Chương 13: Song Sư (13)

 

Chương 13: Song Sư (13)

 

Thôn đã biến mất không còn nữa, nghi phạm tên Lăng gì đó vẫn cứ đứng ngoài cuộc không bận tâm, đội trưởng Quý vẫn phải tiếp tục điều tra.

 

Cục cảnh sát huyện giải thích, vì khi đó có quá nhiều người rời quê hương, sau khi nhìn thấy thế giới bên ngoài rồi thì không quay về nữa, còn có một số người chết ở bên ngoài, thôn Nhất Nhị chỉ còn lại mấy hộ người già, sau này quy hoạch thống nhất, đã sáp nhập với các thôn khác, thôn mới gọi là thôn Tân Nhị.

 

Quý Trầm Giao đành phải đi đường vòng đến thôn Tân Nhị, đây là một thôn làng được xây dựng khá khang trang, nhưng sau khi điều tra, trong thôn không ai còn nhớ Hoàng Huân Đồng. Một cảnh sát khu vực dẫn Quý Trầm Giao đến một căn nhà nhỏ, nói bên trong có một lão trưởng thôn của thôn Nhất Nhị sống ở đó, già đến lú lẫn rồi, ngày nào cũng nói lung tung, nhưng có lẽ chỉ có ông ta là còn ấn tượng với Hoàng Huân Đồng.

 

Buổi chiều mùa xuân ở thôn quê, ánh nắng mặt trời khiến người ta muốn lười biếng. Ông lão trưởng thôn nằm trên ghế tre, gương mặt vàng vọt đầy nếp nhăn, giống như một tờ giấy bị vo tròn vặn xoắn không biết bao nhiêu lần.

 

Quý Trầm Giao nói chuyện với ông ta, ông ta không thèm để ý đến anh, Quý Trầm Giao hỏi ông ta buổi trưa ăn gì, ông ta nói hồi nhỏ một mình có thể đánh năm tên béo.

 

Cảnh sát khu vực khó xử nhún vai, nhỏ giọng nói: “Già rồi, hết cách thôi.”

 

Nhưng Lăng Liệp lại đột nhiên xuất hiện, trên tay cầm một nắm cỏ đuôi chó lớn. Đôi mắt đục ngầu của lão trưởng thôn dường như đã lấy lại tiêu cự, nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt. Hắn cũng không trả lời, ngón tay linh hoạt lật qua lật lại, không lâu sau đã tết được thành hình Tôn Ngộ Không.

 

Tôn Ngộ Không lắc lư trước mặt lão trưởng thôn, ông lão cười hì hì, đưa tay ra, muốn lấy.

 

Lăng Liệp không cho, lại tết ra một con Bạch Long Mã: “Muốn không?”

 

Lão trưởng thôn giống như đứa trẻ gật gật đầu.

 

Lăng Liệp chỉ vào Quý Trầm Giao: “Vậy anh ta hỏi gì thì ông cứ trả lời nấy, tôi có thể tết cho ông nhiều hơn nữa.”

 

Quý Trầm Giao cảm thấy thật hoang đường, lão trưởng thôn đã hơn chín mươi tuổi rồi, còn nghe lời như vậy sao?

 

Lão trưởng thôn: “Được, được.”

 

Quý Trầm Giao: “….”

 

Thế là Lăng Liệp đưa Tôn Ngộ Không và Bạch Long Mã cho lão trưởng thôn, rồi lại bắt đầu tết cái mới.

 

Quý Trầm Giao lặp lại câu hỏi ban đầu: “Ông có còn nhớ Hoàng Huân Đồng không?”

 

Lão trưởng thôn nói năng không rõ ràng, nói chuyện lộn xộn, nhưng khi Lăng Liệp tết xong con bướm thứ mười, cuối cùng Quý Trầm Giao cũng chắp vá được quá khứ của Hoàng Huân Đồng từ miệng ông ta—-

 

Hoàng Huân Đồng không biết là đứa trẻ của nhà nào trong thôn bỏ rơi, bà lão Hoàng ở phía Đông thôn tốt bụng, vào mùa đông giá rét đã ôm ông ta về nhà, cho ăn cháo loãng, ông ta mệnh lớn, vượt qua được những ngày tuyết rơi dày đặc. Sau này bà lão Hoàng đặt tên cho ông ta, đăng ký hộ khẩu, ông ta chính là cháu trai của bà lão Hoàng.

 

Khi Hoàng Huân Đồng hơn mười tuổi, vốn có thể cùng những người khác trong thôn đi làm ăn xa, nhưng bà lão Hoàng không có ai chăm sóc, nên ông ta luôn ở lại quê nhà. Lão trưởng thôn có ấn tượng sâu sắc về điều này, vì những người cùng tuổi đều đã đi hết, Hoàng Huân Đồng là một kẻ dị biệt.

