Chương 13: Nhật Ký
“Cậu nói gì cơ?”
“Bắt đầu cái gì?”
Trần Giam nhớ lại cảnh tượng Chu Kỳ An bị truy sát trước đó, biểu cảm trong nháy mắt trở nên vô cùng đặc sắc.
Đúng vậy, người này quả thật đã chọc giận NPC rồi.
Hơn nữa, quãng đường từ rừng cây đến biệt thự không hề ngắn, nếu thực sự đã kích hoạt quy tắc tử vong nào đó, thì sẽ không có nhiều thời gian chạy trốn như vậy, đối phương hiện tại hẳn là đang ở trong trạng thái “đi trên dây” rồi.
“Tôi không hiểu lắm.” Trần Giam cau mày: “Theo như tình hình của cậu, cơ chế thiết kế trò chơi hẳn là người chơi lấy được nhật ký, trải qua một trận truy đuổi, sau đó trở về, như vậy coi như hoàn thành một khâu rồi.”
Nhiều nhất cũng chỉ là thu hút thêm một chút cừu hận của quái vật thôi.
Nhưng vừa rồi chỉ thoáng nhìn qua, cơn giận của NPC kia dường như muốn xé toạc cả bầu trời.
Chu Kỳ An lúng túng cười hai tiếng, tất nhiên là bởi vì cậu còn ăn thêm một khối năng lượng bí ẩn kỳ diệu kia nữa.
Nụ cười chợt lóe rồi tắt, cậu gõ đầu ngón tay lên cuốn nhật ký bên cạnh, chắc chắn Tuân Nhị sẽ lại ra tay với cậu, chỉ cần tạo cơ hội cho hắn là được.
Dù sao thì, 【 Mắt cá năm sao】đang ở trạng thái không thể hấp thụ được, vậy thì kẻ chuyên mổ bụng cá như Tuân Nhị, làm sao có thể nhịn được việc mổ bụng cậu ra để moi ngọc trai ra chứ?
Vẻ mặt Chu Kỳ An khó lường, lúc này Trần Giam càng thêm bội phục khả năng chạy trốn của cậu.
Nếu là người chơi cũ, còn có thể dùng đạo cụ để chống đỡ. Là một người chơi mới, vậy mà chỉ dựa vào tốc độ cũng có thể chạy về được đến đây.
“Cậu chạy nhanh thật đấy.”
Chu Kỳ An đã không chỉ một lần nghe được lời khen này, cậu từ chối thảo luận sâu về vấn đề này.
Cậu chuyển chủ đề: “Có đạo cụ nào có thể phun lửa không? Cho tôi mượn một cái, rồi chúng ta cùng xem nhật ký.”
Trần Giam cười lạnh: “Đừng có mơ.”
Trong nhật ký của Tuân Nhị có chuyện về phú ông Tuân hay không còn chưa biết, nói không chừng là nhiệm vụ cá nhân đặc biệt gì đó.
Cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Cậu muốn cái đó làm gì?”
Chu Kỳ An nhún vai: “Ở biệt thự này lúc nào cũng phải ăn đồ sống, trước đó tôi thăm dò thử bảo muốn uống canh cá, Tuân Nhị lập tức biến sắc. Còn nữa, lúc tôi làm nhiệm vụ thắp hương, ban ngày hai cây nến bên cạnh tượng thần đều bị dập tắt, gần đó cũng không tìm thấy dụng cụ nào có thể tạo lửa, ngay cả hương sau khi cắm vào cũng là tự bốc cháy.”
Trong phó bản này, lửa hẳn là thứ khá khan hiếm.
Suy luận thêm một chút nữa, NPC sợ lửa.
Trần Giam đột nhiên nhớ ra: “Hàn Lệ cũng từng nhắc đến, phú ông Tuân bảo cô ấy trông coi nến. Nến tự động bốc cháy vào ban đêm, phú ông Tuân hoàn toàn không dám đến gần.”
Đây chắc chắn là một manh mối nữa.
Chu Kỳ An cười như có như không, cuối cùng hỏi lại một lần nữa: “Vậy có muốn cùng xem nhật ký không?”
Trần Giam không trả lời thẳng.
Dùng đạo cụ để đổi lấy nhật ký, quả thật là không có lời, nhưng có lời hay không là dựa trên tiền đề có còn sống hay không đã.
Quy tắc ngầm của phó bản luôn là, theo thời gian trôi qua, số lượng và sức mạnh của ma quỷ sẽ tăng lên đáng kể. Đặc biệt là sức mạnh, vào những ngày cuối cùng của phó bản, gần như là không có cách nào hóa giải được.
