Chương 13: Mê Sơn (13)
Trần Tranh tìm y tá trưởng xin hồ sơ làm việc của Ngô Liên San gần đây, phát hiện ra vào tối ngày 4 tháng 10, ngày “Tằng Yến” bị hại, cô ta đang trực đêm ở bệnh viện. Nhưng Minh Hàn vẫn lấy lý do điều tra để thu thập mẫu sinh học của Ngô Liên San.
Sau khi Minh Hàn nói chuyện với Ngô Liên San xong thì gặp Trần Tranh ở cầu thang, “Anh, tới rồi à?”.
Lúc này Trần Tranh mới đi xuống, “Lên xe rồi nói.”
Minh Hàn cười, “Hóa ra không phải ‘Tới rồi’, mà là đang cố ý đợi em.”
Đã quá giờ cơm trưa, Minh Hàn mở cửa xe, nhìn thấy một túi đồ ăn trên ghế lái phụ, bỗng nhiên cảm thấy đói. Trần Tranh chuyển túi đồ ăn ra ghế sau, “Mua ở cửa hàng tiện lợi chỗ Ngô Liên San làm việc, cậu chọn món mình thích mà ăn.”
Minh Hàn lấy ra một cái bánh mì kẹp cá hồi hun khói, “Anh chỉ đi hỏi vài câu thôi mà, còn quan tâm đến việc làm ăn của người ta nữa.”
Trần Tranh liếc cậu ta, “Không phải là tôi đang quan tâm đến dạ dày của cậu sao?”
Minh Hàn cười hì hì hai tiếng, “Cái đó thì đúng.”
Xe dừng lại dưới bóng cây, hai ngày nay nhiệt độ hơi tăng, giữa trưa thế này, chỉ có chỗ này là mát mẻ. Trần Tranh cũng chưa ăn cơm, lục lọi tìm được hai nắm cơm. Ăn được một nửa, Trần Tranh hỏi: “Vừa nãy cậu nói chuyện với Ngô Liên San, cảm thấy thế nào?”
Minh Hàn nói: “Không phải anh đứng ngoài cửa sao? Anh thì sao, anh cảm thấy thế nào?”
Trần Tranh nghiêng đầu, “Cậu biết à?”
Minh Hàn vênh mặt nói: “Tụi em là đội cơ động, tố chất cơ bản là phải nhạy bén, anh vừa đến cửa là em đã nhận ra rồi.”
Trần Tranh nói: “Nhưng tôi không nhìn thấy biểu hiện của cô ấy, cậu biết đấy, phản ứng trên mặt cũng là một phần quan trọng trong việc thu thập manh mối. Vậy nên vẫn là cậu nói trước đi. Hơn nữa…”
Minh Hàn tò mò, “Hơn nữa cái gì?”
Trần Tranh nói: “Cậu chưa nghe nói câu ăn ké chột dạ sao?”
Minh Hàn: “…”
Trần Tranh chỉ vào cái bánh mì sandwich chỉ còn lại một miếng cuối cùng, “Cái cậu cầm là đắt nhất đấy, hai mươi mốt đồng.”
Minh Hàn vội vàng nuốt miếng cuối cùng, vo tròn tờ giấy gói, giơ tay đầu hàng, “Ngô Liên San này cho em cảm giác giống như cách cô ta xuất hiện trong cuộc sống của ‘Tằng Yến’ vậy, khó hiểu. Cô ta nói cô ta và ‘Tằng Yến’ quen nhau qua việc nhảy quảng trường, chi tiết thì đều nói rất hợp lý, hai cô gái hợp tính nhau, gặp nhau là thân, giống như chị em ruột, cũng không có vấn đề gì. Nhưng mỗi lần nhắc đến ‘Tằng Yến’, cả người cô ta đều căng thẳng. Em không phát hiện ra động cơ gây án của cô ta, cô ta cũng không có thời gian gây án, dường như cô ta không liên quan gì đến cái chết của ‘Tằng Yến’, nhưng lại có một mối quan hệ quan trọng nào đó với ‘Tằng Yến’. Còn một điểm nữa em rất khó hiểu.”
Trần Tranh hỏi: “Điểm nào?”