 

Vài năm sau, bà lão Hoàng mắc bệnh, cần tiền gấp, Hoàng Huân Đồng không còn cách nào, đành gửi bà cụ cho bà con trong thôn, cuối cùng cũng bước chân ra ngoài đi làm ăn xa.

 

Tháng nào ông ta cũng gửi tiền về, bà lão Hoàng lại cầm cự được vài năm. Sau đó không biết là năm nào, Hoàng Huân Đồng đột nhiên không gửi tiền về nữa, bà lão Hoàng sống nhờ vào sự giúp đỡ của thôn làng, vật chất thì cũng tạm đủ, nhưng tinh thần thì suy sụp, ngày nào cũng khóc, đêm nào cũng khóc, không lâu sau thì qua đời.

 

Lão trưởng thôn không nhớ rõ Hoàng Huân Đồng đã cắt đứt liên lạc với bà lão Hoàng vào năm nào, nhưng trong thôn có thể tra ra thời gian bà lão Hoàng qua đời.

 

Mười bốn năm trước.

 

Hoàng Huân Đồng một mình đến thành phố Hạ Dung là mười lăm năm trước! Vừa đến thành phố lớn, cuộc sống chắc chắn vất vả, nhưng ông ta không có lý do gì để không quan tâm đến bà lão Hoàng nữa.

 

Trước khi đến thành phố Hạ Dung, chuyện gì đã xảy ra với Hoàng Huân Đồng?

 

Lão trưởng thôn lại bắt đầu nói lung tung, Lăng Liệp đưa hết tất cả cỏ đuôi chó đã tết cho ông ta.

 

Quý Trầm Giao cau mày nhìn đường chân trời thấp thoáng trong thôn, cảm thấy sắp nắm bắt được điều gì đó.

 

Những điều lão trưởng thôn nói có lẽ không phải là sự thật, nhưng hiện tại không tìm được ai khác còn nhớ Hoàng Huân Đồng, vậy nên chỉ có thể coi lời ông ta là một manh mối quan trọng.

 

Hoàng Huân Đồng không gửi tiền từ thành phố Hạ Dung về cho bà lão Hoàng, vậy thì thời gian trước đó nữa thì sao? Lần cuối cùng Hoàng Huân Đồng gửi tiền cho bà lão Hoàng là ở đâu?

 

Đội trọng án từ thôn Tân Nhị trở về huyện Vi Đồn, tối nay bọn họ phải ở lại đây. Lăng Liệp chơi cỏ đuôi chó đến nghiện, khi Quý Trầm Giao đi kiểm tra hồ sơ chuyển tiền trong hệ thống ngân hàng địa phương, Lăng Liệp đã tết xong một hình người nhỏ.

 

Hồ sơ chuyển tiền có chỗ không đầy đủ, miễn cưỡng có thể tra được vào ngày 12 tháng 10 của mười lăm năm trước, Hoàng Huân Đồng từng gửi ba trăm đồng cho bà lão Hoàng ở huyện Lộ Trường, thành phố Đồng Hà, đây là lần cuối cùng ông ta gửi tiền.

 

Đồng Hà và Thiết Hà chỉ khác nhau một chữ, hai thành phố nằm cạnh nhau, nhưng năm đó lại là hai khung cảnh khác nhau hoàn toàn. Đồng Hà giàu tài nguyên, giao thông thuận tiện, công nghiệp phát triển mạnh, từng có rất nhiều người đi làm thuê đổ về đó.

 

Quý Trầm Giao quyết định sáng mai sẽ xuất phát ngay.

 

Bận rộn cả một ngày, cục cảnh sát huyện muốn mời đội trọng án ăn cơm, Quý Trầm Giao từ chối, đưa các đồng đội tùy tiện tìm một quán thịt bò sốt đậu hũ bên đường.

 

Trên đường đến nhà khách sau khi ăn xong, Quý Trầm Giao mới nhìn thấy trên tóc Lăng Liệp buộc một hình người nhỏ.

 

Tóc Lăng Liệp dài, bình thường dùng dây chun buộc lại, lúc này con người nhỏ màu xanh lá cây ấy lắc lư qua lại, còn bắt mắt hơn cả chiếc nơ hồng của con gái.

 

Đây là lần đầu tiên Quý Trầm Giao thấy có người đàn ông không sợ đội đồ màu xanh lá cây lên đầu.

 

Lăng Liệp quay đầu lại, “Hửm?”

 

Quý Trầm Giao ngứa tay, giật ngay hình người nhỏ xuống: “Đây là tết cái gì vậy?”

 

Tóc Lăng Liệp xõa ra, gió thổi vào, không có hiệu ứng tuyệt đẹp như tiên nữ rải hoa trên tivi, nhưng giống như…..

 

<< Truyện được edit và đăng tại website Audionhaco.com và kênh Youtube Nhà cỏ cất truyện. >>

Quý Trầm Giao nghĩ, giống như một con chó xù đang vui vẻ chạy nhảy.

 

Lăng Liệp nhanh chóng buộc tóc lại: “Đội trưởng Quý, anh không nhìn ra à?”

 

Quý Trầm Giao thấy hắn tết cho lão trưởng thôn phần lớn là các nhân vật trong Tây Du Ký, lại thấy đầu con người nhỏ tròn vo: “Sa Tăng?”

 

Lăng Liệp: “Quý Trầm Giao.”

 

Người này luôn gọi anh là đội trưởng Quý, giọng điệu nghe thật mỉa mai, bây giờ đột nhiên gọi cả tên, Quý Trầm Giao theo phản xạ liền trả lời, sau đó mới thấy Lăng Liệp đang cười nham hiểm, thế mới biết người ta nói hình người nhỏ này tên là Quý Trầm Giao.

 

“…”

 

Lăng Liệp: “Thấy anh thích nó như vậy, tôi đành đoạn tình, tặng anh vậy.”

 

Quý Trầm Giao ném cho Lăng Liệp, chỉ là một cọng cỏ đuôi chó, anh thèm vào?

 

Tuy rằng tay nghề của Lăng Liệp cũng được, nhưng chỉ là một thứ đầu xanh lè như thế này, anh không thèm.

 

Lăng Liệp đuổi theo: “Này, còn chê nữa hả?”

 

Quý Trầm Giao: “Sao anh không tết một cái giống mình?”

 

Lăng Liệp lập tức đáp: “Được chứ.”

 

Để trông chừng Lăng Liệp, Quý Trầm Giao đương nhiên là ở chung một phòng tiêu chuẩn với hắn. Sáng sớm hôm sau, Quý Trầm Giao vừa tỉnh dậy đã thấy trên gối có một hình người nhỏ bằng cỏ đuôi chó đã tết xong. Cũng là một con người nhỏ đầu tròn, khác với con hôm qua là, con này có một búi tóc nhỏ ở phía sau đầu.

 

Chỉ có vậy thôi à?

 

Khóe miệng Quý Trầm Giao cong lên, vốn định tiện tay ném đi, nhưng sau khi rửa mặt xong, vẫn là cầm nó lên, để kiểu gì cũng không ổn, cuối cùng cất vào hộp đựng kính râm.

 

Từ thành phố Thiết Hà đến thành phố Đồng Hà, rồi đến huyện Lộ Trường, các thủ tục báo cáo, xin phép cần thiết đều không thể thiếu, cục cảnh sát huyện địa phương rất nhiệt tình, vừa nghe Quý Trầm Giao muốn điều tra người có thể đã đến Lộ Trường làm thuê mười lăm năm trước, lập tức tìm đến một lão cảnh sát đã nghỉ hưu.

 

Lão cảnh sát dẫn Quý Trầm Giao đi dạo quanh huyện, rất tự hào về sự thay đổi của quê hương mình: “Cậu nhìn mấy căn nhà này xem, đều là do chúng tôi tự xây mười mấy năm trước đấy.”

 

Quý Trầm Giao hỏi: “Trước đây người đến làm thuê thường làm những công việc gì?”

 

Lão cảnh sát: “Thì là xây nhà, còn kéo đá dưới sông, ở đây chúng tôi có nhiều vật liệu xây dựng mà! Lao động ở những nơi khác rẻ hơn chỗ chúng tôi, cứ có nhu cầu là người ta đổ xô đến!”

 

“Có thể tra được cụ thể đã thuê những người nào không?”

 

“Chắc chắn là không tra được rồi, đều là làm chui, không ký hợp đồng, làm ngày nào trả tiền ngày đó.”

 

Để xác nhận Hoàng Huân Đồng có phải là một trong số những công nhân xây dựng đó hay không thật sự rất khó khăn, Quý Trầm Giao chuyển sang hỏi: “Vậy ông có nhớ mười lăm năm trước có chuyện gì đặc biệt xảy ra không?”

 

Lão cảnh sát nghĩ hồi lâu: “Có một nhà bị hỏa hoạn, cả nhà đều bị thiêu chết, cái này có tính không?”

 

Cả nhà bị thiêu chết? Chắc chắn là một vụ án lớn. Quý Trầm Giao lập tức hỏi: “Chuyện là thế nào?”

 

Lão cảnh sát gật đầu, bắt đầu kể lại.

 

Tuy rằng vụ hỏa hoạn đó đã xảy ra cách đây mười lăm năm, nhưng ở huyện Lộ Trường vẫn còn rất nhiều người nhớ, một là vì huyện thành nhỏ, hỏa hoạn lớn như vậy, cả nhà đều bị thiêu chết, muốn không nhớ cũng khó. Sau đó một thời gian rất dài, người lớn vẫn dùng vụ hỏa hoạn đó để dọa những đứa trẻ không nghe lời – mày còn dám nghịch lửa không? Nghịch lửa là sẽ bị thiêu chết giống như nhà họ Vương đấy!

 

Hai là vì nhà họ Vương lúc đó được coi là gia đình có cuộc sống khá giả nhất huyện, là một trong những hộ xây nhà riêng sớm nhất trong huyện, căn nhà đó vừa hoành tráng vừa kiên cố, khiến bà con trong làng thi nhau bắt chước. Không chỉ vậy, nhà họ Vương còn xây rất nhiều cửa hàng mặt tiền, xây nhà ở các xã trấn phía dưới huyện, cho các hộ kinh doanh và những người tạm thời chưa có tiền xây nhà thuê.

 

Hồi ức của lão cảnh sát rời rạc, Quý Trầm Giao lập tức nhờ ông ta giúp điều tra hồ sơ điều tra và báo cáo tử vong năm đó.

 

Việc này rất dễ, lão cảnh sát lập tức làm ngay.

 

Một tập tài liệu dày cộp được đặt trước mặt Quý Trầm Giao, những trang giấy đã ngả vàng phủ một lớp cát bụi, tựa như thời gian lắng đọng trên đó, chờ đợi có người gạt đi lớp bụi, nhìn thấu sự thật ẩn sâu bên trong.

 

Mười lăm năm trước, rạng sáng ngày 19 tháng 10, ở số 21 ngõ Lục Quang, huyện Lộ Trường bị hỏa hoạn, một căn biệt thự tự xây cao bốn tầng trong nháy mắt đã bị ngọn lửa nuốt chửng, đám cháy lan nhanh, sau khi lính cứu hỏa đến dập tắt đám cháy, đã tìm thấy sáu thi thể bị cháy đen.

 

Bị lửa thiêu rụi khiến việc giám định pháp y gặp rất nhiều khó khăn, lúc đó huyện Lộ Trường đã mời các chuyên gia của thành phố đến, phát hiện năm trong số đó bị gãy xương sọ, là bị vật cùn đánh mạnh đến chết, sau khi chết thì bị thiêu. Còn một thi thể khác có các triệu chứng cháy rõ ràng, là người ở gần cửa sổ nhất trong sáu thi thể. Vào thời khắc cuối cùng, có lẽ anh ta đã muốn trốn thoát khỏi biển lửa, nhưng vẫn bị thiêu chết.

 

Tại hiện trường đã phát hiện ra hung khí, là một chiếc búa gia dụng. Lửa giống như chất tẩy rửa mạnh nhất, trong đống đổ nát, rất khó phát hiện các manh mối quan trọng như dấu chân, dấu vân tay, dấu vết đánh nhau.

 

Nhưng sau khi thu thập thông tin, cảnh sát vẫn tìm thấy manh mối của thảm kịch này.

 

Trong sổ hộ khẩu của nhà họ Vương chỉ có năm người, lần lượt là Vương Thuận (53 tuổi), vợ là La Quần (54 tuổi), con trai Vương Kỳ Siêu (25 tuổi), con gái Vương Kỳ Lệ (23 tuổi), mẹ vợ Đinh Quế Phân (72 tuổi).

 

Mà khi đó còn có một thanh niên cũng sống ở nhà họ Vương, anh ta tên là Lưu Ý Tường, khi chết 25 tuổi, là con trai của chị gái Vương Thuận.

 

………..

 

Thành phố Thành phố Hạ Dung.

 

Lương Vấn Huyền theo sự sắp xếp của Quý Trầm Giao trước khi đi, đã điều tra chủ nhà cũ của căn hộ 402 – Kỷ Khắc qua đời ba năm trước, điều tra được người này là nhân viên kinh doanh của nhà máy gạch men, quanh năm đi khắp nơi. Trước khi nhà máy gạch men phá sản mười một năm trước, về cơ bản thì ông ta đã đi khắp các thành phố, huyện xung quanh thành phố Hạ Dung. Sau khi nhà máy không còn, ông ta cũng lớn tuổi, lúc này mới an phận ở lại thành phố, an hưởng tuổi già.

 

Mười lăm năm trước, Kỷ Khắc từng ở huyện Lộ Trường, thành phố Đồng Hà một thời gian, năm đó còn được bình chọn là nhân viên tiêu biểu vì thành tích xuất sắc.

 

Hết chương 13.

 

Chương 13: Song Sư (13)

Ngày đăng: 8 Tháng hai, 2025

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Chuyển lên trên