Đó cũng là lý do tại sao Hàn Lệ lựa chọn thử hợp tác với Chu Kỳ An để tiêu diệt nữ quỷ.
Nếu Chu Kỳ An có thể khiến Tuân Nhị bị thương nặng, thì quả thật sẽ có lợi cho việc hoàn thành phó bản.
Chu Kỳ An thấy Trần Giam đã có chút dao động, liền nói: “Hàn Lệ đang chiếm vị trí người thừa kế trực hệ, có cô ta ở đó sớm muộn gì Hàn Thiên Sinh cũng sẽ nắm được tin tức quan trọng, trừ khi anh giết cô ta, nếu không sẽ mãi chậm hơn người khác nửa nhịp.”
Trần Giam đã có quyết định.
Trên bàn xuất hiện một bộ sạc pin từ hư không.
“Đây là…” Chu Kỳ An vừa chạm tay vào, lập tức hiện ra bảng thông báo….
【 Bộ sạc pin lợi hại: Lửa điện xẹt, ai dùng người đó nổ tung.
Hướng dẫn sử dụng: Chọn bất kỳ vị trí nào trên cơ thể, dùng sức cắm vào ( khuyến khích cắm vào ngực, miệng trước, miệng sau, ba nơi này thịt mềm; không khuyến khích cắm vào gáy, xương sống, cấu tạo quá cứng.)
Chất lượng: Ba sao rưỡi.
Lưu ý: Bộ sạc pin này chỉ có hiệu quả với yêu ma quỷ quái.】
Cái miệng này là cái miệng gì?
Còn nữa, Chu Kỳ An tò mò tại sao Bạch Lăng của cậu lại không có ghi chú chất lượng.
“Tất cả đạo cụ đều có phẩm cấp à?”
“Ngoại trừ thuốc chữa bệnh và đạo cụ tăng trưởng tiềm năng.” Trần Giam có chút đau lòng, “Năm sao là đạo cụ cấp thần, lấy được cái ba sao rưỡi này, cậu lời rồi đấy.”
Thực ra phẩm chất của đạo cụ này đã gần đạt đến bốn sao, nhưng thuộc tính rất gà mờ, thuộc loại đạo cụ dùng một lần, lại còn phải sử dụng ở cự ly gần. Đối với lệ quỷ thì hiệu quả không tốt, dùng cho tiểu quỷ thì lại hơi phí.
Nếu không thì hắn ta cũng chẳng nỡ lấy ra.
“Thành giao.”
Chu Kỳ An cười tủm tỉm nhận lấy, sau đó lấy cuốn nhật ký ra.
Bị bỏ trong quan tài lâu ngày, giấy đã ố vàng, kèm theo cả mùi mốc nhàn nhạt.
Sau khi lật ra, chữ viết trên trang đầu tiên rất non nớt, người viết lúc đó rõ ràng là còn rất nhỏ.
【 Ngày XX tháng XX năm XX.
Mình không thích viết nhật ký.
Kỷ niệm ngày mặt trời mọc đằng Tây, hôm nay mình quyết định viết một chút.
Thời gian trước bố hay cáu gắt, có lần còn dùng gạt tàn thuốc lá đập vào khóe mắt mình. Ông ấy rất sốt ruột, nói nếu có thể lên chức thì dù có sống ít đi mười năm cũng được.
May mà cuối cùng bố cũng thành công kéo được một khoản đầu tư lớn cho bệnh viện tư nhân mà ông ấy đang công tác, trở thành trưởng khoa. Tối nay ông ấy nói muốn ăn mừng một bữa thịnh soạn.】
【 Ngày XX tháng XX năm XX; Trời nắng.
Mình không thích viết nhật ký.
Nhưng hôm nay người chú đã đầu tư cho bệnh viện đến nhà, mình quyết định viết một chút.
Chú ấy họ Tuân, bị chứng tinh trùng yếu, may mà nhà mình có bài thuốc gia truyền, cách đây không lâu bố đã chữa khỏi cho chú ấy.
Chú Tuân dẫn vợ đang mang thai đến nhà cảm ơn, lúc đi vệ sinh, chú ấy tìm nhầm chỗ, vô tình đi vào phòng thờ của nhà mình. Chú Tuân rất ngạc nhiên, nói một câu: “Cậu cũng…”
Bố rất tức giận, trực tiếp cắt ngang lời chú ấy, suýt chút nữa thì trở mặt, nghiêm nghị nói nơi này người ngoài không được vào.】
【 Ngày XX tháng XX năm XX; Nắng quá.
Mình không thích viết nhật ký.
Nhưng chú Tuân phá sản rồi, hôm nay mình quyết định viết một chút.