“Sau khi Ngô Liên San cãi nhau với bạn trai, không tìm ai, chỉ tìm ‘Tằng Yến’. Nếu cô ta tin tưởng ‘Tằng Yến’ như vậy, tâm sự với ‘Tằng Yến’ mọi chuyện, vậy tại sao ngày hôm sau rời khỏi nhà ‘Tằng Yến’ rồi lại giống như người xa lạ?” Minh Hàn nói: “Lúc em tìm được cô ta, cô ta đã biết ‘Tằng Yến’ chết rồi, bản thân cô ta cũng nói, khi nghe người khác nói về vụ án mạng ở hẻm bán đồ ăn vặt, cô ta đã đoán ra là ‘Tằng Yến’. Là bạn bè, phản ứng của cô ta như vậy có quá lạnh nhạt không?”
Trần Tranh suy nghĩ một chút, “Điểm này tôi có thể hiểu được. Ngô Liên San cãi nhau với bạn trai, ngoài miệng nói chia tay, nhưng trong lòng lại không muốn chia tay, cô ta chỉ muốn tìm một chỗ để trút giận, người thực sự thân thiết thì không thích hợp, ‘Tằng Yến’ là người không nằm trong vòng tròn cuộc sống của cô ta – mới là thích hợp nhất. Ban đêm con người ta dễ xúc động hơn, cô ta đã nói ra những điều mà bản thân không thể làm được – cô ta sẽ không dứt khoát chia tay, cũng sẽ không kiên quyết không kết hôn như ‘Tằng Yến’, vì vậy cô ta cảm thấy xấu hổ, mà đã xấu hổ thì không muốn gặp lại nữa. Hơn nữa, ‘Tằng Yến’ đã nói rất nhiều điều không hay về bạn trai của cô ta, bạn trai mà, bản thân chê bai thì được, người ngoài chê bai, thì trong mắt Ngô Liên San, người sai chính là người ngoài.”
Minh Hàn chống cằm trầm ngâm, Trần Tranh cứ nghĩ cậu ta đang tiêu hóa lời mình nói, nhưng vài giây sau mắt cậu ta lại sáng lên: “Anh hiểu rõ ghê ha.”
Trần Tranh: “…”
Minh Hàn trêu chọc xong, liền nhanh chóng quay lại vấn đề chính, “Cái kỳ lạ trên người Ngô Liên San, thật ra có thể ăn khớp với cái kỳ lạ mà ‘Tằng Yến’ thể hiện ra.” Cậu ta giơ hai tay lên, làm động tác mộng ghép lại với nhau, “Đối với ‘Tằng Yến’ mà nói, Ngô Liên San thực chất là một người xa lạ. Cô ta vậy mà có thể dẫn Ngô Liên San về nhà mình ở, tâm sự với cô ta. Hiện tại tạm thời không nói đến việc Tằng Yến giả đã thay thế Tằng Yến thật như thế nào, chỉ cần nhìn vào thân phận bán rau trộn của cô ta, dường như cũng quá ngây thơ rồi, mức độ đề phòng với người lạ quá thấp.”
“Nhưng cô ta lại lén chụp ảnh Ngô Liên San.” Trần Tranh nói.
“Đúng vậy! Đây là điểm mâu thuẫn nhất.” Minh Hàn nói: “Lúc Ngô Liên San nhìn thấy bức ảnh đó, cô ta rất sốc, hoàn toàn không ngờ ‘Tằng Yến’ lại lén chụp ảnh mình. Hôm nay lúc em nói chuyện với cô ta, tuy tâm trạng cô ta luôn dao động, nhưng đây là lần cô ta phản ứng mạnh mẽ nhất.”
Trần Tranh nói: “Nếu lúc đó trong nhà không có người thứ ba, vậy thì người chụp ảnh nhất định là ‘Tằng Yến’. Hành động này của cô ta quả thực rất khó giải thích.”
Minh Hàn khoanh tay, xoa xoa cánh tay một cách rất khoa trương, “Cái câu ‘người thứ ba’ của anh nghe rợn người quá.”
Trần Tranh lắc đầu, “Nhưng dù bức ảnh đó có phải là do ‘Tằng Yến’ tự chụp hay không, thì bức ảnh ở trong điện thoại của cô ấy, cô ấy chính là người biết chuyện. Cô ấy cố tình giữ lại bức ảnh này, giấu điện thoại đi. Sau khi kẻ sát nhân giết cô ấy thì đã lấy đi chiếc điện thoại cô ấy đang sử dụng, vì không tìm thấy chiếc điện thoại này, nên không nhìn thấy bức ảnh, càng không xử lý bức ảnh này. Bức ảnh chính là manh mối mà ‘Tằng Yến’ để lại cho chúng ta.”
Trong xe yên tĩnh hồi lâu, Minh Hàn nói: “‘Tằng Yến’ như đang nói với chúng ta là, người giết cô ấy chính là Ngô Liên San.”
Trần Tranh nói: “Tôi chưa nghe hết cuộc trò chuyện của hai người, lúc sau tôi đi xem camera giám sát rồi. Hai người còn nói gì nữa không?”
Minh Hàn nói: “Em hỏi Ngô Liên San, ‘Tằng Yến’ có nhắc đến gia đình, đặc biệt là Tằng Quần hay không. Lúc Ngô Liên San nhớ lại chuyện này, có chút mơ hồ. Cô ta đã kể cho ‘Tằng Yến’ nghe rất nhiều chuyện về gia đình mình, chủ yếu là phàn nàn, cô ta vốn tưởng rằng bọn họ trò chuyện với nhau là có qua có lại, ‘Tằng Yến’ cũng kể cho cô ta nghe rất nhiều chuyện nhà mình. Nhưng khi thực sự nhớ lại, cô ta lại không thể nhớ ra bất kỳ chi tiết nào, ‘Tằng Yến’ chỉ phụ họa theo lúc cô ta nói, điều duy nhất cô ta biết là, Tằng Quần làm rau trộn rất ngon.”
Điều này cũng nằm trong dự đoán của Trần Tranh, “‘Tằng Yến’ là người mâu thuẫn đến cực điểm, bề ngoài có vẻ không hề đề phòng ai, nhưng lại lén lút để lại bức ảnh, giao tiếp với người khác có vẻ chân thành, nhưng thực chất lại giấu mình trong bóng tối, cô ấy có thể dò xét người khác, người khác lại không thể nhìn thấy con người thật của cô ấy.”
Minh Hàn khẽ cười một tiếng, “Cô ấy vốn dĩ đã không phải là cô ấy nữa rồi.”
Trần Tranh day day mi tâm, “Bây giờ lại đi vào ngõ cụt rồi.”
Trước hôm nay, bức ảnh trong điện thoại của “Tằng Yến” và sợi tóc trong phòng ngủ vốn là manh mối quan trọng nhất mà phân cục Bắc Diệp nắm giữ, tìm được người trong ảnh, có lẽ là có thể tìm ra nguyên nhân cô ấy bị hại. Hiện tại đã tìm được người, nhưng khả năng Ngô Liên San gây án gần như có thể loại trừ. Cô ta chỉ mang đến cho cảnh sát những nghi vấn mới, khiến cho hình ảnh về “Tằng Yến” càng thêm mờ nhạt.
Trần Tranh nói: “Lâu rồi tôi mới có cảm giác này.”
Minh Hàn quay sang nhìn anh, “Cảm giác trống rỗng?”
Trần Tranh biết tên này lại đang nói nhảm, “Không chỉ không thể phác thảo chân dung nghi phạm, mà ngay cả chân dung nạn nhân cũng không phác thảo ra được.”
Minh Hàn nói: “Có khả năng nào, nạn nhân này cũng chính là nghi phạm, cho nên mới khó phác thảo chân dung như vậy?”
Lúc này Trần Tranh đang dựa vào lưng ghế, mặt nghiêng sang bên phải, trong vài giây đối mặt với Minh Hàn, đầu óc anh đột nhiên trống rỗng. Bất chợt, Trần Tranh ngồi dậy, “Nếu như đường Ngô Liên San khó đi, vậy thì đường còn lại càng quan trọng hơn. Cậu vừa nhắc tôi, đáp án có khi nằm ở chỗ Doãn Cạnh Lưu.”
Minh Hàn đột nhiên cắt ngang, “Cuối cùng cũng chịu nói rồi à?”
Trần Tranh ngẩn ra, “Hửm?”
Minh Hàn nói: “Em còn tưởng phải đợi thêm rất lâu nữa anh mới chịu tin tưởng người đồng đội là em chứ, chia sẻ với em manh mối mà anh có được ở quán mì ấy.”
