang đợi các người.”

 

Hết chương 13.

 

Chương 13: 021510 – Bài Tarot

Ngày đăng: 27 Tháng mười một, 2024

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên