Chương 13: Khi Người Khác Hỏi Tôi Thứ Gì Là Hoàn Hảo Nhất. Tôi Sẽ Trả Lời: Lộ Đình Châu
Chu Văn Du nhìn hai đồng xu trước mặt, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, “Bốp” một tiếng hất tay Ninh Lạc ra: “Cút đi, ai cần tiền bẩn của cậu!”
Hai đồng xu lăn tròn trên mặt đất vài vòng rồi nằm im bất động.
Ninh Lạc không thể tin được: “Trên đời này vậy mà lại có người không thích tiền.”
Thân thể Chu Văn Du run rẩy dữ dội hơn.
【 Phẩm chất cao thượng, khí phách hiên ngang, khiến người ta phải kính nể! 】
Ninh Lạc chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt bi tráng.
【 Nếu đã như vậy, cậu hãy yên tâm ra đi, tôi sẽ kế thừa di nguyện của cậu, thu phục giang sơn, hướng về phía trời cao. . . . . . 】
“Được rồi.” Hứa Linh không thể nghe nổi vở kịch tâm lý điên rồ của cậu được nữa, nói với Chu Văn Du một câu “Tự lo cho bản thân đi.”, rồi kéo Ninh Lạc rời khỏi công ty, trở lại xe, bỏ lại Chu Văn Du đang tức giận đến mức ngất xỉu và cả đoàn làm phim đang hóng hớt.
Hứa Linh ấn cậu ta ngồi xuống ghế, bốn mắt nhìn nhau, nghiêm túc đánh giá.
Ninh Lạc cựa quậy: “Chị Linh, sao vậy?”
【 Chị Linh, chị làm gì vậy, hai đồng của em còn chưa kịp nhặt, em còn định dùng nó để mua xúc xích ở quán ven đường kia kìa! 】
Trước khi đến, cậu không ngờ sẽ vất vả như vậy, còn chưa kịp ăn sáng, giờ đói đến mức có thể ăn hết cả một con bò.
Hứa Linh nghe xong chỉ muốn cho cậu ta một cái bạt tai.
Đó là trọng tâm sao?
Chẳng phải trọng tâm nên là việc làm sao Ninh Lạc biết chuyện của Vương Tương và Chu Văn Du, và tại sao mình lại đột nhiên nghe được tiếng lòng của cậu ta sao?
Hứa Linh nghiêm mặt: “Ninh Lạc, tôi hỏi cậu, gần đây cậu có thấy điều gì bất thường không?”
“Hả? Bất thường gì cơ?”
Ninh Lạc cảm thấy Hứa Linh ở quá gần mình, điều này không ổn, cậu liếc mắt sang chỗ khác để tránh nhìn thẳng, vô tình nhìn thấy tấm áp phích lớn trên tòa nhà cao tầng bên ngoài cửa sổ.
Người mẫu nam đang khoe cơ bụng sáu múi săn chắc và cơ bắp cuồn cuộn, tay cầm hộp protein, mỉm cười nhìn vào ống kính.
Ninh Lạc nuốt nước bọt, ánh mắt dán chặt vào cơ bắp của người mẫu.
【 Tuyệt, ếch trâu chuẩn chỉnh là đây chứ đâu! 】
Hứa Linh lần theo ánh mắt của cậu cũng nhìn về phía cơ bắp của người mẫu, im lặng một lúc, buông tay đang giữ chặt Ninh Lạc ra, vẻ mặt nặng nề.
Ninh Lạc đã liên tưởng đến hương vị thơm ngon cay nồng của món lẩu ếch trâu nóng hổi khi cho vào miệng, bất ngờ phát hiện bên cạnh không còn tiếng động, nghi ngờ nhìn sang, bắt gặp ánh mắt muốn nói lại thôi của Hứa Linh, nghiêng đầu, chớp chớp mắt khó hiểu hỏi: “Hửm? Chị Linh muốn nói gì sao?”
Hứa Linh chậm rãi lắc đầu, cẩn thận lựa lời: “Không có gì, tôi không có vấn đề gì nữa. Ninh Lạc.” cô gọi tên cậu, hơi do dự một chút vì sợ kích động đến cậu, “Nghề minh tinh này áp lực tinh thần rất lớn, cậu nên thường xuyên đi tư vấn tâm lý đi. Bình thường có chuyện gì không vui nhất định phải nói với chị, biết chưa?”
Ninh Lạc không hiểu tại sao chủ đề lại đột ngột chuyển sang chuyện này, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi.”
Trông cậu rất ngoan ngoãn, đôi mắt tròn xoe, ánh mắt trong veo ngây thơ, nhìn qua càng trẻ hơn, vẻ mặt ngơ ngác gật đầu đồng ý khiến người khác không khỏi thương yêu, chỉ muốn dâng hết mọi thứ tốt đẹp nhất trên tay cho cậu ta lựa chọn.
Hứa Linh cũng không ngoại lệ, cô mềm lòng, dặn dò thêm một câu: “Đừng để ý đến những lời chê bai trên mạng, làm người nổi tiếng không ai không bị mắng, antifan cũng là fan.”
Ninh Lạc đảo mắt: “Vâng, em hiểu rồi chị Linh.”
Hứa Linh ngồi xuống, bảo tài xế lái xe đến địa điểm chụp tạp chí.
Giá như cô hiểu Ninh Lạc hơn một chút thì đã biết biểu cảm vừa rồi của cậu không hề đơn giản.
Ninh Lạc nhân lúc cô không chú ý, lấy điện thoại ra tìm kiếm tên mình.
Trước đây cậu chỉ lướt qua xem tài khoản này đã đăng những gì, có bao nhiêu người hâm mộ. Xét cho cùng, kiếp trước cậu không phải là minh tinh lưu lượng mà là diễn viên, nên không quá để ý đến những thứ này, rất ít khi online.
Ba triệu người hâm mộ, lượt bình luận và chia sẻ chỉ vỏn vẹn hơn mười nghìn, ước chừng trong đó còn có không ít tài khoản ảo.
Ninh Lạc nhấp vào phần bình luận, muốn xem người hâm mộ đang nói gì.
【 Mọi người ơi, cùng nhau vào Pinduoduo chơi “Chém giá” góp tiền, hôm nay chém nhiều một chút, Ninh Lạc sớm ngày giải nghệ, làm việc thiện tích đức, A di đà Phật 】
【 Tại sao phim 《 Tháng Bảy Không Xa 》lại thay Ninh Tịch Bạch bằng Ninh Lạc? Điều này rất khó chịu cho đôi mắt của tôi, sau khi xem xong phải dùng nước rửa chén để tẩy dầu mỡ mới sạch. 】
【 Ninh Lạc dạo này như chết rồi, cũng không đăng ảnh selfie giao lưu với fan, fan nhan sắc sắp rụng hết rồi. 】
Đây là những người qua đường thường xuyên vào giẫm đạp cậu.
【 Một tên ăn bám còn muốn ở lại giới giải trí, thật ghê tởm [nôn mửa]】
【 Đồ hết thời thật thích làm trò, ao nhỏ nuôi nhiều rùa đầu to, thật sự là để lộ rõ bản chất rùa đầu to của cậu ta mà. 】
【 @ Phim truyền hình 《 Tháng Bảy Không Xa 》 Tại sao không đăng bài làm rõ vấn đề tuyển chọn diễn viên? Có phải là thừa nhận có người gian lận cướp vai không? Cả đoàn làm phim các người cùng với Ninh Lạc xuống địa ngục hết đi, trói chặt lại, cùng chết đi. 】
Đây là người hâm mộ của Ninh Tịch Bạch.
Ninh Lạc nhìn những lời nhận xét về nguyên chủ mà đau đầu.
Cậu suy nghĩ một chút, thử trả lời.
Mọi người ơi, cùng nhau vào Pinduoduo chơi “Chém giá” góp tiền, hôm nay chém nhiều một chút, Ninh Lạc sớm ngày giải nghệ, làm việc thiện tích đức, A di đà Phật.
——【 Ninh Lạc V: Ủng hộ mọi người, tôi cũng muốn sớm ngày giải nghệ hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp. 】
Tại sao lại thay Ninh Tịch Bạch bằng Ninh Lạc trong phim 《 Tháng Bảy Không Xa 》? Điều này rất khó chịu cho đôi mắt của tôi, sau khi xem xong phải dùng nước rửa chén bát để tẩy dầu mỡ mới sạch.
——【 Ninh Lạc V: Nhớ dùng nước rửa chén bát hiệu Bảo Thư, công thức từ thực vật tự nhiên, đảm bảo an toàn thực phẩm, cam kết mười năm, đảm bảo sạch sẽ.】
Đúng vậy, đây là nhãn hàng cậu đang đại diện.
Ninh Lạc dạo này như chết rồi, cũng không đăng ảnh selfie giao lưu với fan, fan nhan sắc sắp rụng hết rồi.
——【 Ninh Lạc V: Tôi còn tám mươi năm nữa mới chết, làm tròn lên, mọi người có thể coi như tôi đã chết rồi [Hoa hồng][Ôm]】
Nhìn cách dùng từ lịch sự, khéo léo quảng bá sản phẩm này.
Không hề giả trân, toàn là thực lực.
Ninh Lạc rất hài lòng, lựa chọn kỹ càng trả lời xong, xe đã đến nơi.
Cậu cất điện thoại chuẩn bị làm việc, hoàn toàn không biết câu trả lời của mình đã gây ra sóng gió lớn như thế nào trên mạng.
Những cư dân mạng được cậu trả lời đều ngơ ngác click vào Weibo, nhìn bình luận mà không nói nên lời.
Không phải chứ, Ninh Lạc bị bệnh à!
Trong lúc Ninh Lạc đang trang điểm thay quần áo, # Ninh Lạc có tinh thần lạc quan # đã leo lên top tìm kiếm.
Còn Ninh Lạc thì đang loay hoay mặc trang phục cổ trang trong phòng trang điểm.
Hứa Linh đã nói với cậu về chủ đề buổi chụp hình lần này, vì là hợp tác với ảnh đế nên phải cẩn thận từng li từng tí, cô nhắc đi nhắc lại: “Bộ phim mà Lộ tiên sinh đóng tôi đã xem rồi đấy, là một mình anh ấy đảm nhận hai vai diễn song sinh trắng đen, cũng là chủ đề lần này.”
“Còn cậu chính là người hầu câm dẫn đến việc người em trai hóa đen, có lòng trung thành vì chủ nhân, là lòng tốt thuần khiết và mãnh liệt nhất. . . . . .”
Cô nói xong thì hỏi Ninh Lạc: “Ninh Lạc, cậu làm được chứ?”
Nói không hồi hộp là giả, dù sao cũng là diễn xuất cùng với Tam Kim ảnh đế trẻ tuổi nhất.
Cho dù chỉ là chụp tạp chí đơn giản.
Ánh mắt Ninh Lạc lộ ra vẻ nghiêm túc hiếm có, gật đầu: “Em có thể, không vấn đề gì.”
Chuyên viên trang điểm đang làm tóc cho cậu mỉm cười, tuy không nói gì, nhưng biểu cảm đã thể hiện rõ.
Ninh Lạc mà biết diễn xuất cái nỗi gì? Ngay cả biểu cảm trước ống kính cũng không có. Cậu ta nói không vấn đề gì, chỉ là đang khoác lác, tự mình chuốc lấy thất bại thôi.
Chỉ có thư ký được Ninh Dương phái đến hỗ trợ cậu là gật đầu tán thành, đẩy đẩy gọng kính: “Cậu Ninh nói không vấn đề gì, vậy thì chắc chắn là không vấn đề gì.”
Cho dù có vấn đề, cũng có thể dùng tiền đập cho đến khi không còn vấn đề.
Thư ký nhìn quanh một vòng cảnh cáo, những người chạm phải ánh mắt anh ta đều cúi đầu xuống.
Sau khi Ninh Lạc chuẩn bị xong thì đi đến địa điểm chụp hình, có người gan lớn tiến lên hỏi thư ký: “Ninh Lạc là họ hàng xa của Ninh tổng à?”
Thư ký sửa lại: “Không phải họ hàng xa, là anh em ruột.”
“Hả? Không phải Ninh nhị thiếu gia là Ninh Tịch Bạch sao?”
Thư ký liếc mắt một cái đã nhìn ra người này đang nghĩ gì, lạnh giọng nói: “Tiểu Lạc tiên sinh hiện tại mới là nhị thiếu gia.”
—–
Vừa đến địa điểm chụp hình, Ninh Lạc đã nhìn thấy Lộ Đình Châu dưới ánh đèn.
Khác với tạo hình hiện đại, tạo hình cổ trang càng làm nổi bật ưu điểm đường nét trên gương mặt của Lộ Đình Châu, lông mày dài như kiếm, sống mũi cao thẳng, đôi mắt đào hoa phong lưu nhưng lại lạnh nhạt không chút tình cảm, giống như vầng trăng lạnh lẽo, thấm đẫm làn nước lạnh giá. Y phục trắng bay bay, tay cầm quân cờ đen đặt xuống bàn cờ.
【 Khi người khác hỏi tôi thứ gì là hoàn hảo nhất. Tôi sẽ trả lời: Lộ Đình Châu.】
Bàn tay đang cầm cờ của Lộ Đình Châu khựng lại giữa không trung một giây, lần theo tiếng nói nhìn sang, sau khi nhìn thấy Ninh Lạc thì im lặng nhếch môi.
Ồ, cậu nhóc kia đến rồi.