Hai người nhìn nhau, tuy Minh Hàn cười cười, nhưng ánh mắt lại rất sâu, nhìn vào nơi sâu nhất, dễ khiến người ta liên tưởng đến thần bí và lạnh lẽo. Xuyên qua đồng tử của Minh Hàn, Trần Tranh nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong đó, cũng nghĩ đến một người có chút giống với Minh Hàn.
Lần đầu tiên gặp Minh Hàn, anh đã có cảm giác này, điểm giống nhau của họ không chỉ là cái tên đều có chữ “Hàn”, mà còn là khí chất. Vì vậy, đôi khi anh nhìn thấy Minh Hàn, anh sẽ có chút đề phòng, anh không giỏi giao tiếp với kiểu người như vậy.
Trần Tranh không muốn chuyện riêng tư ảnh hưởng đến công việc, anh ho khan một tiếng, “Lần trước không phải tôi không muốn nói, mà là những manh mối tôi có được quá rời rạc, nhìn sơ qua không có logic, trước khi sắp xếp chúng lại, tôi nói ra chỉ càng gây nhiễu loạn cho quá trình điều tra.”
Minh Hàn rất hứng thú, ghé sát vào, “Vậy bây giờ là đã sắp xếp xong rồi à?”
Trần Tranh im lặng một lát, “Chỉ là có suy nghĩ sơ bộ, nhưng vẫn còn rất nhiều lỗ hổng.”
Minh Hàn tiếp tục ghé sát, “Không sao, bọn em là đội cơ động, sở trường là nhanh nhẹn, anh có lỗ hổng, em sẽ phụ trách kiểm tra và bổ sung.”
Trần Tranh giơ tay trái lên, chặn khuôn mặt đang kề sát của Minh Hàn lại, “Bây giờ là mùa thu, không phải mùa đông giá rét, ôm nhau sưởi ấm sớm quá đấy.”
Minh Hàn cười cười lùi về, ánh mắt trở nên sắc bén, “Có phải anh đang suy đoán, cái chết của ‘Tằng Yến’ là có người đang trả thù cho Doãn Cạnh Lưu không?”
Trần Tranh nhìn lại, mãi một lúc sau mới gật đầu, “Phải.”
“Tất cả những thay đổi bên ngoài đều xảy ra vào mùa đông – xuân năm lớp 12 của Tằng Yến, Doãn Cạnh Lưu mất tích, Tằng Yến và những người bạn thân thiết trước đây như Phùng Phong, Vệ Ưu Thái… đột nhiên trở nên xa cách, Tằng Yến ngày xưa bị ‘Tằng Yến’ hiện tại thay thế, Tằng Yến giả thôi học. Nhưng nếu quay ngược lại một năm, những người khác tạm thời không bàn đến, ít nhất là trên người Doãn Cạnh Lưu đã xuất hiện sự thay đổi.”
Lúc Trần Tranh nói chuyện, hai tay khoanh trước ngực, không lật sổ ghi chép, ánh mắt và giọng điệu đều đặc biệt bình tĩnh, nếu như người ngồi ở ghế lái phụ không phải là Minh Hàn, mà là một cảnh sát nào đó còn non kinh nghiệm, có lẽ sẽ cảm thấy anh lúc này rất đáng sợ.
“Doãn Cạnh Lưu hoạt bát, nhiệt tình, khác với hình ảnh mọt sách trong ấn tượng của mọi người, tuy thành tích của cậu ấy tốt đến mức có thể vào được hầu hết các trường đại học danh tiếng, nhưng cậu ấy lại rất kiên định với tương lai của mình – thi vào chuyên ngành hàng không, trở thành phi công. Phi công có một chỉ số quan trọng, đó là thị lực, vì vậy cậu ấy đã dán bảng đo thị lực ở nhà, ngay cả khi cãi nhau với bố mẹ, bảng đo thị lực bị xé rách, cậu ấy cũng dán lại. Giáo viên khuyên nhủ, bố mẹ khuyên nhủ, cậu ấy chỉ cãi nhau với họ một lần, sau đó vẫn luôn là ‘không bạo lực không hợp tác’. Lên lớp 12, thực ra Doãn Cao Cường đã thỏa hiệp rồi, nhưng cậu ấy lại đột nhiên xé bảng đo thị lực, từ bỏ ước mơ.”
Trần Tranh hỏi: “Nếu là cậu, điều gì sẽ khiến cậu đưa ra lựa chọn như vậy?”
Minh Hàn nói: “Ít nhất sẽ không phải là vì đột nhiên hiểu chuyện, hiểu được sự vất vả của bố mẹ. Cậu ấy đã có lý tưởng kiên định trong lòng, vậy thì chỉ có thể là – điều kiện khách quan không cho phép cậu ấy trở thành phi công. Xé bảng đo thị lực… hành động này thật dư thừa.”
“Đúng vậy, cho dù có đổi nguyện vọng, cũng không đến mức phải xé bảng đo thị lực.” Trần Tranh nói: “Trừ khi sự tồn tại của bảng đo thị lực khiến cậu ấy rất đau khổ, chỉ cần nhìn thấy bảng đo thị lực, cậu ấy lại bị nhắc nhở rằng, mắt cậu ấy không ổn rồi.”
Mắt, không ổn rồi.
Không nhìn rõ nữa rồi, không thể trở thành phi công nữa rồi.
Trần Tranh dừng lại, như thể đang chìm đắm trong cảm xúc của Doãn Cạnh Lưu lúc bấy giờ.
Doãn Cao Cường nói, Doãn Cạnh Lưu từ nhỏ đã rất giữ gìn đôi mắt, cho dù bài vở có nhiều đến đâu, cậu ấy cũng sẽ dành thời gian nhìn ra ngoài cửa sổ, tập thể dục cho mắt, tuyệt đối sẽ không đọc sách trong điều kiện ánh sáng yếu. Con trai đồng trang lứa thích chơi game, tuy cậu ấy thỉnh thoảng cũng chơi, nhưng sẽ không nghiện. Rất nhiều việc cậu ấy làm, đều là vì để duy trì thị lực đạt tiêu chuẩn của phi công.
Nhưng vào mùa đông năm lớp 12, một sự việc bất ngờ xảy ra đã thay đổi cuộc đời cậu ấy.
“Tằng Yến, Phùng Phong, đám người đó đánh nhau ở gần quán mì, lúc Doãn Cạnh Lưu chạy tới căn bản không nghĩ đến việc mắt mình sẽ bị thương, cậu ấy chạy tới can ngăn, là do tính cách của cậu ấy.” Trần Tranh nói: “Trong lúc can ngăn, mắt cậu ấy bị va phải, nhưng lúc đó không có cảm giác gì. Khi cảnh sát đến, bố mẹ và giáo viên của cậu ấy vì không muốn cái tên học sinh giỏi của cậu ấy bị ghi vào hồ sơ đánh nhau không hay ho, nên đã vội vàng đưa cậu ấy đi. Hãy thử tưởng tượng, lúc đó cậu ấy thực sự đã cảm thấy khó chịu, nhưng vết thương của cậu ấy không phải là loại vết thương có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bố và giáo viên chủ nhiệm khuyên cậu ấy mau chóng trở về trường, cảnh sát xác nhận xem cậu ấy có bị thương hay không, một đứa trẻ ở độ tuổi đó, sẽ cố chịu đựng sự khó chịu nhẹ, nói rằng mình không sao.”
“Nhưng khi trở về trường, cậu ấy phát hiện mình không nhìn rõ bảng đen, không phải là không nhìn thấy gì, mà là thỉnh thoảng bị mờ, dụi dụi mắt một lúc lại nhìn thấy. Cậu ấy cảm thấy sợ hãi, nhưng cậu ấy không dám nói với ai. Trong xương cậu ấy có sự bướng bỉnh và tự tôn của mình, cậu ấy đã chịu đựng cho đến ngày hôm sau, mới chịu nói với ông Doãn là mình hơi khó chịu. Nhưng có lẽ sau khi nói ra cậu ấy đã hối hận, ai cũng biết mắt có vấn đề sẽ tốn rất nhiều tiền, gia đình cậu ấy không thể nào có nhiều tiền như vậy.”