Trời không tuyệt đường người, dự án mà chú Tuân đã đầu tư vào bệnh viện trước đó đã có bước đột phá thực sự, nghe mẹ nói đây là một dự án có thể kéo dài tuổi thọ của con người.】
【 Ngày XX tháng XX năm XX.
Mình không thích viết nhật ký.
Kỷ niệm ngày mặt trời lại mọc đằng Tây, hôm nay mình quyết định viết một chút.
Bệnh viện bị nghi ngờ thí nghiệm bất hợp pháp, bị niêm phong, bố đột ngột qua đời vì đột quỵ, mẹ cũng bị bắt đi.
Cùng ngày, công việc kinh doanh của chú Tuân lại có khởi sắc, chú ấy nói muốn nhận nuôi mình.】
…..
Nhìn đến đây, Trần Giam vô thức liếc nhìn mặt trời bên ngoài, động tác nghiêng đầu có chút chậm chạp, như thể đang lo lắng nhìn thấy điều gì đó đáng sợ lắm.
Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, vị trí của mặt trời hiện tại không có vấn đề gì.
“Mặt trời sao có thể mọc đằng Tây được?”
Thực tế thì trong lòng hắn ta rất rõ ràng, trong phó bản trò chơi thì không có gì là không thể xảy ra.
Chu Kỳ An nhìn chằm chằm vào cuốn nhật ký không nói gì.
Lúc cậu làm nhiệm vụ đầu tiên, bên trong có một câu 【 Ngày mai mặt trời sẽ mọc từ đâu? Hãy sống sót để chứng kiến nó.】
Hóa ra không phải là trò đùa ác ý của trò chơi.
Chu Kỳ An nói: “Mỗi lần mặt trời mọc đằng Tây, đều có chuyện lớn xảy ra. Bác sĩ thành công lên chức trưởng khoa, phú ông Tuân làm ăn phát đạt, nói cách khác, lời cầu nguyện đã được hồi đáp.”
Cậu nghĩ ngợi, lúc mình ước nguyện thành công thì mặt trời cũng đâu có mọc từ đằng Tây, sau đó chợt nhận ra, lúc đó có tượng thần định đưa tay bắt cậu, nhưng đã bị mẹ cậu ngăn cản.
Điều khiến Trần Giam kinh ngạc lại là một điểm khác: “Phú ông Tuân nhìn thấy phòng thờ trong nhà bác sĩ, nói một câu ‘Cậu cũng…’, chẳng lẽ bọn họ đều đang thờ cùng một pho tượng thần?”
Chu Kỳ An không cảm thấy có gì đáng ngạc nhiên: “Chẳng lẽ không cho phép người ta lập miếu thờ riêng sao?”
“…”
“Trên khắp đất nước, vị thần nào chỉ chiếm giữ một phương? Về cơ bản thì mỗi nơi đều thờ phụng những vị thần đại đồng tiểu dị.”
Trần Giam giật giật mí mắt, được rồi, cũng có lý.
Tuân Nhị đúng là thật sự không thích viết nhật ký, tiếp tục xem xuống dưới chỉ còn lại hai trang cuối cùng.
【Ngày XX tháng XX năm XX; Trời không mưa.
Mình đã biết lý do được nhận nuôi rồi, thì ra con trai của chú Tuân đã bị chú ấy nuôi thành tiểu quỷ để tụ tài, bây giờ chú ấy cũng muốn nuôi mình như vậy.
Xem nhà chú Tuân giàu có như vậy, mình quyết định miễn cưỡng ở lại.
Nếu không thì ai sẽ thừa kế gia sản của chú ấy đây?
Vì vậy, mình cũng đã quỳ lạy trước bàn thờ.】
【 Ngày XX tháng XX năm XX; Trời trong xanh.
Một tin tốt, chú Tuân bắt đầu trở nên đãng trí, có lúc chú ấy quên mất mình muốn làm gì, thậm chí còn quên mất vợ con đã chết;
Một tin xấu, mình bắt đầu giống như chú Tuân, trở nên chán ghét tất cả những thứ có nhiệt độ.】
Kết hợp với lời nói của nữ quỷ, Chu Kỳ An xâu chuỗi lại: “Phú ông Tuân cầu nguyện trước tượng thần, bằng lòng đánh đổi gia sản bạc tỷ để lấy một đứa con, sau đó ông ta được chỉ dẫn, quen biết bác sĩ cũng đang cầu nguyện, dùng tiền quyên góp để đổi lấy bài thuốc gia truyền… Điều này chứng minh điều gì?”
Trần Giam cứ tưởng cậu đã phát hiện ra điều gì đó ghê gớm lắm: “Chứng minh điều gì?”
“Bất cứ lúc nào, vẫn là người trung gian kiếm được nhiều nhất.”