Khi anh nhìn qua Ninh Lạc đứng thật nghiêm, cố gắng để lại ấn tượng tốt nhất, trên mặt là nụ cười chuyên nghiệp tiêu chuẩn, lộ ra chiếc răng nanh nhỏ, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời gấp mười lần: “Lộ tiên sinh, chào anh ạ.”
Lộ Đình Châu khẽ cười: “Nghe em gọi tôi như vậy, thật không quen.”
“Hả?” Ninh Lạc gãi gãi đầu, khó hiểu, “Trước đây em đã từng gọi Lộ tiên sinh bằng cách gọi nào khác sao?”
“Cũng không có, chỉ là trông em rất giống một người bạn của tôi, gọi xa lạ như vậy tôi thấy hơi kỳ quái, hay là em gọi tôi là ——” Lộ Đình Châu cố ý dừng lại, kéo dài giọng.
【 Chồng! Em sẽ tự mình gọi anh là chồng ơi! 】
“Gọi tôi là anh đi, tôi lớn hơn em.”
Ninh Lạc ngoan ngoãn gật đầu, đôi môi đỏ mọng khẽ mím lại, mở to đôi mắt mèo con tròn xoe khẽ cười, ngại ngùng e lệ gọi một tiếng: “Anh Đình Châu.”
【 Anh Đình Châu, hahaha, anh Đình Châu! Hôm nay là một bước nhỏ của tôi, là một bước tiến lớn của nhân loại! Gọi anh thật tốt, điên cuồng, thật sự điên cuồng! Tôi là voi giơ chân, tôi là nhện uốn dẻo, tôi là quạ đen ngồi máy bay, tôi là rìu lớn chặt cây! 】
Hứa Linh vừa bước vào suýt chút nữa thì trẹo chân.
“Ừm.” Lộ Đình Châu mỉm cười.
Không biết có phải là ảo giác của Ninh Lạc hay không, cậu luôn cảm thấy nụ cười của đối phương sâu hơn so với vừa rồi.
Hứa Linh quan sát kỹ biểu cảm của Lộ Đình Châu, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, cô thở phào nhẹ nhõm. Xem ra chỉ có mình cô nghe được tiếng lòng của Ninh Lạc.
Cô sợ xảy ra sự cố, bèn đẩy Ninh Lạc ra: “Sắp bắt đầu rồi, mau qua đó đi.”
Bọn họ chọn một ngôi làng cổ chưa được khai thác làm địa điểm chụp ảnh ngoại cảnh, sau khi chụp ảnh xong ở chân núi còn phải leo lên núi. Ở đây có một thác nước rất đẹp, nhưng phải đi qua một cây cầu ván làm bằng dây thừng. Dưới cầu là thung lũng, không sâu, nhưng vì đã lâu năm nên lúc đi qua sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt, như thể không chịu nổi sức nặng vậy.
Sau khi Ninh Lạc bước lên cầu, ánh mắt khẽ liếc xuống dưới một cái, sau đó lập tức nhắm chặt hai mắt lại, hàng mi dài khẽ run lên không ngừng, nắm chặt tay thành nắm đấm dưới tay áo.
Lộ Đình Châu nhìn thấy rõ ràng: “Sợ à?”
“Sao có thể chứ.” Ninh Lạc kiên quyết không thừa nhận, cứng miệng, “Chỉ là em đột nhiên rời khỏi mặt đất bay lên cao mười mấy mét nên….. có hơi không quen thôi.”
Đây là định nghĩa mới về chứng sợ độ cao.
Lộ Đình Châu nhướng mày, cũng không vạch trần cậu.
“Em đi bên trong đi.” Giọng nói êm tai của anh mang theo cả sự quan tâm, “Qua đây, tôi kéo em một cái.”
Lộ Đình Châu luôn đối xử với người khác ôn hòa lễ độ như vậy, hành động này cũng không đột ngột, nhưng Ninh Lạc lại rất không được tự nhiên, không muốn bị xem thường, để lại ấn tượng xấu.
Cậu nhìn năm ngón tay thon dài như ngọc đưa ra trước mặt mình, nhịn đau từ chối sự cám dỗ của sắc đẹp: “Không cần đâu, em tự mình làm được.”
Lại có chút bực bội: “Lên núi chỉ có con đường này thôi sao, không còn đường nào khác à?”
Lộ Đình Châu: “Cũng không phải. Có hai con đường, không phải là không có đường nào khác.”
Mắt Ninh Lạc sáng lên.
Chưa kịp để cậu hỏi, Lộ Đình Châu đã mỉm cười, chậm rãi bổ sung: “Còn một con đường chết nữa.”
Hết chương 13.