“Trải qua một khoảng thời gian, tôi không thể tưởng tượng được sự đấu tranh trong lòng cậu ấy đau khổ đến nhường nào, vừa phải chịu đựng nỗi sợ hãi không nhìn rõ, vừa phải từ bỏ ước mơ. Trong quá trình này, rất có thể cậu ấy đã tự mình đi khám bác sĩ, chỉ là hiện tại không thể xác minh được. Bác sĩ nói với cậu ấy rằng, thị lực của cậu ấy đã bị giảm sút do va đập, sinh hoạt hàng ngày thì không vấn đề gì, nhưng không thể nào khôi phục lại như trước khi bị thương. Ngày nào cậu ấy cũng nhìn bảng đo thị lực mà không thể nhìn rõ hàng dưới cùng nữa, lúc đó cậu ấy chỉ là một đứa trẻ chưa bước chân vào xã hội, cho dù có ưu tú đến đâu, cũng không biết phải làm sao. Cậu ấy đã xé bảng đo thị lực trong sợ hãi, lựa chọn theo ý muốn của bố mẹ, thi vào khoa Y học Lâm sàng của Đại học Lạc Thành.”
Minh Hàn hòa mình vào suy luận của Trần Tranh, cau mày, “Lúc đưa ra quyết định này, cậu ấy cứ nghĩ mình có thể thích nghi, chấp nhận thân phận mới, tương lai mới. Nhưng khi cậu ấy thực sự học đại học, học ngành mà mình không hề hứng thú, tưởng tượng về tương lai mà mình không hề mong muốn, những cảm xúc tích tụ trong cậu ấy suốt nửa năm qua cuối cùng đã bùng phát. Cho nên trong mắt các bạn học mới, cậu ấy là một người hướng nội, ít nói, khép kín, hoàn toàn trái ngược với ấn tượng của mọi người ở Trúc Tuyền về cậu ấy.”
Trần Tranh nói: “Đúng là như vậy.”
Minh Hàn nói: “Phần trước nghe rất hợp lý, vậy còn sau đó thì sao? Doãn Cạnh Lưu là nạn nhân vô hình trong vụ đánh nhau đó, cậu ấy bị bọn Tằng Yến hại chết như thế nào?”
“Tâm lý thay đổi, con người cũng sẽ thay đổi theo.” Giọng điệu của Trần Tranh mang theo cảm giác lạnh lùng, vô tình như máy móc, “Mấy hôm nay tôi đã thử đặt mình vào vị trí của Doãn Cạnh Lưu, ở độ tuổi đó, đang trong trạng thái nửa bước chân vào xã hội, thực tế thì vẫn chưa, xung quanh có rất nhiều bạn học giỏi hơn, giàu có hơn mình, thỉnh thoảng lại nghĩ đến ước mơ dang dở, tôi sẽ dồn hết oán hận lên người Tằng Yến, Phùng Phong. Hơn nữa, rất có thể cậu ấy biết ai là người đã đánh bị thương mắt mình, cậu ấy rất hận, muốn tìm người đó đòi lại công bằng.”
Trần Tranh dùng ngôn ngữ phác họa khung cảnh trong đầu, “Cậu ấy không thể nào giống như một tên côn đồ trực tiếp ra tay đánh người, cậu ấy chỉ có thể căng thẳng, lúng túng nói lý lẽ với họ. Trong mắt bọn họ, cậu ấy chỉ là một tên ngốc đáng thương. Sẽ có người thừa nhận mình đã đánh bị thương mắt cậu ấy sao? Không thể nào. Bọn chúng sẽ chế giễu cậu ấy, đùa cợt cậu ấy, dùng những thủ đoạn mà cậu học sinh giỏi giang này chưa từng thấy, cũng không thể nào hiểu được.”
Minh Hàn nói: “Trong quá trình này, Doãn Cạnh Lưu bị giết chết do sơ ý?”
Trần Tranh nhắm mắt lại, “Đó là một trong những giả thuyết. Còn một giả thuyết khác, cuối cùng Doãn Cạnh Lưu cũng bùng nổ vì bị sỉ nhục, nảy sinh sát ý, trong lúc hỗn loạn, bị những người đó phản kháng giết chết.”
Minh Hàn hít một hơi, “Bọn họ luống cuống xử lý thi thể của Doãn Cạnh Lưu, sợ hãi chuyện này bại lộ, vì vậy mới đặt ra quy định không được gặp lại nhau, mỗi người đều tuân thủ, cho nên sau này Tằng Yến đổi người, không ai hay biết. Mười năm sau, có người trả thù cho Doãn Cạnh Lưu, nhưng người đầu tiên hắn ta giết đã giết nhầm rồi.”
Trần Tranh nói: “Đúng vậy. Kẻ sát nhân không biết, ‘Tằng Yến’ bây giờ đã không còn là Tằng Yến trước kia nữa rồi.”
Hết chương 13.