Tà thần bất quá chỉ là người mai mối se duyên mà thôi.
“…” Trần Giam thấy cậu ta nói trúng tim đen: “Tuân Nhị mà chúng ta gặp và người trong nhật ký là cùng một người, khóe mắt có sẹo, nhưng tuổi tác lại không đúng.”
Ngày đầu tiên bọn họ đến, phú ông Tuân đã nhận nhầm Vương Mộc là con trai mình, chứng tỏ trong tiềm thức của ông ta, nếu con trai còn sống thì hẳn là trạc tuổi Vương Mộc. Mà lúc con trai phú ông Tuân chào đời, Tuân Nhị đã đến tuổi viết nhật ký, anh ta hẳn là phải lớn tuổi hơn Vương Mộc một chút.
Chu Kỳ An: “May mà, ngôi mộ trùng khớp rồi.”
Bây giờ có thể giải thích được sự tồn tại của ngôi mộ đó, Tuân Nhị đã từng chết một lần.
Cậu nói: “Tuân Nhị đã chết từ trong quan tài bò ra, giữ nguyên hình dáng lúc chết, mà phú ông Tuân lại là người đãng trí.”
Ông ta ngay cả việc vợ con chết cũng quên, thì quên mất Tuân Nhị chết cũng là chuyện bình thường.
Nói xong thì vỗ tay một cái, chỉ cảm thấy như được khai sáng.
Trần Giam suýt chút nữa thì bị sự lạc quan của cậu ta làm cho trẹo eo.
Người đã chết một lần lại xuất hiện trở lại trên thế gian, chẳng lẽ không đáng sợ sao?
Cốc.
Tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Cốc cốc cốc. Âm thanh đó như gõ thẳng vào màng nhĩ.
Cùng với tiếng gõ cửa ngày càng lớn, cuốn nhật ký phồng lên như bị ngâm nước, Chu Kỳ An vừa định khép nó lại thì nó lại càng ngày càng mỏng, giấy cũng bắt đầu bốc mùi hôi thối.
“Chúc mừng người chơi đã tìm được cuốn nhật ký chất chứa oán niệm, kích hoạt nhiệm vụ nhánh đặc biệt;”
“Nhiệm vụ nhánh đặc biệt 1.0: Vạch trần.
Tìm kiếm thêm bằng chứng, vạch trần sự thật Tuân Nhị đã chết cho phú ông Tuân biết.
Bạn sẽ nhận được manh mối liên quan * 1, nếu vạch trần thành công, có thể nhận được 30 điểm hảo cảm của phú ông Tuân.”
“Nhiệm vụ nhánh đặc biệt 2.0: Nguồn gốc của tội ác.
Tiêu diệt nguồn gốc của tội ác: Tượng thần.
Bạn sẽ nhận được manh mối liên quan đến 【 Thứ đó】* 1, một khi tìm thấy 【 Thứ đó】, bạn sẽ trở thành người được lợi nhiều nhất trong số những người thừa kế.”
“Xin lưu ý, nhiệm vụ đặc biệt 1.0 và 2.0 không thể nhận đồng thời cùng lúc, vui lòng chọn một trong hai.”
Trần Giam cũng nhận được thông báo nhiệm vụ, cau mày: “Thứ đó là thứ gì?”
Chu Kỳ An chia sẻ kinh nghiệm cho hắn: “Tất cả những gì không có tên, đều coi như là trùm cuối.”
“…”
Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
Cậu sinh viên đại học bị tiếng ồn làm cho phải thò đầu ra khỏi cầu thang nhìn xuống, Chu Kỳ An vội vàng cất cuốn nhật ký đi, đứng dậy nhìn qua mắt mèo, đối diện với một con mắt kỳ dị.
Người bên ngoài lộ ra toàn bộ diện mạo bình thường của mình.
“Là em.” giọng Tuân Nhị khàn khàn, “Em quên mang chìa khóa.”
Chu Kỳ An: “Ồ, vậy cậu trèo cửa sổ vào đi.”
Tối qua mẹ tôi cũng trèo cửa sổ vào đấy.
Tiếng gõ cửa bên ngoài biến mất.
Chu Kỳ An quay đầu lại nói với Trần Giam: “Đúng rồi, anh nói xem, tại sao con quái vật lúc nãy đuổi theo chúng ta lại không nhảy cửa sổ nhà bếp vào nhỉ, tôi đột nhiên nhớ ra cửa sổ đó không đóng.”
Dừng một chút, cậu cười gượng gạo: “Hahaha, nó ngốc thật đấy.”
Trần Giam giật giật mí mắt.
Nói lại lần cuối, cách âm của cánh cửa này không tốt lắm đâu!
Hết chương 13.